-
Dịch: ivy68-HDVietnam
Copyright © 2010 by ivy68.
All right reserved.
-
Mời vào.
-
Pierre, có cuộc gọi khẩn từ Pháp.
-
Để sau buổi hòa nhạc.
-
Tin về mẹ anh.
-
A lô?
-
Còn nhớ tôi chứ?
-
Fond de I'étang.
-
"Thứ 7 cha sẽ đến thăm tôi."
-
Pépinot.
-
Phải rồi.
-
Pépinot.
-
- Bao lâu rồi nhỉ?
- Cũng phải 50 năm.
-
Fond de I'étang.
-
Anh là cậu nhóc ngồi hàng trước.
-
Còn anh đây.
-
Anh còn nhớ tên giám thị không?
-
Clément Mathieu.
-
Clément Mathieu.
-
Không biết sau này ông ấy ra sao.
-
Đọc đi.
-
"Fond de I'étang.
-
Năm 1949."
-
Mathieu có ghi lại những ngày tháng làm việc tại Fond de I'étang.
-
Câu chuyện của ông, cũng là của chúng ta.
-
Ông ấy muốn anh giữ nó.
-
Ước gì có thể đưa anh vào thời điểm thích hợp hơn, nhưng...
-
"15 tháng 1 năm 1949.
-
Dù đã thất bại trong nhiều lĩnh vực,
-
tôi dám chắc điều tồi tệ nhất vẫn sẽ xảy ra."
-
Đó là 1 trường nội trú dành cho trẻ em có hoàn cảnh khó khăn.
-
Người ta bảo thế.
-
Fond de I'étang. (Đáy Ao)
-
Ngay cả cái tên cũng hợp với tôi.
-
Chào cháu.
-
Chỉ có mình cháu thôi à?
-
Sao cháu lại ở đây?
-
Chờ thứ Bảy tới ạ.
-
Để làm gì?
-
Để được gặp cha cháu.
-
Nhưng hôm nay không phải thứ 7.
-
Pépinot.
-
Pépinot.
-
Xin chào. Tôi là Clément Mathieu, giám thị mới.
-
Trước đây anh đã từng làm việc kiểu này chưa?
-
Tôi đã từng dạy ở trường tư.
-
- Anh dạy gì?
- Nhạc.
-
Anh sẽ lại giống Rachin, hiệu trưởng của chúng tôi.
Trước đây ông ấy cũng chơi kèn.
-
- Xin chào, Pépinot.
- Xin chào.
-
Mấy đứa con ông ấy đấy. Ông ấy sống ngay kia.
-
- Anh chưa gặp ông Rachin nhỉ?
- Chưa.
-
- Bà Boissemand giới thiệu tôi.
- Thế à?
-
Đó là lão Maxence.
-
Ông ấy nói ngay mình là gác cổng,
-
kiêm luôn y tá, thủ kho và thợ lắp kính của trường.
-
- Thằng bé đang làm gì thế?
- Đang bị ông Rachin phạt.
-
15 ngày lao động. Hay nói đúng hơn là khổ sai.
-
Thật ra bọn trẻ ở đây là ai?
-
- Không ai cho anh biết à?
- Không.
-
Trạm xá của tôi. Tôi sẽ dẫn anh ra vườn rau của tôi sau.
-
Hay đấy.
-
- Mịe! Chúng lại giở trò gì đây?
- Để tôi giúp.
-
Anh là Clément Mathieu?
-
Ông hiệu trưởng đấy...
-
Rachin, hiệu trưởng của trường.
-
Hiệu trưởng, tôi xin lỗi...
-
- Phải, anh đến trễ.
- Tôi lên nhầm chuyến xe.
-
Ở đây thì phải đúng giờ.
-
Được thôi.
-
Thưa hiệu trưởng.
-
Được thôi, thưa hiệu trưởng.
-
Lại đây.
-
Trước hết anh phải học nội quy trường,
-
rồi anh có thể giám sát giờ học trước khi...
-
Anh làm gì thế? Trả lời đi.
-
- Đây này.
- Mắt tôi.
-
Lại bẫy. Ở đây lúc nào cũng phải cảnh giác cao độ.
-
Đưa anh ta vào đó.
-
Mù mắt tôi rồi.
-
Bình tĩnh. Để tôi xem nào.
-
Không hay rồi.
-
Rung chuông. Tập trung toàn trường.
-
- Phải gọi bác sĩ chứ.
- Biết tốn nhiêu tiền không?
-
Đã bảo rung chuông cơ mà.
-
Chuông nào?
-
Cạnh cửa, ngay trước mặt anh đấy.
-
Được rồi.
-
Tập trung.
-
Tập trung.
-
- Lúc nào cũng thế này à?
- Cứ rung chuông đi.
-
Xếp hàng đôi.
-
Tất cả tập trung ở sân.
-
Mau lên.
-
Đi lẹ lên. Giữ trật tự.
-
- Đầu Hói.
- Trật tự.
-
- Đầu Hói.
- Trật tự.
-
Trật tự.
-
- Em có nói gì đâu.
- Im.
-
Tôi tập trung toàn trường
-
vì có trò dám trêu lão Mexence.
-
Dám làm dám chịu, thủ phạm sẽ bị nghiêm trị.
-
Nếu sau 3 giây không ai ra nhận,
-
mỗi trò sẽ bị biệt giam 6 tiếng.
-
Cho đến khi trò đó bị lộ hoặc thú tội.
-
Rõ chưa?
-
Một...
-
Hai...
-
Ba.
-
Không ai ra nhận à?
-
Phải rồi. Lại đây.
-
- Mathieu.
- Tôi à?
-
Lại đây.
-
Danh sách học sinh, ông Chabert.
-
Cảm ơn.
-
Ông Mathieu là giám sát mới nên chưa quen các em.
-
- Đầu Hói.
- Trật tự.
-
Thầy có thể chọn người chịu phạt trước 1 cách công bằng.
-
Trật tự.
-
Chọn 1 đứa.
-
Bất kì?
-
- Xin khuyên là...
- Đừng. Chọn đi.
-
Boniface.
-
Buồn nhỉ. Chabert, bắt Boniface.
-
- Thưa thầy, em chẳng làm gì cả.
- Im đi.
-
- Thật bất công, em chẳng làm gì cả.
- Ăn nói cho cẩn thận.
-
Đi.
-
- Không.
- Để tôi dẫn trò đi.
-
Trật tự.
-
Ngoài ra, trừ khi tìm ra thủ phạm,
-
không ai được nghỉ giải lao hay thăm người nhà.
-
Tôi khuyên các em mau khai ra thủ phạm.
-
Thế là khuyến khích học sinh phản bội bạn.
-
Anh chẳng khác gì mấy nhân viên mới, toàn cao thượng hão.
-
8 ngày nữa đến gặp tôi.
-
Anh sẽ thay ông Regent.
Ông ấy sẽ cho anh biết phải làm gì.
-
Ga sạch đây.
-
Cảm ơn.
-
Sao anh lại đi?
-
Mười mũi.
-
Bị cắt bằng kéo.
-
Chỉ vì thu thuốc lá của Mouton.
-
- Mouton?
- Tên nó là Mouton.
-
Thế Mouton vẫn đang ở đây?
-
Mà này, Le Querrec là kẻ đặt bẫy ở cửa của Maxence đấy.
-
Tôi nghe thấy nó bàn về chuyện đó ở hành lang.
-
- Thế mà anh chẳng nói gì?
- Tôi không muốn lỡ chuyến xe.
-
Lão Maxence phạt nó vì làm vỡ kính.
-
Thế là nó trả thù. Đúng kiểu của nó.
-
Le Querrec.
-
Đừng quên cái tên đấy: Le Querrec.
-
- Cả Morhange nữa.
- Rồi.
-
Tuy Morhange nói ít, vẫn phải để mắt đến nó.
