-
Điều gì giữ cho chúng ta được vui vẻ
và khỏe mạnh trong suốt cả cuộc đời?
-
Nếu bạn có ý định đầu tư ngay từ bây giờ
-
để trở thành phiên bản tốt nhất của chính mình trong tương lai,
bạn sẽ dành thời gian và tâm sức ở đâu?
-
Có một cuộc khảo sát tiến hành gần đây giữa
những người trẻ gen Y về mục tiêu quan trọng nhất trong đời,
-
và tới hơn 80% đã trả lời rằng
-
mục tiêu chủ chốt họ đặt ra là làm giàu.
-
Và 50% khác trong số những người tham gia khảo sát
-
nói rằng mục tiêu chính khác
-
là trở nên nổi tiếng.
-
(Cười)
-
Và chúng ta liên tục được nhắc rằng phải
dấn thân vào công việc, cố gắng nhiều hơn
-
và đạt được nhiều thành tựu hơn nữa.
-
Thành ra, chúng ta bị ấn tượng rằng đó chính là
những điều bản thân cần theo đuổi để có một cuộc sống tốt.
-
Bức tranh của cả cuộc đời,
-
về những lựa chọn của mỗi người
và sự ảnh hưởng của những lựa chọn đó tới họ,
-
Đó là một bức tranh
mà gần như bất khả thi để đạt được.
-
Đa số những gì chúng ta biết về cuộc sống
-
là thông qua việc hỏi người khác về quá khứ,
-
và ta đều biết là hồi tưởng
thì không thể chính xác hoàn toàn được.
-
Chúng ta bỏ quên rất nhiều chuyện
đã xảy ra trong đời,
-
và đôi lúc kí ức hoàn toàn là do ta tự sáng tạo mà có.
-
Song sẽ thế nào nếu chúng ta có thể
quan sát toàn bộ cuộc đời
-
theo đúng diễn tiến của nó?
-
Nếu có thể nghiên cứu một con người
từ lúc còn là thanh thiếu niên
-
tới tận lúc họ bước vào thời già lão để thực sự xem
đâu là thứ giữ cho con người khỏe mạnh và hạnh phúc?
-
Chúng tôi đã làm được điều đó.
-
Nghiên cứu về sự phát triển
của người trưởng thành của Đại học Harvard
-
có lẽ là nghiên cứu lâu nhất từng được tiến hành
về cuộc đời của người trưởng thành.
-
Trong vòng 75 năm, chúng tôi đã theo dõi
cuộc sống của 724 người đàn ông,
-
năm này qua năm khác, hỏi về công việc,
cuộc sống gia đình, sức khỏe của họ,
-
và đương nhiên là hỏi trong vô thức
mà không hề biết câu chuyện cuộc đời họ
-
sẽ xảy ra như thế nào.
-
Những nghiên cứu kiểu như vậy thì vô cùng hiếm.
-
Gần như tất cả các dự án tiến hành kiểu này
đều đổ bể trong vòng một thập kỷ
-
bởi vì có quá nhiều người bỏ ngang,
-
hoặc cạn kiệt kinh phí,
-
hay những nhà nghiên cứu bị sao nhãng,
-
hoặc họ mất đi và không có ai kế thừa.
-
Tuy nhiên, nhờ sự kết hợp của may mắn
-
cũng như sự bền bỉ của vài thế hệ các nhà nghiên cứu,
-
nghiên cứu này vẫn tồn tại.
-
Khoảng 60 người trong số 724 đối tượng nghiên cứu
-
hiện vẫn còn sống,
-
và vẫn đang tham gia nghiên cứu,
-
phần lớn họ đều đã trong độ tuổi 90.
-
Và giờ đây chúng tôi bắt đầu nghiên cứu
hơn 2000 người con của họ.
-
Tôi là giám đốc thứ 4 của nghiên cứu này.
-
Kể từ năm 1938, chúng tôi đã theo dõi
cuộc sống của 2 nhóm người.
-
Nhóm đầu tiên tham gia nghiên cứu
-
khi còn là sinh viên năm 2 tại Đại học Harvard.
