< Return to Video

Cuộc đấu tranh của chúng ta cho quyền người khuyết tật - và tại sao chúng ta vẫn chưa hoàn thành

  • 0:01 - 0:04
    Tôi sinh năm 1947,
    đã rất lâu trước đây,
  • 0:05 - 0:09
    và khi tôi 18 tháng tuổi,
    Tôi mắc bệnh bại liệt.
  • 0:10 - 0:13
    Tôi ở trong lồng phổi nhân tạo
    khoảng ba tháng
  • 0:13 - 0:15
    và ra vào bệnh viện khoảng ba năm.
  • 0:16 - 0:19
    Bây giờ, chúng tôi có rất nhiều
    hàng xóm trong vùng Brooklyn,
  • 0:19 - 0:23
    và một vài người trong số họ
    đã rất tích cực giúp đỡ cha mẹ tôi.
  • 0:23 - 0:27
    Một vài người trong số họ
    lại thực sự sợ bị lây bệnh,
  • 0:27 - 0:30
    và họ thậm chí không dám đi
    qua trước cửa nhà chúng tôi.
  • 0:30 - 0:33
    Họ đã phải đi ngang qua đường.
  • 0:34 - 0:39
    Tôi nghĩ đó là thời gian khi
    gia đình tôi bắt đầu nhận ra
  • 0:39 - 0:41
    khuyết tật có nghĩa là gì
    với một số người:
  • 0:41 - 0:42
    nỗi sợ hãi.
  • 0:43 - 0:47
    Và một điều không chắc rằng
    tôi có thể sống ở nhà,
  • 0:47 - 0:51
    mặc dù tôi đã không biết về điều này
    cho đến khi tôi 36 tuổi.
  • 0:51 - 0:54
    Tôi đã có cuộc trò chuyện
    với cha mình vào một đêm,
  • 0:54 - 0:57
    và ông nói, "Con biết không,
    khi con hai tuổi,
  • 0:57 - 0:59
    một trong các bác sĩ đã gợi ý
    với mẹ con và cha
  • 0:59 - 1:02
    để con sống trong một
    cơ sở chuyên biệt,
  • 1:02 - 1:05
    để họ có thể tiếp tục
    cuộc sống của mình
  • 1:05 - 1:06
    và nuôi con của họ
  • 1:06 - 1:11
    và đại loại giải quyết xong với
    tất cả những thứ liên quan đến khuyết tật.
  • 1:11 - 1:15
    Tôi đã không tin cha mình,
    không phải vì ông là kẻ nói dối,
  • 1:15 - 1:18
    mà là tôi chưa bao giờ
    nghe về chuyện này,
  • 1:18 - 1:20
    và thực tế là mẹ tôi
    đã công nhận điều đó.
  • 1:20 - 1:22
    Bà đã không bao giờ
    muốn nói với tôi.
  • 1:22 - 1:27
    Nhưng thực tế, tôi không biết tại sao
    tôi đã rất ngạc nhiên bởi chuyện này,
  • 1:27 - 1:30
    vì khi tôi năm tuổi,
  • 1:30 - 1:34
    và mẹ tôi, giống như những bà mẹ
    và ông bố khác ở khắp nước Mỹ,
  • 1:34 - 1:37
    đã đưa tôi đến trường để đăng ký học,
  • 1:37 - 1:41
    bà đẩy xe lăn của tôi tới trường
    nơi không xa nhà chúng tôi,
  • 1:41 - 1:44
    kéo xe lăn lên các bậc thềm tới trường,
  • 1:44 - 1:46
    và chúng tôi được chào đón
    bởi hiệu trưởng.
  • 1:46 - 1:48
    Không thực sự chào đón.
  • 1:48 - 1:53
    Nhưng hiệu trưởng đã nói, không,
    tôi không thể đến trường đó
  • 1:53 - 1:56
    vì nó không hỗ trợ người khuyết tật.
