-
Người dịch gốc: onlyseta
Sync time: huyluan2011 - hdvnbits.org
-
Alô
-
Gì thế?
-
Cái gì?
-
Quý khách làm ơn tắt điện thoại đi ạ
-
Cho tôi một giây thôi.
-
Xin lỗi.
-
Anh làm ơn ngồi xuống đi ạ
-
Cơ trưởng, có trường hợp khẩn cấp
-
Một hành khách vừa ngã xuống lối đi.
-
Đê-li, Hàng không Ấn Độ 101 quay trở lại vì có trường hợp khẩn cấp.
-
Quý khách, quý khách!
-
Chờ chút!
-
Tôi khỏe rồi, cám ơn. Mọi người cứ tiếp tục đi.
-
Khoan đã anh ơi
-
- Lấy xe đi!
- Ngài Đi-lon phải không?
-
Cậu muốn tôi phải xăm tên lên mặt à?
Đi lấy xe đi.
-
Đến khách sạn phải không thưa ngài?
-
Phải, nhưng qua Vasan Viha đã
-
Đi nhanh lên đi!
-
Gì thế Fahan?
-
Chuẩn bị đi, 5 phút nữa tớ sẽ đến đón cậu
-
Gì thế?
-
Chatur gọi, cậu còn nhớ nó không?
-
Kẻ "im lặng" đúng không?
-
Đúng thế.
-
Nó nói Rancho đang tới.
-
Cái gì?
-
Nó nói đến khuôn viên trường lúc 8 giờ, chỗ bể nước.
-
Khỉ thật!
-
Nhanh lên đi!
-
Được rồi.
-
Em yêu, anh sẽ quay lại ngay.
Giày đâu rồi nhỉ?
-
Tìm thấy bạn của bọn anh rồi
-
Gì thế?
-
Em nói sau nhé, tạm biệt.
-
Anh quên không mặc quần.
-
Bây giờ thì đến khách sạn phải không?
-
Đúng thế, nhưng qua Đại học cơ khí hoàng gia đã.
-
Vâng thưa ngài.
-
Tớ quên tất rồi.
-
Quan trọng hơn là...
-
... cậu quên mặc quần đấy.
-
Ôi không.
-
Bây giờ hãy đi đón anh tôi ở sân bay.
-
Anh ấy có họ giống tôi, Đi-lon.
-
Tôi là Đi-lon đây, xe ô tô của tôi đâu? Vẫn đang ở đường băng sao?
-
Rancho
-
Chatur, Rancho đâu?
-
Rancho
-
Rancho đâu?
-
Xin chào những tên ngốc.
-
Rượu mađêra cho bọn mày đây.
-
Giống loại mà bọn mày từng suốt ngày say sưa.
-
Thử đi.
-
Rancho đâu?
-
Bình tĩnh đi, nhìn cái này đã.
-
Đừng có nhìn vợ tao, nhìn biệt thự phía sau ấy.
-
3,5 triệu đô-la.
-
Bể bơi - có hệ thống sưởi.
-
Phòng khách - lát gỗ cây thích.
-
Chiếc xe Lamborghini loại 6496 cc mới của tao -
-
rất nhanh.
-
Mày cho bọn tao xem mấy cái này làm gì?
-
Quên rồi sao?
-
Đây là cái gì?
-
Ngày hôm nay - mùng 5 tháng 9.
-
Tao thách đấu với mày.
-
10 năm nữa chúng ta sẽ gặp lại nhau
-
Chỗ này, ngày này.
-
Hãy xem ai sẽ thành công hơn.
-
Mày có dám không?
-
Nhớ chưa? Tao đã thách thức tên ngốc đó tại đây.
-
Tao đã giữ lời hứa, quay trở lại đây.
-
Đồ khùng! Tao đã hủy một chuyến bay còn cậu ấy
đã quên cả mặc quần.
-
Tất cả chỉ để gặp Rancho thôi.
-
5 năm tìm kiếm, không biết cậu ấy còn sống hay không.
-
Vậy mày nghĩ cậu ấy sẽ tới vì vụ cá cược ngu ngốc với mày sao?
-
Tao biết nó sẽ không tới.
-
Cậu định đấm chết nó hay để tớ?
-
Vậy tại sao mày lại gọi bọn tao tới đây?
-
Để gặp Rancho.
-
Tới để xem tao đã đạt được những gì và nó đang khổ sở ra sao.
-
Vậy mày biết Rancho ở đâu phải không?
-
Phải
-
Ở đâu?
-
Nó đang ở Shimla.
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
Rancho
-
Ranchodas Shamadas Chancha
-
Một người đặc biệt giống như cái tên của cậu ấy.
-
Kể từ khi sinh ra chúng tôi đã được dạy
"Cuộc đời là một cuộc đua"
-
Hãy chạy thật nhanh hoặc bạn sẽ bị đè bẹp.
-
Để được sinh ra, một tinh trùng cũng phải chạy thắng 300 triệu con khác.
-
1978. Tôi được sinh ra lúc 5 giờ 15 phút chiều.
-
5 giờ 16 phút, bố tôi tuyên bố...
-
Con tôi sẽ trở thành một kĩ sư. Farhan Qureshi, Kĩ sư công nghệ.
-
Và cuộc đời tôi đã được đóng dấu.
-
Không ai hỏi tôi muốn trở thành cái gì..
-
Raju Rastogi...
Ranchodas Chanchad
-
Phòng số bao nhiêu?
-
D-26
-
Đi thôi.
-
Tôi là Man Mohan, gọi tắt MM
-
Những kĩ sư gọi tôi là milimét.
-
Nếu cần trứng, bánh mì, sữa, giặt đồ,
-
hoàn thành bài tập hay sao chép luận văn.
-
Hãy gọi tôi, giá cố định, không mặc cả.
-
Khoan đã, cầm cái này đi.
-
Chào kilô-bai, mega-bai và mẹ của chúng, giga-bai đi.
-
Chụp đi, chúng không cắn đâu.
-
Để ý anh ta đấy... một kẻ cuồng tín ở đây.
-
Xin chào. Tớ là Fahan Qureshi
- Raju Rastogi
-
Đừng lo,
-
Ở đây vài ngày rồi ai cũng sẽ mất hết niềm tin vào Chúa
-
Khi thấy cô nàng khỏa thân
dính trên tường anh ta sẽ nói:
-
Chúa ơi, hãy cho con một cơ hội với nàng.
-
Ra mau
-
4 rupi, mỗi túi 2 rupi.
-
5 rupi, không phải trả lại đâu.
-
Cám ơn, vì khoản tiền bo tôi sẽ cho anh biết điều này.
-
Tối nay hãy mặc chiếc quần lót đẹp nhất
-
Tại sao?
-
Thưa bệ hạ vĩ đại...
-
... xin hãy chấp nhận món quà mọn này.
-
Đây là một Héc-man
-
Ồ, thật là đẹp, dễ thương và rất chắc.
-
Truyền thống của kí túc xá -
Vào ngày đầu tiên...
-
Sinh viên mới phải mặc quần lót và
thể hiện sự kính trọng
-
... với những sinh viên lớp trên
-
Đó là lần đầu tiên chúng tôi gặp Rancho.
-
Người nhện.
-
Người dơi.
-
Người mới, người mới.
-
Xin chào, cởi quần ra để đóng dấu nào.
-
Tên?
-
Ranchodas Shamadas Chanchad
-
Tên dài quá, khó nhớ quá đấy.
-
Nào, cởi quần ra đi.
-
Vẫn còn cứng đầu sao?
-
Quần ướt là không tốt đâu, cởi ra đi.
-
Mọi chuyện đều ổn
-Mày nói gì thế?
-
Mọi chuyện đều ổn.
-
Nó nói cái gì thế?
-
Ai đó nói cho nó biết đi, này James Bond.
-
Nói cho nó hiểu đi.
-
Cởi quần đi, nếu không họ sẽ tè vào người cậu đấy.
-
Này 007, mày không muốn nói tiếng Ấn sao?
-
Xin lỗi ngài, tôi sinh ra ở Uganda và học ở trường Pondicherry.
-
Nên nói tiếng Ấn hơi chậm
-
Vậy thì giải thích chậm rãi thôi, không cần vội đâu.
-
Thấy lạnh hả?
-
Cởi quần ra nếu không...
-
... anh ta sẽ "phóng thải" vào cậu đấy.
-
Mày gọi đi tè là "phóng thải" sao?
-
Một nhà ngôn ngữ học chân chính giữa những kĩ sư.
-
Này, ra ngoài mau
-
Ra ngoài mau...
-
nếu không tao sẽ "phóng thải" vào mày đấy.
-
Tao đếm tới mười mà mày không ra.
-
Tao sẽ "phóng thải" lên cửa phòng mày suốt kì học .
-
Một
-
Hai
-
Ba
-
Bốn
-
Năm
-
Sáu
-
Bảy
-
Tám
-
Chín
-
Mười
-
Nước muối là chất dẫn điện rất tốt. Theo chương trình vật lý lớp 8.
-
Chúng tôi học nó còn cậu ấy áp dụng nó.
-
Tiến sĩ Viru Sahatrabudhe là hiệu trưởng của ICE.
-
Sinh viên gọi ông ta là Vi-rút, vi-rút máy tính.
-
Vi-rút sắp đến, mang theo trứng.
-
Sinh viên năm nhất tập trung, nhanh lên.
-
Vi-rút là người hiếu thắng nhất mà chúng tôi từng biết.
-
Ông ta không thể chịu để ai đi trước mình.
-
Để tiết kiệm thời gian, áo ông ta có khóa dán...
-
... và cà vạt có móc.
-
Ông ta đã rèn luyện để có thể viết bằng hai tay cùng một lúc.
-
Mỗi ngày, vào lúc 2 giờ chiều ông ta sẽ ngủ 7 phút rưỡi
-
với bài hát ru là nhạc opera.
-
Govind, người hầu của ông ta trong lúc đó
-
sẽ làm những việc không hữu ích như cạo râu, cắt móng tay ...
-
Đây là cái gì?
Thưa thầy là tổ chim ạ.
-
Của chim gì?
Chim cu cu thưa thầy.
-
Sai rồi.
-
Chim cu cu không bao giờ tự làm tổ.
-
Nó sẽ đẻ trứng ở tổ chim khác.
-
Khi chúng nở ra, chúng sẽ làm gì?
-
Chúng sẽ đá những quả trứng khác ra khỏi tổ.
-
Cuộc chiến kết thúc.
-
Sự sống bắt đầu bằng giết chóc, đó là tự nhiên.
-
Đấu tranh hoặc là chết.
-
Các cậu cũng giống như những con chim cu cu.
-
Đây là những quả trứng các cậu đã đè bẹp để được vào ICE.
-
Đừng quên ICE nhận được 400 nghìn hồ sơ mỗi năm.
-
và chỉ có 200 người được chọn - Các cậu!
-
Còn những người này? Kết thúc, những quả trứng vỡ.
-
Con trai tôi đã cố gắng trong 3 năm.
-
Nhưng lần nào cũng bị từ chối.
-
Hãy nhớ cuộc sống là một cuộc đua.
-
Nếu không chạy nhanh, các cậu sẽ bị đè bẹp.
-
Để tôi kể cho các cậu một câu chuyện rất thú vị.
-
Đây là một chiếc bút của nhà du hành vũ trụ.
-
Bút mực và bút bi không sử dụng được ở ngòai không gian.
-
Vì thế các nhà khoa học đã tốn hàng triệu đô để tạo ra chiếc bút này.
-
Nó có thể viết được ở mọi góc độ, mọi nhiệt độ thậm chí ngay khi trọng lực bằng không.
-
Một ngày, khi tôi còn là sinh viên,
-
hiệu trưởng của trường đã gọi tôi
-
Ông ấy nói "Viru Sahastrabudhe".
Tôi nói: "vâng thưa thầy".
-
"Lại đây", tôi thấy rất sợ.
-
Ông ấy đã cho tôi xem cái bút này.
-
Ông ấy nói "Đây là biểu tượng của sự hoàn hảo".
-
"Thầy tặng nó cho em".
-
"Khi em gặp một sinh viên xuất chúng như em..
-
hãy tặng nó cho cậu ấy".
-
Suốt 32 năm qua, tôi đã chờ sinh viên đó
-
Nhưng không có hi vọng gì.
-
Ai ở đây sẽ đấu tranh để giành được chiếc bút này?
-
Tốt, bỏ tay xuống.
-
Tôi có phải viết lên bảng không? Bỏ tay xuống.
-
Em có một câu hỏi thưa thầy.
-
Nếu bút mực không dùng được ở ngoài vũ trụ,
-
sao người ta không dùng bút chì?
-
Họ đã có thể tiết kiệm hàng triệu đô.
-
Tôi sẽ trả lời câu hỏi này sau.
-
Ban đêm, cậu ta hạ gục sinh viên lớp trên
-
Ban ngày, nói thẳng vào mặt hiệu trưởng. Tốt hơn hết là tránh xa cậu ta ra.
-
Anh đã khiến giáo sư không thể ba hoa được nữa.
-
Thưa bệ hạ vĩ đại, hãy chấp nhận món quà mọn này.
-
Tránh ra đi, cậu không phải tới lớp sao?
-
Thế ai sẽ trả tiền cho tôi? Bố anh à?
-
Đừng có động đến bố tôi!
- Bình tĩnh đi.
-
Để tới lớp cậu không cần tiền , chỉ cần đồng phục thôi.
-
Chọn trường đi, rồi mua đồng phục và trốn vào lớp.
-
Trong biển người đó không ai để ý đâu.
-
Nếu tôi bị bắt thì sao?
- Tìm trường mới, đồng phục mới.
-
Thấy không?
- Cậu ấy rất khác biệt...
-
Cậu ấy thách thức mọi quy ước trong mọi hòan cảnh.
-
Một chú chim có tâm hồn tự do hạ cánh trong chiếc tổ của thầy "Vi-rút"
-
Chúng tôi là những con rô-bốt, chỉ biết nghe theo những mệnh lệnh của giáo sư.
-
Cậu ấy là người duy nhất không phải là máy móc.
-
Máy móc là gì?
-
Tại sao cậu lại cười?
-
Thưa thầy, được học cơ khí là ước mơ từ nhỏ của em.
-
Em rất hạnh phúc vì cuối cùng đã được tới đây.
-
Không cần phải thấy hạnh phúc, định nghĩa "máy móc" cho tôi.
-
Máy móc là bất cứ thứ gì giúp giảm sức lao động của con người.
-
Cậu có thể nói rõ hơn không?
-
Tất cả những gì làm công việc đơn giản hơn, hay tiết kiệm thời gian là máy móc.
-
Nếu trời nóng, ấn một cái ta có gió.
-
Quạt... một loại máy móc.
-
Nói chuyện với một người bạn ở cách xa hàng dặm: Điện thoại - một loại máy móc.
-
Tính hàng triệu phép tính trong một giây, máy tính.. một lọai máy móc.
-
Bao quanh chúng ta là máy móc.
-
Từ đầu bút tới khóa quần, tất cả đều là máy móc.
-
Lên, xuống chỉ trong một giây. Lên, xuống, lên, xuống..
-
Định nghĩa, định nghĩa?
-
Em vừa mới nói rồi thưa thầy.
-
Cậu định viết như thế trong bài kiểm tra sao? Đây là một cái máy: lên, xuống, lên, xuống...
-
Đồ ngốc! Có ai khác không?
-
Nói đi.
-
Thưa thầy, máy móc là sự kết hợp của những chi tiết...
-
được cấu thành với nhau và tạo ra những cử động
-
và như vậy những cử động sẽ được
-
tạo ra giống như giữa một chiếc ốc vít với đai ốc,
-
hoặc một cái đòn bẩy với điểm tựa hay ròng rọc với trục của nó
-
Và đặc biệt là một công trường xây dựng, tương đối phức tạp
-
bao gồm những bộ phận có thể chuyển động
-
hay những nhân tố máy móc đơn giản như bánh xe, đòn bẩy hay cam.
-
Tuỵêt vời.
-
Rất hoàn hảo, ngồi xuống đi.
-
Cảm ơn thầy
-
Thưa thầy, em cũng nói điều tương tự nhưng bằng cách đơn giản hơn.
