Kate Hartman: Nghệ thuật giao tiếp qua trang phục.
-
0:00 - 0:03Tên tôi là Kate Hartman.
-
0:07 - 0:09Tôi thích chế tạo các thiết bị
-
0:09 - 0:11đóng vai trò hỗ trợ cho các phương thức
-
0:11 - 0:13mà chúng ta liên hệ và giao tiếp với nhau.
-
0:13 - 0:16Nên tôi đặc biệt quan tâm đến việc làm thế nào mà con người chúng ta,
-
0:16 - 0:18liên hệ với bản thân, người khác
-
0:18 - 0:21và thế giới quanh ta.
-
0:28 - 0:32(Tiếng cười)
-
0:32 - 0:34Nên chỉ là cho các bạn biết một chút về bối cảnh câu chuyện,
-
0:34 - 0:37như June đã nói, tôi là một nghệ sỹ, một kỹ thuật viên, và một nhà giáo.
-
0:37 - 0:39Tôi giảng dạy các khóa học về điện toán vật lý
-
0:39 - 0:41và các trang thiết bị điện tử trên người.
-
0:41 - 0:43Và phần lớn những gì tôi làm thì hoặc là mặc trên người
-
0:43 - 0:46hoặc một cách nào đấy liên quan tới nhân dạng.
-
0:46 - 0:48Và bất cứ khi nào tôi nói về việc tôi làm,
-
0:48 - 0:50tôi thích tóm lược nhanh
-
0:50 - 0:52lý do tại sao cơ thể lại quan trọng.
-
0:52 - 0:55Điều này khá đơn giản.
-
0:55 - 0:57Ai cũng có một cơ thể -- tất cả các bạn.
-
0:57 - 0:59Tôi có thể đảm bảo, mọi người trong khán phòng này,
-
0:59 - 1:01những người ở đằng kia, những người ngồi trên hàng ghế đệm,
-
1:01 - 1:03những người ở tận phía trên với những chiếc laptop --
-
1:03 - 1:05chúng ta đều có cơ thể.
-
1:05 - 1:07Đừng xấu hổ.
-
1:07 - 1:09Đó là điểm chung của chúng ta
-
1:09 - 1:12và chúng hoạt động giống như là giao diện căn bản của ta với thế giới.
-
1:12 - 1:15Nên khi làm việc với tư cách là một nhà thiết kế tương tác,
-
1:15 - 1:17hay là một nghệ sỹ làm việc với sự tham gia --
-
1:17 - 1:21sáng tạo ra những vật sống trên, trong, và xung quanh nhân dạng --
-
1:21 - 1:24Đó thực sự là một khoảng không mãnh liệt để làm việc.
-
1:24 - 1:26Thế nên trong công việc của cá nhân tôi,
-
1:26 - 1:29tôi sử dụng các vật liệu và thiết bị đa dạng.
-
1:29 - 1:32Nên tôi liên lạc thông qua mọi thứ từ những bộ thu phát radio
-
1:32 - 1:34cho đến cả những cái phễu và ống nhựa.
-
1:34 - 1:36Và để kể cho các bạn biết một chút về những thứ tôi làm,
-
1:36 - 1:38điểm dễ dàng nhất để bắt đầu câu chuyện
-
1:38 - 1:41là với một cái mũ.
-
1:41 - 1:43Và thế là tất cả đã bắt đầu từ một vài năm về trước,
-
1:43 - 1:46một tối muộn khi tôi đang ở trên tàu điện ngầm trở về nhà,
-
1:46 - 1:48và khi đó tôi đang suy nghĩ.
-
1:48 - 1:51Tôi là kiểu người nghĩ rất nhiều và nói rất ít.
-
1:51 - 1:53Nên tôi nghĩ rằng sẽ thật tuyệt vời như thế nào
-
1:53 - 1:55nếu tôi có thể đưa những âm thanh ồn ã này --
-
1:55 - 1:57giống như tất cả những âm thanh của những dòng suy nghĩ trong đầu tôi --
-
1:57 - 1:59nếu tôi có thể phân tách chúng ra
-
1:59 - 2:01thành một dạng thức cụ thể
-
2:01 - 2:04để mà tôi có thể chia sẻ với một ai đó.
-
2:04 - 2:07Và nên, tôi về nhà, chế tạo ra mô hình của chiếc mũ này đây.
-
2:07 - 2:09Và gọi nó là Chiếc mũ biết Thì thầm,
-
2:09 - 2:12vì nó phát ra những âm thanh này.
-
2:12 - 2:14Bạn có thể đội chiếc mũ và cột vào đầu
-
2:14 - 2:16nhưng cũng có thể tháo ra
-
2:16 - 2:19và dùng chung với người khác.