-
Họ học xong đại học trong thời gian diễn ra
chiến tranh Thế giới thứ II, rồi đa số lên đường nhập ngũ.
-
Còn nhóm thứ 2 chúng tôi theo dõi
-
là một nhóm các cậu trai
từ khu dân cư nghèo nhất tại Boston,
-
họ được đặc biệt lựa chọn để nghiên cứu
-
vì sinh ra trong những gia đình khó khăn
và thiệt thòi bậc nhất
-
tại Boston vào những năm 1930.
-
Đa số sống ở những khu tập thể,
nhiều nơi còn không có cả nước nóng và nước lạnh.
-
Khi họ tham gia vào nghiên cứu,
-
tất cả đều được phỏng vấn.
-
Họ cũng được thăm khám sức khỏe đầy đủ.
-
Chúng tôi tới thăm từng căn nhà
và phỏng vấn cha mẹ họ.
-
Sau đó các thanh thiếu niên này trưởng thành
-
và trải qua tất cả các giai đoạn của cuộc đời.
-
Người thì trở thành công nhân,
người thì làm luật sư, thợ xây hay bác sĩ,
-
một người còn trở thành Tổng thống Mỹ.
-
Vài người trở nên nghiện rượu.
Một số ít bị tâm thần phân liệt.
-
Một số người leo từng bước trên bậc thang xã hội
từ tận dưới cùng lên đến bậc cao nhất,
-
còn có người lại đi theo chiều ngược lại.
-
Các nhà sáng lập của nghiên cứu này
-
sẽ không thể nào tưởng tượng được
-
dù là trong giấc mơ hoang đường nhất của họ,
rằng tôi sẽ đứng đây, 75 năm sau,
-
và nói với các bạn rằng
nghiên cứu vẫn đang tiếp tục.
-
Cứ mỗi 2 năm, các nhân viên nghiên cứu
đầy kiên nhẫn và tận tụy của chúng tôi
-
lại gọi điện cho đối tượng nghiên cứu
và hỏi liệu chúng tôi có thể gửi đi
-
thêm một bộ câu hỏi nữa
về cuộc sống của họ hay không.
-
Nhiều người đàn ông ở nội thành Boston
đã hỏi chúng tôi,
-
"Tại sao các ông vẫn nghiên cứu tôi vậy?
Cuộc đời của tôi đâu thú vị đến thế."
-
Những người từ Harvard
thì chưa từng đặt câu hỏi đó.
-
(Cười)
-
Để có được bức tranh rõ nét nhất
về cuộc đời của những người này,
-
chúng tôi không chỉ gửi họ bộ câu hỏi.
-
Chúng tôi còn phỏng vấn họ,
tại phòng khách trong chính ngôi nhà của họ.
-
Cũng như thu thập hồ sơ y tế từ các bác sĩ của họ.
-
Chúng tôi lấy máu, chụp hình ảnh não bộ,
-
trò chuyện với con cái họ.
-
Chúng tôi cũng quay lại cuộc trò chuyện của họ
với vợ về những mối quan ngại thầm kín nhất.
-
Và khoảng một thập kỉ trước,
khi chúng tôi hỏi các người vợ
-
liệu họ có muốn tham gia cùng chúng tôi
với vai trò là thành viên của nghiên cứu không,
-
nhiều người phụ nữ trong số đó đã nói:
“Cũng đến lúc rồi đó”. (Cười)
-
Vậy chúng ta học được gì?
-
Bài học rút ra từ hàng chục nghìn trang
-
thông tin mà chúng tôi đã thu thập được từ cuộc đời
của những đối tượng nghiên cứu là gì?
-
Những bài học ở đây không phải về sự giàu có,
danh vọng hay làm việc cật lực.
-
Thông điệp rõ ràng nhất chúng tôi rút ra
từ nghiên cứu kéo dài 75 năm này là:
-
Các mối quan hệ tốt khiến chúng ta vui vẻ
và khỏe mạnh hơn. Chấm hết.
