-
Nhìn vào đây, vào camera
-
Cái tay!
-
Alex, Bám chắc vào!
- Bố ơi, cứu con!
-
Từ từ, cẩn thận
nhẹ nhàng thôi...
-
Tên lửa khổng lồ..
đang được đặt vào bệ phóng...
-
Trên bệ phóng là thành quả tuyệt vời..
-
của xã hội để nhấn mạnh cụm từ:
-
Mỗi người mang đến sự vĩ đại..
- Chính là nó đó!
-
Mỗi người mang đến sự vĩ đại...
- chính là nó đó!
-
Đây là thành quả thấy rõ được.
-
Tôi thông báo: tôi đã sẵn sàng
cho chuyến bay với tàu SOJUS 31...
-
với tư cách là thành viên của
nhóm phi hành quốc tế.
-
vào ngày 26 tháng 8 năm 1978
chúng ta đã vươn tới được một kỷ lục mới.
-
Sigmund Jähn, Công dân của Đông Đức,
là người đầu tiên bay vào không gian.
-
Nhưng với gia đình tôi
thì ngày đó cũng chẳng quan trọng lắm.
-
Đây là lần thứ ba
chồng bà trốn sang nước Tư bản.
-
Ông ta đi để đại diện cho Sếp thôi,
giáo sư Klinger.
-
Bà có thông tin gì về ông ta không?
- Không.
-
Bà Kerner, bà sẽ miêu tả tình trạng
hôn nhân của bà thế nào đây?
-
Chồng bà có bao giờ nói với bà
về việc chạy trốn chưa?
-
Bà Kerner....
ông ta từng nói chứ?
-
Cho phép tôi giới thiệu Ủy ban trung tâm
của Đảng cộng sản...
-
Biến đi! Để tôi được yên!
-
Trong khi Sigmund Jähn đang tự hào giới thiệu
Đông Đức trong tàu vũ trụ,
-
thì bố tôi lại đang ở một
căn phòng tại đất nước Tư bản kẻ thù
-
Suy thoái tư tưởng.
Ông ấy chẳng bao giờ quay lại.
-
Mẹ tôi rất buồn,
chẳng nói một lời.
-
Bà chẳng nói chuyện với ai.
Không nói với chúng tôi và bất kì ai.
-
Mẹ ơi, chúng ta về thôi.
Ở nhà cô Schäfer buồn lắm.
-
Mẹ ơi, con yêu mẹ lắm.
-
Sadman đã thích ứng tuyệt vời
với điều kiện không trọng lực.
-
Nhưng điều ngạc nhiên nhất
đó là anh đã làm quen được với Mascha.
-
Chúng tôi thậm chí còn tổ chức
một đám cưới trên tàu.
-
Chúng tôi thậm chí còn tổ chức
một đám cưới trên tàu.
-
Vài phút nữa thôi Sandman và Mascha
sẽ bay trở lại trái đất.
-
Tôi hi vọng sóng tốt,
để quý vị có thể thấy rõ.
-
Mẹ trở về sau 8 tuần, cứ như bà đã thay đổi vậy.
-
Ngạc nhiên chưa!
- Ôi, con tôi!
-
Alex của mẹ.
Chàng phi hành gia bé nhỏ.
-
Từ đấy chúng tôi không còn nói về bố nữa.
-
Mẹ tôi đã gắn chặt với
lý tưởng xã hội chủ nghĩa này rồi.
-
Quê hương chúng tôi....
-
không chỉ là những thành phố
hay làng quê...
-
Mối quan hệ này chẳng có gì hấp dẫn,
chỉ có sức mạnh và cơ bắp...
-
đối với những đứa trẻ
trong cuộc sống xã hội chủ nghĩa hàng ngày.
-
....Những đồng cỏ xanh,
cánh đồng ngô và những cánh chim...
-
trên trời và muôn loài vật trên trái đất...
-
Mẹ tôi làm nhiệm vụ người bảo trợ xã hội.
-
Hoạt động cho những nhu câu
đơn giản của con người
-
và chống lại những điều bất luật pháp
. - Đánh vào.
-
Thứ liên quan: lòe loẹt...
-
người mẹ mặc. Chấm.
-
Và bây giờ là bản tin về nghi lễ trọng thể..
- Đến rồi!
-
Những công nhân và Nhân viên văn phòng,
nhà khoa học, nông dân,
-
Nghệ sĩ và các cựu chiến binh đã
tới Berlin ngày hôm nay,
-
để nhận giải thưởng vinh danh
của đất nước.
-
Mẹ kìa, mẹ ơi!
-
... và công nhận những công lao to lớn
trong quá trình xây dựng....
-
và phát triển của chủ nghĩa xã hội.
-
vào trước ngày nghỉ
của quốc gia...
-
Nhà nước đã trao tặng huân chương cho
những cá nhân có công lao.
-
Sau một thời gian được huấn luyên không mệt mỏi.
Tôi, Alex Kerner,
-
là người Đức thứ hai bay vào không gian.
Xa hơn bất cứ ai trước đó.
-
Tên lửa đã phóng!
-
Tôi tưởng tượng mình sẽ khám phá
những điều bí ẩn của vũ trụ,
-
lúc đó tôi sẽ nhìn xuống trái đất
và vẫy tay chào mẹ đầy tự hào.
-
Tên lửa đang phóng!
-
Alo, một, hai,....
-
Đông Đức kỉ niệm quốc khánh lần thứ 40
-
Hôm nay tôi được nghỉ làm tại xưởng
TV PGH "Adolf Hennecke"...
-
và cảm thấy như mình đang ở
cực điểm chịu đựng của bản thân.
-
Trái, hai, ba!
-
Đã đến lúc thay đổi.
Trước của nhà tôi
-
là những đoàn diễu binh,
lần cuối cùng của chế độ.
-
Alex!
-
Gì thế?
-
Có một cô gái ở bên ngoài,
chị bảo cô ta đi nhé?
-
Như thế nào?
- Không rõ nữa.
-
Nhưng mà trông khá là ấn tượng.
-
Cậu đi ngủ mà không thay quần áo à?
-
có gì khác đâu?
-
Cô ấy tên là Paula...
cô ấy chuẩn bị đi hẹn hò. Đây này...
-
Oh, không!
- có đấy, cậu em...
-
Nhưng em không thể trông được?
- con bé hôm nay ngoan lắm đấy.
-
Chúng ta tiếp tục chỗ những người phụ nữ
ở độ tuổi nhất định...
-
không thể và có thể mặc được
đồ lót..
-
không thể và có thể mặc được
đồ lót..
-
Chấm. Ở Đông Đức không chỉ có những
hoàng tử
-
những anh chàng thanh tú.
- Tuyệt thật.
-
Hai người không xuống dưới nhà sao? Bắt đầu rồi.
- Làm sao mà nghe trộm được.
-
Vậy thì nhanh nhanh chút.
Có thể đây chắc là lần cuối cùng.
-
Paula đâu rồi?
- Chắc lại ngủ tiếp?
-
Có thể bác lại được nhìn mẹ cháu trên TV đấy.
- Trong cung điên?
-
Chắc phải dùng kính lúp mới tìm được mẹ.
-
Mẹ chẳng biết có tới đó được không nữa.
Ở đó rất nhiều quan chức cấp cao của Đảng có mặt.
-
không rõ nữa... dù mẹ muốn
coi tận mắt ngài Gorbatschow lần này.
-
Đó, họ đang tổ chức nghi lễ cùng nhau,
đúng là một lũ vớ vẩn.
-
- Không thích thì đừng xem.
- Mẹ không nhớ điều gì xảy ra à?
-
Ý con là gì? muốn bỏ trốn? (sang nước tư bản chủ nghĩa)
-
Dù tất cả trốn chạy thì cũng chẳng có gì
thay đổi cả. Hãy chấp nhận.
-
Chẳng có ở đâu mà có đội ngũ những công nhân,
-
nông dân mạnh mẽ tồn tại như trong
-
chế độ dân chủ như của chúng ta
-
với tư tưởng chủ nghĩa xã hội....
-
Hanna Schäfer.
-
Buổi tối ngày 7 thắng 10 năm 1989
hàng trăm người đã tụ tập...
-
Cùng nhau diễu hành
-
với ý muốn sẽ bước qua ranh giới...
-
Tự do báo chí! Tự do báo chí!
-
Ho đi! khạc ra mạnh vào!
-
Cậu không sao chứ?
-
Cảm ơn cậu!
-
Thậm chí còn có nhiều quân đội hơn kìa.
-
Được rồi.
-
Chúng ta hãy liên kết lại!
-
Phản đối bạo lực! phản đối bạo lực!
-
Nếu muốn đi tiếp chắc
cô phải bắt tàu điện thôi.
-
Cậu tên gì?
-
La...
-
Dừng lại ngay!
-
Để ý chứ!!
-
Mẹ của tôi nằm ở đó! - Đứng im!
-
Thả tôi ra, đồ khốn!
Mẹ tôi đang nằm ở đó...
-
Alexander Kerner?
- Phải.
-
Mẹ của cậu Mutter.
-
Mẹ làm sao?
-
Chuyện gì vậy?
-
Mẹ bị nhồi máu cơ tim.
-
Rất tiếc quá trình hồi tỉnh diễn ra quá muộn
Mẹ của cậu sẽ bị hôn mê.
-
Khi nào tôi có thể nói chuyện với mẹ?
- Alex, Mẹ bị hôn mê rồi.
-
Chúng tôi cũng không thể biết
khi nào mẹ cậu tỉnh lại.
-
Mẹ ơi, nghe con này!
-
Mẹ phải tỉnh dạy nhé.
