-
-
-
Tôi vẽ tranh
-
ở xưởng vẽ mỗi sáng khi đi làm
-
-
Có một câu chuyện rất hay ở Iran
-
có lẽ được viết vào những năm 60
-
Đây là chuyện mà người dân Iran đều biết
-
Nó có tên là "Shahr-e Gheseh'
-
Có nghĩa là Thành phố của những câu chuyện
-
Tất cả các nhân vật đều là động vật
-
Và gián chính là nhân vật đẹp nhất
-
Một phần của câu chuyện kể vể
-
Một bé voi mới đến thành phố
-
Không ai biết cô bé là ai
-
Và họ đều rất sửng sốt bởi vẻ ngoài của nó
-
Họ bắt đầu chỉnh sửa nó
-
Cái vòi thì bị đem cắt nhỏ
-
Và rồi cô bé không thể nhận ra bản thân
-
Điều đó như thể đánh mất danh tính
-
Có rất nhiều tác phẩm từ cuốn sách này
-
đã được hoàn thành
kỹ lưỡng hơn trong các phác thảo
-
Đó là cách ghi chép trực tiếp nhất
của một quá trình tư duy, phải không?
-
Điều đó đã không làm được như vậy
-
Nó thật quá tàn bạo
-
Trong một năm, tôi đã nảy ra một vài điều tương tự
-
mà tôi không nghĩ nó phù hợp với chương trình
-
Một số thứ trong sách phác thảo dẫn đến những tác phẩm ở tương lai
-
Tôi nghĩ đó là một cách tuyệt vời để theo dõi những ý tưởng của bạn
-
Bởi vì bạn không cần thiết phải có thời gian và không gian để thực hiện từng cái
-
hoàn thiện như bạn mong muốn
-
Sẽ rất tốt nếu có thể theo chúng
-
nếu bạn ở trong không gian
dòng chảy của những ý tưởng
-
Đây là bản phác thảo cho "Dirty Protest"
-
Theo một cách nào đó, tôi biết bức tranh này
-
Hình ảnh này đã xuất hiện từ lâu trong đầu tôi
-
Vì vậy, bức hoạ này như một gợi nhắc cho tôi
-
nhưng tôi biết tôi muốn làm chúnnhắc
-
Điều khác biết ở những bức tranh
-
là chất liệu của chúng
-
Vấn đề không nằm ở chỗ dùng màu sơn ra sao
-
Mà nó nằm ở chỗ bạn sự dụng chất lượng đó như nào
-
để giúp bạn truyền tải ý tưởng rõ ràng hơn
-
Nếu như có một giọt màu chảy ra
-
tôi sẽ biến chúng thành đặc điểm đưa
người xem
-
đến gần với tôi
-
Điều này một lần nữa là về những ý tưởng
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-