-
Bề ngoài thiên thần nhưng bản chất quỷ dữ.
-
Dám làm dám chịu.
-
Chúng chỉ biết có thế.
-
Giờ giao lại cho anh cả đấy.
-
- Chúc may mắn.
- Cảm ơn.
-
Những nữ mạnh thường quân của ta.
-
Thời gian biểu ở đằng kia.
-
Có tiết tiếng Pháp và Sử
-
của thầy hiệu trưởng,
-
còn thầy Langlois dạy các môn còn lại.
-
Thầy Langlois, đây là giám sát mới.
-
Clément Mathieu.
-
- Làm nghề này ở tuổi anh?
- Vâng, tôi cũng đã từng dạy học.
-
Vậy thì tốt.
-
Ông ấy ngộ lắm.
-
Bắt đầu đi. Anh đến trễ đấy.
Khỏi cần chỉ đường nữa nhé.
-
Coi chừng. Đầu Hói đến kìa.
-
Chào các em.
-
Không được hút thuốc trong giờ học.
-
Nội quy dành cho toàn trường. Kể cả ngài đấy.
-
Trả đây.
-
Trật tự.
-
Trả đây.
-
Trật tự.
-
Trả đây.
-
Thật là 1 khởi đầu tốt lành.
Xin chúc mừng, Mathieu.
-
Ngồi.
-
Phải rồi.
-
Lại là trò.
-
Nó lại giở trò gì?
-
Không gì cả, thưa hiệu trưởng.
-
Không là không thế nào?
Thế mà anh định phạt nó.
-
Tôi chỉ bảo nó lên bảng
-
và bảo các trò khác trật tự.
-
Thời gian là vàng bạc.
-
Đừng bắt tôi quay lại.
-
Đứng vào góc lớp.
-
Được rồi.
-
Giờ các em đã biết tôi, hãy thành thật với nhau nhé.
-
Lúc này 1 bạn học của các em đang bị biệt giam.
-
Vì lý do không chính đáng.
-
Đừng tưởng tôi không biết gì.
-
Tôi biết thủ phạm là ai.
-
Trò đó có 15 giây để thú tội.
-
Tôi đang chờ đây.
-
Rồi em sẽ phải hối tiếc. Còn 5 giây nữa.
-
Quá trễ rồi.
-
Le Querrec.
-
Ai là Le Querrec?
-
Là em, thưa thầy.
-
Bất ngờ thật đấy.
-
- Em làm ông Maxence bị thương.
- Không, thưa thầy. Không phải em.
-
- Thầy đâu có hỏi em.
- Em chẳng làm gì cả.
-
Không biết hiệu trưởng sẽ tin thầy hay em đây.
-
Thầy sẽ giao cho 1 trò đáng tin cậy trông lớp.
-
Theo trực giác của thầy, người đáng tin cậy đó sẽ là...
-
trò Morhange.
-
Mau nào. Ai là Morhange?
-
Em, thưa thầy.
-
Vậy em là thiên thần.
-
Lại đây. Em sẽ trông lớp giúp thầy.
-
Nào.
-
Hay nhỉ. Em có thể kéo áo ra thêm chút nữa đấy.
-
Nghe nói khởi nghĩa phải có lãnh đạo giỏi. Chứng minh đi.
-
Lên phòng hiệu trưởng nào.
-
- Xin thầy tha cho em.
- Tha?
-
Thế còn cậu bé chịu phạt thay em? Và cả lão Maxence nữa?
-
Em không cố ý làm ông ấy bị thương. Em chỉ muốn đùa thôi.
-
Đùa ư?
-
...mới bị giam có 1 tí. Không thể chịu nổi mày nữa.
-
Tao sẽ cho mày biết thế nào là lễ độ.
-
- Ai đó?
- Leclerc.
-
Cậu ấy cố trốn 3 lần rồi.
Ông ấy đang bắt cậu ấy vào phòng giam.
-
- Thế là em không phải ở 1 mình rồi.
- Đừng.
-
Thỏa thuận vậy nhé.
-
Em làm ông Maxence bị thương. Rất nặng.
-
Thầy không bắt em đến gặp hiệu trưởng
nhưng vẫn phải phạt em.
-
Giờ giải lao thay vì bày trò nghịch ngợm,
em hãy đến trạm xá làm.
-
Làm y tá cho lão Maxence.
-
Chăm sóc ông ấy đến khi lành bệnh.
-
Được chứ?
-
Không tệ.
-
Em nghĩ sao?
-
Nhưng thầy còn vẽ đẹp hơn cơ.
Đưa phấn đây. Đứng nghiêng.
-
Đứng nghiêng.
-
Để mặt cười cho thay đổi nhé.
-
Xem được rồi đấy.
-
Tí quên... Thêm màu cho đẹp.
-
Đẹp hơn rồi đấy. Về chỗ đi.
-
Được rồi.
-
Thầy muốn biết rõ về các em hơn,
vì vậy hãy viết tên,
-
tuổi và công việc mơ ước vào 1 tờ giấy.
-
Thật ngạc nhiên khi chúng nghe lời tôi răm rắp.
-
Trừ 1 trò.
-
Em không viết gì à?
-
Em ở đây bao lâu rồi?
-
Lâu rồi?
-
Em không biết.
-
Viết đi, anh bạn nhỏ.
-
Ngày đầu tiên thật mệt mỏi.
-
Đến nỗi tôi quên cả lý do mình đến đây.
-
Rachin thật đáng sợ, ngôi trường đáng sợ,
thậm chí cả lũ trẻ cũng đáng sợ.
-
Thể nào chúng cũng ám sát tôi vào giờ nghỉ.
-
Chăn của tôi.
-
- Có điếu thuốc nào không?
- Im đi.
-
Ngủ đi.
-
Tôi đọc lại các bài viết.
-
Chúng đều có những ước mơ thật tuyệt vời.
-
2 nhân viên cứu hỏa, 3 chàng cao bồi,
1 người nuôi dạy hổ, 1 phi công chiến đấu,
-
2 điệp viên, 1 tướng dưới quyền Napoleon,
1 nhà du hành, 3 lính La Mã...
-
Chẳng ai muốn làm giám thị như tôi cả.
-
Em thật tốt khi tình nguyện làm y tá cho tôi.
-
Bác sĩ, giám thị mới hỏi
ai muốn tình nguyện chăm sóc tôi.
-
Thế là thằng bé giơ tay ngay.
-
Chứng minh rằng phép lạ vẫn có thể xảy ra.
-
Mời vào.
-
Ông Mathieu, giám thị mới.
-
Sao rồi?
-
Khá tệ đấy, Maxence.
-
Nếu chúng tấn công anh, chúng chẳng giúp được gì đâu.
-
Anh thật kiên nhẫn với chúng.
-
Sọ tôi dày lắm. Đừng lo cho tôi.
-
Tôi lo cho lũ trẻ kìa. Đừng quên có 1 đứa đã chết.
-
Chết?
-
Nó tên là Mouton. Thằng bé nhảy từ mái nhà xuống.
-
May mà nó mồ côi.
-
Nhìn thằng bé này. Ai cũng bảo nó là của nợ. Nhưng không phải thế.
-
Nó là 1 cậu bé ngoan. Chỉ cần hiểu nó hơn thôi.
-
Lão Maxence tốt thật đấy.
-
Thầy đang nói với em đấy, Le Querrec.
Em có thấy ông ấy tốt không?
-
Không à?
-
Có ạ.
-
- Thầy không nghe rõ.
- Kệ nó đi. Nó ngượng ấy mà.
-
Cũng giống tôi.
-
Một, hai, ba, bốn...
-
Nhanh hơn nữa.
-
Sao?
-
- Tôi có chuyện muốn nói, thưa hiệu trưởng.
- Thôi việc nhanh thế à?