-
Nhưng mẹ đã ngủ thật sâu
như là một giấc ngủ vô tận vậy...
-
Bà như một vệ tinh
của nhân loại...
-
chạy quanh hành tinh bé nhỏ này
và cả chế độ cộng hòa nhỏ bé nữa.
-
Hội nghị thứ 9 đã đồng ý yêu cầu của
ông Honecker về trách nhiệm công việc
-
và thật cảm ơn ông vì cả cuộc đời
cho chính trường.
-
Chúc mừng!
-
Mẹ tôi ngủ xuyên qua cả quá trình
nghỉ hưu của đồng chí Erich Honecker kính mến.
-
Tổng thư kí của Đảng Cộng Sản
và là người đứng đầu hội đồng liên bang Đông Đức
-
Tối nay bức tường
Berlin đã bị đổ.
-
Sự thống nhất, lẽ phải
và tự do....
-
Mẹ ngủ qua cả buổi hòa nhạc cổ điển
trước tòa nhà quốc hội ở Schöneberg.
-
Và cả sự hợp nhất khổng lồ, duy nhất của đất nước nữa.
-
Mở cổng ra!
-
Stasi raus! Stasi raus!
-
Mẹ vẫn tiếp tục ngủ rất sâu.
-
Bà bỏ lỡ lần du lịch đầu tiên
của tôi tới phía Tây...
-
và xem những đồng chí đã tiếp tục bảo vệ
công nhân và nông dân như thế nào.
-
Dĩ nhiên bà bỏ lỡ cả
lần khám phá văn hóa đầu tiên của tôi...
-
trong một đất nước mới.
-
Xin lỗi. Xin lỗi.
-
Mẹ bị hôn mê nên bà không thể
tham gia vào cuộc bầu cử tự do đầu tiên.
-
Helmut! Helmut! Helmut!
-
Bà bỏ lỡ cả tại sao Ariene từ bỏ việc học kinh tế nữa...
-
Chúc quý khách ngon miệng
và cảm ơn vì đã đến!
-
và cả sự trải nghiệm với vòng tròn tiêu tiền.
-
bạn trai mới của chị Ariane chuyển tới sống cùng chúng tôi.
Rainer, người từ phía tây nước Đức và làm nghề nướng thịt.
-
Nội thất từ phòng ngủ sẽ
được đưa xuống nhà kho.
-
Bà bỏ lỡ cả sự Tây hóa trong
căng phòng 79 mét vuông của chúng tôi...
-
Đồ mà được đánh dấu đỏ tròn thì
sẽ cho vào thùng rác hết nhé?
-
....Sự nhiệt tình của Rainer với văn hóa
và cuộc sống.
-
Trong bóng tối của bà mà tôi đã thấy
-
chắc hẳn mấy đôi chân đẹp đẽ
không thể bước vào được.
-
ối!
-
Cậu làm gì thế?
- Cái chai nước truyền...
-
và trong giấc mơ của bà chắc cũng không có
ngày làm việc đầu tiên của y tá Lara,
-
Sự thay đổi đến từ Liên Bang Xô Viết.
-
Lại gặp lại cậu rồi.
- Xin chào.
-
Tôi đã rất lo lắng cho cậu đấy.
- Ừ, họ lúc đó đã nhốt mình lại.
-
Mẹ ngủ qua cả sự chiến thắng của chủ nghĩa Tư bản.
- Chuyển!
-
và cả lịch thăm bệnh viện của tôi.
-
Bạn biết tôi chú ý điều gì nhất không?
khi cô ấy có tâm trạng tốt
-
cô ấy sẽ xõa tóc xuống.
Tâm trạng không tốt thì lại buộc lên.
-
và cô hay cắn móng tay trước mặt người thăm.
-
Mẹ có thấy cô ấy có một nụ cười tuyệt vời không?
-
Giấc ngủ của bà bỏ mặc cả những
anh hùng lao động đã bị thất nghiệp.
-
Xưởng TV PGH đã bị chuyển.
-
Tôi là người cuối cùng và tôi tắt bóng đèn.
-
Sau đó là sự nổi lên của
đội quân Đông - Tây và tôi nhanh chóng xin vào làm.
-
truyền hình vệ tinh
nở rộ trên đất nước tôi.
-
Denis Domaschke?
-
Domaschke. Denis Domaschke.
-
Alexander Kerner?
- Đây.
-
Lên đi. Đừng rụt rè.
-
Xin chào.
-
Làm quen với nhau đi nhé.
-
Chào.
- Xin chào.
-
Knut Vogel?
-
Chào mẹ. Tiến sĩ Wagner nói rằng
chúng ta cần nói chuyện.
-
Nếu con không ở Viện thì
làm cách này cũng được.
-
Bây giờ là 5 giờ.
Ở đó hầu hết y tá đều đã về nhà.
-
Giờ là lúc mà mẹ được yên tĩnh thật sự
Y tá Lara tắm cho mẹ,
-
cũng sẽ về nhà.
Nếu mẹ nhìn thấy cô ấy, chắc chắn mẹ sẽ tỉnh dậy.
-
Con gửi lời chào từ chị Ariane,
chị ấy bảo cái đài chẳng có tác dụng gì đâu.
-
Chị ấy giờ đang phải trông cháu Paula.
Dạo này nó đang mọc răng và khóc nhiều lắm.
-
Mẹ đang ngủ qua cả
sự phát triển không ngừng của cháu Lara
-
Buổi hẹn đầu tiên của chúng tôi đã đến
sau 4 ca trực sớm và 35 ca trực muộn.
-
To quá!
-
Giáo viên tiếng Nga của tớ đến từ Minsk,
nhìn như con tịnh.
-
Đó là điều mà cậu biết
về giáo viên tiếng Nga à?
-
Cơn gió của sự thay đổi đã
tàn phá chế độ cộng hòa của chúng tôi.
-
Mùa hè đến và Berlin là nơi
tuyệt đẹp nhất trên trái đất.
-
Có cảm giác như chúng tôi
đang ở trung tâm của thế giới.
-
Ở đó có thứ gì đó đang di chuyển
và chúng tôi cũng di chuyển theo.
-
Tiếc là bà ấy chẳng biết gì
-
Ừ, như vậy lại hay hơn.
Cứ để bà tin vào những thứ bà muốn.
-
Mọi thứ đã biến mất chỉ sau vài tháng.
-
Còn cha của cậu?
- Bố mình từng là một bác sĩ.
-
Ông ấy đã bỏ trốn sang phía Tây.
Chẳng thấy liên lạc gì nữa.
-
Tương lại đã nằm trong tay chúng tôi,
không rõ nét nhưng đầy hứa hẹn.
-
Xin chào. Công ty XTV, Chúng tôi chỉ muốn...
-
Xin chào. Các ngài có muốn sử dụng bộ thu SAT không?
-
Không có tiền.
-
Xin chào!
-
Ngài thích xem bóng đá chứ?
vậy thì cần thứ này.
-
Xin chào. Công ty XTV. Chúng tôi...
-
Công ty X TV!
Ngài có hứng thú với hệ thống truyền hình vệ tinh không?
-
Đây là kênh Vietnam 1, kênh Vietnam 2
và kênh thể thao Việt Nam.
-
Hiểu rồi!
-
Vì World Cup!
vì tương lai, vì chúng ta!
-
Đồng chí!
-
Thời điểm này thì điều này chỉ là
thoáng qua thôi.
-
còn sau đó...
tớ sẽ làm những bộ phim thật.
-
Tất nhiên là cùng thể loại.
-
Chờ chút, tớ cho cậu xem cái này.
-
Cái này tớ đang thực hiện. Xem nhé.
-
Chưa tới, chưa tới.
chờ chút...
-
Đây rồi.
-
Biết cái gì không?
-
Đấy!
-
Đoạn băng nổi tiếng từ 2001, với bó hoa
-
Cái bánh đại diện cho tàu vũ trụ.
-
Thấy chưa?
- Tuyệt vời.
-
Tuyệt vời.
-
Cười phát nào.
-
Năm 1990 biên giới của Đông Đức đã không
còn có giá trị.
-
Mẹ vẫn ngủ nhưng tôi
còn nhớ như in lời của một người "đồng chí":
-
"Chúng ta giải quyết vấn đề bằng cách tiến lên.''
Và tôi đã làm như thế.
-
Mẹ?
-
Mẹ ơi!
-
Nghe thấy con nói không?
-
Sự hồi tỉnh của mẹ cậu là một điều kì diệu.
Nhưng bà ấy có thể sẽ thay đổi chút ít.
-
Nghĩa là sao bác sĩ?
-
Có nhiều trường hợp bệnh nhân sẽ
không nhận biết được con mình: chứng mất trí nhớ.
-
Mất trí nhớ.
-
Tôi xin lỗi.
-
Lẫn lộn thần kinh, sẽ là sự lẫn lộn
giữa trí nhớ ngắn hạn và dài hạn...
-
Sự kích thích tri giác làm giảm
quá trình nhận thức. Chúng tôi cũng không biết,
-
Não bộ bị tổn thương bao nhiêu.
Nó đã quá lâu bị mất nhận thức.
-
Thành thật xin lỗi để nói điều này.
Mẹ của 2 người vẫn trong tình trạng rất nguy hiểm.
-
Tôi không dám nói trước rằng
bà ấy vẫn có thể sống thời gian tiếp theo.
-
Vâng....
-
Chúng tôi có thể đưa mẹ về nhà
được chưa?
-
Tốt nhất là bà ấy nên ở đây.
-
Điều đó cũng dễ dàng cho 2 người hơn.
Bà ấy không nên có một lần nhồi máu cơ tim thứ 2 nữa.
