-
Xin chào. Kính bạch Thầy
Kính thưa đại chúng
-
Hôm nay là Chủ Nhật, ngày 9/12/2018
-
Chúng ta đang có mặt
tại thiền đường Hội Ngàn Sao, Xóm Hạ
-
Đây là bài pháp thoại cuối cùng trước khi
kết thúc ba tháng an cư cùng nhau
-
Nên con có một cảm nhận rất đặc biệt
khi nói về điều đó
-
Với những người đã ở đây
trong suốt ba tháng an cư cùng nhau
-
Có những người trong đại chúng
đã đến ở Làng Mai trong ba tháng
-
đã nếm trải những lên xuống
-
Có lẽ đã có lúc các bạn tự hỏi
-
"Tại sao mình lại đến đây?"
-
Con cũng không biết
-
Con xin phép
-
Tiếng hơi ồn
-
Có lẽ đại chúng cảm thấy
-
"Đáng lẽ mình nên ở trong một cái hang
nơi nào đó"
-
"Đáng lẽ mình đến một cái Cực nào đó"
-
"Một ngọn núi nào đó"
-
Khi thực tập cùng nhau
-
Chúng ta thực sự cần phải hòa hợp với nhau
và có thể sống cùng nhau
-
Nếu ta không sống được với nhau
-
Vì chúng ta ở cạnh nhau 24/7
Nó sẽ biểu hiện ra
-
Rất khó có thể ngồi yên mà thưởng thức
-
Vì vậy nên thực ra phần lớn sự thực tập
mà đại chúng học được trong ba tháng này
-
là làm sao để sống hòa hợp, làm sao để
sống "nhiều mình" (T/N: thầy chơi chữ )
-
cách thực tập nói lời ái ngữ
-
cũng như cách truyền thông
khi có khó khăn, mà bằng lời ái ngữ
-
Làm sao để buông bỏ
-
những điều bạn yêu thích
và cả những điều làm bạn khó chịu
-
Làm cách nào để thấy được
họ cũng là những người đang khổ đau
-
Có thể là cố gắng hiểu họ,
để bạn có thể buông bỏ sự phán xét
-
Và chúng ta đã thực tập Làm Mới,
chúng ta làm khá thường xuyên
-
Chúng ta thực tập đúng nghi thức,
ngồi xuống và thực tập thể hiện sự biết ơn
-
nhận biết những điều tốt trong nhau,
-
cũng như nói ra những điều hối hận của ta
đối với người kia
-
Đó thực sự là thực tập làm mới
-
Ta cũng gọi đó là Mùa Soi Sáng
-
Bởi vì ta nhìn nhau
-
Ta sống cùng nhau, đi cùng nhau,
ăn cùng nhau
-
Ta gặp nhau,
và ta có thứ được gọi là Mắt Tăng Thân
-
Đối với bản thân,
nếu ta chỉ thực tập một mình
-
Sẽ có những điều ta lỡ mất
so với việc thực tập cùng chúng
-
Trong đó có một điều là,
vì ta không có tương tác
-
nên mọi thứ không biểu hiện
theo cùng một cách
-
Nên khi tương tác,
ta sẽ thấy được bản thân
-
Nhưng ta cũng có những mặt khuất
-
Nên rất hữu ích đối với những người
ta tin tưởng
-
Ta mở lòng
Ta cho phép bản thân được cởi mở
-
để đón nhận những cái nhìn
của người khác về ta
-
Những cái nhìn được biểu hiện
bằng tình thương và sự cảm kích
-
cho tất cả chúng ta,
-
mà không phải chỉ chú tâm vào
những khó khăn
-
Chúng ta cũng thực tập những điều đó
trong mùa an cư ba tháng
-
Soi sáng cho sự thực tập của nhau
-
Và để giúp người kia có nhiều tự do hơn,
trưởng thành hơn trong chính bản thân họ
-
và hạnh phúc hơn
-
Sẽ có lúc ta có chút sợ hãi
-
khi cho phép bản thân ta
có những người chia sẻ với ta như thế
-
Có một số người đã bỏ chạy
-
Nhưng khi họ cho phép bản thân mình
tiếp nhận soi sáng
-
Điều duy nhất họ cảm nhận được
là tình thương
-
Con chắc là sẽ có vài trường hợp ngoại lệ
-
Có lúc người ta sẽ bị tổn thương
-
Và chúng ta cũng có lòng từ bi,
chúng ta đã học và thực tập
-
Vậy nên việc sống cùng nhau,
bản thân nó đã là một sự thực tập
-
Và theo một cách khác,
đại chúng có thể nói rằng
-
Học cách sống chung với nhau,
học cách sống "nhiều mình"
-
cũng là hoa trái của sự thực tập
-
Thầy từng nói, không có tôn giáo nào
quý hơn tình huynh đệ
-
nên chúng ta đang tạo ra tình huynh đệ
-
Chúng ta đi trong tinh thần đó
-
Có một nghiên cứu của đại học Havard
-
Một trong những nghiên cứu dài nhất
-
72 năm, và con thấy
hình như nó vẫn tiếp tục
-
Họ phỏng vấn và lấy thông tin
từ một nhóm người ở Mỹ
-
Về cơ bản họ đang tìm kiếm điều kiện nào
tạo nên hạnh phúc và sức khỏe
-
Nhìn thẳng vào cuộc sống
-
Và điều họ phát hiện ra là
-
Nếu đại chúng muốn biết,
điều làm cho những người ngoại bát tuần
-
hạnh phúc, có nghĩa là những người
từ 80 tuổi trở lên
-
Người ta đã theo nhóm người này từ khi
còn là những cậu bé
-
và giờ họ đã vào 80
-
Nhìn lại thời điểm khi họ 50 tuổi,
khoảng tuổi của con bây giờ
-
và đại chúng có thể xác định
những điều kiện có vẻ phổ biến
-
giữa những người mạnh khỏe và hạnh phúc
-
Và kết quả chỉ bao gồm có một yếu tố
-
Không phải là nồng độ cholesteron
là bao nhiêu
-
Cũng không phải những điều
mà mọi người có thể nghĩ đến
-
Nhưng có một yếu tố chung duy nhất
-
Những người đó cho biết rằng
họ có những mối quan hệ tốt
-
Những mối quan hệ họ có thể tin tưởng
-
Đó có lẽ là yếu tố cơ bản thiết yếu
cho một cuộc sống hạnh phúc
-
Trong cộng đồng, chúng ta rất may mắn
khi có những mối liên hệ sâu sắc với nhau
-
Có rất nhiều niềm tin dành cho nhau
trong cộng đồng
-
cho phép chúng ta mở lòng
-
cho phép chúng ta thoải mái
thể hiện bản thân
-
Và đương nhiên khi chúng ta
nói về các mối quan hệ
-
Điều con nghĩ tới khi được nghe
về nghiên cứu này là
-
"Thế còn mối liên hệ với bản thân ta
thì sao?"
-
"Ta có tin bản thân mình không?"
