-
Trong các bức tranh của tôi
-
nhiều lúc bạn sẽ bắt gặp hình ảnh
trông như âm đạo
-
Nhưng nếu quan sát kĩ hơn
đôi khi nó cũng có thể là
-
dương vật và bi
-
Tôi không biết bao nhiêu người
sẽ cảm thụ được những điều này
-
Những tác phẩm của tôi phần lớn
thể hiện chính sự khoái cảm của mình
-
Cơ thể tôi, trải qua những ham muốn
-
những thỏa mãn
-
Khoái cảm, khao khát
-
hư hỏng và đầy cảm xúc
-
Tôi, một thân thể đang mang thai
-
nhưng không có nghĩa là
-
xã hội có thể mặc định về
giới tính của tôi
-
Tôi đều cảm nhận được những đau đớn
và hạnh phúc mà bất kì ai cũng có
-
và đó là những gì tôi đưa vào
những tác phẩm của mình
-
["Loie Hollowell's Transcendent Bodies"]
-
9 tháng sau
-
Tôi vừa sinh con xong
con bé tên là Juniper, đang ở nhà
-
Con bé đã được 6 tháng tuổi
-
Con tôi được sinh ra trong mùa dịch
-
Và bây giờ thì tôi đã quay trở lại studio
-
thế giới ít nhiều cũng đã có sự thay đổi
-
Vào lúc tôi tầm 7 hay 8 tuổi gì đó
-
bố của tôi đã giành cho tôi
một cái studio riêng
-
hồi đó là cái kho
-
Ông ấy đã chuẩn bị
một cái giá vẽ nhỏ ở đó
-
và một tấm canvas mới tinh
-
Tới giờ tôi vẫn còn nhớ rất rõ về nó
-
Việc có phòng riêng nằm cạnh
phòng của bố và mẹ
-
là một sự biến đổi lớn đối với tôi
-
Tôi đã có thể tập trung
hết sức của mình vào vẽ vời
-
nhờ không gian mà bố đã sớm giành cho tôi
-
Những năm tháng đó, đa số tôi tập vẽ
những tông màu và ánh sáng
-
Và khi xem lại những tác phẩm hồi xưa
-
thứ mà tôi cảm nhận rõ nhất
là tương phản thực sự mạnh mẽ
-
không gian được hình thành từ sáng đến tối
-
Tôi lớn lên ở California, rất nhiều họa sĩ
về ánh sáng & không gian ở đó
-
Robert Irwin đã tạo ra
những chiếc đĩa tuyệt phẩm
-
điểm nhấn là một đường dài
ở giữa tác phẩm
-
Ta có thể cảm nhận được
ánh sáng thuần khiết
-
không gian trong lành
-
và những cảm xúc tinh khôi
-
Sự tìm kiếm luôn luôn hiện hữu
-
luôn tìm kiếm những trải nghiệm
ngập tràn ánh sáng
-
ngay cả khi đó là một chủ đề tăm tối
-
hay một chủ đề khó diễn tả
-
Tôi đã một lần có bầu vào cuối những năm
hai mươi tuổi
-
tôi không muốn giữ em bé lại
-
và tôi đã quyết định phá thai
-
Kế hoạch hóa đã rất tuyệt vời
-
Đó một trải nghiệm đầy cảm xúc
-
và quan hệ tình cảm tan vỡ càng khiến
cho cảm xúc của tôi càng dâng trào
-
Vì vậy, tôi đã tìm cách thể hiện
nỗi đau này qua tranh
-
Ban đầu, tôi đã tự họa chính
âm đạo và buồng trứng của mình
-
cố gắng để lột tả trải nghiệm của bản thân
về hành trình phá thai
-
Tôi nhận ra sự trừu tượng có thể lưu giữ
-
được những cảm xúc mãnh liệt đó
-
bằng những màu sắc, thành phần
-
và kết cấu của nó
-
Khi tôi bắt đầu tìm hiểu sâu
-
về việc tạo ra những tác phẩm
không gian ba chiều
-
Tôi đã phải đau đầu về vấn đề
-
không gian ảo và không gian thật
-
làm sao đổ bóng và tạo độ sáng
-
giống như thật
-
Trước đây, khi tạo hình
chúng tôi đã không làm đủ lớp
-
vì vậy mà có những đường lằn trên bề mặt
-
Nhưng bây giờ thì Alicia đã
làm thêm nhiều lớp hơn rồi
-
Nên khi nhắm mắt lại, sờ vào chúng
-
bạn sẽ cảm nhận được sự nhất quán
-
một kết cấu trơn tru mịn màng
-
Hoàn hảo!