-
Nếu cậu thích sử dụng ngôn từ đơn giản, hãy vào
trường Nghệ thuật hay Thương mại.
-
Nhưng thưa thầy, ta cũng cần phải hiểu đựơc ý nghĩa của nó.
-
Nhồi nhét định nghĩa của sách vào đầu để làm gì ạ?
-
Cậu nghĩ cậu thông minh hơn sách sao?
-
Nếu cậu muốn thi qua thì hãy viết định nghĩa của sách.
-
Nhưng còn có những quyển sách khác..
- Ra ngòai!
-
Tại sao ạ?
-
Theo ngôn ngữ đơn giản
- Ra ngoài!
-
Đồ ngốc!
-
Chúng ta vừa mới thảo luận về máy móc..
-
Tại sao cậu lại quay lại?
-
Em quên mất một thứ
-
Thứ gì?
-
Một loại vật liệu để ghi nhớ, phân tích, khái quát, sắp xếp
-
tranh luận và giải thích
-
những thông tin mà được minh họa
-
hoặc không minh họa được đóng cứng, hoặc bìa mềm, hay không được bọc
-
với lời mở đầu, giới thiệu, nội dung, mục lục
-
để khai sáng, giúp hiểu rõ, làm phong phú, gia tăng và
-
giáo dục tư duy của con người thông qua thị giác, đôi khi là xúc giác.
-
Ý cậu là sao?
-
Sách, thưa thầy.
-
Em có thể quay lại lấy sách không?
-
Tại sao cậu không nói đơn giản như thế?
-
Em đã cố gắng làm như thế khi nãy nhưng không có hiệu quả.
-
Giáo sư rất ít khi cho Rancho vào lớp học.
-
Khi bị đuổi ra khỏi lớp, cậu ấy lẻn vào lớp khác.
-
Cậu ấy nói, năm đầu tiên trong bốn năm là kiến thức, hãy nắm lấy nó.
-
Cậu ấy không giống với bất cứ ai trong số chúng tôi.
-
Chúng tôi đánh nhau để được tắm vào mỗi sáng.
-
Cậu ấy tắm ở bất cứ chỗ nào có nước.
-
Chào buổi sáng thưa thầy.
-
Máy móc là niềm đam mê của cậu ấy.
-
Khi tìm thấy chúng, cậu ấy sẽ tháo chúng ra.
-
Đôi khi cậu ấy có thể lắp lại...
-
Đôi khi không.
-
Có một người khác cũng giống cậu ấy.
-
Joy Lobo
-
Thưa thầy, em xin lỗi thầy.
-
Cậu Joy Lobo !
-
Em muốn biết ngày tổ chức lễ tốt nghiệp ạ
-
Tại sao?
-
Bố em muốn đặt trước vé tàu.
-
Em là kĩ sư đầu tiên của làng, mọi người muốn tới dự.
-
Vậy thì gọi cho bố cậu đi.
-
Nhanh lên, đừng có làm phí thời gian của tôi.
-
Alô.
-
Bố ơi, thầy hiệu trưởng muốn nói chuyện với bố.
-
Joy!
-
Ông Lobo, con của ông sẽ không tốt nghiệp năm nay đâu.
-
Có chuyện gì vậy thưa thầy?
-
Cậu ta luôn luôn nộp bài muộn.
-
Ông Lobo, đó là một đề tài không tưởng.
-
Cậu ta đang làm một chiếc máy bay trực thăng ngớ ngẩn.
-
Tôi khuyên ông không nên đặt vé, tôi rất xin lỗi.
-
Thưa thầy, em đến gần lắm rồi.
- Đề tài của cậu xong chưa?
-
Đề tài của cậu xong chưa?
- Thầy hãy nhìn nó một lần đi.
-
Nộp bài đi, tôi sẽ xem xét lại.
-
Thưa thầy, hãy gia hạn cho em thêm một chút...
-Tại sao tôi phải làm như thế?
-
Sau cơn đột quỵ của bố, em không đã mất tập trung trong 2 tháng.
-
Cậu có ngừng ăn không?
-
Không ạ.
-
Có ngừng tắm không?
-
Vậy tại sao lại ngừng học?
-
Thưa thầy, em đến gần lắm rồi, hãy nhìn nó một lần đi.
-
Cậu Lobo!
-
Chiều chủ nhật, con trai tôi ngã ra khỏi tàu và chết.
-
Sáng thứ hai, tôi đi dạy. Vì vậy đừng đưa ra những lý do ngớ ngẩn đó.
-
Tôi có thể cho cậu sự thông cảm, nhưng gia hạn thì không.
-
Thầy... em đã đến rất gần rồi
-
Tôi đã sống rất lâu
-
Cuộc sống của một người khác
-
Chỉ một giây phút thôi
-
Hãy để tôi sống là chính mình...
-
Tôi đã sống rất lâu
-
Cuộc sống của một người khác
-
Chỉ một giây phút thôi
-
Hãy để tôi sống là chính mình...
-
Hãy mang cho tôi ánh nắng, mang cho tôi cơn mưa..
-
Mang cho tôi một cơ hội
Tôi muốn được lớn lên một lần nữa.
-
Hãy mang cho tôi ánh nắng, mang cho tôi cơn mưa..
-
Mang cho tôi một cơ hội
Tôi muốn được lớn lên một lần nữa.
-
Anh ấy đã nghĩ ra một thiết kế rất tuyệt vời.
-
Đặt một máy quay không dây ở trên chiếc trực thăng
-
Có thể sử dụng để theo dõi giao thông, an ninh... Quá tuyệt!
-
Nhưng Vi-rút nói đó là một thiết kế không thực tế, nó sẽ không bay.
-
Nó sẽ bay, chúng ta sẽ làm cho nó bay.
-
Đừng nói với Joy, đó sẽ là một bất ngờ.
-
Chúng ta sẽ để nó bay lên cửa sổ của anh ấy và xem phản ứng của anh ấy.
-
Nếu chúng ta làm đề tài cho anh ấy thì ai sẽ làm bài cho chúng ta?
-
Kiểm tra, thi vấn đáp, câu hỏi, 42 kì thi mỗi kì học.
-
Cậu rất dễ hoảng sợ.
-
Đưa tay lên, đặt nó lên tim và nói "mọi chuyện đều ổn".
-
Mọi chuyện đều ổn?
Mọi chuyện đều ổn.
-
Những lời thông thái từ vị thánh Guru Ranchodas của cậu ấy.
-
Ở làng chúng tôi có một người bảo vệ già
-
Khi đi tuần tra ông ta sẽ nói "Mọi chuyện đều ổn".
-
Và mọi người ngủ rất yên bình. Rồi có một tên trộm
-
và chúng tôi phát hiện ra ban đêm ông ta không nhìn thấy gì cả!
-
Ông ấy chỉ nói "Mọi chuyện đều ổn", và chúng tôi cảm thấy rất an tòan.
-
Ngày hôm đó tớ đã nhận ra trái tim này rất dễ hoảng sợ.
-
Chúng ta phải đánh lừa nó.
-
Cho dù vấn đề có lớn thế nào hãy nói với trái tim bạn "mọi chuyện đều ổn".
-
Như vậy sẽ giải quyết được vấn đề?
-
Không, nhưng cậu sẽ có can đảm để đối mặt với nó.
-
Học nó đi người anh em, chúng ta sẽ rất cần nó ở đây.
-
Khi cuộc sống nằm ngòai sự kiểm sóat, hãy để môi bạn hát
-
Hãy để môi bạn hát và cất lên giai điệu
-
Khi cuộc sống nằm ngòai sự kiểm sóat, hãy để môi bạn hát
-
Hãy để môi bạn hát và cất lên giai điệu
-
Mọi chuyện đều ổn...
-
Con gà không hề biết về số phận của quả trứng.
-
Liệu nó có nở hoặc sẽ trở thành món trứng chiên?
-
Không ai biết tương lai sẽ chờ đợi gì...
-
Vì vậy hãy để môi bạn hát và cất lên giai điệu
-
Cất lên giai điệu "mọi chuyện đều ổn".
-
Người anh em "Mọi chuyện đều ổn".
-
Anh bạn "mọi chuyện đều ổn".
-
Người anh em "Mọi chuyện đều ổn".
-
Rối loạn rồi lại rối loạn, không có giải pháp...
-
Cuối cùng đã có giải pháp... nhưng câu hỏi là gì?
-
Nếu trái tim yếu đuối sợ hãi rồi sẽ phải chết...
-
Vậy hãy đánh lừa nó với một lời nói dối đơn giản
-
Trái tim là một kẻ ngốc, nó sẽ bị đánh lừa bởi câu nói đó.
-
Hãy để môi bạn hát và cất lên giai điệu
-
Cất lên giai điệu "mọi chuyện đều ổn".
-
Người anh em "Mọi chuyện đều ổn".
-
Anh bạn "mọi chuyện đều ổn".
-
Người anh em "Mọi chuyện đều ổn".
-
Cố quên đi học bổng bằng rượu, nhưng điều đó không làm tan đi nỗi buồn của tôi.
-
Ngợi ca thần thánh sẽ thắp sáng nỗi khổ của ta nhưng ta vẫn không thể thấy Chúa.
-
Chú cừu không biết vận mệnh của mình là gì?
-
Liệu nó sẽ trở thành món thịt xiên hay thịt băm?
-
Không ai biết tương lai chờ đợị gì.
-
Hãy để môi bạn hát và cất lên giai điệu
-
Cất lên giai điệu "mọi chuyện đều ổn".
-
Người anh em "Mọi chuyện đều ổn".
-
Anh bạn "mọi chuyện đều ổn".
-
Người anh em "Mọi chuyện đều ổn".
-
Khi cuộc sống nằm ngòai sự kiểm soát, hãy để môi bạn hát
-
Hãy để môi bạn hát và cất lên giai điệu
-
"Mọi chuyện đều ổn".
-
Con gà không hề biết về số phận của quả trứng.
-
Liệu nó có nở hoặc sẽ trở thành món trứng chiên?
-
Không ai biết tương lai chờ đợi gì.
-
Hãy để môi bạn hát và cất lên giai điệu.
-
Cất lên giai điệu.
-
Ơ-rê-ca! Ơ-rê-ca!
-
-
-
-
-
Đưa nó lên cửa sổ của Joy đi.
-
Cho nó bay cao hơn đi.
-
Nhìn "kẻ im lặng" đi - nó không mặc gì cả.
-
Joy, ra ngòai đi.
-
Ra phía cửa sổ đi.
-
Joy, nhìn ra ngòai đi.
-
Tin tốt đây thưa thầy.
-
Cảnh sát và bố của Joy không hề có bằng chứng.
-
Mọi người đều nghĩ đó là tự tử.
-
Báo cáo khám nghiệm tử thi kết luận
-
Nguyên nhân cái chết: sức ép cao trên khí quản...
-
... dẫn đến bị nghẹn.
-
Ai cũng nghĩ sức ép lên khí quản giết chết anh ấy
-
Vậy còn sức ép về tinh thần suốt 4 năm qua thì sao?
-
Điều đó không được nhắc tới trong báo cáo.
-
Kĩ sư là một đám người thông minh...
-
Nhưng họ chưa chế tạo được chiếc máy để đo áp lực tinh thần.
-
Nếu họ đã làm được thì mọi người đều biết
-
... đây không phải tự tử... đây là giết người.
-
Sao cậu dám đổ lỗi cho tôi về cái chết của Joy?
-
Nếu một sinh viên không chịu nổi áp lực thì đó là lỗi của tôi sao?
-
Sống là phải chịu những áp lực, cậu sẽ luôn đổ lỗi cho người khác sao?
-
Em không đổ lỗi cho thầy, em đang đổ lỗi cho hệ thống giáo dục này.
-
Hãy nhìn những số liệu này đi, Ấn Độ đứng đầu về số người tự tử
-
Cứ mỗi 90 phút lại có một sinh viên cố gắng tự tử.
-
Tự tử là một kẻ giết người đáng sợ hơn bệnh tật.
-
Có điều gì đó rất không đúng ở đây thưa thầy.
-
Tôi không dám chắc về những trường khác,
-
nhưng đây là một trong những đại học tốt nhất cả nước.
-
Tôi đã điều hành nó 32 năm rồi.
-
Trước đấy chúng ta đứng thứ 28, bây giờ là thứ nhất.
-
Vậy thì sao thưa thầy?
-
Ở đây chúng ta không thảo luận những ý tưởng mới hay những phát minh.
-
Chúng ta chỉ quan tâm tới điểm số, nghề nghiệp, định cư ở Mỹ.
-
Họ chỉ dạy làm thế nào để có điểm tốt, không dạy để trở thành kĩ sư.
-
Bây giờ cậu đang dạy tôi phải giảng dạy thế nào sao?
-
Không thưa thầy, em...
-
Thưa thầy, giấy của em...
-
Vaidyanathan, ngồi xuống đi
-
Ở đây có một kẻ tự nhận mình là giáo sư.
-
Nghĩ mình giỏi hơn tất cả những giáo sư ở đây.
-
Giáo sư Ranchodas Chanchad sẽ dạy chúng ta môn "Cơ khí".
-
Chúng tôi không có cả ngày đâu..
-
Các bạn có 30 giây để định nghĩa những từ này.
-
Các bạn có thể tham khảo trong sách.
-
Hãy giơ tay nếu bạn có câu trả lời.
-
Hãy xem ai là người có câu trả lời đầu tiên và ai là người cuối cùng.
-
Bắt đầu từ... bây giờ.
-
Hết giờ
-
Hết giờ thưa thầy.
-
Không ai có câu trả lời sao?
-
Bây giờ hãy quay trở lại cách đây 1 phút.
-
Khi tôi hỏi câu hỏi này, các bạn có thích thú không? Có tò mò không?
-
Thích thú vì các bạn sẽ được học một điều gì mới?
-
Có ai không?... Thưa thầy?
-
Không, các bạn bị cuốn vào một cuộc đua điên rồ.
-
Tác dụng của những phương pháp đó là gì, cho dù các bạn có là người đầu tiên
-
Liệu kiến thức của bạn có tăng lên không? Không, chỉ có áp lực thôi.
-
Đây là trường đại học, không phải nơi sản xuất áp lực.
-
Ngay cả một con sư tử ở rạp xiếc cũng biết ngồi trên ghế vì sợ roi điện.
-
Nhưng chúng ta gọi con sư tử đó là "được huấn luyện tốt" chứ không phải "được giáo dục tốt".
-
Này!
-
Đây không phải giờ học tâm lý, hãy giải thích hai từ đó đi.
-
Thưa thầy, hai từ đó không tồn tại.
-
Đó là tên của hai người bạn của em, Farhan và Raju.
-
Im lặng!
-
Ngớ ngẩn! Đây là cách cậu dạy môn "cơ khí" sao?
-
Thưa thầy, em không dạy thầy môn "cơ khí".
-
Thầy là một chuyên gia về lĩnh vực đó.
-
Em vừa dạy thầy cách dạy như thế nào.
-
Và em tin rằng một ngày thầy sẽ học được.
-
Vì không giống như thầy, em không bao giờ bỏ những học sinh yếu.
-
Tạm bịêt thầy.
-
Im lặng.
-
Tôi nói là im lặng.
-
Tôi xin lỗi phải thông báo tới ông bà, con trai ông bà...
-
Farhan...Raju...
-
đã kết bạn với một học sinh hư.
-
Nếu không khẩn trương có những biện pháp đúng đắn, tương lai của nó sẽ bị hủy hoại.
-
Thư của vi-rút rơi xuống nhà chúng tôi giống như những quả bom nguyên tử.
-
Hiroshima và Nagasaki rơi vào sự ảm đạm.
-
Bố mẹ chúng tôi đã gọi chúng tôi để giáo huấn.
-
Vào đi.
-
Cậu thấy không?
-
Chúng tôi chỉ đủ tiền lắp một cái máy lạnh.
-
Chúng tôi để nó trong phòng Farhan để nó thể học thỏai mái.
-
Tôi không mua ô tô, chấp nhận đi xe máy.
-
Chúng tôi đầu tư tất cả cho sự nghiệp học hành của Farhan.
-
Chúng tôi hi sinh vì tương lai của Farhan, cậu có hiểu không?
-
Cậu đã chụp những tấm hình này sao Farhan?
