(Vỗ tay)
Cảm ơn. Tôi phải nói rằng tôi vừa thấy thử thách vừa thấy phấn khích.
Sự phấn khích của tôi là: tôi có cơ hội để đền đáp điều gì đó.
Thử thách của tôi là: buổi thảo luận ngắn nhất của tôi là trong 50 tiếng đồng hồ.
(Cười)
Không phải tôi đang phóng đại. Tôi làm việc suốt các ngày cuối tuần, và cái tôi làm --
tôi còn làm nhiều hơn nữa, rõ ràng, huấn luyện con người –
nhưng tôi đam mê công việc. Bởi lẽ bạn đã học một ngôn ngữ như thế nào?
Bạn không học trên lý thuyết,
bạn sử dụng nó thường xuyên đến nỗi nó trở thành thực tế.
Và lý do chủ yếu tôi ở đây, cạnh việc là một kẻ bá vơ điên khùng,
vì tôi thực sự ở một vị trí --
Tôi không ở đây để khích lệ bạn, rõ ràng; bạn đâu cần điều này.
Và rất nhiều lần mọi người thường hiểu lầm tôi làm,
và đó là thứ tôi không hề nghĩ tới. Dẫu vậy,
người ta nói với tôi, "Tôi chẳng cần sự khích lệ nào."
Và tôi bảo,"À, thú vị thật. Đó cũng không phải việc của tôi."
Tôi là anh chàng "Tại sao". Tôi muốn biết tại sao bạn lại làm điều bạn làm.
Động cơ hành động của bạn là gì?
Cái gì dẫn dắt bạn trong cuộc sống hôm nay? Không phải 10 năm trước.
Hay bạn không hề thay đổi? Bởi lẽ tôi tin rằng
động lực vô hình bên trong bạn, khi được kích hoạt,
là điều quan trọng nhất thế giới.
Tôi ở đây bởi tôi tin rằng xúc cảm chính là sức mạnh của cuộc sống.
Trí óc của chúng ta đều sáng suốt.
Bạn biết mà? Phần lớn đầu óc chúng ta đều sáng suốt, đúng không?
Tôi không biết dạng nào khác, nhưng tất cả chúng ta đều biết cách suy nghĩ.
Và với trí óc của mình ta có thể giải thích bất kỳ thứ gì.
Chúng ta có thể làm bất cứ điều gì. Chúng ta có thể -- Tôi đồng ý với điều được mô tả
vài ngày trước, về một ý tưởng rằng mọi người làm việc theo ý thích của họ.
Nhưng chúng ta đều biết đôi lúc đó là điều nhảm nhí.
Không phải lúc nào bạn cũng làm theo ý thích của mình.
bởi lẽ khi xúc cảm đến,
nó sẽ làm thay đổi toàn bộ tâm trí chúng ta.
Và thật tuyệt vời chúng ta đều suy nghĩ hợp lý
về cuộc sống trong thế giới này, và đặc biệt
những người cực thông minh trong chúng ta, ta có thể sống theo ý mình.
Nhưng tôi thực sự rất muốn biết điều gì dẫn dắt bạn.
Và tôi mong muốn là mời bạn tham gia một việc
trước khi kết thúc buổi trò chuyện này, là khám phá ra bạn đang ở đâu ngày hôm nay,
vì hai lý do. Một: bạn có thể cống hiến nhiều hơn. Và hai:
hy vọng ta có thể không chỉ hiểu người khác nhiều hơn,
mà có lẽ còn thấy biết ơn họ hơn, và tạo ra những mối liên kết
có thể chặn trước vài vấn đề
mà chúng ta đối mặt trong xã hội ngày nay.
chúng sẽ chỉ bị phóng đại
bởi chính công nghệ đang nối kết chúng ta,
qua đó con người tiếp xúc nhau ngày càng nhiều hơn. Nhưng sự tiếp xúc đó
không phải lúc nào cũng được xem là "mọi người hiện đều hiểu nhau,
và mọi người đều coi trọng nhau."
Vì vậy, tôi có một nỗi ám ảnh trong suốt ba mươi năm, và nỗi ám ảnh đó là,
"Đâu là điều tạo nên khác biệt trong chất lượng cuộc sống?
Cái gì tạo nên sự khác biệt trong thành tích mỗi người?"
Bởi vì đó là điều tôi được thuê để làm.
Nên tôi phải cho ra vài kết quả lập tức.
Đó là điều tôi làm suốt 30 năm. Tôi nhấc điện thoại
khi một vận động viên đang xuống sức trên truyền hình quốc gia,
và họ đang bị dẫn trước 5 quả
và bấy giờ họ không thể trở lại sân đấu.
Và bấy giờ tôi phải làm được điều gì đó
hay sẽ chẳng còn gì để mất. Tôi nhấc điện thoại
khi một đứa trẻ định tự kết liễu mình,
và ngay bây giờ tôi phải làm gì đó. Và suốt 29 năm --
Tôi rất biết ơn nói với bạn rằng tôi chưa bao giờ mất một bệnh nhân nào suốt 29 năm.
