Ngài Ken Robinson: Hãy mang lại cuộc cách mạng giáo dục!
-
0:01 - 0:034 năm trước tôi cũng đứng nói ở đây
-
0:03 - 0:05tôi nhớ thời đó,
-
0:05 - 0:08người ta không đăng mấy bài nói lên mạng
-
0:08 - 0:12mà bỏ vô hộp rồi tặng cho TEDsters
-
0:12 - 0:14một bộ mấy đĩa DVD,
-
0:14 - 0:17để họ mang về, chưng lên kệ cho bụi đóng 4 năm trời
-
0:17 - 0:19(Cười)
-
0:19 - 0:21Và Chris đã gọi cho tôi
-
0:21 - 0:23một tuần sau buổi nói chuyện đó
-
0:23 - 0:25nói rằng, "Tụi tôi sẽ đăng mấy bài nói lên mạng.
-
0:25 - 0:28Tôi đăng bài của anh được chứ?" Và tôi đáp rằng "Được thôi"
-
0:28 - 0:30Và 4 năm sau
-
0:30 - 0:32đã có 4.000 người xem..
-
0:32 - 0:35À, thực ra thì đã có 4.000 lượt tải
-
0:35 - 0:38Nên tôi nghĩ có thể đem số đó nhân lên cho 20 lần hay đại loại vậy
-
0:38 - 0:40để ước lượng số người đã xem bài nói đó.
-
0:40 - 0:44Và theo lời Chris, thì dân tình đang khao khát
-
0:44 - 0:46được xem những clip về tôi
-
0:46 - 0:49(Cười)
-
0:49 - 0:52(Vỗ tay)
-
0:54 - 0:55...quý vị có thấy vậy không?
-
0:55 - 0:58(Cười)
-
1:00 - 1:03Vậy nên sự kiện này đã được chuẩn bị hết sức kĩ lưỡng
-
1:03 - 1:07để tôi quay thêm một clip nữa cho thoả lòng quý vị.
-
1:07 - 1:08(Cười)
-
1:10 - 1:12Al Gore cũng đã thuyết trình
-
1:12 - 1:15tại hội nghị của TED 4 năm về trước
-
1:15 - 1:17về khủng hoảng khí hậu
-
1:17 - 1:19Tôi đã nhắc đến chuyện đó
-
1:19 - 1:21ở cuối buổi nói chuyện lần trước.
-
1:21 - 1:23Tôi sẽ tiếp tục từ phần đó
-
1:23 - 1:26vì tôi chỉ có 18 phút
-
1:26 - 1:28Vậy nên, như tôi vừa nói...
-
1:28 - 1:33(Cười)
-
1:36 - 1:38Ông ấy nói đúng
-
1:38 - 1:41Rõ ràng là có một cuộc khủng hoảng khí hậu
-
1:41 - 1:44Nếu ai đó không tin, thì họ nên ra ngoài nhiều hơn
-
1:44 - 1:47(Cười)
-
1:47 - 1:50Nhưng tôi tin còn có một cuộc khủng hoảng nữa
-
1:51 - 1:53cũng khắc nghiệt như vậy
-
1:53 - 1:56và có cùng nguồn gốc,
-
1:56 - 1:59và cả hai đều cấp thiết như nhau.
-
1:59 - 2:01Và ý tôi là
-
2:01 - 2:03bạn có thể nói "Ê, đủ rồi.
-
2:03 - 2:051 cuộc khủng hoảng chưa đủ sao;
-
2:05 - 2:08ai lại cần thêm cái thứ hai nữa chớ."
-
2:08 - 2:10Nhưng đây không phải là về tài nguyên thiên nhiên
-
2:10 - 2:13mặc dù tôi tin là vậy
-
2:13 - 2:15mà là về nguồn nhân lực
-
2:15 - 2:17Tôi tin rằng, về cơ bản
-
2:17 - 2:19cũng giống như mọi người đề cập vài ngày qua
-
2:19 - 2:22rằng chúng ta đã sử dụng rất tệ
-
2:22 - 2:25khả năng của mình.
