-
Tôi muốn bắt đầu từ một quan sát của mình,
-
nếu như tôi có học được gì vài năm qua,
-
thì đó chính là sự trớ trêu
-
khi xuất bản 1 cuốn sách về sự chậm chạp
-
lại phải đi khắp nơi quảng cáo
thật nhanh
-
Tôi dành hết thời gian
những ngày này
-
qua lại khắp các thành phố, các studio,
-
từ cuộc phỏng vấn này đến
phỏng vấn khác,
-
đưa ra các mẫu sách ở khổ cực nhỏ.
-
Vì mọi người ngày nay
-
đều muốn làm sao để chậm lại,
-
nhưng họ muốn chậm lại theo cách
nhanh nhất có thể. Vậy nên...
-
tôi có lên sóng CNN ngày hôm nọ
-
nơi tôi dành nhiều thời gian
trang điểm hơn là chia sẻ trên sóng
-
Nhưng thực ra cũng không đáng ngạc nhiên
-
vì đó chính là thế giới chúng ta đang sống
-
một thế giới mà lúc nào cũng phải
không ngừng chuyển động
-
thế giới bị ám ảnh với tốc độ,
-
làm việc gì cũng phải nhanh hơn, nhồi nhét
mọi thứ nhiều hơn
-
với thời gian ngày càng ít ỏi
-
Mỗi khoảnh khắc trong ngày đều như thể
-
một cuộc đua với thời gian.
-
Có một thành ngữ của Carrie Fisher
-
trong phần tiểu sử của tôi; tôi sẽ nói lại
-
"Ngày nay kể cả sự thỏa mãn tức thì
cũng quá mất thời gian."
-
Và nếu bạn nghĩ về cách chúng ta cố gắng
-
làm mọi thứ tốt hơn, thì chúng ta làm gì?
-
Chúng ta đẩy nhanh mọi thứ
Ta từng quay số, giờ ta quay số nhanh
-
Chúng ta từng đọc, giờ là đọc lướt
Ta từng đi bộ, giờ là lướt đi
-
Và tất nhiên hẹn hò bình thường
đã trở thành hẹn hò siêu tốc.
-
Và thậm chí những việc
mà vốn sinh ra đã phải chậm chạp
-
chúng ta cũng cố tăng tốc chúng lên.
-
Khi ở New York,
tôi đi qua một phòng gym
-
có quảng cáo khóa tập mới vào buổi tối.
-
Và bạn đoán được không,
đó là khóa yoga cấp tốc.
-
Và đây là giải pháp hoàn hảo
cho ai đó luôn đói khát thời gian
-
cho ai đó muốn tập chào mặt trời,
-
nhưng chỉ muốn làm việc đó trong 20 phút.
-
Đây là những ví dụ thực sự hơi cực đoan,
-
và chúng cũng khá thú vị và buồn cười.
-
Nhưng có một điểm thực sự quan trọng,
-
và tôi nghĩ trong những ngày dài hối hả
phía trước,
-
chúng ta thường không thấy được sự tổn hại
-
mà cách sống như vận động viên chạy này
gây ra cho chúng ta.
-
Chúng ta quá đắm chìm trong văn hóa tốc độ
-
đến nỗi chúng ta không nhận ra những gì
-
nó lấy đi ở cuộc sống của chúng ta
-
ở cả sức khỏe, cả ăn uống, cả công việc
-
cả các mối quan hệ, môi trường
và cộng đồng của chúng ta.
-
Và đôi khi chúng ta cần
-
một hồi chuông cảnh tỉnh
-
để nhận ra sự thật chúng ta đang
lướt nhanh qua cuộc đời mình,
-
thay vì thực sự sống; rằng chúng ta
-
đang sống thật vội vã,
chứ không hề tốt đẹp
-
Và tôi nghĩ với nhiều người
sự cảnh tỉnh ấy
-
cần hiện diện dưới dạng bệnh tật.
-
Bạn biết đấy, bạn đốt hết năng lượng,
cuối cùng cơ thể hét lên,
-
"Tôi không thể chịu được nữa", nó bỏ cuộc.
