Tôi rất vui khi được ở đây và cảm ơn bạn đã giới thiệu tôi tối nay. Tối nay tôi muốn nói đến sự chú tâm và để tôi bắt đầu với một câu chuyện về một thí nghiệm cổ điển trong tâm lý xã hội Nó đã được thực hiện cách đây nhiều năm tại trường Thần học Princeton với các sinh viên thần học. Mỗi học sinh được thông báo rằng họ phải thực hiện một bài giảng thực hành. Họ sẽ nhận được một chủ đề để chuẩn bị và sau đó họ đi đến tòa nhà khác và giảng nó để được đánh giá. Một nửa số học sinh đã được đưa cho Dụ ngôn người Samaritan nhân hậu về người đàn ông đã dừng lại để giúp người lạ nghèo đói ở bên đường. Nửa còn lại được đưa cho những chủ đề Kinh Thánh ngẫu nhiên khi mỗi sinh viên thần học đi đến tòa nhà khác, để thuyết trình về bài giảng của họ, họ đã đi ngang qua một người đàn ông cúi xuống và rên rỉ đau đớn. Câu hỏi thú vị là liệu họ có dừng lại để giúp đỡ? Câu hỏi thú vị hơn là liệu nó có đáng lưu tâm nếu họ đang suy ngẫm về dụ ngôn của người Samaritan tốt lành Bạn nghĩ sao? Không hề tạo ra sự khác biệt chút nào cả. Điều quan trọng áp lực về thời gian mà họ đang chịu và điều này ít nhiều liên quan câu chuyện về cuộc sống của chúng ta có một phổ từ chạy từ việc nhận thấy người này rồi chuyển sang người khác để đồng cảm và hiểu những gì đang xảy ra với họ Và sau đó nếu họ cần và chúng ta có thể làm một điều gì đó để thể hiện lòng trắc ẩn và có thể giúp họ nhưng nếu chúng ta không bao giờ nhận thấy ngay từ đầu chúng ta sẽ không bao giờ làm những điều đó Và đây là vấn đề với sự chú tâm hôm nay. Nó đang bị bao vây. Tôi nghĩ thời điểm mà tôi biết chúng ta đang gặp rắc rối đã trở lại Trước khi tôi bắt đầu viết cuốn sách. Về sự tập trung. Khi tôi đang trên đường đến một cuộc họp Tôi đang lái xe. Tôi sống ở bang New England Tôi đã trễ nhưng tôi muốn mọi người ở đó biết tôi đang đến Vì vậy khi tôi đang lái xe, tôi nhắn tin cho họ biết tôi đang trên đường đi. Điều đó khá khủng khiếp. Bởi vì không lâu sau đó tôi có đọc một bài viết đề cập đến việc nhắn tin trong khi lái xe cũng giống như uống rượu trong khi lái xe. Nó thực sự tồi tệ vì thực tế, ở bang của tôi đó là phạm luật Một điều khác tôi đã nhận thấy là khi tôi đang viết cuốn sách Tôi bị những nốt lặp trong dòng chảy viết lách, sau đó tôi sẽ phải tìm một cái gì đó, vì vậy tôi truy cập Google Scholar. Tôi yêu Google Scholar bởi vì nó cho phép bạn truy cập vào cơ sở dữ liệu học thuật Vì vậy tôi đã mở trình duyệt web của mình và trình duyệt web của tôi giới thiệu cho tôi những tin tức trong ngày và tôi là một người nghiện tin tức nên đột nhiên tôi bắt đầu đọc những câu chuyện tin tức và trước khi tôi biết, 15-20 phút đã trôi qua trước khi tôi nhận ra rằng đáng lẽ ra tôi đã phải tìm kiếm cái thứ mình muốn Và hôm nay chúng ta đều gặp cùng một vấn đề về những công cụ như vậy. Chúng ta sử dụng máy tính, điện thoại của chúng ta và như vậy. Chúng làm gián đoạn chúng ta, dụ dỗ chúng ta, để thu hút sự chú ý của chúng ta từ điều này đến điều kia và thường cố gắng bán cho chúng ta một thứ gì đó ở quảng cáo bật lên hoặc bất kỳ thứ gì Nhưng sự chú tâm bị bao vây theo cách chưa bao giờ xảy ra trước đây. Khi tôi dạo quanh các nhà xuất bản và nói với họ rằng tôi muốn viết về sự chú tâm Một nhà xuất bản nói với tôi điều đó thật tuyệt vời. Chúng tôi muốn có cuốn sách đó nhưng ông có thể viết ngắn không? Vậy điều gì đã xảy ra với chúng ta trong năm 2007 Tạp chí Time, một ấn phẩm lớn của Mỹ, có một bài viết nhỏ có một từ mới trong tiếng Anh. Từ đó là pizzle là sự kết hợp giữa bối rối (puzzled) và tức giận (pissed-off) và nó đề cập đến thời điểm khi bạn ở với một người và người đó lấy blackberry ra và bắt đầu nói chuyện với người khác và bỏ mặc bạn Trong năm 2007 điều đó là bất thường. Nhưng từ "pizzle" đã chết cùng với chiếc điện thoại blackberry bởi vì giờ đây là hiện tượng bình thường mới trong xã hội Bạn đi ra ngoài ăn tối ở nhà hàng rất lãng mạn. Bạn thấy một cặp vợ chồng cùng nhau và cả hai đều nhìn vào điện thoại của họ thay vì vào mắt nhau một cái gì đó đã xảy ra với chúng ta Vào năm 1977, người đoạt giải Nobel Herbert Simon đã viết một lời tiên báo anh ấy nói thông tin tiêu nuốt chửng sự chú tâm do đó sự giàu có của thông tin tạo ra sự nghèo nàn của sự chú tâm Tôi nghĩ chúng tôi đã bước vào thời điểm khi chúng ta đang gặp nguy bởi vì sự nghèo nàn sự chú tâm và những dấu hiệu của nó còn nhiều hơn, bạn biết đấy, một cặp vợ chồng họ đang nhìn vào điện thoại thay vì nhìn vào mắt nhau ngày hôm kia tôi thấy một người mẹ đang ôm một đứa bé và đứa trẻ đang cố thu hút sự chú ý của mẹ nó và cô ấy bận rộn nhắn tin và cô ấy không rảnh tất nhiên là bố nó cũng vậy Tôi đã nghỉ hè trên một hòn đảo vào mùa hè ở Martha'sVineyard ngoài khơi bờ biển New England, và tôi đang đi taxi từ phà đến nhà tôi. Và điều đã xảy ra là khi tôi chia sẻ taxi với bảy sinh viên đại học đi nghỉ cuối tuần cùng nhau và chúng tôi cùng bước vào trong vì đó một chiếc taxi được chia sẻ Đó là xe tải lớn và chúng tôi lên xe và trong vòng một hoặc hai phút, mỗi đứa nhìn chằm chằm vào màn hình iPhone/ iPad. nhưng chúng không nói chuyện với nhau và tôi nghĩ điều này là sự mất mát thực sự. Có ba thành phần của sự kết nối. Đầu tiên là sự chú ý lẫn nhau một cách toàn tâm rồi từ đó đến một thành phần thứ hai Đó là một đồng bộ phi ngôn ngữ nếu bạn nhìn vào hai người thực sự đang kết nối nếu bạn đã quay phim lại và xem nó trong im lặng hai cơ thể trông như thể họ đang cùng biên đạo. Đó là thứ gì đó được quản lý bởi một loại tế bào não được gọi là oscillator, điều khiển cách chúng ta phản hồi với người khác, phản hồi lại các vật thể vật lý. Oscillator rất quan trọng cho sự tồn tại của loài người. Ở khoảnh khắc của nụ hôn đầu tiên chúng quyết định vận tốc, mà hai vật thể đến gần nhau và nếu điều đó sai, sẽ là kết thúc của loài người. Tôi dám chắc. Một thành phần thứ ba sau chú tâm hoàn toàn và đồng bộ phi ngôn ngữ là cảm giác tốt lành và hơn thế nữa là trạng thái vui vẻ dễ chịu khi kết nối với ai đó trong những khoảnh khắc của cuộc sống khi đó cuộc sống chúng ta giàu có nhất Tuy nhiên, gần đây thật sự đó là vấn đề khi có một bài báo ở Harvard Business Review gọi là "Khoảnh khắc của con người" Nó nói rằng nếu bạn muốn có sự kết nối thực sự với một ai đó khi họ bước vào phòng hãy nhớ rời mắt khỏi màn hình, hãy quên đi cái điện thoại và mọi thiết bị khác đang chấm dứt giấc mơ ban ngày của bạn hoặc bất cứ điều gì trong tâm trí của bạn và tập trung mọi sự chú ý vào người đang đứng trước mặt bạn. Tôi thấy buồn khi chúng ta phải có một bài viết trên Harvard Business Review để nói chúng ta nghe một điều như vậy sao? Vì sự chú ý là hàng hóa ngày càng hiếm hơn và hiếm hơn. Thậm chí còn là thứ hàng hóa quý giá. Tôi nghĩ đến lúc chúng ta phải tích cực đứng dậy trong chính cuộc sống của mình và chống lại điều này Tôi có biết một cặp đôi thỏa thuận rằng họ sẽ cất điện thoại của họ vào ngăn kéo Họ sẽ không nhìn vào chúng vào buổi tối. Đó là một cách mới để ở cạnh nhau. Tôi không biết liệu điều này có đã xảy ra ở Anh. Nhưng ở Mỹ chẳng hạn khi mọi người cùng nhau dùng bữa tối. Điện thoại của họ đặt ở giữa bàn. Và ai chạm tay vào điện thoại của họ trước khi tính tiền thì phải trả tiền hóa đơn Đó không chỉ là một loại chú tâm đầy căng thẳng. Có rất nhiều loại. Và loại dễ nhận thấy nhất là sự chú tâm có chọn lọc khi chúng ta tập trung vào một điều và bỏ mặc những người khác Có hai loại phân tán chính nói chung. Một loại là phân tán giác quan. Khi bạn nhìn tôi nhưng bạn không chú ý đến bảng trắng ở đây Đây là loại dễ nhận thấy. Loại khó nhận thấy hơn là loại thứ hai, sự phân tán về cảm xúc Những phân tán về cảm xúc thường rất mạnh, chúng là những suy nghĩ về những đoạn hội thoại diễn ra không mấy tốt đẹp Một điều đã nói trong phần đầu sáng nay. Hầu hết đó là mối bận tâm