-
Chúng ta học được 3 bài học lớn về các mối quan hệ.
-
Đầu tiên đó là các tương tác xã hội
thực sự tốt cho chúng ta,
-
và sự cô đơn sẽ giết ta.
-
Sự thật là những người kết nối nhiều hơn
-
với gia đình, bạn bè và cộng đồng xung quanh,
-
thì hạnh phúc hơn, thể chất cũng tốt hơn
và sống thọ hơn
-
so với những người ít kết nối.
-
Và sự cô đơn thì khá là độc hại.
-
Những người sống biệt lập
và không muốn ở cạnh người khác
-
tự thấy rằng bản thân ít hạnh phúc,
-
sức khỏe thì suy giảm sớm ngay từ tuổi trung niên,
-
chức năng của não bộ cũng giảm sút
-
và tuổi thọ của họ thường ngắn hơn
những người không cô đơn.
-
Và sự thật đáng buồn là dù ở bất kỳ thời điểm nào,
-
cứ 5 người Mỹ thì có ít nhất 1 người
bảo rằng họ đang cô đơn.
-
Và chúng tôi biết bạn có thể thấy cô đơn giữa đám đông
có thể lạc lõng trong hôn nhân,
-
vì vậy bài học lớn thứ hai chúng tôi rút ra
-
là không phải số lượng bạn bè bạn có,
-
và dù bạn có đang cam kết
trong một mối quan hệ hay không,
-
thì chất lượng các mối quan hệ thân thiết
của bạn mới là điểm mấu chốt.
-
Hóa ra là sống giữa các cuộc xung đột
thì thực sự ảnh hưởng không tốt đến sức khỏe của chúng ta.
-
Những cuộc hôn nhân hay xảy ra mâu thuẫn,
ví dụ, thiếu thốn về tình cảm,
-
thì thường có hại cho sức khỏe,
có lẽ còn tệ hơn cả ly hôn.
-
Và việc sống trong các mối quan hệ lành mạnh
và ấm áp sẽ bảo vệ chúng ta.
-
Khi đã dõi theo cuộc đời của những người đàn ông
tới năm họ ngoài 80 tuổi,
-
chúng tôi muốn nhìn lại họ vào giai đoạn trung niên
để xem liệu có thể dự đoán được
-
ai sẽ trở thành một ông già 80 tuổi
hạnh phúc, khỏe mạnh
-
và ai sẽ không.
-
Và khi chúng tôi thu thập lại
tất cả những gì mình biết về họ
-
ở độ tuổi 50,
-
không phải là nồng độ cholesterol lúc trung tuổi
sẽ dự báo cách họ già đi như thế nào.
-
mà đó chính là mức độ hài lòng của họ
trong các mối quan hệ.
-
Những người ở trong các mối quan hệ
khiến họ thỏa mãn nhất lúc 50 tuổi
-
là những người khỏe mạnh nhất khi 80.
-
Và các mối quan hệ tốt và gần gũi có vẻ
sẽ giúp chúng ta giảm bớt
-
các tác hại của tuổi già.
-
Cặp đôi hạnh phúc nhất của chúng tôi
-
đã bảo rằng, khi họ trong độ tuổi 80,
-
vào những ngày họ phải chịu đựng
nhiều hơn nỗi đau về mặt thể xác,
-
thì tâm trạng của họ vẫn vui vẻ.
-
Nhưng với những người ở trong các mối quan hệ
không hạnh phúc,
-
những cơn đau về mặt vật lý, bị khuyếch đại thêm nhiều lần
bởi những tổn thương về tinh thần.
-
Và bài học lớn thứ 3 về các mối quan hệ và sức khỏe
-
là các mối quan hệ tốt không chỉ bảo vệ thân thể chúng ta,
mà còn cả trí não của chúng ta nữa.
-
Sự thật là, việc ở trong một mối quan hệ
gắn bó và an toàn
-
với một người khác khi bạn ngoài 80 tuổi
thì sẽ bảo vệ bạn,
-
những người trong các mối quan hệ
-
mà họ có thể nương tựa khi cần
-
thì họ sẽ có trí nhớ minh mẫn hơn.