-
Nó từng có niềm đam mê với thứ vô bổ đó trong một khỏang thời gian.
-
Đi lang thang để chụp ảnh động vật.
-
Mong muốn trở thành một nhiếp ảnh gia chụp thiên nhiên hoang dã.
-
Con trai, điểm số của con năm đó là bao nhiêu?
-
91%
-
Cậu nghe thấy không? Từ 94 tụt xuống 91
-
Cậu thấy buồn cười sao?
-
Không, cháu xin lỗi, cháu chỉ thấy rất kinh ngạc về những bức ảnh.
-
Tại sao lại bắt cậu ấy làm kĩ sư? Sao không để cậu ấy làm nhiếp ảnh gia?
-
Đủ rồi!
-
Tôi xin cậu đừng phá hủy tương lai của con trai tôi.
-
Đồ ăn đã sẵn sàng rồi đấy các con.
-
Nếu cậu có cơ hội tới thăm chúng tôi lần nữa, hãy ăn cùng gia đình tôi.
-
Bố đã không cho chúng tôi ăn...
-
Vì vậy để lấp đầy dạ dày của chúng tôi...
-
và để nghe thêm những lời khiển trách khác, chúng tôi tới nhà Raju.
-
Đến nhà Raju giống như bước vào một bộ phim đen trắng của những năm 50...
-
Một căn phòng nhỏ, ẩm thấp...
-
Một người cha bị nằm liệt giường
-
một người mẹ bị ho...
-
... và một người chị chưa kết hôn.
-
Một chiếc ghế sofa bục lò xo...
-
Nguồn nước có sẵn cả ngày lấy từ mái nhà bị rò.
-
Mẹ cậu ấy là một giáo viên nghỉ hưu và luôn than phiền không biết mệt mỏi.
-
Bố cậu ấy từng là nhân viên bưu điện
-
chứng bại liệt khiến bố cậu ấy dần không cử động được...
-
và bị mất lương. Còn chị cậu ấy...
-
Kammo đã 28 tuổi nhưng họ yêu cầu phải có một chiếc ô tô làm của hồi môn.
-
Nếu con không chịu học và kiếm tiền thì làm sao chị con có thể lấy chồng được?
-
Em có ăn mướp tây không?
-
Mướp tây bây giờ là 12 rupi 1 cân còn súp lơ là 10 rupi đấy.
-
Đúng là cướp giữa ban ngày!
-
Chúng ta sẽ phải ăn gì nếu tiếp tục nhận được những lời cảnh báo từ nhà trường?
-
Mẹ!
-
Pho-mát kem không?
-
Pho-mát nên được bán ở hàng trang sức, đựng trong những túi bằng nhung.
-
Pho-mát không?
- Không ạ.
-
Mẹ, làm ơn.
-
Được rồi, mẹ sẽ không nói nữa.
-
Kiếm tiền cho cả gia đình, phục vụ như một nô lệ.
-
Và phải thề sẽ câm lặng.
-
Nếu không phải với con trai mình thì tôi phải thề với ai đây? Bạn của nó sao?
-
Này Raju.
-
Chúng tôi ở trong một tình thế rất khó xử.
-
Chúng tôi nên an ủi Raju hay mẹ cậu ấy?
-
Cuối cùng chúng tôi quyết định tập trung vào miếng pho-mát.
-
Đến kem thoa bệnh éczema của ông ấy cũng tốn 55 rupi.
-
Các cháu ăn bánh kếp không?
-
Dạ không, bọn cháu no rồi.
-
Mướp tây giá 12 rupi, súp lơ giá 10 rupi.
-
Ít nhất các cậu còn được mời ăn.
-
Không giống như ông bố độc ác của cậu... Hítle Qureshi!
-
Còn mẹ cậu là mẹ Teresa... Cho bọn này ăn bánh kếp éczema
-
Đừng có động tới mẹ tớ
Đủ rồi đấy.
-
Tớ đói rồi, chúng ta ra ngoài ăn đi
-
Bây giờ là cuối tháng rồi, ai trả đây, mẹ Teresa của cậu ấy chắc?
-
Để đi ăn ở ngòai ta không cần tiền, chỉ cần đồng phục thôi. Nhìn đi.
-
Đi thôi
-Đi
-
Xin chào
Xin chào.
-
Chào chú.
-
Cho 3 vodka lớn. Một nửa soda, một nửa nước.
-
Nếu bị bắt chúng ta sẽ chết đấy.
-
Khai vị ăn gì đây?
- Cho chúng tôi suất gấp đôi.
-
Để cái này ở đây và bật nhạc sôi động hơn đi.
-
Pia, cái gì thế này?
-
Sao em lại đeo cái thứ cổ lỗ vô giá trị đó?
-
Mọi người sẽ nói gì? Hôn thê của anh...
-
một bác sĩ đeo một chiếc đồng hồ giá 200 rupi rẻ tiền.
-
Tháo nó ra đi. Cám ơn em.
-
Chào anh chàng đẹp trai.
-
Chào dì, trông dì tuyệt quá.
-
Đừng bỏ qua bộ vòng của dì.
- Đá rubi phải không?
-
Từ Mandalay đấy
- Mandalay... Tuỵêt quá!
-
Chúng ta đi gặp David đi
- Vâng
-
Xin lỗi.
-
Vâng?
-
Hoa cho cô.
-
Để tôi cầm cốc giúp cô?
- Tại sao?
-
Để cô không đập nó lên đầu tôi.
-
Tại sao tôi lại phải làm thế?
-
Vì lời khuyên miễn phí tôi sắp nói.
-
Gì thế?
-
Đừng có kết hôn với tên khốn đó.
-
Xin lỗi?
-
Hắn không phải là người, hắn là một cái mác giá.
-
Hắn sẽ biến cuộc đời cô thành một cơn ác mộng với hàng hiệu và giá của chúng.
Này anh!
-
Hắn sẽ hủy hoại cuộc đời cô, tương lai cô coi như kết thúc.
-
Cô muốn một ví dụ không?
-
Tôi có cần tìm hiểu đôi giày của hắn giá bao nhiêu không?
-
Tôi không cần hỏi đâu, hắn sẽ tự nói.
-
Gì thế này... Nước sốt bạc hà đổ lên chiếc giày 300 đô của tôi!
-
Vì cuộc sống của mình, hãy chạy đi. Một lời khuyên miễn phí, cô có thể nghe hoặc không.
-
Đồ da thật của Ý, được khâu tay!
-
Bố, đó có phải khách của bố không?
-
Là sinh viên của bố, chúng làm gì ở đây thế?
-
Chờ đã bố.
-
Mùi đậu thơm quá.
-
Không còn chỗ để bánh kếp nữa.
Cứ để nó lên đi.
-
Chào anh!
Chào cô!
-
Anh đã mở mắt cho tôi. Cám ơn anh rất nhiều.
-
Đó chỉ là đạo đức trách nhiệm của tôi thôi.
-
Anh có thể giúp tôi một việc không?
-
Bố tôi sẽ không cho tôi phá bỏ hôn ước này.
-
Anh giải thích rất tốt, anh có thể làm như vậy với bố tôi không?
-
Dĩ nhiên rồi, Raju cho tớ nước sốt bạc hà.
-
Anh thật dễ thương.
-
Bố của cô đâu?
- Ở ngay sau lưng anh.
-
Mọi chuyện đều ổn.
-
Vì cuộc sống của mình, hãy chạy đi. Một lời khuyên miễn phí, anh có thể nghe hoặc không.
-
Các cậu làm gì ở đây?
-
Bọn em tới đưa quà cho đôi tân hôn
-
Tôi sẽ làm giúp anh, đây là đám cưới của chị tôi.
-
Chị?
-
Thầy có tất cả bao nhiêu con gái vậy ạ?
-
Không có gì, không hề có tiền mừng.
-
Quên tiền mừng rồi sao Raju
... Farhan?
-
Chúng tôi không mời các anh, chắc là bên chú rể mời.
-
Thực ra bọn em tới đấy với tư cách là phái viên của khoa học.
-
Như thế nào, cậu giải thích đi?
-
Bố, anh ta giải thích rất giỏi, chắc chắn anh ta sẽ cho ta thấy một ví dụ.
-
Phải không?
-
Ở Đê-li rất hay mất điện...
-
... khiến các đám cưới phải tạm dừng.
-
Vì vậy em đang nghĩ tới việc làm một chiếc máy chuyển điện...
-
lấy năng lượng từ xe của khách mời.
-
Vậy sao.
-
Tuyệt quá.
-
Thế chiếc máy đâu?
-
Thưa thầy, phần thiết kế đã sẵn sàng rồi.
-
Bản thiết kế đâu, Farhan?
-
Tớ đã đưa bản thiết kế cho cậu
Tớ đưa nó cho Raju rồi
-
Raju, bản thiết kế?
-
Thầy đừng lo về bản thiết kế, em sẽ làm chiếc máy đó rồi sẽ cho thầy xem.
-
Cậu chỉ có thể bịa chuyện chứ không thể làm ra máy móc được.
-
Em sẽ làm được, em hứa đấy.
-
Và em sẽ đặt tên nó theo tên thầy, dù sao nó cũng được phát minh ra...
-
tại đám cưới của con thầy, đó sẽ là một niềm vinh hạnh...
-
Farhan, Raju. Tôi sẽ gặp hai cậu tại văn phòng vào ngày mai.
-
Thưa thầy, mỗi đĩa giá bao nhiêu ạ?
Bọn em sẽ trả lại tiền cho thầy...
-
... trả góp ạ.
-
Bọn em sẽ không bao giờ dám phá hỏng một đám cưới nào nữa... dù là đám cưới của chính mình.
-
Thực ra em sẽ không kết hôn, cậu ta cũng vậy.
-
Đúng thế, không kết hôn.
-
Bố mẹ các cậu cũng không nên kết hôn với nhau.
-
Nếu thế, thế giới này sẽ không phải nuôi thêm 2 kẻ ngốc nữa.
-
Ngồi xuống!
-
Chú ý đây.
-
Đây là thu nhập hàng tháng của bố Ranchodas
-
Mất đi vài số không, đó vẫn là một con số lớn.
-
Mất đi thêm 1 số không, tôi cảm thấy hơi lo lắng một chút.
-
Đó chẳng phải là thu nhập của bố cậu sao Farhan?
-
Vâng thưa thầy.
-
Bây giờ bỏ đi thêm một số không...
-
và đó là thu nhập của gia đình cậu, Raju Rastogi
-
Một lý do lớn để lo lắng.
-
Nghe lời khuyên của tôi, hãy chuyển tới phòng của Chatur Ramalingam.
-
Sắp đến kỳ thi rồi, ở cùng Rancho, các cậu chắc chắn sẽ trượt.
-
- Các cậu muốn cạo râu không?
- Không thưa thầy.
-
Vậy thì đi đi!
-
Raju, đừng lo, đây là cách của Vi-rút để chia rẽ chúng ta. Chia rẽ và những quy tắc.
-
Tớ phải lo.
-
Ông ta sẽ cho điểm chúng ta và tớ cần cần có điểm cao để kiếm được việc.
-
Không giống như cậu, tớ không có một ông bố giàu có để sống dựa vào.
-
Im đi, Raju!
-
Chúng ta cứ nghe theo câu nói ngu ngốc của cậu ta sao? "Mọi chuyện đều ổn".
-
Tớ sẽ không làm kẻ nịnh bợ cậu ta như cậu đâu.
-
- Cậu đang đi quá giới hạn đấy.
- Không, tớ đang vạch ra nó.
-
Tôi có một gia đình phải lo.
-
Thuốc của bố tiêu tốn hết số lương hưu của mẹ.
-
Chị tớ không thể cưới chồng vì họ yêu cầu một chiếc xe làm của hồi môn.
-
5 năm nay mẹ tớ chưa mua một chiếc xari nào
-
Đừng có đưa tủ quần áo của mẹ cậu vào để tranh luận.
-
Nhân tiện, một năm mua bao nhiêu chiếc xari là vừa phải?
-
Bọn tớ không có ý xúc phạm mẹ cậu đâu.
-
Chúng ta sẽ học bằng cả trái tim, chứ không phải vì điểm số.
-
Tớ sẽ trích dẫn một câu nói nhé - Học để hòan thiện chứ không phải để giàu có.
-
Theo đuổi sự ưu tú và thành công sẽ tới với bạn, ngạc nhiên chưa.
-
Vị nào đã nói câu này, thần Guru Ranchodas của cậu ta hả?
-
Mấy cậu đi chết đi!
-
Raju, đừng căng thẳng như thế, chúng ta sẽ đứng đầu lớp, không có gì là không thể cả.
-
Vậy sao?
-
Hãy cho kem đánh răng vào tuýp đi
-
Raju đã chọn đi con đường khác.
-
Hành trình gian khổ của cậu ấy với Chatur bắt đầu, đúng thế, một hành trình, không phải một chuyến du lịch.
-
Chatur được gọi là "kẻ im lặng".
-
Để tăng trí nhớ, nó uống thuốc của một tên lang băm gần đó.
-
Và thải ra những cú xì hơi không có tiếng nhưng có mùi chết người.
-
Không phải tôi... Raju hả?
-
Nó luôn đổ lỗi cho người khác.
-
Kẻ im lặng học 18 tiếng một ngày.
-
Vào kì thi, nó sẽ tìm cách làm người khác mất tập trung.
-
Nó tin chỉ có 2 cách để đứng đầu.
-
Nâng cao điểm của mình hoặc hạ thấp điểm của người khác.
-
Rancho quyết định đánh bại Kẻ im lặng và giải cứu Raju..
-
bằng một kế hoạch rất thông minh.
-
Thầy hiệu trưởng của chúng ta đã không ngừng phục vụ... "Phục vụ" nghĩa là...
-
Bỏ qua ý nghĩa đi, tôi sẽ học thuộc lòng mà.
-
Chatur là người đọc lời giới thiệu trong ngày lễ của nhà giáo.
-
Để gây ấn tượng với Vi-rút, hắn đã nhờ người thủ thư viết bài diễn văn...
-
của mình bằng tiếng Ấn.
-
Alô, chờ chút. Chatur cậu có điện thoại.
-
Ông lấy bản in đi, tôi sẽ quay lại ngay.
-
Những việc mình phải làm ....
-
Ông Dubey, hiệu trưởng nhớ ra ông rồi đấy.
-
Vậy sao?
- Đúng thế, chỉ vừa nãy thôi.
-
Tôi sẽ đi gặp ông ấy ngay. Đưa cái này cho Chatur nhé.
-
- Alô. Alô
- Alô, cậu Ramalingam phải không?
-
Vâng?
-
Tôi gọi cho cậu từ đồn cảnh sát.
-
- Cậu đến từ Uganda phải không?
- Đúng thế.
-
- Cậu đang gặp nguy hiểm?
- Cái gì.. tại sao?
-
Hãy nghe cho kĩ đây, nếu không..
-
cậu sẽ bị giết chết khi bước ra khỏi cổng trường
-
Tại sao? Chuyện gì đã xảy ra?
-
Khi Chatur đang bị đánh lạc hướng
-
Rancho thay đổi một số từ trong bài diễn văn của hắn,
-
ví dụ như "phục vụ" thành "sàm sỡ"
-
Vâng thưa ngài?
-
- Anh là ai?
- Dubey. Thủ thư ạ.
-
Tôi là nhân viên chính thức thưa ngài.
-
Chúc mừng.
-
Chờ một chút, giám đốc đang ở đầu dây bên kia.
-
Xin lỗi thưa ngài...
-
Tôi đang nói gì rồi nhỉ?
-
Ông nói tôi có thể bị chết... ở ngoài cổng trường
-
Đúng thế, khi bước ra ngòai cổng, cậu sẽ thấy tín hiệu giao thông.
-
Tín hiệu giao thông, vâng.
-
Khi nó chuyển sang màu đỏ, tất cả các xe sẽ dừng lại.
-
Vâng sao nữa ạ.
-
Hãy sang đường thật cẩn thận.
-
Bởi vì vào giờ cao điểm cậu có thể bị xe đâm và chết.
-
Chuyện ngớ ngẩn gì thế này, tôi biết điều đó.
-
Cậu biết rồi sao? Vậy thì tốt rồi, cậu đã an tòan.