trong các quan hệ thường gây buồn lòng chúng ta. Chúng ta càng tập trung nhiều hơn, chúng ta càng làm tốt hơn trong bất kỳ điều gì, nó là điều khá rõ ràng. Ví dụ về một bài kiểm tra sự tập trung thực hiện với các vận động viên, dự đoán họ sẽ làm tốt như thế nào mùa tiếp theo. Đó là một điều khá dễ hiểu và khi tâm trí chúng ta càng ít lang thang khi đọc một cuốn sách, chúng ta càng hiểu cuốn sách tốt hơn. Tuy nhiên lại hóa ra, trung bình khi đang đọc một cuốn sách, tâm trí chúng ta lang thang khoảng chừng 20 đến 40 phần trăm thời gian. Tôi nghĩ nó phụ thuộc vào cuốn sách cụ thể. Nghiên cứu đó đã được thực hiện với cuốn Kiêu hãnh và Định kiến Nó đã được thực hiện. Tôi không biết năm mươi sắc thái của màu xám hoặc màu hồng là khác nhau. Hoặc bất cứ điều gì nó có thể khác nhưng điểm chính là sự chú tâm càng phân tán, đặc biệt đối với người trẻ càng khó khăn hơn cho họ nắm bắt để xây dựng tâm trí, để trở nên tinh thông trong bất kỳ chủ đề nào. Sẽ có ba dạng căn bản của sự chú tâm tôi muốn bạn chú ý và đây là một sơ đồ chung chung về mối quan hệ giữa hiệu suất. Đây là mức cao và đây là mức thấp trục hoành là hoạt động của não, cụ thể là các hóc môn căng thẳng như cortisol adrenaline và mối quan hệ cho chúng ta thấy như thế này đây. Đây là hình chữ U ngược và hiệu suất cao nhất là khi sự chú ý hoàn toàn là một trăm phần trăm, có thể là một trăm mười phần trăm. Nó được gọi là dòng chảy, được phát hiện, cho những ai không biết về nó, bởi các nhà nghiên cứu đã yêu cầu những người từ nhiều lĩnh vực chuyên môn khác nhau vận động viên bóng rổ, nghệ sĩ múa ba lê, bác sĩ giải phẫu thần kinh, về thời điểm bạn vượt xa bản thân và ở mức tốt nhất của mình ngay cả bạn cũng ngạc nhiên và cho dù ở bất cứ lĩnh vực gì, tất cả mọi người đều mô tả một trạng thái tinh thần giống hệt nhau. Một trong những đặc điểm của trạng thái này là sự chú tâm hoàn toàn hướng vào công việc. Có một bác sĩ giải phẫu thần kinh nói tôi phải làm một cuộc giải phẫu mà tôi không thực sự biết liệu tôi có thể làm không vì nó khó nhưng tôi đã làm nó siêu tuyệt vời. Tôi thực sự ngạc nhiên về mình vào cuối cuộc phẫu thuật, tôi đã nhìn xung quanh và tôi thấy một số đống đổ nát trong góc của phòng phẫu thuật .Tôi đã hỏi họ điều gì đã xảy ra. Họ nói kiểu như trần nhà bị sụp và ông đã không chú ý. Đó là một loại chú tâm không thể phá vỡ nó cũng là một trạng thái và bất kỳ điều gì được đòi hỏi, bạn đều có thể đáp ứng, bạn đều rất linh hoạt rất, thích nghi. Đó là một trạng thái hết sức tốt khi sự đồng điệu. Nó giống như một dòng chảy tương tác giữa mọi người khi tập trung một trăm phần trăm khi bạn có quá nhiều việc để làm trong khi có quá ít thời gian có ít sự hỗ trợ khi bạn cảm thấy quá tải bạn đang ở đây và các hóc môn căng thẳng ở mức cao nhất Bạn đang ở trong trạng thái, được gọi gần đây trong mục khoa học của tạp chí Science, được gọi là sự kiệt quệ của nơ ron thần kinh Tôi không biết nếu bạn quen thuộc với sự kiệt quệ. tôi đã bị nhiều lần căng thẳng liên tục và vấn đề ở đây là bạn không thể ngừng suy nghĩ về những gì khiến bạn khó khiến bạn căng thẳng bạn không tập trung, bạn không tập trung vào nhiệm vụ đang làm và bạn đang tập trung vào điều khiến bạn khó chịu và đó là sức mạnh của cảm xúc. Cảm xúc lấn át sự chú tâm và nó dẫn dắt bạn và nếu chúng quá mạnh thì bạn sẽ không bao giờ vực dậy được hiệu suất thấp vì mọi người ở mức thuyên giảm động lực Vấn đề về sự thiếu gắn kết ở nơi làm việc Có một cuộc khảo sát hết sức thú vị làm thực hiện ở Harvard. 2.500 người được tặng một ứng dụng iPhone Và ứng dụng đổ chuông ngẫu nhiên các lần trong ngày và họ trả lời hai câu hỏi "Bạn đang làm gì bây giờ?" và "Bạn đang nghĩ gì bây giờ?" tất nhiên có một sự khác biệt nhiều khi đo lường sự lang thang của tâm trí Về thời gian trung bình, tâm trí của chúng ta lang thang trung bình năm mươi phần trăm thời gian một hoạt động ở mức tập trung cao nhất đó là làm tình nhưng ai có thể điền vào khi làm vậy Tại một thời điểm như thế tôi vẫn chưa từng có thể hình dung ra mức thấp nhất thứ ba là việc đi lại, ngồi trước máy tính và làm việc nhưng bạn không kết nối với thứ mà bạn đang làm. Mức cortisol của bạn quá thấp. Vì vậy, tôi đã nói về việc tập trung như thể nó là loại chú ý có giá trị duy nhất nhưng thực sự, tâm trí lang thang lại là kẻ thù của sự tập trung Họ dùng thuật ngữ trong khoa học não bộ, gọi là chống lại sự tương quan khi bạn không tập trung và ngược lại tâm trí lang thang là hoàn toàn quan trọng đối với sự sáng tạo. Trong quy trình sáng tạo yêu cầu đầu tiên bạn phải thu thập tất cả thông tin về vấn đề bạn đang tập trung các biên niên sử của nghệ thuật khoa học và toán học cho thấy đầy những người nghĩ ra các giải pháp đáng kinh ngạc khi họ chỉ mơ mộng trong phòng tắm lên xe buýt hay dắt chó và đó là bởi vì trong quá trình lang thang trong tâm trí, chúng ta có khả năng kết nối các yếu tố không liên quan với nhau theo một cách mới có giá trị. Đó là định nghĩa của công việc sáng tạo. Tất nhiên nếu bạn định thực hiện nếu bạn định đưa ý tưởng vào sử dụng thì bạn phải tập trung lại nhưng tâm trí lang thang cực kỳ cực kỳ có giá trị. Ở một cấp độ khác khi ở một trình độ khác khi mà sự chú tâm được điều khiển được bằng sự lãnh đạo Tôi cho rằng nhà lãnh đạo cần ba loại tập trung để thực sự hiệu quả. Đầu tiên là sự tập trung ở bên trong. Hãy để tôi nói cho bạn biết về một trường hợp từ biên niên sử của Thần kinh học. Có một luật sư không may mắn có một khối u nhỏ ở não trước trán đã được phát hiện và phẫu thuật sớm nên đã thành công. Sau cuộc phẫu thuật anh ta thấy những hình ảnh khó hiểu bởi vì anh ta thực sự thông minh vá có IQ cao. Và trước đó anh ta không gặp vấn đề với sự căng thẳng hoặc trí nhớ nhưng anh ấy không thể làm công việc của mình nữa. Anh ấy không thể làm bất kỳ công việc nào. Trong thực tế anh ấy đã kết thúc công việc, vợ anh bỏ anh, anh ta mất nhà Anh ấy sống trong phòng ngủ dự phòng của anh trai và tuyệt vọng. Anh ấy đi gặp một nhà thần kinh học nổi tiếng tên là Antonio Damasio, chuyên gia về dòng liên kết giữa vùng trước trán mà chúng ta hay dành sự chú ý trong tiềm thức. Bất kể chúng ta đưa ra quyết định gì với thứ chúng ta học thì trung tâm cảm xúc ở não giữa. Amygdala là máy dò cho nguy cơ bùng nổ những cảm xúc mãnh liệt. Nó sẽ ngắt kết nối giữa vùng não trước trán và vùng cảm xúc trung tâm và Damacio lúc đầu đã bối rối, anh ấy nhận ra rằng mọi xét nghiệm thần kinh là hoàn toàn ổn nhưng điều gì đó không ổn và sau đó anh ấy có một đầu mối. Anh ta hỏi cậu luật sư khi chúng ta nên có cuộc hẹn tiếp theo và anh ta nhận ra cậu luật sư có thể đưa cho anh ta những ưu và khuyết điểm hết sức hợp lý của mỗi giờ cho hai tuần tiếp theo nhưng anh ta không biết cái nào là tốt nhất. Và Damacio nói khi chúng ta đang đưa một quyết định hay bất kỳ quyết định nào Như khi nào có cuộc hẹn tiếp theo. Tôi có nên bỏ việc không. Chiến lược nào chúng ta nên theo trong tương lai Tôi nên kết hôn với người bạn này so với những người khác Thậm chí là những quyết định đòi hỏi chúng ta phải thu thập toàn bộ kinh nghiệm sống và một hệ thống mạch thu thập trải nghiệm cuộc sống rất căn bản của não bộ. Nó rất cổ xưa trong não và nó không có kết nối trực tiếp với phần não để nghĩ nó thành lời nhưng nó lại suy nghĩ có kết nối rất giàu có với đường tiêu hóa vào ruột nên chúng ta có một cảm giác mang tính trực giác. Damacio gọi là tiếng nói của cơ thể. Nó là một dạng ngôn ngữ cơ thể và khả năng điều chỉnh Nó cực kỳ quan trọng vì đây là dữ liệu có giá trị. Họ đã nghiên cứu các doanh nhân California và yêu cầu họ làm thế nào để bạn đưa ra quyết định? Có những người đã xây dựng một doanh nghiệp từ không có gì thành hàng trăm triệu hoặc hàng tỷ đô la. Và họ ít nhiều nói rằng cùng một chiến lược. Tôi là một người