Chiều theo sự run rẩy
-
0:00 - 0:02Khi còn ở trường nghệ thuật,
-
0:02 - 0:04Tôi bắt đầu bị run tay,
-
0:04 - 0:07và đây là đường thẳng nhất mà tôi có thể vẽ.
-
0:07 - 0:09Bây giờ nghĩ lại, điều đó cũng có cái hay,
-
0:09 - 0:12như việc trộn một thùng sơn hay lắc một tấm kính ảnh,
-
0:12 - 0:15nhưng tại thời điểm đó, điều này thực sự là ngày tận thế.
-
0:15 - 0:19Nó đẵ tàn phá ước mơ trở thành nghệ sĩ của tôi.
-
0:19 - 0:21Tay run đã thực sự ngăn cản
-
0:21 - 0:23mục tiêu theo đuổi duy nhất dành cho nghệ thuật chấm kim
-
0:23 - 0:26những năm tháng miệt mài tạo nên những chấm nhỏ li ti.
-
0:26 - 0:29Nhưng cuối cùng thì những dấu chấm thay vì tròn trịa
-
0:29 - 0:33thì lại trở nên những con nòng nọc, bởi triệu chứng run.
-
0:33 - 0:35Nên bù lại, tôi giữ bút chặt hơn,
-
0:35 - 0:38và điều này dần dần khiến tay run dữ dội hơn,
-
0:38 - 0:40Thế nên tôi lại càng ghì chặt cây bút hơn.
-
0:40 - 0:42Và điều này đã trở thành một vòng luẩn quẩn mà kết thúc với
-
0:42 - 0:44việc gây ra rất nhiều đau đớn cùng các vấn đề về khớp,
-
0:44 - 0:47Tôi gặp trở ngại trong việc cầm nắm bất cứ thứ gì.
-
0:47 - 0:50Và sau khi dành cả cuộc đời của mình với mong muốn cống hiến cho nghệ thuật,
-
0:50 - 0:55Tôi bỏ học, và rồi tôi xa rời nghệ thuật hoàn toàn.
-
0:55 - 0:57Nhưng chỉ sau một vài năm, tôi nhận ra mình không thể từ bỏ nghệ thuật,
-
0:57 - 0:59và tôi quyết định đến gặp một nhà thần kinh học để trao đổi về căn bệnh run tay
-
0:59 - 1:02và được cho biết là tôi bị tổn thương thần kinh vĩnh viễn.
-
1:02 - 1:05Rồi ông ấy đã xem qua đường thẳng nghuệch ngoạc của tôi,
-
1:05 - 1:08và nói, "Vậy, sao anh không chiều theo sự run rẩy?"
-
1:08 - 1:11Nên tôi đã làm vậy. Về nhà, tôi vồ lấy cây bút chì,
-
1:11 - 1:13và chỉ khi đó tôi mới bắt đầu để cho bàn tay mình run và run
-
1:13 - 1:15Tôi đã vẽ ra tất cả những hình ảnh nghuệch ngoạc.
-
1:15 - 1:17Và ngay cả khi nó không phải là loại hình nghệ thuật
-
1:17 - 1:21mà tôi vô cùng say đắm, nó cũng khiến tôi cảm thấy rất tuyệt.
-
1:21 - 1:23Và quan trọng hơn là, một khi tôi chấp nhận sự run rẩy,
-
1:23 - 1:25thì tôi nhận ra rằng tôi vẫn có thể làm nghệ thuật được.
-
1:25 - 1:27Chỉ cần tôi tìm ra một cách tiếp cận khác
-
1:27 - 1:29để làm thứ nghệ thuật mà tôi muốn.
-
1:29 - 1:32Bây giờ, tôi vẫn còn rất thích các phân mảnh của nghệ thuật chấm kim,
-
1:32 - 1:34nhìn thấy những dấu chấm nhỏ li ti gặp nhau
-
1:34 - 1:36để làm nên một tổng thể thống nhất.