-
2:25 - 2:27Có rất nhiều người trải qua cuộc đời mình
-
2:27 - 2:30mà không thực sự nhận ra được mình có tài cán gì,
-
2:30 - 2:32hay thậm chí chẳng biết đến nó nữa
-
2:32 - 2:34Tôi đã gặp rất nhiều những người
-
2:34 - 2:37nghĩ rằng mình chẳng có tài năng gì.
-
2:38 - 2:41Thật ra, giờ đây tôi chia thế giới thành 2 loại người
-
2:41 - 2:44Jeremy Bentham, một triết gia theo thuyết vị lợi,
-
2:44 - 2:46nói rằng:
-
2:46 - 2:48"Trên thế giới này có hai loại người,
-
2:48 - 2:50những người chia thế giới ra làm hai loại
-
2:50 - 2:52và những kẻ không làm điều đó."
-
2:52 - 2:55(Cười)
-
2:57 - 2:59Tôi thì có.
-
2:59 - 3:01(Cười)
-
3:04 - 3:06Tôi đã gặp rất nhiều những người
-
3:06 - 3:09không thích những việc mình làm
-
3:09 - 3:11Họ chỉ sống
-
3:11 - 3:13cho qua ngày đoạn tháng
-
3:13 - 3:15Họ chẳng thích thú gì với những việc mình làm
-
3:15 - 3:18Họ chịu đựng, thay vì tận hưởng nó
-
3:18 - 3:21và chờ đến kì nghỉ cuối tuần.
-
3:21 - 3:23Nhưng tôi cũng đã gặp những người
-
3:23 - 3:25say mê với công việc mình làm
-
3:25 - 3:27và không thể tưởng tượng liệu họ có thể làm việc gì khác.
-
3:27 - 3:30Nếu bạn bảo: "Cậu thôi việc này đi," thì hẳn họ sẽ bối rối lắm.
-
3:30 - 3:33vì đó không đơn thuần là công việc thôi, mà là chính bản thân họ.
-
3:33 - 3:35"Nhưng nó là là bản thân tớ, cậu biết mà.
-
3:35 - 3:37sẽ điên lắm nếu tớ bỏ việc này, vì
-
3:37 - 3:39nó nói lên mọi thứ trong tớ."
-
3:39 - 3:42Nhưng những người như vậy hơi ít.
-
3:42 - 3:44Tôi nghĩ
-
3:44 - 3:46họ thực sự là thiểu số
-
3:46 - 3:48Và tôi nghĩ có nhiều
-
3:48 - 3:50khả năng để giải thích cho việc này
-
3:50 - 3:52Nổi bật trong số đó
-
3:52 - 3:54là giáo dục,
-
3:54 - 3:56vì giáo dục, theo một cách nào đó,
-
3:56 - 3:58đã đẩy rất nhiều người
-
3:58 - 4:00ra xa tài năng thật sự của họ.
-
4:00 - 4:03Và tài nguyên con người cũng giống như tài nguyên thiên nhiên;
-
4:03 - 4:05chúng được vùi sâu bên trong
-
4:05 - 4:07Bạn phải cất công tìm kiếm.
-
4:07 - 4:09chứ chúng không nằm trên bề mặt.
-
4:09 - 4:12Bạn phải tạo ra tình huống để chúng có thể bộc lộ.
-
4:12 - 4:14Và có thể bạn đang nghĩ rằng
-
4:14 - 4:16giáo dục sẽ tạo ra những tình huống đó
-
4:16 - 4:18Nhưng thường thì không.
-
4:18 - 4:20Hầu hết mọi nền giáo dục trên thế giới
-
4:20 - 4:22đang được cải cách.
-
4:22 - 4:24Nhưng vậy vẫn chưa đủ.
-
4:24 - 4:26Cải cách chẳng còn tác dụng gì nữa,
-
4:26 - 4:29vì thực ra nó chỉ chắp vá thêm cho một món đồ đã vỡ
-
4:29 - 4:31Cái chúng ta cần --
-
4:31 - 4:33và khái niệm được nhắc tới trong suốt mấy buổi hội thảo gần đây --
-
4:33 - 4:35không phải là Cách tân
-
4:35 - 4:38mà là một cuộc Cách mạng trong giáo dục.