-
Các bạn không được làm cho
bà ấy bị kích động.
-
Ý của tôi là bất cứ kích động nào
dù là nhỏ nhất!
-
Bất cứ kích động!
-
Nó sẽ đe dọa tính mạng của bà ấy.
-
Cái này thì sao?
-
Cái này có thể dẫn tới kích động không?
-
Mẹ tôi vẫn chưa biết về sự sụp đổ của bức tường (Berlin)
bà ấy sớm muộn cũng biết thôi.
-
Cháu gái bà này.
-
Mẹ ơi.
-
Chuyện gì xảy ra vậy?
- Mẹ đã bị bất tỉnh.
-
8 tháng rồi.
-
8 tháng ư?
-
Mẹ không thể nhớ nổi.
-
Chẳng sao cả. Mọi thứ sẽ sớm bình thường thôi.
Chỉ cần mẹ kiên trì.
-
vậy... chuyện gì đã xảy ra?
-
Vào tháng 10
-
Lúc đó, con nghĩ mẹ đang muốn đi mua gì đó.
-
Và... Có phải xếp hàng chờ một dãy dài người trước cửa hàng.
Trời lại nóng,
-
Rồi mẹ ngất lịm đi.
- Tháng 10 à?
-
Tháng 10 năm ngoái trời khá là nóng.
-
Phải.
-
Rồi sau đó?
-
Rồi mẹ hôn mê.
-
Mẹ muốn về nhà.
-
Con hứa mà.
-
Chúng con sẽ tổ chức sinh nhật cho mẹ
như mọi năm
-
Alex, điều đó thật ngớ ngẩn.
- Chúng ta không thể để mặc mẹ được.
-
Chỉ có ở đây mẹ mới có thể
được chăm sóc tốt nhất
-
Hãy nghĩ thực tế một chút!
- Không, chị mới cần phải thực tế.
-
Khi người ta không còn phòng riêng nữa thì sao?
Hay ai đó lỡ miệng nói điều gì kích động?
-
Khi đó mẹ sẽ biết hết mọi chuyện bên ngoài.
Chắc gì đã chịu được.
-
Tất cả mấy thứ này cần phải bỏ ra ngoài hết.
-
Cái rèm cũ của mẹ vẫn ở trong nhà kho chứ?
- Có nhất thiết phải thế không?
-
Nó bị đóng cố định rồi.
-
Rồi, tuyệt thật!
- Có gì đâu, trát lại sau là ổn.
-
Cậu ấy làm gì thế?
- Anh không thấy sao?
-
Anh ấy thấy sao hả?
- Anh chị cần phải dọn căn phòng này.
-
Hay là để mẹ sống trong nhà kho?
- Tôi trả tiền thue căn phòng này!
-
47 Mác 80! Cừng số tiền đó ở phía Tây
chẳng đủ cho tiền điện thoại.
-
Ở phía Đông thì mất những 10 năm để
có thể lắp được điện thoại
-
Bác sĩ bảo mẹ sẽ cần căn
phòng giống như trước kia.
-
Mẹ cần nằm trên giường phải không?
Vậy chỉ có căn phòng này thôi.
-
Cho đến khi bà khỏe hơn.
- Bác sĩ nói, mẹ chỉ được...
-
chẳng phải chị muốn
ngừng máy trợ tim của mẹ 3 tháng trước à?.
-
Đó là trường hơp khác!
- Vậy rốt cuộc ý của chị là gì?
-
Hay chị muốn nói là chị đã bỏ học để
đi bán Hamburger?
-
"Chúc quý khác ngon miệng và
cảm ơn vì đã chọn Burger King"
-
Tầng 8?
- Ừ.
-
Có thang máy chứ?
- Hỏng rồi.
- Vãi
-
Cậu có thể nói lại câu đó.
-
Cuộc sống của tôi đã thay đổi to lớn.
-
Và ngày mà mẹ trở về
không thể tránh được.
-
Nó như một cỗ xe tăng Nga
sừng sững tiến đến vậy.
-
Sao cậu lại lục lọi tủ của tôi?
- Cái tủ đó vẫn từ thời trước cơ mà, đâu phải của chị.
-
Chị định làm gì với mấy thứ này?
sẽ thật tuyệt nếu chị thay đổi một chút.
-
Nhìn mẹ này.
Cái thứ rác này mẹ từng mặc đấy.
-
Kí vào đây.
-
Phương pháp vật lý trị liệu là 3 lần một tuần.
Cậu có câu hỏi gì không?
-
Mẹ của cậu mới là người chịu đựng.
Cậu biết ý tôi là gì rồi đấy.
-
Tôi muốn hỏi vị bác sĩ lần trước đây vậy?
-
Bác sĩ Wagner đã đến Düsseldorf.
- Tôi hiểu. Còn ngài?
-
Khi nào ngài bỏ đi?
Ngài có thể cho tôi biết "chịu đựng" là gì không?
-
Mời cậu ngả lưng một chút.
-
Tại sao?
- Mời cậu ngả lưng chút.
-
Trạng thái của tim ngừng đập:
Một lực nhói lên ngực.
-
Cẩn thận, đừng để bà ấy tỉnh giấc!
- Rõ rồi, sếp!
-
Ariane và mình đang lên kế hoạch
sử dụng liệu pháp vật lý trị liệu.
-
Phải có một người luôn bên cạch mẹ.
Nó sẽ có tác dụng.
-
Hầu hết những công dân Đông Đức trước đây
đang đi đổi tiền
-
Chỉ còn 2 tuần nữa là hết, nên mọi
người cần phải khẩn trương. Như Gorbatschow đã nói:
-
Xin lỗi
-
Thế thì bj phạt cả đời rồi.
- Xin lỗi!
-
2 người có thể vặn nhỏ Radio một chút không?
mẹ tôi cần yên tĩnh
-
Rõ, sếp!
-
Con không định giới thiệu sao?
- Vâng, có chứ! đây là Lara.
-
Chào Lara.
-
Cho tôi đi trước nhé!
-
Chào Christiane!
-
Alex! Chuyện gì xảy ra vậy?
-
Alex!
-
Chẳng có gì thay đổi cả.
-
Con đã thay đổi những thứ gì đây?
-
Lúc nào thấy chán thì mẹ
có thể nghe đài.
-
Hình như bị hỏng rồi.
-
Nhưng con sửa nó.
- Alex?
-
Thật tuyệt khi biết con không
còn cô đơn nữa.
-
Như cha con hồi trước....
-
Ông ấy đột nhiên biến mất.
-
Mẹ đã không tin,
rằng mẹ sẽ làm điều đó.
-
Mẹ chưa bao giờ kể với các con.
-
Trong đầu mẹ lúc đó
chỉ muốn nhắm mắt xuôi tay.
-
Nhưng các con hàng ngày
vẫn đến thăm
-
Và con kể về trường học và Sigmund Jähn.
-
Mẹ nghe thấy sao?
-
Mẹ xin lỗi vì
đã làm các con phải vất vả.
-
Thậm chí không thể tự đi vệ sinh được.
- Mẹ.
-
Có gì đâu chứ.
-
Điều quan trong nhất
đó là giờ mẹ đã khỏe lại.
-
Mẹ sẽ cố gắng.
-
Giờ thì mẹ cần phải nghỉ ngơi.
-
bây giờ con sẽ đi mua vài thứ
chị Ariane sẽ ở nhà với mẹ.
-
Alex...
-
Mẹ thèm dưa chuột muối quá.
Con có thể mang cho mẹ một chút được không?
-
Không vấn đề gì cả mẹ ạ.
-
Đó là điều tôi phải bận tâm
-
Cuối tháng 6 năm 1990
những cửa hàng xã hội chủ nghĩa đều đã trống trơn.
-
Và sau bức tường những
đồng tiền thực sự đang tới.
-
Trong khi đó thì những công dân
đang xếp hàng dài đầy kiên nhẫn trước các ngân hàng tiết kiệm
-
để chờ đợi có được một
quyển sổ tiết kiệm
-
Với sự mong mỏi vậy,
đồng Mác Đức đã nhấn chìm cả một xã hội nhỏ bé.
-
Halleluja, Halleluja...
-
Halleluja, D-Mark!
-
Ngày tuyệt vời, tuyệt đẹp...
-
Tiền được đổi 2 lấy 1.
nước Đức thắng 1:0
-
Không thể tin được,
đội Đức dẫn trước 1:0 do công của Matthäus!
-
Còn cà phê Mocca và bánh quy Filinchen không?
- Không bán nữa rồi.
-
Dưa chuột muối?
- Cũng không. Cậu đang sống ở đâu vậy chàng trai?
-
Bây giờ người ta sử dụng Mác Đức.
Cậu lại đén mua cà phê Mocca và bánh Filinchen sao?
-
Chỉ sau một đêm
cửa hàng màu nâu đó đã trở thành một thiên đường sặc sỡ.
-
Và tôi đã trở thành thượng đế.
-
Và tôi đã trở thành thượng đế.
-
Cái đó nhập từ Hà Lan.
-
Chào ngài Ganske.
-
Họ thay đổi thế giới còn chưa đủ sao?
giờ còn bắt chúng ta phải dọn rác.
-
Ngài Ganske,
Ngài còn dưa chuột muối không?
-
Cái gì?
- Dưa chuột muối
-
Xin lỗi chàng trai,
tôi thất nghiệp
-
Hoặc có bình không cũng được.
-
Hôm nay chị muốn ra mắt Rainer
cho mẹ biết.
-
Để sau vậy.
Đừng nên đòi hỏi quá nhiều từ mẹ.
-
Có lẽ em đúng.
-
Đúng.