  • 1:56 - 1:58
    Nhưng ông nói chúng tôi
    không cần lo lắng,
  • 1:58 - 2:03
    vì Hội đồng giáo dục sẽ cử
    một giáo viên tới nhà tôi.
  • 2:03 - 2:05
    Và họ đã làm thế
  • 2:05 - 2:09
    cho khoảng hai tiếng rưỡi
  • 2:09 - 2:10
    một tuần.
  • 2:10 - 2:11
    (Khán giả thì thầm)
  • 2:11 - 2:13
    Nhưng như cử chỉ đẹp,
  • 2:13 - 2:16
    họ cử thêm một nhà vật lý trị liệu
  • 2:16 - 2:19
    người dạy tôi những
    kỹ năng cơ bản nhất
  • 2:19 - 2:21
    của việc thêu chữ thập.
  • 2:21 - 2:23
    (Cười)
  • 2:23 - 2:24
    Tôi không thêu hôm nay.
  • 2:24 - 2:26
    (Cười)
  • 2:26 - 2:30
    Tôi đã không đến trường trong
    một tòa nhà xây dựng thực sự
  • 2:30 - 2:32
    cho đến khi tôi chín tuổi,
  • 2:32 - 2:35
    và sau đó tôi ở trong các lớp
    với những trẻ khuyết tật
  • 2:35 - 2:39
    trong một trường mà có
    chủ yếu trẻ không khuyết tật.
  • 2:39 - 2:40
    Và trong các lớp học của tôi,
  • 2:41 - 2:44
    có những học sinh ở tuổi 21.
  • 2:45 - 2:47
    Và sau đó, sau tuổi 21,
  • 2:47 - 2:50
    họ đến một nơi gọi là
    hội thảo cho người khuyết tật
  • 2:50 - 2:52
    với công việc phục dịch
  • 2:52 - 2:55
    mà không kiếm được gì hoặc
    dưới mức lương tối thiểu.
  • 2:55 - 2:59
    Tôi đã hiểu được sự kỳ thị.
  • 2:59 - 3:01
    Cha mẹ tôi cũng đã hiểu được sự kỳ thị.
  • 3:01 - 3:04
    Cha mẹ tôi đến từ Đức.
  • 3:04 - 3:08
    Họ là người Đức gốc Do Thái
    đã rời đi vào thập niên 1930,
  • 3:08 - 3:10
    chạy khỏi nạn diệt chủng Holocaust.
  • 3:10 - 3:13
    Cha mẹ tôi lạc mất gia đình
    và họ mất đi cha mẹ mình.
  • 3:13 - 3:17
    Cả cha và mẹ tôi đã mất cha mẹ
    trong nạn diệt chủng Holocaust.
  • 3:17 - 3:19
    Và vì thế họ nhận ra
  • 3:19 - 3:21
    rằng họ không thể im lặng
  • 3:21 - 3:24
    vì những thứ sai trái đến với tôi
    trong cuộc đời tôi.
  • 3:25 - 3:26
    Không phải chỉ cá nhân tôi,
  • 3:26 - 3:29
    mà cả những thứ xung quanh tôi.
  • 3:29 - 3:32
    Họ biết rằng vì tôi sử dụng xe lăn,
  • 3:32 - 3:36
    không trường cấp ba nào ở New York,
    hay trong toàn bộ thành phố,
  • 3:36 - 3:38
    có hỗ trợ cho xe lăn,
  • 3:38 - 3:40
    vì vậy những gì cho rằng xảy đến
  • 3:40 - 3:44
    là tôi sẽ quay trở lại giáo dục tại nhà
  • 3:44 - 3:46
    cùng với rất nhiều học sinh khác.
  • 3:46 - 3:51
    Cha mẹ tôi đã nhóm hợp lại
    với những cha mẹ khác.
  • 3:51 - 3:53
    Họ đi tới Hội đồng giáo dục
  • 3:53 - 3:58
    và họ yêu cầu Hội đồng giáo dục tạo ra
    một số trường cấp ba có thể tiếp cận được.
  • 3:58 - 4:00
    Và họ đã làm vậy.