-
- Không, mà là chuyện khác.
- Cứ nói.
-
Về vụ tai nạn.
-
- Đó không phải tai nạn.
- Gần như thế.
-
Tôi muốn xin 3 việc.
-
- Có thế thôi à?
- Một, ngừng việc phạt tập thể,
-
hai, để tôi xử lý thủ phạm,
và ba, đừng hỏi tôi tên kẻ đó.
-
Anh phải biết thủ phạm là ai trước đã.
-
Đương nhiên.
-
Ngạo mạn quá nhỉ. Anh nghĩ mình sẽ tìm ra thủ phạm chắc?
-
Được thôi. Nếu anh thành công,
tôi sẽ ngừng phạt tập thể.
-
Anh mà tìm được thủ phạm thì
tôi là kẻ ngốc nhất quả đất.
-
Tôi biết thủ phạm là ai, thưa hiệu trưởng.
-
Xin chúc mừng.
-
Ai thế?
-
Ông nói tôi không phải nói ra mà.
-
Được. Được thôi.
-
Tôi không thích thái độ của anh.
-
Lo mà dạy dỗ lũ học trò đấy.
-
- Tôi đã kiểm soát được chúng rồi.
- Là anh tưởng thế thôi.
-
Một, hai, ba, bốn... Tiếp.
-
Nhanh hơn nữa.
-
- Không có hình phụ nữ khỏa thân.
- Tớ có bảo là sẽ có đâu.
-
Của cậu là gì?
-
"Ave Maria cho giọng nữ cao của Clément Mathieu."
-
Tớ thì có, "Bản tứ tấu đàn dây...
-
...của Clément Mathieu."
- Hình như là nhạc.
-
- Cậu biết gì về nó không?
- Có là là mã Morse.
-
- Hoặc mật mã gì đó.
- Có khi ông ấy không phải giám thị.
-
Mà là 1 điệp viên.
-
Đầu Hói.
-
Trả thầy.
-
- Nó là gì vậy thưa thầy?
- Không phải việc của em.
-
Có vấn đề gi không, Mathieu?
-
Không có gì.
-
Chỉ là nhạc thôi mà.
-
Để làm gì?
-
Cho dàn đồng ca.
-
Trong phòng chứa nước à?
-
Giải tán, dàn đồng ca.
-
- Không phải ở đây, Mathieu.
- Cái gì?
-
- Đừng giả ngơ nữa.
- Anh không định bảo...?
-
Tôi sẽ bỏ qua lần này.
-
- Ở đâu anh cũng thấy quỷ dữ.
- Ở đây ư? Phải đấy.
-
-
-
-
-
-
Sợ hả các cậu?
-
- Em là Corbin.
- Vâng, thưa thầy, nhưng em chẳng làm gì cả.
-
- Em hát.
- Không, thưa thầy. Em thề.
-
Em hát mà không dám nhận.
-
Nào. Hát tiếp đi.
-
Hát cho thầy nghe.
-
Hay thích hát cho hiệu trưởng nghe hơn? Hát đi.
-
Đầu Hói, chuẩn bị gặp hạn đi
-
Đầu Hói, chuẩn bị gặp hạn đi
-
Ông không phải chủ của chúng tôi
-
Ông không phải chủ của chúng tôi
-
Không ai bảo em hát không hay à?
-
Thưa thầy? Trong cặp thầy là nhạc thật ạ?
-
Không phải việc của em.
-
Mà này, thầy còn bắt gặp ai nghịch đồ của thầy,
-
...trò đó sẽ phải hối tiếc đấy.
-
Giờ trật tự. Đi ngủ đi. Mau lên.
-
Hết giờ.
-
Đi ngủ.
-
Tôi cứ nghĩ mãi về bài hát của chúng.
-
Dù không hay lắm, nhưng chúng đã hát.
-
Tôi thậm chí còn nghe thấy 1 số giọng rất hay.
-
Lũ trẻ này là của nợ thật sao?
-
Tôi đã thề sẽ không động tới âm nhạc nữa.
-
Đừng bao giờ nói không bao giờ.
-
Không có gì thật sự mất đi cả.
-
23 tháng 1.
-
Một tuần sau tai nạn, tình trạng lão Maxence đột nhiên xấu đi.
-
Các bác sĩ phải đưa ông ấy vào viện.
-
Ông ấy sắp chết ạ?
-
Không, ông ấy sẽ khỏi thôi.
-
Cùng ngày hôm đó, Pépinot gặp rắc rối.
-
Trò Pépinot, em thật tối dạ.
-
Câu hỏi cuối. Cuối cùng đấy.
Vì sao nguyên soái Ney chết?
-
Thầy đang chờ đây.
-
Đi săn?
-
0 điểm.
-
Mai nộp 100 dòng: "Nguyên soái Ney bị bắn."
-
Giải tán.
-
Boniface. Lại đây, cậu bé.
-
Đây, phần thưởng cho bài viết của em.
-
Đưa cho bà Marie rồi em sẽ được nhận bánh.
-
Em biết Ney chết vì bị bắn chứ?
-
Tất nhiên, thưa thầy. Giống Napoleon.
-
Giải tán.
-
Từ từ đã, trò Morhange.
-
Thầy thấy em ghi chép trong giờ.
-
Thật là hiếm thấy. Cho thầy xem vở em nào.
-
Hay lắm.
-
Đọc đi. Chú ý chính tả.
-
"Ông Rachin ăn 1 đống phân."
-
Nó có viết "Ông" à?
-
Không.
-
Dám làm dám chịu, trò Mathieu.
-
Biệt giam.
-
Nào.
-
- Chúc ngon miệng.
- Cảm ơn.
-
Không đói à, Pépinot?
-
Ăn đi.
-
Pépinot?
-
Nó mồ côi.
-
Cha mẹ nó mất trong chiến tranh.
-
- Sao họ chết?
- Tôi không biết.
-
Thằng bé cứ nghĩ cha sẽ đến thăm nó vào 1 ngày thứ 7.
-
Chẳng ai đến vào thứ 7 cả.
-
Thế là chúng tôi lại bảo cha
nó sẽ tới vào thứ 7 tới và cứ thế.
-
Cho thằng bé biết sự thật chẳng dễ hơn sao.
-
Chúng tôi sẽ phải bảo nó cả trăm lần mất.
Nó chẳng chịu nghe đâu.
-
Nên chúng tôi để nó chờ ở cổng.
-
Trật tự!
-
Anh thấy không? Dám làm dám chịu.
-
Là sao?
-
Dám làm.
-
Dám chịu.
-
Có người nhà thăm Morhange.
-
Morhange đang bị biệt giam.
-
Bị phạt không được gặp người nhà.
Bà biết luật mà.
-
Đi mà bảo người ta.
-
Chào cô.
-
Chào anh.
-
Tôi là giám thị mới.
-
Tôi là mẹ Pierre Morhange.
-
Clément Mathieu.
-
Tôi biết hôm nay không đúng ngày,
nhưng tôi chỉ có thể đến...
-
- Không, không sao cả.
- Nó lại bị phạt à?
-
Không, không phải thế...
-
...nhưng nó không có đây.
-
Là sao?
-
Nó đi nha sĩ rồi. Nó bị đau răng.
-
Đau răng?
-
Phải, không nặng lắm đâu. Tối nó mới về.
-
Tôi không đợi được. 5h tôi còn phải làm.
-
Tôi gửi nó vài thứ được chứ?
-
Tất nhiên rồi.
-
Tên cô ấy là Violette. Violette Morhange.
-
Một người mẹ độc thân hết cách với con mình,
-
cậu bé bị đuổi khỏi trường vì trốn học và sống quá nội tâm.
-
Khi Pierre bị gửi đến Fond de I'étang
mặc dù mẹ cậu không muốn thế,
-
cô ấy nói với thẩm phán, "Ít nhất
nó sẽ được ăn 2 bữa mặn 1 ngày."