-
Điều đó chắc chắn cũng rất quan trọng
-
Mối liên hệ mà ta có với xã hội,
với mẹ Trái Đất
-
cũng cần được tính là một mối liên hệ
-
Và chúng ta cũng rõ ràng thấy được
từ kinh nghiệm bản thân
-
rằng ta có được mối liên hệ
tốt với bản thân
-
mối quan hệ của ta với người khác cũng
sẽ tốt như vậy
-
Và nếu mối liên hệ với bản thân ta
không được tốt cho lắm
-
Ta sẽ thấy được những điều
phản ánh tới chính ta
-
Đại chúng biết đấy,
Tăng thân giống như tấm gương
-
Chúng ta nhìn lẫn nhau như
một sự phản chiếu chính ta
-
Nên khi ta gặp khó khăn trong tương tác
-
Sẽ rất có ích nếu ta tự hỏi,
"Có chuyện gì đang xảy ra trong ta
-
có liên hệ với việc tương tác khó khăn?"
-
Xu hướng chung thường là trách móc,
hoặc đổ lên đầu người kia
-
Ta có thể thấy những điều hay ho
khi phản chiếu chính mình
-
Ta có thể thấy rằng
-
Cách ta phản ứng trong buổi họp
hay trong lúc tương tác
-
mang tới những cảm xúc tương đối mạnh
trong ta
-
mà có lẽ không đúng mức
với những điêu thực sự diễn ra
-
"Tại sao mình giận quá vậy nhỉ?"
-
"Tại sao mình thấy lo lắng quá?"
-
Con từng thấy bản thân trong
những tình huống
-
mà những lo lắng sợ hãi ập đến
-
mà thực tế nó bắt đầu từ giận dữ
-
Con cảm thấy mình không hài lòng
về điều gì đó
-
và rồi sự bất an đi tới
-
Con tự hỏi,
"Cái này nhắc mình điều gì?"
-
Con tự hỏi tàng thức của mình
-
"Cái này nhắc mình điều gì?"
-
Con đợi điều đó đến.
-
Và rồi tự nhiên con thấy hình ảnh
của bản thân khi còn học mẫu giáo
-
Một hình ảnh mà con chưa từng thấy
-
Đó không phải là điều con ghi nhớ,
mà nó chỉ lóe lên
-
Một đứa trẻ đợi được đón về,
nhưng hôm đó mẹ đến muộn
-
Và có một nỗi sợ trong con,
có lẽ vậy
-
Và con tạo ra sự liên hệ
chỉ bằng cách hỏi câu hỏi đó
-
Nó cho phép con,
có sự liên hệ với những người khác
-
cho phép con tiếp xúc được với
những điều cần được chữa trị
-
Và sự chữa trị có lẽ cần được tiếp tục
-
Nó đã được chữa trị một phần
-
Ta không thể qua một đêm
mà chữa khỏi bệnh, chỉ với một ít tuệ giác
-
mỗi lần ta chữa trị một ít,
ta có nhiều năng lượng và tự tin hơn
-
Ta cảm thấy, "Ok, đây là một cách hay"
-
Thực ra chỉ cần hiểu bản thân mình,
hiểu được điều này từ đâu mà có
-
cũng giúp được rất nhiều rồi
-
Và biết rằng ta có sự thực tập
để có thể ôm ấp ta trong khoảnh khắc đó
-
ôm lấy em bé trong ta
khi ta thấy được nó đang đến
-
ta nhận diện được khổ đau hiện có
có mối liên hệ tới thời điểm khi ta còn bé
-
Ta có cơ hội ôm ấp, mỉm cười
-
Và với sự vững chãi
ta tạo ra nhờ sự thực tập
-
ta có thể ngồi thở cùng với cảm xúc đó
-
Biết rằng ta đã có đường đi,
Ta sẽ có rất nhiều....
-
Ta có hạnh phúc,
và ta cũng biết được không cần quá khổ đau
-
bởi vì điều đau khổ nhất là
khi ta không có đường để đi
-
nên chúng ta biết ơn
vì đã có sự thực tập
-
nó có từ trước khi ta áp dụng
-
Khi ta áp dụng và có sự thực chứng
mỗi lần như vậy, ta đều vô cùng biết ơn
-
Con cũng đã có cơ hội
trong Khóa An Cư Kiết Đông này
-
Khóa An cư Ba tháng
Giờ không gọi là An cư Kiết đông nữa
-
Vì lần đầu tiên ở đây ta có một giai đoạn
nằm trong mùa Thu
-
Con đã trải nghiệm
trong khóa an cư ba tháng này,
-
con đã liên hệ được
với em bé 14 tuổi trong con
-
Khi cậu bé ấy cảm thấy cô đơn,
không thích đến trường
-
em cảm thấy có sự thiếu thân thiện
trong môi trường mình sống
-
Con biết khoảng thời gian đó,
-
và con biết nó phần nào đó
thể hiện trong cách con tương tác
-
Con dành thời gian nói chuyện với cậu bé
-
Em hiện lên
-
và nói... Con hỏi,
"Em muốn dành thời gian làm gì với tôi?"
-
Giờ con đã trưởng thành rồi,
và em nói, "Thầy quá bận"
-
"Thầy có quá nhiều việc"
-
"Tôi chắc rồi sẽ gây rắc rồi cho thầy thôi
nên tôi không muốn gây chuyện cho thầy"
-
"Tôi không muốn tốn thời gian của thầy"
-
Cảm giác được nghe câu trả lời đó
rất tuyệt vời
-
thực ra, nó cho con một ít tuệ giác
về bản thân
-
bởi vì con đã nhìn thấy
một phần của bản thân mình
-
Con chia sẻ điều này bởi vì
-
Bởi vì một phần trên quãng đường ta đi
là để chữa lành một phần bản thân ta
-
Cả bên trong và bên ngoài.
Bên trong ta cũng có Tăng Thân,
-
những giọng nói khác nhau.
-
Và ta cũng cần đem tới sự hòa hợp
cho những giọng nói đó trong ta
-
Khi con quyết định đi tu,
-
Một vị giáo thọ người Anh tên Martin
(T/N: con không nghe rõ tên của vị này)
-
Ông cho con lời khuyên đó
-
Ông nói, khi đưa ra quyết định
-
hãy thử kiểm tra với Tăng Thân nội tại
trong con
-
hãy chắc chắn rằng tất cả mọi người,
toàn thể tăng thân đưa ra quyết định
-
Bởi vì có rất nhiều giọng nói trong ta
-
Có một số giọng nói có nghi ngờ
Con phải nói rằng,
-
"Xin làm ơn, tôi nghe thấy bạn,
nhưng..."
-
Lúc đó ta tiếp xúc được với điều gì đó
-
sâu sắc hơn sự nghi ngờ
-
Và anh chàng nghi ngờ phải đồng ý với ta
-
Cơ Đốc giáo nói sự nghi ngờ
làm hỏng bét cả
-
Đó là một hành trình tuyệt vời,phải không?
Hành trình tâm linh
-
Chúng ta đi cùng nhau
-
Và bằng cách nào đó,
ở bên nhau như một tăng thân
-
mang tới rất nhiều an lạc và tuệ giác.
Rất giàu có.
-
Có nhiều người trong chúng ta ra đi,
ta lại quay lại với "thế giới thực"
-
Con luôn cảm thấy có chút buồn cười
với khái niệm đó
-
bởi vì trong thế giới thực,
-
có rất nhiều người
bận chạy trốn khỏi thực tại
-
trong khi ý tưởng ở Làng Mai là
ta tiếp xúc với thực tại
-
trong ta và trong tự nhiên.