  • 4:00 - 4:02
    Vì vậy tôi và nhiều học sinh khác
  • 4:02 - 4:06
    cuối cùng có thể đến trường cấp ba,
    một trường cấp ba bình thường,
  • 4:06 - 4:08
    và có các lớp học bình thường.
  • 4:09 - 4:11
    Vậy chuyện gì xảy ra tiếp theo?
  • 4:11 - 4:15
    Tôi đã học được nhiều hơn về
    sự kỳ thị là thế nào,
  • 4:15 - 4:19
    và quan trọng, tôi biết được rằng tôi cần
    trở thành người ủng hộ của chính mình.
  • 4:20 - 4:23
    Tôi đã vào trường đại học,
    Đại học Long Island,
  • 4:23 - 4:26
    và tôi luôn muốn trở thành một giáo viên,
  • 4:26 - 4:31
    tôi học chuyên ngành phụ và
    tham gia tất cả các khóa học tương ứng,
  • 4:31 - 4:35
    sau đó khi đến thời điểm để tôi
    có một chứng nhận,
  • 4:35 - 4:38
    tôi phải làm một bài thi viết,
  • 4:38 - 4:39
    một bài thi nói,
  • 4:39 - 4:41
    và một bài kiểm tra sức khỏe.
  • 4:41 - 4:45
    Tại thời điểm đó, cả ba bài thi này
  • 4:45 - 4:48
    đều được đưa ra ở những khu nhà
    không hỗ trợ người khuyết tật,
  • 4:48 - 4:52
    tôi có những người bạn mà
    đưa tôi lên xuống các bậc thang
  • 4:53 - 4:54
    cho những kỳ thi này,
  • 4:54 - 4:56
    không phải trong xe lăn gắn máy.
  • 4:56 - 4:57
    (Cười)
  • 4:57 - 4:58
    Trong một chiếc xe lăn thường.
  • 4:59 - 5:02
    Nhưng tôi đã vượt qua bài thi nói.
  • 5:02 - 5:04
    Tôi đã vượt qua bài thi viết.
  • 5:05 - 5:09
    Bài thi sức khỏe của tôi
    là một thứ hoàn toàn khác.
  • 5:10 - 5:13
    Một trong những câu hỏi đầu tiên
    bác sĩ đã hỏi tôi
  • 5:13 - 5:18
    là liệu tôi có thể cho cô xem
    cách tôi đi đến nhà tắm.
  • 5:20 - 5:22
    Tôi lúc đó 22 tuổi
  • 5:22 - 5:24
    và bạn biết khi bạn đến
    bất cứ buổi phỏng vấn nào,
  • 5:24 - 5:28
    bạn nghĩ về tất cả các loại câu hỏi
    mà người ta có thể hỏi bạn?
  • 5:28 - 5:29
    (Cười)
  • 5:29 - 5:31
    Câu này không trong số đó.
  • 5:32 - 5:34
    Và tôi đã rất kinh ngạc
  • 5:34 - 5:36
    vì tôi nghe nói rằng
  • 5:36 - 5:39
    không có người khuyết tật nào
    đang sử dụng xe lăn
  • 5:39 - 5:41
    là giáo viên ở New York,
  • 5:41 - 5:45
    nên mỗi bước đi dọc con đường mà
    tôi đang kỳ vọng là điều gì đó rất tệ.
  • 5:45 - 5:47
    Nên tôi đã nói với cô,
  • 5:47 - 5:50
    nó có phải là một yêu cầu
    giáo viên phải cho sinh viên xem
  • 5:50 - 5:51
    cách đi tới nhà tắm không?
  • 5:52 - 5:54
    Nếu là vậy, tôi có thể làm điều đó.
  • 5:55 - 5:58
    Và không có gì ngạc nhiên,
  • 5:58 - 5:59
    tôi bị trượt
  • 5:59 - 6:02
    vì tôi đã không vượt qua
    bài kiểm tra sức khỏe.
