-
Tu viện Lộc Uyển, California, Mỹ, tháng 10, năm 2013
-
chúng ta có thể cảm thấy tuyệt vọng và thất vọng khi chúng ta thấy tất cả các cuộc chiến đang diễn ra trên thế giới. Làm thế nào chúng ta có thể biến những cảm xúc này thành lòng từ bi và hoạt động hòa bình?
-
Kính thưa Thầy, kính thưa Tăng thân
-
Tôi đã ở nhà thờ ven sông Church ở New York
-
năm 2001 khi Thầy đến để nói chuyện
-
ngay sau ngày 11 tháng 9. Đây là
-
cùng một nơi mà
mục sư King đã đến
-
để phát biểu về cuộc chiến tranh ở Việt Nam
-
cùng một địa điểm, chúng tôi nhớ đến với lòng biết ơn,
-
điều đó được ảnh hưởng bởi thời gian của ông ấy với Thầy.
-
Thầy đã nói với kinh nghiệm của bản thân mình về
-
bi kịch chiến tranh,
và Thầy là một trong
-
những giọng nói duy nhất tôi có thể nhớ vào thời điểm
-
có người ủng hộ cho việc
nắm bắt cơ hội
-
để làm việc vì hòa bình.
-
Nhiều người trong chúng ta trong thời đại này
-
có thể cảm thấy sợ hãi, tức giận, tuyệt vọng
-
khi chúng ta thấy rất nhiều cuộc chiến tranh diễn ra trong tên của chúng ta.
-
Như Thầy đã làm với mục sư King, Thầy có thể cho chúng tôi biết
-
làm thế nào chúng ta có thể biến những cảm xúc này thành
-
tương tác giữa lòng từ bi và hòa bình?
-
Như bạn đã biết, tôi đã ở Mỹ khi
-
ngày 11 tháng 9 diễn ra.
-
Hôm đó tôi đi từ Tu viện Lộc Uyển
-
đến phía bắc California để tổ chức
-
các khóa tu và các buổi nói chuyện công khai
-
Và khi đi xe buýt
-
chúng tôi nghe về sự kiện này.
-
Tôi dự định sẽ nói chuyện ở Berkeley
-
bốn ngày sau đó.
-
Và chúng ta có thể trải nghiệm
-
năng lượng tập thể của sự sợ hãi và tức giận
-
ở Mỹ
-
Sợ hãi và tức giận.
-
Chúng tôi biết rằng
năng lượng tập thể
-
của lòng từ bi có thể trị liệu rất tốt
-
nhưng năng lượng tập thể của sợ hãi và tức giận
-
có thể rất nguy hiểm.
-
Nó có thể gây ra một cuộc chiến bất cứ lúc nào.
-
Vì vậy, mục đích của tôi trong việc nói chuyện
-
là mời người Mỹ
-
thực hành thở chánh niệm
-
để làm lắng dịu lại
-
cảm nhận, cảm xúc của họ
-
Đó là điều quan trọng nhất
phải làm.
-
Đó là lý do tại sao trong buổi nói chuyện
-
diễn ra ở Berkeley, 4.000 người tham dự
-
đã đi mặc áo phông của chúng tôi,
-
áo choàng màu cam,
-
và chúng tôi thực hành thiền về lòng từ bi
-
và cố gắng bình tĩnh
-
để giúp mọi người bình tĩnh lại.
-
Bạn có thể thấy sự đau khổ trên khuôn mặt
-
của mọi người...ngày hôm đó.
-
Và chúng tôi biết rằng
sau cuộc nói chuyện
-
mọi người bớt đau khổ
-
bởi bạn chỉ cần nhìn vào khuôn mặt của họ
-
và bạn biết rằng mọi người đã bớt đau khổ hơn
-
sau khi được hướng dẫn thiền về lòng từ bi
-
và lắng dịu lại.
-
Nhưng đó chỉ là cho
một vài ngàn người.