-
Nhưng ta ra ngoài,
và muốn duy trì sự thực tập
-
Có một điều ta cần nắm lấy,
đó là sự liên hệ ta đã tạo ra ở đây
-
giữ chúng trong tim, và biết rằng
-
ở ngoài kia, khi ta nghĩ rằng
mình thật lạc lõng
-
Hãy nhớ rằng điều đó không đúng
-
Bởi vì những mối liên hệ ta tạo ra
có thực
-
Chúng không phải thứ sẽ mất đi
chỉ vì ta ở một nơi khác,
-
một nơi không thân thuộc
-
Ta nhớ rằng
luôn có Tăng Thân trợ lưng cho ta
-
Họ đứng phía sau ta
Mỗi người có một tưởng tượng khác nhau
-
Liên hệ đến nghiên cứu của đại học Havard
mà con đã nói tới
-
"Cô đơn là tên sát nhân mạnh nhất"
-
Đó là một sự thực có tính y học,
Cô đơn có thể giết người
-
Chúng ta có rất nhiều điều kiện
để không bị cô đơn
-
Bằng sự thực tập có mặt cho bản thân
-
Và học cách có mặt cùng những người khác
và những mối liên hệ ta tạo ra,
-
những mối quan hệ ta tạo ra
-
Kể cả khi bạn đang có một mối quan hệ,
bạn có thể sống cùng gia đình,
-
bạn có thể sống cùng rất nhiều người,
-
Là một đứa trẻ 14 tuổi
trong một ngôi trường rộng lớn
-
Có rất nhiều, rất nhiều người,
không khác gì Làng Mai
-
Sống trong một kí túc xá,
chung một phòng
-
Nhưng khi đó con lại cảm thấy lạc lõng
và cô đơn
-
Nên không hẳn là khi ta ở gần mọi người
mà ta không cảm thấy cô đơn
-
Bạn cũng có thể cảm thấy cô đơn
ngay cả khi ở Làng Mai
-
nếu như bạn không có được mối liên hệ tốt
với những gì đang ở trong bạn
-
Và trong những trường hợp như thế
-
khi điều đó xảy ra ở Làng Mai,
điều nên làm là ngồi yên
-
Đại chúng có thể cảm thấy,
mình không còn mỉm cười được nữa
-
Con nhớ có lần đọc được lời của Thầy,
"Bông bồ công anh giữ bạn mỉm cười"
-
Trong bông hoa mà ta nhìn thấy ở phòng đợi
có một nụ cười tặng bạn
-
Nên cũng như vậy, trong Tăng Thân,
ta có thể cảm thấy làm không tốt lắm
-
nhưng điều ta nên làm là nhận biết
rằng ở đó có rất nhiều tình thương
-
và sự quan tâm.
-
Mọi người cho ta một không gian riêng,
nhưng họ quan tâm đến ta
-
Có lúc sự quan tâm đến theo cách
mà ta không mong muốn
-
Có thể có người sẽ đi vào vùng không gian
của ta rồi khuấy động lên một chút
-
mà ta lại không thích thế
-
Có lẽ là không được khéo léo cho lắm.
-
Tuy nhiên ta có thể nhận diện
sự quan tâm đó là họ có ý tốt
-
Ta có thể chọn những chủ đề khác nhau
trong ba tháng này
-
Và con cũng biết là
có một số sư anh sư em ở Xóm Thượng
-
đang học Kinh Quán Niệm Hơi Thở,
ví dụ như vậy.
-
Có một số người đang học
Bốn Mươi Tôn Chỉ của Làng Mai
-
Sự biểu hiện chỉ truyền tải
gắn liền với một đối tượng
-
Con đã thực tập gắn liền với điều đó
-
Và con nghĩ có rất nhiều chủ đề,
-
nhưng bằng cách nào đó,
chúng đều có liên hệ tại một điểm
-
đó là làm sao liên hệ được với bản thân,
-
để có mặt và thực sự hiểu được
điều gì đang diễn ra trong thân và tâm ta
-
và thấy được bản chất tương tức của ta
-
Và Thầy đã từng nói rằng,
-
chỉ cần thực tập Bốn hơi thở đầu
trong Kinh Quán Niệm Hơi Thở
-
nhận biết hơi thở,
nhận biến thân thể
-
ta có thể tiếp xúc được với
tất cả những khía cạnh khác
-
bởi đó là bản chất của tương tức
-
Trong mối liên hệ nhận thức được thân,
khi ta thực sự nhận ra được rằng
-
"đây là thân ta và ta cần ở trong thân ta,
trải nghiệm nó với hơi thở,
-
và cũng tự nhiên ta nhận thức được
cảm thọ của ta
-
một phần những điều đang diễn ra,
chúng tương ứng với thân ta
-
cùng với các tâm hành, cảm thọ,
và ý thức.
-
Chúng ta sẽ nghe một tiếng chuông.
Cám ơn.
-
Nhớ lại một trong những kì
An Cư Kiết Đông đầu tiên
-
Con không nhớ chính xác mùa an cư nào
-
Thầy có nói ngay trong buổi
phát thoại đầu tiên của kì an cư
-
"Khóa an cư này là một cơ hội,
ta nên thực tập có mặt
-
cho tất cả các tâm hành,
khi chúng phát khởi"
-
Con chỉ nhớ rằng mình đã rất kinh ngạc
bởi khả năng làm điều đó
-
Giống như, khi bất cứ tâm hành nào
phát khởi, con sẽ có mặt
-
rồi ôm ấp, chăm sóc, nhận diện chúng
-
Con nghĩ đó là một điều rất tuyệt vời
để cho chúng ta cam kết
-
giống như một mục tiêu cho con
-
cố gắng có mặt với tất cả những gì
đang diễn ra,
-
nhận diện khi có bất cứ tâm hành nào
đến và đi
-
và nhìn thấy sự vô thường trong chúng,
-
nhìn thấy chúng trong sự liên hệ với
những gì đang diễn ra trong con
-
và xung quanh con,
và trong cách con tương tác
-
Nhưng có nhiều khi ta thất niệm
và lạc lối
-
nên, cũng giống như trong ẩm thực,
ta nhận ra rồi thì cứ quay trở lại
-
Một trong những chủ đề của mùa an cư
là 14 Phép Thực Tập Chánh Niệm
-
Và những phép thực tập con chia sẻ
liên quan tới những hành động từ bi
-
liên quan tới chánh mạng,
tôn trọng sự sống và chí nguyện lợi tha
-
Đó là giới thứ 11, 12 và 13.
-
14 Phép Thực Tập Chánh Niệm
được Thầy viết năm 1964
-
Và đối với con, chúng vẫn
thích hợp với ngày nay
-
Chúng được viết trong những năm
chiến tranh Việt Nam,
-
và đã được điều chỉnh.