-
Hay một mối quan hệ sẽ bốc hơi
-
vì chúng ta không có thời gian,
-
hay sự kiên nhẫn, an tâm
-
để ở bên người khác, lắng nghe họ.
-
Sự thức tỉnh của tôi đến khi tôi bắt đầu
-
đọc truyện trước giờ ngủ cho con trai,
-
và tôi thấy rằng vào cuối ngày,
-
tôi vào phòng con và không thể đi chậm,
bạn biết đấy
-
tôi sẽ đọc lướt cuốn "Con mèo trong mũ."
-
Tôi sẽ, bạn biết không, bỏ qua vài dòng,
-
vài đoạn, thi thoảng là cả một trang,
-
và bởi con tôi thuộc lòng cuốn sách
nên chúng tôi lại cãi nhau.
-
Và khoảnh khắc đáng nhẽ phải thoải mái,
thân mật
-
âu yếm nhất trong ngày,
-
khi một ông bố ngồi đọc truyện cho con,
-
thay vào đó trở thành trận đấu trí,
-
trận chiến giữa tốc độ của tôi
-
và sự chậm rãi của con.
-
Và điều này tiếp túc một thời gian nữa,
-
cho tới khi tôi đọc được một bài báo
-
về các mẹo dùng thời gian
cho người bận rộn
-
Và một trong số đó liên quan tới bộ sách
-
"Truyện trước giờ ngủ trong một phút."
-
Dù giờ tôi không dám nói những từ đó,
-
nhưng phản ứng lúc đó của tôi lại khác.
-
Phản ứng đầu tiên của tôi là thốt lên,
-
"Tạ ơn Chúa - một ý tưởng thật tuyệt vời!
-
Đây chính là những gì mình tìm kiếm
để tăng tốc độ kể chuyện."
-
Nhưng thật may,
-
tôi nảy ra một ý, và phản ứng khác đi,
-
tôi dừng lại, và nghĩ,
-
"Ôi, tôi thật sự đã đến mức này rồi sao?
-
Tôi thật sự vội đến mức
-
tráo câu chuyện trước khi ngủ của con mình
với thứ như vậy sao?"
-
Và tôi gạt bài báo đó đi
-
tôi đang lên máy bay, và ngồi đó,
-
không làm gì cả - lâu rồi tôi mới như vậy
-
Tôi chỉ nghĩ, nghĩ thật sâu và thật lâu.
-
Và khi xuống máy bay, tôi quyết định
muốn làm việc gì đó với nó.
-
Tôi muốn nghiên cứu toàn bộ
văn hóa sống vội này,
-
và nó đang làm gì với tôi
và những người khác.
-
Và có hai câu hỏi trong đầu tôi.
-
Đầu tiên, sao chúng ta có thể
sống nhanh như vậy?
-
Và thứ hai, có khả năng nào,
-
hay thậm chí là có ai mong muốn,
được chậm lại không?
-
Giờ, nếu bạn nghĩ đến
-
thế giới đã tăng tốc như nào,
một nghi can chắc chắn sẽ hiện ra
-
Bạn nghĩ đến, sự đô thị hóa,
-
chủ nghĩa tiêu dùng, nơi làm việc,
công nghệ.
-
Nhưng nếu bạn mổ xẻ
-
những yếu tố đó, bạn sẽ biết được
cái chi phối sâu xa hơn
-
trọng yếu của vấn đề,
-
là chúng ta nghĩ về thời gian thế nào.
-
Ở các nền văn hóa khác,
thời gian chạy tuần hoàn.
-
Nó được xem là chuyển động
-
trong những vòng tròn to, không ngừng nghỉ
-
Nó luốn tự làm tươi mới mình.
-
Trái lại, ở phương Tây, thời gian hẹp hơn.
-
Nó là nguồn lực có hạn;
-
luôn luôn trôi chảy.
-
Bạn hoặc là dùng nó, hoặc mất nó.