  • 6:02 - 6:05
    Lý do chính thức mà
    tôi bị từ chối công việc
  • 6:05 - 6:12
    là chứng liệt của
    di chứng bại liệt - Tôi xin lỗi.
  • 6:12 - 6:17
    Liệt cả hai chân, di chứng
    của bệnh bại liệt.
  • 6:17 - 6:19
    Thật tình, tôi đã không biết
    từ "di chứng" nghĩa là gì,
  • 6:19 - 6:22
    nên tôi đã xem một từ điển,
    và nó có nghĩa là "bởi vì".
  • 6:23 - 6:26
    Tôi bị từ chối giấy cấp bằng
    vì tôi không thể đi.
  • 6:27 - 6:29
    Vậy tôi sẽ phải làm gì?
  • 6:29 - 6:32
    Đây là thời gian thực sự
    quan trọng trong đời tôi.
  • 6:32 - 6:34
    vì nó có thể là lần đầu tiên
  • 6:34 - 6:39
    tôi có thể thách thức
    cơ chế này, chính tôi,
  • 6:39 - 6:42
    và dù tôi đang làm việc với rất nhiều
    bạn khác cũng bị khuyết tật
  • 6:43 - 6:45
    những người đang khích lệ tôi
    tiến về phía trước,
  • 6:45 - 6:48
    thì nó vẫn khá đáng sợ.
  • 6:48 - 6:49
    Nhưng tôi thực sự rất may mắn.
  • 6:49 - 6:54
    Tôi có một người bạn là một sinh viên
    khuyết tật ở Đại học Long Island
  • 6:54 - 6:57
    và cũng là cộng tác viên tại
    tờ " Thời báo New York"
  • 6:57 - 6:59
    và khi anh có thể trở thành
    một phóng viên
  • 7:00 - 7:03
    để viết một bài thực sự tốt
    về những gì đã xảy ra
  • 7:03 - 7:06
    và tại sao anh nghĩ
    những gì đã xảy ra là sai trái.
  • 7:07 - 7:11
    Ngày tiếp theo có một bài xã luận
    ở tờ "Thời báo New York"
  • 7:11 - 7:14
    với tựa đề "Con người
    và Hội đồng giáo dục"
  • 7:14 - 7:17
    và tờ "Thời báo New York"
    đã ra mặt hỗ trợ
  • 7:17 - 7:19
    cho việc tôi lấy bằng giảng dạy.
  • 7:19 - 7:23
    (Vỗ tay)
  • 7:23 - 7:24
    Cùng ngày hôm đó,
  • 7:24 - 7:29
    tôi nhận được cuộc gọi từ một luật sư
    đang viết cuốn sách về quyền công dân.
  • 7:29 - 7:32
    Và ông đã gọi để phỏng vấn tôi,
  • 7:32 - 7:35
    và tôi cũng đang phỏng vấn ông.
  • 7:35 - 7:36
    Ông đã không biết điều đó.
  • 7:36 - 7:39
    Và cuối buổi trò chuyện, tôi nói,
  • 7:39 - 7:43
    "Liệu ông có sẵn lòng đại diện cho tôi?
    tôi muốn kiện Hội đồng giáo dục."
  • 7:43 - 7:44
    Và ông đồng ý.
  • 7:44 - 7:50
    Giờ đây, đôi khi tôi nói rằng những
    ngôi sao đã xếp hàng quanh phiên tòa ấy,
  • 7:50 - 7:53
    vì chúng tôi có một thẩm phán tuyệt vời:
  • 7:53 - 7:59
    thẩm phán nữ Mỹ Phi đầu tiên --
  • 7:59 - 8:00
    (Cười)
  • 8:00 - 8:03
    Constance Baker Motley.
  • 8:03 - 8:09
    (Vỗ tay)
  • 8:09 - 8:13
    Và bà biết sự kỳ thị khi bà thấy nó.
  • 8:13 - 8:15
    (Cười)
  • 8:15 - 8:19
    Bà mạnh mẽ kêu gọi Hội đồng giáo dục
  • 8:19 - 8:23
    cho tôi một bài kiểm tra sức khỏe khác,
  • 8:23 - 8:24
    và họ đã làm vậy.