-
Hình như người ta bây giờ
vận chuyển Dưa chuột muối khó hơn.
-
Không sao. Thế này cũng tốt lắm rồi.
-
Các con không phải lúc nào
cũng cần chăm sóc mẹ đâu.
-
Mẹ thấy hơi không thoải mái.
- Mẹ.
-
Không, thực sự. Có lẽ....
-
Các con cứ kiếm cho mẹ cái tivi đặt cạnh giường,
Mẹ có thể tự lo tất cả.
-
Xem tivi nhiều không tốt đâu.
- Tại sao? sao mẹ không...
-
thể xem tivi?
- Con sẽ đi hỏi bác sĩ.
-
Mẹ à, chúng con muốn thưa với mẹ
vài chuyện.
-
Như thế này..
-
Chúng con muốn hỏi mẹ,....
-
Có thể cho chúng con toàn quyền sử dụng
tài khoản của mẹ..
- Tại sao?
-
Các con cần tiền sao?
- Không, không.
-
Vì mẹ giờ không thể tự đi đến ngân hàng được.
-
Và tốt hơn, nếu...
-
Đây, mẹ kí vào đây.
-
phải...
-
Chắc thế là tốt nhất...
-
Cần phải vội vàng thế sao?
-
Các con giấu mẹ cái gì phải không?
Hay các con đang nợ ai đó?
-
Mẹ hãy tin bọn con, rất quan trọng!
-
Trước khi mẹ đưa tất cả tiền cho các con,
Mẹ có quyền biết mọi chuyện phải không?
-
Vâng...
-
Sẽ là một điều bất ngờ, nhưng...
-
Chúng con nhận được một thông báo.
-
Từ Zwickau.
Chúng con có thể mua một chiếc ô tô Trabant
-
Sau chỉ 3 năm?
-
Vì vậy mà chúng con
cần khoản tiết kiệm của mẹ.
-
Các con đã nghĩ
rằng mẹ để tiền trong ngân hàng đúng không?
-
không. Mẹ đã giấu nó.
-
Ở đâu?
-
Mẹ quên rồi.
-
Quên hết rồi, tất cả đã mất.
- Mẹ cố nghĩ lại xem.
-
Hôm nay bố các con sẽ về muôn, đúng không?
-
Mẹ...
-
Mọi thứ sẽ ổn cả thôi.
-
Chúng con sẽ tổ chức sinh nhật cho mẹ.
Như mọi năm.
-
Tại nhà văn hóa,
năm nào cũng tổ chức ở đó.
-
Đây là đài truyền hình Đức I
với mục điểm tin.
-
Đồng chí Ganske xem
truyền hình Tây Đức sao?
-
Đồng chí Ganske mới có người yêu
trong kì nghỉ quốc khánh Hungary.
-
với một người đã nghỉ hưu đén từ Munich
-
Từ đó lúc nào ông ấy
cũng mặc cảm tình yêu còn lại cho Đảng.
-
Vậy sao?
- Vâng...
-
Mẹ còn gì không?
-
Xin lỗi, anh lại muộn rồi.
- Trên đó đó. Trên Ban công.
-
Những căn nhà đó của vài công dân
đi du lịch bên Hungary mà không trở về,
-
giờ là nơi lý tưởng
tại thủ đô để chơi bời.
-
Có nhiều căn hộ như vậy
chỉ việc đến và vào.
-
Gã này đã chuyển đến sông ở phía Tây năm ngoái
một người đồng nghiệp đã bảo với em.
-
Thật tuyệt! nó vẫn hoạt động!
- Tuyệt vời! có cả sữa đậu nành!
-
Đậu xanh Globus.
không thể tin được.
-
Cà phê Mocca!
Anh đã tìm thứ này mấy ngày nay!
-
Anh được chứ?
-
Anh phải đi đây.
-
ngủ tiếp đi.
-
Con chào mẹ ạ.
-
Chào con Alex
-
Con đang vội à?
- Con phải đi làm bây giờ.
-
Alex, con vẫn nhớ vụ lắp Tivi chứ?
- Chuyện đó để nói sau mẹ nhé.
-
Và cả sinh nhật mẹ nữa.
Mời Klapprath và một vài học sinh.
-
Cứ như mấy thứ dưa muối chưa đủ rắc rối.
giờ bà còn muốn lắp tivi nữa.
-
Tớ có nên làm không?
- Ừ, Houston, chúng ta có vấn đề rồi.
-
Giờ thì sao? - Cậu không có ý tưởng gì à?
Ý ớ là về mặt hình ảnh.
-
à
-
Được chưa?
- Chưa.
-
Nó bị như thế lâu rồi
- Trận bán kết đấy! tôi đi đến chỗ Pollnicks đây.
-
vậy cứ đi đi.
-
Xin lỗi cô.
Dưa chuột đó có phải từ SpreeWald không?
-
Không, từ Hà Lan
-
Cho cô ấy xem thứ gì cũ cũ ấy
- Thứ gì bây giờ?
-
Mở băng video
của truyền hinh Đông Đức trước đây.
-
Toàn tin tức từ năm ngoái à?
bà ấy biết ngay.
-
Mấy cái đó năm nào mà chẳng như nhau!
- Mà tớ lấy video ở đâu bây giờ?
-
Còn chưa có cái đầu video nữa.
- Tệ thật.
-
Tỉ số thế nào rồi?
-
Beckenbauer, Rudi Völler...
Các bạn không muốn xem đâu...
-
Đội tuyển Đức đã vào chơi trận chung kết!
-
Trong khi đồng hồ ở quảng trường ALexander vẫn chạy,
thì sinh nhật của mẹ sắp đến,
-
Quả cầu nhỏ bé liên kết
cả một xã hội phát triển...
-
của một quốc gia bị chia cắt
những thứ gì đã thuộc về nhau nay sẽ phát triển cùng nhau.
-
Tôi nỗ lực làm và tìm tòi
như một anh hùng lao động để mang những ngày xưa vào căn phòng của mẹ.
-
để làm sống lại
một đất nước Đông Đức thiên đường.
-
Phần ô chữ đều đã bị điền hết rồi à?
- Chưa, như một tờ giấy trắng
-
Tuyệt vời. Tôi lấy hết.
-
và cả cái kia nữa.
-
Họ sa thải em gái tôi rồi.
Thật đột xuất. "Cảm ơn và hẹn gặp lại."
-
Chúng tôi đã làm việc ở đó 40 năm...
chưng trình múa bale giờ cũng bị bỏ.
-
Ông không rời xa cái tivi
được sao?
-
và quay trở lại với mẹ cháu,
vấn đề là:
-
Bà vấy vẫn chưa biết chuyện bức tường bị đổ.
- Thật đáng ghen tị.
-
Tuấn tới mẹ cháu có sinh nhật.
Rất vui nếu có một cuộc viếng thăm.
-
Giờ thì em hiểu rồi chứ?
Đừng nói sai một từ nào đấy.
-
Còn 20 Mác của bọn em nữa?
- Cứ làm tốt trước đi đã.
-
Những vị khách đầu tiên đã được mời.
Những vị khác còn đang phải mời.
-
Còn nhiều Cán bộ nữa tại trường trung học
"Werner Seelenbinder"...
-
đã rút về với cuộc sống cá nhân
như là tiến sĩ Klapprath.
-
Vị hiệu trưởng xuất sắc một thời của nhân dân.
-
Chúng ta đều là những người có giá trị.
-
phải không Alex?
-
Tôi rất ngưỡng mộ mẹ cậu.
Bà ấy là một giáo viên suất xắc.
-
Một con người xuất chúng.
-
Một con người xuất chúng.
-
Vì vậy mà trông bà ấy
lúc nào cũng lạnh lùng.
-
Một vài đồng chí trong tập thể
đã nghĩ bà ấy quá...
-
duy tâm.
-
Từ khi bố của cậu...
-
Sự duy tâm đó đáng kính trọng, nhưng...
-
trong môi trường giáo dục,
đôi khi lại là một vấn đề.
-
Cho bà ấy nghỉ việc là xong mà.
-
Ngài cảm thấy có lỗi với bà ấy.
- Đúng.
-
Anh là người điều vận. Còn nhớ không?
- Ở Đông Đức à?
-
Phải, ở phía Đông. anh quản lý
việc buôn bán của quán Mitropa.
-
Viết cái này vào:
Trường giáo dục EOS Juri Gagarin.
-
Và anh là người đứng đầu nhóm
những người khởi xướng. - Gì cơ?
-
Trưởng nhóm những người khởi xướng.
- Đủ rồi!
-
Chị sẽ không dùng tã nilon cho cháu nữa.
Như thế là quá đủ rồi!
-
Được chưa?
- Rồi, trưởng nhóm những người khởi xướng
-
Đây, 30 đài của máy quay hiện tại
và 10 đài của "kênh đen"
-
6 đài màu và 4 đài "cuộc sống phía Tây hàng ngày".
Tất đã được sao chép.
-
Được tài trợ bởi thư viện điện ảnh quốc gia
và Denis quyến rũ.
-
Hy vọng vẫn chạy tốt.
-
Con làm gì mà bò thế?
- Đây là dây cáp nối với anten của Tivi.
-
Bây giờ là dịp World cup.
Đó sẽ là thời điểm tốt nhất
-
để cung cấp hệ thống
truyền hình vệ tinh tới phía Đông.
-
Hiểu chứ? chúng ta đến với vấn đề thứ 3...
-
Chương trình gì lúc trước thế?
- Con không biết. Chắc bị lẫn sóng.
-
Xin chào quý vị và các bạn đến
với chương trình "máy quay hiện tại".
-
Khiêu khích căng thẳng vùng biên giới.