-
"Thời gian là tiền bạc," Benjamin Franklin
đã nói vậy.
-
Và tôi nghĩ điều đó tác động tới tâm lý
-
khiến chúng ta tạo ra một đẳng thức
-
Thời gian khan hiếm, và chúng ta làm gì?
-
Chúng ta tăng tốc, phải không?
-
Cố làm nhiều hơn với ít thời gian hơn.
-
Chúng ta khiến mọi lúc trong ngày
-
trở thành cuộc đua tới một cái đích
-
mà tình cờ, ta chả bao giờ tới được,
-
nhưng dù thế nào vẫn là đích.
-
Và tôi đoán câu hỏi là,
-
liệu có thể thoát ra khỏi tư duy đó không?
-
Và may mắn thay, câu trả lời là có, bởi
-
những gì tôi phát hiện
khi bắt đầu quan sát
-
đó là có phản ứng toàn cầu
chống lại văn hóa này
-
nói với chúng ta nhanh hơn là tốt hơn,
bận bịu luôn là nhất.
-
Trên thế giới, nhiều người đang làm
những điều không ai hiểu nổi
-
họ sống chậm lại, và thấy rằng,
-
dù người khôn vẫn thường nói rằng
nếu bạn chậm lại, bạn sẽ chết,
-
điều ngược lại mới là đúng:
-
đó là chỉ khi chậm lại đúng lúc,
-
con người mới làm mọi việc tốt hơn.
-
Họ ăn tốt hơn; họ "yêu" tốt hơn;
họ tập thể dục tốt hơn;
-
họ làm việc tốt hơn; họ sống tốt hơn.
-
Và ở cái tình thế nước sôi lửa bỏng
-
của một loạt khoảnh khắc và nơi chốn
cùng các tuyên bố,
-
ẩn giấu thứ mà nhiều người nghĩ đến như là
-
"Vận động chậm rãi toàn cầu."
-
Giờ nếu bạn cho phép tôi
nói khác đi một chút,
-
tôi sẽ nhanh chóng cho bạn thấy
cái nhìn tổng thể
-
về cái đang diễn ra trong
Chuyển động chậm. Nếu nói về thức ăn,
-
nhiều người chắc biết
phong trào đồ ăn chậm
-
Bắt nguồn từ Ý, nhưng đã lan ra toàn cầu,
-
và giờ đã có hơn 100,000 thành viên
-
ở 50 nước.
-
Và nó được chi phối bởi thông điệp giản dị
mà hợp tình hợp lý,
-
là chúng ta nhận được nhiều niềm vui
và sức khỏe hơn
-
từ thức ăn khi chúng ta
-
trồng trọt, nấu nướng và tiêu thụ chúng
ở tốc độ hợp lý.
-
Tôi nghĩ cũng là do sự bùng nổ
-
của việc canh tác hữu cơ, và sự khôi phục
của chợ nông dân,
-
là những minh họa khác
-
về sự thật con người đang tuyệt vọng
tránh xa
-
ăn và nấu và tạo ra thực phẩm của họ
-
dựa trên thời gian biểu công nghiệp.
-
Họ muốn trở lại nhịp sống chậm hơn.
-
Và nhờ phong trào thực phẩm chậm,
có một thứ đã lớn lên
-
gọi là phong trào thành phố chậm,
đã bắt đầu từ Ý
-
nhưng đã lan ra khắp châu Âu và hơn thế.
-
Và trong phong trào này, các thị trấn
-
bắt đầu nghĩ lại về cách họ sắp xếp
bối cảnh thành thị
-
để mọi người cảm thấy dễ dàng đi chậm lại
-
ngửi mùi hoa hồng và kết nối với mọi người
-
Vậy nên họ có lẽ sẽ kìm hãm giao thông
-
hoặc đặt thêm các ghế đá công viên,
một vài không gian xanh.
-
Và những thay đổi này sẽ lớn hơn
cả tổng những bước đi trong đó,
-
bởi tôi nghĩ khi dự án đó thực sự biến đổi
thành phố đó chậm đi,
-
nó sẽ như một tuyên bố triết học.
