Tony Robbins nói về tại sao chúng ta làm điều chúng ta làm
-
0:00 - 0:01(Vỗ tay)
-
0:02 - 0:05Cảm ơn. Tôi phải nói rằng tôi vừa thấy thử thách vừa thấy phấn khích.
-
0:05 - 0:08Sự phấn khích của tôi là: tôi có cơ hội để đền đáp điều gì đó.
-
0:08 - 0:12Thử thách của tôi là: buổi thảo luận ngắn nhất của tôi là trong 50 tiếng đồng hồ.
-
0:12 - 0:13(Cười)
-
0:13 - 0:16Không phải tôi đang phóng đại. Tôi làm việc suốt các ngày cuối tuần, và cái tôi làm --
-
0:16 - 0:17tôi còn làm nhiều hơn nữa, rõ ràng, huấn luyện con người –
-
0:17 - 0:20nhưng tôi đam mê công việc. Bởi lẽ bạn đã học một ngôn ngữ như thế nào?
-
0:20 - 0:22Bạn không học trên lý thuyết,
-
0:22 - 0:25bạn sử dụng nó thường xuyên đến nỗi nó trở thành thực tế.
-
0:25 - 0:28Và lý do chủ yếu tôi ở đây, cạnh việc là một kẻ bá vơ điên khùng,
-
0:28 - 0:30vì tôi thực sự ở một vị trí --
-
0:30 - 0:32Tôi không ở đây để khích lệ bạn, rõ ràng; bạn đâu cần điều này.
-
0:32 - 0:34Và rất nhiều lần mọi người thường hiểu lầm tôi làm,
-
0:34 - 0:37và đó là thứ tôi không hề nghĩ tới. Dẫu vậy,
-
0:38 - 0:39người ta nói với tôi, "Tôi chẳng cần sự khích lệ nào."
-
0:39 - 0:41Và tôi bảo,"À, thú vị thật. Đó cũng không phải việc của tôi."
-
0:41 - 0:45Tôi là anh chàng "Tại sao". Tôi muốn biết tại sao bạn lại làm điều bạn làm.
-
0:45 - 0:47Động cơ hành động của bạn là gì?
-
0:48 - 0:51Cái gì dẫn dắt bạn trong cuộc sống hôm nay? Không phải 10 năm trước.
-
0:51 - 0:53Hay bạn không hề thay đổi? Bởi lẽ tôi tin rằng
-
0:53 - 0:56động lực vô hình bên trong bạn, khi được kích hoạt,
-
0:56 - 0:58là điều quan trọng nhất thế giới.
-
0:58 - 1:02Tôi ở đây bởi tôi tin rằng xúc cảm chính là sức mạnh của cuộc sống.
-
1:02 - 1:04Trí óc của chúng ta đều sáng suốt.
-
1:04 - 1:06Bạn biết mà? Phần lớn đầu óc chúng ta đều sáng suốt, đúng không?
-
1:07 - 1:09Tôi không biết dạng nào khác, nhưng tất cả chúng ta đều biết cách suy nghĩ.
-
1:09 - 1:10Và với trí óc của mình ta có thể giải thích bất kỳ thứ gì.
-
1:11 - 1:14Chúng ta có thể làm bất cứ điều gì. Chúng ta có thể -- Tôi đồng ý với điều được mô tả
-
1:14 - 1:17vài ngày trước, về một ý tưởng rằng mọi người làm việc theo ý thích của họ.
-
1:17 - 1:19Nhưng chúng ta đều biết đôi lúc đó là điều nhảm nhí.
-
1:20 - 1:22Không phải lúc nào bạn cũng làm theo ý thích của mình.
-
1:23 - 1:24bởi lẽ khi xúc cảm đến,
-
1:24 - 1:26nó sẽ làm thay đổi toàn bộ tâm trí chúng ta.
-
1:27 - 1:29Và thật tuyệt vời chúng ta đều suy nghĩ hợp lý
-
1:29 - 1:31về cuộc sống trong thế giới này, và đặc biệt
-
1:31 - 1:33những người cực thông minh trong chúng ta, ta có thể sống theo ý mình.
-
1:33 - 1:35Nhưng tôi thực sự rất muốn biết điều gì dẫn dắt bạn.
-
1:35 - 1:37Và tôi mong muốn là mời bạn tham gia một việc
-
1:37 - 1:40trước khi kết thúc buổi trò chuyện này, là khám phá ra bạn đang ở đâu ngày hôm nay,
-
1:40 - 1:43vì hai lý do. Một: bạn có thể cống hiến nhiều hơn. Và hai:
-
1:44 - 1:46hy vọng ta có thể không chỉ hiểu người khác nhiều hơn,
-
1:46 - 1:49mà có lẽ còn thấy biết ơn họ hơn, và tạo ra những mối liên kết
-
1:49 - 1:51có thể chặn trước vài vấn đề
-
1:51 - 1:52mà chúng ta đối mặt trong xã hội ngày nay.
-
1:52 - 1:54chúng sẽ chỉ bị phóng đại
-
1:54 - 1:55bởi chính công nghệ đang nối kết chúng ta,
-
1:56 - 1:59qua đó con người tiếp xúc nhau ngày càng nhiều hơn. Nhưng sự tiếp xúc đó
-
1:59 - 2:02không phải lúc nào cũng được xem là "mọi người hiện đều hiểu nhau,
-
2:02 - 2:04và mọi người đều coi trọng nhau."
-
2:04 - 2:08Vì vậy, tôi có một nỗi ám ảnh trong suốt ba mươi năm, và nỗi ám ảnh đó là,
-
2:09 - 2:11"Đâu là điều tạo nên khác biệt trong chất lượng cuộc sống?
-
2:12 - 2:13Cái gì tạo nên sự khác biệt trong thành tích mỗi người?"
-
2:13 - 2:14Bởi vì đó là điều tôi được thuê để làm.
-
2:14 - 2:15Nên tôi phải cho ra vài kết quả lập tức.
-
2:15 - 2:18Đó là điều tôi làm suốt 30 năm. Tôi nhấc điện thoại
-
2:18 - 2:21khi một vận động viên đang xuống sức trên truyền hình quốc gia,
-
2:21 - 2:23và họ đang bị dẫn trước 5 quả
-
2:23 - 2:24và bấy giờ họ không thể trở lại sân đấu.
-
2:25 - 2:26Và bấy giờ tôi phải làm được điều gì đó
-
2:26 - 2:28hay sẽ chẳng còn gì để mất. Tôi nhấc điện thoại
-
2:29 - 2:30khi một đứa trẻ định tự kết liễu mình,
-
2:31 - 2:33và ngay bây giờ tôi phải làm gì đó. Và suốt 29 năm --
-
2:33 - 2:36Tôi rất biết ơn nói với bạn rằng tôi chưa bao giờ mất một bệnh nhân nào suốt 29 năm.
