-
Xin chào, tôi là Tony và đây là
Mỗi Khung Hình một Bức Tranh.
-
Thứ cơ bản nhất chúng ta thấy
trong ngôn ngữ điện ảnh có lẽ là đây;
-
Cảnh
-
Cảnh Nghịch Hướng
-
Gần như mọi bộ phim bạn xem
sẽ..
-
Gần như mọi bộ phim bạn xem
sẽ đầy ắp những phân đoạn như vậy.
-
Hầu hết các nhà làm phim sử dụng chúng
như một cách nhanh gọn để ghi hình cảnh hội thoại.
-
Giữ nguyên vị trí của diễn viên,
sử dụng nhiều máy quay
-
quay 10 cảnh, và sau đó
đưa ra quyết định ở hậu kỳ.
-
Nhưng tôi cho rằng Cảnh | Cảnh Nghịch Hướng
vẫn là một kĩ thuật mạnh mẽ
nếu chúng được thực hiện một cách chính xác và hợp lý
-
và các tác phẩm của Joel & Ethan Coen là những ví dụ điển hình.
-
-"Tụi tao cứ nghĩ mày là..."
-
-"...một con nhái."
-
Bởi vì anh em nhà Coen là bậc thầy về những cảnh hội thoại,
họ thực hiện chúng bằng cách giữ các cảnh quay
đơn giản nhưng rõ ràng.
-
-"Tôi có thể chia sẻ điều này
với ông được không?"
-
Vậy thì hôm nay, chúng ta hãy xem xét lại
Cảnh | Cảnh Nghịch Hướng
-
Chúng ta có thể học được gì từ cách
anh em nhà Coen sử dụng chúng?
-
-"Để tôi hỏi cô điều này..."
-
-"Liệu một thằng đần
có thể nghĩ ra thứ này?"
-
Một trong những điều đầu tiên
bạn để ý về anh em nhà Coen đó là
-
họ thích quay cảnh hội thoại từ
bên trong không gian của cuộc đối thoại.
-
và điều đó có nghĩa máy quay thường
được đặt ở giữa hai nhân vật
-
sao cho mỗi nhân vật đều có
những cảnh quay riêng rẽ.
-
-"Tao nói vậy mày hiểu chứ?"
-
Nói cách khác,
họ quay rất nhiều cảnh đơn.
-
-"Tôi xin lỗi. Nãy giờ tôi không nghe gì cả."
-
Những nhà làm phim khác, như Paul Greengrass,
thích đặt máy quay phía sau diễn viên,
-
sử dụng ống kính tiêu cự rất dài,
khiến bạn cảm giác như mình đang nghe lén
-
-"Tôi muốn biết chuyện gì đã xảy ra"
-"Chuyện xảy ra ư?"
-
-"Jason Bourne chứ cái gì.
Cô đã có hồ sơ rồi đấy."
-
-"Thôi tào lao đi."
-
Anh em nhà Coen và Roger Deakins
không làm như thế.
-
Trên thực tế, họ quay hầu như hoàn toàn
bằng ống kính góc rộng
-
-"À tôi có những quan điểm khá mạnh mẽ
về ống kính và cá nhân tôi..."
-
-"...Tôi đang ngồi đây nói với anh và
anh đang quay tôi từ phía kia..."
-
-"...qua vai, chắc là bằng một máy quay.
Tôi hiếm khi làm thế."
-
-"Vì tôi nghĩ, anh biết đấy,
máy quay muốn như thế này..."
-
-"Đối với tôi,
tôi sẽ quay những cảnh đơn từ trong này."
-
Và nếu bạn làm thế, hãy chuyển qua
một ống kính rộng hơn và đưa máy quay đến gần hơn
-
Nó sẽ trở thành...
-
-"Nó khác biệt phải không? Anh biết đấy,
đó là cảm giác về sự hiện diện..."
-
-"Anh ở ngay đấy với một ai,
khác hẳn với khi nãy..."
-
-"...tôi nghĩ theo phương diện tâm lý học,
nó đem lại những hiệu quả khác nhau..."
-
Nhưng những hiệu quả tâm lý đó là gì?
-
Nếu một ống kính có tiêu cự dài
làm bạn có cảm giác như đang nghe trộm,
vậy thì ống kính này làm bạn cảm thấy như thế nào?
-
-"Này, nghe này,
có điều gì rất sai ở đây!"
-
-"Tôi không muốn album Abraxas của Santana."
-
-"Tôi vừa trải qua
một vụ tai nạn ô tô tồi tệ"
-
Tôi sẽ nói rằng đó là 2 cảm giác:
-
khá là không thoải mái...
-
và khá là hài hước.
-
và cảm nhận như vậy là hợp lý.
-
Bời vì anh em nhà Coen
thích cô lập những cá nhân
-
bẫy họ trong những tình huống mà
họ thực sự không có quyền kiểm soát.
-
Và bởi vì ống kính ở ngay đó...
-
-"Chúng ta đã thỏa thuận rồi.
Và thoả thuận là thoả thuận."
-
-"Có phải Jerry không? Anh đi mà hỏi 3 linh hồn khốn khổ
ở Brainerd xem thoả thuận có phải là thoả thuận không."
-
Bạn cũng bị mắc kẹt với họ.
-
Một hiệu quả khác là về mặt hình ảnh.
-
Nhà Coen quay hầu hết bằng ống kính 27mm hay 32mm
-
và họ thường quay cận cảnh vào
để làm quá lên một phần nào đó trên khuôn mặt diễn viên.