-
2:20 - 2:25(Tiếng cười)
-
2:25 - 2:27Rồi tôi chế tạo ra những chiếc mũ khác theo mô hình này.
-
2:27 - 2:29Cái này gọi là Chiếc mũ Tự Thoại
-
2:29 - 2:31(Tiếng cười)
-
2:31 - 2:33Công bằng mà nói, nó như là một kiểu tự diễn giải.
-
2:33 - 2:37Nó sẽ tạo ra không gian đối thoại cho một người.
-
2:37 - 2:39Và khi bạn nói thành tiếng
-
2:39 - 2:43âm thanh này thực tế sẽ được dẫn ngược về tai bạn.
-
2:45 - 2:47(Tiếng cười)
-
2:47 - 2:49Và nên khi chế tạo những chiếc mũ này,
-
2:49 - 2:52vật thể tự nó không quan trọng
-
2:52 - 2:55mà quan trọng hơn là những khoảng trống giao tiếp xung quanh nó.
-
2:55 - 2:58Vậy điều gì đã xảy ra khi một người đội chiếc mũ này lên?
-
2:58 - 3:00Họ sẽ có những trải nghiệm gì?
-
3:00 - 3:03Và họ sẽ có những chuyển biến như thế nào khi đội nó?
-
3:06 - 3:08Nhiều trong số các thiết bị này
-
3:08 - 3:11thực sự hướng đến những phương thức chúng ta liên hệ với chính mình.
-
3:11 - 3:14Thiết bị đặc biệt này có tên là "Máy khám ruột"
-
3:14 - 3:16Nó là một công cụ
-
3:16 - 3:18mà thực tế cho phép một người
-
3:18 - 3:21nghe được những âm thanh phát ra từ ruột của mình.
-
3:21 - 3:28(Tiếng cười)
-
3:28 - 3:31Và vài trong số những thiết bị này
-
3:31 - 3:33thực sự hướng đến việc thể hiện cảm xúc và giao tiếp.
-
3:33 - 3:35Và vì thế chúng ta có "Trái tim phập phồng"
-
3:35 - 3:37là một bộ phận ngoài cơ thể
-
3:37 - 3:40người đeo nó có thể dùng để diễn tả cảm xúc bản thân
-
3:40 - 3:43bằng cách thổi phồng lên hoặc làm xẹp xuống
-
3:43 - 3:45tùy theo trạng thái cảm xúc của mình.
-
3:45 - 3:48Họ có thể biểu lộ tất cả mọi dạng cảm xúc, từ ngưỡng mộ, ham muốn
-
3:48 - 3:51cho đến lo lắng hay giận dữ.
-
3:51 - 3:53(Tiếng cười)
-
3:53 - 3:55Một số thiết bị khác thì lại dùng để
-
3:55 - 3:57điều hòa các trải nghiệm
-
3:57 - 4:00Thế là chúng ta có Thiết bị Ngắt giao tiếp, công cụ sử dụng trong các cuộc tranh luận.
-
4:00 - 4:02(Tiếng cười)
-
4:02 - 4:05Và nên thực tế nó cho phép một sự chuyển giao cảm xúc một cách mạnh mẽ,
-
4:05 - 4:07nhưng nhằm mục đích hấp thu
-
4:07 - 4:10một cách cụ thể những từ ngữ được chuyển giao
-
4:10 - 4:16(Tiếng cười)
-
4:16 - 4:18Và cuối cùng,
-
4:18 - 4:20một trong số những thứ này đóng vai trò như những lời mời.
-
4:20 - 4:23Thiết bị "Uốn Lỗ Tai" thật sự chìa ra thứ gì đó
-
4:23 - 4:25để ai đó có thể nhón vào tai bạn
-
4:25 - 4:27và nói cái điều mà họ phải nói.
-
4:27 - 4:29Nên, mặc dù tôi thực sự hứng thú với mối quan hệ
-
4:29 - 4:31giữa người với người,
-
4:31 - 4:33tôi cũng cân nhắc những phương cách
-
4:33 - 4:35mà trong đó chúng ta liên hệ với thế giới quanh mình.
-
4:35 - 4:38Trở lại một vài năm trước khi lần đầu tiên tôi sống ở New York,
-
4:38 - 4:40Tôi đã nghĩ rất nhiều
-
4:40 - 4:42những hình mẫu kiến trúc quen thuộc vây quanh tôi
-
4:42 - 4:45và làm thế nào mà tôi có thể liên kết với chúng tốt hơn
-
4:45 - 4:47Và tôi đã nghĩ, "Vâng, này!
