-
Tôi muốn đưa bạn sang một thế giới khác.
-
Và tôi muốn chia sẻ
-
một chuyện tình 45 tuổi
-
với người nghèo
-
sống dưới 1 đôla 1 ngày.
-
Tôi đã đến với nền giáo dục hợm hĩnh dành riêng cho người giàu,
-
đắt đỏ ở Ấn Độ,
-
và điều đó làm tôi khó chịu.
-
Tôi đã được định sẵn
-
để trở thành nhà ngoại giao, giáo viên, bác sĩ --
-
tất cả đều được bày sẵn.
-
Vậy mà tôi chẳng đoái hoài đến, tôi từng là nhà vô địch bóng quần quốc gia của Ấn Độ
-
trong 3 năm.
-
(Cười)
-
Cả thế giới trải ra trước mắt tôi.
-
Mọi thứ đều ở dưới chân của tôi.
-
Có thể tôi không làm sai chuyện gì.
-
Và sau đó tôi đã rất tò mò,
-
tôi muốn sống và làm việc
-
và đơn giản là muốn chứng kiến cảnh làng quê là như thế nào.
-
Vì thế vào năm 1965,
-
tôi đã tiếp xúc với nạn đói Bihar nặng nhất ở miền Đông Bắc Ấn Độ,
-
và tôi đã chứng kiến cái đói, cái chết,
-
những người chết vì đói, lần đầu tiên.
-
Nó đã thay đổi cuộc đời tôi.
-
Tôi trở về nhà,
-
nói với mẹ tôi
-
“Con muốn sống và làm việc ở ngoài làng”.
-
Mẹ tôi đã rơi vào trạng thái hôn mê.
-
(Tiếng cười)
-
“Gì đây?
-
Cả thế giới đã bày ra trước mắt con, những công việc tốt nhất đang trước mắt con,
-
giờ con lại muốn ra đi và làm việc tại một ngôi làng à?
-
Ý mẹ là, có chuyện gì với con vậy?"
-
Tôi nói “Không, con đã được giáo dục tốt,
-
và nó khiến con băn khoăn.
-
Và con muốn đáp lại
-
theo cách của con.”
-
“Con muốn làm gì ở cái làng đó?
-
Không công việc, không tiền bạc,
-
không an toàn, không tương lai”.
-
Tôi trả lời “Con muốn sống
-
và đào giếng trong 5 năm."
-
"Đào giếng trong 5 năm ư?
-
Con đi học ở trường đắt nhất Ấn Độ,
-
và giờ con muốn đào giếng trong 5 năm ư?”
-
Bà ấy không nói chuyện với tôi trong một thời gian dài,
-
vì bà nghĩ rằng tôi đã hạ thấp gia đình.
-
Sau đó,
-
tôi phát hiện những kiến thức và kĩ năng lạ thường
-
mà những người nghèo có,
-
những kiến thức và kĩ năng chưa từng được đưa vào trào lưu --
-
chưa bao giờ được đồng hóa, phản ánh,
-
hay vận dụng trong quy mô lớn.
-
Vậy là tôi đã nghĩ đến chuyện xây dựng trường Barefoot --
-
trường dành riêng cho người nghèo.
-
Những gì người nghèo nghĩ rất quan trọng
-
cần được đưa vào trường học.
-
Tôi đã đến ngôi làng này lần đầu tiên.
-
Những người lớn đã đến gặp tôi
-
và hỏi “Cậu trốn cảnh sát à?”
-
Tôi nói “Không.”
-
(Tiếng cười)
-
“Cậu thi rớt à?”
-
Tôi nói “Không.”
-
“Cậu không kiếm được việc công chức à?” Tôi nói “Không”.
-
“Vậy cậu làm gì ở đây?
-
Tại sao cậu lại ở đây?
-
Hệ thống giáo dục ở Ấn Độ
-
hướng cậu tìm đến Pari, New Delhi và Zuritch mà;
-
cậu đang làm cái gì ở cái làng này?
-
Có chuyện gì mà cậu chưa nói cho chúng tôi không?”
-
Tôi nói “Không, tôi thật sự muốn xây trường
-
chỉ dành cho những người nghèo.
-
Tư duy của người nghèo rất quan trọng cần được phản ánh ở trường học.”
-
Vậy là, những người này đã cho tôi vài lời khuyên sâu sắc và chí lý.