Biểu tình chống thủ tướng ở Tây Đức.
-
năng lượng vỏ bào của Đông Đức
được báo chí nước ngoài công nhận.
-
Thật nhiều chuyện hay
còn mẹ thì nằm bẹp ở đây thật vô ích.
-
Con không thể dán lời mời của mẹ
tại nhà văn hóa sao?
-
Ai có vấn đề gì cứ tới đây.
Mẹ có thể phân công công việc ngay tại giường.
-
Con không biết nữa.
Mẹ không được làm việc quá sức.
-
Xin chào Alex.
Đã sẵn sàng rồi sao?
-
Muốn uống không?
- Quá tệ.
-
Tệ quá sao? - Tệ quá!
-
Trời ạ, chó chết!
-
Tôi thấy tệ quá.
-
Trong khi nhiều người đang hô to về
nhà vô địch World cup của ngày mai,
-
âm thanh phát ra từ giường của mẹ
tôi lại tới từ quá khứ.
-
Đất nước chúng tôi không chỉ
là những thành phố...
-
và những ngôi làng...
-
Đất nước chúng tôi là những rừng cây..
-
Đất nước chúng tôi...
-
là những đồng cả và
những cánh đông ngô...
-
Và những chú chim...
-
bay trên bầu trời và muôn loài trên trái đất...
-
và những chú cá dưới con sông
chính là quê hương...
-
Và chúng tôi yêu...
-
Thật là tuyệt vời.
cảm ơn, cảm ơn các cháu.
-
Các cháu đã từng được ta dạy phải không?
-
vâng ạ
-
Christiane thân mến!
-
Chúng tôi ở đây hôm nay.
-
là ngày sinh nhật của cô... tôi muốn...
-
cầu chúc cho cô dưới sự định hướng của Đảng
những điều tốt đẹp nhất.
-
Và...
-
Chiếc giỏ này.
-
giành cho cô.
-
Mọi người thật là tốt.
Cảm ơn rất nhiều.
-
Klapprath.
-
Rosenthaler Kadarka... cà phê Mocca
-
Đậu xanh.
-
Những người đồng nghiệp
và những người đồng chí...
-
từ trường "Werner Seelenbinder"...
-
muốn cám ơn cô vì những nỗ lực
trong những năm vừa qua.
-
Christiane, cô là người...
-
một đồng nghiệp tốt bụng...
-
và một nữ đồng chí đáng yêu...
-
và tôi chúc cô thật nhiều điều tốt đẹp
và vẫn mãi là người như cô đã từng....
-
Christiane.
-
Đồng chí Kerner kính mến..
-
chúc cô luôn gặp những điều tốt đẹp nhất...
-
và cả sức khỏe nữa...
-
và mọi thứ như đã từng có..
-
Lara, cháu lại đây.
-
Đây là Lara.
-
Một học sinh diện hợp tác hữu nghị
đến từ Liên Bang XÔ Viết.
-
Bố của cháu dạy cho người khuyết tật.
-
Đừng có kết hôn sớm quá.
- Mẹ à.
-
cho dù nhà cửa có
đoàng hoàng đi chăng nữa.
-
Alex đôi khi cũng cứng đầu lắm.
-
và Rainer...
-
đó là bạn trai mới của Ariane.
-
Nó là...
-
Người điều vận.
- Đúng rồi, cháu là người điều vận.
-
Cháu từng quen với nhiều người...
những điều tốt đẹp nhất từ.... Những người khởi xướng!
-
Bản thân cháu từng ở nhóm
những người khởi xướng tự do Đức...
-
Cảm ơn, Rainer.
-
Nhóm...
-
nhóm...
-
Nhóm chỉ đạo... trước kia...
- Cảm ơn.
-
hãy sẳn sàng nhé, sẵn sàng!
- Cảm ơn, Rainer!
-
Một năm nữa lại qua.
Mẹ có thấy thay đổi gì không?
-
Không nhiều lắm.
Cháu Paula mọc răng và có một người cha mới.
-
còn con thì...
-
Tiếc là hôm nay không thể tới quán cà phê Moscow
để chúc mừng cho mẹ được,
-
nhưng mà tại đây vẫn có đầy đủ mọi người.
Đó là điều quan trọng nhất.
-
Mọi người có thể đôi lúc làm mẹ không thoải mái lắm,
nhưng mẹ lại luôn vì mọi người.
-
và con cảm thấy không có gia đình nào tốt hơn chúng ta.
-
và con muốn cảm ơn mẹ nhiều lắm.
Mẹ là người mẹ tốt nhất thể giới.
-
Alex?
- Và tất cả mọi người đều yêu mẹ.
-
Alex?
- Chuyện gì thế ạ?
-
Cái gì thế?
-
Đó là..
- phải, thứ đó là gì?
-
Tôi cũng không biết nữa.
Những thứ mà các đồng chí khác đang làm....
-
Thứ đó là từ phía Tây.
- Lờ mờ quá.
-
Kiểu gì rồi nó cũng được chấp nhận.
- Thật bình tĩnh mẹ à
-
Cái gì cũng có sự giải thích..
-
Các em, hát bài gì nữa đi.
-
Lara! chờ chút... Lara
-
"xây dựng, Bài ca xây dựng".
-
Chuyện gì xảy ra vậy?
-
Xây lên.
Vì một tương lai rạng ngời...
-
Chúng ta cùng xây lê những thành phố...
-
Em rất tiếc với mẹ anh.
Điều anh làm là rất lạ.
-
Thật là quá khi nói
bố em dạy cho người khuyết tật.
-
Ông ấy là một đầu bếp, anh biết vậy mà.
- Anh chỉ muốn mẹ vui, vậy thôi.
-
Anh phải nói gì đây?
ông ấy đã chết tại đất nước của ông à?
-
Anh đã có ý nói dối rồi
thì nó cũng chẳng có nghĩa lý gì cả.
-
Chúc mừng cô ấy,
Chúng mừng cô ấy...
-
Lara!
-
Chúc mừng cô ấy,
Chúng mừng cô ấy...
-
Ba lần!
-
nâng ly, nâng ly, nâng ly!
-
Lùi lại một chút
-
chút nữa.
-
Chú ý nhé chuẩn bị quay đấy!
- Tôi có thể xem giấy phép được không?
-
Họ vẫn chưa thông báo cho ông sao?
- Tôi ư? Ai?
-
Tên gì nhỉ?
- Có chữ "M".
-
Để tôi đi hỏi.
Hiện tại không được quay.
-
Cái biển vào khuôn hình chưa? Hướng tới tớ nhé!
- Rồi.
-
Hay chờ ánh mặt trời buổi chiều vậy.
- Đừng đùa nữa, gã đó sắp quay ra đấy
-
Chờ chút đi.
Ánh nắng mặt trời lúc đó mới rực rỡ.
-
Khi nhìn thấy những đám mây hôm đó,
tôi đã hiểu ra được sự thật.
-
chỉ có những vấn đề mơ hồ đầy hoài nghi,
mới có thể phù hợp với mẹ tôi
-
và những thứ thân thuộc xung quanh.
-
Tôi phải học cách nói chuyện của
trương trình "Máy quay hiện tại"...
-
và học phong thái đạo diễn đầy tham vọng
của Denis
-
Hôm nay Günther Mittag,
thư ký kinh tế của CC tại SUD,
-
đã đến thăm trung tâm Coca Cola ở Tây Berlin.
Lý do của chuyến thăm này..
-
là sư hoàn thành chi tiết
hiệp định thương mại giữa Coca Cola...
-
và hãng nước ngọt VEB của Leizig.
-
Đây là bảo vệ của Tây Berlin
đang cản trở thô bạo công việc của phóng viên truyền hình Đông Đức.
-
điều này chứng tỏ sự kiểm duyệt
báo chí của tư bản đã thất bại.
-
Coca Cola đã phải chịu đựng sự chống trả
quyết liệt từ
-
hãng nước ngọt VED của Leipzig.
Xin hãy cho phép truyền hình Đông Đức.
-
xin đừng có quấy rối!
- Tôi sẽ gọi cảnh sát tới!
-
Một cuộc kiểm tra của
tổ chức khoa học quốc tế đã xác nhận
-
Coca cola của VED
có hương vị gốc
-
đã được phát triển
trong các phòng thí nghiệm của Đông Đức từ những năm 50
-
Coca Cola là nước uống
của chế độ xã hội chủ nghĩa sao?
-
Mẹ nghĩ rằng
Cola tồn tại trước cả thời chiến tranh.
-
Mẹ vẫn chưa hiểu sao?
Phía Tây đã lừa chúng ta nhiều năm
-
Đến cuối tháng 8
xác nhận đã có 593 người chết vì ma túy.
-
tăng hơn 60% so với năm ngoái
- Giờ thì mẹ nhớ ra rồi!
-
Cái gì ạ?
- Nơi mà mẹ giấu tiền!
-
Trong phòng khách.
trong cái hộp nhỏ
-
trong cái ngăn kéo bên trái
dưới hộp giấy sáp.
-
Mấy thứ mà có dấu tròn đỏ
thì vứt hết ra thùng rác nhé.
-
Có thế mà mẹ cũng quên được.
-
Này, tớ đây!
- Xin chào!
-
Và?
-
Bà ấy có chấp nhận không?
- Có. Như thật?
-
Bà ấy tin à?
- Tớ nói là tin mà.
-
Họ đã khiến chúng ta như thế đấy!
- Chào ngài Ganske.
-
Họ đã phản bội và mua chúng ta rồi
-
Bà ấy không nhận ra thiếu ánh sáng chứ?
- Không.
-
Chúng ta đã mất 40 năm công sức...
