-
Tôi rất vui khi được ở đây và cảm ơn bạn đã giới thiệu tôi tối nay.
-
Tối nay tôi muốn nói đến sự chú tâm
-
và để tôi bắt đầu với một câu chuyện về một thí nghiệm cổ điển trong tâm lý xã hội
-
Nó đã được thực hiện cách đây nhiều năm tại trường Thần học Princeton với các sinh viên thần học.
-
Mỗi học sinh được thông báo rằng họ phải thực hiện một bài giảng thực hành.
-
Họ sẽ nhận được một chủ đề để chuẩn bị
và sau đó họ đi đến tòa nhà khác
-
và giảng nó để được đánh giá.
-
Một nửa số học sinh đã được đưa cho Dụ ngôn người Samaritan nhân hậu
-
về người đàn ông đã dừng lại để giúp người lạ
-
nghèo đói ở bên đường.
-
Nửa còn lại được đưa cho những chủ đề Kinh Thánh ngẫu nhiên
-
khi mỗi sinh viên thần học đi đến tòa nhà khác,
để thuyết trình về bài giảng của họ,
-
họ đã đi ngang qua một người đàn ông cúi xuống và rên rỉ đau đớn.
-
Câu hỏi thú vị là liệu họ có dừng lại để giúp đỡ?
-
Câu hỏi thú vị hơn là liệu nó có đáng lưu tâm
-
nếu họ đang suy ngẫm về dụ ngôn của người Samaritan tốt lành
-
Bạn nghĩ sao?
-
Không hề tạo ra sự khác biệt chút nào cả.
-
Điều quan trọng áp lực về thời gian mà họ đang chịu
-
và điều này ít nhiều liên quan câu chuyện về cuộc sống của chúng ta
-
có một phổ từ chạy từ việc nhận thấy người này
-
rồi chuyển sang người khác
-
để đồng cảm và hiểu những gì đang xảy ra với họ
-
Và sau đó nếu họ cần và
chúng ta có thể làm một điều gì đó để thể hiện lòng trắc ẩn
-
và có thể giúp họ nhưng nếu chúng ta không bao giờ nhận thấy ngay từ đầu
-
chúng ta sẽ không bao giờ làm những điều đó
-
Và đây là vấn đề với sự chú tâm hôm nay.
Nó đang bị bao vây.
-
Tôi nghĩ thời điểm mà tôi biết chúng ta đang gặp rắc rối đã trở lại
-
Trước khi tôi bắt đầu viết cuốn sách. Về sự tập trung. Khi tôi đang trên đường đến một cuộc họp
-
Tôi đang lái xe. Tôi sống ở bang New England
-
Tôi đã trễ nhưng tôi muốn mọi người ở đó biết tôi đang đến
-
Vì vậy khi tôi đang lái xe, tôi nhắn tin cho họ biết tôi đang trên đường đi. Điều đó khá khủng khiếp.
-
Bởi vì không lâu sau đó tôi có đọc
một bài viết đề cập đến việc
-
nhắn tin trong khi lái xe cũng giống như
uống rượu trong khi lái xe.
-
Nó thực sự tồi tệ vì thực tế,
ở bang của tôi đó là phạm luật
-
Một điều khác tôi đã nhận thấy là khi tôi
đang viết cuốn sách
-
Tôi bị những nốt lặp trong dòng chảy viết lách,
-
sau đó tôi sẽ phải tìm một cái gì đó,
-
vì vậy tôi truy cập Google Scholar.
Tôi yêu Google Scholar bởi
-
vì nó cho phép bạn truy cập vào cơ sở dữ liệu học thuật
-
Vì vậy tôi đã mở trình duyệt web của mình và trình duyệt web của tôi giới thiệu cho tôi những tin tức trong ngày
-
và tôi là một người nghiện tin tức nên đột nhiên
tôi bắt đầu đọc những câu chuyện tin tức
-
và trước khi tôi biết, 15-20 phút đã trôi qua
-
trước khi tôi nhận ra rằng
đáng lẽ ra tôi đã phải tìm kiếm cái thứ mình muốn
-
Và hôm nay chúng ta đều gặp cùng một vấn đề
về những công cụ như vậy.
-
Chúng ta sử dụng máy tính, điện thoại của chúng ta và như vậy.
-
Chúng làm gián đoạn chúng ta, dụ dỗ chúng ta,
-
để thu hút sự chú ý của chúng ta từ điều này đến điều kia
-
và thường cố gắng bán cho chúng ta một thứ gì đó
-
ở quảng cáo bật lên hoặc bất kỳ thứ gì
-
Nhưng sự chú tâm bị bao vây theo cách chưa bao giờ xảy ra trước đây.
-
Khi tôi dạo quanh các nhà xuất bản
-
và nói với họ rằng tôi muốn viết về sự chú tâm
-
Một nhà xuất bản nói với tôi điều đó thật tuyệt vời.
-
Chúng tôi muốn có cuốn sách đó nhưng ông có thể viết ngắn không?
-
Vậy điều gì đã xảy ra với chúng ta trong năm 2007
-
Tạp chí Time, một ấn phẩm lớn của Mỹ, có một bài viết nhỏ
-
có một từ mới trong tiếng Anh. Từ đó là pizzle
-
là sự kết hợp giữa bối rối (puzzled)
và tức giận (pissed-off)
-
và nó đề cập đến thời điểm khi bạn ở với một người và người đó lấy blackberry ra
-
và bắt đầu nói chuyện với người khác và bỏ mặc bạn
-
Trong năm 2007 điều đó là bất thường. Nhưng từ "pizzle" đã chết cùng với chiếc điện thoại blackberry
-
bởi vì giờ đây là hiện tượng bình thường mới trong xã hội
-
Bạn đi ra ngoài ăn tối ở nhà hàng rất lãng mạn.
Bạn thấy một cặp vợ chồng cùng nhau
-
và cả hai đều nhìn vào điện thoại của họ
thay vì vào mắt nhau
-
một cái gì đó đã xảy ra với chúng ta
-
Vào năm 1977, người đoạt giải Nobel Herbert Simon
đã viết một lời tiên báo
-
anh ấy nói thông tin tiêu nuốt chửng sự chú tâm
-
do đó sự giàu có của thông tin tạo ra
sự nghèo nàn của sự chú tâm
-
Tôi nghĩ chúng tôi đã bước vào thời điểm khi chúng ta đang gặp nguy bởi vì sự nghèo nàn sự chú tâm
-
và những dấu hiệu của nó còn nhiều hơn, bạn biết đấy, một cặp vợ chồng
-
họ đang nhìn vào điện thoại thay vì nhìn vào mắt nhau
-
ngày hôm kia tôi thấy một người mẹ đang ôm một đứa bé
-
và đứa trẻ đang cố thu hút sự chú ý của mẹ nó
-
và cô ấy bận rộn nhắn tin và cô ấy không rảnh
-
tất nhiên là bố nó cũng vậy
-
Tôi đã nghỉ hè trên một hòn đảo vào mùa hè ở Martha'sVineyard ngoài khơi bờ biển New England,
-
và tôi đang đi taxi từ phà đến nhà tôi.
-
Và điều đã xảy ra là khi tôi chia sẻ taxi
với bảy sinh viên đại học
-
đi nghỉ cuối tuần cùng nhau và chúng tôi cùng bước vào trong vì đó một chiếc taxi được chia sẻ
-
Đó là xe tải lớn và chúng tôi lên xe và
trong vòng một hoặc hai phút,
-
mỗi đứa nhìn chằm chằm vào màn hình iPhone/ iPad.
-
nhưng chúng không nói chuyện với nhau và tôi nghĩ điều này là sự mất mát thực sự.
-
Có ba thành phần của sự kết nối.
Đầu tiên là sự chú ý lẫn nhau một cách toàn tâm
-
rồi từ đó đến một thành phần thứ hai
Đó là một đồng bộ phi ngôn ngữ
-
nếu bạn nhìn vào hai người thực sự đang kết nối
-
nếu bạn đã quay phim lại và xem nó trong im lặng
-
hai cơ thể trông như thể họ đang cùng biên đạo.
-
Đó là thứ gì đó được quản lý bởi một loại tế bào não được gọi là oscillator,
-
điều khiển cách chúng ta phản hồi với người khác,
-
phản hồi lại các vật thể vật lý.
Oscillator rất quan trọng cho sự tồn tại của loài người.
-
Ở khoảnh khắc của nụ hôn đầu tiên chúng quyết định vận tốc,
-
mà hai vật thể đến gần nhau và nếu điều đó sai,
sẽ là kết thúc của loài người. Tôi dám chắc.
-
Một thành phần thứ ba sau chú tâm hoàn toàn
và đồng bộ phi ngôn ngữ là
-
cảm giác tốt lành và hơn thế nữa là
-
trạng thái vui vẻ dễ chịu khi kết nối với
ai đó trong những khoảnh khắc của cuộc sống
-
khi đó cuộc sống chúng ta giàu có nhất
-
Tuy nhiên, gần đây thật sự đó là vấn đề khi có một bài báo ở Harvard Business Review
-
gọi là "Khoảnh khắc của con người"
-
Nó nói rằng nếu bạn muốn có sự kết nối thực sự với một ai đó khi họ bước vào phòng
-
hãy nhớ rời mắt khỏi màn hình,
hãy quên đi cái điện thoại
-
và mọi thiết bị khác đang chấm dứt giấc mơ ban ngày của bạn
-
hoặc bất cứ điều gì trong tâm trí của bạn và tập trung mọi sự chú ý vào người đang đứng trước mặt bạn.
-
Tôi thấy buồn khi chúng ta phải có một bài viết trên Harvard Business Review
-
để nói chúng ta nghe một điều như vậy sao?
-
Vì sự chú ý là hàng hóa ngày càng hiếm hơn
và hiếm hơn.
-
Thậm chí còn là thứ hàng hóa quý giá. Tôi nghĩ đến lúc chúng ta
-
phải tích cực đứng dậy trong chính cuộc sống của mình và chống lại điều này
-
Tôi có biết một cặp đôi thỏa thuận rằng
họ sẽ cất điện thoại của họ vào ngăn kéo
-
Họ sẽ không nhìn vào chúng vào
buổi tối. Đó là một cách mới để ở cạnh nhau.
-
Tôi không biết liệu điều này có
đã xảy ra ở Anh.
-
Nhưng ở Mỹ chẳng hạn khi mọi người cùng nhau
dùng bữa tối.
-
Điện thoại của họ đặt ở giữa bàn.
-
Và ai chạm tay vào điện thoại của họ trước khi tính tiền thì phải trả tiền hóa đơn
-
Đó không chỉ là một loại chú tâm đầy căng thẳng. Có rất nhiều loại.
-
Và loại dễ nhận thấy nhất là sự chú tâm có chọn lọc
-
khi chúng ta tập trung vào một điều
và bỏ mặc những người khác
-
Có hai loại phân tán chính nói chung. Một loại là phân tán giác quan.
-
Khi bạn nhìn tôi nhưng bạn không chú ý đến bảng trắng ở đây
-
Đây là loại dễ nhận thấy. Loại khó nhận thấy hơn là
-
loại thứ hai, sự phân tán về cảm xúc
-
Những phân tán về cảm xúc thường rất mạnh,
-
chúng là những suy nghĩ về những đoạn hội thoại
diễn ra không mấy tốt đẹp
-
Một điều đã nói trong phần đầu sáng nay.