-
4:38 - 4:40Giáo dục phải được nhào nặn
-
4:40 - 4:42thành một thứ gì khác.
-
4:42 - 4:47(Vỗ tay)
-
4:48 - 4:50Một trong những thách thức
-
4:50 - 4:52là làm sao để đổi mới một cách cơ bản
-
4:52 - 4:54nền giáo dục.
-
4:54 - 4:56Đổi mới là rất khó
-
4:56 - 4:58vì nó có nghĩa là làm một việc gì đó
-
4:58 - 5:00mà mọi công đoạn của nó đều không thể được thực hiện theo một cách dễ dàng
-
5:00 - 5:03Nó có nghĩa là chúng ta phải thách thức những gì được cho là hiển nhiên
-
5:03 - 5:06những thứ chúng ta nghĩ là rõ ràng.
-
5:06 - 5:08Vấn đề lớn nhất của việc cải cách
-
5:08 - 5:10hay biến đổi
-
5:10 - 5:12là phá bỏ những lề thói thông thường
-
5:12 - 5:14những thứ mà người ta nghĩ rằng..
-
5:14 - 5:16"Nó là vậy đó, làm sao làm khác đi được"
-
5:16 - 5:19Gần đây tôi tình cờ chộp được một câu nói của Abraham Lincoln,
-
5:19 - 5:22người mà tôi nghĩ là các bạn sẽ rất thích thú được diện kiến vào lúc này
-
5:22 - 5:24(Cười)
-
5:24 - 5:27Ông ta nói câu này vào tháng 12 năm 1862
-
5:27 - 5:30vào kì họp thường niên thứ hai của Quốc hội.
-
5:31 - 5:34Phải nói trước là tôi chẳng biết chuyện gì xảy ra vào lúc đó.
-
5:36 - 5:38Ở Anh, chúng ta không dạy lịch sử Mĩ.
-
5:38 - 5:40(Cười)
-
5:40 - 5:43Chúng ta đàn áp nó. Đó là chính sách.
-
5:43 - 5:45(Cười)
-
5:46 - 5:48Vậy nên có lẽ có gì đó hay ho đã xảy ra vào tháng 12 năm 1862,
-
5:48 - 5:50chắc vị nào người Mĩ ngồi đây
-
5:50 - 5:52sẽ biết.
-
5:53 - 5:55Ông ấy nói thế này:
-
5:55 - 5:57Những lề thói
-
5:57 - 5:59của quá khứ bình lặng
-
5:59 - 6:02không còn phù hợp với hiện tại đầy sóng gió.
-
6:02 - 6:04Thời cơ
-
6:04 - 6:06đang chồng chất cùng với khó khăn
-
6:06 - 6:09và chúng ta phải vươn lên cùng với thời cơ."
-
6:09 - 6:11Tôi thích chỗ này.
-
6:11 - 6:14Không phải "vươn tới" mà là "vươn lên cùng"
-
6:15 - 6:17Trong tình hình mới,
-
6:17 - 6:20chúng ta phải nghĩ theo cách mới
-
6:20 - 6:23và làm theo cách mới.
-
6:23 - 6:26Chúng ta phải giải phóng bản thân mình
-
6:26 - 6:29và nhờ đó chúng ta sẽ cứu được tổ quốc."
-
6:29 - 6:31Tôi thích từ đó, "giải phóng."
-
6:31 - 6:33Quí vị có biết nó nghĩa là gì không?
-
6:33 - 6:36Chúng ta bị trói buộc bởi những ý tưởng
-
6:36 - 6:38được coi là hiển nhiên,
-
6:38 - 6:40là trật tự tự nhiên, là cách mà sự việc sẽ xảy ra.
-
6:40 - 6:42Và nhiều trong số những ý nghĩ đó
-
6:42 - 6:45đã được hình thành, không phải cho thời đại này,
-
6:45 - 6:48mà cho những hoàn cảnh của những thế kỉ trước.
-
6:48 - 6:50Nhưng bộ óc chúng ta vẫn bị chúng thôi miên.
-
6:50 - 6:53và chúng ta phải giải phóng mình khỏi những ý nghĩ đó.
-
6:53 - 6:56Nói thì dễ rồi.