khao khát thu thập thông tin. Tôi muốn xem các con số nhưng nếu cảm thấy không ổn, tôi sẽ không thỏa thuận. Chúng biến thành những linh tính không ổn Tôi biết một người khi tôi lớn lên ở nông trại của California Central Valley và trường trung học của tôi có một đối thủ ở thị trấn bên cạnh và tôi gặp cậu ta học ở trường đó. Cậu ta không giỏi. Cậu ta hầu như thi rớt, mém nữa là không tốt nghiệp. Cậu ta đã đi học cao đẳng 2 năm tại trường cao đẳng cộng đồng. Cậu ta tìm đường để làm phim vì cậu ta yêu thích và vào một trường điện ảnh. Ở đó học cậu ấy lọt vào mắt của một đạo diễn và đã yêu cầu anh ta trở thành trợ lý Và cậu ta đã làm rất tốt tại đó. Giám đốc sắp xếp cho cậu ta đạo diễn bộ phim của riêng mình kịch bản của người khác, cậu ta đã làm rất tốt. Và họ cho phép cậu ta chỉ đạo một kịch bản cậu ta đã viết. Và bộ phim đó đáng ngạc nhiên vì vậy studio tài trợ cho phim đó bảo rằng nếu bạn muốn làm một cái khác, chúng tôi sẽ tiếp tục tài trợ Tuy nhiên, anh ấy lại ghét cách studio chỉnh sửa bộ phim. Anh ấy cảm thấy mình là nghệ sĩ sáng tạo Họ đã tàn sát nghệ thuật của mình và tuyên bố tôi sẽ tự làm phim, tự lo tài chính tất cả mọi người trong ngành kinh doanh phim mà cậu ta biết nói rằng đây là một sai lầm lớn bạn không nên làm điều này. Nhưng cậu ta đã lỡ bước và cậu ta hết tiền nên phải đi đến 11 ngân hàng vay tiền trước khi cậu ta có thể vay ,cậu ta phải hoàn thành bộ phim để họ xem. Bộ phim được gọi là Star Wars George Lucas đã thực hiện quyết định trên linh tính của mình không cảm thấy đúng khi để cho studio làm hỏng phim tiếp theo của mình Tính chính trực và nhận thức bên trong gọi là đạo đức. Đó là một bánh lái đạo đức. Nó trả lời cho câu hỏi những gì tôi sắp làm phù hợp với ý thức của tôi có ý nghĩa và đạo đức. Đó không phải là một câu hỏi mà chúng ta trả lời đầu tiên bằng lời mà chúng ta trả lời bằng những gì cảm thấy đúng và không cảm thấy đúng. Sau đó chúng ta đặt thành lời và mọi nhà lãnh đạo hiện nay cần một bánh lái đạo đức vì vậy tôi muốn nói về sự tập trung nhận thức bên trong là điều cần thiết. Có một loại tập trung khác mà có thể đọc vị và hiểu được người khác. Có ba loại sự thấu cảm đầu tiên là sự thấu cảm về nhận thức có nghĩa là tôi hiểu cách bạn nghĩ về mọi thứ các mô thức của bạn như thế nào và cách bạn nhìn thấy thế giới. Điều đó có nghĩa là tôi có thể giao tiếp với bạn như là rất hiểu bạn Khi bạn thực sự cộng hưởng với các nhà quản lý, lãnh đạo những người có thể nói chuyện với những người khác, họ có sự thấu cảm nhận thức tốt thì bạn có thể làm tốt hơn hiệu suất dự kiến vượt trội hơn mọi người vì họ biết cách động viên mọi người. Tiếp theo là sự thấu cảm về cảm xúc. Thấu cảm về cảm xúc là một cảm giác ngay lập tức ý thức về những gì đang xảy ra ở người khác và điều này là hoàn toàn cần thiết. Nếu bạn chỉ có sự thấu cảm về nhận thức, mà bạn không có sự thấu cảm về cảm xúc, thì bạn sẽ bị mất dấu. Sự thấu cảm thứ ba cũng rất quan trọng, đó là sự quan tâm thấu cảm. Không chỉ tôi biết bạn suy nghĩ thế nào và bạn cảm thấy thế nào nhưng nếu có điều gì đó mà tôi có thể giúp bạn với vấn đề bạn đang mắc phải. Những người lãnh đạo, có được nhiều lòng trung thành nhất mà mọi người thích làm việc cùng Có cả ba loại đồng cảm. Có một bài viết trong Harvard Business Review gọi là lãnh đạo mất kiểm soát về những người có thể có đồng cảm về nhận thức nhưng thiếu hai thứ còn lại. Đây là những nhà lãnh đạo rất giỏi đạt mục tiêu, nhưng không quan tâm đến những gì xảy ra với mọi người mà họ quản lý. Họ không có cảm xúc và vì vậy họ hủy hoại mọi người. Mọi người đã sẵn sàng rời đi nếu họ có thể. Loại tập trung thứ ba là tập trung ra bên ngoài loại này rất quan trọng. Chẳng hạn trong xây dựng chiến lược bạn cần hiểu hệ sinh thái trong đó tổ chức của bạn hoạt động mà bạn cần có thể cảm nhận những gì sẽ hoạt động, những gì sẽ cần phải làm trong tương lai và như vậy và cho rằng bạn cần một loại hệ thống có thể xem những suy nghĩ về bức tranh lớn. Thực sự là câu chuyện buồn về BlackBerry. Có hai loại suy nghĩ chiến lược Một là khai thác, hai là khám phá Trong sự khai thác, bạn nhận một sản phẩm hoặc một thương hiệu hoạt động rất rất tốt và bạn tinh chỉnh nó, bạn tiếp tục cải thiện nó vì nó tiếp tục làm việc cho bạn. Đó là những gì blackberry đã làm. Nguy hiểm là nếu bạn cũng không khám phá, có nghĩa là khi khám phá bạn nhìn rộng mở hơn, bạn thấy những gì xảy ra, mọi thứ đang đâu và sắp như thế nào. R & D của bạn cố gắng để đưa ra những thứ mới tiếp theo và họ thất bại vì họ không thấy được gì. Ví dụ như họ không thấy những gì Samsung làm, họ thất bại khi nhìn nhận cuộc tranh tranh đang diễn ra. Nếu bạn không có sự tập trung bên trong bản thân, sự tập trung vào người khác và tập trung vào thế giới bên ngoài. Nguy hiểm khi sự chú ý bị mất bánh lái, mù tịt hoặc mù quáng Nó giống như đi đến phòng tập. Khi đi đến phòng tập thể dục và bạn nâng tạ mỗi lần. Bạn cứ lặp lại để tăng cơ và khi bạn đang làm việc. Sự căng thẳng có thể được tăng lên theo cách tương tự. Thực tế, tôi nghĩ tôi sẽ chỉ cho bạn cách nếu bạn quan tâm. Chỉ mất hai phút. Tất cả những gì bạn phải làm là ngồi thẳng lên, nhắm mắt lại và thu hút sự chú ý của bạn vào hơi thở. Không cố gắng kiểm soát hơi thở chỉ quan sát hơi thở của bạn, quan sát nó, cố gắng cảm nhận nó vào và ra ở lỗ mũi của bạn và hãy xem hãy xem trọn từng hơi thở đi vào và đi ra. Bắt đầu lại với hơi thở tiếp theo, và chỉ bắt đầu lại với hơi thở tiếp theo khi bạn nhận thức đầy đủ về cảm giác và nếu bạn thấy rằng tâm trí của bạn ở một nơi khác mang nó trở lại và bắt đầu lại nhẹ nhàng. Bây giờ bạn có thể mở mắt nhưng đã có ai chú ý đến sự lang thang trong tâm trí của mình và mang nó trở lại. Đó là bài tập mẫu để giữ cho tâm trí bạn tập trung. Khi nó lang thang và đưa nó trở về. Sẽ làm tăng cường kết nối trong mạch chú ý. Đây là nghiên cứu được thực hiện tại Đại học Emory. Điều thú vị với tôi là chúng ta không tự thực hành nó mà thường chúng ta phụ thuộc vào yếu tố bên ngoài để thu hút sự chú ý của chúng ta. Trên thực tế, nền kinh tế theo một nghĩa nào đó được xây dựng trên việc bắt lấy sự chú ý những gì bộ não làm khi nó thấy cùng một điều cũ ngày này qua ngày khác đi cùng một con đường để đi làm hoặc bất cứ điều gì bạn không thấy nó nhưng sau một thời gian bộ não thu hút sự chú ý. Mặt khác, bất cứ khi nào não bộ bước vào một điều gì mới như một cuốn tiểu thuyết mới và gây ngạc nhiên nó, sẽ kích thích não bộ. Mỗi mùa, sẽ có mẫu thời trang mới. Nó thực sự chỉ có khác biệt nhỏ trên một sản phẩm cơ bản mỗi năm. Liệu một chiếc xe mới có đủ khác biệt để kích thích phản ứng định hướng. Đó là nền tảng của nền kinh tế. Đó là một bước chuyển căn bản để trau dồi khả năng quản lý tâm trí của riêng bạn, để bạn có thể tập trung theo ý muốn nhưng đó chỉ chính xác với sự luyện tập liên tục. Và tôi trở thành một người ủng hộ lớn của nó. Một trong những lý do là nghiên cứu Richard Davidson, một nhà thần kinh học ở trường đại học Wisconsin chuyên về não và cảm xúc. Và anh ấy làm một nghiên cứu khi chúng ta bị kích động. Khi chúng ta đang buồn, tức giận và lo lắng có rất nhiều hoạt động ở khu vực não trước trán ngay phía sau sọ Amygdala của não kích hoạt nút bấm để chiến đấu, chống lại hay đóng băng các phản ứng của chúng ta. Mặt khác, khi chúng ta ở trạng thái tích cực, tôi cảm thấy tuyệt vời và tràn nhiệt huyết. Một ngày tuyệt vời. Có rất nhiều hoạt động ở phần bên trái và không có hoạt động nào ở phần bên phải. Mỗi chúng ta có tỷ lệ khác nhau ở hoạt động từ phải sang trái, dự đoán tâm trạng dao động hàng ngày như đường cong hình chuông cũng giống như chỉ số IQ. Chúng ta tốt nhất khi ở giữa. Chúng ta có những ngày tồi tệ, có những ngày tốt Nếu bạn ở rất xa về bên phải, bạn có thể bị trầm cảm nặng hoặc lo lắng nặng nếu