-
Ngày 30 tháng 1. Thử thách bắt đầu.
-
-
-
-
Giọng cao. Sang trái.
-
Leclerc.
-
-
Gần đúng nhạc. Giọng cao, sang trái.
-
Delaire.
-
-
-
Lại đi.
-
-
-
Thầy đã đúng. Giọng trầm, sang phải.
-
Ricoeur.
-
Tôi có thuốc lá trong bao
-
Tôi sẽ bỏ thuốc, nhưng không phải hôm nay
-
Cấm hút thuốc. Giọng cao, sang trái.
-
Illouz.
-
-
-
Giọng cao, phải rồi. Trái.
-
Nào. Pépinot.
-
Em không thuộc bài nào hết.
-
Không sao. Thầy sẽ dạy em.
-
Tạm thời hãy làm trợ lý cho thầy.
-
Đằng kia.
-
Boniface.
-
-
- Ai dạy em bài đó?
- Ông em.
-
Bài này cũng xưa rồi. Sang trái.
-
Clément.
-
-
Thôi. Sang phải.
-
-
-
Trái.
-
-
Tốt. Giọng cao.
-
Nhịp mạnh.
-
Nhịp mạnh.
-
Xem nào, Corbin.
-
Xin lỗi, không có nốt như thế.
Lại đây.
-
Trò Pépinot, cho thầy bản nhạc.
-
Cảm ơn. Đưa tay đây.
-
Cầm thế này nhé.
-
Tốt. Em sẽ là giá để bản nhạc.
-
Đũa, trò Pépinot.
-
Cảm ơn.
-
Chuẩn bị. Đếm đến ba...
-
Lại nào.
-
Đúng rồi.
-
Một, hai, ba, bốn.
-
-
Hàng đêm, tôi cho chúng luyện
một giai điệu đơn giản tôi sáng tác.
-
-
-
-
Không tệ.
-
Đó không phải Mozart, nhưng giờ tôi đã gây được chú ý.
-
Từ bây giờ, tôi sẽ cần sự ủng hộ của cấp trên.
-
Gì cơ?
-
Dàn đồng ca?
-
Vâng.
-
Anh bạn tội nghiệp, anh mất trí rồi.
-
Dàn đồng ca. Anh mà làm chúng hát được
dù chỉ 1 nốt thì tôi là kẻ ngốc nhất...
-
Xin đừng, thưa hiệu trưởng, đừng nói hết câu.
-
Tại sao không?
-
Chúng đã hát rồi.
-
Thật không?
-
1 vài nốt.
-
Làm rồi sao còn phải xin phép tôi?
-
Tôi không thích thái độ của anh.
-
- Thưa hiệu trưởng...
- Anh đang làm phiền tôi đấy.
-
Tôi còn nhiều việc phải làm.
-
Tốt thôi. Sẽ được cười vui đây.
-
Làm chúng hát đi.
-
Nhưng nếu có gì sai sót, anh sẽ mất việc đấy.
-
Cảm ơn đã ủng hộ, thưa hiệu trưởng.
-
Ngày 08 tháng 2.
-
Khi chúng tôi bắt đầu tập hát, Rachin thả Morhange ra.
-
Sau khi được thả, thằng bé phải chịu phạt tiếp:
-
một tháng lao động.
-
Từ đầu. Chuẩn bị.
-
Này, nô tì. Đừng quên dọn giường tao đấy.
-
15 tháng 2.
-
Ông Dervaux, một bác sĩ tâm thần đến trường.
-
Ông mang đến cho chúng tôi 1 món quà.
-
Chúng tôi quyết định đưa cậu bé này
ra khỏi trại giáo dưỡng St. Féréol
-
để xem cậu có khả năng thích ứng với...
môi trường tự do hơn không.
-
Khác với các bạn học của mình,
-
Pascal Mondain bắt đầu biết đọc và viết.
-
Ở mức độ nào đó, cậu hầu như có
thể nói chuyện 1 cách bình thường.
-
Chúng tôi đánh giá cao kết quả
bài kiểm tra Binet-Simon của cậu.
-
Hệ thống Binet-Simon.
-
Chúng tôi còn ra đề về truyện ngụ ngôn Rorschach và Drüss nữa.
-
- Tuyệt.
- Anh biết đấy, bài kiểm tra này...
-
Bài kiểm tra để phân học sinh ra làm 7 nhóm:
-
bình thường, đầy đủ,
-
trung bình, nhẹ, vừa phải hoặc rất chậm.
-
Và cuối cùng là đần.
-
Điểm của Mondain ở mức trung bình.
-
Nó không hẳn điên nhưng tôi khuyên anh...
-
Trong hồ sơ, nó là 1 học sinh hư thích giao du.
-
Hay nhỉ.
-
Vậy là sao?
-
À...
-
- Bác sĩ?
- Có chiều hướng độc ác, ăn bám,
-
phá hoại và trên hết...
Trên hết là điêu ngoa.
-
- Vậy đấy.
- Nơi này toàn loại đấy thôi.
-
Ở đây bọn trẻ phải đối mặt
với các hình thức kỷ luật riêng.
-
Ta có thể nghiên cứu về sự hòa nhập của Mondain.
-
Rất sẵn sàng hợp tác.
-
Chúng tôi sẽ cố gắng đáp ứng nhu cầu của anh.
-
Giờ giao anh bạn này cho các anh đấy.
-
- Anh ở lại ăn trưa chứ?
- Rất vui lòng.
-
Chăm sóc cậu ta nhé.
-
Dám làm dám chịu.
-
Không được hút thuốc.
-
Tôi sẽ buộc phải báo cho cấp trên.
-
Trông ông như thằng ngốc ấy.
-
Cư xử cho tử tế không thì cẩn thận đấy.
-
Được rồi.
-
Cẩn thận cái gì?
-
Em biết bài hát nào đó chứ?
-
Có, nhưng...
-
Nhưng sao?
-
Ông sẽ không thích đâu.
-
Cứ thử đi. Lại đây.
-
Hát đi.
-
Thầy đang nghe đây.
-
-
-
Thôi.
-
Thôi.
-
Bảo rồi mà.
-
Không tồi.
-
Giọng nam trung được đấy,
nhưng phải luyện hát thêm.
-
Cái gì?
-
Giọng nam trung. Không phải là chê đâu.
-
Khi hát giọng em khá trầm.
-
Ra phía sau với nhóm giọng trầm.
-
- Mịe.
- Thôi ngay đi.
-
Đứa nào còn cười tao đấm cho bây giờ.
-
Được thôi, Mondain.
-
Cậu ta được phép về lớp.
-
Còn Pépinot. Bị bỏ quên ở cổng.
-
Sao thế, Pépinot?
Hôm nay không phải thứ bảy.
-
Nhân tiện,
-
khi viết thư cho gia đình...
-
Em không có gia đình.
-
Với những người nào có,
-
nhắc người nhà đến thăm
vào thứ năm đầu tiên và thứ 3 của tháng.
-
Morhange, em không tập trung gì cả.
-
- Thầy vừa nói gì?
- Em không biết.
-
Thầy nói em nên viết thư bảo rằng
mẹ em có thể thăm
-
vào thứ 5 đầu tiên hoặc thứ 3 của tháng. Hoặc cả 2 ngày.
-
Rõ chưa? Nhưng nếu bị phạt, sẽ
không được gặp người nhà, nên hãy cẩn thận.
-
Tôi không muốn gặp những con dê già.
-
Nhưng có thể Morhange muốn gặp mẹ.
-
Có thể nó không phải người duy nhất.
-
Thấy không, Morhange? Ta có cả 1 dàn đồng ca đấy.
-
- Em không quan tâm.
- Sao em không quan tâm?
-
Cho thầy nghe giọng em nào.