-
Người thủ thư đưa cho cậu này, Kẻ im lặng.
-
Đừng có gọi tôi bằng cái tên đó, Chanchad.
-
Hiệu trưởng nói ông ấy không gọi tôi.
-
Tôi có nói gọi đâu, tôi bảo ông ấy nhớ ra ông mà.
-
Nhớ? Đồ nhãi ranh.
-
Xin chào ngài hiệu trưởng đáng kính.
-
Và khách mời danh dự, bộ trưởng giáo dục
-
cùng các thầy cô và bạn bè kính mến.
-
ICE giờ đây đã trở thành một trường đại học danh tiếng.
-
Công lớn thuộc về...
-
... ngài Viru Sahastrabudhe. Xin hãy cho một trành pháo tay.
-
Thưa ngài, tiếng nói là của cậu ta nhưng lời văn là của tôi.
-
Ông thực sự là một con người vĩ đại
-
Suốt 32 năm, ông đã không ngừng sàm sỡ các sinh viên.
-
Ý cậu ta là "giúp đỡ" các sinh viên.
-
Tôi tin chắc sự nỗ lực của ông sẽ còn tiếp tục.
-
Chúng ta cảm thấy sững sờ trước một người, trong suốt cuộc đời mình
-
đã “sàm sỡ” nhiều sinh viên như thế.
-
Cùng với sự huấn luyện nghiêm khắc, ông đã tạo khả năng chịu đựng cho các sinh viên.
-
Ông dành từng phút để sàm sỡ.
-
Hãy tiếp tục phương pháp của ông.
-
Ngày mai sinh viên ICE sẽ đi khắp nơi trên thế giới.
-
Bất cứ nơi đâu, chúng tôi hứa sẽ tiếp tục sàm sỡ
-
Chúng ta sẽ kéo lá cờ "sàm sỡ" trên khắp thế giới.
-
Chúng ta sẽ cho thế giới thấy khả năng sàm sỡ của chúng ta.
-
không sinh viên ở bất cứ nơi nào trên thế giới
-
có thể so sánh được...
-
Xin chào ngài bộ trưởng.
-
Ngài đã mang tới cho học viện này điều duy nhất nó cần.
-
- Ý cậu ta là kinh phí
- Bộ ngực.
-
Là kinh phí chứ, ngực là cái này...
-
Thật ngu ngốc, đó là một lời lăng mạ.
-
Ai cũng có ngực, nhưng họ cất nó trong túi.
-
Không ai sẵn sàng đưa tặng cả.
-
Ngài bộ trưởng,
-
Ngài đã hào phóng tặng bộ ngực cho
-
kẻ sàm sỡ sinh viên không thương xót này.
-
Ngài có thể thấy ông ta làm nó lớn lên như thế nào.
-
Đây là những gì ông dạy ở đây đấy hả?
-
Vào dịp tháng tám này, có một câu thơ tiếng Phạn....
-
Nghe cái này đi, cậu ta làm thơ về chuyện xì hơi của mình.
-
Một tiếng xì hơi to là đáng quý.
-
Xì hơi? Tiếp đi, kẻ im lặng.
-
Tiếng xì hơi vừa là có thể tha thứ?
-
Tiếng xì hơi nhỏ hơn thì thật kinh khủng.
-
Còn xì hơi không ra tiếng là không chấp nhận được.
-
Em đã làm gì ạ?
-
Đó là kết quả của vịêc nhồi nhét kiến thức máy móc đấy.
-
Nhồi nhét kiến thức sẽ giúp cậu qua 4 năm đại học,
nhưng nó sẽ phá hỏng cuộc đời cậu trong 40 năm tới.
-
Cậu ấy vẫn chưa hiểu sao?
-
Tiếng xì hơi vừa là có thể tha thứ?...
Không thể tin được.
-
Cậu đúng là một nhà thơ Rancho. Cậu nghĩ về chuyện này thế nào?
-
Buồn cười thật đấy, nó còn không hiểu tại sao.
-
Lũ khốn, tao đã làm gì chúng mày?
-
Xin lỗi, đừng để bụng nhé
-
Tao sẽ để bụng
-
Chatur Ramalingam sẽ không bao giờ quên sự sỉ nhục này.
-
Tao sẽ nghĩ về nó mỗi phút, mỗi giây trong cuộc đời tao.
-
Xin lỗi, đó chỉ là ví dụ cho Raju thấy không nên nhồi nhét kiến thức một cách mù quáng thôi.
-
Hãy hiểu và tận hưởng kì quan của Khoa học.
-
Tao không ở đây để tận hưởng Khoa học.
-
Vậy cậu tới đây để sàm sỡ Khoa học hả?
-
Cứ tiếp tục như thế đi, cười nhạo phương pháp của tao.
-
Nhưng một ngày những phương pháp đó sẽ mang lại cho tao thành công.
-
Ngày đó tao sẽ cười còn mày thì khóc.
-
Cậu lại đi sai đường rồi, đừng theo đuổi thành công.
-
Hãy trở thành một kĩ sư giỏi và thành công sẽ theo đuổi cậu.
-
Lý tưởng đó không thể ứng dụng trong cuộc sống thực được.
-
Mày đi đường của mày, tao đi đường của tao.
-
10 năm nữa chúng ta sẽ gặp lại nhau.
-
Vào ngày này, nơi này chúng ta sẽ xem ai thành công hơn.
-
Mày hay tao.
-
Mày có dám không? Dám đánh cược không?.
-
Đó là một lời thách thức.
-
Cẩn thận đấy!
-
Nó đang viết cái gì thế?
-
Đừng quên ngày hôm nay
-
Em không quen nhận những món quà đắt tiền như thế này Suhas.
-
Em phải quen dần đi Pia.
-
Em sẽ trở thành vợ của Suhas Tandon.
-
Hóa đơn đâu?
-
Em sẽ quay lại ngay.
-
- Anh đã thay đổi bài diễn văn đúng không?
- Cái gì?
-
Đừng có nói dối.
-
Đúng thế.
-
- Anh có vấn đề gì với bố tôi vậy?
- Không có gì cả.
-
Tôi đang làm một chiếc máy chuyển điện đặt theo tên ông ấy. Nhìn đi.
-
Tại sao anh lại làm xấu mặt ông ấy?
-
Vì ông ấy đang điều hành một nhà máy, không phải một trường đại học.
-
Tạo ra những sản phẩm không ra gì, giống như tên khốn kia.
-
Cô ta làm hỏng nó rồi.
-
Sao anh dám gọi anh ấy là tên khốn?
-
Hắn đúng là một kẻ như thế, đầu tiên là Bằng Kỹ sư, rồi thạc sĩ
-
Sau đó là chủ một ngân hàng ở Mỹ.
-
Bởi vì nó sẽ mang lại cho hắn nhiều tiền hơn.
-
Cuộc sống đối với hắn chỉ là bản kê lỗ và lãi.
-
Hắn thấy lợi nhuận ở cô nên hắn ở bên cô.
-
Con gái của hiệu trưởng, một bác sĩ... Có lợi cho hình ảnh của hắn
-
Hắn không quan tâm đến cô
-
Anh nghĩ anh là ai?
-
Sao anh dám nói anh ấy không quan tâm tới tôi?
-
Đồng hồ mới phải không? Chờ một chút.
-
Cô lúc nào cũng cần ví dụ.
-
Này Suhas
-
Em ở đâu thế?
-
Cô ấy đang tìm chiếc đồng hồ.
-
Cái gì? Em làm mất đồng hồ rồi sao?
-
Không sao đâu, đi mua cái khác thôi.
-
Nó 400. 000 rupi đấy!
-
Của tôi chỉ có 250 rupi nhưng cũng xem được giờ như thế.
-
Sao em có thể bất cẩn như vậy Pia?
-
Thái độ như vậy là không chấp nhận được, thiếu tôn trọng.
-
Số lượng đồng hồ loại đó chỉ có hạn thôi đấy.
-
Bây giờ thì em đeo cái thứ cổ lỗ của em cho bữa tối đi.
-
Em nhìn cái gì thế?
-
Lại sắp khóc rồi, một Pia trưởng thành đây hả.
-
Anh không thể chịu được nữa.
-
Đừng có khóc, đi tìm nó đi.
-
Tìm một cái cổ tay khác cho chiếc đồng hồ này đi, đồ khốn.
-
Cô tuỵêt thật đấy, gọi hắn là đồ khốn.
-
Biến đi.
-
Ở đây ồn ào quá.
-
Cô ấy nói cám ơn mà tôi nghe ra thành "Biến đi".
-
- Tôi nói là "biến đi".
- Đừng có tức giận như thế.
-
Thực ra cô chưa bao giờ thực sự yêu hắn
-
Ý anh là sao?
-
Khi cô thấy hắn, gió có thì thầm một giai điệu không?
-
Khăn của cô có nhè nhẹ bay không?
-
Mặt trăng có trở nên rực rỡ không?
-
Điều đó chỉ xảy ra trong phim thôi, không phải trong đời thực.
-
Nó cũng xảy ra trong đời thực, nếu cô yêu một người...
-
... chứ không phải một tên khốn.
-
Alô. Gì thế?
-
Được rồi, tớ sẽ đến ngay
-
Cô là sinh viên y khoa đúng không? Tôi cần sự giúp đỡ của cô.
-
- Đây là trường hợp khẩn cấp, làm ơn.
- Cái gì?
-
Hãy đi với tôi, không phải các bác sĩ như cô đều phải thề sao?
-
Cô sẽ không bao giờ từ chối giúp đỡ một bệnh nhân nào, Lời thề của Hippôcrat.
-
Hãy giúp tôi, đây là trường hợp khẩn cấp.
-
Anh lẻn vào đám cưới của chị tôi, phá hỏng hôn ước của tôi...
-
Bố tôi đang phải uống thuốc hạ huyết áp vì anh...
-
vậy mà tôi đang ở đây, giúp anh!
-
Thật không thể tin được!
-
Lời thề Hippôcrat khiến chúng ta phải đi cùng nhau.
-
- Raju đâu rồi thưa bác?
- Nó đi gọi taxi rồi.
-
Chúng tôi đã gọi cấp cứu từ 2 giờ trước.
-
Nhưng ở thành phố này, piza sẽ được giao sau 30 phút,
-
còn xe cứu thương thì...
-
Ông ấy cần nhập viện ngay lập tức.
-
Dừng lại!
-
Tránh đường, cấp cứu, cấp cứu.
-
Tránh đường...Tránh đường...
-
Bác sĩ, cấp cứu, cấp cứu
-
Bệnh nhân đây.
-
Cầm lấy cái này đi, Raju đây rồi.
-
Thế là sao? Cậu đưa bố tôi tới đây bằng xe máy sao.
-
Vậy tớ nên đưa ông ấy đến bằng đường bưu điện sao?
-
Đừng có nhạo báng nghề nghiệp của bố tôi. Ông ấy đâu rồi?
-
Cậu đi hỏi bác sĩ đi.
-
May mắn đó Pia, nếu chậm một chút thôi chúng ta sẽ mất ông ấy.
-
Thật tốt khi em đã đưa ông ấy tới bằng xe máy thay vì chờ xe cứu thương.
-
Hãy gọi cho tôi nếu có vấn đề gì nhé.
-
Rancho! Cám ơn cậu...
-
Cám ơn bạn thân của mình, Kẻ im lặng dạy cậu đấy à?
-
Thế hắn có dạy cậu một người bạn là bộ ngực lớn nhất của một con người không?
-
Đi thôi, ngày mai các anh có kiểm tra đấy.
-
Chúng tôi có rất nhiều bài kiểm tra nhưng chỉ có một người bố.
-
Chúng tôi sẽ không ra khỏi đây mà không đi cùng một nhân viên bưu điện.
-
Đừng lo.
-
Rancho, hãy tha thứ cho tớ, tớ đã quá sợ hãi.
-
Không sao nữa rồi, bình tĩnh lại đi.
-
Hãy tha thứ cho tớ.
-
Được rồi, bình tĩnh đi, đi gặp bố cậu đi.
-
Và đừng đi gặp bố với mặt đầy nước mắt như thế.
-
Cám ơn cậu.
-
Chiếc xe máy duyên dáng, cứu một mạng sống, nó giá bao nhiêu thế?
-
Anh đổ nước sốt bạc hà lên đi tôi sẽ nói cho anh biết.
-
Chúc mừng ngày Độc lập.
-
Hôm nay không phải ngày Độc lập.
-
Với cô thì đúng thế đấy, bây giờ cô có thể thỏai mái đeo đồng hồ của mẹ mình.
-
Không tên khốn nào dám nói đó là thứ cổ lỗ nữa cả.
-
Này.
-
Làm sao anh biết đó là đồng hồ của mẹ tôi?
-
Tại lễ cưới của chị mình,
cô mặc trang phục mới tinh sáng lấp lánh.
-
chỉ có chiếc đồng hồ là cũ.
-
Thế nghĩa là sao?
-
Hôm đó, cô đã rất nhớ mẹ đúng không?
-
Đúng.
-
Mẹ cô chắc phải rất đẹp.
-
Đúng, làm sao anh biết?
-
Cô nhìn bố mình rồi đấy.
-
"Cuộc sống là một cụôc đua, nếu không chạy nhanh..
-
các cậu sẽ là một quả trứng vỡ
... chim cu cu".
-
Anh...
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
Chúng ta hãy cùng làm một loại nước sốt bạc hà đặc biệt và rất bổ dưỡng.
-
Một loại nước sốt đặc biệt cho ta biết ai là kẻ giả tạo.
-
Vậy là trường hợp thứ 7 đã rõ,
-
Hãy tránh xa một tên khốn và yêu một con người.
-
Thời gian đang làm chín muồi tình yêu.
-
Nhiệt độ ở Niu-đêli tiếp tục ổn đinh,
-
Trời trong xanh nhưng nếu bạn đang yêu, thì có thể trời sẽ mưa.
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
Này, dậy đi...
-
Sao thế...người đưa thư chết rồi à?
-
Không, đồ ngốc.
-
8 giờ 30 rồi, bài kiểm tra của các anh bắt đầu lúc 9 giờ.
-
Nhưng chúng tôi không thể để ông ấy một mình được.
-
Tôi ở đây rồi, chỉ có 3 tiếng thôi.
-
Lấy xe máy của tôi đi, muộn rồi đấy.
-
Này...
-
Thật là một chiếc đồng hồ cổ.
-
Đi đi.
-
Xin lỗi, bọn em đến muộn, bọn em có chuyện khẩn cấp.
-
Ổn định chỗ ngồi đi.
-
Thưa thầy, bọn họ vẫn đang viết.
-
Hết giờ rồi.
-
Thầy cho bọn em thêm 5 phút đi, bọn em bắt đầu muộn nửa tiếng.
-
Đó là một trường hợp khẩn cấp.
-
Ông ta nhìn chúng tôi như thể chúng tôi đang xin 2 quả thận của ông ấy vậy.
-
Nhưng chúng tôi vẫn tiếp tục viết.
-
Ông ấy tiếp tục sắp xếp bài thi.
-
Xong rồi thưa thầy.
-
Các cậu nộp muộn, tôi không nhận bài đâu
-
Thưa thầy, làm ơn.
-
Thầy có biết bọn em là ai không?
-
Dù là con trai của thủ tướng đi nữa
-
tôi cũng không nhận bài thi này.
-
Thầy có biết tên và số báo danh bọn em không?
-
Không...
-
Các cậu là ai?
-
Ông ấy không biết đâu, chạy đi!
-
Số báo danh các cậu là bao nhiêu?
-
Đâu là bài làm của bọn nó nhỉ?
-
Xin Người hãy rủ lòng thương.
-
Hôm nay sẽ có kết quả thi, ngày thỏa thuận với các vị thần.
-
Hãy cho con qua môn Điện tử. Con sẽ dâng tặng ngài dừa.
-
Thần rắn, xin hãy phù hộ cho môn vật lý của con, con sẽ tặng ngài một lít sữa mỗi ngày.
-
Mẹ Bò, xin hãy cho con qua... Mẹ hãy ăn cỏ đi.
-
Con xin thề con sẽ không có ý nghĩ xấu xa về các bạn gái trong lớp nữa...