-
Còn những người trong các mối quan hệ
họ chẳng dựa dẫm được gì,
-
thì tình trạng suy giảm trí nhớ xảy ra sớm hơn.
-
Và kể cả các mối quan hệ tốt đẹp
thì không phải lúc nào cũng suôn sẻ.
-
Một vài cặp đôi lớn tuổi
vẫn có thể cãi nhau chuyện vặt vãnh
-
ngày này qua ngày khác,
-
nhưng miễn là họ cảm thấy có thể dựa vào đối phương
-
khi gặp khó khăn,
-
thì các cuộc tranh cãi đó chẳng ảnh hưởng gì
đến trí nhớ của họ.
-
Vì vậy thông điệp này,
-
rằng các mối quan hệ tốt đẹp và bền chặt
thì tốt cho sức khỏe và hạnh phúc của chúng ta,
-
sự thật này thì xưa như trái đất rồi.
-
Tại sao điều này khó mà đạt được
và chúng ta thường phớt lờ dễ dàng?
-
Vâng, chúng ta là con người.
-
Cái ta muốn là một giải pháp thật nhanh chóng,
-
thứ mà chúng ta có thể đạt được
-
và làm cho cuộc sống chúng ta tốt đẹp
cũng như duy trì nó như thế.
-
Các mối quan hệ thì rất rối ren và phức tạp
-
những nỗ lực để gắn bó với gia đình và bạn bè,
-
thì chẳng hấp dẫn hay hào nhoáng.
-
Đó là việc làm cả đời. Và nó chẳng có hồi kết.
-
Trong nghiên cứu 75 năm của chúng tôi,
những người tham gia hạnh phúc nhất lúc về hưu
-
là những người đã rất năng nổ
để biến đồng nghiệp thành bạn bè.
-
Giống như thế hệ trẻ gen Y trong nghiên cứu gần đây,
-
rất nhiều người trong số những người đàn ông
của chúng tôi khởi đầu là những thanh niên
-
đã từng tin rằng danh vọng, sự thịnh vượng
và thành tựu lẫy lừng
-
mới thực sự là thứ họ cần theo đuổi
để có một cuộc sống tốt.
-
Nhưng qua 75 năm, nghiên cứu của chúng tôi đã chỉ ra
-
rằng những người hạnh phúc nhất
là những người để tâm tới các mối quan hệ,
-
với gia đình, bạn bè và cộng đồng xung quanh.
-
Vậy bạn thì sao?
-
Cứ cho là bạn đang 25, 40 hay 60 tuổi.
-
Việc để tâm tới các mối quan hệ là như thế nào?
-
Thật ra có vô vàn cách.
-
Có thể đó đơn giản chỉ là bỏ điện thoại xuống
và dành thời gian với mọi người
-
hay làm sống lại một mối quan hệ đã cũ kỹ
bằng cách cùng nhau làm một điều gì mới,
-
cùng tản bộ hay những buổi tối hẹn hò,
-
hay nối lại liên lạc với một thành viên gia đình
mà bạn đã không nói chuyện hàng năm trời,
-
do tất cả các mâu thuẫn gia đình
quá đỗi bình thường ấy
-
có thể làm hại
-
tới những người hay hận thù.
-
Tôi muốn khép lại bằng
một câu danh ngôn từ Mark Twain.
-
Hơn một thế kỷ trước,
-
ông ấy đã ngẫm lại cuộc đời của chính mình,
-
và viết ra câu này:
-
"Không có thời gian đâu, cuộc sống rất ngắn ngủi
-
cho những cuộc cãi vã vặt vãnh,
những lời hối lỗi, làm đau trái tim, và đổ lỗi.
-
Ta chỉ còn thời gian cho sự yêu thương,
-
và ngay lập tức, hãy nói ra điều đó đi."
-
Cuộc sống tốt đẹp được xây dựng
bởi những mối quan hệ tốt.
-
Xin cảm ơn.
-
(Vỗ tay)