bạn ở rất xa về bên trái. Bạn phải rất kiên cường trở lại ngay từ những điểm không tốt đó. Davidson kết hợp với một người có tên Jon kabat-zinn, người đã thực hành chánh niệm mà hiện rất phổ biến. Ví dụ trong ngành y tế như một cách để quản lý các điều kiện sâu xa hơn. Và cũng trong các tiểu bang cho thuê kinh doanh gần đây, rất nhiều doanh nghiệp đang đưa nó vào và ít hay nhiều như những gì chúng ta vừa làm. Davidson và Kabat-zinn đã đi đến một công ty khởi nghiệp về công nghệ sinh học môi trường áp lực cao 24/7 và họ đã dạy mọi người cách chánh niệm. Ít hay nhiều những bài tập hơi thở nhưng họ đã làm nó 30 phút mỗi ngày trong 8 tuần. Những gì anh tìm thấy trước đó là bộ não của con người nghiêng về bên phải chúng khá phức tạp và căng thẳng. Sau tám tuần, cứ 30 phút mỗi ngày chúng đã quay trở lại về phía bên trái và những gì thú vị là mọi người bắt đầu nói một cách tự phát rằng bạn biết tôi đang bắt đầu để thưởng thức công việc của tôi một lần nữa. Tôi nhớ những gì tôi yêu thích về công việc này Nói cách khác, tâm trạng tích cực đã thực sự tạo ra sự khác biệt. Có một lý do các doanh nghiệp đang áp dụng nó. Không phải người lớn chúng ta cần nhất để có sự tập trung. Tôi nghĩ đến trẻ em vì thời thơ ấu đã thay đổi. Thời thơ ấu thay đổi như một tác dụng phụ của sự tấn công từ thế giới kỹ thuật số vào vũ trụ cá nhân của tôi. Tôi đã nói chuyện với một giáo viên lớp tám phàn nàn về cách trẻ nhắn tin Việc nhắn tin ở đây đã phổ biến hơn các cuộc điện thoại giữa các thanh thiếu niên như một cách ưa thích. Để kết nối những đứa trẻ của họ gửi hàng trăm tin nhắn một ngày cho bạn bè của chúng và đó không phải là bất thường. Cô ấy nói rằng ông biết tôi đã dạy cùng một cuốn sách trong 20 năm cho học sinh 13 tuổi của tôi. Edith Cuốn sách đó là Thần thoại của Hamilton và cô ấy nói trong hai ba bốn năm nay, học sinh của tôi đang bắt đầu nói rằng chúng đang có vấn đề với việc đọc. Nó cũng hơi quá khó và cô ấy quy việc thiếu khả năng đọc hiểu vì mất tập trung liên tục. Tôi thấy một đứa trẻ có thể 9 hoặc 10 tuổi đi xe đạp và nhắn tin trong khi nó đang lái xe. Bạn tin rằng nó gặp may vì ở trên đất nước có chia làn rõ ràng. Lý do tôi lo lắng về trẻ em là bộ não là cơ quan cuối cùng của cơ thể trưởng thành về mặt giải phẫu. Nó bắt đầu phát triển từ khi sinh ra và nó thực sự không kết thúc cho đến giữa những năm 20 tuổi. Trong thời gian đó, nguyên tắc của thần kinh, cực kỳ quan trọng nói rằng trải nghiệm lặp đi lặp lại đó hình thành cách não sử dụng nó hoặc mất nó. Nói cách khác nếu một đứa trẻ có trải nghiệm ví dụ về sự đồng cảm và một trải nghiệm khác vềsự đồng cảm sẽ tạo một mạch cho sự đồng cảm phát triển. Nếu một đứa trẻ có trải nghiệm về sự chú tâm đầy đủ và bỏ qua những phân tâm như những điều chúng ta mới làm để thực hiện kết nối khiến mạch dẫn phát triển. Và trẻ em cần điều này để bộ não của chúng phát triển. Khi chúng ta thấy một đứa trẻ lớn lên và đi qua các giai đoạn khác nhau của thời thơ ấu. Những gì chúng ta đang thấy là những dấu hiệu bên ngoài của sự phát triển não bộ. Tôi nghĩ nó khá thông thường mà chúng ta đã được biết để giúp chúng định hình não bộ của chúng theo cách tốt nhất. Tôi đang ở một lớp học của trẻ bảy tuổi ở Tây Ban Nha Harlem thuộc Manhattan. Harlem của Tây Ban Nha là một nơi rất nghèo khổ. Họ đang sống trong các dự án nhà ở và các dự án khá kinh khủng. Một đứa trẻ đến lớp. Giáo viên nói với tôi và hơi rung một chút. Nó mới thấy ai đó bị bắn và giáo viên nói có bao nhiêu bạn biết ai đó bị bắn. Tất cả tay đã giơ lên. Đó là thời thơ ấu ở một nơi rất khó khăn. Và tôi tình cờ ở đó để xem một thứ gọi là tập hít thở mỗi ngày. Mỗi ngày tất cả các trẻ em trong lớp học có một buổi đi đến khu phố nhỏ của chúng và lấy một con thú nhồi bông yêu thích, và chúng nằm xuống một tấm thảm trên sàn và đặt thú bông lên bụng mình, và xem nó đi lên khi thở vào và đi xuống khi thở ra. Và chúng đếm một hai ba thở vào, sau đó một hai ba thở ra. Và chúng đang làm chính xác những gì chúng ta đã làm để tăng cường khả năng của cơ bắp tâm trí của sự chú tâm. Có một thứ khác đi kèm ở đây bởi vì cùng một dòng mạch làm dịu cảm xúc bão tố và cũng có khả năng quản lý cảm xúc, một cáchliên kết chặt chẽ với khả năng chú ý. Và giáo viên nói rằng có một ngày vì vấn đề xếp lịch mà chúng tôi bỏ qua việc này và lớp học đã hỗn loạn. Lớp học hỗn loạn tạo nên sự khác biệt lớn cho những đứa trẻ này. Từ lâu tôi đã ủng hộ những gì được gọi là cảm xúc xã hội Học cảm xúc xã hội sẽ có được thông minh cảm xúc bao gồm khả năng tự nhận thức, quản lý sự đồng cảm ở bên trong, xử lý các mối quan hệ và biến nó thành một phần của hoàn cảnh không theo cách thường có từ học thuật nhưng theo một cách giúp tăng cường khả năng của trẻ tự xử lý bản thân chúng và các mối quan hệ của chúng, Nếu bạn là cha mẹ, tôi không cần phải nói với bạn điều này nhưng từ tuổi dậy thì trở đi nhưng trước tuổi dậy thì quan hệ quan trọng nhất. Trong cuộc sống của một đứa trẻ là gia đình sau tuổi dậy thì quên gia đình đi. Và những giai điệu thời thơ ấu của chúng như không được mời dự tiệc. Hay bất cứ thứ gì nắm giữ sự chú tâm về những nổi buồn cảm xúc. Nếu bạn quản lý những nỗi buồn này càng nhiều thì khả năng bạn chú tâm của bạn càng lớn như các giáo viên đó đã nói. Một trong những điều họ làm trong các lớp này trong các chương trình này tôi đã thấy điều này ở New Haven trong một khu phố rất giống với Harlem ở Tây Ban Nha Có một tấm poster trên tường mọi lớp học. Nó là dấu hiệu dừng lại như đèn giao thông màu đỏ, màu vàng, màu xanh. Nó nói khi bạn buồn nhớ dừng đèn đỏ, bình tĩnh lại và suy nghĩ trước khi bạn hành động, Nó nói bạn có một sự lựa chọn bình tĩnh lại. Có nghĩa là bạn có thể quản lý sự hỗn loạn bên trong của bạn và suy nghĩ trước hành động. Đó là một bài học rất quý bởi vì nó nói bạn không thể xác định cảm xúc nào bạn sẽ có cảm xúc nào đến bất ngờ nhưng một có khả năng này, bạn có thể dừng lại và suy nghĩ những gì bạn sẽ làm. Trong thực tế, một định nghĩa về sự trưởng thành là kéo dài khoảng cách giữa tác nhân kích thích và hành động như đèn vàng để suy nghĩ về những điều bạn có thể làm và hậu quả có thể xảy ra và bật đèn xanh khi đã có lựa chọn tốt nhất và hãy thử nó xem. Đây là một bài học trong cái gọi là kiểm soát về nhận thức. Một số bạn có thể biết về thử nghiệm Marshmallow, nó là một nghiên cứu huyền thoại về tâm lý học thực hiện ở trẻ em bốn tuổi của Đại học Stanford. Lần lượt đưa từng người vào phòng, ngồi tại một chiếc bàn nhỏ, những viên kẹo marshmallow ngon ngọt đặt trước chúng. Người thí nghiệm nói với đứa trẻ bốn tuổi này, con có thể có ăn marshmallow bây giờ nếu con muốn. Nếu con không ăn nó cho đến khi chú trở lại từ sau khi làm việc vặt này. Sau đó họ rời khỏi phòng. Đây là một tình trạng khó khăn đối với đứa trẻ 4 tuổi. Tôi đảm bảo với bạn khi bạn đã xem video đó thấy chúng đi lên và ngửi nó như thể nó nguy hiểm và sau đó nhảy về chỗ trở lại. Và những đứa khác đi chơi và hát và tự nói chuyện trong một góc để bị phân tán khỏi nó. Khoảng một phần ba số trẻ em không thể chịu nổi, chúng chụp lấy nó, ăn ngấu nghiến. Và một phần ba khác chờ đợi 10 -12 phút vô tận cho đến khi người thử nghiệm trở lại và chúng nhận được hai viên kẹo dẻo như một phần thưởng. 