-
Hãy quan tâm tới kết quả của con,
-
Thần của sự thịnh vượng, mỗi tháng con sẽ cúng thần 100 rupi
-
100 không đủ để hối lộ một cảnh sát giao thông,
-
nói gì đến các vị thần tối cao.
-
Xem từ dưới lên
-
Cậu đứng cuối cùng.
-
Còn cậu?
-
Thứ hai từ dưới lên.
-
Rancho?
-
Không thấy.
-
Tim tôi trùng xuống.
-
Không phải vì thứ hạng của chúng tôi mà vì bạn chúng tôi đã trượt.
-
Có nhầm lẫn, điều này là không thể. Thế này là không công bằng.
-
Kẻ im lặng đang kêu ca cái gì thế?
-
Nó đứng thứ hai.
-
Thế ai đứng thứ nhất?
-
Rancho
-
Rancho?
-
Tránh ra.
-
Chúng tôi học được một bài học trong hành vi của con người.
-
Khi bạn của ta trượt ta thấy buồn, nhưng khi bạn của ta đứng đầu ta còn buồn hơn rất nhiều.
-
Chúng tôi buồn, nhưng có 2 người còn thấy buồn hơn.
-
Ranchodas Chanchad.
Hàng ghế đầu tiên, bên phải thầy hiệu trưởng.
-
Uday Sinha. Hàng thứ hai, ghế số 3.
-
Alok Mittal. Hàng thứ hai, ghế số 5.
-
Sahili Rao. Hàng thứ ba...
-
Thưa thầy, tại sao lại ngồi theo kết quả xếp hạng?
-
Cậu thấy có vấn đề gì sao?
-
Chia thế này rất giống việc phân chia đẳng cấp trong xã hội.
-
Xếp hạng A: Chuyên gia
Xếp hạng C: Nô lệ.
-
- Như thế là không tốt thưa thầy.
- Cậu có ý tưởng gì hay hơn sao?
-
Vâng, chúng ta không nên công bố điểm.
-
Tại sao lại phải thông báo cho mọi người biết sai sót của ai đó?
-
Nếu thầy bị thiếu sắt, bác sĩ sẽ kê đơn thuốc bổ cho thầy...
-
hay thông báo nó trên tivi?
-
Thầy hiểu ý em không?
-
Tóm lại, ý cậu nói là...
-
tôi nên tới phòng của từng sinh viên
-
và thì thầm vào tai chúng...
-
Cậu đứng đầu, cậu đứng thứ hai..
-
Tôi rất tiếc, cậu trượt rồi?
-
Không thưa thầy, ý em là phân cấp sẽ tạo ra sự chia rẽ.
-
Em đứng đầu nên em ngồi ngay cạnh thầy.
-
Còn bạn em đứng cuối nên phải ngồi ở hàng ghế cuối.
-
Ít nhất thì chúng vẫn còn được ngồi.
-
Nếu chúng chơi với cậu lâu hơn, chúng sẽ không có trong ảnh đâu.
-
Chúng sẽ không bao giờ tốt nghiệp và tìm được việc làm.
-
Họ sẽ tìm được việc thưa thầy, chắc chắn sẽ có
-
công ty thích con người hơn là máy móc.
-
Họ sẽ tìm đựơc việc, em đảm bảo đấy.
-
Cậu đảm bảo sao?
-
Thầy có muốn đánh cược không?
-
- Govind
- Vâng thưa ngài.
-
Nếu một trong hai đứa tìm được việc trong kì phỏng vấn ở trường...
-
hãy cạo râu tôi đi.
-
Thưa thầy!
-
- Cậu vui chưa?
- Sẵn sàng chưa, cười nào.
-
Rất vui thưa thầy.
-
Đồ khốn, mày bấm còi để giấu việc xì hơi sao?
-
Kinh quá, mày dùng thuốc hả?
-
Không phải tao... Raju hả?
-
Mùi này rất quen.
-
Nó là nguyên nhân chính dẫn tới hiện tượng trái đất nóng lên.
-
Đưa ví cậu đây, tớ đi mua quần.
-
- Mặc bộ vét của Chatur đi
- Đừng có chạm vào bộ vét của tao.
-
Rancho sẽ vẫn nhận ra cậu dù cậu chỉ mặc quần đùi thôi
-
- Đây là đâu?
- Nếu tôi biết đọc tôi đã không đi bán đậu phộng rồi.
-
- Ông ta không biết đọc.
- Nhưng ông ta biết nói.
-
Khoan đã, ông có biết Ranchodas Chanchad không?
-
Có, anh ta sống ở kia kìa.
-
-
-
-
-
- Chatur, thuốc của mày này
- Cám ơn, mày tìm thấy ở đâu thế?
-
- Ở trong túi
- Này, sao mày dám, quần của tao!
-
Karl Marx nói chúng ta phải biết chia sẻ tài nguyên.
- Im đi, trả quần đây
-
Này, mày sẽ khiến người khác hiểu nhầm đấy
-
Trả quần đây.
-
Có chuyện gì thế?
-
Bố của Rancho
-
Xin lỗi, cho tôi hỏi Ranchodas ở đâu?
-
- Cậu ấy kia kìa
- Cám ơn.
-
- Rancho...
- Gì vậy?
-
Xin lỗi, chúng tôi đang đi tìm Ranchodas
-
Tôi là Ranchodas.
-
Không, ý tôi là... 'Ranchodas Shamaldas Chanchad'
-
Tôi là Ranchodas Shamaldas Chanchad
-
Ranchodas, giữ sức khỏe nhé con trai.
-
'Ranchodas Chanchad'
-
Raju
-
Tớ sẽ được ghi vào kỉ lục Ghi-nét khi đi từ Delhi tới Shimla mà chỉ mặc quần đùi
-
Đó là người khác.
-
Cùng tên, cùng bằng cấp, cùng tấm ảnh đó nhưng là người khác.
-
Chuyện gì đang xảy ra thế nhỉ?
-
Làm thế nào "kẻ im lặng" có được địa chỉ của Rancho?
-
Phải đấy!
-
Này Chatur, lại đây.
-
Sao mày dám mở cái này ra? Tao đã mua nó ở San Francisco đấy.
-
Bánh quy được làm bằng tay.
-
Quà đặc biệt cho ngài Phunsuk Wangdu
-
Phunsuk Bangdu?
Ai thế?
-
Không phải Bangdu. Wangdu chữ W.
Phunsuk Wangdu
-
Mày có biết đó là ai không? Đó là một nhà khoa học vĩ đại.
-
400 bằng sáng chế, cả thế giới này muốn có ông ta.
-
Tao tốn mất 1 năm mới có được lịch hẹn với ông ấy.
-
Khi ông ta kí hợp đồng với công ty của tao, tao sẽ trở nên lớn mạnh.
Lớn mạnh
-
Quên Wangdu đi. Làm thế nào mày có địa chỉ của Rancho?
-
Bọn mày nên cám ơn Phunsuk Wangdu
-
Ông ta đã dẫn tao đến chỗ Rancho, nhìn cái này đi.
-
Thư kí của tao tới đây để sắp xếp lại lịch hẹn với Wangdu
-
Cô ta không hẹn được với Wangdu, nhưng tao đã tìm thấy Rancho.
-
Tao tra danh sách của tỉnh Shimla thì tìm ra tên của Rancho.
-
Chuyện gì đã xảy ra với khuôn mặt cậu ấy thế nhỉ?
-
Vì mày tới thăm nên cậu ấy đi phẫu thuật sao?
-
Chỉ có một người biết câu trả lời.
-
Con xin lỗi bố, con không thể hòan thành nguyện ước cuối cùng của bố.
-
Bố luôn yêu cầu con đưa bố đi hành hương.
-
Nhưng con đã chờ cho tới lúc xong đường cao tốc.
-
Đường cao tốc đã mở nhưng bố đã nhắm mắt.
-
Con rất xin lỗi, con đã không là một người con tốt...
-
Anh nhầm rồi.
-
Anh là một kĩ sư, bằng của anh treo trên tường!
-
Anh đã là một người con tốt.
-
Sao các anh dám đột nhập vào đây? Các anh sẽ bị bắt đấy.
-
Không, anh mới là người bị bắt, chúng tôi có một số câu hỏi.
-
Anh đã dùng bằng cấp để kí kết nhiều hợp đồng.
-
Nhưng đó là bằng của bạn tôi, làm sao anh có được nó?
-
Đây là khu biệt thự rộng 150 mẫu.
-
Nếu tôi bắn mấy anh rồi chôn đi cũng không có ai phát hiện ra đâu.
-
Hiểu chưa?
-
Bây giờ thì biến đi.
-
Tôi sẽ rắc tro của bố trên dòng sông thánh. Tôi có thể rắc tro của các anh ở đó luôn
-
Cầm lấy bình tro!
-
Đây, đây.
-
Đưa bố cho tôi!
-
Hãy nói sự thật nếu không bố của anh sẽ bị cuốn trôi đấy.
-
- Đưa bố cho tôi.
- Bố của anh sẽ trôi theo dòng nước thánh này đấy.
-
- Đưa bố cho tôi đi
- Anh bóp cò, tôi sẽ giật nước.
-
Tôi sẽ đếm tới ba.
-
Anh muốn bắn chúng tôi sao? Raju, rắc tro đi.
-
Một.
-
Bắn chúng tôi và bố anh sẽ đi theo dòng nước.
-
Hai.
-
Vậy anh sẽ phải tìm ông ta ở trong cống nước đấy.
-
Gì thế, Raju?
-
Chúng ta lấy nhầm lọ rồi, lọ này rỗng!
-
Rỗng!
-
Rỗng, chúng tôi sẽ làm rỗng nó.
-
Không, không.
-
Chúng tôi sẽ đổ nó đi.
-
Không... tôi đầu hàng.
-
Anh là ai?
-
Tôi là Rancho.
-
Tôi thề với bố, đó là sự thật.
-
Tôi là Rancho!
Đó là Chote.
-
Chote?
-
Đó là con của người làm vườn của chúng tôi, Chote
-
Sau khi bố cậu ấy mất, cậu ấy ở cùng chúng tôi
-
Cậu ấy làm những việc vặt ở trong nhà.
-
Cậu ấy rất thích học.
-
Cậu ấy mặc đồng phục cũ của tôi và lẻn vào các lớp học.
-
Tham gia bất cứ lớp nào cậu ấy thích và tôi không nói với ai cả.
-
Tôi bắt cậu ấy làm bài tập cho mình, làm bài kiểm tra cho mình.
-
Mọi chuyện đều tốt đẹp cho tới một ngày...
-
Thầy giáo của chúng tôi thấy một học sinh lớp 6 đang làm tóan lớp 10.
-
Em là học sinh lớp mấy?
-
Tên em là gì.
-
Chúng tôi bị phát hiện.
-
Bố của tôi là người có quyền lực, vì vậy...
-
Thầy giáo đã thông báo cho ông ấy trước khi nói với hiệu trưởng.
-
Cháu đã bắt đầu chuyện này thì hãy là người kết thúc nó.
-
Mọi người giả vờ kính trọng với ta,
-
Nhưng sau lưng luôn chế nhạo
-
ta là kẻ mù chữ.
-
Ta sẽ không để điều đó xảy ra với con trai mình.
-
Cậu bé này muốn học, còn ta cần một tấm bằng.
-
Hãy để trò chơi tiếp tục.
-
Hãy để đứa trẻ này trở thành một kĩ sư.
-
Và ta sẽ có một tấm bằng với tên con trai ta trên tường.
-
Tôi đi London 4 năm còn cậu ấy đi học đại học bằng tên của tôi.
-
Cậu ấy hứa sẽ cắt đứt liên lạc với tất cả mọi người sau khi có bằng.
-
Nhưng cậu ấy luôn nói, 2 tên ngốc sẽ đến tìm tôi.
-
Cậu ấy rất nhớ hai anh.
-
Tôi sẽ cho các anh địa chỉ, hãy đi tìm cậu ấy.
-
Nhưng hãy giữ bí mật cho tôi. Làm ơn
-
Bí mật nào vậy?
-
Cậu chủ cầm nhầm rồi, bố cậu ở đây cơ.
-
Chuyện gì đã xảy ra? Tên cầm súng đó là ai?
-
Một câu chuyện phức tạp, mà không có phụ đề cho mày.
-
- Quên chuyện đó đi.
- Chúng ta đang đi đâu đây?
-
Ladak
-
Ladak ! Tại sao?
-
Để gặp Rancho
-
Nó đang làm gì Ladak?
-
Không biết, chúng ta có địa chỉ của một trường học.
-
Làm giáo viên sao?
-
Tao là phó chủ tịch của tập đòan Rockledge, còn nó....
-
T là "Táo", B là "Bóng".
-
Còn "D" là "Đồ con lừa"
-
Tuần tới tao sẽ kí một hợp đồng lớn với Phunsuk Wangdu
-
Còn nó "T" là "Táo", "B" là "Bóng"...
-
Ngày hôm nay, tôi thực sự rất khâm phục tên ngốc đó.
-
Hầu hết chúng tôi học đại học để lấy bằng.
-
Không bằng cấp, không việc làm tốt, không vợ đẹp...
-
không thẻ tín dụng, không địa vị xã hội.
-
Không có điều gì khiến cậu ấy quan tâm.
-
Cậu ấy học đại học vì niềm đam mê học hỏi.
-
Cậu ấy không quan tâm mình đứng đầu hay cuối.
-
Ai là người đầu tiên đặt chân lên Mặt trăng?
-
Neil Armstrong thưa thầy.
-
Đúng thế, Neil Armstrong. Chúng ta ai cũng biết.
-
Nhưng ai là người thứ hai?
-
Đừng có phí thời gian của mình, đó không phải điều quan trọng.
-
Không ai nhớ tới người thứ hai.
-
Sắp tới sẽ có 26 công ty tới đây để tuyển dụng.
-
Các cậu sẽ có thể sẽ tìm được việc trước kì thi cuối cùng.
-
Đây là vòng đua cuối cùng.
-
Hãy tăng tốc lên.
-
Bước ra khỏi đây và làm nên lịch sử.
-
Có ai có câu hỏi nào không?
-
Gì thế?
-
Thưa thầy, nếu một sinh viên xin được việc
-
nhưng lại trượt kỳ thi cuối cùng, thì có giữ được công việc đó không ạ?
-
Câu hỏi rất hay.
-
Còn ai có câu hỏi tương tự không?
-
Đúng như tôi nghĩ.
-
Lên trên đây, mọi người cho một tràng pháo tay nào.
-
Trong suốt 4 năm...
-
họ là những sinh viên rất kiên định.
-
Kiên định đứng cuối trong tất cả các kì thi.
-
Lên đây các thiên tài, lên đây.
-
Bộ não của họ sẽ có giá rất cao đấy,
-
Bởi vì nó hòan tòan chưa được sử dụng.
-
Đây là câu trả lời cho câu hỏi của họ.
-
Kết quả thi sẽ không ảnh hưởng tới công việc họ
-
vì dù sao cũng không có công ty nào thuê họ cả.
-
Họ quá đặc biệt, tên của họ được ghi lại.
-
'Fa-ha-ni-chết' và 'pờ-ri-ra-ju-lai-dây-sờn”
-
Cho họ một tràng pháo tay nào tất cả mọi người.
-
Ông ta đã hủy hoại chúng ta
-
trước tất cả moi người.
-
Thượng đế ơi, con sẽ không ăn thịt nữa và đốt 1000 nén hương.
-
Hãy ban cho con một ân hụê
-
Xóa sổ vi-rút đi!
-
Thiêu cháy ông ta trong địa ngục.
-
Chiên Vi-rút trong dầu sôi.
-
Cậu nghĩ Thượng đế là ngừơi đi giết thuê à?
-
Im đi.
-
Năm nào, cậu cũng ngồi chính giữa ảnh
-
Còn bọn tớ mục ruỗng ở góc ảnh.
-
Năm nay bọn tớ có thể không còn ở trong ảnh nữa.
-
- Cậu có biết vì sao tớ đứng đầu không?
- Tại sao?
-
Bởi vì tớ yêu máy móc.
-
Cơ khí là niềm đam mê của tớ.
-
Cậu biết niềm đam mê của cậu là gì không?
-
- Đó là cặp của tớ.
- Im đi.
-
Cậu định làm gì?
-
Đây... là niềm đam mê của cậu.