  • 8:24 - 8:27
    Và tôi nhận được bằng của mình,
  • 8:27 - 8:29
    trong khi mất một vài tháng
  • 8:29 - 8:32
    để tôi thực sự có được đề xuất
    công việc từ một hiệu trưởng,
  • 8:32 - 8:36
    Cuối cùng tôi đã có việc và bắt đầu
    giảng dạy mùa thu đó
  • 8:36 - 8:39
    trong trường mà tôi đã đến học,
  • 8:39 - 8:40
    lớp hai.
  • 8:41 - 8:43
    Vậy rồi--
  • 8:43 - 8:46
    (Vỗ tay)
  • 8:46 - 8:48
    Đó là một buổi hội thảo Ted khác.
  • 8:48 - 8:49
    (Cười)
  • 8:49 - 8:53
    Nhưng tôi biết cũng như bạn bè tôi,
  • 8:54 - 8:56
    và những người tôi không biết
    khắp đất nước này,
  • 8:56 - 8:59
    rằng chúng tôi phải là những người
    ủng hộ chính mình,
  • 8:59 - 9:04
    rằng chúng tôi cần chiến đấu
    chống lại quan điểm của người khác
  • 9:04 - 9:07
    rằng nếu bạn bị khuyết tật,
    bạn cần được chữa trị,
  • 9:07 - 9:10
    rằng sự bình đằng không phải là
    một phần của sự công bằng.
  • 9:10 - 9:13
    Và chúng tôi đã học được từ
    cuộc vận động quyền công dân
  • 9:13 - 9:15
    và từ cuộc vận động
    về quyền phụ nữ.
  • 9:16 - 9:19
    Chúng tôi đã học từ họ về
    chủ nghĩa hoạt động của họ
  • 9:19 - 9:21
    và khả năng của họ để đến với nhau,
  • 9:21 - 9:23
    không chỉ để thảo luận vấn đề
  • 9:24 - 9:25
    mà còn thảo luận các giải pháp.
  • 9:25 - 9:30
    Và những gì được tạo ra chúng tôi gọi là
    Cuộc vận động quyền người khuyết tật.
  • 9:31 - 9:34
    Tôi muốn nói với bạn
    một vài điều khó hiểu.
  • 9:35 - 9:37
    Bạn nghĩ có bao nhiêu người
  • 9:38 - 9:42
    điều phối giao thông ở đại lộ Madison
  • 9:42 - 9:44
    trong suốt giờ cao điểm ở New York?
  • 9:44 - 9:46
    Bạn có đoán được không? Bao nhiêu?
  • 9:46 - 9:48
    (Khán giả hét câu trả lời)
  • 9:49 - 9:51
    Năm mươi.
  • 9:52 - 9:53
    Một người có thể quá ít.
  • 9:54 - 9:55
    Năm mươi người.
  • 9:55 - 9:58
    Và không có xe tuần tra
    hỗ trợ người khuyết tật,
  • 9:58 - 10:01
    họ đã phải tìm cách
    xoay sở với chúng tôi.
  • 10:01 - 10:03
    (Cười)
  • 10:03 - 10:05
    (Vỗ tay)
  • 10:05 - 10:08
    Nhưng hãy để tôi nói
    cho bạn một điều khác.
  • 10:08 - 10:12
    Có bao nhiêu người điều phối
    xe buýt ở New York
  • 10:12 - 10:16
    khi họ từ chối để bạn lên
    vì bạn ngồi xe lăn?
  • 10:17 - 10:19
    Một. Đó là câu trả lời đúng.
  • 10:20 - 10:22
    Vậy bạn phải làm gì
  • 10:22 - 10:24
    di chuyển xe lăn của mình --
  • 10:24 - 10:27
    (Cười)
  • 10:27 - 10:31
    trượt vào đúng nơi
    ngay trước bậc lên xuống
  • 10:31 - 10:35
    và đẩy một chút xuống phía dưới,
  • 10:35 - 10:36
    và sau đó xe buýt không thể chạy.