Hát đi. Đồ...
-
Nào.
-
Em muốn quay lại kia hả? Mau lên đi.
-
Tính thô lỗ không hợp với em đâu.
-
Đâu phải ai cũng như Mondain.
-
Được rồi. Từ đầu.
-
- Em đi đâu đấy?
- Tôi phải đi đái.
-
Mondain, đợi đã.
-
- Corbin.
- Em cũng đi tiểu được không ạ?
-
Thôi được, giải tán.
-
Trật tự thôi.
-
Giọng mày hay đấy.
-
Làm điếu chứ?
-
Chúng bỏ mày 1 mình à?
-
Để tao bảo vệ mày.
-
Đợi đã.
-
Ta như nhau cả thôi.
-
Cha mẹ tao là lưu manh.
-
Mẹ mày cũng thế thôi.
-
Bà ta muốn tống khứ mày đi.
-
Không phải thế, mẹ phải đi làm.
-
- Vậy điều người ta nói là đúng?
- Cái gì?
-
Chúng nó nói mẹ mày là điếm.
-
Để tao giúp mày.
-
Vào.
-
Chết đi.
-
Thế à?
-
Hôm ấy, Morhange lỡ buổi điểm danh lúc 3 giờ.
-
Không ai biết cậu đi đâu, nhưng cậu đã trở về.
-
Đó mới là điều quan trọng.
-
Em làm gì ở đó thế?
-
Em không lên nhà được.
-
Sao em không lên được?
-
Tại sao không?
-
Em không có tiền.
-
Em cần tiền để ngủ ư? Thật là vô lý.
-
Tại Mondain.
-
Em muốn lên thì phải đưa anh ta tiền.
-
Ta phải cẩn thận.
-
Lần trước, tao bị giám thị bắt được.
-
- Nên tao phải xử lý hắn.
- Bằng cách nào?
-
Bằng một lưỡi lê. Hắn chảy máu be bét.
-
- Anh giết ông ta?
- Kiểu thế.
-
Ở đây cũng vậy. Đầu Hói nên cẩn thận thì hơn.
-
- Mathieu cũng tốt mà.
- Ừ, phải.
-
Miệng nam mô, bụng một bồ dao găm.
-
Ta phải giết những loại người đấy.
-
Xin chào.
-
- Chúc ăn ngon miệng.
- Thưa thầy, em thề em không làm gì cả.
-
Em quen bạn mới nhanh nhỉ, Corbin.
-
Ra ngoài.
-
Quên bữa tiệc đi.
-
Tôi sẽ không báo cáo lại việc này.
-
Nhưng tôi nói trước: đừng bao giờ nói chuyện với Pépinot.
-
Không được lại gần hay thậm chí nhìn thằng bé.
-
Rõ chưa?
-
Còn động đến thằng bé thì liệu hồn đấy.
-
-
-
-
-
-
-
-
-
Em đang làm gì thế, Morhange?
-
Không gì cả, thưa thầy.
-
Thế mà thầy nghe thấy giọng hát?
Chắc thầy nhầm rồi.
-
Mục 8 trong nội quy:
-
Học sinh không được phép
ở trong lớp mà không có giáo viên.
-
Sáng mai thầy Rachin sẽ bắt em chép phạt 100 lần đấy.
-
Và ai mà biết ông ấy sẽ nói gì với mẹ em.
-
Mặc kệ mẹ tôi.
-
- Tại sao? Nói đi.
- Không nói.
-
Khoan. Chưa xong đâu.
Như thế thì dễ dàng quá.
-
Ở đây cái gì cũng có giá của nó. Hỏi Péponot mà xem.
-
Morhange, những gì em làm
chẳng giống em chút nào.
-
Chạy trốn, đánh nhau, đóng vai lưu manh.
-
Bạn học em có thể cười, nhưng
tôi thì không. Tôi không diễn cùng em.
-
Bắt đầu từ ngày mai, em sẽ
phải luyện hát cùng dàn đồng ca
-
và học nhạc mỗi ngày. Giờ đi ngủ đi.
-
Đi đi.
-
Ngày 03 tháng 3.
-
Có thể thằng bé không biết, nhưng
tôi thì có. Giọng nó thật tuyệt vời.
-
Hứa hẹn hiếm hoi của một tài năng đặc biệt.
-
Trật tự thôi.
-
Trật tự nào.
-
Dần dần, khi dàn đồng ca bắt đầu ổn định,
-
tôi đưa ca sĩ chính ra khỏi vỏ bọc của mình.
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
Anh là người dạy chúng hát à?
-
Vâng.
-
- Anh không hài lòng?
- Tất nhiên là không.
-
Tôi yêu âm nhạc.
Đôi khi tôi còn hát nữa đấy.
-
Thật chứ?
-
-
-
- Chúc 1 ngày tốt lành.
- Anh cũng vậy, đồng nghiệp thân mến.
-
Số học. Trang 27.
-
Xin chào.
-
Chào cô.
-
- Pierre biết rồi. Nó đang tới.
- Có vấn đề gì không?
-
Mọi thứ đều ổn cả.
-
- Thế còn răng nó?
- Khỏi rồi.
-
Anh có cho nó biết tôi đã đến thăm?
-
Không.
-
Tại sao không?
-
Tôi nghĩ thế thì hơn. Pierre rất nhạy cảm...
-
...và có năng khiếu.
-
Năng khiếu giả ngốc ư, phải rồi.
-
Không phải thế. Nhân tiện, tôi cần nói chuyện với cô.
-
Hát? Chẳng ai dạy nó cả.
-
Đó là năng khiếu. Ta phải làm gì đó.
-
Chào con.
-
Hai người nói chuyện nhé.
Cứ đến thăm nó khi nào cô muốn.
-
Thầy bảo mẹ em lần trước em đi nha sĩ đấy.
-
Đừng để bị lộ nhé.
-
- Con làm ca sĩ à?
- Vâng.
-
Người đó có vẻ đánh giá cao con.
-
Ông ấy tốt với con chứ?
-
Tốt ạ.
-
Mẹ mang quần áo mới
-
và làm bánh sô cô la cho con này.
-
Con có vui không?
-
Tháng 4. Những đứa trẻ ấy truyền cảm hứng cho tôi.
-
Tôi biết rồi 1 ngày, sẽ có người chơi nhạc của tôi.
-
Tên tôi là Clément Mathieu.
-
Tôi là một nhạc sĩ và mỗi tối,
tôi đều sáng tác cho chúng.
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
Không hay ạ?
-
Hay chứ.
-
Hay lắm.
-
Đi nào, con heo.
-
Đi.
-
Đi.
-
- Nó đã làm gì?
- Lấy cắp đồng hồ của tôi.
-
Tôi bắt quả tang nó trong phòng ngủ của tôi.
Tôi sẽ đưa nó đến gặp Rachin.
-
Dám làm dám chịu.
-
- Anh đưa nó đi đâu?
- Biệt giam. 15 ngày. Đi.
-
- Đợi đã.
- Làm gì?
-
Nó là giọng nam trung duy nhất.
-
Vâng thưa hiệu trưởng?
-
Có mấy hình vẽ bậy trong...
-
Tha cho chúng đi hiệu trưởng.
Chỉ là 1 trái bóng thôi mà.
-
Tránh ra.
-
Mathieu, Chabert...
-
...các anh cùng đội với tôi.
-
Tháng 5. Mỗi tuần trôi qua, tôi lại đạt 1 chiến công mới.
-
Đến giờ dậy rồi.
-
- Leclerc.
- Sao?
-
- Ta vẫn là bạn chứ?
- Ừ, sao?
-
Năm với ba là mấy?
-
- Năm mươi ba.
- Chắc chứ?
-
- Ừ.
- Cảm ơn.
-
Có thể là ảo giác,
-
nhưng ngay cả hiệu trưởng
dường như cũng thay đổi.