-
6:56 - 6:59Nhưng rất khó để biết được chúng ta đã cho những gì là hiển nhiên.
-
6:59 - 7:02Bởi vì bạn đã coi nó là điều hiển nhiên.
-
7:02 - 7:05Vậy để tôi kiểm tra thử một vài chuyện ta cho là hiển nhiên.
-
7:05 - 7:08Quí vị nào ngồi đây đã qua 25 tuổi?
-
7:08 - 7:10Tôi không nghĩ quí vị chấp nhận đó là điều hiển nhiên.
-
7:10 - 7:12Đừng tự ép mình vậy chứ.
-
7:12 - 7:15Vậy những ai ngồi đây chưa đến 25 tuổi?
-
7:15 - 7:18Tốt. Vậy, những vị trên 25 tuổi,
-
7:18 - 7:21vui lòng giơ tay nên nếu bạn có đeo đồng hồ.
-
7:21 - 7:24Hơi bị nhiều nhỉ?
-
7:24 - 7:27Hãy thử hỏi tương tự với một căn phòng toàn thanh niên xem.
-
7:27 - 7:29Lũ trẻ không đeo đồng hồ.
-
7:29 - 7:31Không phải vì chúng không thể hay không được phép,
-
7:31 - 7:33và là vì chúng không thích.
-
7:33 - 7:35Nguyên nhân là do, chúng ta, những ai trên 25 tuổi
-
7:35 - 7:38đã lớn lên trong một thời đại tiền-số-hoá.
-
7:38 - 7:40Vậy nên nếu ai đó muốn biết thời gian,
-
7:40 - 7:42anh ta phải đeo một thứ gì đó hiển thị thời gian.
-
7:42 - 7:45Lũ trẻ ngày nay sống trong một xã hội số hoá,
-
7:45 - 7:47và với chúng, thời gian có ở mọi nơi.
-
7:47 - 7:49Chẳng có lí do gì để đeo đồng hồ cả.
-
7:49 - 7:51Và nhân tiện, quý vị cũng cũng đâu phải đeo đồng hồ nữa;
-
7:51 - 7:54nhưng chẳng qua nó đã là một thói quen, và chúng ta vẫn cứ tiếp tục đeo nó.
-
7:54 - 7:57Đứa con gái 20 tuổi của tôi, Kate, chẳng bao giờ đeo đồng hồ.
-
7:57 - 7:59Nó không tìm ra lí do nào để làm vậy.
-
7:59 - 8:02Kate nói, "Nó chỉ có 1 chức năng thôi à."
-
8:02 - 8:07(Cười)
-
8:07 - 8:10"..chẳng đâu vào đâu cả"
-
8:10 - 8:12tôi nói, "Đâu có, nó còn coi được ngày tháng mà."
-
8:12 - 8:16(Cười)
-
8:17 - 8:20"Nó cũng có nhiều chức năng chớ bộ."
-
8:20 - 8:23Trong giáo dục, có những thứ trói buộc suy nghĩ chúng ta.
-
8:23 - 8:25Để tôi cho một ví dụ.
-
8:25 - 8:28Tư tưởng về sự tuyến tính,
-
8:28 - 8:31bạn bắt đầu ở đây, đi theo một con đường,
-
8:31 - 8:33và nếu mọi chuyện suôn sẽ, bạn sẽ kết thúc,
-
8:33 - 8:35cứ thế cho đến hết cuộc đời.
-
8:37 - 8:39Mọi người ở TED đều đã ẩn dụ,
-
8:39 - 8:42hay đôi khi nói toạc ra, một chân lí,
-
8:42 - 8:45rằng cuộc sống không mang tính tuyến tính, mà có tính hữu cơ.
-
8:45 - 8:47Chúng ta tạo ra cuộc sống này một cách cộng sinh
-
8:47 - 8:49khi ta khám phá những khả năng của mình
-
8:49 - 8:52và ngược lại chúng cũng giúp ta tạo ra những điều kiện.
-
8:52 - 8:54Nhưng chúng ta đã quá lệ thuộc vào
-
8:54 - 8:56kiểu suy nghĩ tuyến tính này.