-
Hầu hết đó là mối bận tâm trong các quan hệ thường gây buồn lòng chúng ta.
-
Chúng ta càng tập trung nhiều hơn, chúng ta càng làm tốt hơn trong bất kỳ điều gì, nó là điều khá rõ ràng.
-
Ví dụ về một bài kiểm tra sự tập trung thực hiện với các vận động viên,
-
dự đoán họ sẽ làm tốt như thế nào
mùa tiếp theo.
-
Đó là một điều khá dễ hiểu và khi tâm trí chúng ta càng ít lang thang
-
khi đọc một cuốn sách, chúng ta càng hiểu cuốn sách tốt hơn.
-
Tuy nhiên lại hóa ra, trung bình khi đang đọc một cuốn sách,
-
tâm trí chúng ta lang thang khoảng chừng 20 đến 40 phần trăm thời gian.
-
Tôi nghĩ nó phụ thuộc vào cuốn sách
cụ thể.
-
Nghiên cứu đó đã được thực hiện với cuốn Kiêu hãnh và Định kiến
-
Nó đã được thực hiện.
-
Tôi không biết năm mươi sắc thái của màu xám hoặc màu hồng là khác nhau.
-
Hoặc bất cứ điều gì nó có thể khác nhưng điểm chính là
sự chú tâm càng phân tán, đặc biệt đối với người trẻ
-
càng khó khăn hơn cho họ nắm bắt để xây dựng tâm trí, để trở nên tinh thông trong bất kỳ chủ đề nào.
-
Sẽ có ba dạng căn bản của sự chú tâm
tôi muốn bạn chú ý
-
và đây là một sơ đồ chung chung về
mối quan hệ giữa hiệu suất.
-
Đây là mức cao và đây là mức thấp
-
trục hoành là hoạt động của não,
cụ thể là các hóc môn căng thẳng
-
như cortisol adrenaline và mối quan hệ cho chúng ta thấy như thế này đây.
-
Đây là hình chữ U ngược và hiệu suất cao nhất là khi
-
sự chú ý hoàn toàn là một trăm
phần trăm, có thể là một trăm mười phần trăm.
-
Nó được gọi là dòng chảy, được phát hiện,
cho những ai không biết về nó,
-
bởi các nhà nghiên cứu đã yêu cầu những người từ nhiều lĩnh vực chuyên môn khác nhau
-
vận động viên bóng rổ, nghệ sĩ múa ba lê, bác sĩ giải phẫu thần kinh,
-
về thời điểm bạn vượt xa bản thân
và ở mức tốt nhất của mình
-
ngay cả bạn cũng ngạc nhiên và cho dù ở bất cứ lĩnh vực gì,
-
tất cả mọi người đều mô tả một trạng thái tinh thần giống hệt nhau.
-
Một trong những đặc điểm của trạng thái này là sự chú tâm hoàn toàn hướng vào công việc.
-
Có một bác sĩ giải phẫu thần kinh nói tôi phải làm một cuộc giải phẫu
-
mà tôi không thực sự biết liệu tôi có thể làm không
-
vì nó khó nhưng tôi đã làm nó siêu tuyệt vời. Tôi thực sự ngạc nhiên về mình
-
vào cuối cuộc phẫu thuật, tôi đã nhìn
xung quanh và tôi thấy một số đống đổ nát
-
trong góc của phòng phẫu thuật .Tôi đã hỏi
họ điều gì đã xảy ra.
-
Họ nói kiểu như trần nhà bị sụp và ông đã không chú ý.
-
Đó là một loại chú tâm không thể phá vỡ
nó cũng là một trạng thái
-
và bất kỳ điều gì được đòi hỏi, bạn đều có thể đáp ứng,
-
bạn đều rất linh hoạt rất, thích nghi.
Đó là một trạng thái hết sức tốt
-
khi sự đồng điệu. Nó giống như một dòng chảy tương tác giữa mọi người khi tập trung một trăm phần trăm
-
khi bạn có quá nhiều việc để làm
trong khi có quá ít thời gian
-
có ít sự hỗ trợ khi bạn cảm thấy quá tải
-
bạn đang ở đây và các hóc môn căng thẳng
ở mức cao nhất
-
Bạn đang ở trong trạng thái, được gọi gần đây
-
trong mục khoa học của tạp chí Science, được gọi là sự kiệt quệ của nơ ron thần kinh
-
Tôi không biết nếu bạn quen thuộc với sự kiệt quệ.
-
tôi đã bị nhiều lần căng thẳng liên tục
-
và vấn đề ở đây là bạn không thể ngừng suy nghĩ
-
về những gì khiến bạn khó khiến bạn căng thẳng
-
bạn không tập trung, bạn không tập trung
vào nhiệm vụ đang làm
-
và bạn đang tập trung vào điều khiến bạn khó chịu
-
và đó là sức mạnh của cảm xúc. Cảm xúc lấn át sự chú tâm và nó dẫn dắt bạn
-
và nếu chúng quá mạnh thì bạn sẽ không bao giờ
vực dậy được
-
hiệu suất thấp vì mọi người
ở mức thuyên giảm động lực
-
Vấn đề về sự thiếu gắn kết ở nơi làm việc
-
Có một cuộc khảo sát hết sức thú vị làm thực hiện ở Harvard. 2.500 người được tặng một ứng dụng iPhone
-
Và ứng dụng đổ chuông ngẫu nhiên các lần trong ngày và họ trả lời hai câu hỏi
-
"Bạn đang làm gì bây giờ?" và
"Bạn đang nghĩ gì bây giờ?"
-
tất nhiên có một sự khác biệt nhiều khi đo lường
sự lang thang của tâm trí
-
Về thời gian trung bình, tâm trí của chúng ta
lang thang trung bình năm mươi phần trăm thời gian
-
một hoạt động ở mức tập trung cao nhất đó là làm tình nhưng ai có thể điền vào khi làm vậy
-
Tại một thời điểm như thế tôi vẫn chưa từng
có thể hình dung ra
-
mức thấp nhất thứ ba là việc đi lại, ngồi trước máy tính và làm việc
-
nhưng bạn không kết nối với thứ mà bạn đang làm. Mức cortisol của bạn quá thấp.
-
Vì vậy, tôi đã nói về việc tập trung như thể nó
là loại chú ý có giá trị duy nhất
-
nhưng thực sự, tâm trí lang thang lại là
kẻ thù của sự tập trung
-
Họ dùng thuật ngữ trong khoa học não bộ, gọi là chống lại sự tương quan
-
khi bạn không tập trung và ngược lại tâm trí lang thang là hoàn toàn quan trọng đối với
-
sự sáng tạo. Trong quy trình sáng tạo
-
yêu cầu đầu tiên bạn phải thu thập tất cả thông tin về vấn đề bạn đang tập trung
-
các biên niên sử của nghệ thuật khoa học và toán học cho thấy đầy những người
-
nghĩ ra các giải pháp đáng kinh ngạc khi
họ chỉ mơ mộng trong phòng tắm
-
lên xe buýt hay dắt chó và
đó là bởi vì trong quá trình lang thang trong tâm trí,
-
chúng ta có khả năng kết nối các yếu tố không liên quan với nhau theo một cách mới có giá trị.
-
Đó là định nghĩa của công việc sáng tạo. Tất nhiên nếu bạn định thực hiện
-
nếu bạn định đưa ý tưởng vào sử dụng
thì bạn phải tập trung lại
-
nhưng tâm trí lang thang cực kỳ cực kỳ có giá trị.
-
Ở một cấp độ khác khi ở một trình độ khác khi mà sự chú tâm được điều khiển được bằng sự lãnh đạo
-
Tôi cho rằng nhà lãnh đạo cần ba loại tập trung
để thực sự hiệu quả.
-
Đầu tiên là sự tập trung ở bên trong.
-
Hãy để tôi nói cho bạn biết về một trường hợp từ biên niên sử của Thần kinh học.
-
Có một luật sư không may mắn có một khối u nhỏ ở não trước trán
-
đã được phát hiện và phẫu thuật sớm
nên đã thành công.
-
Sau cuộc phẫu thuật anh ta thấy
những hình ảnh khó hiểu bởi vì
-
anh ta thực sự thông minh vá có IQ cao.
-
Và trước đó anh ta không gặp vấn đề với sự căng thẳng hoặc trí nhớ
-
nhưng anh ấy không thể làm công việc của mình nữa.
-
Anh ấy không thể làm bất kỳ công việc nào.
-
Trong thực tế anh ấy đã kết thúc công việc,
vợ anh bỏ anh, anh ta mất nhà
-
Anh ấy sống trong phòng ngủ dự phòng của anh trai
và tuyệt vọng.
-
Anh ấy đi gặp một nhà thần kinh học nổi tiếng
tên là Antonio Damasio,
-
chuyên gia về dòng liên kết giữa vùng trước trán mà chúng ta hay dành sự chú ý trong tiềm thức.
-
Bất kể chúng ta đưa ra quyết định gì
-
với thứ chúng ta học thì trung tâm cảm xúc ở não giữa.
-
Amygdala là máy dò cho nguy cơ bùng nổ
những cảm xúc mãnh liệt.
-
Nó sẽ ngắt kết nối giữa vùng não trước trán
và vùng cảm xúc trung tâm
-
và Damacio lúc đầu đã bối rối, anh ấy nhận ra rằng mọi xét nghiệm thần kinh là hoàn toàn ổn
-
nhưng điều gì đó không ổn và sau đó anh ấy có một đầu mối.
-
Anh ta hỏi cậu luật sư khi chúng ta
nên có cuộc hẹn tiếp theo
-
và anh ta nhận ra cậu luật sư có thể đưa cho anh ta
những ưu và khuyết điểm hết sức hợp lý
-
của mỗi giờ cho hai tuần tiếp theo nhưng anh ta không biết cái nào là tốt nhất.
-
Và Damacio nói khi chúng ta đang đưa một
quyết định hay bất kỳ quyết định nào
-
Như khi nào có cuộc hẹn tiếp theo. Tôi có nên bỏ việc không.
-
Chiến lược nào chúng ta nên theo trong tương lai
-
Tôi nên kết hôn với người bạn này so với những người khác
-
Thậm chí là những quyết định đòi hỏi chúng ta
phải thu thập toàn bộ kinh nghiệm sống
-
và một hệ thống mạch thu thập trải nghiệm cuộc sống rất căn bản của não bộ.
-
Nó rất cổ xưa trong não và
nó không có kết nối trực tiếp với phần não
-
để nghĩ nó thành lời nhưng nó lại suy nghĩ có kết nối rất giàu có
-
với đường tiêu hóa vào ruột nên
chúng ta có một cảm giác mang tính trực giác.
-
Damacio gọi là tiếng nói của cơ thể.
Nó là một dạng ngôn ngữ cơ thể và khả năng điều chỉnh
-
Nó cực kỳ quan trọng vì đây là dữ liệu có giá trị.
-
Họ đã nghiên cứu các doanh nhân California
và yêu cầu họ
-
làm thế nào để bạn đưa ra quyết định?
-
Có những người đã xây dựng một doanh nghiệp từ không có gì
-
thành hàng trăm triệu hoặc hàng tỷ đô la.
-
Và họ ít nhiều nói rằng cùng một chiến lược. Tôi là một người khao khát thu thập thông tin.
-
Tôi muốn xem các con số
nhưng nếu cảm thấy không ổn, tôi sẽ không thỏa thuận.