  • 10:36 - 10:40
    (Cười)
  • 10:40 - 10:44
    Bất cứ ai trong các bạn muốn
    học cách làm điều đó,
  • 10:44 - 10:45
    nói với tôi sau buổi này.
  • 10:45 - 10:47
    (Cười)
  • 10:47 - 10:53
    Năm 1972, tổng thống Nixon phủ quyết
    đạo luật tái hòa nhập cộng đồng.
  • 10:54 - 10:56
    Chúng tôi đã chống đối.
    Ông đã ký phê chuẩn nó.
  • 10:57 - 11:02
    Sau đó các quy định cần được
    ban hành để thi hành luật đó
  • 11:02 - 11:05
    đã không được ký thông qua.
  • 11:05 - 11:07
    Chúng tôi biểu tình.
    Chúng đã được ký thông qua.
  • 11:08 - 11:12
    Và khi những người Mỹ với đạo luật
    về người khuyết tật, ADA,
  • 11:12 - 11:15
    Tuyên ngôn giải phóng nô lệ
    của chúng tôi,
  • 11:15 - 11:20
    được xem như không được thông qua
    ở Thượng viện và Hạ viện Mỹ,
  • 11:20 - 11:24
    những người khuyết tật từ
    khắp nước Mỹ tập hợp lại với nhau
  • 11:24 - 11:28
    và họ bò lên các bậc của trụ sở
    Quốc hội Hoa Kỳ.
  • 11:30 - 11:32
    Đó là một ngày kỳ diệu,
  • 11:32 - 11:36
    Thượng viện và Hạ viện đã
    thông qua đạo luật ADA.
  • 11:37 - 11:42
    Và sau đó tổng thống Bush
    đã ký đạo luật ADA.
  • 11:42 - 11:44
    Đó là một bức ảnh tuyệt vời.
  • 11:44 - 11:48
    Tổng thống Bush ký đạo luật ADA
    trên thảm cỏ Nhà Trắng.
  • 11:48 - 11:50
    Đó là một ngày tuyệt diệu,
  • 11:50 - 11:52
    và có khoảng 2.000 người ở đó.
  • 11:53 - 11:57
    Đó là ngày 26 tháng 7 năm 1990.
  • 11:58 - 12:01
    Và một trong những lời phát biểu
    nổi tiếng nhất trong bài diễn văn của ông
  • 12:01 - 12:07
    là "Hãy để những bức tường ngăn cách
    đáng hổ thẹn này sụp đổ."
  • 12:08 - 12:10
    Với bất cứ ai trong phòng này
  • 12:10 - 12:14
    người 50 tuổi hoặc nhiều hơn, có thể
    hay thậm chí 40 hoặc nhiều hơn,
  • 12:14 - 12:17
    bạn có nhớ thời kỳ không có
    những bờ dốc trên đường phố,
  • 12:17 - 12:19
    khi xe buýt không hỗ trợ
    người khuyết tật,
  • 12:19 - 12:21
    khi tàu hỏa không hỗ trợ
    người khuyết tật,
  • 12:21 - 12:25
    nơi mà nhà vệ sinh không có lối đi
    cho xe lăn ở các siêu thị mua sắm,
  • 12:25 - 12:28
    nơi bạn không có một người
    phiên dịch ngôn ngữ ký hiệu,
  • 12:28 - 12:32
    hay chú thích, hoặc chữ nổi
    hoặc bất cứ loại hỗ trợ khác.
  • 12:32 - 12:34
    Những điều này đang thay đổi,
  • 12:34 - 12:37
    và chúng đang truyền
    cảm hứng cho thế giới.
  • 12:37 - 12:42
    Và những người khuyết tật khắp thế giới
    muốn có luật như của chúng tôi,
  • 12:42 - 12:44
    và họ muốn những luật đó có hiệu lực.