-
8:56 - 8:58Có lẽ mục tiêu cao nhất của giáo dục
-
8:58 - 9:00là làm sao để vào được đại học.
-
9:00 - 9:03Hình như chúng ta yêu thích việc đẩy lũ trẻ vào đại học,
-
9:03 - 9:05một vài trường nổi tiếng,
-
9:05 - 9:07Tôi không nói là không nên học đại học, nhưng không phải ai cũng cần vào đó
-
9:07 - 9:09và không phải ai cũng cần vào đó ngay bây giờ
-
9:09 - 9:11Có thể là sau này, chứ không phải ngay bây giờ.
-
9:11 - 9:13Có một lần tôi đến San Francisco
-
9:13 - 9:15để kí tặng sách.
-
9:15 - 9:17Có một anh chàng đến mua sách, khoảng 30 tuổi.
-
9:17 - 9:19Tôi hỏi, "Anh làm nghề gì?"
-
9:19 - 9:22Anh ta trả lời, "Tôi là lính cứu hoả."
-
9:22 - 9:24Tôi lại hỏi, "Anh làm được bao lâu rồi?"
-
9:24 - 9:26Anh ta đáp, "Mọi lúc, tôi lúc nào cũng là lính cứu hoả."
-
9:26 - 9:28Tôi hỏi, "Vậy anh quyết định từ khi nào?"
-
9:28 - 9:31"Từ bé cơ, thực ra nó cũng hơi rắc rối lúc tôi còn đi học,
-
9:31 - 9:34vì ở trường, ai cũng muốn làm lính cứu hoả cả."
-
9:34 - 9:37Anh ta nói, "Nhưng tôi thực sự muốn làm một lính cứu hoả."
-
9:37 - 9:40Anh ta nói tiếp, "Khi tôi học 12,
-
9:40 - 9:43mấy giáo viên không coi trọng nghề đó.
-
9:43 - 9:45Trong đó có một ông thầy.
-
9:45 - 9:47Ông ta nói tôi đang phí phạm cuộc đời mình
-
9:47 - 9:49nếu tôi làm vậy,
-
9:49 - 9:52rằng tôi phải vào đại học, và trở thành một người chuyên nghiệp,
-
9:52 - 9:54rằng tôi có nhiều tiềm năng,
-
9:54 - 9:56rằng tôi đang phí phạm tài năng của mình."
-
9:56 - 9:58Anh ta nói, "Thật xấu hổ
-
9:58 - 10:00khi ông ấy nói vậy trước cả lớp, và tôi đã rất bực mình.
-
10:00 - 10:02Nhưng đó là việc tôi muốn làm, và ngay khi tốt nghiệp,
-
10:02 - 10:05tôi nộp đơn vào sở cứu hoả và được nhận.
-
10:05 - 10:07Anh ấy nói, "Tôi cũng vừa nghĩ đến ông ta,
-
10:07 - 10:10ngay vài phút trước, khi nghe ông thuyết trình,"
-
10:10 - 10:12"vì 6 tháng trước,
-
10:12 - 10:14tôi đã cứu mạng lão,"
-
10:14 - 10:16(Cười)
-
10:16 - 10:18"trong một tai nạn xe hơi,
-
10:18 - 10:21tôi kéo ông ấy ra, hô hấp nhân tạo,
-
10:21 - 10:24tiện thể, tôi cũng cứu luôn vợ ông ta."
-
10:24 - 10:26"Có lẽ bây giờ ông ấy sẽ nghĩ khác về tôi."
-
10:26 - 10:28(Cười)
-
10:28 - 10:33(Vỗ tay)
-
10:34 - 10:36Theo tôi,
-
10:36 - 10:38xã hội loài người phụ thuộc vào
-
10:38 - 10:40rất nhiều tài năng khác nhau
-
10:40 - 10:43chứ không phải khái niệm về một khả năng đơn thuần nào đó.
-
10:43 - 10:45Và tâm điểm của thử thách này
-
10:45 - 10:47(Vỗ tay)
-
10:47 - 10:49Tâm điểm của thử thách này
-
10:49 - 10:51chính là xây dựng lại cách nhìn của chúng ta về khả năng
-
10:51 - 10:53và sự hiểu biết.