-
Năm.
-
Nhìn kìa, lão Maxence đấy.
-
Đứng im nhé.
-
Cười nào.
-
Nào. Ra đi, Mondain.
-
Xong rồi, nhóc.
-
Nào. Một, hai...
-
Chabert, tôi vừa nói với ông Rachin
rằng dàn đồng ca của Mathieu thật kỳ diệu.
-
Mau lên.
-
- Em mệt lắm.
- Em lúc nào chẳng mệt. 29.
-
- Ông ấy nói sao?
- "Biến đi." Vậy đó.
-
Mondain đâu?
-
Anh không để ý rằng nó
biến mất trước giờ chạy à?
-
Nó có điểm danh sáng nay, thưa hiệu trưởng. Nó đi sau đấy.
-
Không ai được ra ngoài cho đến cuối năm.
-
- Nó lấy bao nhiêu?
- Gần 200.000 franc.
-
Làm sao trả các hóa đơn bây giờ?
-
Tôi không nên nhận nó.
-
Thật là 1 kinh nghiệm nhớ đời.
-
Cũng như âm nhạc của anh thôi.
-
Tuần này tôi sẽ không đặt than nữa.
-
Giờ thì tôi phải gọi cảnh sát.
-
Ông Rachin nằm trong quan tài
-
-
-
Ông ấy thật là khôi hài
-
Ca hát giúp mở mang đầu óc nhỉ, Mathieu.
-
Rất ấn tượng.
-
Đã 3 tuần chúng không có nước nóng rồi.
-
Nước lạnh giúp tuần hoàn máu. Ra ngoài.
-
Mà này Mathieu, giải tán dàn đồng ca đi.
-
- Nhưng, thưa hiệu trưởng...
- Cảm ơn, ông Mathieu.
-
Cho tôi gặp cảnh sát.
-
Tôi không biết phải làm sao với dàn đồng ca,
-
nhưng với lũ trẻ, ta có gỗ.
-
Ta hết gỗ rồi.
-
Đây.
-
Kho chứa bí mật của hiệu trưởng.
-
Chabert. Dám làm dám chịu.
-
Chabert làm tôi ngạc nhiên.
-
Tôi đã từng nghĩ anh ấy là bản sao của Rachin,
-
nhưng giờ tôi nhận ra anh ấy cũng rất tốt,
-
thể thao và âm nhạc là nhân tố
chính của tình đoàn kết dân tộc.
-
Le Querrec, em đâu rồi?
-
Với sự giúp đỡ của anh ấy, tôi tổ chức kháng chiến.
-
Dàn đồng ca bắt đầu hoạt động ngầm.
-
Các em có vẻ thấp giọng ở cuối đoạn.
-
Lần sau, cố gắng chú ý từng nốt nhé.
-
Muộn rồi. Nghỉ thôi.
-
Thưa thầy, thế còn phần hai?
-
- Thầy chưa dạy em phần hát đơn.
- Em đã học rồi.
-
Sao em học được?
-
Được rồi. Phần hai.
-
Ra ngoài.
-
Ngày 13 tháng 5, chỉ sau 3h, Mondain trở về.
-
- Tiền đâu?
- Không biết.
-
- Thế ai ăn cắp?
- Không phải tôi.
-
Muốn nữa không?
-
Thế nào?
-
- Ông ta đánh nó?
- Cả nửa tiếng rồi.
-
- Ông ta điên rồi.
- Thật là phí thời gian.
-
Nó không chịu nói đâu.
-
Được lắm.
-
Lại từ đầu nào.
-
Tiền đâu?
-
Nói!
-
Tiền đâu?
-
Buông ra!
-
Buông ra!
-
Bình tĩnh!
-
Bình tĩnh!
-
Nó đã thú tội. Tốt lắm. Tôi sẽ gọi cảnh sát.
-
Giờ mày sẽ được thấy những chân trời mới.
-
Với lính gác và song sắt mới tinh.
-
Để bảo vệ niềm hy vọng mỏng manh của lũ trẻ,
-
chúng tôi không cho chúng biết số phận của Mondain.
-
Những gì chúng biết đó là
cậu ta đã quay lại trường cũ.
-
Một con gà mái
-
sản xuất trung bình...
-
...84 trứng một năm.
-
Ăn uống đủ chất...
-
...và được nuôi...
- Hôm nay tớ thấy con gái nhà Rachin.
-
Khỏa thân?
-
- Không.
...trong 1 chuồng gà...
-
...thoáng và sạch, cùng một con gà mái sẽ đẻ 150 trứng.
-
Trong điều kiện như vậy, 1 nông dân sẽ có thêm...
-
...bao nhiêu quả trứng...
-
...trong số chín con gà mái của mình?
-
1 ngày đẹp trời.
-
Nắng thật đẹp. Sắp tới hè rồi.
-
Hết lần này đến lần khác Pierre làm tôi bất ngờ.
-
Cảm ơn anh đã giúp nó.
-
Tôi làm thế cũng là cho cô nữa.
-
Tức là nếu Pierre sống tốt, cô cũng sống tốt,...
-
- Để tôi.
- Không sao.
-
Chỉ là mực thôi mà.
-
- Sao chơi bẩn thế?
- Muốn cả lũ bị biệt giam à?
-
Có chuyện gì thế?
-
Sao lại đánh trò ấy?
-
Nói đi, Bébert.
-
Vì Morhange ném mực.
-
Không im được à?
-
Con làm mẹ xấu hổ quá, Pierre.
-
Đợi đã.
-
Không sao. Chỉ là mực thôi mà.
-
Nó tự hào vì có 1 người mẹ đẹp.
-
Đẹp?
-
Cô không giống những bà mẹ khác đến đây.
-
Chỉ vì tôi sống một mình?
-
Tôi cũng sống 1 mình.
-
- Nhưng anh không có con.
- Không có.
-
Thực ra thì tôi có 60 đứa.
-
Khi cô đến, chúng được thấy người phụ nữ trong mơ.
-
Người mẹ chúng hằng mơ ước.
-
Với Pierre lại khác. Vì cô là mẹ nó.
-
Như mọi đứa trẻ khác, nó không thích chia sẻ.
-
Ta phải đưa nó ra khỏi đây.
-
- Nó nên đi học trường nhạc.
- Tôi muốn nó học một ngành tốt.
-
Âm nhạc là một ngành tốt,
miễn là được dạy đến nơi đến chốn.
-
Nó có thể theo học nhạc viện ở Lyon.
-
Tôi sẽ đôn đốc giúp nó tiến bộ.
-
Kể cả ở đó nó cũng có thể
gặp các giáo viên bình thường.
-
Rồi sau đó?
-
Nó sẽ làm nghề như mong muốn.
-
Pierre rất đặc biệt, tôi sẽ cố hết sức
giúp nó đạt được mơ ước.
-
Tôi cũng cần cô giúp nữa.
-
Tôi hiểu.
-
Cảm ơn.
-
Không, sai hết rồi.
-
Sao thế? Buồn ngủ hả?
-
Boniface, tư thế đứng.
-
Thế mà hát được à? Đứng thẳng lên.
-
Từ đoạn này nhé.
-
Thế còn phần hát đơn của em?
-
Hát đơn nào?
-
Của em.
-
Phải rồi, của em. Hết rồi.
-
Giọng em không tồi, nhưng 1 người thiếu cũng chẳng sao.
-
Thầy không cần biết em có hát hay không.
Chúng tôi có thể tiếp tục mà không có em. Nghe đây.
-
Bắt đầu từ...
-
Bắt đầu từ O Night.
-
-
-
-
-
-
Mathieu.
-
- Thầy sẽ cầm chứ ạ.
- Ông Chabert nói đã ra thị trấn.
-
Cảm ơn các em. Giải tán.