-
Họ nói “ Làm ơn
-
đừng đưa nhưng ai có bằng cấp và có trình độ
-
vào trường của cậu.”
-
Vì vậy, nó là trường đại học duy nhất ở Ấn Độ,
-
nơi mà nếu bạn có bằng tiến sĩ hay bằng giáo sư,
-
bạn sẽ không có tư cách đến đây.
-
Bạn phải là người hay trốn tránh trách nhiệm, người làm gì cũng thất bại, hay người bỏ học nửa chừng
-
nếu muốn đến trường này.
-
Bạn phải làm việc bằng tay.
-
Bạn phải có phẩm chất lao động tốt.
-
Bạn phải thể hiện rằng bạn có những kĩ năng ra lệnh cho công chúng
-
và cung cấp dịch vụ cho công chúng.
-
Do đó, chúng tôi đã xây dựng trường đại học Barefoot,
-
và định nghĩa lại từ chuyên gia.
-
Chuyên gia là ai ?
-
Một chuyên gia là người
-
biết kết hợp năng lực,
-
sự tự tin và niềm tin với nhau.
-
Một thợ dò mạch nước là một chuyên gia.
-
Một bà đỡ truyền thống
-
là một chuyên gia.
-
Một người thợ làm gốm là một chuyên gia.
-
Đây là những chuyên gia trên khắp thế giới.
-
Bạn có thể thấy họ ở bất kỳ ngôi làng xa xôi nào khắp thế giới.
-
Chúng tôi nghĩ những người này nên được đưa vào giáo dục bình thường
-
và thể hiện cho người ta thấy những kiến thức và kĩ năng mà họ có được
-
đều rất phổ thông.
-
Nó cần được sử dụng, cần được vận dụng,
-
cần được thể hiện ra thế giới bên ngoài --
-
những kiến thức và kĩ năng này
-
thậm chí còn phù hợp với thời nay.
-
Do đó trường hoạt động
-
theo phong cách làm việc và cách sống của Mahatma Gandhi.
-
Bạn ăn trên sàn nhà, ngủ trên sàn, làm việc trên sàn.
-
Không có giao ước, không có hợp đồng.
-
Bạn có thể ở lại với tôi 20 năm, ra đi ngày hôm sau.
-
Nhưng không ai kiếm được hơn 100 đôla một tháng.
-
Nếu bạn đến vì tiền thì đừng đến trường Barefoot.
-
Nếu bạn đến để làm việc và để thử thách
-
thì bạn sẽ đến trường Barefoot.
-
Đó là nơi chúng tôi muốn bạn thử thách và sáng tạo những ý tưởng của bạn.
-
Bất kể là ý tưởng gì bạn có, hãy đến đây và trải nghiệm chúng.
-
Không có vấn đề gì nếu như bạn thất bại.
-
Bạn tơi tả, bạn đau khổ, bạn có thể làm lại.
-
Đó là ngôi trường duy nhất giáo viên là học viên
-
và học viên chính là giáo viên.
-
Đó còn là ngôi trường duy nhất không cấp giấy chứng nhận.
-
Bạn chỉ được công nhận bằng chính cộng đồng mà bạn đang phục vụ.
-
Bạn không cần một tờ giấy để treo lên tường
-
để nói lên rằng bạn là một kĩ sư.
-
Vì vậy, khi tôi nói điều này,
-
họ đã nói “Vậy hãy thể hiện những gì có thể đi. Ông đang làm gì vậy?
-
Nó sẽ rất khó hiểu nếu ông không thể cho chúng tôi thấy."
-
Vậy là chúng tôi đã xây dựng nên trường Barefoot đầu tiên
-
vào năm 1986.
-
Do 12 kiến trúc sư Barefoot,
-
những người không biết đọc, biết viết
-
xây dựng với 1,50 đôla trên một bộ vuông.
-
150 người đã sống và làm việc tại đó.
-
Họ đã đoạt giải Aga Khan về kiến trúc năm 2002.
-
Nhưng sau đó, người trao giải nghi ngờ, họ nghĩ rằng đã có một kiến trúc sự khác đằng sau nữa.
-
Tôi nói “Đúng, họ đã vẽ bản thiết kế
-
nhưng những kiến trúc sư Barefoot mới thực sự là người xây nên ngôi trường đó.”