Không có nghĩa tôi sẽ không, nhưng tôi chưa bao giờ,
và sự thấu hiểu nhu cầu con người là nguyên nhân muốn nói với bạn.
Vì vậy, khi nhận những cuộc gọi về thành tích, đó là một.
Bạn tạo nên sự thay đổi như thế nào?
Nhưng tôi cũng tìm xem cái gì
định hình khả năng cống hiến một người
làm điều gì đó vượt trên bản thân. Vậy có lẽ câu hỏi thực sự là,
bạn biết đó, tôi nhìn vào cuộc sống và nhận ra hai bài học lớn.
Một: có một khoa học về thành tựu,
rằng ta có thể tạo ra bất cứ thành tựu kinh ngạc nào.
Đó là "Làm thế nào biến thứ vô hình hữu hình," đúng không?
Làm thế nào bạn biến giấc mơ của mình thành sự thật?
Dù nó là kinh doanh, sự cống hiến của bạn với xã hội, tiền bạc --
Bất kể là gì cho chính bạn -- bản thân, gia đình.
Nhưng bài học còn lại của cuộc sống ít đc biết rõ là nghệ thuật thực thi.
Bởi lẽ khoa học thì dễ dàng, đúng không?
Chúng ta biết các quy tắc. Bạn viết kế hoạch. Bạn làm theo nó --
và bạn nhận được kết quả. Một khi bạn đã biết rõ luật chơi
bạn chỉ cần, ờ, bạn tăng tiền cược, đúng không?
Nhưng nói đến hoàn thành, đó là một nghệ thuật
Bởi lẽ, nó là về sự nhận thức rõ giá trị
nó là về sự cống hiến. Chỉ bạn cảm nhận được nó.
Vì vậy, tôi có một thí nghiệm thú vị để gắng trả lời câu hỏi
của câu hỏi thực sự, đâu là điểm khác biệt
trong cuộc sống của một người. Nếu bạn quan sát những người
mà bạn cho họ tất cả? Tất cả những thứ
họ bảo là họ cần. Bạn không chỉ đưa họ một chiếc máy tính 100 đô,
bạn đưa cho họ chiếc máy tốt nhất. Bạn cho họ tình yêu,
bạn cho họ niềm vui. Bạn an ủi họ.
Và những người đó thường -- và tôi chắc bạn biết vài người như vậy --
kết thúc phần đời còn lại của họ với tất cả tình yêu, học vấn, tiền bạc
và kinh nghiệm, mất cả cuộc đời ra vào trại cai nghiện
và sau đó bạn gặp những người từng trải qua nỗi đau tột cùng --
rối loạn cảm xúc, tinh thần, lạm dụng tình dục, rối loạn tâm lý --
không phải luôn luôn, nhưng thường xuyên, họ trở thành những người
cống hiến phần lớn cho xã hội.
Vậy, câu hỏi thực sự mà chúng ta phải tự hỏi, đó là cái gì?
Cái gì tạo nên chúng ta? Và chúng ta sống trong một văn hóa quá coi trọng cảm xúc
Tôi biết phần lớn các bạn không vậy, nhưng nó là một nền văn cảm xúc
Nghĩa là cái tư tưởng rằng chúng ta là quá khứ của mình.
Và mọi người trong căn phòng này -- bạn sẽ không ở đây
nếu bạn mang tư tưởng đó --
nhưng -- phần lớn xã hội lại nghĩ lý lịch chính là số phận.
Quá khứ bằng tương lai. Và tất nhiên nó sẽ là vậy nếu bạn sống ở đó.
Nhưng điều mà những người ở đây biết,
và điều chúng ta phải tự nhắc nhở mình, dẫu vậy --
bởi lẽ vì bạn có thể nhận thức nó, bạn biết điều mình phải làm
nhưng lại không dùng nó, không áp dụng nó.
Vì vậy thực sự chúng ta phải tự nhắc nhở mình
rằng quyết định là sức mạnh tối thượng. Thật đấy.
Bây giờ, khi bạn hỏi ai đó rằng
có phải bạn đã từng thất bại?
Bao nhiêu người đã từng thất bại khi cố gắng thực hiện
điều rất quan trọng trong cuộc đời mình? Nói, "Aye."
Khán giả: Aye.
Cảm ơn sự thành thật của các bạn.
(Cười)
Nhưng nếu hỏi người ta, sao bạn không làm được điều gì đó?
Ai đó đang làm việc cho bạn, hay một đối tác,
hay chính bạn. Khi bạn không đạt được một mục tiêu,
Người ta đã đưa ra lý do gì cho sự thất bại của họ?
Họ nói gì với bạn? Không có -- không đủ hiểu biết,
không có -- kiến thức. Không có -- tiền.
Không có -- thời gian. Không có -- công nghệ. Bạn biết đó.
Tôi không có nhà quản lý tốt. Không có ...
Al Gore: Tòa án tối cao. (Cười).