-
Anh có biết mình đang làm phiền tôi?
-
Hiệu trưởng, tôi xin đảm bảo các em đã làm hết bài tập.
-
Những mạnh thường quân của ta
nghe nói đến dàn đồng ca của anh.
-
Có thư từ nữ bá tước.
Chủ nhật bà sẽ đến cùng bạn.
-
- Họ muốn nghe dàn đồng ca.
- Tuyệt vời.
-
Rất tuyệt.
-
Tôi có thể tưởng tượng ra cảnh đó.
Ra vẻ nho nhã, âm nhạc.
-
Có thể cả bánh ngọt?
-
Tôi sẽ phải chịu đựng sự ngu ngốc của anh.
-
Hiệu trưởng, ông cũng phải công nhận
âm nhạc không ảnh hưởng đến kỷ luật.
-
- Gần đây ít có rắc rối hơn.
- Ngẫu nhiên thôi.
-
- Tôi không tin vào may rủi, thưa hiệu trưởng.
- Tôi thấy rồi.
-
Còn ai khác đã liên lạc với quỹ từ thiện?
-
Tôi.
-
Anh biết viết ư?
-
- Ông Maxence chỉ làm điều tốt nhất...
- Thôi đi.
-
Tôi không thích thái độ của anh, Mathieu.
-
Ông chẳng thích gì cả, thưa hiệu trưởng.
-
Ông Rachin. Ông có khách.
-
Để sau đi.
-
Của anh này.
-
Đôi khi tôi nghĩ ta nên để
Mondain siết cổ ông ta thì hơn.
-
Violette cám ơn tôi vì đã giúp con cô ấy.
-
Cô ấy có 1 số tin quan trọng
muốn nói riêng với tôi
-
ở Place de la Café,
vào ngày 20, lúc 4h chiều.
-
Tôi đã gửi thư đến nhạc viện ở Lyon.
Tôi làm quen với hiệu trưởng.
-
Ông ấy tốt lắm.
Ông ấy rất vui lòng cho nó thử giọng
-
và nếu nó được nhận, ông ấy
sẽ tạo điều kiện cho nó có học bổng.
-
Tôi tin mọi thứ đang tiến triển tốt đẹp.
-
Thật chứ?
-
Từ khi tôi gặp anh,
-
tôi...
-
...cuộc sống của tôi... Nói thế nào nhỉ?
-
Thay đổi đáng kể?
-
Phải.
-
Nhờ anh cả đấy.
-
- Thật là bất ngờ.
- Tôi có thể đã mất lòng tin.
-
Có lẽ tôi không nên quá hy vọng.
-
Cô có thể tin ở tôi.
-
Anh đã mang đến may mắn cho tôi.
-
May mắn?
-
Tôi đã gặp một người.
-
Anh ấy là kỹ sư. Đến từ Lyon.
-
Tôi gặp anh ấy ở quán cà phê.
Anh ấy đang xây cầu ở gần đó.
-
Anh ổn chứ?
-
Tôi ổn. Thật là 1 cơ hội tốt cho cô và Pierre.
-
Đừng buồn, nhưng tôi phải đi.
-
Mong 1 ngày nào đó cả 3 chúng ta có thể cùng ăn trưa.
-
Anh có thể kể cho anh ấy mọi thứ về Pierre. Được chứ?
-
Tại sao không?
-
Tạm biệt.
-
Tạm biệt.
-
Cảm ơn vì mọi thứ.
-
Suýt nữa thì quên.
-
Đừng cho Pierre biết vội.
-
Xin lỗi. Tôi lấy ghế được chứ?
-
- Vâng, tất nhiên.
- Cảm ơn.
-
Thưa nữ bá tước, hoa đây ạ.
-
Ta không hiểu hết, nhưng ta có thể cảm nhận được.
-
Cảm ơn em.
-
Cầm lấy.
-
Thưa nữ bá tước, xin giới thiệu
ông Mathieu, giám thị mới,
-
kiêm phụ trách dàn đồng ca.
-
- Nữ bá tước.
- Rất tốt.
-
Tính nhân văn trong cách giảng dạy của
ông Rachin làm chúng tôi rất quan tâm,
-
và cảm ơn vì ông đã ủng hộ.
-
Thế ai đã quyết định lập dàn đồng ca?
-
- À...
- Tôi, thưa nữ bá tước.
-
Là tôi.
-
Thật vậy, thưa nữ bá tước,
-
Tôi rất sẵn lòng giúp đỡ một hiệu trưởng anh minh đến vậy.
-
Bắt đầu nào.
-
Ông ấy quá khiêm tốn nên ngại khi được khen.
-
- Đúng vậy.
- Chúng sẽ hát bài gì thế?
-
Rameau's Hymn to Night, thưa nữ bá tước.
-
Thật tuyệt vời.
-
Xin lỗi?
-
Cậu bé đứng đằng kia là ai? Cậu ấy bị phạt ư?
-
- Trò đó?
- Phải.
-
Cậu ấy là trường hợp đặc biệt.
-
Tôi bắt đầu được chứ?
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
Mắt Morhange dõi theo nhịp tay tôi,
-
và từ đôi mắt ấy, tôi chợt nhận ra nhiều điều:
-
sự tự hào và niềm vui khi được tôi tha thứ,
-
nhưng cả điều gì đó mới lạ trong cậu bé.
-
Lòng biết ơn.
-
Ngày hè đầu tiên.
-
Dàn đồng ca có thành viên mới.
-
Xin lỗi, tôi quên mất điệp khúc.
Lỗi của tôi. Tiếp đi.
-
Được rồi. Lại nào.
-
Trong mắt chúng, tôi có thể thấy mong muốn được bay bổng,
-
để xây 1 ngôi nhà trên tận bầu trời.
-
Trời đẹp quá khiến chúng buồn.
-
Anh phải xem cái này. Quan trọng lắm.
-
Khi đang tẩy hình vẽ bậy trong nhà vệ sinh,
-
tôi nâng 1 hòn đá thế là tìm thấy cái này.
-
- Kèn ác-mô-ni-ca của Corbin.
- Và đây.
-
Phải 200.000 hoặc hơn.
-
Không ai biết về nơi ẩn náu của em cả.
-
Nên đừng nói chuyện đó là tình cờ.
-
Em có biết họ đuổi Mondain vì tội trộm cắp.
-
Em không biết.
-
Đúng thật. Em không biết.
-
Giờ thì biết rồi.
-
Tại sao? Sao em lại làm thế?
-
Nếu em nói, thầy sẽ không cho ai biết chứ?
-
Không một ai.
-
Thầy thề.
-
Em muốn mua...
-
Mua gì?
-
Khinh khí cầu.
-
Tôi không biết ai lấy, nhưng nó chứng minh Mondain vô tội.
-
Nó sẽ không bao giờ đi mà không mang theo tiền.
-
Tôi sẽ điều tra khi quay lại.
-
Nhưng đừng lo, Mathieu.
-
Ngay cả khi Mondain vô tội, nó cũng
chẳng kéo dài. Loại đấy thì bó tay rồi.
-
- Thế còn công lý?
- Hãy để bà ấy lo.
-
Hiệu trưởng, đợi đã. Chờ tôi.
-
Anh cũng đi à?
-
Cho tôi đi nhờ. Tôi nghỉ lễ cùng người thân.
-
Ở nhà chị gái tôi.
-
Họ có đàn piano.
-
Anh có biết vì sao Rachin đi Lyon không?
-
Chắc ông ấy phải bàn về bảng kết toán tài sản với uỷ ban.
-
- Không à?
- Phải.
-
Nhưng ông ta muốn được khen thưởng và có huy chương.
-
Anh có nghĩ ông ấy sẽ đạt được?
-
Ông ta thông minh lắm. Ông ta sẽ
trình bày một bản báo cáo hoàn hảo
-
mà không nhắc tí gì đến mặt xấu.