-
Chúng biến thành những linh tính không ổn
-
Tôi biết một người khi tôi lớn lên ở nông trại của California Central Valley
-
và trường trung học của tôi có một đối thủ ở thị trấn bên cạnh và tôi gặp cậu ta học ở trường đó.
-
Cậu ta không giỏi. Cậu ta hầu như thi rớt, mém nữa là không tốt nghiệp.
-
Cậu ta đã đi học cao đẳng 2 năm tại trường cao đẳng cộng đồng.
-
Cậu ta tìm đường để làm phim
-
vì cậu ta yêu thích và vào một trường điện ảnh.
-
Ở đó học cậu ấy lọt vào mắt của một đạo diễn
và đã yêu cầu anh ta trở thành trợ lý
-
Và cậu ta đã làm rất tốt tại đó. Giám đốc sắp xếp cho
cậu ta đạo diễn bộ phim của riêng mình
-
kịch bản của người khác, cậu ta đã làm rất tốt.
-
Và họ cho phép cậu ta chỉ đạo một kịch bản cậu ta đã viết. Và bộ phim đó đáng ngạc nhiên
-
vì vậy studio tài trợ cho phim đó bảo rằng nếu bạn muốn
làm một cái khác, chúng tôi sẽ tiếp tục tài trợ
-
Tuy nhiên, anh ấy lại ghét cách studio chỉnh sửa
bộ phim. Anh ấy cảm thấy mình là nghệ sĩ sáng tạo
-
Họ đã tàn sát nghệ thuật của mình và
tuyên bố tôi sẽ tự làm phim, tự lo tài chính
-
tất cả mọi người trong ngành kinh doanh phim
mà cậu ta biết nói rằng
-
đây là một sai lầm lớn bạn không nên làm điều này.
-
Nhưng cậu ta đã lỡ bước và cậu ta hết tiền nên phải đi
đến 11 ngân hàng vay tiền
-
trước khi cậu ta có thể vay ,cậu ta phải hoàn thành bộ phim để họ xem.
-
Bộ phim được gọi là Star Wars
-
George Lucas đã thực hiện quyết định
trên linh tính của mình
-
không cảm thấy đúng khi để cho studio
làm hỏng phim tiếp theo của mình
-
Tính chính trực và nhận thức bên trong gọi là
đạo đức. Đó là một bánh lái đạo đức.
-
Nó trả lời cho câu hỏi những gì tôi sắp làm phù hợp
với ý thức của tôi có ý nghĩa và đạo đức.
-
Đó không phải là một câu hỏi mà chúng ta
trả lời đầu tiên bằng lời
-
mà chúng ta trả lời bằng những gì cảm thấy đúng và không cảm thấy đúng.
-
Sau đó chúng ta đặt thành lời và
mọi nhà lãnh đạo hiện nay cần một
-
bánh lái đạo đức vì vậy tôi muốn nói về sự tập trung nhận thức bên trong là điều cần thiết.
-
Có một loại tập trung khác mà có thể đọc vị và hiểu được người khác.
-
Có ba loại sự thấu cảm
-
đầu tiên là sự thấu cảm về nhận thức
có nghĩa là tôi hiểu cách bạn nghĩ về mọi thứ
-
các mô thức của bạn như thế nào
và cách bạn nhìn thấy thế giới.
-
Điều đó có nghĩa là tôi có thể giao tiếp với bạn như là rất hiểu bạn
-
Khi bạn thực sự cộng hưởng với
các nhà quản lý, lãnh đạo
-
những người có thể nói chuyện với những người khác,
-
họ có sự thấu cảm nhận thức tốt
thì bạn có thể làm tốt hơn hiệu suất dự kiến
-
vượt trội hơn mọi người vì họ biết cách
động viên mọi người.
-
Tiếp theo là sự thấu cảm về cảm xúc. Thấu cảm về cảm xúc là một cảm giác ngay lập tức
-
ý thức về những gì đang xảy ra ở
người khác và điều này là hoàn toàn cần thiết.
-
Nếu bạn chỉ có sự thấu cảm về nhận thức, mà bạn không có sự thấu cảm về cảm xúc, thì bạn sẽ bị mất dấu.
-
Sự thấu cảm thứ ba cũng rất quan trọng,
-
đó là sự quan tâm thấu cảm. Không chỉ tôi biết
bạn suy nghĩ thế nào và bạn cảm thấy thế nào
-
nhưng nếu có điều gì đó mà tôi có thể giúp bạn
với vấn đề bạn đang mắc phải.
-
Những người lãnh đạo, có được nhiều lòng trung thành nhất mà mọi người thích làm việc cùng
-
Có cả ba loại đồng cảm. Có một
bài viết trong Harvard Business Review
-
gọi là lãnh đạo mất kiểm soát
về những người có thể có đồng cảm về nhận thức
-
nhưng thiếu hai thứ còn lại.
Đây là những nhà lãnh đạo rất giỏi đạt mục tiêu,
-
nhưng không quan tâm đến những gì xảy ra với mọi người mà họ quản lý.
-
Họ không có cảm xúc và vì vậy họ hủy hoại mọi người.
-
Mọi người đã sẵn sàng rời đi nếu họ có thể.
-
Loại tập trung thứ ba là tập trung ra bên ngoài
loại này rất quan trọng.
-
Chẳng hạn trong xây dựng chiến lược bạn cần
hiểu hệ sinh thái
-
trong đó tổ chức của bạn hoạt động mà bạn cần
có thể cảm nhận những gì sẽ hoạt động,
-
những gì sẽ cần phải làm trong tương lai và
như vậy và cho rằng bạn cần một loại hệ thống
-
có thể xem những suy nghĩ về bức tranh lớn.
-
Thực sự là câu chuyện buồn về BlackBerry. Có hai loại suy nghĩ chiến lược
-
Một là khai thác, hai là khám phá
-
Trong sự khai thác, bạn nhận một sản phẩm hoặc một thương hiệu hoạt động rất
rất tốt và bạn tinh chỉnh nó,
-
bạn tiếp tục cải thiện nó vì nó
tiếp tục làm việc cho bạn.
-
Đó là những gì blackberry đã làm.
-
Nguy hiểm là nếu bạn cũng không khám phá,
có nghĩa là khi khám phá
-
bạn nhìn rộng mở hơn, bạn thấy những gì
xảy ra, mọi thứ đang đâu và sắp như thế nào.
-
R & D của bạn cố gắng để đưa ra những thứ mới tiếp theo và họ thất bại vì họ không thấy được gì.
-
Ví dụ như họ không thấy những gì Samsung làm, họ thất bại khi nhìn nhận cuộc tranh tranh đang diễn ra.
-
Nếu bạn không có sự tập trung bên trong bản thân,
-
sự tập trung vào người khác
và tập trung vào thế giới bên ngoài.
-
Nguy hiểm khi sự chú ý bị mất bánh lái, mù tịt
hoặc mù quáng
-
Nó giống như đi đến phòng tập.
Khi đi đến phòng tập thể dục và bạn nâng tạ mỗi lần.
-
Bạn cứ lặp lại để tăng cơ và khi bạn đang làm việc.
-
Sự căng thẳng có thể được tăng lên theo cách tương tự.
-
Thực tế, tôi nghĩ tôi sẽ chỉ cho bạn cách
nếu bạn quan tâm.
-
Chỉ mất hai phút. Tất cả
những gì bạn phải làm là ngồi thẳng lên,
-
nhắm mắt lại và thu hút sự chú ý của bạn
vào hơi thở.
-
Không cố gắng kiểm soát hơi thở
-
chỉ quan sát hơi thở của bạn, quan sát
nó, cố gắng cảm nhận nó
-
vào và ra ở lỗ mũi của bạn và hãy xem hãy xem trọn từng hơi thở đi vào và đi ra.
-
Bắt đầu lại với hơi thở tiếp theo,
-
và chỉ bắt đầu lại với hơi thở tiếp theo
khi bạn nhận thức đầy đủ về cảm giác
-
và nếu bạn thấy rằng tâm trí của bạn ở
một nơi khác
-
mang nó trở lại và bắt đầu lại nhẹ nhàng.
-
Bây giờ bạn có thể mở mắt nhưng đã có ai chú ý đến sự lang thang trong tâm trí của mình
-
và mang nó trở lại.
-
Đó là bài tập mẫu để giữ cho tâm trí bạn tập trung.
-
Khi nó lang thang và đưa nó trở về.
-
Sẽ làm tăng cường kết nối trong mạch chú ý.
-
Đây là nghiên cứu được thực hiện tại Đại học Emory.
-
Điều thú vị với tôi là chúng ta không tự thực hành nó
mà thường chúng ta phụ thuộc vào yếu tố bên ngoài
-
để thu hút sự chú ý của chúng ta.
-
Trên thực tế, nền kinh tế theo một nghĩa nào đó được xây dựng trên việc bắt lấy sự chú ý
-
những gì bộ não làm khi nó thấy
cùng một điều cũ ngày này qua ngày khác
-
đi cùng một con đường để đi làm hoặc
bất cứ điều gì bạn không thấy nó
-
nhưng sau một thời gian bộ não thu hút sự chú ý.
-
Mặt khác, bất cứ khi nào não bộ bước vào một điều gì mới như một cuốn tiểu thuyết mới
-
và gây ngạc nhiên nó, sẽ kích thích não bộ.
-
Mỗi mùa, sẽ có mẫu thời trang mới. Nó thực sự chỉ có khác biệt nhỏ trên một sản phẩm cơ bản mỗi năm.
-
Liệu một chiếc xe mới có đủ khác biệt để
-
kích thích phản ứng định hướng.
Đó là nền tảng của nền kinh tế.
-
Đó là một bước chuyển căn bản để trau dồi khả năng
quản lý tâm trí của riêng bạn,
-
để bạn có thể tập trung theo ý muốn
nhưng đó chỉ chính xác với sự luyện tập liên tục.
-
Và tôi trở thành một người ủng hộ lớn của nó.
-
Một trong những lý do là nghiên cứu Richard Davidson,
-
một nhà thần kinh học ở trường đại học
Wisconsin chuyên về não và cảm xúc.
-
Và anh ấy làm một nghiên cứu khi chúng ta bị kích động.
-
Khi chúng ta đang buồn, tức giận và lo lắng
-
có rất nhiều hoạt động ở khu vực não trước trán
ngay phía sau sọ
-
Amygdala của não kích hoạt nút bấm để chiến đấu, chống lại hay đóng băng các phản ứng của chúng ta.
-
Mặt khác, khi chúng ta ở trạng thái tích cực, tôi cảm thấy tuyệt vời và tràn nhiệt huyết. Một ngày tuyệt vời.
-
Có rất nhiều hoạt động ở phần bên trái và không có hoạt động nào ở phần bên phải.
-
Mỗi chúng ta có tỷ lệ khác nhau ở
hoạt động từ phải sang trái,
-
dự đoán tâm trạng dao động hàng ngày như đường cong hình chuông cũng giống như chỉ số IQ.
-
Chúng ta tốt nhất khi ở giữa.
Chúng ta có những ngày tồi tệ, có những ngày tốt
-
Nếu bạn ở rất xa về bên phải, bạn có thể bị trầm cảm nặng
-
hoặc lo lắng nặng nếu bạn ở rất xa về bên trái.
-
Bạn phải rất kiên cường trở lại ngay từ những điểm không tốt đó.
-
Davidson kết hợp với một người có tên Jon kabat-zinn,
-
người đã thực hành chánh niệm mà hiện rất phổ biến.