-
Chúng ta luôn cố gắng giữ chúng thích hợp
phương tiện, và phù hợp với hiện tại
-
và với nội tại những gì ta có
-
Đạo đức là một chủ đề rất lớn
-
Nhìn chung khi đưa ra các bài thực tập,
Dù là 5 hay 14 phép thực tập chánh niệm
-
đều có sự đóng góp, chúng ta hi vọng, là
sự đóng góp tích cực cho đạo đức toàn cầu
-
chúng không nhất thiết phải có tính
tôn giáo hay phải có đạo Bụt,
-
phải có những điều đặc trưng của Phật giáo
-
Chúng có thể được diễn tả bằng ngôn ngữ
mà ai cũng có thể đọc được dễ dàng
-
vì chúng có tính phổ quát,
chúng lên tiếng với toàn thể
-
Giới nói về tình thương, những hành động
và sự tương tác
-
xuất phát từ tình thương đích thực.
-
Ta biết tình thương đích thực có một số
yếu tố nhất định.
-
Tình thương có tình huynh đệ, tình tỉ muội
và sự tử tế.
-
Lòng từ.
-
Có yếu tố của tình bạn
-
Tình bạn tâm linh,
luôn có mặt cho nhau
-
Tình thương đích thực cũng có từ bi
-
Ta thực sự có lòng vị
tha đối với người kia
-
nhưng ta không bị sự khổ đau tràn lấp
-
để ta có thể thực sự có mặt
kể cả khi có sự khổ đau
-
Ta có thể giữ được sự vững chãi,
và có mặt cho người kia và giúp họ
-
Tình thương đích thực cũng bao gồm
cả yếu tố Hỷ
-
Không có Hỷ ta không thể
tồn tại quá lâu được
-
Hỷ là một điều rất quan trọng
-
Và đôi khi nó phát xuất từ những nơi
hơi bất bình thường một chút
-
Đôi khi niềm hỷ lạc đến khi ta có thể
có mặt cho sự khổ đau trong ta theo cách,
-
"Ồ, đây cũng là Hỷ vì tôi đã ở đây,
nơi quan trọng nhất, nơi tôi cần có mặt"
-
Và đó là một dạng Hỷ ẩn dấu,
kể cả khi bạn đang chịu đựng khổ đau
-
Con dùng ví dụ đó để thấy rằng, Hỷ
không phải lúc nào cũng hiển hiện
-
Nó không phải là điều ta thường nghĩ
về sự hào hứng tưng bừng
-
Dù sự diễn tả về Hỷ và Cười cũng
là cách diễn tả rất tốt
-
Sáng nay,con nói chuyện với
thầy Pháp Dung trước khi đến chia sẻ
-
Con cần được cười trước khi đi
để tạo ra năng lượng Hỷ
-
Có những lúc chúng ta cần,,,,
Đại chúng biết đấy.
-
Có khi con nghĩ về những điều vui vẻ
chỉ để sản sinh năng lượng đó
-
Nhưng niềm an lạc thực sự đến từ
tình bạn, từ bên trong,
-
từ sự thực tập chánh niệm của ta
-
Đó là một sự an lạc rất sâu sắc.
Chúng ta cần những điều đó
-
Tình yêu đích thực cũng có yếu tố Xả
-
Chúng ta bao dung cho tất cả những gì
có trong ta
-
Ta chăm sóc cho những gì đang diễn ra,
và không tạo ra nội chiến trong tâm
-
Kể cả khi ta nhìn thấy một phần trong ta
có vẻ là nguyên nhân gây khổ đau
-
trong một tình huống nào đó có thể khiến
ta xấu hổ, ví dụ như một thói quen xấu
-
hoặc ta nói chuyện với người khác
theo cách không tốt lắm
-
Chúng ta vẫn cần có sự từ bi với
phần đó trong ta
-
và nói, "Tôi chấp nhận.
Bất cứ điều gì đang có đó,
-
tôi thương yêu và chấp nhận bản thân
như chính tôi đang là."
-
"Tôi biết rằng nghiệp quả
là lí do tại sao lại có chuyện này"
-
"Có thể tôi đã thất vọng về bản thân."
-
Tôi cũng chấp nhận sự thất vọng
về bản thân mình"
-
"Ok. Mình đang thất vọng về bản thân"
-
Bất cứ điều gì đang có mặt ở đó,
hãy nói rằng,
-
"OK. Tôi hiểu. Nếu bạn có mặt,
hẳn là có lý do của nó"
-
"Tôi chấp nhận bạn"
-
Điều đó không có nghĩa là ta phải
bị cuối trôi hoặc đẩy đi
-
mà ta chấp nhận và mỉm cười với nó
-
Và ta cũng cố gắng tạo ra sự vững chãi,
để có thể có mặt với phần đó trong ta
-
mà không bị kéo đi
-
Cũng như thế trong mối quan hệ
của chúng ta với những người khác
-
khi ta thấy thất vọng và giận dữ
với người kia
-
Ta cũng có khả năng để bao dung,
ngồi yên và có mặt cho nhau
-
Trong Kinh Thương Yêu,
ta được mời để thể hiện tình thương
-
với tất cả mọi loài và toàn thể vũ trụ.
Rất rộng lớn.
-
Có một bài tụng mới mà thầy Pháp Linh
có làm cùng vói nhóm chúng con trên CD
-
Bản CD tụng niệm mới.
Con rất xấu hổ khi xem bản video họ làm
-
Ai cũng xem rồi, cơ mà...
Nhìn thấy mình ở đó, con thấy ngại lắm
-
Rất thật đấy ạ
-
Dù sao thì...
Trong bài tụng đó có một câu
-
"Thể hiện tình thương và sự quan tâm với
một hay tất cả như đối với gia đình mình"
-
mang theo tinh thần quan tâm
với bắt cứ ai mà ta gặp
-
như thể họ là gia đình ta.
-
Tinh thần là như vậy.
-
Và nó hoàn toàn không phải
vượt qua khả năng của chúng ta
-
Ta biết rằng khi ta đang ở trạng thái tốt,
trái tim ta có thể rộng lớn như vậy
-
Có một câu chuyện con nghe được
về một người chồng có người vợ quay trở về
-
sau một khóa tu Phật giáo
-
Người chồng được hỏi, "Ông có thấy vợ mình
thay đổi gì kể từ khi quay về không?"
-
"Vâng, bà ấy yêu cả vũ trụ,
nhưng chẳng cụ thể ở một ai hết"
-
Con nghĩ người chồng đó...
Đại chúng biết đó
-
Chúng ta phải cẩn trọng khi ở đây và
nghĩ về tình thương rộng lớn cho vạn vật
-
mà lại không thực sự áp dụng nó cho những
gì đang diễn ra trong mối quan hệ hiện có
-
"Vâng, tôi không chịu nổi người này,
nhưng......"
-
"Tôi có thể cảm nhận sự khổ đau
trên toàn thế giới,
-
nhưng không thể nào chịu nổi ông"
-
Đó cũng là lí do tại sao
Tăng Thân có vai trò quan trọng
-
khi chúng ta áp dụng vào thực tiễn.
Như khi quả bóng đập xuống đường
-
Thay vì quả bóng, ta dùng hình tượng
đôi đũa
-
Để rửa sạch đũa, đại chúng cầm cả nắm
rồi xoa cùng một lúc
-
chứ không rửa từng chiếc một
-
Đó là một hình ảnh ví dụ rất tốt
-
Chúng con xin chia sẻ,
con đã gửi email tới Christianna Figueres
-
người đang đưa 195 nước đến với nhau
trong Thỏa thuận biến đổi khí hậu Paris
-
Đại chúng có nhớ bà không?