Tony Robins: Và --
(Vỗ tay)
và --
(Vỗ tay)
-- Tất cả những thứ đó, kể cả tòa án tối cao, có gì chung?
(Cười).
Chúng là lý do bạn phàn nàn về sự thiếu thốn, và chúng có thể đúng.
Bạn có thể không có tiền, bạn có thể không có Tòa án tối cao,
nhưng đó không phải là yếu tố quyết định.
(Vỗ tay).
Và hãy sửa giúp nếu tôi sai.
Yếu tố quyết định không bao giờ là nguồn lực, mà chính là tài xoay xở.
Và điều tôi đặc biệt muốn nói, không phải chỉ qua vài cụm từ,
là nếu ngài có được xúc cảm, xúc cảm con người, điều gì đó mà tôi đã cảm nhận được
từ ngài hôm kia ở một mức độ lớn nhất
mà tôi từng cảm nhận, và nếu ngài đã hiểu được xúc cảm đó
Tôi tin ngài đã có thể đá mông hắn và chiến thắng.
(Vỗ tay).
Nhưng, thật dễ dàng cho tôi nói ra hắn nên làm gì.
(Cười).
Đồ ngốc, Robbins. Nhưng tôi biết khi chúng ta xem cuộc tranh luận (tranh cử) hôm đó,
đã có những xúc cảm khóa chặt lại khả năng của con người
cảm nhận được tài trí và khả năng của người đàn ông này.
Và cách mà nó lướt qua vài người ngày hôm đó --
bởi tôi biết những người muốn bỏ phiếu cho ông nhưng lại không,
và tôi đã bị thất vọng. Nhưng đã có xúc cảm ở đó.
Bao nhiêu người ở đây biết tôi đang nói về cái gì? Nói, "Aye."
Khán giả: Aye.
TR: Vậy, đó là xúc cảm. Và nếu chúng ta có xúc cảm đúng,
ta có thể tự khiến mình làm bất cứ điều gì. Chúng ta có thể làm đc.
Nếu bạn đủ sáng tạo, đủ ham vui, đủ hài hước,
Bạn có thể trở thành bất cứ ai? Đúng hay sai?
Khán giả: Đúng.
Nếu bạn không đủ tiền, nhưng bạn đủ sáng tạo và ý chí,
bạn sẽ tìm được cách. Vì vậy đây mới là nguồn lực tối thượng.
Nhưng đây không phải câu chuyện mọi người thường kể, đúng không?
Họ kể hàng đống những câu chuyện khác.
Họ nói rằng họ không có đủ nguồn lực, nhưng sau cùng,
nếu bạn xem ở đây một chút -- làm ơn lật lên --
họ nói, những lý do họ thất bại là gì?
Người tiếp theo, ông phá vỡ mô hình của tôi, đồ đáng chết.
(Cười).
Nhưng tôi biết ơn nỗ lực đó. Tôi sẽ nói thế
(Cười)
Cái gì xác định nguồn lực của bạn? Chúng ta nói quyết định dẫn dắt số phận.
là điều tôi nhấn mạnh. Nếu các quyết định định tạo số phận,
có ba quyết định. Bạn phải tập trung vào cái gì?
Ngay lúc này, bạn phải chọn điều mình tập trung
Lúc này, hữu thức hay vô thức. Phút giây bạn quyết định
tập trung vào điều gì đó, bạn phải cho nó một ý nghĩa,
và dù ý nghĩa đó là gì thì nó cũng tạo ra xúc cảm.
Đây là kết thúc hay khởi đầu? Chúa đang trừng phạt tôi
hay tưởng thưởng tôi, hay đây chỉ là thảy xúc sắc?
Một xúc cảm, khi đó, tạo ra hành động cho chúng ta
Vì vậy, nghĩ về cuộc sống của chính bạn.
Những quyết định đã dẫn dắt số phận bạn.
Và điều đó nghe thật nghiêm trọng, nhưng trong năm, mười năm vừa rồi,
mười lăm năm, bạn đã có bao nhiêu quyết định
mà nếu bạn quyết định khác đi,
cuộc đời bạn sẽ hoàn toàn khác? Bao nhiêu người có thể nghĩ ra?
thực lòng dù tốt hay xấu hơn? Hãy nói, "Aye."
Khán giả: Aye.
Vậy cơ bản thì, có lẽ nó là chọn lựa nơi làm việc,
và bạn gặp tình yêu của đời mình ở đó.
có lẽ nó là chọn lựa nghề nghiệp. Tôi biết những thiên tài Google ở đây--
Ý tôi là, tôi hiểu rằng quyết định ban đầu của họ
là bán công nghệ của họ. Cho là họ đã quyết định vậy
đối lập lại với việc xây dựng văn hóa của chính họ? Thế giới sẽ thay đổi chừng nào?
Cuộc sống của họ đã khác thế nào? Sự ảnh hưởng của họ?
Lịch sử của thế giới này chính là những quyết định.
Khi một người phụ nữ đứng dậy và nói, "Không, tôi sẽ không xuống ngồi đằng sau xe buýt,"
cô không chỉ ảnh hưởng cuộc đời mình. Quyết định đó định hình văn hóa chúng ta.