-
Chúng tôi là những người duy nhất đã trả lại giải thưởng 50,000 đôla
-
vì họ không tin tưởng chúng tôi,
-
nên chúng tôi cho rằng họ thật sự đang bôi nhọ
-
những kiến trúc sư trường Barefoot ở Tilonia.
-
Tôi đã hỏi một nhân viên kiểm lâm –
-
một chuyên gia có uy thế và bằng cấp sao --
-
tôi hỏi “Ngài có thể xây cái gì nơi này?”
-
Ông ta nhìn khu đất một lúc rồi nói, “Quên nó đi. Vô phương.
-
Thậm chí còn không đáng.
-
Không nước, đất thì sỏi đá”.
-
Tôi ở lại thêm một lúc
-
rồi nói “Được rồi, tôi sẽ đi hỏi một ông lão trong làng
-
rằng 'Tôi nên làm gì để phát triển ở vùng đất này?'"
-
Ông ta nhìn tôi im lặng rồi nói
-
“Cậu xây dựng cái này, xây dựng cái này, đặt cái này vào và nó sẽ hoạt động.”
-
Đây là những gì được trông thấy hôm nay.
-
Khi trèo lên mái nhà,
-
tất cả những người phụ nữa nói “Quét dọn đi.
-
Đàn ông nên quét dọn đi vì chúng tôi không muốn chia sẻ kỹ thuật này cho đàn ông.
-
Cái này sẽ chống thấm nước cho mái nhà.”
-
(Tiếng cười)
-
Nó gồm vật liệu thô,
-
và một vài thứ gì đó mà tôi không biết.
-
Nhưng thực sự nó không làm dột nước.
-
Từ năm 1986, nó vẫn không dột.
-
Cái kỹ thuật đó, những người phụ nữa đã không chia sẻ cho đàn ông.
-
(Cười)
-
Đó là ngôi trường duy nhất
-
hoạt động hoàn toàn bằng năng lượng mặt trời.
-
Tất cả năng lượng được lấy từ năng lượng mặt trời.
-
Những tấm bảng 45KW nằm trên mái nhà.
-
Và mọi thứ sẽ hoạt động không cần có mặt trời trong 25 năm tới.
-
Nếu mặt trời còn chiếu sáng,
-
thì chúng tôi sẽ không có vấn đề gì với năng lượng cả.
-
Nhưng cái hay
-
là nó được lắp
-
bởi một vị linh mục, vị linh mục theo đạo Hindu,
-
người chỉ làm việc 8 năm cho trường tiểu học--
-
chưa hề đến trường, chưa hề đến trường đại học.
-
Ông là biết nhiều về năng lượng mặt trời
-
hơn bất kỳ ai mà tôi biết trên thế giới, cam đoan là như vậy.
-
Nếu bạn đến trường Barefoot,
-
thức ăn đều được nấu nhờ năng lượng mặt trời.
-
Tuy nhiên những người tạo ra bếp nhật năng
-
là những người phụ nữ
-
mù chữ,
-
họ đã tạo ra
-
bếp năng lượng mặt trời tinh vi nhất.
-
Đó là bếp nhật năng có dạng hình pa-ra-bôn.
-
Thật không may, hầu như họ có một nửa là người Đức,
-
họ rất tỉ mỉ.
-
(Cười)
-
Bạn sẽ không bao giờ tìm ra những người phụ nữ Ấn nào tỉ mỉ như vậy.
-
Chắn chắn không dù một chút,
-
họ có thể làm ra cái bếp đó.
-
Nhờ đó mà chúng tôi có 60 bữa cơm 2 lần mỗi ngày.
-
được nấu bằng năng lượng mặt trời.
-
Chúng tôi có một nha sĩ --
-
bà ấy là một bà ngoại nha sĩ mù chữ.
-
Bà ấy đã chăm sóc răng
-
của 7000 trẻ em.
-
Kỹ thuật của những người đi chân trần,
-
vào năm 1986 -- không một kỹ sư, kiến trúc sư nào nghĩ đến --
-
nhưng chúng tôi đang giữ nước mưa từ những mái nhà.
-
Rất ít nước mưa bị lãng phí.
-
Toàn bộ mái nhà đều được nối với lòng đất
-
đến một bể chứa nước 400,000 lit,
-
thế là không có giọt nước nào bị lẵng phí.