-
10:53 - 10:55Vấn đề chính là lối suy nghĩ tuyến tính.
-
10:55 - 10:57Khi tôi đến Los Angeles
-
10:57 - 10:599 năm trước
-
10:59 - 11:02tôi đọc được một câu..
-
11:02 - 11:04có vẻ rất hay,
-
11:04 - 11:07"Đại học bắt đầu từ mẫu giáo."
-
11:09 - 11:11Làm gì có!
-
11:11 - 11:14(Cười)
-
11:14 - 11:16Giỡn hả?
-
11:16 - 11:19Nếu có thời gian, tôi sẽ nói chuyện này, nhưng tiếc là không.
-
11:19 - 11:21(Cười)
-
11:21 - 11:23Mẫu giáo bắt đầu từ mẫu giáo.
-
11:23 - 11:25(Cười)
-
11:25 - 11:27Một người bạn của tôi từng nói,
-
11:27 - 11:30"Một đứa trẻ 3 tuổi không phải là một nửa của một đứa trẻ 6 tuổi."
-
11:30 - 11:32(Cười)
-
11:32 - 11:37(Vỗ tay)
-
11:37 - 11:39Chúng mới có 3 tuổi
-
11:39 - 11:41Nhưng như ta đã nghe nói ở phiên họp trước,
-
11:41 - 11:44bây giờ chúng phải cạnh tranh để vào được mẫu giáo,
-
11:44 - 11:46để vào được một trường ngon lành,
-
11:46 - 11:49rằng người ta phải phỏng vấn để được đi học, khi mới có 3 tuổi.
-
11:51 - 11:53Lũ trẻ ngồi trước hội đồng giám khảo,
-
11:53 - 11:55cầm đơn trên tay,
-
11:55 - 11:58(Cười)
-
11:58 - 12:00người ta lật lật vài trang rồi hỏi, "Có vậy thôi hả?"
-
12:00 - 12:02(Cười)
-
12:02 - 12:05(Vỗ tay)
-
12:05 - 12:08"Mày sống được 36 tháng rồi, mà chưa làm được gì hả?"
-
12:08 - 12:15(Cười)
-
12:15 - 12:18"Đồ vô tích sự."
-
12:18 - 12:21"36 tháng trời chỉ biết bú mẹ!"
-
12:21 - 12:24(Cười)
-
12:26 - 12:29Đúng là quá đáng, nhưng nó vẫn có sự thu hút.
-
12:29 - 12:31Một vấn đề lớn nữa là sự phù hợp
-
12:31 - 12:33Chúng ta xây dựng nền giáo dục của mình
-
12:33 - 12:35dựa trên mô hình thức ăn nhanh.
-
12:35 - 12:38Vấn đề này Jamie Oliver đã nói mấy hôm trước.
-
12:38 - 12:40Có 2 mô hình đảm bảo chất lượng trong cung cấp thức ăn cho các hội nghị.
-
12:40 - 12:42Một loại là "Thức ăn nhanh",
-
12:42 - 12:44mọi thứ đều được chuẩn hoá.
-
12:44 - 12:46Còn loại kia giống như chuỗi nhà hàng Zagat và Michelin,
-
12:46 - 12:48mọi thứ không được chuẩn hoá,
-
12:48 - 12:50mà được tuỳ biến theo những yếu tố bản địa.
-
12:50 - 12:53Chúng ta đã bán rẻ mình cho mô hình "Giáo dục nhanh" này
-
12:53 - 12:56Và đang vắt kiệt tinh thần và năng lượng của chính mình
-
12:56 - 12:59cũng giống như thức ăn nhanh phá hoại cơ thể chúng ta.
-
12:59 - 13:04(Vỗ tay)
-
13:05 - 13:07Tôi nghĩ chúng ta phải nhận ra một số điều ở đây.
-
13:07 - 13:10Một là, tài năng của con người cực kì đa dạng.
-
13:10 - 13:12Con người có những năng khiếu hoàn toàn khác nhau.
-
13:12 - 13:14Gần đây tôi nhớ ra là
-
13:14 - 13:16hồi nhỏ tôi được cho một cây guitar
-
13:16 - 13:19cũng cùng thời khi Eric Clapton có cây đàn đầu tiên.