Hay ai đó đứng trước một chiếc xe tăng. Hay ở vào tình cảnh
như Lance Armstrong, và ai đó nói với bạn,
"Bạn bị ung thư tinh hoàn." Điều đó thật khó chịu cho bất cứ người đàn ông nào,
đặc biệt nếu bạn lái xe đạp.
(Cười).
Anh có nó trong não và phổi.
Nhưng điều gì Lance đã quyết định tập trung vào?
khác với hầu hết mọi người. Là sao?
Nó không có nghĩa là kết thúc, nó là sự khởi đầu. Giờ tôi làm gì?
Anh đã đứng dậy và đạt bảy chức vô địch mà anh chưa bao giờ đạt được
trước khi bị ung thư, bởi vì anh có sức mạnh tinh thần,
sức mạnh tâm lý. Đó là sự khác biệt trong sự tồn tại của con người
mà tôi đã chứng kiến trong ba triệu người tôi từng gặp
Bởi vì đó là thí nghiệm của tôi. Có ba triệu người
từ 80 quốc gia khác nhau mà tôi đã có cơ hội tiếp xúc
suốt 29 năm. Và chỉ sau một thời gian, các mẫu hình trở nên rõ ràng.
Bạn thấy Nam Mỹ và Châu Phi
có thể liên kết theo cách nào đó, đúng không? Những người khác nói,
"Ô, điều đó thật ngớ ngẩn." Nó thật đơn giản. Vậy, cái gì tạo hình Lance?
Điều gì tạo ra bạn? Hai nguồn lực vô hình. Nhanh thôi. Một: trạng thái.
Chúng ta đều đã có lúc.
Nếu đã có lúc bạn làm điều gì, và sau đó
bạn nghĩ lại, tôi không thể tin tôi đã nói như thế,
Tôi không thể tin tôi đã làm vậy, thật ngu ngốc -- ai đã từng như vậy?
Nói, "Aye"
Khán giả: Aye
Bạn có từng làm điều gì, sau đó, bạn tự hào, "Tôi đó!"
(Cười)
Đúng không? Không phải là khả năng, mà là trạng thái của bạn.
Mô hình thế giới của bạn là cái định hình bạn lâu dài.
Nó là sự sàng lọc. Đó là cái định hình chúng ta.
Đó là cái khiến người ta quyết định.
Khi chúng ta muốn gây ảnh hưởng lên ai đó, ta phải biết
cái gì ảnh hưởng họ.
Và tôi tin nó có ba phần.
Đầu tiên, mục tiêu của bạn là gì? Bạn theo đuổi cái gì?
Cái mà, tôi tin -- không phải là các ước mong của bạn.
Bạn có thể có được ước mong hay mục tiêu của mình. Ai trong số các bạn từng có mục tiêu
hay ước mong và suy nghĩ, và chỉ bấy nhiêu thôi?
Ai như vậy? Hãy nói, "Aye"
Khán giả: Aye.
Vậy, chúng ta có nhu cầu. Tôi tin con người có sáu nhu cầu.
Thứ hai, một khi bạn biết mục tiêu dẫn dắt bạn
và bạn khám phá sự thật -- bạn không hình thành nó, bạn tìm ra nó --
sau đó bạn định ra bản đồ của mình:
hệ thống những niềm tin đang chỉ bảo bạn cách thỏa mãn những nhu cầu đó.
Vài người cho rằng cách họ đạt được những nhu cầu này là hủy diệt thế giới,
ở vài người là xây dựng điều gì đó, tạo ra điều gì đó, yêu ai đó.
Thế là bạn có động lực. Rất nhanh, sáu nhu cầu.
Tôi sẽ nói cho bạn. Đầu tiên: sự chắc chắn.
Đây không phải những mục tiêu hay ước mong, nó rất chung
Ai cũng cần sự chắc chắn, để họ có thể tránh đau khổ
hay ít nhất cảm thấy dễ chịu. Bây giờ, làm sao có được?
Kiểm soát mọi người? Phát triển một kỹ năng nào đó? Bỏ cuộc? Hút một điếu thuốc?
Và nếu bạn hoàn toàn chắc ăn, mỉa mai thay,
ngay cả ai cũng cần điều đó --
như nếu bạn không chắc chắn về sức khỏe hay con cái của mình,
hay tiền bạc, bạn không nghĩ nhiều.
Nếu bạn không rõ về cái trần nhà này có tốt ko,
thì bạn chẳng ngồi đây mà nghe ai nói.
Nhưng, trong khi chúng ta tìm kiếm sự chắc chắn, nếu chúng ta hoàn toàn chắc chắn
chúng ta có được gì? Bạn cảm thấy gì nếu bạn chắc chắn?
Bạn biết điều gì sắp xảy ra? Khi nào nó xảy ra?
Nó sẽ xảy ra như thế nào? Bạn sẽ cảm thấy như thế nào?