  • 12:45 - 12:47
    Và những gì chúng ta
    vừa thấy được gọi là
  • 12:47 - 12:51
    Hiệp ước về Quyền cho
    những người khuyết tật.
  • 12:51 - 12:55
    Nó là một hiệp ước được
    thông qua năm 2006.
  • 12:55 - 12:59
    Nó đang tổ chức lễ kỷ niệm 10 năm.
  • 12:59 - 13:03
    Hơn 165 quốc gia
    tham gia hiệp ước này.
  • 13:04 - 13:08
    Đây là hiệp ước nhân quyền
    quốc tế đầu tiên
  • 13:08 - 13:11
    dành hoàn toàn cho người khuyết tật.
  • 13:12 - 13:16
    Nhưng tôi rất buồn khi phải nói rằng
    Thượng viện Mỹ của chúng ta
  • 13:16 - 13:21
    đã không đề xuất tới tổng thống
    để phê chuẩn hiệp ước này.
  • 13:21 - 13:24
    Chúng ta đã ký nó năm 2009,
  • 13:24 - 13:28
    nhưng nó vẫn chưa có hiệu lực
    cho đến khi được phê chuẩn,
  • 13:28 - 13:31
    và tổng thống -- không tổng thống nào
    có thể phê chuẩn một hiệp ước
  • 13:31 - 13:33
    mà không có sự đồng ý
    của Thượng viện.
  • 13:35 - 13:38
    Chúng tôi cảm thấy thực sự cần thiết
  • 13:38 - 13:42
    rằng Thượng viện Mỹ cần
    làm công việc của mình,
  • 13:42 - 13:46
    rằng Thượng viện cần để chúng ta
    có thể như những người Mỹ
  • 13:46 - 13:51
    không chỉ có khả năng hỗ trợ người
    khuyết tật và chính phủ khắp thế giới
  • 13:51 - 13:55
    biết về công việc tốt đẹp
    mà chúng ta đang làm,
  • 13:55 - 13:57
    mà nó thực sự quan trọng
  • 13:57 - 14:01
    rằng người khuyết tật
    cũng có những cơ hội
  • 14:01 - 14:04
    để du lịch, học tập và
    làm việc ở nước ngoài
  • 14:04 - 14:07
    như bất cứ ai trong nước ta.
  • 14:07 - 14:11
    Và khi nhiều nước không có
    cùng luật như chúng ta
  • 14:11 - 14:14
    và không làm nó có hiệu lực
    nếu họ có nó,
  • 14:14 - 14:17
    cơ hội cho người khuyết tật
    vẫn bị hạn chế nhiều hơn.
  • 14:18 - 14:20
    Khi tôi đi ra nước ngoài,
  • 14:20 - 14:23
    tôi luôn gặp những phụ nữ khuyết tật,
  • 14:23 - 14:25
    và những phụ nữ đó
    kể cho tôi những câu chuyện
  • 14:25 - 14:29
    về việc họ trải qua bạo lực
    và chiếm đoạt như thế nào
  • 14:29 - 14:33
    và nhiều trường hợp
    những dạng bạo lực này
  • 14:33 - 14:39
    đến từ thành viên gia đình
    và những người họ biết,
  • 14:39 - 14:41
    những người mà có thể
    đang làm việc cho họ.
  • 14:41 - 14:45
    Và những vụ việc này thường
    không được xét xử.
  • 14:45 - 14:47
    Tôi gặp những người khuyết tật
  • 14:47 - 14:51
    những người được mời làm việc
    bởi các doanh nghiệp
  • 14:51 - 14:55
    vì họ sống trong một đất nước
    nơi có một chế độ hạn mức,
  • 14:55 - 14:57
    và để tránh bị phạt,
  • 14:57 - 15:00
    họ sẽ thuê bạn
  • 15:00 - 15:01
    và sau đó nói với bạn,
  • 15:01 - 15:03
    "Bạn không cần đến làm việc
  • 15:03 - 15:06
    vì chúng tôi thực sự
    không cần bạn trong nhà máy."