14 năm sau đó khi chúng được theo dõi đến khi chuẩn bị vào đại học và nhóm thứ hai được so sánh với những người nhóm một. Những người đã ăn ngấu nghiến với những người đã chờ đợi. Và hóa ra những người chờ đợi có được nhiều thành tích tốt hơn so với các bạn của mình. Họ có thể trì hoãn sự mãn nguyện và theo đuổi mục tiêu của họ. Chính xác là những gì thử nghiệm đó cho thấy và đây là một bất ngờ về kỳ thi tuyển sinh đại học Mỹ. Điểm SAT vào thời điểm đó khoảng 1600. tổng số điểm mà những đứa trẻ chờ đợi lại cao hơn 210 điểm so với trẻ em chộp lấy. Điều này thực sự thú vị bởi vì đây là tất cả trẻ em có cha mẹ làm trường đại học Stanford, chúng đều có chỉ số IQ cao giống nhau. Vậy điều gì đang xảy ra ở sự khác biệt này dường như nếu bạn không thể quản lý sự nóng vội của bạn. Và tâm trí lang thang là loại của một mô hình thu nhỏ mà sau đó bạn sẽ khó chịu hơn, cảm xúc hơn bạn sẽ không thể chú ý đến những gì giáo viên đang nói thì bạn bạn không thể học tốt được. Có một nghiên cứu được thực hiện chỉ vài năm trước ở New Zealand. Mọi trẻ em trong một thành phố của NewZealand trở thành một phần sinh ra cùng một năm, sẽ trở thành một phần của nghiên cứu từ bốn tuổi đến tám tuổi. Chúng được kiểm tra chặt chẽ về kiểm soát nhận thức Nhiều biện pháp khác nhau bao gồm cả loại thử nghiệm như marshmallow và sau đó khi họ ở độ tuổi 30, họ đã theo dõi một lần nữa. Và hóa ra sự kiểm soát nhận thức có khả năng giữ tâm trí của bạn ở đây hoặc mang nó trở lại khi nó đi lang thang là một yếu tố dự đoán về những thành công tài chính và sức khỏe khi ở tuổi 30. tốt hơn các dự đoán từ chỉ số IQ hay tình trạng kinh tế của gia đình. Vì nó là yếu tố hoàn toàn độc lập. Nhưng người làm nghiên cứu cho rằng chúng ta nên dạy trẻ khả năng này trong mọi hoạt động vui chơi. Nó sẽ trở thành một phần của việc học cảm xúc xã hội. Học về cảm xúc xã hội sẽ khiến bạn thông minh hơn trong các mối quan hệ. Điều này đã xảy ra với những bé trai 11 tuổi ở New Haven Khi chúng đang chơi đá banh hay bạn cũng có thể gọi nó là bóng đá phải không. Ba cậu bé chơi rất nhẹ nhàng. Đứa trẻ đầu tiên béo lùn trông không thể thao. Và hai đứa trẻ phía sau rất giỏi đá bóng và rất thể thao. Chúng ghi bàn rất ngoại mục so với đứa đầu tiên. Và một trong đứa trẻ đó đã cưới nhếch mép vào đứa thứ nhất và nói cậu nghĩ cậu chơi đá banh được sao. Đứa trẻ mập lùn đó ngừng lại thở sâu. Mặc dù nó có thể giằn co để đánh nhau, và nó có thể dễ dàng giành lợi thế khi đánh nhau nhưng nó lại nói mình sẽ cố gắng chơi đá bóng. Mình chưa chơi tốt nhưng mình có thể vẽ giỏi. Bạn có thể đá bóng rất tuyệt nhưng ngày nào đó, mình sẽ tốt như bạn. Và đứa trẻ khác quàng cổ nó và nói bạn không quá tệ đâu để mình chỉ bạn một hay hai chiêu nữa. Không có va chạm nào. Đó gọi là sự nhẫn nhịn. Cậu bé học từ bản thân mình. Đó là một cách để hạ mình xuống trong một vấn đề lớn ở tuổi thiếu niên khi chỉ khoảng 10 tuổi. Đây chỉ là một phần trong chương trình học về sự chú tâm cho trẻ và sự chú tâm cần trở thành một phần trong chương trình học. Nó không chỉ ở trường mà cha mẹ phải là huấn luận viên đầu tiên. Khi bạn bế một đứa trẻ đang khóc và vỗ về nó, thực chất bạn đang dạy nó tự dỗ dành bản thân nó. Và khi bạn chỉ cho một đứa trẻ biết bò biết khi nào bạn của nó buồn. Đó là một bài học về sự thấu cảm. Có rất nhiều bài học về sự chú tâm và thông minh cảm xúc bắt đầu từ rất sớm trong cuộc đời. Nhưng tôi nghĩ sẽ tốt hơn cho những đứa trẻ tiếp xúc với chúng nhiều hơn nữa. Ảnh hưởng có thể không tuyệt vời. Tôi không biết nếu bạn biết ai còn trẻ nghiện trò chơi điện tử và dành nhiều giờ để chơi. Việc này có thể không xảy ra ở London nhưng xảy ra toàn cầu, những dữ kiện trên trò chơi điện tử có thể gồm hơn một điều Họ thực sự mở rộng phạm vi chú ý. Nếu một đứa trẻ thích chơi trò chơi đánh nhau, sẽ phải thường xuyên canh chừng kẻ thù của mình đột nhiên xuất hiện. Và sẽ rất tốt để tăng cường sự đề phòng. Có thể rất tốt khi điều khiển giao thông. Tuy nhiên cũng có nghĩa khi một đứa trẻ lỡ va chạm bạn trong hành lang. Suy nghĩ đầu tiên là nó hẳn có thù ghét gì mình và bạn sẽ thiên về phân định rõ thù địch như khi chơi điện tử. Và bây giờ trò chơi điện tử có hơi hỗn tạp, có một thế hệ mới kéo theo. Từ này từ những phát hiện trong khoa học về nhận thức được gọi là trò chơi 'kiên nhẫn’. Giả sử tôi có 4 người cháu độ tuổi từ 7 đến 13. Trong thời gian khi ở trạng thái bền bỉ, bạn có một cái Ipad và mỗi lần bạn thở ra, bạn sẽ chạm vào màn hình và đến lần thở thứ năm bạn sẽ làm nhiều gấp 2 lần, để bạn nhận được phần thưởng trực quan như những bông hoa nở bung trong sa mạc. Bạn càng làm nhiều hơn thì sẽ càng khó hơn. Đây là một cách để luấn luyện sự chú tâm, giữ sự chú tâm của trẻ theo cùng cách mà tất cả những trò điện tử khác làm. Một thứ khác chúng ta có thể sử dụng là truyền thông nói chung. Và nó là một loại nhà báo Truyền thông cho chúng ta thấy cái nhìn độc hại về thế giới. Bởi hấu hết tin tức chúng ta xem là những thảm họa, sự đe dọa hay những thứ tồi tệ xảy ra với mọi người. Amygdala là một phần sơ khai của não bộ muốn biết những nguy hiểm gì xung quanh. Tuy nhiên nếu giả sử chúng ta lại dành bất cứ ngày nào, thực hiện những ứng xử của lòng tốt trên khắp thế giới như người mẹ cho con bú là một hành động đẹp. Và khi chúng ta đặt lên bàn cân. Chúng ta đặt tất cả những hành vi tàn nhẫn và đặt những hành vi tốt lên, chắn chắn sẽ hành vi tốt sẽ nặng hơn hành vi xấu xa nhưng đó không phải cách nhìn nhận thế giới dưới ống kính của truyền thông Bạn có thể sử dụng truyền thông tốt hơn. Một ví dụ tôi thích là về nếu bạn có con biết bò bạn phải từng xem Sesame Street. Tôi tìm thấy nó khi tôi ghé một buổi hội thảo của nó. Thực sự nó vận hành rất phức tạp khi tôi tới đó. Người viết lời thoại phải gặp hai nhà khoa học về nhận thức. Họ bàn về sự kiểm soát nhận thức bởi vì các phần Sesame Street hóa ra là các bài học dựa trên khoa học được gói gọn lại vào một chương trình giải trí. có một phần đã phát sóng trong mùa này về câu lạc bộ bánh quy. Nếu bạn đã biết Monster Cookie là một trong những ngôi sao của Sesame Street. Anh ta thích ăn ngấu nghiến bánh quy. Alan có mở một cửa hàng trên đường Sesame Street, quyết định bắt đầu thử nghiệm câu lạc bộ thử bánh quy như là câu lạc bộ thử rượu. Bạn lấy một chiếc bánh và hãy xem xét liệu nó có không hoàn hảo không. Bạn đánh hơi nó và cắn một miếng để thử. Cookie Monster thèm khát gia nhập câu lập bộ và Alan đưa cho nó một cái bánh. Nó nuốt chửng xuống và nó không thể kiềm chế bản thân vì vậy Alan bảo nó trong câu lạc bộ này chúng ta sẽ thử tất cả các loại bánh quy vì vậy đừng nuốt chửng hết thì anh mới cho nó vào câu lạc bộ Nó phải ăn rất rất nhiều loại bánh quy khác nhau. Đây là một bài học trong tập này rất được yêu thích bởi những đứa nhỏ 2 - 4 tuổi. Chúng có thể học thông qua hình mẫu về những gì xảy ra với những chiếc bánh quy trẻ em có thể học một bài học về sự kiểm soát nhận thức và càng học nhiều, chúng sẽ càng tốt hơn. Hãy để tôi kết thúc bằng việc kể cho các bạn nghe các sử dụng thông minh cảm xúc tích cực để quản lý thế giới bên trong bạn hay sự tập trung vào bên trong. Có một người đàn ông xuất sắc tên là Matthew Ricard. Anh ta viết vài cuốn sách về sự hạnh phúc anh ta là người Pháp và chuyên về sinh học tế bào từ viện Pasteur Người hướng dẫn của anh ta đã dành giải Nobel cho nghiên cứu họ cùng làm. Sau khi tốt nghiệp anh ta đưa ra một quyết định gây sửng sốt. Anh từ bỏ khoa học và leo lên đỉnh Himalaya trở thành thầy tu và thiền tịnh suốt cuộc đời còn lại. Các nhà xuất bản và các nhà báo gọi anh ta là người hạnh phúc nhất trên thế giới bởi vì anh ấy đã được nghiên cứu bởi các nhà khoa học về tỉ lệ của nó từ phải sang trái anh ta rất xa phía bên trái. Có một nhà khoa học tên Paul Ekman, chuyên gia thế giới về biểu hiện cảm xúc trên gương mặt Paul là người quan sát nhạy bén nhất về khuôn mặt như người tiết lộ những gì bạn đang cảm thấy. Một người rất nguy hiểm. Một lần tôi xuống phố với Paul. Khi trên đường đến một cuộc họp mà tôi chủ trì và Paul kể cho tôi về một hệ thống huấn luyện con người trở nên giỏi về chuyện này mà anh ta mới phát triển. Và anh ta kể về nó khi chúng tôi đến hội trường cuộc họp và tôi nghĩ nó thật thú vị Tôi hy vọng anh ấy kết thúc nó vì tôi đang bận suy nghĩ về những gì tôi sẽ làm trong