-
4:47 - 4:49Có lẽ nếu tôi muốn liên kết tốt hơn với những bức tường,
-
4:49 - 4:51có lẽ bản thân tôi cần phải tường hóa hơn.
-
4:51 - 4:53Nên tôi đã tạo ra bộ trang phục bức tường
-
4:53 - 4:55mà tôi có thể mặc như đeo một cái ba lo.
-
4:55 - 4:57Và nên tôi có thể mặc nó
-
4:57 - 4:59và thay đổi diện mạo của mình
-
4:59 - 5:01để mà tôi có thể hoặc là đóng góp hoặc là phê phán
-
5:01 - 5:03những không gian xung quanh tôi.
-
5:03 - 5:05(Tiếng cười)
-
5:05 - 5:08Và nên khi thoát khỏi điều đó,
-
5:08 - 5:11nghĩ sâu xa về đưa việc xây dựng một môi trường vào trong thế giới tự nhiên,
-
5:11 - 5:14Tôi đang tiến hành một dự án có tên gọi Tiếng gọi Sinh học
-
5:14 - 5:16--mà thực sự có thế cho phép những cây trồng trong gia đình
-
5:16 - 5:18tận dụng những phương thức kết nối của con người.
-
5:18 - 5:20Nên khi chúng thiếu nước,
-
5:20 - 5:22chúng có thể gọi điện
-
5:22 - 5:25hay để lại một tin nhắn trên Twitter.
-
5:25 - 5:29Và nên điều này thực sự làm thay đổi sự tương tác con người/cây cối,
-
5:29 - 5:32vì một cây trồng đơn lẻ trong gia đình
-
5:32 - 5:34có thể biểu đạt những điều nó cần
-
5:34 - 5:37đến với hàng ngàn người cùng một lúc.
-
5:37 - 5:39Khi suy nghĩ về quy mô,
-
5:39 - 5:41nỗi ám ảnh lớn nhất của tôi
-
5:41 - 5:45là với những tảng băng -- đương nhiên rồi.
-
5:45 - 5:48Băng là những vật thể kì vĩ,
-
5:48 - 5:51và có rất nhiều lí do để trở nên ám ảnh với chúng,
-
5:51 - 5:53nhưng tôi thật sự bị lôi cuốn bởi
-
5:53 - 5:55mối liên kết con người-băng.
-
5:55 - 5:57(Tiếng cười)
-
5:57 - 5:59Bởi vì dường như có một vấn đề.
-
5:59 - 6:01Những tảng băng thật sự đang bỏ rơi chúng ta.
-
6:01 - 6:03Chúng đang dần chìm đi và biến mất --
-
6:03 - 6:05và một số đã biến mất cùng nhau.
-
6:05 - 6:08Hiện giờ tôi đang sống ở Canada,
-
6:08 - 6:10và tôi đã đến thăm một vùng băng ở địa phương
-
6:10 - 6:12Và cái này thật sự thú vị,
-
6:12 - 6:14bởi vì, trên tất cả các vùng băng ở Bắc Mĩ,
-
6:14 - 6:17nó có lưu lượng giao thông cao nhất tính trong một năm.
-
6:17 - 6:20Có những chuyến xe buýt đã chạy qua bờ băng tích
-
6:20 - 6:23và thả hành khách xuống mặt băng.
-
6:23 - 6:25Và điều này thật sự làm tôi suy ngẫm
-
6:25 - 6:27về trải nghiệm của lần chạm mặt đầu tiên.
-
6:27 - 6:31Khi tôi gặp một khối băng lần đầu tiên,
-
6:31 - 6:33tôi sẽ làm gì?
-
6:33 - 6:37Không có giao thức xã hội nào cho điều này.
-
6:37 - 6:39Thậm chí tôi còn không biết
-
6:39 - 6:41sẽ nói xin chào bằng cách nào.
-
6:41 - 6:44Tôi có phải khắc một thông điệp lên tuyết?
-
6:44 - 6:46Hay tôi sẽ tạo một cái như vậy
-
6:46 - 6:48từ các chấm và gạch bằng nước đá --
-
6:48 - 6:50mã Mooc-xơ bằng nước đá.
-
6:50 - 6:52Hoặc có thể tôi sẽ cần một thiết bị nói chuyện,
-
6:52 - 6:54như là một chiếc loa phóng thanh "băng"
-
6:54 - 6:56mà tôi có thể phóng đại tiếng của mình
-
6:56 - 6:58khi chĩa nó vào tảng băng.