-
Ví dụ trong ngành y tế như một cách để quản lý các điều kiện sâu xa hơn.
-
Và cũng trong
các tiểu bang cho thuê kinh doanh gần đây,
-
rất nhiều doanh nghiệp đang đưa nó vào
và ít hay nhiều như những gì chúng ta vừa làm.
-
Davidson và Kabat-zinn đã đi đến một công ty khởi nghiệp về công nghệ sinh học
-
môi trường áp lực cao 24/7 và họ đã dạy
mọi người cách chánh niệm.
-
Ít hay nhiều những bài tập hơi thở
nhưng họ đã làm nó 30 phút mỗi ngày trong 8 tuần.
-
Những gì anh tìm thấy trước đó
là bộ não của con người
-
nghiêng về bên phải chúng khá
phức tạp và căng thẳng.
-
Sau tám tuần, cứ 30 phút mỗi ngày
chúng đã quay trở lại về phía bên trái
-
và những gì thú vị là mọi người bắt đầu nói
một cách tự phát rằng
-
bạn biết tôi đang bắt đầu để thưởng thức công việc của tôi một lần nữa.
-
Tôi nhớ những gì tôi yêu thích về công việc này
-
Nói cách khác, tâm trạng tích cực
đã thực sự tạo ra sự khác biệt.
-
Có một lý do các doanh nghiệp đang áp dụng nó.
-
Không phải người lớn chúng ta cần nhất để có sự tập trung.
-
Tôi nghĩ đến trẻ em vì thời thơ ấu đã thay đổi.
Thời thơ ấu thay đổi như một tác dụng phụ
-
của sự tấn công từ thế giới kỹ thuật số
vào vũ trụ cá nhân của tôi.
-
Tôi đã nói chuyện với một giáo viên lớp tám
phàn nàn về cách trẻ nhắn tin
-
Việc nhắn tin ở đây đã phổ biến hơn các cuộc điện thoại
-
giữa các thanh thiếu niên như một cách ưa thích.
Để kết nối những đứa trẻ của họ gửi
-
hàng trăm tin nhắn một ngày cho bạn bè của chúng và
đó không phải là bất thường.
-
Cô ấy nói rằng ông biết tôi đã dạy
cùng một cuốn sách trong 20 năm cho học sinh 13 tuổi của tôi. Edith
-
Cuốn sách đó là Thần thoại của Hamilton và cô ấy nói trong hai ba bốn năm nay,
-
học sinh của tôi đang bắt đầu nói rằng chúng đang có
vấn đề với việc đọc.
-
Nó cũng hơi quá khó và cô ấy quy việc thiếu khả năng đọc hiểu
-
vì mất tập trung liên tục. Tôi thấy một đứa trẻ có thể 9 hoặc 10 tuổi đi xe đạp và
-
nhắn tin trong khi nó đang lái xe. Bạn
tin rằng nó gặp may
-
vì ở trên đất nước có chia làn rõ ràng.
Lý do tôi lo lắng về trẻ em là bộ não
-
là cơ quan cuối cùng của cơ thể trưởng thành về mặt giải phẫu. Nó bắt đầu phát triển
-
từ khi sinh ra và nó thực sự không
kết thúc cho đến giữa những năm 20 tuổi.
-
Trong thời gian đó, nguyên tắc của thần kinh, cực kỳ quan trọng
-
nói rằng trải nghiệm lặp đi lặp lại đó hình thành
cách não sử dụng nó hoặc mất nó.
-
Nói cách khác nếu một đứa trẻ có
trải nghiệm ví dụ về sự đồng cảm và
-
một trải nghiệm khác vềsự đồng cảm
sẽ tạo một mạch cho sự đồng cảm phát triển.
-
Nếu một đứa trẻ có trải nghiệm về sự chú tâm đầy đủ
và bỏ qua những phân tâm
-
như những điều chúng ta mới làm để thực hiện kết nối
khiến mạch dẫn phát triển.
-
Và trẻ em cần điều này để bộ não của chúng phát triển.
-
Khi chúng ta thấy một đứa trẻ lớn lên và đi qua các giai đoạn khác nhau của thời thơ ấu.
-
Những gì chúng ta đang thấy là những dấu hiệu bên ngoài của sự phát triển não bộ.
-
Tôi nghĩ nó khá thông thường mà chúng ta đã được biết
-
để giúp chúng định hình não bộ của chúng
theo cách tốt nhất.
-
Tôi đang ở một lớp học của trẻ bảy tuổi ở Tây Ban Nha
-
Harlem thuộc Manhattan. Harlem của Tây Ban Nha là một nơi rất nghèo khổ.
-
Họ đang sống trong các dự án nhà ở và
các dự án khá kinh khủng.
-
Một đứa trẻ đến lớp. Giáo viên nói với tôi và
hơi rung một chút.
-
Nó mới thấy ai đó bị bắn và
giáo viên nói có bao nhiêu bạn biết ai đó bị bắn.
-
Tất cả tay đã giơ lên. Đó là thời thơ ấu ở một nơi rất khó khăn.
-
Và tôi tình cờ ở đó để xem một thứ gọi là tập hít thở mỗi ngày.
-
Mỗi ngày tất cả các trẻ em trong lớp học có một buổi
-
đi đến khu phố nhỏ của chúng
và lấy một con thú nhồi bông yêu thích,
-
và chúng nằm xuống một tấm thảm trên
sàn và đặt thú bông lên bụng mình,
-
và xem nó đi lên khi thở vào và đi xuống khi thở ra.
-
Và chúng đếm một hai ba thở vào, sau đó một
hai ba thở ra.
-
Và chúng đang làm chính xác những gì chúng ta
đã làm để tăng cường
-
khả năng của cơ bắp tâm trí của sự chú tâm.
-
Có một thứ khác đi kèm ở đây bởi vì cùng một dòng mạch làm dịu cảm xúc bão tố và cũng có khả năng
-
quản lý cảm xúc, một cáchliên kết chặt chẽ
với khả năng chú ý.
-
Và giáo viên nói rằng có một ngày
vì vấn đề xếp lịch mà chúng tôi
-
bỏ qua việc này và lớp học đã hỗn loạn.
Lớp học hỗn loạn tạo nên
-
sự khác biệt lớn cho những đứa trẻ này. Từ lâu tôi đã ủng hộ những gì được gọi là cảm xúc xã hội
-
Học cảm xúc xã hội sẽ có được
-
thông minh cảm xúc bao gồm khả năng tự nhận thức, quản lý sự đồng cảm ở bên trong,
-
xử lý các mối quan hệ và biến nó thành một phần
của hoàn cảnh không theo cách
-
thường có từ học thuật nhưng theo một cách
giúp tăng cường khả năng của trẻ
-
tự xử lý bản thân chúng và
các mối quan hệ của chúng,
-
Nếu bạn là cha mẹ, tôi không
cần phải nói với bạn điều này nhưng từ tuổi dậy thì trở đi
-
nhưng trước tuổi dậy thì quan hệ quan trọng nhất.
-
Trong cuộc sống của một đứa trẻ là gia đình sau
tuổi dậy thì quên gia đình đi.
-
Và những giai điệu thời thơ ấu của chúng như
không được mời dự tiệc.
-
Hay bất cứ thứ gì nắm giữ sự chú tâm về những nổi buồn cảm xúc.
-
Nếu bạn quản lý những nỗi buồn này càng nhiều
-
thì khả năng bạn chú tâm của bạn càng lớn
như các giáo viên đó đã nói.
-
Một trong những điều họ
làm trong các lớp này trong các chương trình này
-
tôi đã thấy điều này ở New Haven trong một
khu phố rất giống với Harlem ở Tây Ban Nha
-
Có một tấm poster trên tường
mọi lớp học. Nó là dấu hiệu dừng lại
-
như đèn giao thông màu đỏ, màu vàng, màu xanh.
-
Nó nói khi bạn buồn nhớ dừng
đèn đỏ, bình tĩnh lại và suy nghĩ trước khi bạn hành động,
-
Nó nói bạn có một sự lựa chọn bình tĩnh lại.
-
Có nghĩa là bạn có thể quản lý sự hỗn loạn bên trong của bạn và suy nghĩ trước hành động.
-
Đó là một bài học rất quý bởi vì nó nói bạn không thể xác định cảm xúc nào bạn sẽ có
-
cảm xúc nào đến bất ngờ nhưng một có khả năng này, bạn có thể dừng lại và suy nghĩ những gì bạn sẽ làm.
-
Trong thực tế, một định nghĩa về sự trưởng thành là
-
kéo dài khoảng cách giữa tác nhân kích thích và hành động
-
như đèn vàng để suy nghĩ về những điều bạn có thể làm
-
và hậu quả có thể xảy ra và bật đèn xanh khi đã có lựa chọn tốt nhất và hãy thử nó xem.
-
Đây là một bài học trong cái gọi là
kiểm soát về nhận thức.
-
Một số bạn có thể biết về thử nghiệm Marshmallow, nó là một nghiên cứu huyền thoại về tâm lý học
-
thực hiện ở trẻ em bốn tuổi của Đại học Stanford.
-
Lần lượt đưa từng người vào phòng, ngồi
tại một chiếc bàn nhỏ, những viên kẹo marshmallow ngon ngọt đặt trước chúng.
-
Người thí nghiệm nói với đứa trẻ bốn tuổi này, con có thể có ăn marshmallow bây giờ nếu con muốn.
-
Nếu con không ăn nó cho đến khi chú trở lại từ sau khi làm việc vặt này.
-
Sau đó họ rời khỏi phòng. Đây là một
tình trạng khó khăn đối với đứa trẻ 4 tuổi.
-
Tôi đảm bảo với bạn khi bạn đã xem video đó thấy chúng đi lên
-
và ngửi nó như thể nó nguy hiểm và sau đó nhảy về chỗ trở lại.
-
Và những đứa khác đi chơi và hát
và tự nói chuyện trong một góc để bị phân tán khỏi nó.
-
Khoảng một phần ba số trẻ em
không thể chịu nổi, chúng chụp lấy nó,
-
ăn ngấu nghiến. Và một phần ba khác chờ đợi 10 -12 phút vô tận
-
cho đến khi người thử nghiệm trở lại và chúng nhận được hai viên kẹo dẻo như một phần thưởng.
-
14 năm sau đó khi chúng được theo dõi đến khi
-
chuẩn bị vào đại học và nhóm thứ hai được so sánh với những người nhóm một.
-
Những người đã ăn ngấu nghiến với
những người đã chờ đợi.
-
Và hóa ra những người chờ đợi có được nhiều thành tích tốt hơn so với các bạn của mình.
-
Họ có thể trì hoãn sự mãn nguyện
và theo đuổi mục tiêu của họ.
-
Chính xác là những gì thử nghiệm đó cho thấy
và đây là một bất ngờ
-
về kỳ thi tuyển sinh đại học Mỹ.
Điểm SAT vào thời điểm đó khoảng 1600.
-
tổng số điểm mà những đứa trẻ chờ đợi lại cao hơn 210 điểm so với trẻ em chộp lấy.
-
Điều này thực sự thú vị bởi vì đây là tất cả trẻ em
-
có cha mẹ làm trường đại học Stanford, chúng đều có chỉ số IQ cao giống nhau.