-
Đi gửi lá thư này đi.
-
Lá thư nào?
-
5 năm trước cậu ấy viết thư cho nhà nhiếp ảnh thiên nhiên hoang dã yêu thích của mình.
-
- Andre...
- Istvan
-
Cậu ấy muốn được tập huấn cùng ông ấy ở Hungary.
-
Nhưng vì sợ bố, Farhan chưa bao giờ gửi nó đi.
-
Từ bỏ Cơ khí,cưới "Nhiếp ảnh".
-
Hay theo đuổi tài năng thực sự của mình.
-
Nếu bố của Michael Jackson bắt ông ta trở thành một cầu thủ đấm bốc...
-
Và bố của Mohammad Ali bắt ông ta trở thành ca sĩ...
-
Nó sẽ là một đại họa.
-
Cậu hiểu chưa?
-
Đồ ngốc, yêu nhiếp ảnh nhưng lại cưới máy móc.
-
Thánh Guru Ranchodas
-
Cơ khí vừa là vợ vừa là người tình của tớ.
-
- Tại sao tớ vẫn trượt?
- Giải thích đi.
-
Bởi vì cậu là một kẻ hèn nhát, luôn sợ tương lai.
-
Nhìn đi, cậu có nhiều nhẫn thánh hơn cả số ngón tay của cậu.
-
Mỗi chiếc nhẫn là một nỗi sợ, - bài kiểm tra, của hồi môn cho chị, công việc.
-
Với những nỗi sợ về tương lai như thế, làm sao ngày hôm nay cậu có thể sống được?
-
Làm sao cậu có thể tập trung học được?
-
Những người bạn lạ lùng, một người sống trong sợ hãi, một người sống trong giả tạo.
-
Còn cậu thì cả hai, cả sợ hãi và giả tạo.
-
Cậu sợ phải nói với Pia cậu yêu cô ấy nên cậu giả vờ là mình không yêu.
-
Vớ vẩn!
-
Thật dễ dàng để đưa ra những lời khuyên, nhưng thực hiện nó mới là điều khó.
-
Cậu có dám không? Đi tỏ tình với Pia đi.
-
- Không có sự liên quan nào cả.
- Có liên quan đấy, thưa vị thánh của tôi.
-
Nếu cậu dám tỏ tình với Pia
-
Tớ sẽ đi nói với bố - Không Cơ khí, con sẽ cưới nhiếp ảnh.
-
Còn tớ sẽ vứt hết mấy cái nhẫn trước khi đi phỏng vấn xin việc.
-
Được không?
-
Cậu dám không?
-
Vị thánh của cậu ta đang không biết nói gì.
-
Đi thôi.
-
- Đi theo tớ
- Đi đâu?
-
Đi thôi
- Đi đâu
-
Này Vi-rút! Phần mềm diệt virút đây.
-
Hi vọng là ở đây không có chó.
-
Đồ nhát cáy! Đi thôi.
-
Nếu gặp nguy hiểm, tớ sẽ cảnh báo có Vi-rút.
-
Cẩn thận, có Virút ở bên trong.
-
Có cần nhạc nền không?
-
- Pia
- Ai thế?
-
Đừng có kêu lên, là anh Rancho đây.
-
Chỉ một lát thôi, anh sẽ đi ngay.
-
Đừng có nói gì...
-
- Pia...
- Vâng?
-
22 phút cùng với em trên chiếc xe máy
-
là 22 phút tuyệt diệu trong đời anh.
-
Anh có thể ngồi cùng em trên chiếc xe máy tới trọn đời.
-
ồ...
-
... và thời gian ngừng lại.
-
Mỗi đêm trong những giấc mơ em đi trên chiếc xe, mặc trang phục cô dâu
-
Thay vì vén khăn voan, em tháo mũ bảo hiểm ra
-
Và tiến lại gần để hôn anh.
-
Nhưng nụ hôn đó không xảy ra.
-
Tại sao?
-
Bởi vì mũi chúng ta va vào nhau và anh tỉnh dậy.
-
Đồ ngốc, mũi không thể va vào nhau được.
-
Tôi xin lỗi, tôi tưởng cô là Pia.
-
Tôi hi vọng mình là nó.
-
Chị, sao chị lại chen ngang như thế?
-
Anh ấy phải mất 4 năm mới dám nói như thế.
-
Pia, hôn cậu ta đi.
Cho cậu ta thấy mũi sẽ không va vào nhau.
-
Chị cho phép em, hôn cậu ta đi... Cậu ta dễ thương quá.
-
- Ai đây?
- Chị của em.
-
Cậu là ai?
-
Khi cậu đang nói thằng bé đá chị, lần đầu tiên đấy.
-
Thằng bé? Làm sao chị biết nó là con trai hay con gái?
-
Bố chị đã hỏi nhà chiêm tinh là liệu ông sẽ có một kĩ sư hay một bác sĩ.
-
Nghĩa là sao?
-
Con trai trở thành kĩ sư, con gái trở thành bác sĩ.
-
Champ, tốt hơn là ở trong đi nhé, ngòai này giống như một rạp xiếc.
-
Ông của cháu giống như một người chỉ đạo biểu diễn xiếc, ông ấy sẽ vung roi.
-
Chạy đi, cuộc sống là một cuộc đua. Hãy trở thành một kĩ sư.
-
Nhưng cháu hãy nghe theo lời trái tim mách bảo nhé, nếu ông khiến cháu sợ...
-
hãy đặt tay lên trái tim và nói "Mọi chuyện đều ổn".
-
Nó đá này.
-
Nói lại đi.
-
Mọi chuyện đều ổn.
-
Lại đá rồi.
-
- Một lần nữa
- Mọi chuyện đều ổn.
-
Mọi chuyện đều ổn.
-
Ai thế?
-
Đi đi.
-
Ông gửi lá thư đáng ghét tới cho bố tôi, đây là thư nước tiểu cho ông.
-
Thỏai mái đọc bức thư nước tiểu đi nhé.
-
- Ai thế?
- Con rể tương lai của ông.
-
Và đây là tiệc cưới.
-
Rastogi !
-
Bảo vệ, bên này.
-
Vậy các em đều đã học về một con lắc đơn.
Bây giờ chúng ta sẽ tiếp tục tìm hiểu sâu hơn về con lắc kép.
-
Nó là một vật thể kỳ lạ, dao động quanh một trục của nó.
-
Để tôi ví dụ cho các em.
-
- Đây là cái gì?
- Bút chì.
-
- Cái gì ở bên trong?
- Chì
-
Tốt, chì chính là trục của chiếc bút chì này.
- Cái gì ở bên trong?
- Chì
-
Tốt, chì chính là trục của chiếc bút chì này.
-
Ngay cả các em cũng có thể trở thành con lắc kép nếu các em dao động quanh...
-
- Raju Rastogi đâu?
- Em đây thưa thầy.
-
Xin chào, mọi người đều ở đây à?
-
Chào thầy.
-
Đêm qua cậu ở đây?
-
- Em đã học cả đêm thưa thầy
- Học?
-
Thật không?
-
Cậu ấy không ngủ 2 đêm rồi, nên cậu ấy trông lếch thếch như thế.
-
Không ngủ?
-
Cậu đã học cái gì?
-
Động cơ cảm ứng thưa thầy, cả chương đó ạ.
-
Cả chương sao?
-
Vậy thì cậu Raju Rastogi...
-
Vâng thưa thầy!
-
Cậu có thể nói cho chúng tôi biết động cơ cảm ứng khởi động thế nào không?
-
Thôi đi
-
Thưa thầy, rượu ạ.
-
Cậu Rastogi
-
Mời cậu lên văn phòng tôi uống trà.
-
Thưa thầy?
-
Đóng cửa lại.
-
Cậu có biết đánh máy không?
-
Có thưa thầy.
-
Vậy cậu có thể đánh giúp tôi một lá thư được không?
-
Vâng thưa thầy.
-
Ngồi đi.
-
Thưa thầy, em rất xin lỗi.
-
Đánh đi.
-
Thưa ông...
-
Tôi thấy rất tiếc khi phải thông báo với ông...
-
con trai của ông đã bị đuổi học...
-
Không, xóa câu đó đi, quay trở lại.
-
Con trai ông, cậu Raju Rastogi...
-
đã bị đuổi khỏi Đại học cơ khí hoàng gia.
-
Gõ đi.
-
Chuyện này sẽ giết bố em mất.
-
- Viết đi.
- Thưa thầy, làm ơn.
-
Đây là quyết định cuối cùng và không thể thay đổi.
-
Bố em sống chỉ để thấy em trở thành kĩ sư.
-
Cậu nên nghĩ tới chuyện đó trước khi đi tiểu vào cửa nhà tôi.
-
Thưa thầy, hãy cho em một cơ hội thôi... làm ơn.
-
Được rồi, hãy xóa tên cậu đi..
-
đánh tên Rancho vào.
-
Tôi biết cậu ta đã đi cùng cậu đêm qua.
-
Làm nhân chứng của tôi và tôi sẽ tha thứ cho cậu.
-
Cậu có 7 phút rưỡi để suy nghĩ.
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
Rancho, để ý màn hình.
-
Raju
-
Cơ thể anh ấy đã bị tê liệt vì sốc, nhưng anh ấy vẫn nhận thức được.
-
Anh ấy có thể nghe và thấy chúng ta, đừng khóc trước mặt anh ấy.
-
Hãy thường xuyên nói chuyện với anh ấy, động viên và nói đùa với anh ấy.
-
Tin tốt đây, Raju. Bố cậu đã khỏe lại rồi.
-
Thuốc mới đã có hiệu quả.
-
Đây có phải là truyền thống gia đình cậu không?
-
Khi một người đàn ông tỉnh dậy, người kia sẽ bất tỉnh?
-
Nào dậy đi.
-
Bố cậu muốn có xe máy của Pia.
-
Tớ có nên đưa cho ông ấy không? Hi vọng ông ấy không làm xước nó.
-
Raju, Farhan đang ở trên webcam đó, từ kí túc xá trường.
-
Nhìn này, Vi-rút đã hủy bỏ quyết định đuổi học cậu rồi.
-
Vấn đề đã được giải quyết rồi...Tỉnh dậy đi.
-
Mọi thứ đã được giải quyết, cậu có nghe thấy không?
-
Tỉnh lại đi.
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
- Nhìn này, mẹ cậu mua váy xa-ri mới rồi này
- Mới tinh đấy.
-
Nó đáng giá 2000 rupi đấy.
-
Tỉnh lại đi.
-
Mẹ cậu không chỉ mua một chiếc mà 10 chiếc đấy.
-
Nhìn đi con
-
Raju !
-
Nói đi, con thấy mẹ thế nào?
-
-
-
-
-
-
-
Cậu nghe tin về chị gái mình chưa?
-
Chị ấy sắp kết hôn rồi đấy.
-
Mà không cần của hồi môn.
-
Chú rể không cần thứ gì cả.
-
Cậu ấy chỉ cần chị Kammo thôi.
-
- Cậu biết chú rể là ai không?
- Cậu biết không?
-
Đóan đi!
-
- Cậu biết cậu ấy rất rõ đấy
- Đúng vậy
-
- Đó là người rất yêu động vật.
- Cái gì?
-
Cậu ấy sẽ trở thành một nhà nhiếp ảnh thiên nhiên hoang dã.
-
Đừng nói nữa
-
Cậu vẫn chưa hiểu sao, đó là Farhan của chúng ta đấy.
-
Farhan sẽ không bao giờ lấy của hồi môn.
-
Farhan sẽ kết hôn với chị của cậu.
-
Miễn phí! Miễn phí đấy!
-
Raju
-
1 cân mướp tây và 5 lạng pho-mát miễn phí cũng có thể khiến cậu ấy tỉnh lại.
-
Tại sao lại hi sinh tớ...!
-
Giỏi lắm anh bạn.
-
- Vậy mọi chuyện xong rồi nhé.
- Farhan sẽ kết hôn với chị cậu.
-
Rancho
-
Đồ ngốc... đừng có nói linh tinh nữa.
-
May cho cậu đấy!
-
-
-
-
-
-
Mướp tây 12 rupi một cân.
-
Anh gọi tắc xi phải không?
-
- Phải
- Xe đến rồi đấy.
-
Cám ơn cô. Sao thế?
-
Tớ sẽ đi phỏng vấn xin việc.
-
Cậu sẽ đi cùng tớ?
-
Không, tớ sẽ đi phỏng vấn còn cậu về nhà.
-
Tại sao tớ lại về nhà?
-
Cậu có nhớ chúng ta đã hứa gì với tên ngốc này không?
-
Đưa tớ cà-vạt của cậu.
-
Tại sao?
-
Em nghĩ sau khi đọc xong cái này anh sẽ không đi phỏng vấn nữa đâu.
-
Cái gì thế?
-
Một lá thư cho cậu, từ Hungary.
-
Từ một nhà nhiếp ảnh tên là Andre Istvan.
-
Cậu đã gửi lá thư của tớ!
-
Ông ấy thích những bức ảnh của cậu.
-
Ông ta muốn cậu giúp đỡ cho ông ấy...
-
tại một khu rừng mưa ở Brazil trong 1 năm.
-
Ông ấy sẽ trả tiền cho cậu nữa.
-
Bố tớ sẽ không đồng ý đâu.
-
Hãy nói chuyện với ông ấy... bằng trái tim cậu.
-
Chỉ một lần thôi, hãy vứt bỏ nỗi sợ hãi đi...
-
nếu không một ngày nào đó, trong những giây phút cuối đời cậu sẽ thấy hối hận.
-
Cậu sẽ nhớ lại lá thư ở trong tay cậu, tắc-xi ở trước cửa...
-
Chỉ cần một chút can đảm, cậu đã có thể thay đổi cuộc đời mình.
-
Bà nghĩ nó có thích không?
-
Tại sao lại phải mua quà đắt thế này?
-
Hôm nay, con trai chúng ta sẽ nhận được việc làm đầu tiên.
-
Không nên tiết kiệm vào những dịp như thế này.
-
Farhan?
-
Hôm nay con không phải đi phỏng vấn sao?
-
Con đã không đi.
-
Bố, con không muốn trở thành một kĩ sư.
-
Anh bị sao vậy? Tai nạn sao?
-
Ông có thấy tòa nhà kia không? Tôi đã nhảy từ tầng 3 xuống.
-
Tại sao?
-
Vì tôi bị đuổi khỏi trường đại học.
-
Tại sao?
-
Tôi say rượu và đi tiểu vào cửa nhà thầy hiệu trưởng.
-
Thằng khốn Rancho đó lại khiến con suy nghĩ lung tung phải không?
-
Con không thích kỹ thuật vì thế con sẽ trở thành một kĩ sư tồi.
-
Rancho có một niềm tin đơn giản, hãy để niềm đam mê là nghề nghiệp của mình.
-
Như thế công việc sẽ giống như một trò chơi.
-
Con sẽ kiếm được gì trong khu rừng đó?
-
Một mức lương thấp, nhưng con sẽ học được nhiều điều.
-
5 năm nữa khi con thấy...
-
... bạn mình mua ô tô, mua nhà con sẽ nguyền rủa bản thân mình.
-
Cuộc sống của một kĩ sư sẽ chỉ mang lại cho con sự thất vọng, lúc đó con sẽ nguyền rủa bố.
-
Con thà nguyền rủa mình còn hơn.
-
Cả thế giới này sẽ cười nhạo con.
-
Coi con là kẻ thua cuộc, bỏ cuộc vào năm cuối cùng.
-
Ngài Kapoor cảm thấy con thật may mắn khi được học ở ICE, ông ấy sẽ nghĩ gì?
-
Ngài Kapoor không mua cho con máy lạnh.
-
Không phải ngài Kapoor là người đã ngủ không ngon khi con được ngủ rất thoải mái.
-
Ông ấy không đặt con trên vai và đưa con đi quanh sở thú
-
Bố đã làm tất cả những điều đó.
-
Điều con quan tâm là bố cảm thấy như thế nào, không phải ngài Kapoor.
-
Con còn không biết tên đầy đủ của ông ta
-
Con nghĩ con là một anh hùng trong một vở kịch sướt mướt sao?
-
Đủ rồi đấy ông, con nó đang rất buồn.