-
2:36 - 2:38Không có nghĩa tôi sẽ không, nhưng tôi chưa bao giờ,
-
2:38 - 2:40và sự thấu hiểu nhu cầu con người là nguyên nhân muốn nói với bạn.
-
2:40 - 2:43Vì vậy, khi nhận những cuộc gọi về thành tích, đó là một.
-
2:43 - 2:45Bạn tạo nên sự thay đổi như thế nào?
-
2:46 - 2:49Nhưng tôi cũng tìm xem cái gì
-
2:49 - 2:51định hình khả năng cống hiến một người
-
2:52 - 2:55làm điều gì đó vượt trên bản thân. Vậy có lẽ câu hỏi thực sự là,
-
2:55 - 2:58bạn biết đó, tôi nhìn vào cuộc sống và nhận ra hai bài học lớn.
-
2:58 - 3:00Một: có một khoa học về thành tựu,
-
3:00 - 3:02rằng ta có thể tạo ra bất cứ thành tựu kinh ngạc nào.
-
3:03 - 3:05Đó là "Làm thế nào biến thứ vô hình hữu hình," đúng không?
-
3:05 - 3:07Làm thế nào bạn biến giấc mơ của mình thành sự thật?
-
3:07 - 3:09Dù nó là kinh doanh, sự cống hiến của bạn với xã hội, tiền bạc --
-
3:10 - 3:11Bất kể là gì cho chính bạn -- bản thân, gia đình.
-
3:12 - 3:14Nhưng bài học còn lại của cuộc sống ít đc biết rõ là nghệ thuật thực thi.
-
3:14 - 3:17Bởi lẽ khoa học thì dễ dàng, đúng không?
-
3:17 - 3:19Chúng ta biết các quy tắc. Bạn viết kế hoạch. Bạn làm theo nó --
-
3:20 - 3:21và bạn nhận được kết quả. Một khi bạn đã biết rõ luật chơi
-
3:21 - 3:23bạn chỉ cần, ờ, bạn tăng tiền cược, đúng không?
-
3:24 - 3:26Nhưng nói đến hoàn thành, đó là một nghệ thuật
-
3:26 - 3:28Bởi lẽ, nó là về sự nhận thức rõ giá trị
-
3:28 - 3:31nó là về sự cống hiến. Chỉ bạn cảm nhận được nó.
-
3:32 - 3:35Vì vậy, tôi có một thí nghiệm thú vị để gắng trả lời câu hỏi
-
3:35 - 3:36của câu hỏi thực sự, đâu là điểm khác biệt
-
3:36 - 3:39trong cuộc sống của một người. Nếu bạn quan sát những người
-
3:39 - 3:42mà bạn cho họ tất cả? Tất cả những thứ
-
3:42 - 3:44họ bảo là họ cần. Bạn không chỉ đưa họ một chiếc máy tính 100 đô,
-
3:44 - 3:46bạn đưa cho họ chiếc máy tốt nhất. Bạn cho họ tình yêu,
-
3:46 - 3:47bạn cho họ niềm vui. Bạn an ủi họ.
-
3:48 - 3:50Và những người đó thường -- và tôi chắc bạn biết vài người như vậy --
-
3:51 - 3:53kết thúc phần đời còn lại của họ với tất cả tình yêu, học vấn, tiền bạc
-
3:53 - 3:56và kinh nghiệm, mất cả cuộc đời ra vào trại cai nghiện
-
3:57 - 3:59và sau đó bạn gặp những người từng trải qua nỗi đau tột cùng --
-
4:00 - 4:03rối loạn cảm xúc, tinh thần, lạm dụng tình dục, rối loạn tâm lý --
-
4:03 - 4:05không phải luôn luôn, nhưng thường xuyên, họ trở thành những người
-
4:05 - 4:08cống hiến phần lớn cho xã hội.
-
4:08 - 4:11Vậy, câu hỏi thực sự mà chúng ta phải tự hỏi, đó là cái gì?
-
4:12 - 4:14Cái gì tạo nên chúng ta? Và chúng ta sống trong một văn hóa quá coi trọng cảm xúc
-
4:15 - 4:17Tôi biết phần lớn các bạn không vậy, nhưng nó là một nền văn cảm xúc
-
4:17 - 4:19Nghĩa là cái tư tưởng rằng chúng ta là quá khứ của mình.
-
4:20 - 4:22Và mọi người trong căn phòng này -- bạn sẽ không ở đây
-
4:22 - 4:23nếu bạn mang tư tưởng đó --
-
4:23 - 4:25nhưng -- phần lớn xã hội lại nghĩ lý lịch chính là số phận.
-
4:26 - 4:29Quá khứ bằng tương lai. Và tất nhiên nó sẽ là vậy nếu bạn sống ở đó.
-
4:29 - 4:30Nhưng điều mà những người ở đây biết,
-
4:31 - 4:32và điều chúng ta phải tự nhắc nhở mình, dẫu vậy --
-
4:32 - 4:34bởi lẽ vì bạn có thể nhận thức nó, bạn biết điều mình phải làm
-
4:35 - 4:36nhưng lại không dùng nó, không áp dụng nó.
-
4:37 - 4:38Vì vậy thực sự chúng ta phải tự nhắc nhở mình
-
4:38 - 4:41rằng quyết định là sức mạnh tối thượng. Thật đấy.
-
4:41 - 4:43Bây giờ, khi bạn hỏi ai đó rằng
-
4:43 - 4:44có phải bạn đã từng thất bại?
-
4:44 - 4:46Bao nhiêu người đã từng thất bại khi cố gắng thực hiện
-
4:46 - 4:47điều rất quan trọng trong cuộc đời mình? Nói, "Aye."
-
4:48 - 4:49Khán giả: Aye.
-
4:49 - 4:50Cảm ơn sự thành thật của các bạn.
-
4:51 - 4:52(Cười)
-
4:52 - 4:55Nhưng nếu hỏi người ta, sao bạn không làm được điều gì đó?
-
4:55 - 4:57Ai đó đang làm việc cho bạn, hay một đối tác,
-
4:57 - 4:59hay chính bạn. Khi bạn không đạt được một mục tiêu,
-
4:59 - 5:01Người ta đã đưa ra lý do gì cho sự thất bại của họ?
-
5:01 - 5:03Họ nói gì với bạn? Không có -- không đủ hiểu biết,
-
5:04 - 5:06không có -- kiến thức. Không có -- tiền.
-
5:06 - 5:11Không có -- thời gian. Không có -- công nghệ. Bạn biết đó.
-
5:11 - 5:14Tôi không có nhà quản lý tốt. Không có ...
-
5:14 - 5:18Al Gore: Tòa án tối cao. (Cười).