-
Vậy điều gì đang xảy ra ở sự khác biệt này
dường như nếu bạn không thể quản lý
-
sự nóng vội của bạn. Và tâm trí lang thang là
loại của một mô hình thu nhỏ
-
mà sau đó bạn sẽ khó chịu hơn, cảm xúc hơn
-
bạn sẽ không thể chú ý đến những gì giáo viên đang nói thì bạn bạn không thể học tốt được.
-
Có một nghiên cứu được thực hiện chỉ vài năm trước ở
New Zealand. Mọi trẻ em trong một thành phố
-
của NewZealand trở thành một phần sinh ra
cùng một năm, sẽ trở thành một phần của nghiên cứu
-
từ bốn tuổi đến tám tuổi. Chúng được
kiểm tra chặt chẽ về kiểm soát nhận thức
-
Nhiều biện pháp khác nhau bao gồm cả loại thử nghiệm như marshmallow
-
và sau đó khi họ ở độ tuổi 30, họ đã theo dõi
một lần nữa. Và hóa ra sự kiểm soát nhận thức
-
có khả năng giữ tâm trí của bạn
ở đây hoặc mang nó trở lại khi nó đi lang thang
-
là một yếu tố dự đoán về những thành công tài chính và sức khỏe khi ở tuổi 30.
-
tốt hơn các dự đoán từ chỉ số IQ hay tình trạng kinh tế
của gia đình.
-
Vì nó là yếu tố hoàn toàn độc lập.
-
Nhưng người làm nghiên cứu cho rằng chúng ta nên dạy trẻ khả năng này trong mọi hoạt động vui chơi.
-
Nó sẽ trở thành một phần của việc học cảm xúc xã hội.
-
Học về cảm xúc xã hội sẽ khiến bạn thông minh hơn trong các mối quan hệ.
-
Điều này đã xảy ra với những bé trai 11 tuổi ở New Haven
-
Khi chúng đang chơi đá banh hay bạn cũng có thể gọi nó là bóng đá phải không.
-
Ba cậu bé chơi rất nhẹ nhàng.
-
Đứa trẻ đầu tiên béo lùn trông không thể thao. Và hai đứa trẻ phía sau
-
rất giỏi đá bóng và rất thể thao. Chúng ghi bàn rất ngoại mục so với đứa đầu tiên.
-
Và một trong đứa trẻ đó đã cưới nhếch mép vào đứa thứ nhất và nói
-
cậu nghĩ cậu chơi đá banh được sao. Đứa trẻ mập lùn đó ngừng lại thở sâu.
-
Mặc dù nó có thể giằn co để đánh nhau,
-
và nó có thể dễ dàng giành lợi thế khi đánh nhau nhưng nó lại nói mình sẽ cố gắng chơi đá bóng.
-
Mình chưa chơi tốt nhưng mình có thể vẽ giỏi.
-
Bạn có thể đá bóng rất tuyệt nhưng ngày nào đó,
-
mình sẽ tốt như bạn. Và đứa trẻ khác quàng cổ nó
-
và nói bạn không quá tệ đâu để mình chỉ bạn một hay hai chiêu nữa.
-
Không có va chạm nào. Đó gọi là sự nhẫn nhịn. Cậu bé học từ bản thân mình.
-
Đó là một cách để hạ mình xuống trong một vấn đề lớn ở tuổi thiếu niên khi chỉ khoảng 10 tuổi.
-
Đây chỉ là một phần trong chương trình học về sự chú tâm cho trẻ
-
và sự chú tâm cần trở thành một phần trong chương trình học.
-
Nó không chỉ ở trường mà cha mẹ phải là huấn luận viên đầu tiên.
-
Khi bạn bế một đứa trẻ đang khóc và vỗ về nó, thực chất bạn đang dạy nó tự dỗ dành bản thân nó.
-
Và khi bạn chỉ cho một đứa trẻ biết bò
biết khi nào bạn của nó buồn.
-
Đó là một bài học về sự thấu cảm.
-
Có rất nhiều bài học về sự chú tâm
và thông minh cảm xúc
-
bắt đầu từ rất sớm trong cuộc đời. Nhưng tôi nghĩ sẽ tốt hơn
-
cho những đứa trẻ tiếp xúc với chúng nhiều hơn nữa.
-
Ảnh hưởng có thể không tuyệt vời. Tôi không biết nếu bạn biết ai còn trẻ nghiện trò chơi điện tử
-
và dành nhiều giờ để chơi. Việc này có thể không xảy ra ở London
-
nhưng xảy ra toàn cầu, những dữ kiện trên trò chơi điện tử có thể gồm hơn một điều
-
Họ thực sự mở rộng phạm vi chú ý.
-
Nếu một đứa trẻ thích chơi trò chơi đánh nhau, sẽ phải thường xuyên canh chừng
-
kẻ thù của mình đột nhiên xuất hiện.
-
Và sẽ rất tốt để tăng cường sự đề phòng. Có thể rất tốt khi điều khiển giao thông.
-
Tuy nhiên cũng có nghĩa khi một đứa trẻ lỡ va chạm bạn trong hành lang.
-
Suy nghĩ đầu tiên là nó hẳn có thù ghét gì mình
và bạn sẽ thiên về
-
phân định rõ thù địch như khi chơi điện tử. Và bây giờ trò chơi điện tử có hơi hỗn tạp,
-
có một thế hệ mới kéo theo. Từ này từ những phát hiện trong khoa học về nhận thức
-
được gọi là trò chơi 'kiên nhẫn’. Giả sử tôi có 4 người cháu độ tuổi từ 7 đến 13.
-
Trong thời gian khi ở trạng thái bền bỉ, bạn có một cái Ipad và mỗi lần bạn thở ra,
-
bạn sẽ chạm vào màn hình và đến lần thở thứ năm bạn sẽ làm nhiều gấp 2 lần,
-
để bạn nhận được phần thưởng trực quan như những bông hoa nở bung trong sa mạc.
-
Bạn càng làm nhiều hơn thì sẽ càng khó hơn. Đây là một cách để luấn luyện sự chú tâm,
-
giữ sự chú tâm của trẻ theo cùng cách
-
mà tất cả những trò điện tử khác làm.
-
Một thứ khác chúng ta có thể sử dụng là truyền thông nói chung. Và nó là một loại nhà báo
-
Truyền thông cho chúng ta thấy cái nhìn độc hại
về thế giới.
-
Bởi hấu hết tin tức chúng ta xem là những thảm họa, sự đe dọa hay những thứ tồi tệ xảy ra với mọi người.
-
Amygdala là một phần sơ khai của não bộ muốn biết những nguy hiểm gì xung quanh.
-
Tuy nhiên nếu giả sử chúng ta lại dành bất cứ ngày nào,
-
thực hiện những ứng xử của lòng tốt trên khắp thế giới
-
như người mẹ cho con bú là một hành động đẹp.
-
Và khi chúng ta đặt lên bàn cân. Chúng ta đặt tất cả những hành vi tàn nhẫn
-
và đặt những hành vi tốt lên, chắn chắn sẽ hành vi tốt sẽ nặng hơn hành vi xấu xa
-
nhưng đó không phải cách nhìn nhận thế giới dưới ống kính của truyền thông
-
Bạn có thể sử dụng truyền thông tốt hơn. Một ví dụ tôi thích là về
-
nếu bạn có con biết bò bạn phải
-
từng xem Sesame Street. Tôi tìm thấy nó khi tôi ghé một buổi hội thảo của nó.
-
Thực sự nó vận hành rất phức tạp khi tôi tới đó.
-
Người viết lời thoại phải gặp hai nhà khoa học về nhận thức. Họ bàn về sự kiểm soát nhận thức
-
bởi vì các phần Sesame Street hóa ra là các bài học
-
dựa trên khoa học được gói gọn lại vào một chương trình giải trí.
-
có một phần đã phát sóng trong mùa này về câu lạc bộ bánh quy. Nếu bạn đã biết
-
Monster Cookie là một trong những ngôi sao của Sesame Street.
-
Anh ta thích ăn ngấu nghiến bánh quy. Alan có mở một cửa hàng trên đường Sesame Street,
-
quyết định bắt đầu thử nghiệm câu lạc bộ thử bánh quy như là câu lạc bộ thử rượu.
-
Bạn lấy một chiếc bánh và hãy xem xét
-
liệu nó có không hoàn hảo không. Bạn đánh hơi nó
-
và cắn một miếng để thử.
-
Cookie Monster thèm khát gia nhập câu lập bộ và Alan đưa cho nó một cái bánh.
-
Nó nuốt chửng xuống và nó không thể kiềm chế bản thân vì vậy Alan bảo nó trong câu lạc bộ này
-
chúng ta sẽ thử tất cả các loại bánh quy vì vậy đừng nuốt chửng hết thì anh mới cho nó vào câu lạc bộ
-
Nó phải ăn rất rất nhiều loại bánh quy khác nhau.
-
Đây là một bài học trong tập này rất được yêu thích bởi những đứa nhỏ 2 - 4 tuổi.
-
Chúng có thể học thông qua hình mẫu về những gì xảy ra với những chiếc bánh quy
-
trẻ em có thể học một bài học về sự kiểm soát nhận thức
-
và càng học nhiều, chúng sẽ càng tốt hơn.
-
Hãy để tôi kết thúc bằng việc kể cho các bạn nghe các sử dụng thông minh cảm xúc tích cực
-
để quản lý thế giới bên trong bạn hay sự tập trung vào bên trong.
-
Có một người đàn ông xuất sắc tên là Matthew Ricard. Anh ta viết vài cuốn sách về sự hạnh phúc
-
anh ta là người Pháp và chuyên về sinh học tế bào từ viện Pasteur
-
Người hướng dẫn của anh ta đã dành giải Nobel cho nghiên cứu họ cùng làm.
-
Sau khi tốt nghiệp anh ta đưa ra một quyết định gây sửng sốt. Anh từ bỏ khoa học
-
và leo lên đỉnh Himalaya trở thành thầy tu và thiền tịnh suốt cuộc đời còn lại.
-
Các nhà xuất bản và các nhà báo gọi anh ta là người hạnh phúc nhất trên thế giới
-
bởi vì anh ấy đã được nghiên cứu bởi các nhà khoa học về tỉ lệ của nó từ phải sang trái
-
anh ta rất xa phía bên trái.
-
Có một nhà khoa học tên Paul Ekman, chuyên gia thế giới về biểu hiện cảm xúc trên gương mặt
-
Paul là người quan sát nhạy bén nhất về khuôn mặt như người tiết lộ những gì bạn đang cảm thấy.
-
Một người rất nguy hiểm. Một lần tôi xuống phố với Paul.
-
Khi trên đường đến một cuộc họp mà tôi chủ trì và Paul kể cho tôi về
-
một hệ thống huấn luyện con người trở nên giỏi về chuyện này mà anh ta mới phát triển.
-
Và anh ta kể về nó khi chúng tôi đến hội trường cuộc họp và tôi nghĩ nó thật thú vị
-
Tôi hy vọng anh ấy kết thúc nó vì tôi đang bận suy nghĩ về
-
những gì tôi sẽ làm trong cuộc họp ngay lúc đó. Anh ấy nói với tôi nếu ai nghiên cứu
-
mà họ biết sẽ khiến bạn hơi bực bội
-
đó là lý do tại sao Paul nguy hiểm vì cậu ấy hứng thú với bệnh lây lan cảm xúc
-
Anh ấy muốn biết điều gì ảnh hưởng lên một người như Matthew
-
người rất lạc quan trong khi người khác lại ngược lại
-
Paul đã làm một cuộc khảo sát qua điện thoại cho khoa ở trường đại học nơi anh ấy dạy,
-
hỏi rằng ai là người khó chịu, thô lỗ, chống đối trong khoa.