-
Ơn trời nó đã không làm điều gì điên rồ như Raju.
-
Vậy thì không cần phải nói gì nữa.
-
Đừng có nói gì nữa hoặc là tôi sẽ nhảy xuống.
-
Không, bố con sẽ không bao giờ có ý định tự tử. Con hứa.
-
Rancho, người bố rất căm ghét đã đặt tấm ảnh này vào trong ví của con.
-
Cậu ấy nói nếu con nghĩ tới ý định tự tử,
-
hãy tưởng tượng điều gì sẽ xảy ra với gương mặt hạnh phúc của bố.
-
Khi bố thấy con đã chết.
-
Con muốn thuyết phục bố
-
nhưng không phải bằng cách tự tử.
-
Bố, điều gì sẽ xảy ra nếu con trở thành một nhiếp ảnh gia?
-
Con sẽ kiếm ít hơn.
-
Con sẽ có một căn nhà nhỏ hơn, ô tô nhỏ hơn.
-
Nhưng con sẽ hạnh phúc.
-
Con sẽ rất hạnh phúc
-
Bất cứ thứ gì con làm vì bố cũng bắt nguồn từ tình yêu của con đối với bố.
-
Con đã luôn nghe theo lời bố.
-
Chỉ một lần thôi, hãy để con nghe theo trái tim mình.
-
Bố con xin bố
-
Bố...
-
Xin bố đừng đi...
-
Trả lại cái này.
-
Con trai, một máy ảnh chụp chuyên dụng giá bao nhiêu?
-
Liệu có thể đổi máy tính xách tay lấy nó không?
-
Nếu con cần thêm tiền, cứ hỏi bố.
-
Hãy sống cuộc sống con muốn, con trai.
-
Điểm số của anh luôn rất thấp, tại sao lại thế?
-
Sợ hãi.
-
Khi còn nhỏ tôi đã học rất tốt,
-
bố mẹ tôi mong muốn tôi sẽ giải thóat họ khỏi đói nghèo.
-
Điều đó khiến tôi sợ.
-
Tại đây tôi chứng kiến một cuộc đua điên cuồng, bạn sẽ không được tính nếu không đứng đầu.
-
Và nỗi sợ hãi lại càng tăng.
-
Sợ hãi không tốt cho điểm số.
-
Tôi lại đeo thêm bùa và nhẫn,
-
Cầu nguyện thượng đế, không cầu xin ngài giúp đỡ.
-
16 chiếc xương gãy đã cho tôi 2 tháng để suy nghẫm.
-
Cuối cùng tôi đã nhận ra.
-
Ngày hôm nay, tôi không cầu xin thượng đế mang lại cho mình công việc này
tôi cám ơn ngài vì đã cho tôi sống.
-
Nếu các ông không nhận tôi, tôi cũng không có gì nuối tiếc.
-
Tôi sẽ làm điều gì đó khác xứng đáng với cuộc sống của mình.
-
Cách cư xử thành thật như thế không tốt cho công ty của chúng tôi.
-
Chúng tôi cần một người khéo léo để đảm nhận công việc.
-
Anh quá thẳng thắn.
-
Nhưng nếu...
-
... anh hứa với chúng tôi sẽ kiểm sóat thái độ này,
-
chúng tôi sẽ xem xét lại.
-
Tôi đã gãy 2 chân để có thể đứng vững trên đôi chân của mình.
-
Không dễ dàng để có thái độ này đâu.
-
Nó không thể thay đổi thưa ông.
-
Các ông hãy giữ công việc của mình,... tôi sẽ giữ thái độ của tôi.
-
Tôi xin lỗi, tôi không có ý gì đâu.
-
Khoan đã.
-
Tôi đã phỏng vấn không biết bao sinh viên trong 25 năm qua.
-
Ai cũng sẵn sàng nói "có" để có được công việc.
-
Anh từ đâu tới vậy, con trai?
-
Xin lỗi ông?
-
Chúng ta có nên thảo luận về mức lương không?
-
Cám ơn ông.
Cảm ơn
-
Bệ hạ vĩ đại.
-
Hãy chấp nhận món quà mọn này.
-
Govind!
-
Ngài nói "nếu trong một hai đứa tìm được việc hãy cạo râu tôi đi".
-
Bố đã làm gì vậy?
-
Không có râu, bố cảm thấy như không mặc gì vậy.
-
Bố đã mất đi phẩm giá của mình.
-
Tôi sẽ không chấp nhận thất bại đâu, Rastogi
-
Cậu sẽ không thể có việc nếu không qua kì thi cuối cùng.
-
Lần này tôi sẽ là người ra đề.
-
Bố, như thế là không công bằng.
-
Mọi thứ đều là công bằng trong tình yêu và chiến tranh.
-
Và đây là Chiến tranh thế giới thứ III.
-
Rastogi, cậu sẽ chết với tôi.
-
Này.
-
Em làm gì ở đây thế?
-
Cẩn thận.
-
- Em uống rượu sao?
- Đúng thế, hai chai rồi.
-
2 chai là quá nhiều.
-
- Để có được sự can đảm.
- Để làm gì?
-
- Để lấy cắp cái này.
- Đây là cái gì?
-
Chìa khóa sơ cua của văn phòng Vi-rút.
-
Đề thi ở trong phong bì có dấu niêm phong đỏ.
-
Bố em đã ra đề, để đánh trượt Raju.
-
Anh đi lấy đi!
-
Em bị điên sao? Như thế là gian lận.
-
Mọi thứ đều là công bằng trong tình yêu và chiến tranh.
-
Nói thật đi
-
Anh có thật sự nghĩ mũi...
-
... sẽ bị va vào nhau khi hôn không?
-
Khoan đã, ăn ít bánh đốc-la đi.
-
Người dân tộc Gujaratis các anh rất dễ thương,
-
nhưng sao tên món ăn lại nghe nguy hiểm như vậy?
-
Đốc-la, Fa-đa, han-wa, Thê-pờ-la, Kha-cờ-ra.
-
Nghe như tên lửa vậy.
-
Thôi nào.
-
Hôm nay Bush đã cho thả 2 quả bom Đốc-la xuống I-rắc.
-
400 người chết, 200 người bị thương.
-
Thôi nào.
-
Sao vậy...
-
Em có thể chấp nhận Kha-cờ-ra, Fa-đa. Nhưng tên của anh...
-
'Ranchodas Shamaldas Chanchad - Kinh quá.
-
Em sẽ không đổi họ sau khi cưới đâu.
-
Pia, chúng ta không thể kết hôn.
-
Tại sao?
-
Anh có người khác sao?
-
Không.
-
- Anh bị pê đê sao?
- Không.
-
Vậy tại sao anh không cầu hôn em?
-
- Anh bị bất lực sao?
- Không.
-
Vậy hãy chứng minh đi.
-
Pia, không.
-
Dừng lại, dừng lại!
-
- Sao thế?
- Chúng ta chưa báo cho Pia.
-
Dừng lại đi, tao muốn đi tiểu.
-
- Im đi!
- Cậu còn liên lạc với cô ấy không?
-
Không...tớ có số điện thoại nhà cô ấy.
Vậy gọi cô ấy đi, tớ sẽ dừng xe lại.
-
Alô.
-
Ở đất nước này không có chỗ nào để đi vệ sinh cả.
-
- Alô, Pia có nhà không ạ?
- Không.
-
Cô ấy đang ở bệnh viện sao?
-
Tại sao cô ấy lại ở đó?
-
Hôm nay cô ấy làm đám cưới, ở Manali.
-
Quá muộn rồi, cô ấy sắp lấy chồng rồi.
-
Chưa đâu, lái xe chỉ mất 6 tiếng thôi.
-
Nếu đi nhanh, chúng ta sẽ tới nơi trước khi lễ cưới diễn ra.
-
Cậu nghĩ sao?
-
Còn hỏi nữa, quay lại thôi.
-
Không được quay lại.
-
Đi thẳng tới Ladak. Chúng ta sẽ gặp Rancho rồi quay về.
-
Tao có hẹn với ngài Phunsuk Wangdu vào thứ 6.
-
Vào xe đi.
-
Nếu tao bị nhỡ buổi hẹn, người Nhật sẽ có được ông ta.
-
Họ đang đề nghị đặt tên công ty theo tên ông ta
-
'Phunsuk và Fujiyashi', chia lợi nhuận...
-
Hôn lễ của Pia và Suhas
- Cám ơn vì bộ véc.
-
Vi-rút sẽ bị đau tim mất.
-
Đám cưới nào của con gái ông ta chúng ta cũng tới quậy phá.
-
Nghe đây, tớ sẽ thông báo cho Pia, cậu giật cái mác giá đó ra nhé
-
- Farhan
- Bọn anh tìm thấy Rancho rồi
-
- Của phòng 107 phải không?
- Vâng.
-
- Sao lại lâu như thế?
- Tôi xin lỗi.
-
Đi đi.
-
- Phục vụ phòng thưa ngài.
- Vào đi.
-
Amore... Amore...
-
Nhanh lên, là áo cho tôi đi.
-
Amore... Amore...
-
Bọn anh tìm thấy Rancho rồi, em không thể kết hôn với tên khốn này.
-
Anh điên rồi Farhan.
-
Đừng lừa dối mình Pia. Em vẫn còn yêu Rancho.
-
Em vẫn ăn món ăn yêu thích của cậu ấy.
-
Amore... Amore...
-
Hắn không thể thay đổi được, một khi đã là cái mác giá, hắn sẽ mãi mãi là như thế
-
Đừng nói nữa, Farhan. Suhas đã thay đổi.
-
Anh ấy không nói tới hàng hiệu và giá cả nữa.
-
Cái áo 150.000 rupi của tôi.
-
Tại sao các ngươi lại ăn nước sốt hả?
-
- Tôi sẽ sửa nó ngay thưa ngài.
- Bằng cách nào hả?
-
Cửa hàng giặt là của chúng tôi là chuyên gia trong vịêc tẩy rửa vết bẩn từ nước sốt bạc hà.
-
Tôi sẽ làm sạch nó ngay.
-
Nhanh lên đi.
-
- Bây giờ quá muộn rồi Farhan.
- Pia.
-
Đi thôi Pia, chúng ta muộn rồi.
-
Pia, là anh, Raju đây. Đừng hét, họ sẽ giết anh mất.
-
Suhas đâu rồi?
-
Tên phục vụ phòng lấy áo khoác của tôi rồi.
-
Đưa Suhas tới đây đi.
-
Bây giờ mà rời khỏi lễ cưới là bất lịch sự đấy.
-
- Gì thế Farhan?
- Ô tô đã sẵn sàng.
-
Nắm tay cô ấy và chạy đi.
Đừng có cựa quậy nữa.
-
- Thưa ngài...
- Áo của tôi đâu?
-
Ngài ở đây...
-
Vậy ai đang làm lễ cưới?
- Lễ cưới?
-
Thêm 2 vòng nữa chúng ta sẽ được coi như đã kết hôn.
-
Anh đã kết hôn rồi Pia. Đi thôi.
-
Quá muộn rồi, mọi người sẽ cười nhạo em.
-
Vậy em sẽ tự tử sao?
-
Rastogi !
-
Mọi người sẽ bàn tán một thời gian ngắn rồi quên hết.
-
Nhưng trước khi chết em sẽ hối hận.
-
Ô tô đã ở trước cổng, Rancho ở trong tầm tay...
-
nhưng vì sợ mọi người em đã cưới tên khốn này...
-
Tên phục vụ phòng?
-
Pia, có một vấn đề nhỏ.
-
Vấn đề gì?
-
Bọn anh không biết Rancho đã lấy vợ hay chưa.
-
Cái gì!
-
- Cậu ấy chưa lấy vợ đâu
- Nếu anh ấy lấy vợ rồi thì sao?
-
Bọn anh sẽ đưa em quay lại.
-
Bình tĩnh. Đây là bánh quy làm bằng tay từ San Francisco đấy.
-
Anh ta đang làm gì ở đây?
-
- Đừng để ý đến nó
- Bánh quy ngon lắm.
-
Cho tới ngày hôm qua, tôi luôn là một người tuân thủ pháp lụât.
-
Nhưng chỉ trong 24 giờ vừa qua, tôi đã buộc một chiếc máy bay phải hạ cánh
-
súyt nữa đã cho tro của Shamaldas vào bồn cầu,
-
và khiến một cô dâu trốn khỏi đám cưới, tất cả đều vì Rancho.
-
Nhưng cậu ấy cũng sẵn sàng làm tất cả vì bạn của mình.
-
Như việc lấy cắp đề thi từ hang cọp.
-
Phong bì với dấu niêm phong đỏ.
-
Cậu ấy sợ nếu Raju thi trượt, sẽ có một vụ nhảy lầu khác.
-
Chúng tôi là những tên trộm rất nguyên tắc, chỉ lấy cắp đề thi cho Raju thôi.
-
Chúng tôi thề sẽ không nhìn dù chỉ 1 lần.
-
Ông ta giấu nó ở đâu nhỉ?
-
Chúng ta sẽ tìm nó đến già mất!
Hỏi Pia đi.
-
Pia, điện thoại của con này.
-
Ông bố tương lai, nếu anh nói "Mọi chuyện đều ổn", thằng bé sẽ đá đấy.
-
Nó đá kìa.
-
Pia, điện thoại của con.
-
Tìm thấy rồi! Rancho
-
Alô?
-
Nhanh lên, phô-tô cái này đi.
-
Lúc nãy cậu thấy nó ở chỗ nào?
-
Để lại chỗ cũ đi.
-
- Chúng ta an tòan rồi!
- Các cậu đã ở đâu thế?
-
- Đây
- Cái gì thế?
-
Một món quà.
-
Đề thi, Vi-rút đã ra đề để đánh trượt cậu.
-
Các cậu lạ thật đấy
-
Đầu tiên dạy tớ phải sống ngay thẳng, rồi lại khuyên tớ làm một việc đáng xấu hổ.
-
Không.
-
Nếu tớ qua, đó là khả năng thật sự của tớ.
-
Còn nếu không, cũng không sao cả.
-
Cậu ấy đã chiến thắng chúng tôi,
tôi muốn ôm cậu ấy như ôm một người thân...
-
nhưng tôi đã kiềm chế được cảm xúc của mình.
-
- Đồ trộm cắp
- Thưa thầy, làm ơn.
-
- Đồ hư hỏng.
- Em xin lỗi thầy.
-
Muốn thay đổi hệ thống giáo dục sao?
-
- Đi tiểu lên cửa nhà tôi
- Thầy làm gì vậy?
-
Em xin lỗi thầy.
-
Các cậu bị đuổi học!
-
Nếu đến sáng mai các cậu vẫn chưa biến khỏi đây, tôi sẽ gọi cảnh sát.
-
Tôi sẽ gọi cảnh sát.
-
Đồ hư hỏng!
-
Một lũ hư hỏng.
-
Làm thế nào nó có chìa khóa của bố?
-
Con đã đưa cho anh ấy.
-
Con ước gì mình đã đưa chiếc chìa khóa này cho anh con ...
Như vậy bây giờ có lẽ anh ấy vẫn còn sống.
-
Dừng lại đi Pia.
-
Bố nghĩ con trai mình bị ngã ra khỏi tàu và chết sao?
-
Dừng lại đi Pia.
-
Bố quyết định anh ấy sẽ trở thành kĩ sư.
-
Bố đã bao giờ hỏi anh ấy muốn làm gì chưa?
-
Bố tạo ra những áp lực như thế cho anh ấy..
-
vì vậy anh ấy đã chọn cái chết trước kì thi.
-
Bố không hiểu...
-
Bố về phòng đi.
-
Pia, đừng làm thế.
-
Anh ấy muốn học Văn, muốn trở thành một nhà văn.
-
Nhưng tất cả những gì anh ấy viết là lá thư tuỵêt mệnh này.
-
Em cất nó đi đi, làm ơn.
-
Không thể giấu được nữa.
-
Chỉ một lần thôi...
-
Nếu bố nói "Đừng học ngành cơ khí nếu con không muốn"
-
Hãy làm theo trái tim của mình.
-
Như vậy có lẽ bây giờ anh ấy vẫn còn sống.
-
Nó không tự tử.
-
Bố nói đúng.
-
Đó không phải là tự tử...
-
Đó là giết người.