-
1:36 - 1:39Vì vậy tôi bắt đầu thử những cách khác đến với các mảnh hình ảnh
-
1:39 - 1:41ở nơi không bị ảnh hưởng bởi việc run tay
-
1:41 - 1:45giống như việc ngâm chân trong sơn và dẫm lên một bức tranh,
-
1:45 - 1:49hoặc, trong một cấu trúc 3D bao gồm những thanh gỗ xẻ
(dày 2 inches và rộng 4 inches), -
1:49 - 1:54tạo ra một hình ảnh 2D bằng cách đốt nó bằng đèn hàn.
-
1:54 - 1:58Tôi phát hiện ra rằng, nếu tôi làm việc trên một quy mô lớn hơn với vật liệu lớn hơn,
-
1:58 - 2:00bàn tay của tôi thực sự sẽ không đau,
-
2:00 - 2:04và sau khi đi từ một cách tiếp cận nghệ thuật duy nhất,
-
2:04 - 2:06Cuối cùng thì tôi đã có thể đến gần sự sáng tạo
-
2:06 - 2:10mà hoàn toàn thay đổi nhận thức của tôi về nghệ thuật.
-
2:10 - 2:12Đây là lần đầu tiên ý tưởng này nảy ra trong tôi
-
2:12 - 2:17nó chứa đựng một sự giới hạn thực sự có thể điều khiển sự sáng tạo.
-
2:17 - 2:20Lúc đó, tôi đã hoàn tất việc học,
-
2:20 - 2:23và tôi đã rất vui mừng khi có được một công việc thật sự và cuối cùng có khả năng chi trả cho những dụng cụ nghệ thuật.
-
2:23 - 2:27Tôi có chỉ có một ít dụng cụ, và tôi cảm thấy như
-
2:27 - 2:29tôi có thể làm nhiều hơn nữa với các dụng cụ
-
2:29 - 2:32mà tôi nghĩ rằng một nghệ sĩ cần được trang bị.
-
2:32 - 2:34Thực ra, tôi thậm chí không có một cây kéo chuyên dụng.
-
2:34 - 2:36Tôi đã sử dụng những cái kéo lớn cắt kim loại cho đến khi tôi lấy trộm một cây kéo
-
2:36 - 2:39từ văn phòng nơi tôi làm việc.
-
2:39 - 2:41Vậy là tôi rời trường học, nhận một công việc, và được trả lương,
-
2:41 - 2:43Đích thân tôi đi đến cửa hàng nghệ thuật,
-
2:43 - 2:46và tôi điên cuồng mua sắm dụng cụ.
-
2:46 - 2:48Và khi về đến nhà, tôi ngồi xuống
-
2:48 - 2:51và tôi ép bản thân mình phải cố gắng hết sức để tạo ra cái gi đó
-
2:51 - 2:54miễn là hoàn toàn mới lạ, không theo lối mòn.
-
2:54 - 2:58Nhưng rồi tôi ngồi ở đó hàng giờ, và không có bất kì ý tưởng nào xuất hiện.
-
2:58 - 3:01Những ngày tiếp theo đó, và sau đó nữa,
-
3:01 - 3:04nhanh chóng trượt vào một sự cạn kiệt sức sáng tạo.
-
3:04 - 3:09Và tôi đã ở một nơi tối tăm trong một thời gian dài, mà không tạo ra thứ gì cả.
-
3:09 - 3:11Và điều này thật vô lí, bởi vì cuối cùng tôi cũng có khả năng
-
3:11 - 3:16sống với nghề của mình, mà óc sáng tạo của tôi hoàn toàn trống rỗng.
-
3:16 - 3:18Nhưng khi lần mò trong bóng tối,
-
3:18 - 3:21Tôi nhận ra tôi đã thực sự bị tê liệt bởi tất cả các lựa chọn
-
3:21 - 3:24mà trước đó không hề có.
-
3:24 - 3:28Và đó là khi tôi nghĩ đến đôi bàn tay kinh hoàng,
-
3:28 - 3:30Chiều theo bàn tay run.
-
3:30 - 3:33Và tôi nhận ra rằng, nếu tôi thực sự muốn lấy lại sự sáng tạo,
-
3:33 - 3:37Tôi phải ngưng việc cố gắng hết sức để nghĩ mới đi, không theo lối mòn lại
-
3:37 - 3:39và trở lại lối mòn.
-
3:39 - 3:42Tôi tự hỏi, tôi có thể trở nên sáng tạo không
-
3:42 - 3:44bằng cách tìm kiếm những hạn chế?