-
Nếu chúng tôi có 4 năm hạn hán, chúng tôi sẽ có nước sử dụng từ khu sân bãi,
-
vì chúng tôi đã trữ nước mưa.
-
60% trẻ em không đến trường
-
là vì chúng phải chăm sóc súc vật như --
-
cừu, dê --
-
những việc vặt trong nhà.
-
Vì thế chúng tôi đã nghĩ đến việc xây dựng
-
buổi học ban đêm cho chúng.
-
Nhờ những lớp ban đêm ở Tilonia,
-
trên 75,000 trẻ em đi học những buổi học ban đêm.
-
Vì đó là quyền lợi của trẻ em,
-
không phải vì quyền lợi của giáo viên.
-
Cho nên, những gì chúng tôi dạy trong trường này là gì?
-
Nền dân chủ, quyền công dân,
-
cách tính đất đai,
-
những gì nên làm khi bị bắt,
-
những gì nên làm khi những con vật của bạn bị bệnh.
-
Đó là những gì chúng tôi dạy ở lớp học ban đêm.
-
Có điều toàn bộ trường học có ánh sáng từ nhật năng.
-
Cứ 5 năm một lần,
-
chúng tôi có một cuộc bầu chọn.
-
Những đứa trẻ từ 6 đến 14 tuổi
-
đều tham gia vào quá trình dân chủ,
-
và chúng chọn ra một thủ tướng chính phủ.
-
Vị thủ tướng chính phủ này 12 tuổi.
-
Con bé chăm sóc cho 20 con dê vào buổi sáng,
-
nhưng làm thủ tướng chính phủ vào buổi tối.
-
Con bé có một nội các riêng,
-
một bộ trưởng về giáo dục, một bộ trưởng về năng lượng, một bộ trưởng về sức khỏe.
-
Họ kiểm tra và giám sát
-
150 trường học dành cho 7000 đứa trẻ.
-
Con bé đã nhận giải thưởng thiếu nhi thế giới cách đây 5 năm,
-
và sau đó đi đến Thụy Điển.
-
Lần đầu tiên trong đời ra khỏi làng.
-
Chưa bao giờ thấy Thụy Điển.
-
Không ngạc nhiên với tất cả những gì đang xảy ra.
-
Rồi nữa hoàng Thụy Điển, đứng đó,
-
đi về phía tôi và nói “Ông có thể hỏi đứa trẻ này sự tự tin của cô bé có từ đâu không?
-
Cô bé chỉ mới 12 tuổi
-
mà lại không kinh ngạc với bất cứ thứ gì.”
-
Và cô bé, người đứng bên trái nữ hoàng,
-
hướng về phía tôi rồi nhìn thẳng vào mắt nữ hoàng
-
và nói, “Làm ơn nói với cô ấy tôi là thủ tướng chính phủ."
-
(Tiếng cười)
-
(Vỗ tay)
-
Nơi có tỉ lệ phần trăm người mù chữ cao,
-
chúng tôi đã sử dụng nghệ thuật múa rối.
-
Những con rối là cách chúng tôi giao tiếp.
-
Bạn có Jaokim Chacha,
-
người đã 300 tuổi.
-
Ông ta là một nhà phân tích tâm lý học. Là giáo viên của tôi.
-
Là bác sĩ của tôi. Là luật sư của tôi.
-
Là nhà quyên góp của tôi.
-
Ông ấy quyên góp tiền,
-
giải quyết những cuộc tranh luận của tôi.
-
Ông ấy đã giải quyết những vấn đề của tôi trong làng.
-
Nếu có xung đột trong làng,
-
nếu việc tham gia lớp học không thuận lợi
-
và nếu có bất đồng giữa giáo viên và phụ huynh,
-
những con rối này kêu gọi các giáo viên và phụ huynh ra trước làng
-
và nói “Bắt tay đi.
-
Việc tham gia lớp học không được bỏ dở."
-
Những con rối này
-
được làm từ những tờ báo Ngân hàng thế giới đã được tái chế.
-
(Cười)
-
(Vỗ tay)
-
Như vậy, cách tiếp xúc phi tập trung hóa, phi thần thánh hóa như thế này
-
với những ngôi làng lấy điện từ mặt trời,
-
chúng tôi đã rải đi khắp Ấn Độ
-
từ Ladakn tới Bhutan --
-
tất cả những ngôi làng tích điện từ mặt trời
-
nhờ những người đã được đào tạo.