-
Ông ta thậm chí sẽ khẳng định sự
thành công của dàn đồng ca là nhờ mình.
-
Thành công?
-
Chắc chắn rồi. Tôi nghe nói họ rất hài lòng.
-
Thầy Langlois đi nghỉ thật rồi ạ?
-
Phải. Chabert và Carpentier xin nghỉ 2 tuần.
-
- Chúng ta sẽ phụ trách tất cả.
- Hôm nay không có tiết ạ?
-
Không có.
-
- Chúng ta sẽ làm gì?
- Đi ngủ.
-
Tôi có ý này hay hơn.
-
Cảm ơn.
-
Tôi không muốn...
-
- Phù hiệu hoa hồng?
- Vâng.
-
Chim đã vào tổ, ông Rachin ạ.
-
Cảm ơn bà rất nhiều.
-
Tôi xin lỗi, thưa hiệu trưởng. Ông có điện.
-
Tôi xin lỗi.
-
Hiệu trưởng!
-
- Làm gì đi chứ. Con trai tôi đang ở đó.
- Cho tôi qua.
-
Cháy lan xuống dưới hiên.
-
Các phòng ngủ, nơi lần cuối người ta
thấy bọn trẻ, đang nằm trong biển lửa.
-
Sáu mươi đứa trẻ bất hạnh
-
là nạn nhân của 1 âm mưu độc ác.
-
Rachin thấy sự thăng tiến và phù hiệu hoa hồng của mình
-
tan biến ngay trước mắt.
-
Nhưng, đột nhiên...
-
Sau bữa sáng, chúng tôi đi qua cửa dẫn ra vườn rau
-
để tránh bà Marie và dân làng.
-
Chúng tôi vào rừng Lignan.
-
Để làm gì?
-
Truy tìm kho báu. Chúng tôi đã rất vui.
-
Phải nói tôi rất thất vọng đấy, ông Maxence.
-
Tất cả là ý của tôi, thưa hiệu trưởng.
-
Ông Maxence đã ngăn tôi lại.
-
Nhưng không ăn thua.
-
Nhưng cũng phải xét đến việc chúng tôi đã cứu bọn trẻ.
-
Nếu anh không rời trường, chưa chắc đã có cháy.
-
Chẳng hiểu sao tôi lại nghe anh nữa.
-
Anh Maxence, vì anh đã ở đây lâu năm, tôi sẽ chỉ đình chỉ anh.
-
Còn anh, anh Mathieu, anh sẽ bị sa thải.
-
Vì vi phạm nội quy.
-
Thế thì sa thải cả tôi đi.
-
Anh không được quyết định.
-
Ông thật là tốt, ông Maxence,
nhưng ở đây cần ông.
-
Hãy nghĩ cho bọn trẻ, đừng như người đàn ông kia.
-
Giải quyết cho xong nào. Đây.
-
Anh sẽ đi ngay, trên chuyến xe 6h.
-
Anh không được phép liên lạc với bọn trẻ.
-
- Cái gì?
- Anh Maxence, chú ý nhé.
-
Ra ngoài.
-
Hiệu trưởng, trước khi đi, tôi sẽ
cho ông biết suy nghĩ của mình.
-
- Tôi biết rồi, Mathieu.
- Ông là một người bất tài,
-
và cực kỳ xấu xa.
- Thế còn chúng?
-
Chúng buộc phải đến đây.
-
Tôi cũng thế. Tôi chưa bao giờ muốn làm giáo viên cả.
-
Đừng nói anh muốn đến cái nơi khốn khổ ấy.
-
- Anh có những tham vọng khác? Tôi cũng thế.
- Thế thì đừng trút giận lên chúng.
-
Anh có thấy tôi giống cai tù không?
-
Phải có người làm việc đó chứ.
-
Sắp xếp hành lý mà đi Paris. Đi gặp bộ trưởng.
-
Cốc cốc. "Xin chào. Tên tôi là Mathieu.
-
chúng tôi cần giáo viên chân chính chứ không phải kẻ thất bại."
-
Đấu tranh vì sự nghiệp
nếu anh có lòng tin, Mathieu.
-
Thánh Mathieu.
-
Anh chẳng là gì ngoài 1 nhạc sĩ bất tài.
-
1 giám thị nhỏ bé. Nhỏ bé.
-
"Ông làm nghề gì, ông Mathieu?"
"Tôi là giám thị."
-
Nhỏ. Nhỏ lắm.
-
Ông điên rồi.
-
Tôi mệt rồi.
-
Đi gặp quỷ sứ đi.
-
Không, tôi sẽ rời bỏ ông ta.
-
Tôi đã hy vọng một vài học sinh
sẽ phá luật để đến chào tạm biệt.
-
Tôi chẳng gặp ai cả.
-
Chúng có vẻ là những đứa trẻ thờ ơ.
-
Và Morhange...
-
Đủ rồi.
-
"Hẹn gặp lại, thầy Mathieu."
-
"Tạm biệt, Đầu Hói."
-
Trong tờ giấy đầu tiên, tôi nhận ra
chữ viết ngay ngắn của Boniface.
-
Các lỗi chính tả tất nhiên là của Pépinot.
-
Còn cái này, với các nốt nhạc, là của Morhange.
-
Và cái này...
-
Cái này nữa...
-
Trật tự! Bảo chúng im đi!
-
Cửa bị khoá rồi.
-
Mở ra!
-
Ngay sau đó tôi chợt thấy thật lạc quan và hứng khởi.
-
Tôi muốn chia sẻ điều đó với cả thế giới.
-
Nhưng ai sẽ nghe đây?
-
Thậm chí chẳng ai biết tôi tồn tại.
-
Vị nghệ sĩ vĩ đại sẽ sớm nhường
đường cho người đàn ông bình thường.
-
Tôi là Clément Mathieu,
-
một nhạc sĩ thất bại, một giám thị thất nghiệp.
-
"Tôi là Clément Mathieu,
-
một nhạc sĩ thất bại, một giám thị thất nghiệp."
-
Rồi chuyện gì xảy ra?
-
Ông ấy không bao giờ hoàn thành cuốn nhật ký.
-
Nhưng tôi có thể kể anh nghe nốt.
-
Pépinot trả lời câu hỏi của tôi.
-
Ngày hôm sau, trên đường về,
thời thơ ấu chợt ùa về trong tôi.
-
Khi Mathieu bị sa thải, mẹ đưa tôi về nhà.
-
Chúng tôi đến Lyon, nơi tôi được nhận vào nhạc viện.
-
Ông kỹ sư muốn gửi tôi đến trường nội trú.
-
Mẹ từ chối. Ông ta bỏ chúng tôi.
-
Chabert, Langlois và lão Maxence
cùng nhau phơi bày sự ngược đãi của Rachin.
-
Họ hỏi các học sinh và Rachin bị sa thải.
-
Clément Mathieu dạy nhạc suốt phần đời còn lại,
-
1 cuộc sống bình lặng.
-
Tất cả những gì ông làm, ông giữ cho bản thân mình.
-
Cho bản thân? Không, không hẳn.
-
Thầy Mathieu.
-
Thầy Mathieu.
-
Chờ đã.
-
Thầy Mathieu.
-
Em làm gì thế?
-
Cho em đi với được không?
-
Ông ơi.
-
Không được. Em phải về trường đi.
Họ sẽ phạt em đấy.
-
Đi mà?
-
- Đi được chưa?
- Chờ chút.
-
Thế là bị cấm đấy. Thầy không đưa em theo được.
-
Về đi.
-
Đi đi.
-
Đi đi.
-
Pépinot đã đúng.
-
Mathieu bị sa thải vào 1 ngày thứ 7.
-
Dịch: ivy68-HDVietnam
Copyright © 2010 by ivy68.
All right reserved.