-
Rất nhiều con đường trong thành phố đã bị nhấn chìm trong nước.
-
Giao thông bị ngưng trệ.
-
Bố...
-
Mona?
-
Quay lại đi, milimét, sao lại đi theo chúng tôi?
-
Tại sao? Đây là đường của nhà anh sao?
-
Làm ơn, chúng tôi tuyệt vọng lắm rồi.
-
Anh không thể đưa xe cấp cứu tới sao?
-
Vậy lấy xe của bệnh viện khác.
-
Cả thành phố đang ngập nước, chúng tôi không thể làm gì được.
-
Mona, chị có sao không?
-
Rancho, Pia.
-
Rancho, anh không đến được đây đâu. Hãy làm những gì em nói.
-
Nó bị vỡ nước ối rồi.
-
Không liên lạc được! Mona
-
Mona !
-
- Bật đèn lên
- Đặt ở đâu?
-
- Ở trên bàn bóng bàn
- Pia, bọn anh ở trong phòng chung rồi.
-
Raju, bật webcam lên đi.
-
Mona đâu? Cho em nhìn thấy chị ấy.
-
Chờ chút.
-
Đây, Pia.
-
Mona, đừng lo, em đang ở đây với chị.
-
Pia, chị chết mất!
-
Rancho, cho dù không có bệnh viện hay bác sĩ,
-
trẻ con vẫn ra đời.
-
Các anh sẽ giúp chị ấy sinh con.
-
Mọi chuyện đều ổn.
-
Làm sao các cậu dám? Tôi sẽ giết mấy cậu.
-
Bố, tránh ra đi.
-
Farhan, đi lấy khăn và kéo.
-
Milimét, đi lấy kẹp quần áo và nước nóng.
-
Rancho, đắp chăn cho chị Mona đi.
-
Mona, cố lên.
-
Cố lên, cố hết sức vào
-
Dừng lại đi! Chị không làm được.
-
Rancho, kiểm tra xem có thấy thóp của đứa bé không?
-
Thóp...?
-
Lấy hình vẽ ra đây?
-
Hãy xem liệu đầu đứa bé đã bắt đầu ra chưa.
-
Kiểm tra nhanh lên
-
Làm đi!
-
Làm đi Rancho.
-
Không thấy thóp.
-
Mona, cố lên.
-
Mona !
-
Cô ấy mệt rồi Pia.
-
Đánh thức chị ấy dậy, nếu chị ấy không rặn chúng ta sẽ gặp rắc rối đấy.
-
- Họ cần một cái bầu hút
- Lấy đâu ra chứ?
-
Bầu hút là gì? Nó họat động thế nào?
-
Em sẽ cho anh thấy.
-
Nếu người mẹ cảm thấy không rặn được nữa thì một bầu hút được đặt lên đầu của đứa bé.
-
Lực hút sẽ khiến chiếc bầu dính vào đầu của đứa trẻ...
-
và đứa bé sẽ được lấy ra.
-
- Anh có thể làm được nó.
- Như thế nào?
-
- Với một cái máy hút bụi
- Máy hút bụi?
-
Đúng thế.
-
Áp suất của mấy hút bụi quá lớn.
-
- Anh sẽ kiểm sóat đựơc
- Bố máy hút bụi không?
-
Có, trong văn phòng bố
-
- Farhan, đi lấy đi.
- Chìa khóa đây?
-
Mona, rặn đi.
-
Chúa ơi.
-
Chuyện gì thế?
-
- Raju, chuyện gì thế?
- Bị cắt điện rồi.
-
Vậy làm sao máy hút bụi hoạt động được?
-
Farhan, cậu đi lấy máy hút bụi, tớ sẽ tạo nguồn điện.
-
Bằng cách nào?
-
Milimét, đưa Virút ra đi.
-
Chuyện ngớ ngẩn gì thế hả?
-
Không phải Virút này, cái máy chuyển điện Virút của tôi.
-
- Đi lấy đi nhanh lên.
- Vâng.
-
Raju, đánh thức các sinh viên dậy.
-
Đi lấy ắc-quy của ô tô, dây điện và đồng hồ đo áp suất
-
Có trường hợp khẩn cấp ở trong phòng chung.
-
- Rancho đâu rồi?
- Đây thưa thầy.
-
Để ắc quy ở đây... và cả dây điện nữa.
-
Raju, tắt hết mọi thứ đi, nối máy chuyển điện với nguồn.
-
Rancho, máy hút bụi đây.
-
Farhan, đi lấy cái làm sạch ống kính của cậu đi.
-
- Cái thổi bụi?
- Đúng thế, lấy đi.
-
Rancho, cái thổi bụi đây.
-
Tốt, nối cái này vào đồng hồ đo áp suất
-
Rancho, tớ xong rồi.
-
- Tắt hết tất cả rồi hả?
- Đúng thế.
-
Bật công tắc đèn và máy tính.
-
Ừ.
-
Raju, bật máy tính lên đi.
-
Farhan, đây.
-
Pia, tới đây nhanh lên.
-
Em yêu anh Rancho.
-
- Farhan, bật máy đi
- Ừ
-
Pia, áp suất bao nhiêu là vừa?
-
Không quá 0.5
-
- Farhan, 0.5
- Được rồi.
-
0.5
-
Dùng máy hút bụi để đưa đứa trẻ ra, họ đúng là những bà đỡ giỏi nhất.
-
Farhan, dừng lại.
-
Ừ.
-
Raju, trèo lên bàn.
-
Đẩy đứa bé xuống như thế này.
-
Được rồi.
-
Farhan, bật máy đi.
-
Cố lên, chị có thể làm được.
-
Cố lên, rặn đi.
-
Hãy làm vì Champ
-
Cố lên, Mona
-
Nó đang ra.
-
Chị có thể làm được.
-
Đúng rồi Mona, rặn đi.
-
Farhan, tắt máy đi.
-
Được rồi, đã tắt.
-
Lấy 2 cái kẹp, cắt dây rốn đi.
-
Farhan, 2 cái kẹp vào dây rốn.
-
- Lấy kéo đi.
- Cẩn thận đấy.
-
Cắt ở phía giữa ấy, lấy khăn đi.
-
Pia, thằng bé không khóc.
-
Này Champ !
-
Rancho, xoa lưng cho nó
-
- Này Champ
- Nào, Champ
-
Không thấy gì cả.
-
Thổi vào miệng của nó.
-
Cố lên, Champ
-
Không có phản ứng gì cả.
-
Mona, hãy nói "mọi chuyện đều ổn" đi.
-
Nó đá.
-
Cái gì?
-
Nó đá.
-
Nói "mọi chuyện đều ổn” đi.
-
Mọi chuyền đều ổn. Mọi chuyền đều ổn.
-
Nếu Virút nói "cháu trai tôi sẽ trở thành một kĩ sư".
-
tôi sẽ đấm vỡ mồm ông ấy.
-
Nhưng cuối cùng những gì ông ấy nói đã khiến chúng tôi sững sờ.
-
Cháu đá như thế sao? Muốn trở thành một cầu thủ bóng đá hả?
-
Hãy làm những gì cháu muốn.
-
Chờ đã, tôi chưa xong với cậu đâu.
-
Ngày đầu tiên vào đại học, cậu đã hỏi tôi một câu...
-
Tại sao các nhà du hành vũ trụ không dùng bút chì trong không gian?
-
Vì nếu đầu bút chì gẫy...
-
Nó sẽ bay trong môi trường không trọng lượng,
sẽ bay vào mắt, mũi, các dụng cụ...
-
Cậu sai rồi.
-
Không phải lúc nào cậu cũng đúng.
-
Cậu có hiểu không?
-
Vâng thưa thầy.
-
Đây là một phát minh quan trọng.
-
Cậu có hiểu không?
-
Vâng thưa thầy.
-
Hiệu trưởng cũ đã nói "khi em thấy một sinh viên xuất chúng như em..."
-
Đi đi, học bài đi, thi đỗ rồi biến khỏi đây.
-
Và bây giờ, sinh viên của năm..
-
Ranchodas Shamaldas Chanchad
-
Một kiểu ảnh thưa thầy.
-
Tôi muốn lưu giữ những khỏanh khắc này và mang về nhà
-
Ngày hôm đó chúng tôi ôm nhau, chúng tôi hạnh phúc, chúng tôi khóc...
-
Chúng tôi hứa 1 năm nữa sẽ gặp lại nhau
-
Không ai biết đó là lần cuối chúng tôi thấy Rancho.
-
Cởi trói cho nó đi.
-
Tao sẽ kiện chúng mày ra tòa ở Mỹ.
-
Raju.
-
Chỉ Rancho mới có thể xây dựng một trường học như thế này.
-
Nhưng anh ấy đâu rồi?
-
Không được đi tiểu ở đây.
-
Đi chỗ khác đi.
-
- Không được đi tiểu ở đây
- Tao sẽ cho bọn mày một trận đấy.
-
Tuỵêt, chắc chắn cậu ấy không ở xa đây đâu
-
Xin lỗi, cậu có biết Ranchodas ở đâu không?
-
- Anh ấy không phải Ranchodas !
- Rancho...
-
Chote... Trời ạ, tên cậu ta là gì nhỉ?
-
Bình tĩnh lại đi, đi với tôi.
-
- Cậu ấy đâu?
- Rancho.
-
Farhan, anh ấy đọc tất cả những cuốn sách của anh.
-
Raju, anh ấy đọc blog của anh mỗi ngày, rất tự hào khoe nó với những đứa trẻ ở đây.
-
Cô có nhớ chiếc mũ bảo hiểm của mình không Pia? Nó đã bị đánh cắp...
-
Cậu là ai, tại sao cậu lại biết chúng tôi?
-
- Không nhận ra tôi sao?
- Không.
-
Làm sao có thể nhận ra được phải không? Milimét giờ đã trở thành Xăng-ti-mét rồi.
-
Không phải xăng-ti-mét, cậu là ki-lô -mét rồi.
-
Làm thế nào cậu tới được đây?
-
Tôi nhận được một lá thư và một chiếc vé tàu ở bên trong.
-
Nó viết "Muốn được sống trong trường một lần nữa không?
Hãy bắt chuyến tàu này"...
-
Tên ngốc Rancho đó!
-
Tên ngốc đó đang ở đâu?
-
Đo-giê, cho nó bay đi.
-
Mỗi đêm trong những giấc mơ của anh, em mặc váy cô dâu đi trên chiếc xe máy.
-
Thay vì vén khăn voan, em tháo mũ bảo hiểm ra,
-
rồi tới gần và hôn anh.
-
Anh không thể nói cho em biết trước khi bỏ đi sao?
-
Không.
-
Anh xin lỗi.
-
Anh kết hôn chưa?
-
Cái gì? Chưa.
-
- Em thì sao?
- Suýt... Đồ ngốc.
-
Vậy thì?
-
Vậy thì cái gì?
-
Anh có yêu ai không?
-
Có.
-
Ai vậy?
-
Em.
-
Thấy không, mũi chúng ta có bị va vào nhau đâu, đồ ngốc.
-
Đúng thế!
-
Rancho
-
Chào... Farhan !
-
Chào cái gì hả?
-
Nghe tớ đã..
- Không, nghe tớ nói đã.
-
Tớ có thể giải thích.
-
Chào... Raju !
-
Cậu có biết bọn tớ đã tìm kiếm cậu thế nào không?
-
Cậu không có nổi một xu để gọi điện sao?
-
Đá thêm một vài cái hộ em nữa.
-
- Đồ ngốc, đồ tồi!
- Thôi, tha cho anh ấy đi.
-
Đủ rồi, đủ rồi.
-
Đứng lên đi.
-
Mấy tên ngốc, vui không?
-
Chào Chatur
-
Ranchodas Chanchad.
Thế nào rồi hả anh giáo viên?
-
Một thầy giáo trường làng
- T là "táo". B là "bóng"....
-
Con tàu của chúng ta khởi hành cùng một lúc, nhưng tàu của mày đi lùi
-
Từ kĩ sư trở thành một giáo viên tiểu học.
-
Lương của mày là bao nhiêu Chanchad?
- 5000 rupi hả?
-
Với tao nó chỉ như 100 đô-la thôi.
-
Tiền tiêu vặt của con trai tao còn nhiều hơn lương của mày.
-
- Đừng có nói linh tinh nữa.
- Linh tinh là những gì mày mang lại cho chúng tao
-
Muốn thay đổi hệ thống giáo dục, thay đổi thế giới.
-
Cuối cùng thứ nó thay đổi là gì? Tã trẻ con hả.
-
Cậu sẽ đấm vỡ mồm nó hay là để tớ.
-
Bình tĩnh
-
Mày có nhớ tao đã từng nói rồi một ngày tao sẽ cười còn mày thì khóc không?
-
Kí vào đây đi. Hãy chấp nhận đi, tao thắng còn mày thua!
-
"Tuyên bố thua cuộc"
Không thể tin được.
-
Chatur - Đúng là thằng điên
-
Này, đây là bút của Virút, mày đã ăn cắp nó hả?
-
Đừng để ý đến nó
-
Nó dành cho người chiến thắng, không phải kẻ thua cuộc.
-
Nếu trường học của mày cần giúp đỡ, hãy gọi cho thư kí của tao để nhận tiền ủng hộ.
-
T là "táo". B là "bóng"...
-
Nó vẫn không hề thay đổi!
- Kệ nó đi
-
Đúng là đồ dở hơi.
-
Tin tốt là tên của anh không phải Ranchodas Chanchad
-
Thử tưởng tượng sau khi cưới tên em sẽ là Pia Chanchad đi
- Kinh khủng quá.
-
Mà tên thật của anh là gì vậy?
-
Phunsuk Wangdu
-
Wangdu?
-
Pia Wangdu !
-
Cậu là nhà khoa học sao?
-
Cậu có 400 bằng sáng chế sao?
-
Em sẽ không đổi họ sau khi cưới đâu.
-
Cậu là Wangdu mà tên Chatur đó nói sao?
-
Cậu là người mà người Nhật đang rất mong có được sao?
-
Em không thích Wangdu đâu.
-
Cậu là nhà khoa học hay là giáo viên?
-
Nhà khoa học, nhưng tớ cũng dạy trẻ con.
-
Vậy cậu là ông Phunsuk Wangdu đó sao?
-
Đúng thế!
-
- Này Kẻ im lặng
- Này Chatur, quay lại đi.
-
Nhận lấy này
-
Chờ đã, tớ sẽ bảo nó dừng lại
-
Ngài Wangdu, tôi không thể tin ngài gọi cho tôi.
-
Tôi xin lỗi anh Chatur.
-
Tôi không thể ký hợp đồng với công ty anh.
-
Cái gì? Tại sao thưa ngài?
-
Làm sao tôi có thể kí được, anh lấy bút của tôi rồi mà.
-
Bút nào thưa ngài? Tôi không hiểu.
-
Bút anh đang cầm trên tay, bút của Vi-rút.
-
Ngài Wangdu...?
-
Gì thế Chatur?
-
T là "Táo", B là "Bóng"...
-
H là "Hủy bỏ".
-
Cậu thắng rồi, Rancho
- Ý tôi là ngài Wangdu
-
Hòan tòan hạ gục tôi rồi, tốt quá.
-
Tôi hi vọng vấn đề riêng của chúng ta sẽ không ảnh hưởng tới bản hợp đồng này.
-
Này Chatur, nhận lấy đi.
-
Tôi chỉ đùa thôi mà.
-
Sâu trong lòng tôi hiểu ngài luôn làm những điều vĩ đại.
-
Đừng có nói linh tinh nữa.
-
Không, tôi thề đấy.
-
Rancho - 100, Chatur - 0
-
Ngài thắng, tôi thua. Ngài không tin tôi sao?
-
Cẩn thận hắn xì hơi đấy.
-
Bệ hạ đáng kính. Xin hãy chấp nhận món quà mọn này.
-
Lời khuyên miễn phí cho anh đây Wangdu - Hãy chạy đi vì mạng sống của mình.
-
Rancho, tôi sẽ mất việc mất, tôi còn con nhỏ.
-
Vị thánh Guru Ranchodas của cậu ấy đã nói đúng.
-
- Hãy theo đuổi sự ưu tú...Thành công sẽ theo đuổi bạn. Ngạc nhiên không?