-
5:28 - 5:30Tony Robins: Và --
-
5:30 - 5:32(Vỗ tay)
-
5:32 - 5:33và --
-
5:33 - 5:36(Vỗ tay)
-
5:36 - 5:38-- Tất cả những thứ đó, kể cả tòa án tối cao, có gì chung?
-
5:38 - 5:40(Cười).
-
5:41 - 5:45Chúng là lý do bạn phàn nàn về sự thiếu thốn, và chúng có thể đúng.
-
5:45 - 5:47Bạn có thể không có tiền, bạn có thể không có Tòa án tối cao,
-
5:48 - 5:50nhưng đó không phải là yếu tố quyết định.
-
5:50 - 5:56(Vỗ tay).
-
5:56 - 5:57Và hãy sửa giúp nếu tôi sai.
-
5:59 - 6:01Yếu tố quyết định không bao giờ là nguồn lực, mà chính là tài xoay xở.
-
6:02 - 6:04Và điều tôi đặc biệt muốn nói, không phải chỉ qua vài cụm từ,
-
6:04 - 6:09là nếu ngài có được xúc cảm, xúc cảm con người, điều gì đó mà tôi đã cảm nhận được
-
6:09 - 6:12từ ngài hôm kia ở một mức độ lớn nhất
-
6:13 - 6:15mà tôi từng cảm nhận, và nếu ngài đã hiểu được xúc cảm đó
-
6:15 - 6:16Tôi tin ngài đã có thể đá mông hắn và chiến thắng.
-
6:17 - 6:22(Vỗ tay).
-
6:22 - 6:26Nhưng, thật dễ dàng cho tôi nói ra hắn nên làm gì.
-
6:26 - 6:28(Cười).
-
6:28 - 6:35Đồ ngốc, Robbins. Nhưng tôi biết khi chúng ta xem cuộc tranh luận (tranh cử) hôm đó,
-
6:36 - 6:38đã có những xúc cảm khóa chặt lại khả năng của con người
-
6:38 - 6:40cảm nhận được tài trí và khả năng của người đàn ông này.
-
6:40 - 6:42Và cách mà nó lướt qua vài người ngày hôm đó --
-
6:42 - 6:45bởi tôi biết những người muốn bỏ phiếu cho ông nhưng lại không,
-
6:46 - 6:49và tôi đã bị thất vọng. Nhưng đã có xúc cảm ở đó.
-
6:49 - 6:50Bao nhiêu người ở đây biết tôi đang nói về cái gì? Nói, "Aye."
-
6:51 - 6:52Khán giả: Aye.
-
6:52 - 6:54TR: Vậy, đó là xúc cảm. Và nếu chúng ta có xúc cảm đúng,
-
6:55 - 6:57ta có thể tự khiến mình làm bất cứ điều gì. Chúng ta có thể làm đc.
-
6:57 - 6:59Nếu bạn đủ sáng tạo, đủ ham vui, đủ hài hước,
-
6:59 - 7:00Bạn có thể trở thành bất cứ ai? Đúng hay sai?
-
7:01 - 7:02Khán giả: Đúng.
-
7:02 - 7:03Nếu bạn không đủ tiền, nhưng bạn đủ sáng tạo và ý chí,
-
7:03 - 7:06bạn sẽ tìm được cách. Vì vậy đây mới là nguồn lực tối thượng.
-
7:06 - 7:09Nhưng đây không phải câu chuyện mọi người thường kể, đúng không?
-
7:09 - 7:11Họ kể hàng đống những câu chuyện khác.
-
7:11 - 7:13Họ nói rằng họ không có đủ nguồn lực, nhưng sau cùng,
-
7:13 - 7:15nếu bạn xem ở đây một chút -- làm ơn lật lên --
-
7:16 - 7:17họ nói, những lý do họ thất bại là gì?
-
7:18 - 7:21Người tiếp theo, ông phá vỡ mô hình của tôi, đồ đáng chết.
-
7:21 - 7:25(Cười).
-
7:25 - 7:26Nhưng tôi biết ơn nỗ lực đó. Tôi sẽ nói thế
-
7:26 - 7:28(Cười)
-
7:28 - 7:31Cái gì xác định nguồn lực của bạn? Chúng ta nói quyết định dẫn dắt số phận.
-
7:31 - 7:35là điều tôi nhấn mạnh. Nếu các quyết định định tạo số phận,
-
7:35 - 7:37có ba quyết định. Bạn phải tập trung vào cái gì?
-
7:37 - 7:39Ngay lúc này, bạn phải chọn điều mình tập trung
-
7:39 - 7:41Lúc này, hữu thức hay vô thức. Phút giây bạn quyết định
-
7:42 - 7:43tập trung vào điều gì đó, bạn phải cho nó một ý nghĩa,
-
7:44 - 7:46và dù ý nghĩa đó là gì thì nó cũng tạo ra xúc cảm.
-
7:46 - 7:49Đây là kết thúc hay khởi đầu? Chúa đang trừng phạt tôi
-
7:49 - 7:51hay tưởng thưởng tôi, hay đây chỉ là thảy xúc sắc?
-
7:52 - 7:55Một xúc cảm, khi đó, tạo ra hành động cho chúng ta
-
7:55 - 7:56Vì vậy, nghĩ về cuộc sống của chính bạn.
-
7:57 - 7:58Những quyết định đã dẫn dắt số phận bạn.
-
7:59 - 8:01Và điều đó nghe thật nghiêm trọng, nhưng trong năm, mười năm vừa rồi,
-
8:02 - 8:03mười lăm năm, bạn đã có bao nhiêu quyết định
-
8:03 - 8:05mà nếu bạn quyết định khác đi,
-
8:05 - 8:08cuộc đời bạn sẽ hoàn toàn khác? Bao nhiêu người có thể nghĩ ra?
-
8:08 - 8:09thực lòng dù tốt hay xấu hơn? Hãy nói, "Aye."
-
8:10 - 8:11Khán giả: Aye.
-
8:11 - 8:13Vậy cơ bản thì, có lẽ nó là chọn lựa nơi làm việc,
-
8:13 - 8:14và bạn gặp tình yêu của đời mình ở đó.
-
8:15 - 8:17có lẽ nó là chọn lựa nghề nghiệp. Tôi biết những thiên tài Google ở đây--
-
8:18 - 8:19Ý tôi là, tôi hiểu rằng quyết định ban đầu của họ
-
8:20 - 8:22là bán công nghệ của họ. Cho là họ đã quyết định vậy
-
8:23 - 8:25đối lập lại với việc xây dựng văn hóa của chính họ? Thế giới sẽ thay đổi chừng nào?
-
8:25 - 8:27Cuộc sống của họ đã khác thế nào? Sự ảnh hưởng của họ?
-
8:28 - 8:30Lịch sử của thế giới này chính là những quyết định.