-
Cuộc nói chuyện ở Nhà thờ ven sông Church
-
có cùng mục đích.
-
Và chúng tôi đã khuyên bạn bè mình ở Mỹ
-
không làm gì cả
-
Không nói bất cứ điều gì
-
Điều đầu tiên cần làm là bình tĩnh.
-
Và sau đó bắt đầu
xem xét tình hình
-
và đặt câu hỏi,
-
tại sao họ lại làm như vậy với chúng ta.
-
Chúng ta đã làm điều gì đó
-
khiến họ tức giận với chúng ta...
-
điều đó làm cho họ rất tuyệt vọng
-
đến mức họ có thể thực hiện... một hành động như vậy?
-
Tôi đã đề xuất rằng
-
theo truyền thống
chúng ta thuộc về
-
tôi đề nghị rằng
-
Nước Mỹ nên tổ chức các phiên lắng nghe sâu sắc
-
Chúng ta nên mời nhiều người Mỹ thông thái
-
đến và giúp chúng ta lắng nghe.
-
Và chúng tôi mời
những người ở Mỹ
-
những người cảm thấy rằng họ là nạn nhân
-
của sự bất công xã hội, v.v.
-
đến và nói với chúng tôi về sự đau khổ của họ.
-
Và chúng tôi đã đề xuất các phiên
-
lắng nghe sâu sắc như thế trong nước Mỹ
-
có thể được truyền hình trực tiếp
-
để mọi người có thể làm theo.
-
Đó là lắng nghe
nỗi khổ của chính bạn
-
với nỗi khổ của chính chúng ta.
-
Và hiểu nỗi khổ của chính chúng ta
-
trước khi chúng ta muốn lắng nghe sự đau khổ
-
của những người ở phía bên kia.
-
Nó rất đúng với thực hành của chúng tôi.
-
Bạn lắng nghe nỗi khổ của chính mình đầu tiên
-
trước khi bạn
lắng nghe sự đau khổ
-
từ phía bên kia.
-
Và sau khi bạn đã
lắng nghe sâu sắc
-
ở đất nước của bạn,
-
bạn có thể chuyển sang những người ở bên kia
-
và sử dụng lời ái ngữ
-
"Các bạn thân mến ở bên kia,
-
chúng tôi đã đau khổ rất nhiều.
-
Chúng tôi không hiểu
-
tại sao bạn lại làm như vậy với chúng tôi.
-
Chúng tôi đã làm
bất cứ điều gì để cố gắng
-
tiêu diệt bạn như một dân tộc?
-
Như một tôn giáo? một đời sống?
-
Chúng tôi có thể đã
làm một cái gì đó
-
hoặc chúng tôi có thể
đã nói điều gì đó
-
mang lại cho bạn ấn tượng
-
rằng chúng tôi muốn tiêu diệt
-
bạn như một dân tộc, như một tôn giáo,
-
như một cách sống.
-
Nhưng thực tế, chúng tôi không có ý định đó.
-
Vì vậy, xin vui lòng cho chúng tôi biết những gì chúng tôi đã làm,
-
những gì chúng tôi đã nói, đã mang lại cho bạn
-
loại ấn tượng đó.
-
Chúng tôi biết rằng bạn
-
đã rất tức giận với chúng tôi
-
đã làm điều đó với chúng tôi.
-
Chúng tôi muốn lắng nghe.
-
Hãy nói với chúng tôi...từ trái tim của bạn.
-
Hãy cho chúng tôi biết về nỗi khổ của bạn...
-
và sự thiếu khéo léo của chúng tôi
-
khiến bạn đau khổ. "
-
Và đó là những gì tôi đề xuất với nước Mỹ
-
vào thời điểm đó.
-
Và đây là một quá trình
-
khôi phục giao tiếp và hòa giải.
-
Và mùa xuân năm ngoái - mùa xuân năm nay,
-
tôi đã đến Hàn Quốc và tôi đã tổ chức khóa tu
-
chúng tôi đã tổ chức khóa tu và nói chuyện công khai.