- Ta có thể xây lại cả một studio.
-
Với cái hộp xanh thì
chúng ta có thể đã khác nhiều rồi.
-
Cậu là gì vậy?
-
Và chúng tôi có thể giúp được gì?
- Vâng, đổi tiền.
-
Tôi rất tiếc,
đã quá hạn 2 hôm rồi.
-
Đây là trường hợp đặc biệt.
- Chúng tôi mới tìm thấy số tiền này hôm nay.
-
Chúng tôi chấp nhận đổi tỷ lệ
1:4, hoặc 1:5...
-
Tôi e rằng không thể kéo dài thêm được
và tiền mặt chúng tôi không thể đổi.
-
Không thể thế!
- Chắc vẫn còn khả năng!
-
2 người nghe rồi đấy, hết giờ rồi!
- Thời hạn của ông mới hết thì có, ông thật đần độn!
-
Đây là 30000 Mác!
tiền mồ hôi của chúng tôi tích lũy 40 năm đấy
-
Giờ bọn Tây các ông bảo nó không
còn giá trị gì nữa?
-
Xin hãy dời ngay
khỏi ngân hàng chúng tôi.
-
Đừng đụng tay vào!
Các người nhìn gì?
-
Đây cũng từng là tiền của các người đó!
-
Bỏ tay ra! Lũ khốn khiếp!
-
Em bị điên à?
-
Tôi cảm giác mình như là
chỉ huy của hạm đội biển Bắc,
-
mà con tàu của chung tôi
đang bị thủng một lỗ to tướng.
-
Cứ khi tôi vá được một lỗ,
thì một lỗ khác lại mở ra to hơn.
-
chị Ariane từ chối tình đồng đội với tôi,
còn kẻ thù thì đang vẫy cờ Coca Cola
-
Còn những cơn gió phía Tây
thì đang thổi những đồng tiền phía Đông của Mẹ bay qua tai tôi.
-
Gì thế?
- Hét lên!
-
để làm gì?
- Anh phải giải thoát những ức chế trong người.
-
Mở to họng ra và hét lên!
-
Mùa hè năm 1990 đội tuyển bóng đá quốc gia..
-
đã trở thành đội bóng
vô địch World cup.
-
Và mẹ tôi ngày càng khỏe hơn.
-
Cái áo len cỡ 48 mà
chiều rộng tận 54 cm
-
và chiều dài là 38cm. Chấm.
-
Tôi không biết là những nhân công của Milena
làm gì với những con số này đây.
-
Ở thành phố làm gì có người nhỏ mà lại
vuông như thế này. Chấm.
-
Christiane, Thật là tốt.
-
Nếu đó là lỗi của chúng ta...
Nếu đó là lỗi của chúng ta...
-
thì không thể thích ứng được với
kích thước của chúng ta, phẩy...
-
Xin hãy lượng thứ cho chúng tôi. Chấm.
-
Trong hoàn cảnh này...
chúng tôi sẽ nỗ lực hết mình, phẩy...
-
Trong tương lai sẽ nhỏ hơn
và vuông vắn hơn. Chấm.
-
Với lời chào xã hội chủ nghĩa.
-
Hanna Schäfer.
-
Chào cô Schäfer.
-
Thật vui vì được nói chuyện với mẹ cháu.
cô như được trở lại với quá khứ vậy.
-
Có một sự thay đổi nho nhỏ
thứ này sẽ được gửi tới công ty bưu chính OTTO
-
Quê hương chúng tôi là những
rừng cây...
-
Quê hương chúng tôi...
-
Mẹ có mấy vị khách đáng yêu đến thăm.
Frank và Christian...
-
từ lớp cũ của mẹ.
- Chào anh.
-
Chào 2 em.
Bây giờ cô Kerner cần phải nghỉ ngơi chút.
-
Chào cô.
- Alex, tại sao thế?
-
Giờ thì biến đi!
- Còn 20 Mác? - Còn 20 Mác thì sao?
-
Sascha nói,
bọn em sẽ nhận 20 Mác!
-
Chào bác Mehlert. - Chào cháu ALex,
Có vấn đề với cái máy nướng bánh sao?
-
Mẹ cháu chắc vui lắm đây, bác vào đi.
Còn mấy đứa thì biến đi!
-
và nói với bạn bọn mày
tao không muốn người khởi xướng ở đây nữa.
-
Anh có bị điên không đấy?
-
Sao anh lại để lũ trẻ tới đây?
-
Tại sao?
Bà ấy thích thế mà?
-
Người miền Đông thật khó thỏa mãn,
lúc nào tôi cũng thấy các người phàn nàn.
-
Cậu điên giống hệt người miền Đông
và mẹ cậu.
-
Mẹ tôi không hề phàn nàn!
bà ấy chỉ đang cố gắng thay đổi
-
sự cư xử của xã hội từng bước một.
- Aha.
-
Còn anh thì chẳng cần biết!
- Không.
-
Cậu không thấy là chúng ta
đang ở trong câu lạc bộ xã hội chủ nghĩa à?
-
Chào anh,
anh không lấy phí nhận vào sao?
-
Đúng, miễn phí
-
Im đi,
anh ấy mới mua một chiếc xe Trabbi.
- Thật vậy sao?
-
Xe hơi.
-
Paule sẽ bị nhiễm mất, nếu cứ tiếp tục thế này.
- Thôi nào!
-
20 năm ở Đông Đức chúng ta
cũng có sao đâu.
-
Chị thực sự nghi ngờ em đấy.
-
Chết tiệt. Chết tiệt
-
Hay thật. Khăn đây.
-
Chị bị sao vậy?
lại chảy máu mũi.
-
Em biết, cứ khi nào căng thẳng quá,
tốt nhất là...
-
không phải lúc nào cũng...
- Chị đã thấy bố.
-
Ở đâu?
- Lúc làm việc.
-
Chị nhận ra giọng của bố ngay.
-
Ông ấy nói gì?
-
làm ơn cho 3 bánh kẹp pho mát
và 2 khoai tây chiên với nước xốt
-
cho 3 bánh kẹp pho mát
và 2 khoai tây chiên với nước xốt
-
Vậy, ông ấy trông như thế nào?
-
Lái chiếc xe Volvo
và đeo kính gọng mạ vàng
-
Chị nói gì với ông ấy?
-
Chúc quý khách ngon miệng
và cảm ơn đã chọn Burgerking.
-
Chúc quý khách ngon miệng
và cảm ơn đã chọn Burgerking.
-
Cha tôi đang sống ở đâu đó trong thành phố này.
Tôi thấy điều đó trong tưởng tượng.
-
Ngưỡi gã béo
ngày ngày phải nhồi nhét bánh kẹp pho mát và khoai tây chiên.
-
Ông sống ở thế giới của ông và tôi ở thế giới của tôi.
-
Chúng tôi chẳng liên quan gì đến nhau cả.
-
Ngồi im nhé không hỏng hết đấy!
-
Có lâu lắm không?
-
Anh phải muộn nhất trong vòng 2 giờ
nữa ở nhà.
-
Anh lúc nào cũng phải ở nơi nào đó 2 giờ
thật là chán.
-
Tuyệt. Anh có một người mẹ ốm yếu,
một công việc nặng nhọc
-
và một bạn gái hay cằn nhằn.
- 2 ngày nữa em có bài kiểm tra.
-
Bên trái vẫn cần trát thêm kìa.
-
Em được quyền dừng lại để học chứ.
-
Anh chỉ có ý tốt thôi mà,
anh tin em.
-
Lara, tắt thứ chết tiệt đó đi!
-
Anh phải nói với mẹ anh ấy!
- Cái gì?
-
Anh phải nói với mẹ anh,
không phải em, mà là mẹ anh!
-
Lara!
- Cái gì?
-
Chết tiệt! Lara!
-
Cuộc sống trong đất nước nhỏ bé của chúng
tôi ngày càng nhanh hơn.
-
Chúng tôi như những hạt nguyên tử
trong lò phản ứng hạt nhân khổng lồ.
-
Xa xa nơi náo nhiệt của thời đại mới
đó là một nơi yên bình,
-
Sự yên bình và lặng lẽ
đến nỗi mà tôi có thể thiếp đi ngay được.
-
Paula. Trước kia đâu có thấy
Alex mệt mỏi thế này khi đi làm về đâu.
-
Cháu Paula đang học đi, Alex!
-
Da! Da!
-
Da!
-
Thấy chưa? Bà cũng thế.
-
Paula! Cháu thấy không?
-
Bé Paula của bà.
Đến với bà nào, đến đây.
-
Giờ thì cho cậu Alex xem
chúng ta có gì nhé.
-
Phải rồi...
-
Cháu ngồi xem bà đi được bao xa nha.
-
Xin chào.
- Chào.
-
Này cậu thanh niên,
tôi có thể ngồi đây một chút được không?
-
Được chứ.
-
Cậu không phải người ở đây phải không?
- Không, cháu ở Wuppertal.
-
Phía Tây ư?
-
Mẹ ơi?
-
Mẹ à, mẹ làm gì ở đây vậy?
- Mẹ.
-
Chuyện gì xảy ra với mẹ vậy?
Mẹ không thể đứng dậy được!
-
Chuyện gì xảy ra ở đây vậy?
-
Trung tâm ủy ban của Chủ nghĩa xã hội...
Đàng thống nhất....
-
nước Đức.
-
Giọng nói ổn đấy.
- Được rồi.
-
Được rồi. Tớ sẵn sàng.
- Kamera chạy.
-
3, 2, 1...
-
Berlin.
-
Vẫn đang chạy.
-
Berlin.
-
Trong một cuộc họp đặc biệt
của ủy ban thống nhất nước Đức...