Chán nản cực kỳ. Vì vậy, ơn Chúa, vì sự khôn ngoan vô hạn,
(Cười)
cho chúng ta nhu cầu thứ hai của loài người, sự không chắc chắn
Chúng ta cần sự đa dạng. Sự ngạc nhiên.
Bao nhiêu bạn ở đây yêu thích sự ngạc nhiên? Nnói, "Aye."
Khán giả: Aye.
TR: Nhảm nhí. Bạn chỉ muốn ngạc nhiên theo ý muốn mình ư.
(Cười).
Những thứ không theo ý muốn bạn gọi chúng là vấn đề, nhưng bạn lại cần chúng.
Vì vậy, sự đa dạng rất quan trọng. Bạn có bao giờ mướn một dĩa video
mà bạn từng coi chưa? Ai từng? Sống kiểu kỳ cục.
(Cười).
Được rồi. Sao bạn lại làm vậy? Bạn chắc nó hay
vì bạn từng đọc, thấy nó trước kia, nhưng bạn lại hy vọng
nó đủ lâu để cho bạn quên đi, rằng có sự khác biệt.
Nhu cầu thứ ba của con người: cảm giác thấy mình có ý nghĩa. Chúng ta đều cần cảm thấy
mình quan trọng, đặc biệt, duy nhất. Bạn có thể đạt được nó bằng cách làm ra nhiều tiền hơn.
Bạn có thể đạt được nó bằng việc trở nên cao cả hơn.
Bạn có thể đạt được chúng bằng cách tự
xăm mình và đeo khuyên ở những chỗ mà người khác không hề muốn biết tới.
Gì đi chăng nữa. Cách nhanh nhất để làm điều này,
nếu bạn không có nền tảng, không có văn hóa, không niềm tin và nguồn lực
hay khả năng, là bạo lực. Nếu tôi đặt khẩu súng lên đầu bạn
Lập tức tôi trở thành quan trọng.
không đến 10. Bao nhiêu? 10. Tôi chắc rằng
bạn sắp trả lời tôi? 10. Còn sự không chắc chắn là bao nhiêu?
Ai biết điều xảy ra tiếp theo? Thật thú vị.
Giống như leo ngược lên một cái hang và chúc
người xuống. Cực kỳ khác người và không chắc chắn.
Và nó thật đáng nói, phải không? Vậy bạn muốn mạo hiểm cuộc sống vì nó.
Đó là lý do bạo lực luôn tồn tại và sẽ luôn quanh quẩn
trừ khi loài người chúng ta thay đổi ý thức.
Bây giờ, bạn có thể trở nên quan trọng theo một triệu cách khác nhau,
nhưng để là đặc biệt, bạn phải duy nhất và khác biệt.
Đây là cái chúng ta thực sự cần: sự liên kết và tình yêu -- nhu cầu thứ tư.
Tất cả chúng ta cần nó. Phần lớn mọi người tìm mối quan hệ ổn định
bởi lẽ tình yêu quá đáng sợ. Không muốn bị tổn thương.
Ai ở đây từng bị tổn thương trong một mối quan hệ mật thiết? Hãy nói, "Aye."
(Cười).
Nếu bạn không giơ tay, bạn chắc cũng sẽ dính vào thứ gì đó, nhanh nào.
(Cười).
Và bạn sẽ bị tổn thương lần nữa.
Bạn không vui khi tham dự cuộc nói chuyện tích cực này sao?
(Cười).
Nhưng sự thực là -- chúng ta cần nó. Ta có thể thỏa mãn nó thông qua sự thân mật,
qua tình bạn, qua lời cầu nguyện, đi bộ trong thiên nhiên.
Nếu những điều trên không có tác dụng với bạn, hãy nuôi một con chó. Đừng mua một chiếc mèo. Hãy nuôi chó,
bởi lẽ nếu bạn bỏ đi hai phút, nó sẽ làm như bạn đã đi xa
sáu tháng khi bạn quay lại năm phút sau, đúng không?
(Cười).
Bây giờ, bốn nhu cầu này, mỗi người đều tìm cách thỏa mãn.
Ngay cả nếu bạn dối bản thân, bạn phải là kẻ đa nhân cách.
Nhưng hai nhu cầu cuối cùng, tôi gọi
bốn nhu cầu ở trên là những nhu cầu về nhân cách
còn hai nhu cầu cuối là nhu cầu về tinh thần.
Và đây là nơi thành quả đến với bạn. Bạn sẽ không có được thành quả
cho bốn cái trên. Bạn sẽ kiếm cách -- hút thuốc, say xỉn, làm bất cứ thứ gì --
để thỏa mãn bốn nhu cầu đầu tiên, nhưng hai điều cuối -- năm:
bạn phải trưởng thành. Chúng ta đếu biết câu trả lời.
nếu bạn không trưởng thành vậy bạn thành thứ gì? Nếu một mối quan hệ không phát triển
nếu một công việc kinh doanh không phát triển, nếu bạn không phát triển,
vấn đề không phải là bạn có bao nhiêu tiền
bao nhiêu bạn bè, bao nhiêu người yêu,
bạn sẽ cảm thấy như địa ngục. Và lý do chúng ta trưởng thành, tôi tin,
là vì chúng ta có giá trị gì đó để cho đi.