-
Mọi người đều đồng ý là một người mà anh ấy gọi cho giáo sư X
-
và hỏi vì cùng hứng thu nghiên cứu khoa học anh có muốn tham gia vào một cuộc thử nghiệm.
-
Vị giáo sư kia vui vẻ ngồi xuống và nhận lời.
-
Vào một ngày khi có một lỗi xảy ra, ông ta tỏ ra đòi hỏi và trở nên ngày càng thái quá.
-
Họ phải tống cổ ông ta đi và tiếp tục với giáo sư khó tính thứ hai.
-
Và thí nghiệm này, họ ghép đôi vị giáo sư đó với Matthew,
-
rồi sẽ đo lường chỉ số tâm lý. Hai người sẽ có một cuộc tranh luận.
-
Cuộc tranh luận dựa trên tiền đề là vị giáo sư nên sống giống như Matthew đã làm.
-
Vị giáo sư đó có một vị trí có ảnh hưởng lớn, an toàn, lâu năm và được trả lương cao.
-
Nhưng tiền đề của cuộc tranh luận
muốn ông ta phải từ bỏ,
-
trở thành một thầy tu và đi đến một nơi ẩn dật, sống suốt đời ở đó.
-
Lúc bắt đầu cuộc tranh luận, chỉ số chỉ ra rằng ông ta thực sự bị kích động trong suy nghĩ trong khi
-
Matthew hoàn toàn bình tĩnh.
-
Matthew bình tĩnh hết sức và vị giáo sư kia cũng trở nên bình tĩnh dần dần.
-
Sau khi hết 15 phút, ông ta có một khoảng thời gian tốt và không muốn ngừng thảo luận.
-
Cảm xúc chúng ta có tính lây lan cho dù nó tốt hay xấu.
-
Cụ thể là khi chúng ta toàn tâm chú ý vào người khác. Có một lần tôi đợi xe buýt
-
vào một ngày nóng ẩm ở New York vào tháng 8.
-
Tôi không biết London có ngày như vậy không. Cứ như có một cái bong bóng vô hình
-
bao xung quanh ta, khiến ta cảm giác gai gai và nó nói đừng nói chuyện với tôi, đừng chạm vào tôi.
-
Và quả bóng của tôi còn nguyên vẹn. Xe buýt tấp vào và tôi leo lên chung với quả bóng
-
Người tài xế hết sức ngạc nhiên và hỏi tôi
hôm nay tôi thấy thế nào.
-
Tôi bị sốc nhưng tôi ngồi xuống và giữ lấy quả bóng bên mình
-
Tôi nhận ra người tài xế tiếp tục trò chuyện
với bất kỳ ai trên xe buýt.
-
"Bạn tìm kiếm một bộ quần áo à? Bạn biết không, có một chỗ bán hàng khuyến mãi ở ngay kia
-
bên phải cửa hàng đó và bạn có nghe về H&M ngày bên tay trái
-
nhạc thật hay và phần phim mới sắp ra.
-
Tôi biết về bộ phim đó và phần 4 đã nhận được bình luận tốt nhất
-
trong khi phần 2 lại có âm thanh rất tuyệt vời."
-
Và anh ta cứ tiếp tục nói chuyện.
-
Sau đó, mọi người leo xuống xe và anh ta nói
"Hy vọng ngày của ông sẽ thật tuyệt!"
-
Người tài xế đó như ông già tuyết thành thị. Anh ta đã làm biến chuyển tất cả những người trên xe buýt
-
Anh ta gửi những sợi dây xúc cảm tốt khắp thành phố mà đúng thật đang rất cần
-
Tôi nghĩ tận đáy lóng bạn không cần phải đi đến đỉnh Himalaya hàng thế kỉ.
-
Chúng ta đều có thể làm vậy với cuộc sống của mình nếu chúng ta chú tâm.
-
Cảm ơn nhiều.
-
Tôi rất vui khi trả lời bất cứ câu hỏi nào bạn
có micro ở đây.
-
Và có một micro đứng như công cụ trong các buổi triễn lãm và hãy giơ tay bạn lên.
-
Câu hỏi đầu tiên ở đây
-
Ông đề cập văn hóa thấp ở Mỹ nơi mà vẫn có những kẻ giết người hàng ngày
-
Steven Pinker đã viết rất tốt về những nền văn hóa như vậy và giải thích rằng
-
người ta giết người chỉ vì một sự thiếu tôn trọng ở mức nhẹ, đơn giản.
-
Nó ăn sâu vào văn hóa và nó bẩm sinh.
-
Một điều tôi có thể nhìn thấy ở đây là dường như có một sự chỉnh sửa về mặt chính trị
-
một cách ngấm ngầm trong thế giới ngày hôm nay
khiến chúng ta không được phép nói rằng
-
nền văn hóa này là bỏ đi và những gì
chúng ta đang làm không giải quyết được vấn đề
-
với những người này vì vậy hàng ngày
họ vẫn duy trì kỳ vọng thấp của mình.
-
Trong môi trường xã hội này tạo ra những tên giết người và tiếp tục tạo ra
-
ở nước Mỹ mà chúng ta gọi là Hội chứng đập vỡ cửa sổ. Tôi muốn hỏi quan điểm của ông
-
vế việc không có khả năng giải quyết vấn đề cho những người này một cách chân thành và rộng mở.
-
Sự thật rằng tình trạng của chúng ta bây giờ được thừa kế thông qua gen
-
Não bộ của chúng ta không khác các bộ phận khác.
-
Mỗi nhóm người khác nhau sẽ có hệ gen khác nhau.
-
Tôi không nhấn mạnh rằng tất cả do gen nhưng chúng ta đang bị thay thế dần dần.
-
Tôi biết một số dữ liệu đề cập trực tiếp vấn đề này.
-
Trước tiên, chúng ta cần hết sức thận trọng với những khuôn mẫu.
-
Bởi vì ở bất kỳ nơi nào, vẫn có sự tác dộng đến mọi người sống ở đó.
-
Có thể xảy ra với một vài bạn trẻ tài năng sống trong khu vực đó
-
mà vấn đề ngày càng lây lan. Chỉ một điều là chúng ta nên cho phép sự khác biệt cá nhân
-
nhưng nói chung thì đó là vấn đề toàn cầu đang xảy ra với những đứa trẻ
-
lớn lên trong điều kiện nghèo khổ đến khốn cũng bởi vì một điều là bộ não rất mỏng manh
-
Nếu bạn không được nuôi dưỡng tốt khi còn bé, bộ não không thể phát triển tốt.
-
Và trẻ em trên thế giới lớn lên trong nghèo đói,
-
có một bộ não không được chăm lo đúng mức sẽ làm cho chúng bị nhạy cảm về cảm xúc
-
đối với tất cả các vấn đề liên quan tới hành vi. Và khi nó xảy ra, sự phát triển của não trước trán.
-
Khu vực trước trán để quản lý cảm xúc vì vậy nếu bạn không quản lý được cơn thịnh nộ của mình.
-
Ví dụ một số người đã kết thúc vấn đề bằng việc giết người.
-
Khi đã có tổn thương ở vũng não trước,
-
chúng ta cần phải đối mặt với nó,
như bạn nói, rõ ràng là như vậy
-
hãy nhìn nhận vấn đề là gì và sự can thiệp nào có thể làm.
-
Bởi vì tôi không muốn loại bỏ toàn bộ một nhóm trẻ em như vậy. Thay vào đó, trong quá trình phát triển của não
-
hãy giúp chúng phát triển như chúng nên là.
-
Thực tế như tôi nói, nghiên cứu ở New Zealand đã gợi ý cho chúng ta
-
nên có một sự can thiệp tích cực cụ thể lên thời niên thiếu của trẻ.
-
Và đã có một nghiên cứu trẻ mẫu giáo tên là PERRY.
-
Và một số đứa trong bọn chúng được tham gia chương trình giáo dục làm giàu cuộc sống của chúng.
-
Và chúng đã tốt hơn rất nhiều trong cuộc sống so với những đứa trẻ trong cùng khu vực sống.
-
Một câu hỏi đặt ra là IQ và lớp học rất quan trọng trong nền văn hóa toàn thế giới.
-
Nơi mà gồm có địa vị xã hội vao và địa vị xã hội thấp.
-
Luôn luôn có khoảng cách lớn về điểm số IQ về những người có địa vị cao và địa vị thấp.
-
Có thể do gen tuy nhiên có một thứ được gọi là hiệu ứng Flynn,
-
do một nhà nghiên cứu của Đại học Otago ở New England.
-
Thông qua nhiều dữ liệu nghiên cứu, ông ta chỉ ra rằng
-
cứ sau ba bốn hoặc năm năm chỉ số IQ của chúng ta lại thay đổi.
-
Họ phải làm ra những câu hỏi khó hơn và khó hơn nữa
-
vì trẻ em sẽ trở nên thông minh hơn sau mỗi thế hệ so với thế hệ trước.
-
Nói cách khác chỉ số IQ không cố định.
-
Một điều nữa mà ông ấy phát hiện ra là trẻ em ở địa vị xã hội thấp nhập cư đến một nước khác
-
Sự thành kiến về tầng lớp, địa vị không tồn tại,
-
những đứa trẻ đó làm tốt như những đứa trẻ khác không phải do gen
-
mà phần lớn do hoàn cảnh. Vì vậy bạn hoàn toàn đúng. Chúng ta hãy nhìn trực diện
-
vào hoàn cảnh như vậy và nhìn nhận điều gì chúng ta có thể giúp đỡ.
-
Câu hỏi tiếp.
-
Cảm ơn bài trình bày của ông rất nhiều. Tôi rất thích.
-
Câu hỏi của tôi liên quan đến tình huống kẹo dẻo.
-
Ông nói rằng nếu cho một đứa trẻ một viên, nó chỉ có một viên đó nếu nó ăn mất.
-
Còn nếu nó chờ thêm một chút, nó sẽ được cho hai viên. Và ông nói khi chúng đến tuổi ba mươi.
-
Những người có thành tích tốt hơn là những đứa trẻ đã chờ đợi. Bao nhiêu phần có liên quan đến cơn nghiện.
-
Ý bạn là nếu chờ 2 viên kẹo dẻo,
-
bạn có thể bị nghiện kẹo dẻo. Tôi đoán bạn nghĩ vậy phải không.
-
Tôi nghĩ về giới trẻ.
-
Chính xác là sự bất lực trong việc kiểm soát sự thôi thúc, khiến một người dễ nghiện rượu,
-
nghiện mua sắm, cờ bạc và nhiều thứ nữa.
-
Bởi vì bạn muốn nó và không tự kiềm chế bản thân và không thấy được cách khác để làm
-
Nhận tiện đùng thử bài kiểm tra kẹo dẻo
với con bạn ở nhà nhé.
-
Tôi biết một người đã thử với đứa con gái bốn tuổi.
-
Anh ta muốn xem con bé làm gì. Anh ta đặt kẹo dẻo xuống và rời khỏi phòng.
-
Con bé lấy kẹo, rứt phần chính giữa ra ăn
-
rồi để nó lại.
-
Con bé ấy có thể là Giám đốc của một công ty
-
Tôi có một tin xấu và một tin tốt. Nếu não bộ trưởng thành về mặt giải phẫu.