-
8:30 - 8:33Khi một người phụ nữ đứng dậy và nói, "Không, tôi sẽ không xuống ngồi đằng sau xe buýt,"
-
8:34 - 8:37cô không chỉ ảnh hưởng cuộc đời mình. Quyết định đó định hình văn hóa chúng ta.
-
8:37 - 8:40Hay ai đó đứng trước một chiếc xe tăng. Hay ở vào tình cảnh
-
8:41 - 8:42như Lance Armstrong, và ai đó nói với bạn,
-
8:43 - 8:45"Bạn bị ung thư tinh hoàn." Điều đó thật khó chịu cho bất cứ người đàn ông nào,
-
8:46 - 8:47đặc biệt nếu bạn lái xe đạp.
-
8:47 - 8:49(Cười).
-
8:49 - 8:51Anh có nó trong não và phổi.
-
8:51 - 8:53Nhưng điều gì Lance đã quyết định tập trung vào?
-
8:54 - 8:55khác với hầu hết mọi người. Là sao?
-
8:55 - 8:57Nó không có nghĩa là kết thúc, nó là sự khởi đầu. Giờ tôi làm gì?
-
8:57 - 9:00Anh đã đứng dậy và đạt bảy chức vô địch mà anh chưa bao giờ đạt được
-
9:00 - 9:02trước khi bị ung thư, bởi vì anh có sức mạnh tinh thần,
-
9:03 - 9:06sức mạnh tâm lý. Đó là sự khác biệt trong sự tồn tại của con người
-
9:06 - 9:08mà tôi đã chứng kiến trong ba triệu người tôi từng gặp
-
9:08 - 9:10Bởi vì đó là thí nghiệm của tôi. Có ba triệu người
-
9:11 - 9:13từ 80 quốc gia khác nhau mà tôi đã có cơ hội tiếp xúc
-
9:13 - 9:17suốt 29 năm. Và chỉ sau một thời gian, các mẫu hình trở nên rõ ràng.
-
9:17 - 9:19Bạn thấy Nam Mỹ và Châu Phi
-
9:19 - 9:22có thể liên kết theo cách nào đó, đúng không? Những người khác nói,
-
9:22 - 9:25"Ô, điều đó thật ngớ ngẩn." Nó thật đơn giản. Vậy, cái gì tạo hình Lance?
-
9:25 - 9:30Điều gì tạo ra bạn? Hai nguồn lực vô hình. Nhanh thôi. Một: trạng thái.
-
9:31 - 9:32Chúng ta đều đã có lúc.
-
9:32 - 9:34Nếu đã có lúc bạn làm điều gì, và sau đó
-
9:34 - 9:35bạn nghĩ lại, tôi không thể tin tôi đã nói như thế,
-
9:36 - 9:38Tôi không thể tin tôi đã làm vậy, thật ngu ngốc -- ai đã từng như vậy?
-
9:38 - 9:39Nói, "Aye"
-
9:39 - 9:40Khán giả: Aye
-
9:40 - 9:42Bạn có từng làm điều gì, sau đó, bạn tự hào, "Tôi đó!"
-
9:42 - 9:44(Cười)
-
9:44 - 9:46Đúng không? Không phải là khả năng, mà là trạng thái của bạn.
-
9:47 - 9:49Mô hình thế giới của bạn là cái định hình bạn lâu dài.
-
9:50 - 9:53Nó là sự sàng lọc. Đó là cái định hình chúng ta.
-
9:53 - 9:54Đó là cái khiến người ta quyết định.
-
9:55 - 9:56Khi chúng ta muốn gây ảnh hưởng lên ai đó, ta phải biết
-
9:56 - 9:57cái gì ảnh hưởng họ.
-
9:58 - 9:59Và tôi tin nó có ba phần.
-
10:00 - 10:02Đầu tiên, mục tiêu của bạn là gì? Bạn theo đuổi cái gì?
-
10:02 - 10:04Cái mà, tôi tin -- không phải là các ước mong của bạn.
-
10:04 - 10:06Bạn có thể có được ước mong hay mục tiêu của mình. Ai trong số các bạn từng có mục tiêu
-
10:06 - 10:08hay ước mong và suy nghĩ, và chỉ bấy nhiêu thôi?
-
10:08 - 10:09Ai như vậy? Hãy nói, "Aye"
-
10:09 - 10:10Khán giả: Aye.
-
10:10 - 10:13Vậy, chúng ta có nhu cầu. Tôi tin con người có sáu nhu cầu.
-
10:13 - 10:16Thứ hai, một khi bạn biết mục tiêu dẫn dắt bạn
-
10:16 - 10:19và bạn khám phá sự thật -- bạn không hình thành nó, bạn tìm ra nó --
-
10:19 - 10:20sau đó bạn định ra bản đồ của mình:
-
10:20 - 10:23hệ thống những niềm tin đang chỉ bảo bạn cách thỏa mãn những nhu cầu đó.
-
10:23 - 10:25Vài người cho rằng cách họ đạt được những nhu cầu này là hủy diệt thế giới,
-
10:25 - 10:28ở vài người là xây dựng điều gì đó, tạo ra điều gì đó, yêu ai đó.
-
10:29 - 10:32Thế là bạn có động lực. Rất nhanh, sáu nhu cầu.
-
10:32 - 10:34Tôi sẽ nói cho bạn. Đầu tiên: sự chắc chắn.
-
10:34 - 10:36Đây không phải những mục tiêu hay ước mong, nó rất chung
-
10:37 - 10:38Ai cũng cần sự chắc chắn, để họ có thể tránh đau khổ
-
10:38 - 10:40hay ít nhất cảm thấy dễ chịu. Bây giờ, làm sao có được?
-
10:40 - 10:44Kiểm soát mọi người? Phát triển một kỹ năng nào đó? Bỏ cuộc? Hút một điếu thuốc?
-
10:45 - 10:47Và nếu bạn hoàn toàn chắc ăn, mỉa mai thay,
-
10:47 - 10:48ngay cả ai cũng cần điều đó --
-
10:48 - 10:50như nếu bạn không chắc chắn về sức khỏe hay con cái của mình,
-
10:50 - 10:52hay tiền bạc, bạn không nghĩ nhiều.
-
10:52 - 10:53Nếu bạn không rõ về cái trần nhà này có tốt ko,
-
10:53 - 10:54thì bạn chẳng ngồi đây mà nghe ai nói.
-
10:55 - 10:58Nhưng, trong khi chúng ta tìm kiếm sự chắc chắn, nếu chúng ta hoàn toàn chắc chắn
-
10:59 - 11:00chúng ta có được gì? Bạn cảm thấy gì nếu bạn chắc chắn?
-
11:00 - 11:01Bạn biết điều gì sắp xảy ra? Khi nào nó xảy ra?