-
Bà đã đến Làng Mai một số lần
và có chia sẻ vài lần cho nhóm Wake Up trẻ
-
khi chúng con có khóa tu Wake Up
-
Bà đến cùng với con gái
-
Bà thương Làng Mai
-
Con đã gửi email cho bà để hỏi
xin phép chia sẻ câu chuyện của bà
-
bởi vì khi đang làm công việc mang
các nước ngồi lại với nhau trong...
-
người ta gọi hiệp định đó là COP21 ở Paris
phải không?
-
Chúng ta có COP24 đang diễn ra ở Phần Lan
-
Khi mà bà làm được, cho người ta cảm giác,
ít nhất là các nước chịu ngồi với nhau
-
một dạng Tăng Thân hòa hợp trên thế giới
để xem xét biến đổi khí hậu
-
như một vấn đề thực sự cần giải quyết
-
Đó là một sự khởi đầu rất tốt
-
Trong suốt quãng thời gian trước đó, ta
còn không thể đặt được những bước đầu tiên
-
Đó là điều rất tuyệt vời
mà bà có thể làm được
-
Và bà thực hiên điều đó
bằng những lời dạy của Thầy
-
Bà thực tập lắng nghe
-
Bà nói đó là yếu tố chính giúp bà làm được
-
Lắng nghe và thực sự hiểu những tình huống
những khó khăn đối với những nước đó
-
Trung Đông, Trung Quốc, vân vân
-
Nhưng có một khoảng thời gian
trong quá trình 5 năm dẫn tới Paris 2015
-
Bà bị khủng hoảng,
một cuộc khủng hoảng cá nhân
-
Bà đang ở TP. Bonn nước Đức
-
Và không hiểu bằng cách nào
bà tình cờ tìm thấy Làng Mai
-
Trước đó bà không biết gì về Làng Mai cả
-
Và bà biết rằng mình phải đi đâu đó
-
Bà bị khủng hoảng rất nặng
-
rồi bà tìm ra EIAB -
Học Viện Phật Giáo Ứng Dụng Châu Âu
-
Trung tâm ở Đức, đủ gần
-
Bà khẩn cấp liên hệ đặt chỗ
-
rồi cứ thế đến
-
Không ai biết bà là ai
-
Bà nói với chúng con rằng
-
Điều đó thực sự đã cứu bà
-
Các sư cô người Việt với lòng từ bi của họ
đã có mặt ở đó
-
Bà ở khu của quý sư cô,
"Họ không biết họ đã làm gì cho tôi đâu"
-
"Họ không biết tôi là ai"
-
Bà là một thiền sinh,
họ còn cần biết gì hơn thế nữa
-
Thế có lẽ lại tốt, đại chúng biết đó
-
Có khi ta chẳng biết ai đang ở đây.
Biết có khi lại sợ.
-
Nên chỉ cần một sự tử tế giản đơn
và niềm an lạc
-
đã đủ để giúp bà,
đưa bà trở lại với công việc
-
giúp bà đạt được kết quả tuyệt vời đó
-
Nên chúng ta sẽ chẳng biết được
có một phần câu chuyện như thế
-
Ta sẽ không biết được,
Sự liên hệ đơn thuần của ta với người khác
-
Từng hành động của ta
-
Ta sẽ không biết được
những ảnh hưởng có thể có của hành động đó
-
Chúng ta chỉ cần ở đây,
chào đón mọi người tới
-
và làm việc của mình, tiếp tục thực tập
-
Nhưng những điều đó có thể cứu được ai đó
-
Và tất cả mọi người không riêng gì
Christianna Figueres
-
Đó là điều quan trong
-
Tất cả mọi người, những người
đến với chúng ta
-
Việc họ tới đây rất đáng quý,
và chúng ta có thể hỗ trợ họ
-
Những điều ta làm cho họ,
ta cũng làm cho chính mình
-
Một yếu tố khác của tình thương
là sự tin tưởng
-
Thực sự biết rằng ta có mặt cho nhau
-
Kể cả khi ta có những lần cãi vã
chuyện nọ chuyện kia rồi xa nhau
-
đến cuối cùng ta cũng hiểu được rằng
ta có mặt cho nhau
-
Đó là điều quan trọng
-
Có những lúc không kiềm được, ta tức giận
và nói những lời ta sẽ hối hận về sau
-
Chúng ta không hoàn hảo
-
Nhìn chung, chúng ta không nên
cố gắng trở nên hoàn hảo
-
Có nhiều khi mình thả lỏng một chút,
-
ta sẽ có những cuộc nói chuyện thực sự
với người ta cần nói
-
Thi thoảng chỉ cần một tin nhắn trên Line
-
Không nhất thiết phải hoàn toàn hoàn hảo
trong việc thực tập ái ngữ
-
Nhưng ta có được nền tảng, tác ý cơ bản
là ái ngữ cùng với sự ủng hộ từ Tăng Thân
-
nếu không có điều đó, ta sẽ thất bại
-
Có mặt, lắng nghe lẫn nhau
-
Tôn trọng là một yếu tố khác
-
Đó cũng là tên của một bài thực tập
mà con sẽ chia sẻ
-
Tôn Trọng là phẩm chất tuyệt vời,
phẩm chất của tất cả
-
Nếu chúng ta cũng hành động vì Mẹ Trái Đất
-
chúng ta nên thương yêu Mẹ
-
Chúng ta nên có được mối liên hệ cho
chúng ta cảm giác tuyệt vời và tôn trọng
-
Đó là điều mà con hi vọng là
chúng ta đều có và đều được trải nghiệm
-
Nhưng khi ta đánh mất mối liên hệ
với Đất Mẹ
-
ta có thể sẽ nhận ra,
"Tôi cần dành nhiều thời gian hơn"
-
giống như cậu bé 14 tuổi trong con nói
-
"Nhưng mà thầy bận quá"
-
Nếu chúng ta nói, nếu Đất mẹ nói,
"Con có vẻ bận rộn quá"
-
Có một hôm con có một cảm thọ như này
-
Con đi vòng quanh hồ ở Sơn Hạ,
Hồ rất đẹp va có nhiều bùn
-
Trời mưa, làm con nhớ tới
hồi con còn làm ở Scotland
-
Ở Scotland hay mưa nhiều lắm
-
Đó là một kí ức đẹp, Đất Mẹ ở đó,
giống như nói với con
-
"Mẹ vẫn ở đây"
-
Đại chúng biết đấy, giống như khi ta...
"Mẹ vẫn ở đây", đầy kiên nhẫn
-
"Mẹ đang có mặt cho con"
-
Vấn đề là liệu chúng ta
có thời gian hay không
-
Vì vậy, xây dựng mối liên hệ
với Mẹ Trái Đất là rất quan trọng
-
Đối với con, con đã có khoảng thời gian
tuyệt vời ở Scotland
-
Thi thoảng đi leo lên những ngọn đồi ở đó
-
Có khi con cảm thấy, đây thực sự là
một mối quan hệ, không bằng lời
-
nhưng sự liên hệ thực sự
có thể cảm nhận được
-
Con cũng đã trải nghiệm được điều đó
ở Lộc Uyển
-
Thi thoảng con cũng trải nghiệm điều đó
ở đây, nhưng có ít hơn một chút
-
Con cũng không biết nữa.