cuộc họp ngay lúc đó. Anh ấy nói với tôi nếu ai nghiên cứu mà họ biết sẽ khiến bạn hơi bực bội đó là lý do tại sao Paul nguy hiểm vì cậu ấy hứng thú với bệnh lây lan cảm xúc Anh ấy muốn biết điều gì ảnh hưởng lên một người như Matthew người rất lạc quan trong khi người khác lại ngược lại Paul đã làm một cuộc khảo sát qua điện thoại cho khoa ở trường đại học nơi anh ấy dạy, hỏi rằng ai là người khó chịu, thô lỗ, chống đối trong khoa. Mọi người đều đồng ý là một người mà anh ấy gọi cho giáo sư X và hỏi vì cùng hứng thu nghiên cứu khoa học anh có muốn tham gia vào một cuộc thử nghiệm. Vị giáo sư kia vui vẻ ngồi xuống và nhận lời. Vào một ngày khi có một lỗi xảy ra, ông ta tỏ ra đòi hỏi và trở nên ngày càng thái quá. Họ phải tống cổ ông ta đi và tiếp tục với giáo sư khó tính thứ hai. Và thí nghiệm này, họ ghép đôi vị giáo sư đó với Matthew, rồi sẽ đo lường chỉ số tâm lý. Hai người sẽ có một cuộc tranh luận. Cuộc tranh luận dựa trên tiền đề là vị giáo sư nên sống giống như Matthew đã làm. Vị giáo sư đó có một vị trí có ảnh hưởng lớn, an toàn, lâu năm và được trả lương cao. Nhưng tiền đề của cuộc tranh luận muốn ông ta phải từ bỏ, trở thành một thầy tu và đi đến một nơi ẩn dật, sống suốt đời ở đó. Lúc bắt đầu cuộc tranh luận, chỉ số chỉ ra rằng ông ta thực sự bị kích động trong suy nghĩ trong khi Matthew hoàn toàn bình tĩnh. Matthew bình tĩnh hết sức và vị giáo sư kia cũng trở nên bình tĩnh dần dần. Sau khi hết 15 phút, ông ta có một khoảng thời gian tốt và không muốn ngừng thảo luận. Cảm xúc chúng ta có tính lây lan cho dù nó tốt hay xấu. Cụ thể là khi chúng ta toàn tâm chú ý vào người khác. Có một lần tôi đợi xe buýt vào một ngày nóng ẩm ở New York vào tháng 8. Tôi không biết London có ngày như vậy không. Cứ như có một cái bong bóng vô hình bao xung quanh ta, khiến ta cảm giác gai gai và nó nói đừng nói chuyện với tôi, đừng chạm vào tôi. Và quả bóng của tôi còn nguyên vẹn. Xe buýt tấp vào và tôi leo lên chung với quả bóng Người tài xế hết sức ngạc nhiên và hỏi tôi hôm nay tôi thấy thế nào. Tôi bị sốc nhưng tôi ngồi xuống và giữ lấy quả bóng bên mình Tôi nhận ra người tài xế tiếp tục trò chuyện với bất kỳ ai trên xe buýt. "Bạn tìm kiếm một bộ quần áo à? Bạn biết không, có một chỗ bán hàng khuyến mãi ở ngay kia bên phải cửa hàng đó và bạn có nghe về H&M ngày bên tay trái nhạc thật hay và phần phim mới sắp ra. Tôi biết về bộ phim đó và phần 4 đã nhận được bình luận tốt nhất trong khi phần 2 lại có âm thanh rất tuyệt vời." Và anh ta cứ tiếp tục nói chuyện. Sau đó, mọi người leo xuống xe và anh ta nói "Hy vọng ngày của ông sẽ thật tuyệt!" Người tài xế đó như ông già tuyết thành thị. Anh ta đã làm biến chuyển tất cả những người trên xe buýt Anh ta gửi những sợi dây xúc cảm tốt khắp thành phố mà đúng thật đang rất cần Tôi nghĩ tận đáy lóng bạn không cần phải đi đến đỉnh Himalaya hàng thế kỉ. Chúng ta đều có thể làm vậy với cuộc sống của mình nếu chúng ta chú tâm. Cảm ơn nhiều. Tôi rất vui khi trả lời bất cứ câu hỏi nào bạn có micro ở đây. Và có một micro đứng như công cụ trong các buổi triễn lãm và hãy giơ tay bạn lên. Câu hỏi đầu tiên ở đây Ông đề cập văn hóa thấp ở Mỹ nơi mà vẫn có những kẻ giết người hàng ngày Steven Pinker đã viết rất tốt về những nền văn hóa như vậy và giải thích rằng người ta giết người chỉ vì một sự thiếu tôn trọng ở mức nhẹ, đơn giản. Nó ăn sâu vào văn hóa và nó bẩm sinh. Một điều tôi có thể nhìn thấy ở đây là dường như có một sự chỉnh sửa về mặt chính trị một cách ngấm ngầm trong thế giới ngày hôm nay khiến chúng ta không được phép nói rằng nền văn hóa này là bỏ đi và những gì chúng ta đang làm không giải quyết được vấn đề với những người này vì vậy hàng ngày họ vẫn duy trì kỳ vọng thấp của mình. Trong môi trường xã hội này tạo ra những tên giết người và tiếp tục tạo ra ở nước Mỹ mà chúng ta gọi là Hội chứng đập vỡ cửa sổ. Tôi muốn hỏi quan điểm của ông vế việc không có khả năng giải quyết vấn đề cho những người này một cách chân thành và rộng mở. Sự thật rằng tình trạng của chúng ta bây giờ được thừa kế thông qua gen Não bộ của chúng ta không khác các bộ phận khác. Mỗi nhóm người khác nhau sẽ có hệ gen khác nhau. Tôi không nhấn mạnh rằng tất cả do gen nhưng chúng ta đang bị thay thế dần dần. Tôi biết một số dữ liệu đề cập trực tiếp vấn đề này. Trước tiên, chúng ta cần hết sức thận trọng với những khuôn mẫu. Bởi vì ở bất kỳ nơi nào, vẫn có sự tác dộng đến mọi người sống ở đó. Có thể xảy ra với một vài bạn trẻ tài năng sống trong khu vực đó mà vấn đề ngày càng lây lan. Chỉ một điều là chúng ta nên cho phép sự khác biệt cá nhân nhưng nói chung thì đó là vấn đề toàn cầu đang xảy ra với những đứa trẻ lớn lên trong điều kiện nghèo khổ đến khốn cũng bởi vì một điều là bộ não rất mỏng manh Nếu bạn không được nuôi dưỡng tốt khi còn bé, bộ não không thể phát triển tốt. Và trẻ em trên thế giới lớn lên trong nghèo đói, có một bộ não không được chăm lo đúng mức sẽ làm cho chúng bị nhạy cảm về cảm xúc đối với tất cả các vấn đề liên quan tới hành vi. Và khi nó xảy ra, sự phát triển của não trước trán. Khu vực trước trán để quản lý cảm xúc vì vậy nếu bạn không quản lý được cơn thịnh nộ của mình. Ví dụ một số người đã kết thúc vấn đề bằng việc giết người. Khi đã có tổn thương ở vũng não trước, chúng ta cần phải đối mặt với nó, như bạn nói, rõ ràng là như vậy hãy nhìn nhận vấn đề là gì và sự can thiệp nào có thể làm. Bởi vì tôi không muốn loại bỏ toàn bộ một nhóm trẻ em như vậy. Thay vào đó, trong quá trình phát triển của não hãy giúp chúng phát triển như chúng nên là. Thực tế như tôi nói, nghiên cứu ở New Zealand đã gợi ý cho chúng ta nên có một sự can thiệp tích cực cụ thể lên thời niên thiếu của trẻ. Và đã có một nghiên cứu trẻ mẫu giáo tên là PERRY. Và một số đứa trong bọn chúng được tham gia chương trình giáo dục làm giàu cuộc sống của chúng. Và chúng đã tốt hơn rất nhiều trong cuộc sống so với những đứa trẻ trong cùng khu vực sống. Một câu hỏi đặt ra là IQ và lớp học rất quan trọng trong nền văn hóa toàn thế giới. Nơi mà gồm có địa vị xã hội vao và địa vị xã hội thấp. Luôn luôn có khoảng cách lớn về điểm số IQ về những người có địa vị cao và địa vị thấp. Có thể do gen tuy nhiên có một thứ được gọi là hiệu ứng Flynn, do một nhà nghiên cứu của Đại học Otago ở New England. Thông qua nhiều dữ liệu nghiên cứu, ông ta chỉ ra rằng cứ sau ba bốn hoặc năm năm chỉ số IQ của chúng ta lại thay đổi. Họ phải làm ra những câu hỏi khó hơn và khó hơn nữa vì trẻ em sẽ trở nên thông minh hơn sau mỗi thế hệ so với thế hệ trước. Nói cách khác chỉ số IQ không cố định. Một điều nữa mà ông ấy phát hiện ra là trẻ em ở địa vị xã hội thấp nhập cư đến một nước khác Sự thành kiến về tầng lớp, địa vị không tồn tại, những đứa trẻ đó làm tốt như những đứa trẻ khác không phải do gen mà phần lớn do hoàn cảnh. Vì vậy bạn hoàn toàn đúng. Chúng ta hãy nhìn trực diện vào hoàn cảnh như vậy và nhìn nhận điều gì chúng ta có thể giúp đỡ. Câu hỏi tiếp. Cảm ơn bài trình bày của ông rất nhiều. Tôi rất thích. Câu hỏi của tôi liên quan đến tình huống kẹo dẻo. Ông nói rằng nếu cho một đứa trẻ một viên, nó chỉ có một viên đó nếu nó ăn mất. Còn nếu nó chờ thêm một chút, nó sẽ được cho hai viên. Và ông nói khi chúng đến tuổi ba mươi. Những người có thành tích tốt hơn là những đứa trẻ đã chờ đợi. Bao nhiêu phần có liên quan đến cơn nghiện. Ý bạn là nếu chờ 2 viên kẹo dẻo, bạn có thể bị nghiện kẹo dẻo. Tôi đoán bạn nghĩ vậy phải không. Tôi nghĩ về giới trẻ. Chính xác là sự bất lực trong việc kiểm soát sự thôi thúc, khiến một người dễ nghiện rượu, nghiện mua sắm, cờ bạc và nhiều thứ nữa. Bởi vì bạn muốn nó và không tự kiềm chế bản thân và không thấy được cách khác để làm Nhận tiện đùng thử bài kiểm tra kẹo dẻo với con bạn ở nhà nhé. Tôi biết một người đã thử với