Bởi vì nhu cầu thứ sáu là sự hy sinh vượt qua chính bản thân.
Bởi vì chúng ta đều biết, tuy nghe thật ủy mị,
bí mật của cuộc sống là sự cho đi. Chúng ta đều biết cuộc sống không chỉ là tôi
nó là chúng ta. Nền văn hóa này biết điều đó. Căn phòng này biết điều đó.
Và thật phấn khích. Khi bạn thấy Nicholas nói về
chiếc máy tính 100 đô la của anh, điều thú vị nhất là,
một thiên tài, nhưng anh có một tiếng gọi.
Và bạn có thể cảm nhận được sự khác biệt trong anh và nó thật đẹp.
Và tiếng gọi đó có thể đến với bất cứ ai. Trong đời tôi,
tôi đã nghe tiếng gọi đó khi tôi 11 tuổi
Lễ Tạ Ơn: không tiền, không thức ăn. Không phải sắp chết đóii,
nhưng cha tôi hoàn toàn sụp đổ. Mẹ tôi thì đang cho ông biết
ông tệ hại thế nào. Và ai đó đến bên cửa
và cho chúng tôi thức ăn. Cha tôi đã có ba quyết định.
Tôi biết là chúng nông cạn. Điều ông chú ý đến: "Đây là đồ từ thiện.
Nó có nghĩa là gì? Tôi là kẻ vô dụng, tôi phải làm gì?"
Rời bỏ gia đình." Ông đã làm vậy. Đó là một trong những ký ức đau đớn
nhất đời tôi. Ba quyết định của tôi lại mang đến con đường khác.
Tôi tự nhủ,"Chú ý vào 'có thức ăn kìa'" -- một khái niệm, bạn biết đó
(Cười).
Thứ hai -- nhưng đây chính là thứ thay đổi cuộc sống của tôi
đây chính là thứ đã định hình tôi thành một con người -- "món quà của ai đó,
tôi không biết đó là ai." Cha tôi luôn nói,
"Không ai cho không ai thứ gì." Đột nhiên, ai đó tôi không hề biết
họ chẳng đòi hỏi thứ gì cả, họ chỉ cho gia đình tôi thức ăn,
chăm lo cho chúng tôi. Nó làm tôi tin rằng: "Những người lạ đó
quan tâm, thì sao?" Và điều làm tôi quyết định là,
nếu những người lạ đó quan tâm đến tôi và gia đình tôi, thì tôi cũng quan tâm đến họ.
Tôi định làm gì? Tôi định làm thứ gì đó
tạo nên sự khác biệt. Vì vậy, khi tôi 17 tuổi, một ngày tôi đi ra ngoài
vào Lễ Tạ Ơn. Nó là mục tiêu của tôi nhiều năm rồi,
có đủ tiền phát thức ăn cho hai gia đình.
Đó là điều vui nhất mà tôi từng làm trong đời, cảm động nhất.
Năm sau đó tôi đã giúp được bốn gia đình. Tôi không kể với ai điều tôi làm.
Năm sau đó nữa là tám. Tôi không hề vì làm phúc,
nhưng sau đó, tôi nghĩ, trời ạ, tôi phải nhờ trợ giúp thôi.
(Cười)
Đủ tự tin, tôi đã đi ra ngoài và tôi đã làm gì?
Tôi đã kêu gọi bạn bè và mở công ty
và sau đó tôi lập 11 công ty và xây tổ chức.
Bây giờ, sau 18 năm, tôi tự hào nói với bạn rằng, năm vừa rồi
chúng tôi đã nuôi ăn hai triệu người ở 35 quốc gia qua tổ chức của mình,
vào những ngày lễ: Lễ Tạ Ơn, Giáng Sinh --
(Vỗ tay)
-- ở các quốc gia khác nhau trên thế giới.
Điều đó thật khác thường.
(Vỗ tay)
Cảm ơn các bạn.
(Vỗ tay).
Vì vậy, tôi không kể vì tôi khoe khoang, mà vì tôi tự hào
về con người, vì họ phấn khích khi được cống hiến
một khi họ có cơ hội cảm nhận nó, không phải nói về nó.
Vậy, cuối cùng -- và tôi sắp hết giờ -- mục tiêu định hình bạn --
đó là điều khác biệt giữa con người. Nhu cầu chúng ta đều giống nhau,
nhưng bạn có quá cực đoan về sự chắc chắn? Đó là điều bạn coi trọng nhất?
hay sự không chắc chắn? Người đàn ông ngồi ở đây không thể là kẻ lập dị đó
nếu ông đã leo qua hết các hang núi. Bạn đc dẫn dắt bởi danh tiếng
hay tình yêu? Chúng ta đều cần sáu nhu cầu, nhưng dù
hệ thống dẫn đường bạn là gì, nghiêng bạn theo một hướng khác.