-
11:01 - 11:02Nó sẽ xảy ra như thế nào? Bạn sẽ cảm thấy như thế nào?
-
11:03 - 11:06Chán nản cực kỳ. Vì vậy, ơn Chúa, vì sự khôn ngoan vô hạn,
-
11:06 - 11:07(Cười)
-
11:07 - 11:10cho chúng ta nhu cầu thứ hai của loài người, sự không chắc chắn
-
11:10 - 11:12Chúng ta cần sự đa dạng. Sự ngạc nhiên.
-
11:13 - 11:14Bao nhiêu bạn ở đây yêu thích sự ngạc nhiên? Nnói, "Aye."
-
11:15 - 11:16Khán giả: Aye.
-
11:16 - 11:17TR: Nhảm nhí. Bạn chỉ muốn ngạc nhiên theo ý muốn mình ư.
-
11:17 - 11:19(Cười).
-
11:19 - 11:22Những thứ không theo ý muốn bạn gọi chúng là vấn đề, nhưng bạn lại cần chúng.
-
11:22 - 11:25Vì vậy, sự đa dạng rất quan trọng. Bạn có bao giờ mướn một dĩa video
-
11:25 - 11:29mà bạn từng coi chưa? Ai từng? Sống kiểu kỳ cục.
-
11:29 - 11:31(Cười).
-
11:31 - 11:33Được rồi. Sao bạn lại làm vậy? Bạn chắc nó hay
-
11:33 - 11:35vì bạn từng đọc, thấy nó trước kia, nhưng bạn lại hy vọng
-
11:35 - 11:37nó đủ lâu để cho bạn quên đi, rằng có sự khác biệt.
-
11:38 - 11:41Nhu cầu thứ ba của con người: cảm giác thấy mình có ý nghĩa. Chúng ta đều cần cảm thấy
-
11:41 - 11:44mình quan trọng, đặc biệt, duy nhất. Bạn có thể đạt được nó bằng cách làm ra nhiều tiền hơn.
-
11:44 - 11:46Bạn có thể đạt được nó bằng việc trở nên cao cả hơn.
-
11:46 - 11:48Bạn có thể đạt được chúng bằng cách tự
-
11:48 - 11:51xăm mình và đeo khuyên ở những chỗ mà người khác không hề muốn biết tới.
-
11:52 - 11:55Gì đi chăng nữa. Cách nhanh nhất để làm điều này,
-
11:55 - 11:57nếu bạn không có nền tảng, không có văn hóa, không niềm tin và nguồn lực
-
11:57 - 12:00hay khả năng, là bạo lực. Nếu tôi đặt khẩu súng lên đầu bạn
-
12:00 - 12:02Lập tức tôi trở thành quan trọng.
-
12:02 - 12:05không đến 10. Bao nhiêu? 10. Tôi chắc rằng
-
12:05 - 12:08bạn sắp trả lời tôi? 10. Còn sự không chắc chắn là bao nhiêu?
-
12:09 - 12:10Ai biết điều xảy ra tiếp theo? Thật thú vị.
-
12:10 - 12:13Giống như leo ngược lên một cái hang và chúc
-
12:13 - 12:15người xuống. Cực kỳ khác người và không chắc chắn.
-
12:15 - 12:18Và nó thật đáng nói, phải không? Vậy bạn muốn mạo hiểm cuộc sống vì nó.
-
12:19 - 12:21Đó là lý do bạo lực luôn tồn tại và sẽ luôn quanh quẩn
-
12:21 - 12:23trừ khi loài người chúng ta thay đổi ý thức.
-
12:24 - 12:25Bây giờ, bạn có thể trở nên quan trọng theo một triệu cách khác nhau,
-
12:25 - 12:27nhưng để là đặc biệt, bạn phải duy nhất và khác biệt.
-
12:27 - 12:30Đây là cái chúng ta thực sự cần: sự liên kết và tình yêu -- nhu cầu thứ tư.
-
12:31 - 12:33Tất cả chúng ta cần nó. Phần lớn mọi người tìm mối quan hệ ổn định
-
12:33 - 12:35bởi lẽ tình yêu quá đáng sợ. Không muốn bị tổn thương.
-
12:35 - 12:38Ai ở đây từng bị tổn thương trong một mối quan hệ mật thiết? Hãy nói, "Aye."
-
12:38 - 12:39(Cười).
-
12:39 - 12:41Nếu bạn không giơ tay, bạn chắc cũng sẽ dính vào thứ gì đó, nhanh nào.
-
12:41 - 12:42(Cười).
-
12:42 - 12:43Và bạn sẽ bị tổn thương lần nữa.
-
12:43 - 12:45Bạn không vui khi tham dự cuộc nói chuyện tích cực này sao?
-
12:45 - 12:46(Cười).
-
12:46 - 12:49Nhưng sự thực là -- chúng ta cần nó. Ta có thể thỏa mãn nó thông qua sự thân mật,
-
12:49 - 12:52qua tình bạn, qua lời cầu nguyện, đi bộ trong thiên nhiên.
-
12:53 - 12:55Nếu những điều trên không có tác dụng với bạn, hãy nuôi một con chó. Đừng mua một chiếc mèo. Hãy nuôi chó,
-
12:55 - 12:57bởi lẽ nếu bạn bỏ đi hai phút, nó sẽ làm như bạn đã đi xa
-
12:57 - 12:59sáu tháng khi bạn quay lại năm phút sau, đúng không?
-
12:59 - 13:00(Cười).
-
13:00 - 13:02Bây giờ, bốn nhu cầu này, mỗi người đều tìm cách thỏa mãn.
-
13:03 - 13:05Ngay cả nếu bạn dối bản thân, bạn phải là kẻ đa nhân cách.
-
13:06 - 13:09Nhưng hai nhu cầu cuối cùng, tôi gọi
-
13:09 - 13:11bốn nhu cầu ở trên là những nhu cầu về nhân cách
-
13:11 - 13:13còn hai nhu cầu cuối là nhu cầu về tinh thần.
-
13:14 - 13:16Và đây là nơi thành quả đến với bạn. Bạn sẽ không có được thành quả
-
13:16 - 13:19cho bốn cái trên. Bạn sẽ kiếm cách -- hút thuốc, say xỉn, làm bất cứ thứ gì --
-
13:19 - 13:20để thỏa mãn bốn nhu cầu đầu tiên, nhưng hai điều cuối -- năm:
-
13:21 - 13:23bạn phải trưởng thành. Chúng ta đếu biết câu trả lời.
-
13:23 - 13:26nếu bạn không trưởng thành vậy bạn thành thứ gì? Nếu một mối quan hệ không phát triển
-
13:26 - 13:28nếu một công việc kinh doanh không phát triển, nếu bạn không phát triển,
-
13:28 - 13:29vấn đề không phải là bạn có bao nhiêu tiền
-
13:29 - 13:31bao nhiêu bạn bè, bao nhiêu người yêu,
-
13:31 - 13:34bạn sẽ cảm thấy như địa ngục. Và lý do chúng ta trưởng thành, tôi tin,
-
13:34 - 13:36là vì chúng ta có giá trị gì đó để cho đi.
