-
Phần hai về Văn hóa và Đội ngũ!
-
Chúng ta có Ben Silverman, sáng lập của Pinterest,
-
với John và Patrick Collison, các sáng lập của Stripe.
-
Đây là những nhà sáng lập hàng đầu thế giới khi nói về văn hóa và đội nhóm.
-
Vậy, có 3 lĩnh vực sẽ được nói trong hôm nay.
-
Một là tổng quan về văn hóa nối tiếp bài học trước.
-
Sau đó sẽ đào sâu hơn về việc sáng lập một công ty,
-
và xây dựng đội ngũ ban đầu.
-
Và những thay đổi và phát triển
-
khi các công ty này tăng quy mô lên hơn trăm người,
-
tôi còn chẳng biết các cậu có bao nhiêu người, có vẻ nhiều.
-
Những tổ chức rất lớn và cách áp dụng những nguyên tắc về văn hóa.
-
Nhưng để bắt đầu, tôi muốn hỏi một câu hỏi mở, đó là:
-
Những nguyên tắc cốt lõi về văn hóa mà các cậu thấy là quan trọng nhất khi xây dựng công ty là gì?
-
- Vậy câu hỏi là: điều gì quan trọng nhất?
-
Ồ, mic lên rồi.
-
Đối với chúng tôi, chúng tôi có vài tiêu chí.
-
Một là tuyển ai, và giá trị của họ là gì?
-
Hai là chúng tôi làm gì mỗi ngày, tại sao lại làm điều đó?
-
Ba là chúng tôi tuyên truyền ra điều gì?
-
Và thứ tư là chúng tôi tưởng thưởng điều gì, hoặc ngược lại là trừng phạt điều gì?
-
Nói chúng tôi nghĩ vận hành công ty dựa trên tưởng thưởng thì vui hơn là trừng phạt.
-
Tôi nghĩ 4 điều này đã xây dựng nên nền tảng của chúng tôi.
-
- Khi Stripe phát triển, chắc là mạnh hơn các công ty khác, điều chúng tôi đặc biệt nhấn mạnh
-
là sự minh bạch trong nội bộ.
-
Tôi nghĩ đó là một điều rất giá trị đối với Stripe, và cũng thường bị hiểu nhầm.
-
Những điều mọi người thường nói như thuê người giỏi, hoặc tạo đòn bẩy cho họ,...
-
thật ra đều có được nhờ sự minh bạch.
-
Chúng tôi nghĩ rằng nếu nhân viên đều
đánh giá cao những điều Stripe đang làm,
-
nếu mọi người đều tin vào sứ mệnh,
-
và nếu mọi người đều có thể tiếp cận tốt với thông tin,
-
và hình dung được tình hình hiện tại của Stripe là thế nào,
-
thì mọi người sẽ thấy rất nhiều cách để có thể làm việc với nhau một cách hiệu quả.
-
Và nó giúp vượt qua được những rạn nứt tiềm ẩn khác khi bạn phát triển.
-
Mới đầu chúng tôi bắt đầu với 2 người. Giờ đã hơn 170 người.
-
Chúng tôi đặt rất nhiều tâm tư vào việc tạo ra các công cụ hỗ trợ minh bạch,
-
bởi vì với 170 người, sẽ có rất nhiều thông tin được tạo ra,
-
và bạn không thể tiếp nhận hết tất cả.
-
Thế nên chúng tôi dùng Slack, dùng email, vân vân... Chúng ta sẽ nói chi tiết sau.
-
Nhưng tôi nghĩ đó là điều cốt lõi giúp chúng tôi vận hành tốt.
-
- Tôi nghĩ văn hóa về cơ bản là một giải pháp cho vấn đề giới hạn băng thông.
-
Đại khái là khi bạn bắt đầu xây dựng thứ gì đó,
-
bạn sẽ code suốt ngày, nhưng bạn không thể làm hết mọi thứ mà sản phẩm cần,
-
hoặc công ty cần, nên bạn phải tuyển thêm coder cùng làm, đúng chứ?
-
Thế là tổ chức bắt đầu to hơn,
-
và có lẽ trong thế giới lý tưởng, tôi không biết đúng không, nhưng lý tưởng thì
-
bạn có thể tham gia vào mọi quyết định, và mọi công việc trong công ty,
-
và mọi thứ xảy ra, nhưng rõ ràng là không thể. Với 2 người thì được.
-
Nhưng khi tăng lên năm, mười người thì rất khó,
-
và khi thành 50 người thì hoàn toàn bất khả thi.
-
Nên văn hóa là một giải pháp,
-
sợi dây xuyên suốt mà bạn muốn là gì,
-
sự bất biến nào mà bạn muốn giữ gìn,
-
khi bạn ngày càng ít tham gia vào các quyết định hơn theo thời gian.
-
Và tôi nghĩ khi bạn nghĩ theo cách đó,
-
thì tầm quan trọng của văn hóa sẽ trở nên dễ thấy, đúng chứ?