-
Con nghĩ đó cũng là trách nhiệm của con
-
Bởi vì ở đây cũng đẹp lắm
-
Có những khi con có được những mối liên hệ
rất sâu sắc
-
Con nghĩ đó cũng là bởi vì sự hoang sơ
-
Khi ở một nơi thật hoang sơ,
con có thể tiếp xúc với điều đó
-
Trên thế giới này, có những điều
ta cần sự hoang sơ
-
Kể từ khi con sinh ra, theo sinh khối, một
nửa số lượng động vật hoang dã biến mất
-
Đây là một sự thực toàn cầu,
giống như một thống kê vui vậy đó
-
nhưng lại là một câu chuyện buồn,
chúng ta đang mất dần sự hoang sơ
-
Chúng ta mất dần những loài động vật
hoang dã
-
Đó là lí do tại sao con cảm thấy rất
có cảm hứng khi thấy một đôi vợ chồng
-
có một khoảnh đất rất rộng ở Anh
và trong vòng 17 năm,
-
họ cố gắng áp dụng một nền nông nghiệp
và sữa tập trung trên nông trại đó
-
nhưng họ không tạo ra được lợi nhuận
-
rồi họ thấy một phương pháp, một ý tưởng
-
một cách để khiến cho vùng đất của họ
hoang sơ trở lại
-
đưa các loài động vật đã từng sống
và lang thang ở đó
-
Đại chúng biết đó, ở Anh đã từng có
rất nhiều loài động vật
-
Bò rừng, Sơn dương, kể cả sư tử
cũng đã từng ở Anh
-
(T/N: con không nghe rõ câu này)
-
Học được những điều đó rất là tuyệt vời
-
phát hiện ra có sư tử thứ thiệt trong
khoảng diện tích 5 foot (~0.5m2)
-
Bà nói về việc tái hoang dã, về cơ bản
là để cho Đất Mẹ làm việc của mình
-
đưa những loài động vật đó về
để làm đa dạng hóa,
-
và tái cấu trúc khu vực
-
rồi những yếu tố nước tự nhiên xuất hiện
-
Mặt đất lầy lội
-
Nhìn thấy sự chuyển đổi từ vùng nông
nghiệp tập trung thành vùng hoang dã
-
thật sự rất đẹp
-
Giờ hình như bà đang điều hành
một vườn thú hoang dã
-
Đó thực ra là nơi mẹ con sống,
nên con đang nghĩ tới việc đưa bà tới đó
-
để thấy nơi đó
-
Nhưng sự tái tạo của đất và của cả khu vực
đóng góp rất nhiều cho sức khỏe quốc gia
-
Con nghĩ ta cần làm điều đó nhiều hơn, và
họ thực sự đã kiếm sống được từ mảnh đất
-
Nếu ta tiếp tục con đường ta đi
với việc sử dụng đất hiện tại
-
Ở Anh Quốc người ta ước tính rằng chỉ còn
100 lần thu hoạch
-
bởi vì lớp đất phía trên và những chất
màu mỡ trên đất đã bị cạn kiệt
-
do nền nông nghiệp tập trung
-
Do đó, việc tái hoang dã như vậy đã được
hiểu theo chiều hướng tích cực hơn
-
Khi nhìn vào 14 Phép Thực tập Chánh niệm
trong ba tháng an cư này
-
ta thấy rằng chúng đề liên hệ lẫn nhau,
ta thực tập chúng cùng nhau
-
Chúng tương tức
-
Chúng phát khởi từ bên trong
sự tương tức
-
Khi ta thực tập,
hãy thực tập với tinh thần đó
-
Khi ta có được một cách nhìn
có sự tỉnh thức
-
tự nhiên ta sẽ muốn đi theo hướng đó
-
ta thực tập ngay trong trái tim
của sự sống
-
và sống trong tình thương,
như con đã nói tới
-
Đó cũng là một cách diễn đạt
của tình thương và tuệ giác
-
Khi ta nhìn nhận sự việc dưới góc độ
tôn trọng sự sống và chí nguyện lợi tha
-
cùng với chánh mạng, ta cũng tiếp xúc
với rất nhiều khổ đau
-
Sự tàn phá môi trường,
-
những khổ đau được tạo ra bởi chiến tranh,
mâu thuẫn,
-
bởi sự khai phá, và bất công xã hội
-
Và nó có thế quá sức chịu đựng
khi ta tiếp xúc với những khổ đau này
-
Vì nó quá nhanh
-
Với báo cáo gần đây nhất của Ban
Liên Hiệp Quốc Gia về Biến Đổi Khí Hậu
-
12 năm tiếp theo sẽ rất quan trọng
nếu ta muốn ngăn chặn thảm họa
-
những hậu quả từ biến đổi khí hậu
-
Mục tiêu họ để xuất là
ngăn chặn việc tăng nhiệt độ quá cao
-
giữ ở mức chỉ cao hơn 1.5oC so với
thời tiền công nghiệp hóa
-
Nhưng những nỗ lực của chúng ta,
sự chuyển hóa của xã hội
-
chuyển hoàn toàn sang dạng
có thể tái phục hồi
-
có lẽ là một nhiệm vụ rất lớn
-
Chúng ta có thể sử dụng công nghệ
-
Con đã xem Elon Mask, người phát minh ra
xe điện thể thao, nói rằng
-
" Ví dụ đối với Trung Quốc thì khá dễ,
vì họ có nhiều đất
-
có thể sử dụng năng lượng mặt trời"
-
"Dễ dàng", ông ta nói vậy đó.
-
Con cũng không biết nữa,
nhưng ông ta có vẻ biết khá rõ
-
nhưng khi chúng ta nhận được
một dạng báo cáo như thế
-
Cảm thọ về sự khẩn cấp phát khởi
-
Có cảm giác mà chúng ta phải gọi tên nó,
đó là Nỗi Sợ
-
Nó phát khởi
-
Có thể là Tuyệt vọng
-
bởi vì ta cảm thấy điều đó là không thể
-
Rồi rõ ràng với cách thức
hoạt động chính trị hiện nay
-
Nó không có vẻ gì là có thể,
-
bởi vì vấn đề thực sự nằm ở chỗ
các chính trị gia có lẽ không thể
-
nắm được vấn đề này
-
Con tin rằng họ gặp nhau ở Phần Lan
cho COP 24,
-
họ không thể đồng thuận với nhau để
nhìn nhận báo cáo này và hành động
-
Nên nếu chúng ta không thể dựa vào
các chính trị gia
-
Có lẽ ta cần phải đi tới cấp độ tôn giáo
nhiều hơn
-
và ở mức độ địa phương nhiều hơn
-
kể cả Làng Mai, chúng ta phải
sử dụng năng lượng mặt trời
-
Chúng ta cần phải là sự thay đổi cần thiết
-
Chúng ta đã làm được một trong
những điều chính được khuyến khích
-
có thể tạo ra sự khác biệt lớn
để làm mạnh hơn với tư cách cá nhân
-
và cộng đồng. Nếu được làm ở
bình diện xã hội sẽ tốt hơn.