-
Rồi chúng tôi đến Ladakh,
-
chúng tôi hỏi một người phụ nữ --
-
ở đây, ở -40 độ C, bạn phải đi ra khỏi nhà,
-
vì không còn nơi nào nữa, toàn bộ nơi này bị tuyết bao phủ ở cả 2 bên --
-
chúng tôi hỏi người phụ nữa này rằng,
-
“Bà thấy có những ích lợi gì
-
từ năng lượng mặt trời?"
-
Sau đó bà ấy nghĩ một phút rồi nói,
-
“Đây là lần đầu tiên tôi thấy mặt chồng tôi vào mùa đông.”
-
(Tiếng cười)
-
Đi đến Afghanistan.
-
Một bài học chúng tôi đã học được ở Ấn Độ
-
là đàn ông rất khó đàn tạo
-
(Tiếng cười)
-
Đàn ông rất năng động,
-
rất tham vọng,
-
đàn ông là chiếc di động bị ép buộc
-
nên họ đều muốn có giấy chứng nhận.
-
(Tiếng cười)
-
Trên toàn cầu, bạn luôn gặp xu hướng
-
đàn ông muốn có một tờ giấy chứng nhận.
-
Tại sao ? Vì họ muốn rời khỏi làng
-
và đến một thành phố, tìm một công việc.
-
Vì thế, chúng tôi đã phát hiện ra một phương pháp rất hay:
-
đào tạo những bà cụ.
-
Cách tốt nhất để kết nối
-
với thế giới là gì?
-
Ti vi? Không.
-
Điện tín? Không.
-
Điện thoại? Không.
-
Mà là nói với 1 người phụ nữ.
-
(Cười)
-
(Vỗ tay)
-
Vậy là chúng tôi đến Afghanistan lần đầu tiên,
-
sau đó chúng tôi chọn 3 người phụ nữ
-
và nói “Chúng tôi muốn đưa bà đến Ấn Độ.”
-
Họ nói “Không thể được. Họ thậm chí còn không đi ra khỏi phòng,
-
vậy mà ông muốn đưa họ đến Ấn Độ.”
-
Tôi trả lời, " Vậy thì tôi sẽ nhượng bộ. Tôi sẽ đưa những ông chồng đi theo luôn."
-
Vậy là tôi đã đưa cả những ông chồng đi theo.
-
Tất nhiên, những người phụ nữ này thông minh hơn đàn ông nhiều.
-
Trong 6 tháng,
-
chúng tôi đã làm thế nào để thay đổi những phụ nữ này?
-
Ngôn ngữ ký hiệu.
-
Bạn không chọn ngôn ngữ viết.
-
Bạn không chọn ngôn ngữ nói.
-
Bạn sử dụng ngôn ngữ ký hiệu.
-
Thế là trong 6 tháng,
-
họ có thể trở thành những kỹ sư năng lượng mặt trời.
-
Họ trở về nhà và tích điện năng lượng mặt trời cho làng của họ.
-
Người phụ nữ này đã về làng
-
và tích điện từ năng lượng mặt trời cho làng,
-
xây dựng nhà xưởng --
-
ngôi làng đầu tiên được tích điện từ nhật năng ở Afghanistan
-
nhờ 3 người phụ nữ này.
-
Người phụ nữ này
-
là một người bà đặt biệt.
-
55 tuổi và bà ấy đã tích điện từ nhật năng giúp tôi cho 200 ngôi nhà ở Afghanistan.
-
Và chúng hoạt động rất tốt.
-
Bà ấy đã đi và nói cho ban kỹ sư ở Afghanistan
-
và nói với người đứng đầu của ban
-
về sự khác nhau giữa AC và DC.
-
Ông ta không hiểu.
-
Ba người phụ nữ này đã đào tạo cho 27 phụ nữ khác
-
và tích điện nhật năng cho 100 ngôi làng ở Afghanistan.
-
Chúng tôi đến Châu Phi,
-
rồi chúng tôi bắt gặp hoàn cảnh tương tự.
-
Tất cả phụ nữ ngồi ở một cái bàn từ 8 – 9 quốc gia
-
trò chuyện với nhau, không hiểu một lời nào
-
vì họ đang nói những ngôn ngữ khác nhau.