  • 15:07 - 15:09
    Tôi đã thăm các cơ sở
  • 15:09 - 15:13
    nơi có mùi hôi hám nồng nặc
  • 15:13 - 15:16
    để trước khi bạn mở cửa
    phương tiện của bạn,
  • 15:16 - 15:18
    bạn gần như bị đẩy lùi lại,
  • 15:18 - 15:21
    và khi vào trong những cơ sở này
  • 15:21 - 15:26
    nơi mọi người nên sống trong
    cộng đồng với những hỗ trợ tương ứng
  • 15:26 - 15:29
    và nhìn mọi người gần như trần trụi,
  • 15:29 - 15:32
    những người dùng chất hóa học
  • 15:32 - 15:34
    và những người đang sống
    cuộc đời tuyệt vọng.
  • 15:35 - 15:40
    Có những thứ mà Mỹ cần làm
    nhiều hơn để sửa đổi nó.
  • 15:41 - 15:44
    Chúng ta biết sự kỳ thị
    khi chúng ta thấy nó,
  • 15:44 - 15:46
    và chúng ta cần cùng nhau chống lại nó.
  • 15:47 - 15:50
    Vậy chúng ta có thể làm gì cùng nhau?
  • 15:51 - 15:54
    Tôi khuyến khích tất cả các bạn nhận ra
  • 15:54 - 15:59
    rằng khuyết tật là gia đình bạn có thể
    tham gia bất cứ lúc nào trong đời.
  • 16:00 - 16:05
    Tôi muốn xem bằng các cánh tay
    bao nhiêu người ở đây từng gẫy xương?
  • 16:07 - 16:12
    Và sau đó, như bạn trở về hôm nay,
    tôi muốn bạn có thể viết một vài câu
  • 16:12 - 16:15
    về những gì thời gian đó
    giống như đối với bạn,
  • 16:15 - 16:18
    vì tôi thường nghe mọi người nói,
  • 16:18 - 16:21
    "Bà biết đấy, tôi không thể làm
    điều này hay làm điều kia.
  • 16:21 - 16:25
    Mọi người nói với tôi theo cách khác.
    Họ hành động khác đối với tôi."
  • 16:25 - 16:29
    Và đó là những gì tôi thấy
    và những người khuyết tật khác thấy
  • 16:29 - 16:31
    trong những bức thư gửi nhanh.
  • 16:32 - 16:34
    Nhưng chúng ta trong căn phòng này,
  • 16:34 - 16:37
    những người nghe và xem
    bài hội thảo Ted này --
  • 16:38 - 16:41
    chúng ta có thể cùng nhau
    tạo ra sự khác biệt.
  • 16:41 - 16:44
    Chúng ta có thể cùng nhau
    lên tiếng cho công lý.
  • 16:44 - 16:47
    Chúng ta có thể cùng nhau giúp
    thay đổi thế giới này.
  • 16:48 - 16:51
    Cảm ơn. Tôi phải đi bắt xe buýt đây.
  • 16:51 - 16:57
    (Vỗ tay)
Title:
Cuộc đấu tranh của chúng ta cho quyền người khuyết tật - và tại sao chúng ta vẫn chưa hoàn thành
Speaker:
Judith Heumann
Description:

Bốn thập kỷ trước, Judith Heumann đã giúp dẫn dắt một cuộc kháng nghị gọi là
Khu vực 504 chỗ ngồi -- nơi các nhà hoạt động cho quyền người khuyết tật đã chiếm giữ một tòa nhà liên bang trong gần một tháng, yêu cầu các hỗ trợ cho người khuyết tật tốt hơn. Trong bài diễn thuyết đầy cảm hứng này, Heumann kể những câu chuyện phía sau cuộc kháng nghị -- và nhắc chúng ta rằng, 40 năm rồi, vẫn còn những công việc để tiếp tục làm.

more » « less
Video Language:
English
Team:
closed TED
Project:
TEDTalks
Duration:
17:10

Vietnamese subtitles

Revisions