-
Nó nói với thế giới, và với những người
trong thị trấn đó,
-
rằng chúng ta tin trong thế kỉ 21,
-
sự chậm rãi có một vai trò quan trọng.
-
Khi nói về thuốc, nhiều người đã thất vọng
-
với loại nhanh chóng hồi phục tinh thần
-
bạn có thể tìm thấy ở các cửa hàng thuốc.
-
Và hàng triệu người trên thế giới
-
đang chuyển qua các loại thuốc
bổ sung và thay thế khác,
-
thường tác động điều trị theo cách
-
chậm hơn, mềm mỏng hơn, toàn diện hơn.
-
Giờ ban bồi thẩm đang cân nhắc
các phương điều trị pháp bổ sung,
-
và tôi cá nhân nghi ngờ thuốc xổ cafe
-
sẽ nhận được sự ủng hộ đông đảo.
-
Nhưng những phương thức điều trị khác
-
như châm cứu hay mát xa, và thậm chí
chỉ là nghỉ ngơi,
-
rõ ràng là có một vài lợi ịch.
-
Và các cao đắng y tế nhỏ khắp nơi
-
đang bắt đầu nghiên cứu cách hoạt động
của những thứ này
-
và chúng ta học được gì từ chúng.
-
Tình dục. Có quan hệ nhanh chóng đó nhỉ?
-
Tôi đang đến
-
ồ, tôi không cố ý chơi chữ đâu nhé.
-
Tôi đang đi thật chậm tới Oxford,
-
và qua một quầy báo, tôi thấy cuốn tạp chí
-
tạp chí cho đàn ông, và nó ghi ở bìa,
-
"Làm thế nào để cho người kia
cực khoái chỉ trong 30 giây."
-
Và, bạn thấy đấy, kể cả việc này
-
ngày nay cũng được bấm giờ .
-
Giờ, bạn biết rồi đấy,
-
tôi cũng muốn nhanh như người bên cạnh,
-
nhưng tôi nghĩ cũng có những điểm tệ
-
nếu làm việc đó chậm
chậm từ ở phòng ngủ.
-
Bạn biết đấy, bạn chú trọng vào đó
- những thứ sâu hơn,
-
như là, các dòng chảy tâm lý, tình cảm,
tinh thần,
-
và bạn sẽ có sự cực khoái tốt hơn
từ thời gian chuẩn bị.
-
Bạn sẽ thấy thỏa mãn hơn rất nhiều.
-
Ý tôi là, chị em nhà Pointer nói nó nghe
hùng hồn hơn nhỉ,
-
khi họ hát bài ca ngợi "người tình với
bàn tay chậm rãi"
-
Giờ, chúng ta đều cười Sting
-
vài năm trước khi anh ta vận dụng Tantric,
-
nhưng tiến lên vài năm thôi,
giờ bạn thấy các đôi ở mọi độ tuổi
-
lũ lượt kéo đến các buổi hướng dẫn,
-
hoặc chỉ dựa trên chính sức mình trong
phòng ngủ, tìm cách
-
làm chậm lại và quan hệ tốt hơn.
-
Và đương nhiên, người Ý
dường như luôn biết
-
nơi để tìm ra niềm vui
-
họ cho chạy chương trình Slow Sex.
-
Nơi làm việc,
-
Hầu hết các nơi trên thế giới
-
- Bắc Mỹ là một ngoại lệ đáng chú ý -
-
giờ làm việc đã giảm xuống.
-
Và châu Âu là một ví dụ đó,
-
và mọi người thấy rằng chất lượng
cuộc sống được cải thiện
-
khi họ làm việc ít hơn,
-
và năng suất theo giờ làm thì tăng lên.
-
Hiện tại, rõ ràng là có vấn đề với
-
chế độ 35 giờ làm một tuần ở Pháp
-
quá nhiều, quá nhanh, quá cứng nhắc.
-
Nhưng những quốc gia khác ở châu Âu,
nhât
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
Cảm ơn rất nhiều.