-
3:44 - 3:50Nếu tôi tạo ra cái gì đó với một dụng cụ chỉ có giá 1 đô la?
-
3:50 - 3:52Tại thời điểm đó, tôi đã tiêu tốn rất nhiều tiền cho những buổi chiều
-
3:52 - 3:55vâng, tôi đã tiêu tốn rất nhiều tiền cho những buổi chiều cà phê Starbucks
-
3:55 - 3:58nhưng tôi biết đôi khi bạn có thể muốn hơn một cốc,
-
3:58 - 4:00còn tôi thì gọi 50 cốc.
-
4:00 - 4:02Đáng ngạc nhiên, họ lập tức mang đến,
-
4:02 - 4:04và sau đó với một số bút chì đã có,
-
4:04 - 4:07Tôi thực hiện dự án này chỉ với 80 cent.
-
4:07 - 4:10Nó là thời điểm mà với tôi mọi thứ trở nên rõ ràng
-
4:10 - 4:13rằng chúng ta cần phải được giới hạn
-
4:13 - 4:16để trở thành vô hạn.
-
4:16 - 4:18Tôi đã dùng cách tiếp cận thông thường
-
4:18 - 4:20áp dụng cho bức tranh của mình , và tự hỏi điều gì nếu, thay vì
-
4:20 - 4:23Sơn trên vải, tôi có thể vẽ trên ngực của tôi?
-
4:23 - 4:26Vì vậy tôi vẽ 30 hình ảnh, mỗi lớp tại một thời điểm,
-
4:26 - 4:27lớp này đè lên lớp kia,
-
4:27 - 4:31với mỗi hình ảnh đại diện cho một ảnh hưởng trong cuộc sống của tôi.
-
4:31 - 4:34Hoặc giả, thay vì sơn bằng cọ,
-
4:34 - 4:37Tôi có thể vẽ bằng nhát chặt karate? (Tiếng cười)
-
4:37 - 4:38Nên tôi nhúng tay minh trong sơn
-
4:38 - 4:40và tôi tấn công tấm vải,
-
4:40 - 4:42Tôi thực sĩ đã đánh đấm rất hăng đến nỗi làm bầm tím ngón tay út của mình
-
4:42 - 4:45và nó đã không thể duỗi thẳng được trong mấy tuần.
-
4:45 - 4:49(Tiếng cười) (Vỗ tay)
-
4:49 - 4:53Hoặc, sẽ như thế nào nếu thay vì chỉ dựa vào bản thân tôi,
-
4:53 - 4:55tôi nhờ những người khác
-
4:55 - 4:57để tạo ra nội dung cho nghệ thuật?
-
4:57 - 5:00Vì vậy, trong sáu ngày, tôi ở phía trước của webcam.
-
5:00 - 5:03Tôi ngủ trên sàn nhà và tôi ăn thức ăn mang về
-
5:03 - 5:05và tôi yêu cầu mọi người gọi cho tôi và chia sẻ với tôi một câu chuyện
-
5:05 - 5:08về khoảnh khắc thay đổi cuộc sống.
-
5:08 - 5:10Câu chuyện của họ đã trở thành nghệ thuật
-
5:10 - 5:14khi tôi đã viết chúng lên tấm vải xoay.
-
5:14 - 5:18(Vỗ tay)
-
5:18 - 5:23Hoặc sẽ ra sao nếu thay vì làm cho nghệ thuật được trưng bày
-
5:23 - 5:25Tôi phá hủy chúng?
-
5:25 - 5:27Điều này có vẻ như giới hạn cuối cùng,
-
5:27 - 5:30là một nghệ sĩ mà không có tác phẩm nghệ thuật.
-
5:30 - 5:32Ý tưởng phá hủy này biến thành một dự án kéo dài một năm
-
5:32 - 5:34mà tôi gọi là Nghệ thuật " Tạm biệt "
-
5:34 - 5:38Nơi mà mỗi tác phẩm nghệ thuật phải bị phá hủy sau khi được tạo nên
-
5:38 - 5:40Khi bắt đầu Nghệ thuật " Tạm biệt ", tôi tập trung vào
-
5:40 - 5:43việc cưỡng bức phá hủy , như hình ảnh này của Jimi Hendrix,
-
5:43 - 5:45thực hiện với hơn 7.000 que diêm.