-
Ở tầm 20 tuổi nhưng không có nghĩa đã quá muộn để thay đổi thói quen.
-
Những thói quen đã được khởi tạo trong não
khi còn bé rất vững chắc
-
Vì vậy nếu bạn bị nghiện hay lo lắng thái quá hay bất kể điều gì thì vẫn có thể thay đổi.
-
Nhưng bạn cần phải thêm nhiều nỗ lực hơn. Và lý do là bạn phải luyện tập
-
những hành vi mới có ích hơn để nó không ngừng nghỉ bởi vì bạn đã luyện tập
-
cái cũ của mình 10,000 lần và bạn đã quen với nó quá trong mạch não của mình. Nó quá mạnh.
-
Khoanh tay của bạn như vậy và thói quen cũ của bạn làm bạn cảm nhận như thế này.
-
Bây giờ hay khoanh tay lại theo cách khác và để một tay lên trên
-
Cảm giác khi thay đổi một thói quen
có vẻ kì cục ban đầu,
-
thậm chí rất lạ lẫm nhưng nếu bạn nổ lực
và tiếp tục duy trì
-
mỗi lần có một cơ hội tới thì kết nối trong nơ ron thần kinh
-
cho một còn đường mới sẽ ngày càng lớn ra đến một điểm nhất định.
-
Bạn sẽ đạt mốc phát triển. Mốc phát triển về thần kinh khi đó bạn thực hiện thói quen mới
-
một cách không cần nổ lực, không cần nghĩ ngợi và nó trở nên tự động.
-
Điều đó có nghĩa là kết nối cho một thói quen mới đã dần mạnh hơn cái cũ
-
và não bộ sẽ chọn nó mặc định.
Nhưng bạn cần luyện tập nhiều hơn.
-
Câu hỏi của tôi về ba sự tập trung mà ông đề cập
-
Một cái bên trong bản thân, một cái đối với người khác và một cái về thế giới bên ngoài.
-
Tôi tự hỏi
-
Chúng tôi tại đơn lẻ hay tồn tại theo dạng thứ bậc
-
Còn cách nào để di chuyển vị trí của chúng tốt.
-
Tôi nghĩ mỗi cái đều có thể cải thiện
-
Tôi không nghĩ có thứ bậc ở đây
-
Ví dụ trong một nghiên cứu về những nhà lãnh đạo thì có một số nhà lãnh đạo rất giỏi cả hai
-
hoặc một trong hay dở một cái nào đó.
-
Nói cách khác, mỗi sự kết hợp đều có thể và bạn có thể thông minh cảm xúc
-
khi bạn quản lý bản thân tốt, quản lý người khác tốt nhưng lại mù tịt về hệ thống xung quanh
-
và quan trọng là tổ chức bạn vận hành kiểu gì.
-
Thực sự có nhiều người trong môi trường làm việc
-
bạn có thể giỏi quản lý bản thân những rất tệ đọc vị người khác.
-
Một lớp người rất giỏi đóng góp cá nhân,
-
rất giỏi về hệ thống và là những nhà lập trình máy tính
-
nhưng khả năng đồng cảm ở con số 0
-
Tôi nói chuyện với một người ở Châu Âu, làm việc với một công ty.
-
Anh ấy nói công ty họ có một anh chàng
-
cực kỳ xuất sắc ở hệ thống nhưng không thế cho để anh ta trước mặt khách hàng được
-
bởi vì anh ta sẽ nói không ngừng nghỉ, sẽ không bao giờ ngừng.
-
Ban biết đấy, gặp khách hàng để tìm hiểu xem họ đang gặp phải vấn đề gì
-
từ góc nhìn của nó. Đó là ví dụ một người rất giỏi về tập trung bản thân bên trong
-
Quản lý anh ta và hệ thống nhưng không phải là con người.
-
Ý bạn là sự chú tâm có sự khác biệt về giá trị không?
-
Chắc chắn là có.
-
Nền văn hóa có thể tạo ra nhiều sự khác nhau đáng kể. Ví dụ như khi định giá trị của sự chú tâm.
-
Hầu hết tất cả huấn luyện về sự chú tâm chúng ta sử dụng bây giờ đến từ văn hóa phương Đông.
-
Bởi vì văn hóa phương Đông như ở Bhutan
-
rất nhiều người ở Bhutan là nhà thiền định
-
cũng có thể gần như toàn bộ dân của nước họ.
-
Đó là một phần của văn hóa.
-
Phương pháp luận của họ khá phức tạp và đã phát triển hơn hàng thiên niên kỉ.
-
Và người như Richard Davidson mà tôi đề cập
-
người làm nghiên cứu về các vùng đất này,
-
đã tìm đến các chuyên gia tư vấn là người dân bản địa
-
để giúp anh ta hiểu được điều gì tiềm năng cho chúng ta để luyện tập sự chú tâm.
-
Bởi vì ở phương Tây, chúng ta bị bó hẹp trong suy nghĩ làm thế nào để luyện tập sự chú tâm
-
Tôi nghĩ nó đến từ khía cạnh tinh thần. Nền văn hóa tạo ra sự khác biệt lớn cho cùng một thứ.
-
Thực đúng như vậy.
-
Mỗi nền văn hóa sẽ đánh giá và diễn đạt cảm xúc khác nhau.
-
Mỗi con người trong vũ trụ này có một cách diễn đạt khác nhau.
-
Cảm xúc của chúng ta rất dễ lây lan. Vì vậy liệu chúng ta có nên dành nhiều thời gian
-
với những đồng nghiệp hay nóng giận của mình?
-
Chúng ta có nên trở thành người lái buýt Mỹ hay thầy tu Pháp để cứu thế giới hay chính mình không?
-
Thầy tu người Pháp thực sự rất tốt để cứu chúng ta.
-
Đó là sứ mệnh của anh ấy nhưng ngoài việc đó ra, tôi nghĩ rằng sẽ rất quan trọng để hiểu
-
quá trình gửi hay nhận cảm xúc. Có rất nhiều yếu tố để xác định
-
trong bất kì tương tác nào, ai là người gửi, ai là người nhận.
-
Cò vài nghiên cứu đã được làm. Ví dụ có hay người lạ bước vào phòng thí nghiệm
-
Họ điền vào bảng khảo sát về tâm trạng. Bạn cảm thấy gì bây giờ?
-
Họ ngồi đối mặt nhau trong im lặng trong vòng 2 phút họ lại trả lời câu hỏi tương tự
-
Hóa ra người có diễn tả cảm xúc vô cùng mạnh đã truyền cảm xúc của họ đến người kia
-
trong 2 phút im lặng.
-
Vì vậy việc diễn đạt rất quan trọng. Mặt khác, vấn đề quyền lực trong bất cứ nhóm người nào.
-
Đó là tự nhiên khi dành sự chú tâm cao nhất và dành sự quan trọng nhất cho
-
người có quyền lực nhất trong nhóm nói và cảm xúc có xu hường lan tỏa
-
từ người toát ra quyền lực bộc lộ ra ngoài. Điều đó có nghĩa, những thí nghiệm
-
đã được tiến hành với những vị vua là lãnh đạo của một nhóm là một người có tâm trạng rất xấu
-
những người trong nhóm sẽ nắm bắt cảm xúc đó và sự thể hiện của họ cũng sẽ đi xuống.
-
Nếu người lãnh đạo của nó có một tâm trạng tốt, tích cực thì mọi người sẽ nắm lấy
-
và sự thể hiện sẽ đi lên. Điều đó đúng với các quyết định kinh doanh cho sự phối hợp sáng tạo
-
như dựng lều vậy. Yếu tố thứ hai đó là quan hệ quyền lực
-
Và yếu tố thức ba như đã làm với Matthew Ricard
-
bạn sẽ vững tâm như thế nào khi ở bên cạnh người đồng nghiệp giận dữ?
-
Bạn có đủ vững trong trạng thái tích cực như người tài xế xe buýt
-
hoặc cuốn anh ta vào trạng thái của bạn hay bạn cuối cùng vẫn giận dữ với chính mình.
-
Ít nhất có 3 yếu tố này để
xác định câu trả lời cho câu hỏi
-
Sự ủng hộ tích cực cho việc học cảm xúc-xã hội
-
sẽ xuất hiện tình trạng nhiều ba mẹ phương Tây ngày nay
-
cố gắng tạo sự tập trung cho con của họ bằng thuốc Ritalin.
-
Ông có thể dàng chút thời gian nói về việc ông mô tả
-
cách tiếp cận một cách có hệ thống để cải thiện sự tập trung và tôi đang mong đợi đọc nhiều hơn về nó
-
và đâu là ảnh hưởng của những đơn thuốc kê Ritalin (một loại thuốc kích thích trung ương thần kinh)
-
và những tác động trong dài hạn.
-
Thuốc này được chỉ định cho những đứa trẻ bị rối loạn chú ý hay bị hiếu động thái quá (ADHD)
-
50 năm trước khi sử dụng, ông ấy chỉ là một cậu bé
-
ông ấy đã phát triển nó vá nó đã trở thành một loại chẩn đoán
-
Có một số đứa trẻ bị vấn đề bẩm sinh về chú ý
-
Và chúng không được chữa bằng truyền thông kỹ thuật số.
-
Hiện nay chúng được giúp thông qua các bài tập về kiểm soát nhận thức
-
Chúng khá mới và vừa được nghiên cứu
-
bởi những người như Davidson cách mà chúng ta
-
có thể luyện tập sự chú tâm.
-
Tại sao trong nên văn hóa này lại mặc định
-
mua nó như thuốc và cho trẻ em uống để trị một thứ lại là kỹ năng
-
Đó là là thiếu hụt kỹ năng. Sự chú tâm là một kỹ năng. Tôi nghĩ bài học ở đây là
-
các công ty bán thuốc kiếm được nhiều tiền khi bán thuốc cho chúng ta
-
và thuyết phục chúng ta đó là giải pháp thay thế. Đó là ý kiến của tôi.
-
Thực tế, điều chúng ta đã không làm là nghiên cứu cơ bản về cơ chế của sự chú tâm
-
bao gồm ADHD và các bài tập nào giúp trẻ em tốt hơn.
-
Tôi nghĩ trong 5 năm tới, chúng ta sẽ thấy rất nhiều sự can thiệp trực tiếp
-
không bằng thuốc cho những trường hợp tương tự.
-
Tôi muốn hỏi ông ý kiến của tôi là có bao nhiêu phần mà ông cho rằng phản ứng cảm xúc của chúng ta
-
có thể học được hoặc là bẩm sinh.
-
Nếu cảm xúc của chúng ta là bẩm sinh
-
Cụ thể, những phản ứng cảm xúc phần lớn do học được.
-
Tôi giới thiệu cuốn sách của vợ tôi. Nó tên là Lời thì thầm của tâm trí. Tên cô ấy là Tara Bennett Goleman
-
Cô ấy là một nhà trị liệu tâm lí. Cô ấy nói về cách phản ứng của các khuôn mẫu cảm xúc
-
mà chúng ta học từ nhỏ và
-
làm sao bạn dùng để trị liệu về nhận thức và chánh niệm.
-
Một số can thiệp để thay đổi thói quen
mà bạn đang tự vật lộn
-
Tên của cuốn sách là Lời thì thầm của tâm trí
và tên của cô ấy là Tara Bennett Goleman
-
tôi thấy rất hữu ích và thậm chí còn thấy
cô ấy hữu ích hơn nó nữa
-
Nếu bạn là người bi quan, bạn có thể học
để thành người lạc quan
-
Có một nghiên cứu đã được thực hiện bởi Martin Seligman ở ĐH Pennsylvania.