-
Nhưng nếu ở cấp độ cá nhân, ta có
thể thực tập ăn thuần chay
-
được coi là phương pháp kế hoạch B
-
đó là đóng góp lớn nhất ta có thể làm
ở mức độ cá nhân
-
để giảm thiểu khối lượng CO2 thải ra
-
Hóa ra sự ảnh hưởng của ngành công nghiệp
chăn nuôi, vật nuôi chính là vấn đề
-
Cũng không ngạc nhiên lắm
khi xem xét số lượng liên quan
-
70 tỉ vật nuôi một năm
-
Tổng dân số toàn cầu là 7.6 tỉ
-
mà 70 tỉ, gấp mười lần, và còn tăng nữa.
Nhu cầu đang tăng thêm
-
Nên chúng ta thực sự cần phải
chuyển theo hướng khác
-
Con không cho rằng nền công nghiệp thịt
sẽ biết mất
-
Nhưng với sự tỉnh thức và tuệ giác tập thể
-
Ta cần phải làm ở mức độ toàn cầu,
nhưng ta làm phần của ta
-
Nếu có ai trong đại chúng là người ăn thịt
-
và đến Làng Mai cứ cho là 10 ngày đi
-
Tính thô thôi nhé. Giả dụ như bạn
tối nào cũng ăn thịt bò
-
Con không nói là mọi người sẽ ăn như vậy
-
nhưng chỉ cần đến Làng Mai, ăn thuần chay
trong 10 ngày,
-
đại chúng đã giảm được cả tấn CO2
-
Sự khác biệt lớn như thế đó
-
ta có thể làm được nhiều hơn từ
ăn thuần chay sang chuyển đổi cách đi lại
-
Con nói đùa với thầy Pháp Dung
-
"Làm sao mình cắt được việc bay qua
bay lại của các thầy tại Làng Mai?"
-
bởi vì đại chúng biết đó,
chúng con có bay tới nơi tổ chức khóa tu
-
nhưng vì mình đang làm việc tốt
mà không muốn dừng lại
-
Ví dụ như sẽ có chuyến đi đến Uganda
trong tháng 1
-
và họ sẽ thực sự sẽ đương đầu
với những vấn đề nghiêm trọng ở đó
-
bạo lực học đường và những điều
tương tự như thế
-
nên chúng con muốn đi
-
nên con có nói, "Những người mời chúng ta,
cứ mỗi lần các thầy đi họ nên trồng cây"
-
Thầy Pháp Dung nói là, "Những người mời
chúng ta có lẽ phải ăn thuần chay 10 ngày"
-
Nhưng chúng ta có thể sáng tạo
-
Ta có thể xem bằng cách nào ở Làng Mai
có thể sống không Carbon vào năm 2025
-
Ta có thể xem,
xem mình có thể làm gì
-
Nhưng cảm thọ gấp gáp và sợ hãi này
rất thực
-
nó tạo ra một loại năng lượng,
rằng mặc dù rất muốn làm điều gì đó
-
nhưng không phải lúc nào cũng bền vững
-
Có thể sự giận dữ và sợ hãi có tác dụng
-
bởi vì nếu ta muốn thực tập
hành động từ bi
-
ta cũng phải bao gồm cả những hành động
có hại,
-
đừng đẩy chúng ra khỏi sự từ bi của ta
-
Ta biết rằng, có một chiến dịch thực sự
đang được tiến hành
-
và trong chiến dịch đó tất cả mọi người
đều có liên quan
-
nếu đại chúng đang bay mà máy bay sắp rơi
-
Con xin lỗi vì đã nói vậy,
chỉ là ví dụ xuất hiện trong đầu thôi
-
có chút đáng sợ
-
nhưng cho dù mình ở hạng phổ thông
hay hạng thương gia
-
mình vẫn rơi thôi
-
Nên tất cả mọi người,
kể cả những người đã gây ra vấn đề đó
-
ta sẽ xem xem
-
Ta cần phải có lòng từ bi,
rằng có những nhân duyên và điều kiện
-
tại sao người ta lại ở trong tình huống đó
-
và có lẽ bằng lòng từ bi đối nghịch với
sự giận dữ, ta có thể chạm tới trái tim họ
-
Thật ra thầy Đức Khiêm có nói với con rằng
-
có một vị luật sư cấp cao của
ngành công nghiệp động vật đã đến Làng Mai
-
Ông ta dành thời gian ở đây,
và tới lúc kết thúc
-
ông không còn muốn làm
luật sư cho ngành công nghiệp động vật nữa
-
Con không biết được
-
chỉ nói vậy thôi.
-
Đại chúng tới Làng Mai,
chạm được sự bình an trong tự thân
-
có lẽ như vậy là đủ để chạm được
trái tim con người
-
Có lẽ lại tốt khi con không gặp người đó,
bởi vì con có thể...
-
quay ổng về tất cả những vấn đề đó
-
Sẽ tốt hơn nếu ông đến đây và tự mình
trải nghiệm, khi không ai biết ông là ai
-
Ông chỉ cần tiếp xúc được với sự bình an
và hạnh phúc của việc thực sự kết nối
-
Và ông không còn muốn bảo vệ cho một điều
mà ông biết rằng gây ra nhiều tổn hại
-
Nhưng, chúng ta biết rằng
phải có sự thay đổi lớn
-
và nó có thể rất đáng sợ
-
và ta cũng không biết
mình liệu có làm được hay không
-
nếu nói trong bình diện
giữ cho mọi thứ đều ổn
-
Có lẽ cũng không ổn tí nào
-
Ta cũng phải đối mặt với
rất nhiều khó khăn
-
trong tương lai
và có nhiều khoảnh khắc rất đáng sợ
-
đối với chúng ta, con cái chúng ta,
đến đời cháu của chúng ta nữa
-
những thế hệ khác nhau mà ta biết
sẽ phải trải nghiệm
-
trừ khi ta bắt đầu hành động mạnh mẽ
ngay từ bây giờ
-
mà đây mới chỉ là chủ đề về
biến đổi khí hậu
-
chưa nói tới các chủ đề khác nữa
-
Cảm thọ khẩn cấp này có thể
có tính tích cực,
-
nhưng ta nên đặt nó vào sự thực tập
-
Con cũng nhớ tới Thầy khi đang ở Singapore
giúp các thuyền nhân tị nạn
-
Câu chuyện là nhà cầm quyền phát hiện ra
việc thầy đang làm
-
cố gắng giúp 700 - 800 người trên thuyền
tới tị nạn ở Úc
-
Họ nói rằng Thầy phải rời khỏi Singapore
trong vòng 24 tiếng
-
Trong khoảnh khắc đó,
trong cảm thọ về sự gấp gáp
-
điều mà Thầy có thể làm đi lên
-
Và Thầy biết rằng điều quan trọng nhất
mà thầy cần lúc bấy giờ là sự bình an
-
Thầy đã thực tập thiền đi cả đêm đó
-
Thầy nói với bản thân, "Nếu tôi không thể
có sự bình an ngay bây giờ
-
thì tất cả những sự bình an
mà tôi đã trải qua
-
trên thảm, trong thiền đường
-
những điều đó có nghĩa lý gì?