-
5:45 - 5:46(Tiếng cười)
-
5:46 - 5:50Sau đó, tôi khám phá ra việc tạo ra nghệ thuật phá hủy theo cách tự nhiên.
-
5:50 - 5:52Tôi tìm kiếm những vật liệu tạm thời,
-
5:52 - 5:54như việc phun ra thực phẩm--
-
5:54 - 5:59(Tiếng cười) —
-
5:59 - 6:02viên lát vỉa hè được vẽ bằng phấn
-
6:02 - 6:06và thậm chí cả rượu vang đông lạnh.
-
6:06 - 6:08Lần lặp đi lặp lại cuối cùng của sự phá húy
-
6:08 - 6:12đã cố gắng để sản xuất một cái gì đó mà ban đầu nó không thực sự tồn tại.
-
6:12 - 6:16Vì vậy, tôi xếp những cây nến trên bàn, thắp sáng chúng, và sau đó thổi nến đi,
-
6:16 - 6:19sau đó lặp đi lặp lại quá trình này với cùng một bộ nến,
-
6:19 - 6:23sau đó lắp ráp các đoạn video vào hình ảnh lớn hơn.
-
6:23 - 6:28Do đó, hình ảnh cuối cùng là không bao giờ có thể nhìn thấy như một tổng thể vật lí.
-
6:28 - 6:32Nó đã bị phá hủy trước khi nó từng tồn tại.
-
6:32 - 6:34Trong quá trình thực hiện loạt Nghệ thuật " Tạm biệt ",
-
6:34 - 6:37Tôi tạo ra 23 phần khác nhau
-
6:37 - 6:40mà không có gì tổn tại thực sự dưới dạng vật lí.
-
6:40 - 6:43Cái mà tôi nghĩ có thể sẽ là giới hạn cuối cùng
-
6:43 - 6:46thực sự hóa ra lại là là sự giải thoát cuối cùng
-
6:46 - 6:48mỗi khi tôi tạo ra thứ gì đó,
-
6:48 - 6:50sự phá hủy đưa tôi trở lại nơi trung lập
-
6:50 - 6:54nơi mà tôi cảm thấy được làm mới và sẵn sàng để bắt đầu dự án tiếp theo.
-
6:54 - 6:56Điều đó không phải lúc nào cũng xảy ra.
-
6:56 - 6:59Đã có lần khi dự án của tôi thất bại ngay khi bắt đầu,
-
6:59 - 7:01hoặc, thậm chí tệ hơn, sau khi mất rất nhiều thời gian cho chúng
-
7:01 - 7:04sản phẩm cuối cùng là thứ rất đáng xấu hổ.
-
7:04 - 7:07Nhưng đã quyết tâm thực hiện , tôi vẫn tiếp tục
-
7:07 - 7:09và một cái gì đó thực sự đáng ngạc nhiên xuất hiện.
-
7:09 - 7:12Mỗi khi tôi phá hủy một dự án,
-
7:12 - 7:14là tôi đã học cách để cho đi,
-
7:14 - 7:18cho đi kết quả, cho đi thất bại,
-
7:18 - 7:20và bỏ qua những khiếm khuyết.
-
7:20 - 7:23Và trở lại, tôi thấy một quá trình của sáng tạo nghệ thuật
-
7:23 - 7:27đó là vĩnh viễn và không bị cản trở bởi kết quả.
-
7:27 - 7:29Tôi tìm thấy bản thân mình trong một trạng thái của sự sáng tạo liên tục,
-
7:29 - 7:32chỉ nghĩ đến những gì tiếp theo
-
7:32 - 7:34và nhiều ý tưởng tuôn trào hơn bao giờ hết.
-
7:34 - 7:37Khi tôi nghĩ về ba năm mà tôi từ bỏ nghệ thuật,
-
7:37 - 7:40xa rời ước mơ của tôi, chỉ sống như một cái máy,
-
7:40 - 7:44thay vì cố gắng tìm cách khác để tiếp tục ước mơ đó,
-
7:44 - 7:47Tôi chỉ buông xuôi , tôi đã từ bỏ
-
7:47 - 7:51Và nếu như tôi đã không chiều theo bàn tay run?