-
Và có một cuộc nói chuyện công khai
-
ở miền Nam
-
được nhiều người tham dự
-
có thể 20.000 người,
-
và họ đã thông báo cho chúng tôi
-
rằng họ sẽ tổ chức
-
một buổi đại lễ cầu nguyện lớn
-
cho hòa bình
-
giữa miền nam và miền bắc.
-
Miền bắc hiện có vũ khí hạt nhân
-
và họ có vẻ hiếu chiến.
-
Và miền nam thật đáng lo
-
và họ sợ rằng một cuộc chiến sẽ
-
nổ ra rất gần
-
Vì vậy, trong cuộc nói chuyện đó, tôi đã nói rằng: "Các bạn thân mến.
-
Điều nguy hiểm không phải là vũ khí hạt nhân.
-
Điều nguy hiểm là sự sợ hãi.
-
Nếu bạn nhìn sâu vào phía bắc, bạn sẽ thấy
-
bạn sẽ thấy số lượng, nỗi sợ hãi rất lớn.
-
Khi tổng thống miền nam
-
đến thăm nước Mỹ, miền bắc có thể nghĩ
-
rằng nên có một kế hoạch
-
tấn công miền bắc,
-
vì vậy họ rất sợ hãi.
-
Và họ đang cố gắng hết sức
-
để chứng tỏ rằng họ không sợ hãi,
-
rằng họ sẵn sàng chiến đấu
và giết chết.
-
Vì vậy, thái độ
hiếu chiến bên ngoài,
-
về bề ngoài, cho thấy rằng có
-
một nỗi sợ hãi lớn bên trong.
-
Và nếu bạn thấy nỗi sợ đó, bạn không ...
-
bạn sẽ không giận họ nữa.
-
Và bạn biết rằng điều tốt nhất
-
là cố gắng giúp loại
bỏ nỗi sợ hãi đó
-
của người dân ở phía bắc.
-
Nhưng để làm điều đó,
-
bạn phải loại bỏ nỗi sợ hãi trong bạn trước.
-
Vì bạn cũng sợ.
-
Và đó là lý do tại sao một lời cầu nguyện cho hòa bình là không đủ.
-
Đến với nhau và cầu nguyện là không đủ.
-
Bạn phải tạo ra
-
Bạn phải tổ chức khóa tu
-
cho các chính trị gia, giáo viên trường học,
-
lãnh đạo doanh nghiệp,
-
và giúp họ nhìn sâu hơn,
-
làm họ bình tĩnh lại,
-
tự mình giảm bớt và loại bỏ nỗi sợ hãi bằng cách hiểu.
-
Và khi bạn không còn sợ hãi,
-
bạn có thể giúp phía bắc làm điều tương tự.
-
Vì vậy, không phải bằng cách điều động chính trị
-
mà bạn có thể giải quyết vấn đề.
-
Đó là loại thực hành
-
có thể loại bỏ nỗi sợ hãi và giận dữ trong chúng ta
-
có thể khiến
chúng ta bình yên
-
và từ bi hơn.
-
Và khi bạn bình yên hơn
-
và nhân ái hơn
-
bạn có thể giúp đỡ những người
-
ở phía bên kia
-
làm điều tương tự
-
để trở thành một người tạo dựng hòa bình thực sự.
-
Và đó là một quá trình chúng tôi đã học được
-
từ truyền thống đạo Bụt
-
Và như Bắc Triều Tiên và
Hàn Quốc,
-
họ đã có đạo Bụt
-
như truyền thống tâm linh của họ,
-
chúng tôi tin rằng họ có thể
-
sử dụng tốt truyền thống của họ
-
để thực hành
-
để thoát khỏi
-
tình huống khó khăn này.
-
Và tôi nghĩ rằng
những điều tương tự
-
cũng sẽ đúng ở đây - ở Trung Đông,
-
ở châu Âu, ở Mỹ ,v.v
-
(thức chuông)
-
(chuông)