-
Um, nó ổn rồi đó.
-
Điều mà tôi thích về những bức tranh
-
thực ra là những tác phẩm điêu khắc
-
là chúng thay đổi trong từng ngữ cảnh
-
trong từng không gian trưng bày
-
Khi chính phủ ra lệnh phải ở trong nhà
-
mọi thứ đã thay đổi rất nhiều
-
Tôi vừa sinh em bé
-
nên tôi đã đem một đống
phấn màu và giấy về nhà
-
làm việc tại gia
-
Tôi cố gắng hình dung lại
lần sinh này của mình
-
cô con gái của tôi
-
và tìm cách đưa vào không gian đó
-
làm sao để bắt đầu chấp nhận nỗi đau
-
Kiểu như một không gian điên rồ
mà não bạn vừa nghĩ ra
-
Nên tôi đã vẽ về khoảng không gian đó,
-
về không gian trong bụng
-
và cả về cổ tử cung của tôi mở ra sao
-
Những tác phẩm đó đã mở ra cho tôi
một con đường mới
-
Tôi bắt đầu tạo ra những tác phẩm thật hơn
-
về chính mình khi mang bầu
-
và về cả những người bạn của tôi
khi họ bắt đầu mang thai
-
tôi thể hiện tất cả chúng
lên trên bề mặt tác phẩm
-
Mỗi khi tôi thấy bản thân
đang mắc kẹt đâu đó
-
tôi sẽ phải thay đổi ngay
-
và đó chính là lúc tôi nhìn ra được và
yêu cầu thay đổi
-
về những tỉ lệ, những hình thể đơn giản
-
để thành một cơ thể thực sự
-
Sau khi mẹ tôi sinh em gái thứ hai
-
lúc đó chúng tôi đang ở một trạm xăng
-
và tôi thì đang ngồi kế sau ở trong xe
-
tôi nhớ lúc đó
tôi đang chăm chú xem mẹ đổ xăng
-
thì áo của mẹ bắt đầu bị thấm nước
-
tôi không biết chuyện gì đang xảy ra
-
Mẹ đang bị rỉ sữa
-
mẹ trở nên lúng túng
-
vì em gái đang khóc rất lớn bên cạnh tôi
-
Lúc đó áo của bà dính đầy sữa
-
Mặc dù chúng ta có thể mua những vật dụng
để tránh việc chảy sữa
-
nhưng đó là một trải nghiệm
không phải lúc nào cũng có
-
và tôi muốn làm những tác phẩm
nghệ thuật về nó
-
Luôn có những lúc tôi tự hỏi
mình đang làm cái gì đây
-
và tại sao lại đặt hết mình vào đó
-
Tôi cảm thấy như mình
có riêng những ngôn từ
-
cho những câu hỏi này
-
" Tại sao là màu sáng"
-
"Tại sao độ tương phản cao"
-
"Tại sao lại là dạng hình học"
-
Và tôi nghĩ đây thật sự là những câu hỏi
-
là một người nghệ sĩ
chúng ta phải không ngừng tự hỏi chính mình
-
" Chúng ta đang làm gì, tại sao?"
-
" Đẹp là như thế nào?"
-
" Tại sao lại đẹp?"
-
" Và cái gì làm nên vẻ đẹp đó?"