-
7:51 - 7:52Bởi vì chiều theo chúng đối với tôi
-
7:52 - 7:55không chỉ là về nghệ thuật và có kỹ năng nghệ thuật
-
7:55 - 7:59Nó hóa ra là về cuộc sống, và có kỹ năng sống.
-
7:59 - 8:02Bởi vì cuối cùng, hầu hết những gì chúng ta làm
-
8:02 - 8:07diễn ra ở đây, bên trong chiếc hộp, với nguồn lực hạn chế.
-
8:07 - 8:11Học cách để được sáng tạo trong sự hạn chế của các giới hạn của chúng ta
-
8:11 - 8:15là hy vọng tốt nhất giúp chúng ta có thể biến đổi bản thân
-
8:15 - 8:19và, nói chung, biến đổi thế giới của chúng ta
-
8:19 - 8:23Nhìn vào những hạn chế như là khởi nguồn của sự sáng tạo
-
8:23 - 8:26thay đổi hướng đi của cuộc đời tôi
-
8:26 - 8:27Bây giờ, mỗi khi gặp phải trở ngại
-
8:27 - 8:31hoặc thấy mình gặp thử thách
-
8:31 - 8:32đôi khi tôi vẫn còn đấu tranh,
-
8:32 - 8:34nhưng tôi tiếp tục ở đó kiên trì với công việc
-
8:34 - 8:38và cố gắng để nhắc nhở bản thân mình về những khả năng,
-
8:38 - 8:42như sử dụng hàng trăm con sâu còn sống để tạo ra một hình ảnh,
-
8:42 - 8:47sử dụng một chiếc đinh ghim để xăm hình cho một trái chuối
-
8:47 - 8:53hoặc vẽ một hình ảnh với dầu bánh hamburger.
-
8:53 - 8:55(Tiếng cười)
-
8:55 - 8:56Một trong những nỗ lực gần đây nhất của tôi
-
8:56 - 9:00là cố gắng để dịch những thói quen của sự sáng tạo mà tôi đã học được
-
9:00 - 9:03vào một cái gì đó người khác có thể sao chép được.
-
9:03 - 9:07Giới hạn có thể là những nơi khác lạ nhất
-
9:07 - 9:10để khai thác sự sáng tạo, nhưng có lẽ
-
9:10 - 9:14một trong những cách tốt nhất để đưa chúng ta thoát khỏi lối mòn
-
9:14 - 9:18suy nghĩ lại thể loại và thách thức các tiêu chuẩn chấp nhận.
-
9:18 - 9:21Và thay vì nói với nhau việc kiểm soát mỗi ngày đang sống,
-
9:21 - 9:25có lẽ chúng ta có thể nhắc nhở bản thân mỗi ngày
-
9:25 - 9:28để nắm bắt các giới hạn.
-
9:28 - 9:29Cảm ơn các bạn.
-
9:29 - 9:35(Vỗ tay)
- Title:
- Chiều theo sự run rẩy
- Speaker:
- Phil Hansen
- Description:
-
Ở trường nghệ thuật, Phil Hansen phát hiện triệu chứng run không kiểm soát được ở đôi bàn tay điều đó đã ngăn cản anh tạo nên những bức họa từ những chấm nhỏ mà anh say mê. Hansen từng mất hy vọng, lông bông không mục đích. Cho đến khi một nhà thần kinh học đưa ra một gợi ý đơn giản: tiếp tục sự hạn chế này...và vượt qua nó.
- Video Language:
- English
- Team:
- closed TED
- Project:
- TEDTalks
- Duration:
- 10:01
Dimitra Papageorgiou approved Vietnamese subtitles for Embrace the shake | ||
Dimitra Papageorgiou edited Vietnamese subtitles for Embrace the shake | ||
Dimitra Papageorgiou edited Vietnamese subtitles for Embrace the shake | ||
Tran Le edited Vietnamese subtitles for Embrace the shake | ||
Tran Le edited Vietnamese subtitles for Embrace the shake | ||
Tran Le edited Vietnamese subtitles for Embrace the shake | ||
Tran Le edited Vietnamese subtitles for Embrace the shake | ||
Tran Le edited Vietnamese subtitles for Embrace the shake |