-
-"Frank Raffo, anh rể của tôi là thợ cắt tóc."
-
-"Giời ạ, hắn nói giỏi lắm."
-
Dùng ống kính góc rộng không chỉ làm phóng đại khuôn mặt...
-
...mà nó còn phóng đại các chuyển động hướng về phía máy quay,
điển hình như việc camera được di chuyển gần vào để quay cận mặt.
-
-"Và nó cũng đem lại cảm giác của sự chuyển động"
-
-"Như khi tôi đưa tay tới rồi lui khỏi máy quay.."
-
-"...ống kính góc rộng sẽ đem lại nhiều hiệu quả hơn."
-
-"Và kể cả khi tôi xoay người, như thế này."
-
-"Vậy thì đừng có để nó xảy ra như thế."
-
-"Cảnh quay sẽ trở nên sống động hơn,
góc cạnh hơn."
-
-"Em đùa anh đấy à? Chúng ta còn có gia đình ở đây mà!"
-
Hiệu quả thứ ba của việc
quay nhiều cảnh đơn theo cách này..
-
...là về cảnh trí xung quanh.
-
Những cảnh quay như này
có được sự cân bằng tốt...
-
...giữa nhân vật và mọi thứ xunh quanh cô ta.
-
-"Tôi sẽ rất ngạc nhiên
nếu nghi phạm của chúng ta đến từ Brainerd."
-
-"Yah."
-
Và nó giúp chúng ta nhìn nhận nhanh chóng về các nhân vật phụ.
-
Hãy nghĩ về việc bạn hiểu về người phụ nữ này đến đâu
chỉ thông qua quần áo
và không gian làm việc của cô ta.
-
-"Chúng tôi không thể tiết lộ bất kì thông tin gì."
-
Nhưng điều tách biệt nhà Coen khỏi các nhà làm phim khác
-
...chính là nhịp điệu trong khâu biên tập của họ.
-
-"Chúng ta sẽ dìm giá cổ phiếu."
-
-"Đến khi chúng ta có thể mua được 50% tổng số"
-"51."
-
-"Không tính đến mezzanine'"
-
-"Được đấy!"
-"Nên là như vậy!"
-
-"Rồi sẽ được thôi!"
-"Đã được rồi thưa các vị!"
-
Nhiều người cho rằng nhịp điệu đến từ các câu thoại.
-
Nhưng nhịp điệu thật ra không đến từ lời nói.
-
Nhiều khi, để cảm nhận được nhịp điệu,
bạn phải xem khi nó được thực hiện tệ.
-
Đây là cảnh từ một bộ phim họ viết
nhưng không đạo diễn.
-
Hãy để ý khoảng dừng gượng gạo
giữa hai câu thoại.
-
-"Chả phải là tôi đánh giá gì đâu."
-
-"Ồ tuyệt vời quá."
-
-"Nhưng hiện giờ có một giải đấu ồn ã nào đang diễn ra không?"
-
Mọi thứ có vẻ khá "sai"
-
Bây giờ hãy xem cảnh mà nhà Coen đạo diễn.
-
-"Thuốc?"
-
-"Ok."
-
Và nhịp điệu này giúp nhấn mạnh rất nhiều cảnh phim của họ...
-
và đó cũng là cách mà họ
tìm ra được những khoảnh khắc không lời
mà các đạo diễn khác không để ý đến.
-
Nhưng cuối cùng thì những lựa chọn này
kết tinh thành gì?
-
Theo tôi thì chúng tạo nên một sắc thái riêng biệt.
-
Bởi vì ở một góc độ, nhà Coen muốn bạn
cười vào những con người này.
-
Không phải tự nhiên mà họ dùng ống kính góc rộng
để phóng đại phần mặt
-
và dùng những khoảnh khắc đó để làm chi tiết gây cười.
-
Nhưng ở một góc độ khác, nhà Coen lại muốn
bạn đồng cảm với những nhân vật này.
-
Họ căn khung hình đủ rộng để bạn
nhìn thấy cảnh vật xung quanh
-
...và họ đặt ống kính ngay cạnh nhân vật
khi họ ở những thời khắc tồi tệ nhất.
-
-"Tôi sắp chết rồi."
-
-"Làm gì đi chứ. Giúp tôi đi chứ!"
-
Có một câu nói cổ:
Rằng, bị kịch thì quay cận cảnh.
-
Còn Hài Hước thì quay góc rộng.
-
Nhưng đối với nhà Coen thì
những đặc trưng này thường lẫn lộn với nhau.
-
Họ thể hiện bi kịch và hài hước chung
trong cùng một cảnh quay đơn thân mật.
-
-"Tôi nhớ Mike."
-
Và đó chính là điều lôi cuốn trong cách làm phim của họ
-
Bởi vì các cảnh hội thoại
không chỉ đơn thuần để ghi lại hội thoại.
-
Chúng còn bao gồm
cả những hành vi không lời.
-
-"Tôi đoán là việc này không
có ý nghĩa gì với ông cả."
-
-"Tất nhiên là có chứ,
Tôi có thể kể cho ông nghe vài câu chuyện.."
-
-"Ý của tôi là thế đấy!
ai trong chúng ta cũng có chuyện để kể.."
-
Và bằng cách đặt máy quay ở đây,
-
đồng thời sử dụng một ống kính góc rộng,
đi theo một nhịp điệu cụ thể
-
nhà Coen đã tìm ra một cách tiếp cận
thú vị, sử dụng những công cụ đơn giản nhất.
-
Cảnh
-
Cảnh Nghịch Hướng