-
Anh ấy đã phát triển một lĩnh vực gọi là tâm lý tích cực.
-
Anh ấy đã phát triển lĩnh vực này bởi vì tâm lý học trong 80 năm qua chỉ nghiên cứu bệnh lý,
-
và đó là vấn đề nhưng chúng ta không chú ý đến sự bao quát tích cực của cảm xúc và trải nghiệm.
-
Seligman thử nghiệm lên những đứa trẻ
có dấu hiệu bị trầm cảm.
-
Hóa ra chúng đã có xu hướng là những đứa bi quan.
-
Và nếu có gì đó không tốt hay có khó khăn,
chúng thường nói
-
"Là do tôi và tôi sẽ mãi như thế".
-
Anh ấy dạy chúng nghĩ theo một cách khác
-
Hoàn cảnh chỉ là hoàn cảnh và có thể thay đổi, con có thể làm được điều gì
-
để thay đổi chúng. Đó là cách nhìn đầy lạc quan và anh ấy nhận ra rằng
-
sau một năm, mô thức suy nghĩ của chúng thay đổi.
-
Tôi muốn nói rằng, với bất cứ hành vi nào, chúng ta cứ giữ nó, tiếp tục làm
-
theo tự nhiên dần dần sẽ trở thành cơ hội
túm lấy chúng ta
-
và chúng ta quay trở về mô thức cũ.
-
Sự lạc quan có thể học được
-
Tôi biết người đàn ông phát minh ra trị liệu nhận thức
-
Trị liệu nhận thức là xem xét suy nghĩ của chúng ta đã bị bóp méo bởi các mô thức trong đầu
-
và giúp chúng ta nhìn mọi việc một cách thực tế.
-
Và nó rất hiệu quả cho bệnh trầm cảm. Tên ông ấy là Aaron Beck.
-
Ông ấy bây giờ 93 tuổi. Ông ấy đã mắc phải một tai nạn khủng khiếp và phải ngồi trên xe lăn
-
Ông ấy rất lạc quan và anh ấy được cho là một trong những người lạc quan nhất tôi từng biết
-
Một mắt của ông ấy không nhìn được
nhưng ông ấy nói với tôi
-
"Con mắt phải của tôi còn tốt lắm"
-
Tôi vẫn sống tốt và sau đó anh ấy bị mù luôn mắt phải. Ông ấy nói" Tôi vẫn có thể nghe sách nói trên băng"
-
Ông ấy có khả năng nhìn thấy điều gì là đúng, thay vì
nhìn thấy điều gì không đúng
-
đó cũng là điều bạn đang nói.
-
Tôi có một câu hỏi liên quan đến biểu đồ về hiệu suất
-
ông đề cập có hai thái cực là không có động lực
-
và kiệt sức. Ông có thể làm gì nếu ông là một trong hai dạng người đó
-
Làm thế nào để cải thiện nó.
-
Chúng ta nên làm gì với dạng người này hay dạng người kia
-
Vâng
-
Cho tôi hỏi bạn một câu hỏi mang tính giả thuyết.
-
Đây là dạng người của chúng ta hay
bạn của chúng ta là dạng người đó.
-
Đâu là dạng người bạn hỏi?
-
Tôi có một người bạn ở đây
-
Người này đang cần được khơi dậy sự thảnh thơi
bên trong mình,
-
để có thêm những đam mê, những kết nối,...
-
Các tài liệu bây giờ gọi là công việc tốt. Công việc tốt gồm ba thứ hòa trộn lại với nhau
-
Cái gì chúng ta làm tốt xuất sắc với cái gì chúng ta đam mê, khiến chúng ta thu hút
-
Với những gì chúng ta đánh giá là phù hợp với đạo đức của mình
-
Nếu thứ gì gồm ba điều này bạn sẽ tự nhiên đi lên từ đó
-
Sự thực là bạn sẽ bị cuốn theo dòng chảy
hết sức dễ dàng.
-
Một câu hỏi cho bạn của bạn là
"Cái gì sẽ là một công việc tốt cho bạn?"
-
Và cái gì bạn có thể dành phần lớn thời gian trong ngày, trong tuần, trong tháng
-
và thậm chí 5 năm tới trong sư nghiệp của mình.
-
Đó giống như chiến lược cá nhân.
-
Và nếu bạn bị kiệt sức, điều bạn cần là bình tâm lại
-
Nó có liên quan đến kiểm soát nhận thức.
-
Nhưng cũng có nhiều cách để bình tĩnh lại.
-
Có hai chiến lược. Nếu bạn nói bị kiệt sức bởi vì bạn có một người sếp yêu cầu bạn làm quá nhiều
-
với thời gian quá ít và ít khi hỗ trợ cho bạn.
-
Tôi nghĩ bạn nên lấy hồ sơ của sếp mình và gửi nó cho mấy người săn đầu người
-
Đó không phải là giải pháp cấp tốc. Thay vào đó bạn có thể quản lý thế giới của chính mình tốt hơn
-
bằng việc tìm một thứ gì đó làm cho bạn,
khiến bạn thoải mái về mặc tâm lý
-
Đó có thể là thiền, yoga hay vận động cơ khi bạn đến phòng tập.
-
Mỗi người là khác nhau và hãy làm mỗi ngày
-
làm nó trước khi bạn đi làm hoặc bất cứ thứ gì
làm bạn kiệt sức.
-
Qua thời gian cơ thể bạn sẽ lập trình một điểm cho sự thay đổi căng thẳng
-
Bạn phải quản lý tốt hơn hay ở trong trạng thái thư giãn trong những hoàn cảnh
-
Hai chiến lược nói chung.
-
Tôi có hai câu hỏi nhanh.
Câu thứ nhất có thể là một câu hỏi ngớ ngẩn
-
Tôi xin lỗi nếu tôi bỏ qua nó nhưng ông nhìn nhận sự tập trong là một sự mở rộng của thông minh cảm xúc
-
hay là thuộc về nhận thức hay cả hai?
-
Tôi nghĩ là sự chú tâm thuộc về thông minh cảm xúc
-
Bởi vì não bộ tạo ra các mạch cảm xúc cho sự thấu hiểu và cho sự lưu ý.
-
Sự trộn lẫn vào nhau. Và tôi chưa từng nghĩ đến nó. Tôi cũng không nhận ra khi tôi viết xong hết cuốn sách.
-
Và câu hỏi thứ hai là tôi có một cậu con trai 2 tuổi
-
Khi nó 4 tuổi, tôi định cho nó thử thí nghiệm kẹo dẻo
-
Tôi chỉ đang tự hỏi điều gì tôi có thể làm cho nó
-
giúp nó nhiều hơn, như là việc đợi chờ.
-
Bạn định làm nó thật sao.
-
Hãy làm cha mẹ tốt. Nó sẽ là thảm họa.
-
Hãy chú ý hơn đến cảm xúc của trẻ và nhu cầu của nó, rất quan trọng.
-
Tôi không hoàn toàn ngạc nhiên khi nghe điều này
-
vì tôi có một người bạn làm việc ở một bệnh viện
tâm thần ở khu vực dân cư.
-
Sự khác biệt cảm xúc giữa hai giới là hoàn toàn lớn
-
Nếu một người phụ nữ bước vào để khám
-
bác sĩ trị liệu tâm lý sẽ hỏi hôm nay bạn thấy thế nào.
-
Tôi biết chính xác họ sẽ trả lời là họ thấy như thế nào nhưng khi người đàn ông vào và nói rất ít
-
vị bác sĩ tâm lý sẽ nói rằng trên chiếc sofa
có rất nhiều đồ chơi
-
và người đàn ông sẽ tới để nhặt gấu trúc
-
Và bác sĩ sẽ hỏi hôm nay anh gấu trúc này thấy sao nhỉ.
-
Và anh ta sẽ trả lời thay cho nó. Có một sự khác biệt cảm xúc giữa các giới tính.
-
Tuy nhiên chúng ta dường như nghĩ rằng
chúng ta giống nhau.
-
Tôi nghĩ chúng ta khác biệt rất lớn.
-
Tôi cũng nghĩ vậy.
-
Tôi muốn trả lời người bạn có đứa con hai tuổi.
-
Tôi có ba đứa con và tôi chắc rằng
-
chúng đều từ môi trường giống nhau nhưng cách phản ứng lại rất khác nhau
-
đối với thí nghiệm kẹo dẻo. Tôi muốn quay lại câu hỏi của mình là tôi có thể học hay nó là bẩm sinh
-
Tôi thường nghĩ, một số người có thông minh cảm xúc tự nhiên
-
Tôi sẽ không trả lời câu hỏi của bạn. Câu trả lời là vừa có thể học và vừa là bẩm sinh
-
Mỗi chúng ta sinh ra với những điều kiện cụ thể,
-
lập trình những điểm trong não bộ mà các chất của não quản lý cảm xúc. Đó là khí chất sẵn có
-
Và như bạn biết nếu bạn có hơn một đứa con. Lũ trẻ khác biệt với nhau ngay từ lúc sinh ra
-
Mặc khác, ngoại di truyền học cho chúng ta biết đó không phải do gen bạn có mà là do gen
-
bật và tắt một số thứ sẽ tạo ra sự khác biệt cuối cùng. Và hành vi của một đứa trẻ rất dễ uốn nắn
-
vì vậy nếu một đứa trẻ bốc đồng thì nó có thể học kiểm soát nhận thức.
-
Nếu một đứa trẻ quá thiển cận thì đứa trẻ ấy nên học
-
để mở rộng mọi thứ xung quanh trẻ. Ví dụ, ức chế hành vi là một công trình của Jerome Kagan ở Harvard.
-
Anh ấy phát hiện ra rằng
-
15% đứa trẻ bị lo lắng
-
khi gặp tình huống mới, sân chơi mới hay bạn mới, đồ ăn mới khi chúng còn rất nhỏ
-
những đứa trẻ này ở tuổi đến trường được nhận dạng là xấu hổ.
-
Đã có suy nghĩ rằng nó là do di truyền nhưng anh ta nhận ra là không phải.
-
Khi anh ta theo dõi một nhóm trẻ em mà một số bộ chúng ở tuổi đến trường nhưng không bị xấu hổ.
-
Anh ấy xem xét ba mẹ chúng và anh ta nhận thấy rằng sự khác nhau này.
-
Nếu ba mẹ bạn tự cho là bạn xấu hổ và bảo vệ bạn,
-
những đứa trẻ sẽ không thay đổi.
-
Nhưng nếu ba mẹ chúng nói: "Con cảm thấy hơi nhút nhát nhưng cứ tiến về trước và thử xem đi".
-
Đứa trẻ đó sẽ sợ hãi lúc đầu nhưng cứ tự nhủ sẽ tiếp tục tiến lên và mình sẽ ổn thôi.
-
Những đứa trẻ đó sẽ không còn xấu hổ nữ.a
-
Tôi nghĩ rất dễ uốn nắn hoặc cả hai. Tôi nghĩ chúng ta đã đến lúc kết thúc thời gian với ông Daniel.
-
Tôi nghĩ ông đã thu hút sự chú tâm của chúng ta trên cả tuyệt vời. Hãy cùng tôi cảm ơn ông ấy
-
vì bài thuyết trình rất hứng khởi và hấp dẫn.