Và khi bạn đang đi một hướng, bạn có một điểm đến hay số phận.
Cái thứ hai là bản đồ của bạn. Nghĩ về nó như hệ thống vận hành
chỉ bạn cách đến đó. Và bản đồ của vài người là,
"Tôi sẽ cứu mạng người ngay cả khi tôi phải chết vì người khác,"
và họ là những người lính cứu hỏa. Vài người khác là,
"Tôi sẽ giết người để làm được điều đó." Họ đều cố gắng thỏa mãn
nhu cầu quan trọng như nhau, đúng không? Họ muốn tôn vinh Chúa
hay tôn vinh gia đình họ, nhưng họ có một bản đồ khác nhau.
Và có bảy niềm tin khác nhau. Tôi ko nói lại
bởi lẽ tôi làm rồi. Điều cuối cùng là xúc cảm.
Một phần của cái bản đồ giống như thời gian. Ý tưởng của ai đó
tồn tại cả 100 năm. Của ai đó thì chỉ ba giây,
như tôi chẳng hạn.
(Cười)
Và điều cuối cùng tôi đã đề cập ở trên, tùy vào bạn
Nếu bạn có một mục đích và một bản đồ và giả dụ --
Tôi không thể xài Google vì tôi thích Macs và nó ko chạy
tốt cho Macs -- thế là bạn dùng MapQuest -- bao nhiêu người đã
từng sai lầm chết người là dùng MapQuest?
(Cười)
Bạn dùng nó và đi sai đường. Hãy tưởng tượng
ra sao nếu niềm tin của bạn cam đoan rằng bạn không bao giờ đi đến được nơi bạn muốn?
(Cười)
Cái cuối cùng là xúc cảm.
Bây giờ, nói về xúc cảm. Chúng ta có 6.000 từ mô tả xúc cảm
trong tiếng Anh,
chỉ là sự thể hiện ngôn ngữ học, đúng không,
nó thay đổi tùy theo ngôn ngữ. Nhưng nếu xúc cảm vượt trội của bạn --
nếu tôi có thêm thời gian, nếu tôi nhờ 20.000 người hay 1.000
viết xuống mọi xúc cảm họ từng trải qua
trong một tuần trung bình. Và tôi cho họ đủ thời gian họ cần.
Và một mặt họ viết xuống những xúc cảm tích cực,
và mặt kia những xúc cảm tiêu cực.
Hãy đoán xem bao nhiêu xúc cảm mà con người từng trải qua? Ít hơn 12.
Và nửa trong số chúng làm họ cảm thấy tồi tệ. Vậy họ có năm hay sáu
cảm xúc kích thích, đúng không? Cũng giống như họ cảm thấy "hạnh phúc, hạnh phúc,
phấn khích, ôi chết tiệt, nản lòng, nản lòng, quá tải, thất vọng."
Bao nhiêu trong số bạn biết ai đó mà dù cho việc gì xảy ra
cũng thấy buồn bực? Bao nhiêu người ở đây biết người như vậy?
(Cười).
Hay, dù điều gì xảy ra, họ vẫn tìm được cách hạnh phúc hay phấn khích.
Bao nhiêu người ở đây giống như vậy? Nhanh lên nào.
Khi sự kiện 11 tháng 9 xảy ra -- Tôi sẽ kết thúc bằng sự kiện này -- Tôi đang ở Hawaii.
Tôi đang cùng 2.000 người từ 45 quốc gia dịch
ra bốn ngôn ngữ khác nhau một chương trình
mà tôi tiến hành trong 1 tuần. Buổi tối trước đó được gọi là
"Làm chủ xúc cảm." Tôi đứng dậy, chưa biết phải nói gì, và tôi nói --
chúng ta có pháo hoa -- tôi làm trò điên, mấy trò vui --
và sau cùng tôi ngừng lại -- tôi có điều này định nói
nhưng tôi chẳng bao giờ làm thứ tôi định nói. Và đột nhiên tôi nói,
"Khi nào con người mới thực sự băt đầu sống? Khi họ đối mặt cái chết."
Và sau đó tôi bắt đầu câu chuyện,
nếu bạn định đi khỏi hòn đảo này, nếu chín ngày nữa
bạn sẽ chết, bạn sẽ gọi ai, bạn sẽ nói gì,
bạn sẽ làm gì? Một người phụ nữ -- buổi tối hôm đó khi sự kiện 11 tháng 9 xảy ra --
một người phụ nữ đã đến với cuộc hội thảo và khi đó,
người bạn trai trước của cô đã bị bắt cóc và giết hại
Người bạn, bạn trai mới của cô, muốn lấy cô, và cô từ chối.
Anh bảo, "Nếu em rời anh và đến Hawaii gì đó, chúng ta sẽ kết thúc."