-
13:37 - 13:39Bởi vì nhu cầu thứ sáu là sự hy sinh vượt qua chính bản thân.
-
13:40 - 13:41Bởi vì chúng ta đều biết, tuy nghe thật ủy mị,
-
13:42 - 13:45bí mật của cuộc sống là sự cho đi. Chúng ta đều biết cuộc sống không chỉ là tôi
-
13:45 - 13:47nó là chúng ta. Nền văn hóa này biết điều đó. Căn phòng này biết điều đó.
-
13:47 - 13:50Và thật phấn khích. Khi bạn thấy Nicholas nói về
-
13:50 - 13:52chiếc máy tính 100 đô la của anh, điều thú vị nhất là,
-
13:52 - 13:55một thiên tài, nhưng anh có một tiếng gọi.
-
13:56 - 13:58Và bạn có thể cảm nhận được sự khác biệt trong anh và nó thật đẹp.
-
13:59 - 14:01Và tiếng gọi đó có thể đến với bất cứ ai. Trong đời tôi,
-
14:01 - 14:03tôi đã nghe tiếng gọi đó khi tôi 11 tuổi
-
14:03 - 14:06Lễ Tạ Ơn: không tiền, không thức ăn. Không phải sắp chết đóii,
-
14:06 - 14:09nhưng cha tôi hoàn toàn sụp đổ. Mẹ tôi thì đang cho ông biết
-
14:09 - 14:12ông tệ hại thế nào. Và ai đó đến bên cửa
-
14:12 - 14:14và cho chúng tôi thức ăn. Cha tôi đã có ba quyết định.
-
14:15 - 14:17Tôi biết là chúng nông cạn. Điều ông chú ý đến: "Đây là đồ từ thiện.
-
14:18 - 14:20Nó có nghĩa là gì? Tôi là kẻ vô dụng, tôi phải làm gì?"
-
14:21 - 14:23Rời bỏ gia đình." Ông đã làm vậy. Đó là một trong những ký ức đau đớn
-
14:24 - 14:27nhất đời tôi. Ba quyết định của tôi lại mang đến con đường khác.
-
14:28 - 14:31Tôi tự nhủ,"Chú ý vào 'có thức ăn kìa'" -- một khái niệm, bạn biết đó
-
14:31 - 14:32(Cười).
-
14:32 - 14:33Thứ hai -- nhưng đây chính là thứ thay đổi cuộc sống của tôi
-
14:33 - 14:36đây chính là thứ đã định hình tôi thành một con người -- "món quà của ai đó,
-
14:36 - 14:39tôi không biết đó là ai." Cha tôi luôn nói,
-
14:39 - 14:42"Không ai cho không ai thứ gì." Đột nhiên, ai đó tôi không hề biết
-
14:42 - 14:44họ chẳng đòi hỏi thứ gì cả, họ chỉ cho gia đình tôi thức ăn,
-
14:44 - 14:47chăm lo cho chúng tôi. Nó làm tôi tin rằng: "Những người lạ đó
-
14:47 - 14:50quan tâm, thì sao?" Và điều làm tôi quyết định là,
-
14:51 - 14:52nếu những người lạ đó quan tâm đến tôi và gia đình tôi, thì tôi cũng quan tâm đến họ.
-
14:53 - 14:54Tôi định làm gì? Tôi định làm thứ gì đó
-
14:54 - 14:57tạo nên sự khác biệt. Vì vậy, khi tôi 17 tuổi, một ngày tôi đi ra ngoài
-
14:57 - 14:59vào Lễ Tạ Ơn. Nó là mục tiêu của tôi nhiều năm rồi,
-
14:59 - 15:00có đủ tiền phát thức ăn cho hai gia đình.
-
15:00 - 15:02Đó là điều vui nhất mà tôi từng làm trong đời, cảm động nhất.
-
15:03 - 15:05Năm sau đó tôi đã giúp được bốn gia đình. Tôi không kể với ai điều tôi làm.
-
15:05 - 15:07Năm sau đó nữa là tám. Tôi không hề vì làm phúc,
-
15:08 - 15:09nhưng sau đó, tôi nghĩ, trời ạ, tôi phải nhờ trợ giúp thôi.
-
15:09 - 15:11(Cười)
-
15:11 - 15:13Đủ tự tin, tôi đã đi ra ngoài và tôi đã làm gì?
-
15:13 - 15:15Tôi đã kêu gọi bạn bè và mở công ty
-
15:15 - 15:17và sau đó tôi lập 11 công ty và xây tổ chức.
-
15:17 - 15:19Bây giờ, sau 18 năm, tôi tự hào nói với bạn rằng, năm vừa rồi
-
15:19 - 15:22chúng tôi đã nuôi ăn hai triệu người ở 35 quốc gia qua tổ chức của mình,
-
15:23 - 15:24vào những ngày lễ: Lễ Tạ Ơn, Giáng Sinh --
-
15:24 - 15:25(Vỗ tay)
-
15:25 - 15:26-- ở các quốc gia khác nhau trên thế giới.
-
15:26 - 15:27Điều đó thật khác thường.
-
15:27 - 15:28(Vỗ tay)
-
15:28 - 15:29Cảm ơn các bạn.
-
15:29 - 15:30(Vỗ tay).
-
15:30 - 15:32Vì vậy, tôi không kể vì tôi khoe khoang, mà vì tôi tự hào
-
15:32 - 15:35về con người, vì họ phấn khích khi được cống hiến
-
15:35 - 15:38một khi họ có cơ hội cảm nhận nó, không phải nói về nó.
-
15:39 - 15:43Vậy, cuối cùng -- và tôi sắp hết giờ -- mục tiêu định hình bạn --
-
15:44 - 15:45đó là điều khác biệt giữa con người. Nhu cầu chúng ta đều giống nhau,
-
15:46 - 15:48nhưng bạn có quá cực đoan về sự chắc chắn? Đó là điều bạn coi trọng nhất?
-
15:48 - 15:52hay sự không chắc chắn? Người đàn ông ngồi ở đây không thể là kẻ lập dị đó
-
15:52 - 15:55nếu ông đã leo qua hết các hang núi. Bạn đc dẫn dắt bởi danh tiếng
-
15:55 - 15:57hay tình yêu? Chúng ta đều cần sáu nhu cầu, nhưng dù
-
15:57 - 15:59hệ thống dẫn đường bạn là gì, nghiêng bạn theo một hướng khác.
-
15:59 - 16:01Và khi bạn đang đi một hướng, bạn có một điểm đến hay số phận.