-
Tôi cần nó bây giờ"
-
Và từ đó, Thầy đã viết dòng thư pháp
-
"Muốn an, được an"
-
Bởi vì ngay trong trung tâm của sự vội vã
-
Thầy đã có thể tiếp xúc được
với sự bình an
-
Và từ sự bình an đó,
Thầy đã có thể hành động
-
Hành động với lòng từ bi,với
sự dễ dàng chấp nhận đến từ sự bình tĩnh
-
Bởi vì tình huống này rất khẩn cấp,
Bởi vì có sự sợ hãi bên trong
-
Chúng ta thực sự phải thực tập
-
Chúng ta phải xuất phát từ sự bình an
-
rồi mới hành động
-
Và đương nhiên chúng ta cũng phải
xuất phát từ tình thương
-
Liên quan tới sự thực tập chánh niệm
nhận diện khổ đau gây ra bởi chiến tranh
-
và mâu thuẫn
-
nhìn chung, chúng ta đều có xúc động
từ điều đó
-
Con cũng đã nhắc đến qua một ví dụ
-
Một người Liberia
trong cuộc nội chiến ở đó
-
xuất phát điểm từ một xã hội
rất nghèo khổ
-
Gia đình bà rất nghèo
-
Bà có mười đứa con
-
Bà là một người tị nạn,
sống ở bờ biển Ngà trong cuộc nội chiến
-
Nhưng bà đã quay lại đất nước mình.
Bà đi bộ
-
Để thấy rằng nhà của mình đã bị thiêu rụi,
và những điều khủng khiếp khác
-
nhưng bà đã quay lại với ý định
kêu gọi hòa bình cho Liberia
-
Bà đã trở thành môt phần quan trọng
trong chiến dịch của những người phụ nữ
-
bao gồm cả Cơ Đốc giáo và đạo Hồi
-
Họ đến với nhau
-
Mặc dù nghèo khổ, họ không hề có gì,
-
Họ chỉ có giọng nói của mình,
và họ hát vì hòa bình
-
Dần dần, họ được cả thế giới biết đến
và tạo ra xúc tác tiến tới hòa bình
-
sau 15 năm nội chiến
-
Một hoàn cảnh tưởng chừng
không bao giờ chấm dứt
-
Các hoạt động hòa bình vẫn cần
phải tiếp tục sau chiến tranh
-
Bà đã làm được rất nhiều điều tuyệt vời
-
Một trong những lí do khiến con
kể chuyện này là vì
-
Bà không hề biết thực tập
ở thời điểm đó
-
nhưng thông qua gốc rễ Cơ đốc của mình
đi đến nhà thờ
-
Bà đã tiếp xúc và cầu xin Chúa
cho bà sự bình an trong tâm
-
cho bà sự dũng cảm và sự bình an
-
Bà đã đi ra đối mặt với những hoàn cảnh đó
-
những thanh thiếu niên nghiện ngập
cầm súng trong tay
-
Trong hoàn cảnh đó,
bà đã có thể nhìn họ như một người mẹ
-
Bà sẽ nói,
"Tôi đến với họ như một người mẹ"
-
"Như một người mẹ yêu thương đứa con
duy nhất"
-
mạo hiểm tính mạng của mình,
ta tạo ra được tình yêu không biên giới
-
cho mỗi người trong chúng ta
-
Bà đã đi ra bằng tinh thần đó
-
Và bà không còn sợ hãi,
không còn thời gian cho sợ hãi
-
Đó là một ví dụ khác
-
thỉnh thoảng trong những hoàn cảnh điên rồ
-
nếu ta tiếp xúc với sự không sợ hãi,
sự bình an và cả lòng từ bi
-
bằng cách nào đó sẽ bảo vệ ta
-
Sau khi nghe một tiếng chuông,
con sẽ đúc kết lại
-
Có những khổ đau tạo ra do sự khai thác
-
Ta nhận thức được sự nghèo đói
rất nhiều người phải trải qua
-
Trong sự liên hệ với chế độ ăn thuần chay
-
Nếu tất cả đồng ruộng được sử dụng
cho vật nuôi
-
được dùng cho con người
-
Chúng có thể nuôi được 3 tỉ người
-
Diện tích đất có thể bao phủ toàn bộ
Châu Âu
-
Ta có thể thấy có rất nhiều áp lực lên đất
cũng như nguồn nước
-
Sẽ có nhiều mặt được hỗ trợ
nếu ta làm được điều đó
-
nên con muốn nhấn mạnh điều đó
-
Khi ta ra ngoài kia, ta có thể mang những
điều đó theo cùng
-
Ta biết rằng những hành động của ta
rất quan trọng
-
Mẹ Theresa nói, "Không phải những
hành động to tát mang danh tình thương
-
Khoảnh khắc anh hùng khi bạn
cứu rỗi một ngày
-
Khi siêu nhân lao xuống
-
mà bà nói, "Những hành động nhỏ
hàm chứa tình thương lớn"
-
Với tinh thần mang thật nhiều tình yêu
trong hành động của chúng ta
-
trong thân, khẩu, và ý
-
Và hãy tin vào điều đó
-
Hãy để điều đó dẫn dắt ta
-
Khi ta ra thế giới ngoài kia
-
Con sẽ không nói đó là
"thế giới thực"
-
Khi ta bước ra khỏi Làng Mai
-
Hãy nhớ tới tầm quan trọng của
tình bạn tâm linh
-
hãy giữ liên hệ trong tim mình
-
hãy tìm tăng thân
-
Hãy quay trở lại khi bạn cần
-
Và hãy biết rằng hành động của bạn
tạo ra sự khác biệt
-
Kể cả khi bạn chỉ có một suy nghĩ vô vọng
trong một hoàn cảnh nào đó
-
nhưng bạn vẫn làm,
bạn hành động xuất phát từ tình thương
-
từ suy nghĩ, "đây là điều tôi muốn làm,
đây là cách tôi muốn sống"
-
Theo tự nhiên, cách chúng ta sống
mới là điều thực sự quan trọng
-
Ta không cách nào thực sự biết được
hệ quả của nó là gì
-
nên ta thực sự phải tin vào tình thương,
-
tin vào sự thực tập xuất phát từ
sự không sợ hãi và bình an
-
Những hành động khi ta
bước ra thế giới ngoài kia
-
và cũng biết rằng chúng ta cần nhau
-
Khi chúng ta có nhau, ta có thể
cùng nhau làm những điều tuyệt vời
-
ta cùng làm với rất nhiều sự an lạc
-
Đó không phải là việc vặt vãnh
-
Ăn chay ở Làng Mai thì dễ,
-
mà có khi còn ngon nữa
-
Cám ơn đại chúng đã thực tập
-
Cám ơn đại chúng vì đã
chăm sóc bản thân
-
đã hiểu bản thân và
thấy được bản chất tương tức của mình
-
thấy được rằng nỗi khổ của người khác
không hề tách biệt khỏi nỗi khổ của ta
-
Cám ơn vì sự bao dung
-
lòng tốt bụng
-
sự không sợ hãi của đại chúng