đứa con gái bốn tuổi. Anh ta muốn xem con bé làm gì. Anh ta đặt kẹo dẻo xuống và rời khỏi phòng. Con bé lấy kẹo, rứt phần chính giữa ra ăn rồi để nó lại. Con bé ấy có thể là Giám đốc của một công ty Tôi có một tin xấu và một tin tốt. Nếu não bộ trưởng thành về mặt giải phẫu. Ở tầm 20 tuổi nhưng không có nghĩa đã quá muộn để thay đổi thói quen. Những thói quen đã được khởi tạo trong não khi còn bé rất vững chắc Vì vậy nếu bạn bị nghiện hay lo lắng thái quá hay bất kể điều gì thì vẫn có thể thay đổi. Nhưng bạn cần phải thêm nhiều nỗ lực hơn. Và lý do là bạn phải luyện tập những hành vi mới có ích hơn để nó không ngừng nghỉ bởi vì bạn đã luyện tập cái cũ của mình 10,000 lần và bạn đã quen với nó quá trong mạch não của mình. Nó quá mạnh. Khoanh tay của bạn như vậy và thói quen cũ của bạn làm bạn cảm nhận như thế này. Bây giờ hay khoanh tay lại theo cách khác và để một tay lên trên Cảm giác khi thay đổi một thói quen có vẻ kì cục ban đầu, thậm chí rất lạ lẫm nhưng nếu bạn nổ lực và tiếp tục duy trì mỗi lần có một cơ hội tới thì kết nối trong nơ ron thần kinh cho một còn đường mới sẽ ngày càng lớn ra đến một điểm nhất định. Bạn sẽ đạt mốc phát triển. Mốc phát triển về thần kinh khi đó bạn thực hiện thói quen mới một cách không cần nổ lực, không cần nghĩ ngợi và nó trở nên tự động. Điều đó có nghĩa là kết nối cho một thói quen mới đã dần mạnh hơn cái cũ và não bộ sẽ chọn nó mặc định. Nhưng bạn cần luyện tập nhiều hơn. Câu hỏi của tôi về ba sự tập trung mà ông đề cập Một cái bên trong bản thân, một cái đối với người khác và một cái về thế giới bên ngoài. Tôi tự hỏi Chúng tôi tại đơn lẻ hay tồn tại theo dạng thứ bậc Còn cách nào để di chuyển vị trí của chúng tốt. Tôi nghĩ mỗi cái đều có thể cải thiện Tôi không nghĩ có thứ bậc ở đây Ví dụ trong một nghiên cứu về những nhà lãnh đạo thì có một số nhà lãnh đạo rất giỏi cả hai hoặc một trong hay dở một cái nào đó. Nói cách khác, mỗi sự kết hợp đều có thể và bạn có thể thông minh cảm xúc khi bạn quản lý bản thân tốt, quản lý người khác tốt nhưng lại mù tịt về hệ thống xung quanh và quan trọng là tổ chức bạn vận hành kiểu gì. Thực sự có nhiều người trong môi trường làm việc bạn có thể giỏi quản lý bản thân những rất tệ đọc vị người khác. Một lớp người rất giỏi đóng góp cá nhân, rất giỏi về hệ thống và là những nhà lập trình máy tính nhưng khả năng đồng cảm ở con số 0 Tôi nói chuyện với một người ở Châu Âu, làm việc với một công ty. Anh ấy nói công ty họ có một anh chàng cực kỳ xuất sắc ở hệ thống nhưng không thế cho để anh ta trước mặt khách hàng được bởi vì anh ta sẽ nói không ngừng nghỉ, sẽ không bao giờ ngừng. Ban biết đấy, gặp khách hàng để tìm hiểu xem họ đang gặp phải vấn đề gì từ góc nhìn của nó. Đó là ví dụ một người rất giỏi về tập trung bản thân bên trong Quản lý anh ta và hệ thống nhưng không phải là con người. Ý bạn là sự chú tâm có sự khác biệt về giá trị không? Chắc chắn là có. Nền văn hóa có thể tạo ra nhiều sự khác nhau đáng kể. Ví dụ như khi định giá trị của sự chú tâm. Hầu hết tất cả huấn luyện về sự chú tâm chúng ta sử dụng bây giờ đến từ văn hóa phương Đông. Bởi vì văn hóa phương Đông như ở Bhutan rất nhiều người ở Bhutan là nhà thiền định cũng có thể gần như toàn bộ dân của nước họ. Đó là một phần của văn hóa. Phương pháp luận của họ khá phức tạp và đã phát triển hơn hàng thiên niên kỉ. Và người như Richard Davidson mà tôi đề cập người làm nghiên cứu về các vùng đất này, đã tìm đến các chuyên gia tư vấn là người dân bản địa để giúp anh ta hiểu được điều gì tiềm năng cho chúng ta để luyện tập sự chú tâm. Bởi vì ở phương Tây, chúng ta bị bó hẹp trong suy nghĩ làm thế nào để luyện tập sự chú tâm Tôi nghĩ nó đến từ khía cạnh tinh thần. Nền văn hóa tạo ra sự khác biệt lớn cho cùng một thứ. Thực đúng như vậy. Mỗi nền văn hóa sẽ đánh giá và diễn đạt cảm xúc khác nhau. Mỗi con người trong vũ trụ này có một cách diễn đạt khác nhau. Cảm xúc của chúng ta rất dễ lây lan. Vì vậy liệu chúng ta có nên dành nhiều thời gian với những đồng nghiệp hay nóng giận của mình? Chúng ta có nên trở thành người lái buýt Mỹ hay thầy tu Pháp để cứu thế giới hay chính mình không? Thầy tu người Pháp thực sự rất tốt để cứu chúng ta. Đó là sứ mệnh của anh ấy nhưng ngoài việc đó ra, tôi nghĩ rằng sẽ rất quan trọng để hiểu quá trình gửi hay nhận cảm xúc. Có rất nhiều yếu tố để xác định trong bất kì tương tác nào, ai là người gửi, ai là người nhận. Cò vài nghiên cứu đã được làm. Ví dụ có hay người lạ bước vào phòng thí nghiệm Họ điền vào bảng khảo sát về tâm trạng. Bạn cảm thấy gì bây giờ? Họ ngồi đối mặt nhau trong im lặng trong vòng 2 phút họ lại trả lời câu hỏi tương tự Hóa ra người có diễn tả cảm xúc vô cùng mạnh đã truyền cảm xúc của họ đến người kia trong 2 phút im lặng. Vì vậy việc diễn đạt rất quan trọng. Mặt khác, vấn đề quyền lực trong bất cứ nhóm người nào. Đó là tự nhiên khi dành sự chú tâm cao nhất và dành sự quan trọng nhất cho người có quyền lực nhất trong nhóm nói và cảm xúc có xu hường lan tỏa từ người toát ra quyền lực bộc lộ ra ngoài. Điều đó có nghĩa, những thí nghiệm đã được tiến hành với những vị vua là lãnh đạo của một nhóm là một người có tâm trạng rất xấu những người trong nhóm sẽ nắm bắt cảm xúc đó và sự thể hiện của họ cũng sẽ đi xuống. Nếu người lãnh đạo của nó có một tâm trạng tốt, tích cực thì mọi người sẽ nắm lấy và sự thể hiện sẽ đi lên. Điều đó đúng với các quyết định kinh doanh cho sự phối hợp sáng tạo như dựng lều vậy. Yếu tố thứ hai đó là quan hệ quyền lực Và yếu tố thức ba như đã làm với Matthew Ricard bạn sẽ vững tâm như thế nào khi ở bên cạnh người đồng nghiệp giận dữ? Bạn có đủ vững trong trạng thái tích cực như người tài xế xe buýt hoặc cuốn anh ta vào trạng thái của bạn hay bạn cuối cùng vẫn giận dữ với chính mình. Ít nhất có 3 yếu tố này để xác định câu trả lời cho câu hỏi Sự ủng hộ tích cực cho việc học cảm xúc-xã hội sẽ xuất hiện tình trạng nhiều ba mẹ phương Tây ngày nay cố gắng tạo sự tập trung cho con của họ bằng thuốc Ritalin. Ông có thể dàng chút thời gian nói về việc ông mô tả cách tiếp cận một cách có hệ thống để cải thiện sự tập trung và tôi đang mong đợi đọc nhiều hơn về nó và đâu là ảnh hưởng của những đơn thuốc kê Ritalin (một loại thuốc kích thích trung ương thần kinh) và những tác động trong dài hạn. Thuốc này được chỉ định cho những đứa trẻ bị rối loạn chú ý hay bị hiếu động thái quá (ADHD) 50 năm trước khi sử dụng, ông ấy chỉ là một cậu bé ông ấy đã phát triển nó vá nó đã trở thành một loại chẩn đoán Có một số đứa trẻ bị vấn đề bẩm sinh về chú ý Và chúng không được chữa bằng truyền thông kỹ thuật số. Hiện nay chúng được giúp thông qua các bài tập về kiểm soát nhận thức Chúng khá mới và vừa được nghiên cứu bởi những người như Davidson cách mà chúng ta có thể luyện tập sự chú tâm. Tại sao trong nên văn hóa này lại mặc định mua nó như thuốc và cho trẻ em uống để trị một thứ lại là kỹ năng Đó là là thiếu hụt kỹ năng. Sự chú tâm là một kỹ năng. Tôi nghĩ bài học ở đây là các công ty bán thuốc kiếm được nhiều tiền khi bán thuốc cho chúng ta và thuyết phục chúng ta đó là giải pháp thay thế. Đó là ý kiến của tôi. Thực tế, điều chúng ta đã không làm là nghiên cứu cơ bản về cơ chế của sự chú tâm bao gồm ADHD và các bài tập nào giúp trẻ em tốt hơn. Tôi nghĩ trong 5 năm tới, chúng ta sẽ thấy rất nhiều sự can thiệp trực tiếp không bằng thuốc cho những trường hợp tương tự. Tôi muốn hỏi ông ý kiến của tôi là có bao nhiêu phần mà ông cho rằng phản ứng cảm xúc của chúng ta có thể học được hoặc là bẩm sinh. Nếu cảm xúc của chúng ta là bẩm sinh Cụ thể, những phản ứng cảm xúc phần lớn do học được. Tôi giới thiệu cuốn sách của vợ tôi. Nó tên là Lời thì thầm của tâm trí. Tên cô ấy là Tara Bennett Goleman Cô ấy là một nhà trị liệu tâm lí. Cô ấy nói về cách phản ứng