Cô bảo, "Vậy thì kết thúc." Xong buổi tối đó, cô gọi anh
và để lại một tin nhắn -- câu chuyện thực -- ở đỉnh của Trung tâm Thương mại Thế giới
nơi anh làm việc. Cô nói, "Anh yêu, em yêu anh, em chỉ muốn anh biết
em muốn lấy anh. Em thật ngu ngốc." Và cô đã ngủ
vì lúc đó là 3:00 sáng, khi anh gọi lại
từ đỉnh tòa nhà và nói, "Em yêu, anh không thể nói nó ý nghĩa gì."
Anh bảo, "Anh không biết phải bảo với em làm sao,
nhưng em đã cho anh món quà lớn nhất bởi vì anh sắp chết."
Và cô tua lại đoạn thu âm cho chúng tôi trong căn phòng.
Sau đó cô ở trên Larry King, và ông bảo, "Hẳn cô đang tự hỏi
làm sao điều này có thể xảy đến với cô hai lần. Và anh bảo,
"Mọi thứ tôi có thể nói với cô là, đây phải là thông điệp của Chúa dành cho cô,
Từ lúc này trở đi, mỗi ngày cho và yêu hết mình.
Đừng để bất cứ điều gì ngăn cản cô." Cô kết thúc và một người đàn ông đứng dậy
và anh ta bảo, "Tôi đến từ Pakistan, tôi là một người Hồi Giáo.
Tôi muốn nắm lấy tay cô và nói
tôi rất tiếc, nhưng thực lòng, đây là sự trừng phạt." Tôi không thể kể phần còn lại
vì tôi hết giờ rồi
(Cười)
10 giây
(Vỗ tay)
10 giây, đó là tất cả, tôi muốn tôn trong. 10 giây
Tất cả tôi có thể nói với bạn là, tôi mang người đàn ông này lên sân khấu
với một người đàn ông đến từ New York, anh làm việc ở Trung tâm Thương mại Thế giới
vì tôi có khoảng 200 người New York ở đó. Hơn 50 trong số họ
đã mất toàn bộ công ty họ, bạn bè họ, đã phải khoanh tròn
(danh sách bạn bè trong) Palm Pilots của họ -- một nhà giao dịch tài chính, người phụ nữ này cứng rắn như thép, giọng nói rõ ràng --
30 người bạn của cô đều qua đời.
Và cái tôi làm là nói với mọi người, "Chúng ta tập trung vào điều gì?
Điều đó có nghĩa gì và chúng ta sẽ làm gì?"
Và tôi nói va hướng sự chú ý của mọi người,
nếu bạn đã không mất đi ai hôm nay, điều chú tâm của bạn sẽ là
làm thế nào để đáp ứng ai đó. Có những người --
sau đó một người phụ nữ đứng dậy, bà rất giận dữ, bà la hét.
Sau đó tôi mới biết bà không phải đến từ New York, bà cũng không phải người Mỹ,
bà chẳng biết ai ở đó cả. Tôi hỏi, "Bà lúc nào cũng giận dữ thế hả?"
Bà bảo, "Phải." Kẻ tội lỗi luôn phạm tội lỗi, kẻ buồn bã luôn gặp buồn bã.
Tôi đưa hai người đàn ông này lên và kêu gọi một cuộc tranh luận gián tiếp.
Một người đàn ông Do thái có gia đình trong vùng đất bị xâm chiếm, và một người từ New York
người hẳn đã chết nếu hôm đó anh đi làm, và người đàn ông này
đã phát biểu rất rõ ràng anh ta muốn thành một kẻ khủng bố.
Nếu cuộc hòa hợp đó diễn ra đc thu hình,
tôi sẽ rất vui được gửi cho các bạn xem, để bạn có thể thực sự thấy
điều thực sự xảy ra thay vì qua lời kể của tôi.
Nhưng hai người đó không chỉ ngồi lại cùng nhau và
thay đổi niềm tin của họ và thế giới đạo đức của họ,
mà họ đã làm việc cùng nhau để mang đến, trong gần bốn năm rồi,
qua rất nhiều đền thờ Hồi Giáo và giáo đường Do Thái, ý tưởng về
làm sao tạo nên hòa bình. Và anh đã viết một quyển sách, gọi là
"Jihad của tôi, con đường hòa bình của tôi." Vì vậy, sự biến chuyển có thể xảy ra.
Vì vậy lời mời của tôi là: khám phá chính mạng lưới tư tưởng của bạn, mạng lưới ở đây --
nhu cầu, niềm tin, cảm xúc đang điều khiển bạn.
Vì hai lý do: bạn có thể cho đi, và thực hiện nhiều hơn,
tất cả chúng ta đều muốn vậy. Tôi ám chỉ sự cho đi,
bởi lẽ nó sẽ làm bạn hoàn thiện. Và thứ hai,
để bạn có thể đánh giá đúng -- không chỉ hiểu mà thôi, đó là trí tuệ,
là đầu óc -- nhưng nhận thức được cái dẫn dắt người khác.
Đây là cách duy nhất thế giới chúng ta thay đổi theo. Cầu Chúa chúc phúc cho bạn.
Cảm ơn. Tôi hy vọng bạn thấy buổi nói chuyện này hữu ích.
(Vỗ tay)