-
Bạn biết đấy, bạn có thể gây khó chịu cho mọi người
-
theo một cách tuyệt đẹp, một cách rất thận trọng
-
bạn chỉ việc nói với họ: "Bạn quên điều gì?"
-
Ồ, tôi không biết nữa. Có phải tôi giả vờ để nhớ lại?
-
Ô, tôi không thật sự muốn lôi kéo bạn vào việc đó, ý tôi là việc đó không khó.
-
Có một vài điều rõ ràng là bạn hoàn toàn quên mất.
-
Nhưng bạn dễ dàng nhớ lại nó bởi vì nó quá rõ ràng.
-
Điều khó nhất trên thế gian là việc nghĩ tới
-
việc gì khá rõ ràng mà tôi đã quên đi?
-
Chết tiệt, đó là việc gì?
-
Ồ, bạn nghĩ bạn là người như thế nào?
-
Bạn trả lời câu hỏi đó thế nào> Bạn là ai?
-
Bạn sẽ nói ra tên bạn à?
-
Bạn nói "Tôi là Joe Doe, bởi vì tôi là Alan Watts."
-
Đó không phải là câu trả lời đúng!
-
Đó là những gì người khác nói với bạn, với bản thân bạn!
-
Họ đặt cho bạn một cái tên và họ gợi ý cho bạn
-
đồng nhất với nó và đồng hành như thể nó được mong đợi để đồng hành cùng bạn.
-
Nhưng đó không phải là bạn, bạn biết rõ điều đó.
-
Quay lại ký ức của bạn, trở về thời điểm bạn còn ẳm ngữa trước lúc mọi người bắt đầu nói với bạn tất cả về điều này.
-
Bạn là ai?
-
Và nếu bạn nhận ra rằng bạn biết rất rõ bạn là ai
-
Cái gì là cơ bản bạn có, sâu trong thâm tâm, xa hơn nữa
-
đơn giản chỉ là cái khung và cấu trúc của bản thân sự sống đang tồn tại
-
đó chỉ là một âm mưu mà bạn không phải giữ bí mật về nó.
-
Bởi lẻ con người là như thế. Và nếu như một ai đó nhận ra điều đó và những người khác có vẻ như bị một chút xúc phạm.
-
Và họ nói: "Ồ làm thế nào bạn trở nên vĩ đại thế?"
-
Do đó, mỗi người nhận một ơn gọi cho chính con người họ
-
và đem ơn gọi đó vào nền văn minh Kitô giáo, ngưới ta nói
-
'Bạn nghĩ bạn là ai? Bạn là Chúa Giêsu Kitô ư?
-
Hoăc bạn có thể nói; " Gi eessu Kit ô đã nói ông ấy là Gi eessu Kit ô và ai
-
và đó lã những gì bạn đang làm cho tôi
-
Chỉ có một, và chỉ một chốn nghỉ ngơi của tâm hồn, của tinh thần.
-
Nơi mà ai cũng biết rõ
-
bạn không chỉ là một chú chuột vô trách nhiệm
-
đã được ném vào thế giới này
-
Nhưng bạn đang thực sự làm công việc này.
-
Bạn đang thực hiện nó
-
Chỉ là bạn không thể thừa nhận nó theo cách mà bạn vẫn làm
-
rằng bạn có trách nhiệm trên từng nhịp đập của tim bạn
-
Bạn nói: "Oh, đó không phải là việc của tôi. Tôi không điều khiển quả tim tôi"
-
Liệu bạn có sự điều khiển nào cho ý thức mình? Bạn có biết bạn sẽ làm gì không?