-
Tổng thư ký của đảng thống nhất
và người đứng đầu Đông Đức
-
Đồng chí Erich Honecker, về vấn đề cư xử và biên giới hai nước...
-
Việc đồng ý cho phép những người
đã bị cấm nhập cảnh tai đại sứ quán Đức ở Praque và Budapest.
-
cho phép công dân Tây Đức.
Trong một nỗ lực phát triển nhằm
-
thay đổi quan hệ Đông-Tây
và hứa mỗi công dân của 2 nước...
-
có thể nhập cảnh vào nước của nhau,
với phí qua lại là 200 Mác một lần.
-
Những người thất nghiệp,
những người tương lai kém sáng sủa..
-
và sự gia tăng chiến thắng của
đảng cộng hòa neo-Nazi.
-
đã khiến những công dân Tây Đức
nghoảnh mặt lại,
-
quay lưng với chủ nghĩa Tư Bản
và bắt đầu khởi đầu mới...
-
của những người nông dân
và công nhân...
-
Tại đây là những công dân Đông Đức
đang đỗ xe tại Tây Đức.
-
Việc nhập cảnh của công dân Tây Đức
sẽ được điều tiết thích hợp tại Berlin...
-
tại trung tâm và quảng trường Friedrichshain.
Đất nước đang kêu gọi
-
chiến dịch "đoàn kết phía Tây"
vì hoàn cảnh lịch sử.
-
nhằm đảm bảo không gian sống
tốt nhất cho những công dân mới.
-
Không hiểu sao tôi cảm thấy trò chơi của tôi
đang mất kiểm soát dần.
-
và có lẽ Đông Đức mà tôi tạo ra cho mẹ
là đất nước mà tôi mong muốn nhất.
-
Công dân, người mà sẵn sàng nhận một người
tị nạn từ Tây Đức,
-
xin thông báo cho
cơ quan gần nhất.
-
Có khoảng bao nhiêu người rồi nhỉ?
-
Con không biết nữa.
10 hoặc 20 ngàn?
-
Các con nhìn xem.
Họ thích sống ở đất nước ta.
-
Nhưng mà họ sống ở đâu nhỉ?
- Chắc họ tự tìm được thôi.
-
Người ta nói đó, họ có thể tự lo được.
-
Này các con
chúng ta có trách nhiệm phải giúp họ.
-
Làm thế nào được?
ý con là ở đây không còn phòng trống nữa.
-
Nhà nghỉ cuối tuần.
- Tại nhà nghỉ cuối tuần?
-
Chúng ta sẽ giúp họ.
Mẹ cũng muốn đi đâu đó.
-
Chúc mừng. Em làm tốt thật đấy.
Giờ mẹ còn muốn tới chỗ nhà nghỉ dưỡng nữa.
-
Giờ thì em phải trang trí lại cả thành phố.
Sao không bắt đầu ngay đi.
-
Nhưng mà chị nói trước,
chị sẽ không giúp em đâu.
-
Anh chị sẽ tìm một căn hộ lớn hơn.
trong vòng 4 thấng anh chị sẽ rời khỏi đây.
-
Gì cơ?
-
Chị có thai rồi.
-
Lại nữa?
sao chị không cẩn thận?
-
Paula là quá đủ rồi, còn mẹ nữa?
-
Không thể bỏ em một mình được,
- Vậy thì cậu hãy tìm một người tị nạn ở cùng.
-
Chị thật cay độc.
Có phải chị muốn mẹ chết không?
-
Và sự thống nhất trong gia đình tôi
lại được trở lại.
-
Đó là con của chị. Và đây là trái tim.
-
Thật kỳ diệu.
-
Một đứa trẻ thông thường của nước Đức sắp ra đời,
và cả những hợp đồng..
-
được ký kết.
ở Mát-cơ-va.
Như người ta đã dự tính,
-
hai với bốn là một và uống mừng
Sâm panh Krimsekt cho tình anh em cộng đồng Đức.
-
Chúng tôi ở Berlin và chuẩn bị cho
chuyến đi "cộng đồng Đức" đầu tiền.
-
Mẹ đâu còn là trẻ con nữa đâu,
bỏ cái khăn ra nhé.
-
Đừng nhìn!
-
Chúng ta đang đi đâu?
không, Sẽ có bất ngờ!
-
Chiếc Trabbi này mùi mới quá.
Nó có màu gì nhỉ?
-
Mẹ chờ 3 năm rồi, thêm nửa giờ nữa có sao đâu.
-
Mẹ?
-
Đẹp quá. Bầu trời xanh.
-
Giờ thì xoay người lại.
-
Ôi Chúa ơi, khu vườn.
-
Mẹ còn nhớ hồi đó Alex tự khóa
mình trong nhà vệ sinh chứ?
-
Chúng ta gõ cửa, gõ cửa
những chẳng có tiếng động gì.
-
Con đã trèo qua một cái lỗ ra ngoài
và thấy cái cây bị rung rung.
-
Và chị vẫn còn buồn cười vỡ bụng ra này.
-
Có chuyện gì đã xảy ra trong 8 tháng
mẹ bị hôn mê nhỉ?
-
Các con đã khôn lớn,
đó là điều thật tuyệt vời.
-
Con trông càng ngày càng giống cha con hơn.
-
Mẹ à..
-
Mẹ đã lừa dối các con một thời gian dài.
Mọi thứ đều khác biệt hơn các con nghĩ.
-
Có chuyện gì thế mẹ?
- Cha con...
-
Cha con không phải đến phía Tây
vì một người đàn bà khác.
-
Đó là nói dối.
Và ông ấy không bao giờ liên lạc trở lại...
-
Cũng là nói dối.
-
Ông ấy có viết cho mẹ thư.
Cho các con nữa.
-
Tất cả đều nằm ở sau tủ đựng bát đĩa.
-
Họ bắt ông ấy phải làm việc rất nặng nhọc.
Chỉ vì ông ấy không ở trong Đảng.
-
Điều đó thật đáng sợ.
Ông ấy không muốn cho ai biết cả.
-
Nhưng mẹ biết.
-
Mẹ biết nhưng mẹ không thể giúp ông ấy.
-
Rồi bất chợt có đại hội ở phía Tây Berlin.
-
Chỉ có 2 ngày để cân nhắc.
-
Cha con muốn ở phía Tây còn mẹ...
-
mẹ nên vì các con.
-
Mẹ không thể làm như thế được.
-
Mẹ thực sự rất sợ.
-
Các con không biết sẽ ra sao đâu.
Điền vào một tờ đơn xin ra nước ngoài...
-
với 2 đứa con. Không thể đi ngay được luôn,
mà còn phải chờ, chờ cả đời!
-
Mất nhiều năm. Và các con...
-
Họ có thể đã cướp các con từ mẹ.
Các con hiểu chứ?
-
Vâng.
-
Mẹ đã không đi.
-
Đó là nỗi lầm lớn nhất trong cuộc đời của mẹ.
-
Giờ thì mẹ biết..
-
Mẹ đã lừa dối các con. Hãy tha thứ cho mẹ.
-
Robert yêu mến...
-
Tôi luôn nghĩ về ông..
-
Tôi luôn mong được gặp lại ông một lần..
-
Vào buổi chiều hôm đó
sức khỏe mẹ đột nhiên xấu hơn.
-
Mẹ của cậu lại bị nhồi máu cơ tim lần nữa,
đúng như tôi đã nghĩ.
-
Hiện tại tình trạng tạm ổn.
Nhưng tôi sợ rằng...
-
chúng ta phải tính toán đến trường hợp xấu nhất.
Tôi xin lỗi.
-
Bác sĩ có thể nhầm lẫn.
- Alex, đừng lừa dối bản thân nữa.
-
Đây, chị tìm thấy thư.
Ông ấy sống ở Wannsee.
-
Chị biết đó là ước muốn cuối cùng của mẹ.
Nhưng chị không thể đến chỗ ông ấy được.
-
Mẹ sẽ không chết.
-
Tạm biệt em.
-
Giờ thì các con có thể
tiếp nhận một ai đó rồi đấy.
-
Nhận ai?
-
Ai đó từ phía Tây.
-
Anh phải ngủ chút thôi.
-
Nếu muốn anh có thể ngủ trong
phòng y tá.
-
Đó là ông ấy. Thần tượng thời niên thiếu của tôi.
-
Như một linh hồn người chết
từ thời thơ ấu: Sigmund Jähn.
-
Ông ấy không kí tặng ảnh, ông ấy
không nói với người khởi xướng về vũ trụ.
-
Sự không trọng lượng hay sự vô tận của vũ trụ.
-
Giờ ông ấy lái một chiếc xe taxi nhỏ bé, hôi hám.
- Cậu muốn đi đâu?
-
Đến Wannsee.
- Tôi biết cậu nghĩ gì
-
cũng giống như những người khác thôi.
Tôi thì không như vậy.
-
Chúng tôi đã "bay" xuyên đêm tối,
như người ta bay vào vũ trụ vô tận vậy.
-
vượt ngàn năm ánh sáng của hệ mặt trời,
vượt qua những giải thiên hà lạ...
-
với những đời sống lạ kì,
rồi chúng tôi đáp xuống Wannsee.
-
Ông có thể chờ một chút được chứ?
-
Không lâu lắm đâu.
-
Xin chào.
- Xin chào, mời vào.
-
Ngài Kerner có ở đây không?
- Buffet ở bên ngoài kia.
-
Xin chào.
-
Chào.
-
Chào!
-
Xin chào!
-
Cơn buồn ngủ, cơn buồn ngủ,
lúc này chưa phải là lúc...
-
Chúng tôi gửi lời chào buổi tối...