của các khuôn mẫu cảm xúc mà chúng ta học từ nhỏ và làm sao bạn dùng để trị liệu về nhận thức và chánh niệm. Một số can thiệp để thay đổi thói quen mà bạn đang tự vật lộn Tên của cuốn sách là Lời thì thầm của tâm trí và tên của cô ấy là Tara Bennett Goleman tôi thấy rất hữu ích và thậm chí còn thấy cô ấy hữu ích hơn nó nữa Nếu bạn là người bi quan, bạn có thể học để thành người lạc quan Có một nghiên cứu đã được thực hiện bởi Martin Seligman ở ĐH Pennsylvania. Anh ấy đã phát triển một lĩnh vực gọi là tâm lý tích cực. Anh ấy đã phát triển lĩnh vực này bởi vì tâm lý học trong 80 năm qua chỉ nghiên cứu bệnh lý, và đó là vấn đề nhưng chúng ta không chú ý đến sự bao quát tích cực của cảm xúc và trải nghiệm. Seligman thử nghiệm lên những đứa trẻ có dấu hiệu bị trầm cảm. Hóa ra chúng đã có xu hướng là những đứa bi quan. Và nếu có gì đó không tốt hay có khó khăn, chúng thường nói "Là do tôi và tôi sẽ mãi như thế". Anh ấy dạy chúng nghĩ theo một cách khác Hoàn cảnh chỉ là hoàn cảnh và có thể thay đổi, con có thể làm được điều gì để thay đổi chúng. Đó là cách nhìn đầy lạc quan và anh ấy nhận ra rằng sau một năm, mô thức suy nghĩ của chúng thay đổi. Tôi muốn nói rằng, với bất cứ hành vi nào, chúng ta cứ giữ nó, tiếp tục làm theo tự nhiên dần dần sẽ trở thành cơ hội túm lấy chúng ta và chúng ta quay trở về mô thức cũ. Sự lạc quan có thể học được Tôi biết người đàn ông phát minh ra trị liệu nhận thức Trị liệu nhận thức là xem xét suy nghĩ của chúng ta đã bị bóp méo bởi các mô thức trong đầu và giúp chúng ta nhìn mọi việc một cách thực tế. Và nó rất hiệu quả cho bệnh trầm cảm. Tên ông ấy là Aaron Beck. Ông ấy bây giờ 93 tuổi. Ông ấy đã mắc phải một tai nạn khủng khiếp và phải ngồi trên xe lăn Ông ấy rất lạc quan và anh ấy được cho là một trong những người lạc quan nhất tôi từng biết Một mắt của ông ấy không nhìn được nhưng ông ấy nói với tôi "Con mắt phải của tôi còn tốt lắm" Tôi vẫn sống tốt và sau đó anh ấy bị mù luôn mắt phải. Ông ấy nói" Tôi vẫn có thể nghe sách nói trên băng" Ông ấy có khả năng nhìn thấy điều gì là đúng, thay vì nhìn thấy điều gì không đúng đó cũng là điều bạn đang nói. Tôi có một câu hỏi liên quan đến biểu đồ về hiệu suất ông đề cập có hai thái cực là không có động lực và kiệt sức. Ông có thể làm gì nếu ông là một trong hai dạng người đó Làm thế nào để cải thiện nó. Chúng ta nên làm gì với dạng người này hay dạng người kia Vâng Cho tôi hỏi bạn một câu hỏi mang tính giả thuyết. Đây là dạng người của chúng ta hay bạn của chúng ta là dạng người đó. Đâu là dạng người bạn hỏi? Tôi có một người bạn ở đây Người này đang cần được khơi dậy sự thảnh thơi bên trong mình, để có thêm những đam mê, những kết nối,... Các tài liệu bây giờ gọi là công việc tốt. Công việc tốt gồm ba thứ hòa trộn lại với nhau Cái gì chúng ta làm tốt xuất sắc với cái gì chúng ta đam mê, khiến chúng ta thu hút Với những gì chúng ta đánh giá là phù hợp với đạo đức của mình Nếu thứ gì gồm ba điều này bạn sẽ tự nhiên đi lên từ đó Sự thực là bạn sẽ bị cuốn theo dòng chảy hết sức dễ dàng. Một câu hỏi cho bạn của bạn là "Cái gì sẽ là một công việc tốt cho bạn?" Và cái gì bạn có thể dành phần lớn thời gian trong ngày, trong tuần, trong tháng và thậm chí 5 năm tới trong sư nghiệp của mình. Đó giống như chiến lược cá nhân. Và nếu bạn bị kiệt sức, điều bạn cần là bình tâm lại Nó có liên quan đến kiểm soát nhận thức. Nhưng cũng có nhiều cách để bình tĩnh lại. Có hai chiến lược. Nếu bạn nói bị kiệt sức bởi vì bạn có một người sếp yêu cầu bạn làm quá nhiều với thời gian quá ít và ít khi hỗ trợ cho bạn. Tôi nghĩ bạn nên lấy hồ sơ của sếp mình và gửi nó cho mấy người săn đầu người Đó không phải là giải pháp cấp tốc. Thay vào đó bạn có thể quản lý thế giới của chính mình tốt hơn bằng việc tìm một thứ gì đó làm cho bạn, khiến bạn thoải mái về mặc tâm lý Đó có thể là thiền, yoga hay vận động cơ khi bạn đến phòng tập. Mỗi người là khác nhau và hãy làm mỗi ngày làm nó trước khi bạn đi làm hoặc bất cứ thứ gì làm bạn kiệt sức. Qua thời gian cơ thể bạn sẽ lập trình một điểm cho sự thay đổi căng thẳng Bạn phải quản lý tốt hơn hay ở trong trạng thái thư giãn trong những hoàn cảnh Hai chiến lược nói chung. Tôi có hai câu hỏi nhanh. Câu thứ nhất có thể là một câu hỏi ngớ ngẩn Tôi xin lỗi nếu tôi bỏ qua nó nhưng ông nhìn nhận sự tập trong là một sự mở rộng của thông minh cảm xúc hay là thuộc về nhận thức hay cả hai? Tôi nghĩ là sự chú tâm thuộc về thông minh cảm xúc Bởi vì não bộ tạo ra các mạch cảm xúc cho sự thấu hiểu và cho sự lưu ý. Sự trộn lẫn vào nhau. Và tôi chưa từng nghĩ đến nó. Tôi cũng không nhận ra khi tôi viết xong hết cuốn sách. Và câu hỏi thứ hai là tôi có một cậu con trai 2 tuổi Khi nó 4 tuổi, tôi định cho nó thử thí nghiệm kẹo dẻo Tôi chỉ đang tự hỏi điều gì tôi có thể làm cho nó giúp nó nhiều hơn, như là việc đợi chờ. Bạn định làm nó thật sao. Hãy làm cha mẹ tốt. Nó sẽ là thảm họa. Hãy chú ý hơn đến cảm xúc của trẻ và nhu cầu của nó, rất quan trọng. Tôi không hoàn toàn ngạc nhiên khi nghe điều này vì tôi có một người bạn làm việc ở một bệnh viện tâm thần ở khu vực dân cư. Sự khác biệt cảm xúc giữa hai giới là hoàn toàn lớn Nếu một người phụ nữ bước vào để khám bác sĩ trị liệu tâm lý sẽ hỏi hôm nay bạn thấy thế nào. Tôi biết chính xác họ sẽ trả lời là họ thấy như thế nào nhưng khi người đàn ông vào và nói rất ít vị bác sĩ tâm lý sẽ nói rằng trên chiếc sofa có rất nhiều đồ chơi và người đàn ông sẽ tới để nhặt gấu trúc Và bác sĩ sẽ hỏi hôm nay anh gấu trúc này thấy sao nhỉ. Và anh ta sẽ trả lời thay cho nó. Có một sự khác biệt cảm xúc giữa các giới tính. Tuy nhiên chúng ta dường như nghĩ rằng chúng ta giống nhau. Tôi nghĩ chúng ta khác biệt rất lớn. Tôi cũng nghĩ vậy. Tôi muốn trả lời người bạn có đứa con hai tuổi. Tôi có ba đứa con và tôi chắc rằng chúng đều từ môi trường giống nhau nhưng cách phản ứng lại rất khác nhau đối với thí nghiệm kẹo dẻo. Tôi muốn quay lại câu hỏi của mình là tôi có thể học hay nó là bẩm sinh Tôi thường nghĩ, một số người có thông minh cảm xúc tự nhiên Tôi sẽ không trả lời câu hỏi của bạn. Câu trả lời là vừa có thể học và vừa là bẩm sinh Mỗi chúng ta sinh ra với những điều kiện cụ thể, lập trình những điểm trong não bộ mà các chất của não quản lý cảm xúc. Đó là khí chất sẵn có Và như bạn biết nếu bạn có hơn một đứa con. Lũ trẻ khác biệt với nhau ngay từ lúc sinh ra Mặc khác, ngoại di truyền học cho chúng ta biết đó không phải do gen bạn có mà là do gen bật và tắt một số thứ sẽ tạo ra sự khác biệt cuối cùng. Và hành vi của một đứa trẻ rất dễ uốn nắn vì vậy nếu một đứa trẻ bốc đồng thì nó có thể học kiểm soát nhận thức. Nếu một đứa trẻ quá thiển cận thì đứa trẻ ấy nên học để mở rộng mọi thứ xung quanh trẻ. Ví dụ, ức chế hành vi là một công trình của Jerome Kagan ở Harvard. Anh ấy phát hiện ra rằng 15% đứa trẻ bị lo lắng khi gặp tình huống mới, sân chơi mới hay bạn mới, đồ ăn mới khi chúng còn rất nhỏ những đứa trẻ này ở tuổi đến trường được nhận dạng là xấu hổ. Đã có suy nghĩ rằng nó là do di truyền nhưng anh ta nhận ra là không phải. Khi anh ta theo dõi một nhóm trẻ em mà một số bộ chúng ở tuổi đến trường nhưng không bị xấu hổ. Anh ấy xem xét ba mẹ chúng và anh ta nhận thấy rằng sự khác nhau này. Nếu ba mẹ bạn tự cho là bạn xấu hổ và bảo vệ bạn, những đứa trẻ sẽ không thay đổi. Nhưng nếu ba mẹ chúng nói: "Con cảm thấy hơi nhút nhát nhưng cứ tiến về trước và thử xem đi". Đứa trẻ đó sẽ sợ hãi lúc đầu nhưng cứ tự nhủ sẽ tiếp tục tiến lên và mình sẽ ổn thôi. Những đứa trẻ đó sẽ không còn xấu hổ nữ.a Tôi nghĩ rất dễ uốn nắn hoặc cả hai. Tôi nghĩ chúng ta đã đến lúc kết thúc thời gian với ông Daniel. Tôi nghĩ ông đã thu hút sự chú tâm của chúng ta trên cả tuyệt vời. Hãy cùng tôi cảm ơn ông ấy vì bài thuyết trình rất hứng khởi và hấp dẫn.