-
Tuy nhiên, ngôn ngữ hình thể thì rất tuyệt.
-
Họ nói chuyện với nhau
-
và trở thành những kỹ sư nhật năng.
-
Tôi lại đến Sierra Leone,
-
vị bộ trưởng này lái xe vào giữa đêm,
-
băng qua ngôi làng này,
-
trở lại, tiến vào làng, nói, “Ủa, chuyện này là sao?”
-
Họ nói “Hai cụ bà này…”
-
"Cụ bà?" Vị bộ trưởng không thể tin những gì đang xảy ra.
-
“Họ đã đi đâu?” “Đi Ấn Độ và trở về”.
-
Sau đó đi thẳng đến dinh tổng thống.
-
Ông ta nói “Ngài có biết có một ngôi làng được tích điện nhật năng ở Sierra Leone này không?”
-
Ông ta nói “Không”. Một nửa phòng nội các đã đi thăm những cụ bà vào ngày hôm sau.
-
“Có chuyện gì vậy?”
-
Thế là ông ấy lệnh gọi tôi rồi hỏi “Ông có thể đào tạo cho tôi 150 cụ bà không?”
-
Tôi trả lời “Tôi không thể, thưa tổng thống.
-
Nhưng họ. Những bà cụ sẽ làm.”
-
Do đó, ông ấy đã xây dựng trung tâm đào tạo Barefoot đầu tiên ở Sierre Leone.
-
Và 150 cụ bà được đào tạo ở Sierre Leone.
-
Ở Gambia:
-
chúng tôi đã đi chọn một cụ bà ở Gambia.
-
Đến với ngôi làng này.
-
Tôi biết tôi nên chọn bà cụ nào.
-
Công chúng hội ý và nói “Hãy đưa 2 cụ bà này đi đi.”
-
Tôi nói “Không, tôi muốn đưa cụ bà này đi.”
-
Họ nói “Tại sao? Bà ấy không biết gì về ngôn ngữ. Ông không biết bà ấy đâu”.
-
Tôi đáp “Tôi thích ngôn ngữ hình thể. Tôi thích cách bà ấy nói.”
-
“Ông chồng khó tính, không thể được đâu.”
-
Tôi gọi người chồng của bà ấy, ông ấy đến
-
vênh váo, khéo léo, chiếc di động trên tay. “Không thể được”.
-
“Sao lại không?” “Người phụ nữ này trông mới đẹp làm sao!”
-
Tôi nói “Đúng vậy, bà ấy thật xinh đẹp”.
-
“Chuyện gì sẽ xảy ra nếu bà ấy bỏ đi với một gã Ấn Độ?”
-
Đó là nỗi sợ lớn nhất của ông ta.
-
Tôi nói “Bà ấy sẽ hạnh phúc. Bà ấy sẽ gọi cho ông qua di động.”
-
Bà ấy ra đi như một cụ bà
-
nhưng trở về lại như một con hổ.
-
Bà ấy xuống khỏi máy bay
-
và nói với toàn bộ đám đông như thể bà ấy là một cựu chiến binh vậy.
-
Bà ấy điều khiển báo chí quốc gia,
-
và bà ấy là một ngôi sao.
-
Khi tôi trở lại sau 6 tháng. Tôi nói “Chồng bà đâu?”
-
“À, đâu đó thôi. Không quan trọng.”
-
(Cười)
-
Một câu chuyện có hậu.
-
(Cười)
-
(Vỗ tay)
-
Tôi sẽ kết thúc bằng câu châm ngôn
-
mà tôi nghĩ bạn không phải tìm những lời giải ở bên ngoài,
-
Hãy tìm lời giải ở bên trong bạn.
-
Và hãy lắng nghe những người có những lời giải đáp trước mặt bạn.
-
Họ ở khắp nơi trên thế giới.
-
Đừng lo lắng.
-
Đừng nghe lời Ngân hàng Thế giới, hãy nghe lời những người trên mảnh đất này.
-
Họ có tất cả những giải pháp trên thế giới.
-
Tôi sẽ chốt lại bằng một câu trích của Mahatma Gandhi.
-
“Đầu tiên là họ lờ bạn đi,
-
sau đó họ cười vào bạn,
-
sau đó họ chống đối bạn
-
rồi bạn chiến thắng.”
-
Cảm ơn.
-
(Vỗ tay)