-
13:20 - 13:23Hình như mọi chuyện khá suông sẻ với Eric
-
13:23 - 13:25(Cười)
-
13:25 - 13:27tôi chả có khiếu đàn hát.
-
13:27 - 13:30Tôi không tài nào làm thứ đó hoạt động được
-
13:30 - 13:32bất kể là tôi cố gắng thế nào.
-
13:32 - 13:34Nó cứ trơ ra.
-
13:37 - 13:39Nhưng vấn đề không chỉ có vậy.
-
13:39 - 13:41Vấn đề là ở đam mê.
-
13:41 - 13:43Người ta thường giỏi về những thứ họ không thực sự chú tâm đến.
-
13:43 - 13:45Chính đam mê,
-
13:45 - 13:48là thứ kích thích tinh thần và năng lượng của chúng ta.
-
13:48 - 13:51Nếu bạn làm việc mình thích, việc bạn thành thạo,
-
13:51 - 13:54thì thời gian sẽ đi theo một hướng hoàn toàn khác.
-
13:54 - 13:57Vợ tôi vừa viết xong một cuốn tiểu thuyết,
-
13:57 - 13:59tôi nghĩ nó khá hay,
-
13:59 - 14:02nhưng bà ấy biến đi hàng giờ liền
-
14:02 - 14:04Nếu bạn làm việc mình yêu thích
-
14:04 - 14:07một giờ trôi nhanh như 5 phút vậy
-
14:07 - 14:09Nếu bạn làm những việc không đồng nhịp với tâm hồn mình,
-
14:09 - 14:115 phút trôi qua cứ như một giờ vậy.
-
14:11 - 14:14Và lí do nhiều người đang chán bỏ giáo dục
-
14:14 - 14:16là vì nó không nuôi dưỡng tâm hồn họ,
-
14:16 - 14:19nó không nuôi dưỡng sức sống hay đam mê trong họ.
-
14:19 - 14:22Tôi nghĩ chúng ta phải thay đổi hình tượng này.
-
14:22 - 14:25Chúng ta phải đi từ mô hình giáo dục công nghiệp,
-
14:25 - 14:27một dây chuyền sản xuất sản xuất con người,
-
14:27 - 14:29dựa trên sự tuyến tính,
-
14:29 - 14:32và cứng nhắc.
-
14:32 - 14:34Chúng ta phải tiến tới một mô hình
-
14:34 - 14:37đặt nền tảng thiên về những tính chất của nông nghiệp.
-
14:37 - 14:40Ta phải nhận ra rằng vun trồng con người
-
14:40 - 14:42không phải là một quá trình cơ khí,
-
14:42 - 14:44mà là một quá trình sinh học.
-
14:44 - 14:47không thể đoán trước được sản phẩm của nó;
-
14:47 - 14:49tất cả những gì bạn có thể làm, giống như một nông dân,
-
14:49 - 14:51là tạo ra điều kiện
-
14:51 - 14:53để con người phát triển
-
14:53 - 14:56Vậy nên khi xem xét việc cải cách và biến đổi nền giáo dục,
-
14:56 - 14:59nó không giống nhân rộng một mô hình.
-
14:59 - 15:01Có những mô hình tốt, chẳng hạn như KIPPs.
-
15:01 - 15:03Có rất nhiều.
-
15:03 - 15:06Vấn đề nằm ở việc xào nấu nó theo điều kiện của mình,
-
15:06 - 15:08và cá nhân hoá giáo dục
-
15:08 - 15:10cho những người bạn đang thực sự dạy dỗ.
-
15:10 - 15:12Và tôi nghĩ
-
15:12 - 15:14đó chính là câu trả lời cho tương lai
-
15:14 - 15:17vì vấn đề không phải là nhân rộng MỘT giải pháp mới;
-
15:17 - 15:19mà là tạo ra một cuộc cách mạng mới trong giáo dục,
-
15:19 - 15:22trong đó, con người sẽ tìm ra lối đi của riêng mình
-
15:22 - 15:25nhưng với sự giúp đỡ của một chương trình giảng dạy được cá nhân hoá.