-
6:58 - 7:00Nhưng trải nghiệm làm tôi hài lòng nhất
-
7:00 - 7:02là hành động lắng nghe,
-
7:02 - 7:04mà cũng là điều cần thiết trong bất kì mối quan hệ nào.
-
7:04 - 7:07Và tôi thật sự ngạc nhiên bởi cách nó tác động đến tôi.
-
7:07 - 7:10Sự chuyển đổi rất cơ bản trong định hướng về thể chất
-
7:10 - 7:12giúp tôi thay đổi quan điểm của mình
-
7:12 - 7:14trong mối quan hệ với băng.
-
7:14 - 7:16Và bởi vì chúng ta dùng các thiết bị
-
7:16 - 7:20để tìm cách kết nối với thế giới ngày nay,
-
7:20 - 7:23tôi đã thật sự tạo ra một thiết bị gọi là "Trang phục ôm băng"
-
7:23 - 7:25(Tiếng cười)
-
7:25 - 7:28Và nó được chế tạo từ một vật liệu phản ánh nhiệt
-
7:28 - 7:30dùng để điều hòa sự khác biệt về nhiệt độ
-
7:30 - 7:33giữa cơ thể người và băng,
-
7:33 - 7:36Và một lần nữa, đó là một lời mời
-
7:36 - 7:40con người nằm trên tảng băng
-
7:40 - 7:43và cho nó một cái ôm.
-
7:43 - 7:45Vậy thì thực sự đây chỉ là sự khởi đầu.
-
7:45 - 7:47Đây là những suy nghĩ đầu tiên về dự án này.
-
7:47 - 7:50Như là với những bức tường, về cách mà tôi muốn "tường hóa" hơn
-
7:50 - 7:54với dự án này, tôi thật sự muốn tiến thêm một bước nữa.
-
7:54 - 7:56Vậy nên ý định của tôi
-
7:56 - 8:00là thật sự sẽ dành 10 năm tới
-
8:00 - 8:04để thực hiện một xê-ri các dự án hợp tác
-
8:04 - 8:06mà trong đó tôi sẽ làm việc với những người từ các lĩnh vực khác nhau --
-
8:06 - 8:08các nghệ sĩ, kĩ thuật viên, nhà khoa học --
-
8:08 - 8:10để hợp tác trên dự án
-
8:10 - 8:13về cách mà chúng ta có thể cải thiện mối liên hệ con người-băng
-
8:14 - 8:17Vậy trên hết, để dừng lại
-
8:17 - 8:20tôi muốn đề cập rằng chúng ta đang ở thời đại
-
8:20 - 8:23của truyền thông và sự tăng nhanh của các thiết bị
-
8:23 - 8:26và điều đó thật to lớn, phấn khích và hấp dẫn
-
8:26 - 8:28nhưng theo tôi điều thật sự quan trọng
-
8:28 - 8:30là suy nghĩ về cách chúng ta có thể đồng thời
-
8:30 - 8:33duy trì cảm giác ngạc nhiên và một ý thức phản biện
-
8:33 - 8:36về những công cụ mà chúng ta sử dụng, và những cách mà trong đó chúng ta liên hệ với thế giới
-
8:36 - 8:38Cảm ơn.
-
8:38 - 8:44(Vỗ tay)
- Title:
- Kate Hartman: Nghệ thuật giao tiếp qua trang phục.
- Speaker:
- Kate Hartman
- Description:
-
Nghệ sỹ Kate Hartman sử dụng các trang phục điện tử để khám phá cách thức mà chúng ta giao tiếp với nhau và với thế giới. Trong buổi nói chuyện kỳ lạ và gợi lên nhiều suy nghĩ này, cô giới thiệu những thiết bị như "Chiếc mũ Tự thoại", " Trái tim phập phồng", "Trang phục ôm băng" và một số thiết bị kỳ lạ khác.
- Video Language:
- English
- Team:
closed TED
- Project:
- TEDTalks
- Duration:
- 08:45
![]() |
Dimitra Papageorgiou approved Vietnamese subtitles for The art of wearable communication | |
![]() |
Phan Chau accepted Vietnamese subtitles for The art of wearable communication | |
![]() |
Phan Chau edited Vietnamese subtitles for The art of wearable communication | |
![]() |
Phan Chau edited Vietnamese subtitles for The art of wearable communication | |
![]() |
Phan Chau edited Vietnamese subtitles for The art of wearable communication | |
![]() |
Phan Chau edited Vietnamese subtitles for The art of wearable communication | |
![]() |
Phan Chau edited Vietnamese subtitles for The art of wearable communication | |
![]() |
Phan Chau edited Vietnamese subtitles for The art of wearable communication |