-
16:02 - 16:05Cái thứ hai là bản đồ của bạn. Nghĩ về nó như hệ thống vận hành
-
16:05 - 16:07chỉ bạn cách đến đó. Và bản đồ của vài người là,
-
16:08 - 16:10"Tôi sẽ cứu mạng người ngay cả khi tôi phải chết vì người khác,"
-
16:10 - 16:11và họ là những người lính cứu hỏa. Vài người khác là,
-
16:12 - 16:14"Tôi sẽ giết người để làm được điều đó." Họ đều cố gắng thỏa mãn
-
16:14 - 16:18nhu cầu quan trọng như nhau, đúng không? Họ muốn tôn vinh Chúa
-
16:18 - 16:20hay tôn vinh gia đình họ, nhưng họ có một bản đồ khác nhau.
-
16:20 - 16:22Và có bảy niềm tin khác nhau. Tôi ko nói lại
-
16:22 - 16:25bởi lẽ tôi làm rồi. Điều cuối cùng là xúc cảm.
-
16:25 - 16:28Một phần của cái bản đồ giống như thời gian. Ý tưởng của ai đó
-
16:28 - 16:31tồn tại cả 100 năm. Của ai đó thì chỉ ba giây,
-
16:31 - 16:32như tôi chẳng hạn.
-
16:32 - 16:33(Cười)
-
16:33 - 16:35Và điều cuối cùng tôi đã đề cập ở trên, tùy vào bạn
-
16:35 - 16:37Nếu bạn có một mục đích và một bản đồ và giả dụ --
-
16:38 - 16:41Tôi không thể xài Google vì tôi thích Macs và nó ko chạy
-
16:41 - 16:43tốt cho Macs -- thế là bạn dùng MapQuest -- bao nhiêu người đã
-
16:43 - 16:45từng sai lầm chết người là dùng MapQuest?
-
16:45 - 16:46(Cười)
-
16:46 - 16:48Bạn dùng nó và đi sai đường. Hãy tưởng tượng
-
16:48 - 16:51ra sao nếu niềm tin của bạn cam đoan rằng bạn không bao giờ đi đến được nơi bạn muốn?
-
16:51 - 16:52(Cười)
-
16:52 - 16:54Cái cuối cùng là xúc cảm.
-
16:54 - 16:58Bây giờ, nói về xúc cảm. Chúng ta có 6.000 từ mô tả xúc cảm
-
16:58 - 17:00trong tiếng Anh,
-
17:00 - 17:02chỉ là sự thể hiện ngôn ngữ học, đúng không,
-
17:02 - 17:06nó thay đổi tùy theo ngôn ngữ. Nhưng nếu xúc cảm vượt trội của bạn --
-
17:06 - 17:09nếu tôi có thêm thời gian, nếu tôi nhờ 20.000 người hay 1.000
-
17:09 - 17:11viết xuống mọi xúc cảm họ từng trải qua
-
17:11 - 17:13trong một tuần trung bình. Và tôi cho họ đủ thời gian họ cần.
-
17:14 - 17:15Và một mặt họ viết xuống những xúc cảm tích cực,
-
17:15 - 17:16và mặt kia những xúc cảm tiêu cực.
-
17:16 - 17:18Hãy đoán xem bao nhiêu xúc cảm mà con người từng trải qua? Ít hơn 12.
-
17:19 - 17:22Và nửa trong số chúng làm họ cảm thấy tồi tệ. Vậy họ có năm hay sáu
-
17:22 - 17:25cảm xúc kích thích, đúng không? Cũng giống như họ cảm thấy "hạnh phúc, hạnh phúc,
-
17:25 - 17:28phấn khích, ôi chết tiệt, nản lòng, nản lòng, quá tải, thất vọng."
-
17:29 - 17:31Bao nhiêu trong số bạn biết ai đó mà dù cho việc gì xảy ra
-
17:31 - 17:33cũng thấy buồn bực? Bao nhiêu người ở đây biết người như vậy?
-
17:33 - 17:34(Cười).
-
17:34 - 17:38Hay, dù điều gì xảy ra, họ vẫn tìm được cách hạnh phúc hay phấn khích.
-
17:38 - 17:40Bao nhiêu người ở đây giống như vậy? Nhanh lên nào.
-
17:40 - 17:43Khi sự kiện 11 tháng 9 xảy ra -- Tôi sẽ kết thúc bằng sự kiện này -- Tôi đang ở Hawaii.
-
17:44 - 17:47Tôi đang cùng 2.000 người từ 45 quốc gia dịch
-
17:47 - 17:49ra bốn ngôn ngữ khác nhau một chương trình
-
17:49 - 17:52mà tôi tiến hành trong 1 tuần. Buổi tối trước đó được gọi là
-
17:52 - 17:55"Làm chủ xúc cảm." Tôi đứng dậy, chưa biết phải nói gì, và tôi nói --
-
17:56 - 17:58chúng ta có pháo hoa -- tôi làm trò điên, mấy trò vui --
-
17:59 - 18:01và sau cùng tôi ngừng lại -- tôi có điều này định nói
-
18:01 - 18:03nhưng tôi chẳng bao giờ làm thứ tôi định nói. Và đột nhiên tôi nói,
-
18:03 - 18:07"Khi nào con người mới thực sự băt đầu sống? Khi họ đối mặt cái chết."
-
18:07 - 18:08Và sau đó tôi bắt đầu câu chuyện,
-
18:09 - 18:11nếu bạn định đi khỏi hòn đảo này, nếu chín ngày nữa
-
18:11 - 18:14bạn sẽ chết, bạn sẽ gọi ai, bạn sẽ nói gì,
-
18:14 - 18:18bạn sẽ làm gì? Một người phụ nữ -- buổi tối hôm đó khi sự kiện 11 tháng 9 xảy ra --
-
18:19 - 18:21một người phụ nữ đã đến với cuộc hội thảo và khi đó,
-
18:21 - 18:24người bạn trai trước của cô đã bị bắt cóc và giết hại
-
18:25 - 18:28Người bạn, bạn trai mới của cô, muốn lấy cô, và cô từ chối.
-
18:28 - 18:30Anh bảo, "Nếu em rời anh và đến Hawaii gì đó, chúng ta sẽ kết thúc."
-
18:30 - 18:32Cô bảo, "Vậy thì kết thúc." Xong buổi tối đó, cô gọi anh
-
18:32 - 18:35và để lại một tin nhắn -- câu chuyện thực -- ở đỉnh của Trung tâm Thương mại Thế giới
-
18:35 - 18:38nơi anh làm việc. Cô nói, "Anh yêu, em yêu anh, em chỉ muốn anh biết
-
18:39 - 18:42em muốn lấy anh. Em thật ngu ngốc." Và cô đã ngủ
-
18:42 - 18:45vì lúc đó là 3:00 sáng, khi anh gọi lại
-
18:45 - 18:47từ đỉnh tòa nhà và nói, "Em yêu, anh không thể nói nó ý nghĩa gì."