-
15:25 - 15:27Tại căn phòng này,
-
15:27 - 15:29có rất nhiều người đại diện
-
15:29 - 15:31cho những nguồn lực khổng lồ về kinh doanh,
-
15:31 - 15:33truyền thông, internet.
-
15:33 - 15:35Những công nghệ này,
-
15:35 - 15:38kết hợp với tài năng tuyệt vời của người giáo viên,
-
15:38 - 15:41sẽ tạo ra thời cơ để cách mạng hoá nền giáo dục.
-
15:41 - 15:43Và tôi phải hối thúc các vị làm ngay,
-
15:43 - 15:45vì nó mang tính sống còn, không chỉ với chúng ta,
-
15:45 - 15:47mà còn với tương lai của con em chúng ta,
-
15:47 - 15:49chúng ta phải chuyển từ mô hình công nghiệp
-
15:49 - 15:51sang nông nghiệp,
-
15:51 - 15:54làm sao để mỗi ngôi trường đều có thể bắt đầu ngay trong nay mai.
-
15:54 - 15:56Đó chính là nơi lũ trẻ trải nghiệm cuộc sống.
-
15:56 - 15:58Hoặc có thể là ở nhà, nơi chúng chọn để được giáo dục
-
15:58 - 16:00cùng với gia đình và bạn bè.
-
16:00 - 16:02Đã có nhiều người nói về những giấc mơ
-
16:02 - 16:05vài ngày gần đây.
-
16:05 - 16:07Và xin ít phút nữa thôi --
-
16:07 - 16:10Tôi đã rất ấn tượng khi nghe một bài hát của Natalie Merchant tối qua,
-
16:10 - 16:12phổ nhạc từ một bài thơ,
-
16:12 - 16:14Tôi sẽ đọc một bài thơ rất ngắn
-
16:14 - 16:17của W.B.Yeats, chắc sẽ có một vài người biết.
-
16:17 - 16:19Ông viết bài này cho người tình của mình,
-
16:19 - 16:21Maud Gonne,
-
16:21 - 16:24và ông ấy rất buồn vì
-
16:24 - 16:27không thể cho nàng thứ ông nghĩ là nàng muốn
-
16:27 - 16:30Ông đã nói, "Anh có thứ khác, nhưng có lẽ không dành cho em."
-
16:30 - 16:32Ông nói rằng.
-
16:32 - 16:35Nếu anh có vải thêu tự thiên đường
-
16:35 - 16:37dát sợi vàng
-
16:37 - 16:39cùng ánh bạc,
-
16:39 - 16:41Màu da trời xanh và mập mờ
-
16:41 - 16:43và vải tối
-
16:43 - 16:46của bóng đêm và ánh sáng chập chờn
-
16:46 - 16:49anh sẽ trải nó dưới chân em
-
16:49 - 16:52Nhưng anh, nghèo,
-
16:52 - 16:55chỉ có giấc mơ này;
-
16:55 - 16:58Anh trải giấc mơ mình dưới chân em;
-
16:58 - 17:00Hãy bước nhẹ thôi
-
17:00 - 17:03bởi em đang bước trên giấc mơ anh."
-
17:03 - 17:06Và mỗi ngày, ở bất cứ nơi đâu,
-
17:06 - 17:09lũ trẻ đang trải giấc mơ của chúng dưới chân ta
-
17:09 - 17:12Hãy bước thật nhẹ thôi.
-
17:12 - 17:14Cám ơn.
-
17:14 - 17:31(Vỗ tay)
-
17:31 - 17:33Cám ơn rất nhiều.
- Title:
- Ngài Ken Robinson: Hãy mang lại cuộc cách mạng giáo dục!
- Speaker:
- Sir Ken Robinson
- Description:
-
Trong bài diễn thuyết sâu sắc, hài hước, tiếp theo bài diễn thuyết năm 2006 của mình, ngài Ken Robinson đã nhấn mạnh cuộc cách mạng chuyển từ nền "giáo dục công nghiệp" sang một nền giáo dục được cá nhân hoá - tạo một môi trường để trẻ em phát triển tài năng tự nhiên của mình.
- Video Language:
- English
- Team:
closed TED
- Project:
- TEDTalks
- Duration:
- 17:37