-
Trước khi những em bé phải lên giường.
-
Bạn vẫn còn thời gian.
-
Chào các em.
- Chào anh.
-
Anh có thể xem cùng được không?
- Nhưng anh phải nói cho bọn em biết anh tên là gì.
-
Alexander.
-
Anh xem, ngài buồn ngủ hôm nay
là phi hành gia.
-
Nơi ảnh ở người ta gọi là
nhà du hành vũ trụ.
-
Anh từ đâu đến ạ?
- Từ một đất nước khác.
-
Chào các con yêu quý.
- Chào bố.
-
Các con thế nào?
-
Tốt ạ.
-
Vậy, cậu cũng là fan của Ngài buồn ngủ à?
-
à, vâng.
-
Xin lỗi, chúng ta biết nhau không?
- Có đấy.
-
Thế à? Tôi thì không thể nhớ được.
-
anh ấy tên là Alexander.
-
Alex?
-
Robert. Robert!
Chúng tớ đang đợi cậu bên ngoài này.
-
Robert, Ra ngoài đi!
-
Chúng tớ biết cậu đang
trốn trong nhà vệ sinh.
-
Bố ơi, bố phải lên phát biểu.
- Robert, Ra ngoài mau.
-
Tôi sẽ trở lại ngay.
-
Ah, đây rồi!
Cậu lúc nào cũng bắt bọn tớ phải đợi.
-
Lên sân khấu nào!
-
Vâng, xin cảm ơn tất cả các bạn đã tới.
-
Cảm ơn nhiều và...
-
Chúc các bạn sẽ thật vui vẻ. Cảm ơn.
-
Xin lỗi vì tối nay
bố có một bữa tiệc nhỏ.
-
Đáng nhẽ bố nên biết rằng con đến, và...
-
Thật lạ là con luôn nghĩ
bố có một cái bể bơi.
-
Có một cái hồ ở gần đây.
Chúa ơi, bố không thể nhận ra con.
-
Giờ con có 2 đứa em nữa phải không?
-
Cách đây ba năm ngày nào bố cũng
mong chờ tin tức từ các con.
-
Hàng ngày.
-
Chẳng có điều gì làm bố mong chờ hơn được cả.
-
Tại sao con lại đến đây?
-
Mẹ sắp chết rồi.
-
Mẹ bị nhồi máu cơ tim.
-
Bà ấy muốn nhìn bố một lần.
-
- Ở trên đó thế nào nhỉ?
- Trên đó?
-
À, ở trên đó.
-
Trên đó tuyệt lắm.
-
Chỉ mỗi tội là xa nhà thôi.
-
Bức tường không còn nữa.
Không còn ranh giỡi nữa!
-
Chẳng có gì là xấu xa cả.
Đất nước đã thống nhất!
-
Mọi thứ đâu có thế?
- Thế bố mới phải diễn.
-
Sao bố lại phải trở lại thời kỳ Đông Đức chứ?
-
Con không biết nữa. Bố cứ thử nghĩ xem!
-
Thật là phiền phức. Bố không thể!
-
Bố phải vượt qua nó,
thì sau đó bố thấy nó thật đơn giản.
-
Mẹ, mẹ.
- ơi.
-
Autsch.
-
Mẹ muốn dậy.
-
Trông mẹ như thế nào?
-
Bố vào đi.
-
Và nhớ nhé, đừng nói gì!
- được rồi.
-
Em đã nói gì với mẹ vậy?
- Điều đó bây giờ còn quan trong không?
-
Ông ấy ở trong đó được bao lâu rồi nhỉ?
- Hơn một giờ.
-
Hy vọng bố sẽ không lỡ lời.
-
Mùa hè đã qua. Tôi quyết định,
sẽ không giả vờ nữa.
-
Nhưng cũng đã hơn một lần
chúng tôi tổ chức quốc khánh cho quê hương xã hội chủ nghĩa.
-
Nhưng đối lập với hiện tại...
thì nó thật xứng đáng với một lời chào tạm biệt.
-
Pst!
-
Camera chạy trong 3 giây nhé.
-
Xin chào toàn thể công dân của nước
công hòa dân chủ Đức kính mến.
-
Nếu như các bạn đã sống và trải nghiệm sự tuyệt vời
hành tinh xanh của chúng ta...
-
từ nơi vũ trụ xa xôi nhất...
-
Vì mẹ không thể đợi được nên chúng tôi đã
chuyển ngày quốc khánh của Đông Đức
-
từ ngày mùng 7 sang ngày mùng 2 tháng 10 năm 1990.
Trước đêm thống nhất.
-
Thế nào?
-
Đây. Bộ phim hay nhất của tớ đấy,
anh bạn già.
-
Thật đau lòng là chỉ có
mỗi mẹ cậu là được xem.
-
Cảm ơn cậu nếu không có cậu, chắc sẽ....
- Rồi, đây
-
Ông biến đi, lại chuẩn bị sướt mướt rồi.
-
Và nhớ kể cho tớ xem kết quả thế nào nhé!
-
Vào đúng dịp kỉ niệm quốc khánh năm nay của Đông Đức
Erich Honecker
-
đã từ chức, dời bỏ mọi chức vụ.
-
Cái gì?
-
Bạn bè quốc tế trên thế giới đều biết rằng,
chủ nghĩa xã hội....
-
Lời phát biểu của ông
trong lễ kỷ niệm ngày quốc khánh của Đông Đức...
-
Tại cung điện cộng hòa
ông Erich Honecker bào chữa cho quyết định của mình,
-
sự thay đổi này đã được quyết định
trước đó vài tháng
-
Kết thúc sự nghiệp chính trị của ông,
Erich Honecker chúc mừng...
-
Tông thư ký đứng đầu mới của ZK và SED và
Chủ tịnh hội đồng liên bang Đông Đức:
-
Sigmund Jähn.
- Cái gì, Jähn?
-
Sigmund Jähn vào năm 1978
là người Đức đầu tiên bay vào không gian.
-
Tân chủ tịch tối nay sẽ diễn thuyết
trước dân chúng Đông Đức.
-
Kính thưa những công dân của
cộng hòa dân chủ Đức.
-
Nếu mà các bạn có thể trải nghiệm sự tuyệt vời
của hành tinh xanh chúng ta...
-
từ nơi vũ trụ xa xôi nhất...
Mọi thứ thật là khác biệt.
-
Ở trên đó, trong không gian sâu thẳm,
cuộc sống của con người lúc đó..
-
thật nhỏ bé và vô nghĩa.
Bạn tự hỏi, con người đã đạt được thành tựu gì.
-
Bạn đã đề ra mục tiêu gì?
và mục tiêu nào đã hiện thực hóa được?
-
Hôm nay là sinh nhật của quốc gia chúng ta.
-
Và nhìn từ trên vũ trụ
nó quả thực là một đất nước nhỏ bé.
-
nhưng năm ngoái vẫn có hàng nghìn người
đến với đất nước chúng ta.
-
những người mà từng coi chúng ta là kẻ thù
thì nay lại muốn sinh sống ở đây.
-
Tuy rằng đất nước ta không thật hoàn hảo,
nhưng chúng ta vẫn tin vào,
-
và là nguồn cảm hứng vô tận
cho nhiều người trên thế giới.
-
Cõ lẽ vì đôi khi chúng ta
đã không đi đúng hướng.
-
Nhưng chúng ta không gục ngã.
Chủ nghĩa xã hội không có nghĩa là
-
cô lập sau bức tường.
Nó nghĩa là tiếp xúc với những dân tộc khác,
-
và chung sống với họ.
Không chỉ mơ về một thế giới tốt đẹp hơn,
-
mà là biến ước mơ thành hiện thực.
-
Vì thế tôi xin tuyên bố,
mở cửa biên giới Đông Đức.
-
ngay sau khi có sự mở cửa bức tường
hàng nghàn công dân Tây Đức...
-
đã tận dụng thời cơ
để đến thăm Đông Đức.
-
Nhiều người muốn ở lại và
tìm kiếm một sự thay đổi
-
vì cuộc sống ở Chủ Nghĩa Tư Bản đầy khó khăn.
- Thật là tuyệt vời.
-
không phải tất cả tới đây vì
mục đích sự nghiệp và thương mại hóa.
-
Không phải tất cả đến đây
để chiến đấu cho sự sống.
-
Họ muốn một cuộc sống khác.
Họ hiểu ra rằng
-
May quay phim hay ô tô không còn quan trọng nữa
-
mà là cuộc sống mới với
sức sống, những hy vọng và sự hiện thực hóa.
-
Thật kỳ diệu.
-
Mẹ tôi đã sống qua 3 ngày
ở Đông Đức.
-
Tôi tin rằng, điều đúng đắn nhất
đó là mẹ không biết được sự thật.
-
Mẹ đã ra đi trong hạnh phúc.
-
và ước muốn cuối cùng của mẹ,
đó là được rắc tro trong gió.
-
Đó là điều cẩm ở Đức.
Cả ở Đông và Tây. Nhưng chúng tôi không quan tâm.
-
Ở trên đó mẹ đang lơ lửng
và có thể đang nhìn xuống chúng tôi.
-
Và nhìn chúng tôi như những chấm nhỏ
trên trái đất.
-
Như chú Sigmund Jähn ngày trước.
-
Đất nước nơi mà mẹ tôi dời bỏ,
cũng là nơi mà bà tin nhất.
-
cũng là nơi chúng tôi đã sống
cho tới những phút cuối cùng của mẹ.
-
Một đất nước mà
thực tế chưa bao giờ tồn tại.
-
Một đất nước mà trong ký ức của tôi
luôn gắn liền với mẹ.
-