-
18:48 - 18:50Anh bảo, "Anh không biết phải bảo với em làm sao,
-
18:50 - 18:52nhưng em đã cho anh món quà lớn nhất bởi vì anh sắp chết."
-
18:53 - 18:55Và cô tua lại đoạn thu âm cho chúng tôi trong căn phòng.
-
18:55 - 18:58Sau đó cô ở trên Larry King, và ông bảo, "Hẳn cô đang tự hỏi
-
18:58 - 19:00làm sao điều này có thể xảy đến với cô hai lần. Và anh bảo,
-
19:00 - 19:03"Mọi thứ tôi có thể nói với cô là, đây phải là thông điệp của Chúa dành cho cô,
-
19:03 - 19:06Từ lúc này trở đi, mỗi ngày cho và yêu hết mình.
-
19:06 - 19:10Đừng để bất cứ điều gì ngăn cản cô." Cô kết thúc và một người đàn ông đứng dậy
-
19:10 - 19:12và anh ta bảo, "Tôi đến từ Pakistan, tôi là một người Hồi Giáo.
-
19:13 - 19:15Tôi muốn nắm lấy tay cô và nói
-
19:15 - 19:19tôi rất tiếc, nhưng thực lòng, đây là sự trừng phạt." Tôi không thể kể phần còn lại
-
19:19 - 19:22vì tôi hết giờ rồi
-
19:22 - 19:28(Cười)
-
19:32 - 19:3410 giây
-
19:34 - 19:37(Vỗ tay)
-
19:37 - 19:3910 giây, đó là tất cả, tôi muốn tôn trong. 10 giây
-
19:39 - 19:41Tất cả tôi có thể nói với bạn là, tôi mang người đàn ông này lên sân khấu
-
19:41 - 19:44với một người đàn ông đến từ New York, anh làm việc ở Trung tâm Thương mại Thế giới
-
19:44 - 19:46vì tôi có khoảng 200 người New York ở đó. Hơn 50 trong số họ
-
19:46 - 19:49đã mất toàn bộ công ty họ, bạn bè họ, đã phải khoanh tròn
-
19:49 - 19:52(danh sách bạn bè trong) Palm Pilots của họ -- một nhà giao dịch tài chính, người phụ nữ này cứng rắn như thép, giọng nói rõ ràng --
-
19:53 - 19:5430 người bạn của cô đều qua đời.
-
19:55 - 19:58Và cái tôi làm là nói với mọi người, "Chúng ta tập trung vào điều gì?
-
19:59 - 20:01Điều đó có nghĩa gì và chúng ta sẽ làm gì?"
-
20:02 - 20:04Và tôi nói va hướng sự chú ý của mọi người,
-
20:04 - 20:06nếu bạn đã không mất đi ai hôm nay, điều chú tâm của bạn sẽ là
-
20:06 - 20:08làm thế nào để đáp ứng ai đó. Có những người --
-
20:08 - 20:10sau đó một người phụ nữ đứng dậy, bà rất giận dữ, bà la hét.
-
20:11 - 20:12Sau đó tôi mới biết bà không phải đến từ New York, bà cũng không phải người Mỹ,
-
20:13 - 20:15bà chẳng biết ai ở đó cả. Tôi hỏi, "Bà lúc nào cũng giận dữ thế hả?"
-
20:16 - 20:18Bà bảo, "Phải." Kẻ tội lỗi luôn phạm tội lỗi, kẻ buồn bã luôn gặp buồn bã.
-
20:19 - 20:22Tôi đưa hai người đàn ông này lên và kêu gọi một cuộc tranh luận gián tiếp.
-
20:22 - 20:25Một người đàn ông Do thái có gia đình trong vùng đất bị xâm chiếm, và một người từ New York
-
20:25 - 20:28người hẳn đã chết nếu hôm đó anh đi làm, và người đàn ông này
-
20:28 - 20:29đã phát biểu rất rõ ràng anh ta muốn thành một kẻ khủng bố.
-
20:30 - 20:31Nếu cuộc hòa hợp đó diễn ra đc thu hình,
-
20:32 - 20:34tôi sẽ rất vui được gửi cho các bạn xem, để bạn có thể thực sự thấy
-
20:34 - 20:35điều thực sự xảy ra thay vì qua lời kể của tôi.
-
20:36 - 20:37Nhưng hai người đó không chỉ ngồi lại cùng nhau và
-
20:38 - 20:39thay đổi niềm tin của họ và thế giới đạo đức của họ,
-
20:39 - 20:41mà họ đã làm việc cùng nhau để mang đến, trong gần bốn năm rồi,
-
20:42 - 20:44qua rất nhiều đền thờ Hồi Giáo và giáo đường Do Thái, ý tưởng về
-
20:44 - 20:46làm sao tạo nên hòa bình. Và anh đã viết một quyển sách, gọi là
-
20:46 - 20:50"Jihad của tôi, con đường hòa bình của tôi." Vì vậy, sự biến chuyển có thể xảy ra.
-
20:50 - 20:55Vì vậy lời mời của tôi là: khám phá chính mạng lưới tư tưởng của bạn, mạng lưới ở đây --
-
20:56 - 21:00nhu cầu, niềm tin, cảm xúc đang điều khiển bạn.
-
21:00 - 21:03Vì hai lý do: bạn có thể cho đi, và thực hiện nhiều hơn,
-
21:03 - 21:05tất cả chúng ta đều muốn vậy. Tôi ám chỉ sự cho đi,
-
21:05 - 21:07bởi lẽ nó sẽ làm bạn hoàn thiện. Và thứ hai,
-
21:07 - 21:10để bạn có thể đánh giá đúng -- không chỉ hiểu mà thôi, đó là trí tuệ,
-
21:10 - 21:13là đầu óc -- nhưng nhận thức được cái dẫn dắt người khác.
-
21:13 - 21:15Đây là cách duy nhất thế giới chúng ta thay đổi theo. Cầu Chúa chúc phúc cho bạn.
-
21:15 - 21:17Cảm ơn. Tôi hy vọng bạn thấy buổi nói chuyện này hữu ích.
-
21:17 - 21:20(Vỗ tay)
- Title:
- Tony Robbins nói về tại sao chúng ta làm điều chúng ta làm
- Speaker:
- Tony Robbins
- Description:
-
Tony Robbins thảo luận về "động lực tiềm ẩn" thúc đẩy hành động của con người -- và anh đã high-five với Al Gore tại hàng ghế đầu.
- Video Language:
- English
- Team:
- closed TED
- Project:
- TEDTalks
- Duration:
- 21:27