-
Bởi vì lần nữa, số lượng những việc mà bạn có thể trực tiếp tham gia
-
bị giảm đi, thường là theo cấp số mũ,
-
khi số nhân viên của bạn tăng lên theo một đồ thị trông giống như một công ty rất lớn.
-
Cho nên điều đó là cực kỳ quan trọng.
-
Và điều đó sẽ tự lây lan theo rất nhiều cách khác nhau.
-
Ví dụ như khi tuyển dụng,
-
tôi nghĩ điều quan trọng nhất là khi tuyển 10 người đầu tiên,
-
ai là người lên thuyền, các quyết định đều rất quan trọng nên đó không phải chỉ là tuyển 10 người,
-
mà thật sự là đang tuyển 100 người,
-
vì bạn nên nghĩ rằng mỗi người trong số họ đều sẽ kéo thêm 10 người nữa.
-
Nên việc xác định xem 90 người nào sẽ được 10 người này kéo vào
-
rõ ràng sẽ là việc có tác động rất lớn đối với công ty bạn.
-
Nhưng tôi nghĩ hầu hết những điều đó đều khá trừu tượng.
-
- Có một điều mà rất nhiều khách mời của lớp này đã đề cập chính là
-
làm sao để tuyển 10 người đầu tiên, nếu bạn không làm đúng,
-
về cơ bản sẽ không thể làm lại, nhưng chưa có ai nói về cách làm điều đó.
-
Vậy các cậu tìm kiếm điều gì khi tuyển những nhân viên đầu tiên này
-
để có thể định hình văn hóa đúng cho công ty?
-
Làm sao để tìm được họ, và các cậu tìm kiếm điều gì?
-
- Vâng, chắc rồi.
-
Tôi nghĩ mỗi công ty sẽ có cách khác nhau, và
-
tôi nghĩ với chúng tôi thì khá cảm tính.
-
Tôi đơn giản chỉ tìm người mà tôi muốn cùng làm việc và có tài năng.
-
Tôi đã đọc đủ loại sách viết về văn hóa, vì khi không biết làm gì đó,
-
đầu tiên tôi sẽ đọc và thấy đủ kiểu định nghĩa.
-
Nhưng tôi nghĩ một hiểu nhầm thường thấy là khi mọi người ví von
-
rằng văn hóa giống như kiến trúc, nhưng nó giống làm vườn hơn.
-
Kiểu như bạn gieo hạt giống, nhổ bỏ những cây cỏ vô dụng, và để cây phát triển.
-
Lần tuyển đầu tiên, chúng tôi tuyển người giống chúng tôi.
-
Tôi thường tìm kiếm 3-4 giá trị mà tôi mong muốn ở mọi người.
-
Tôi muốn tìm người chăm chỉ, trung thực, và cái tôi nhỏ.
-
Tôi muốn tìm người sáng tạo, và thường thì họ rất hiếu kỳ.
-
Họ đều có sở thích khác nhau.
-
Một trong những nhân viên đầu tiên là người kỳ quặc nhất tôi từng gặp.
-
Họ là những kỹ sư, nhưng cũng có rất sở thích rất điên khùng.
-
Như một người tự làm board game với những quy tắc phức tạp.
-
Một người khác lại thích ảo thuật, và cậu ấy không chỉ code như một nhà ảo thuật,
-
mà còn dùng mánh ảo thuật trong khi làm video nữa.
-
Và tôi nghĩ những điều kỳ quặc đó thật sự rất quý giá.
-
Và chúng tôi nhận thấy rằng người sáng tạo và kỳ quặc hứng thú với những ngách nhỏ,
-
thường cực kỳ muốn xây dựng những sản phẩm xuất chúng.
-
Họ thường rất giỏi hợp tác với nhau.
-
Cuối cùng là chúng tôi rất muốn tìm người có mong muốn
-
xây dựng một thứ gì đó vĩ đại. Và họ không tự phụ về điều đó, họ chỉ cảm thấy
-
sẽ rất ngầu nếu dám mạo hiểm để xây dựng điều gì đó vĩ đại hơn bản thân họ.
-
Ban đầu, đó là những điều rất dễ chọn nếu bạn giống chúng tôi.
-
Văn phòng tồi tàn và không ai được trả lương.
-
Vậy nên chẳng có lý do nào khác để tham gia,
ngoài sự hào hứng muốn xây dựng điều gì đó.
-
Có cả đống lý do để không tham gia, và đó là điều khi nhìn lại, tôi thật sự trân trọng,
-
vì tôi biết mọi người đều tham gia vì những động cơ rất đẹp. Và thực tế,
-
họ đã bỏ qua những cơ hội rất tốt, lương cao,
-
văn phòng đẹp, trang bị tốt chỉ để cùng nhau làm việc.
-
Đến hôm nay, tôi nghĩ những hạt giống đó đang được gieo trong tất cả những nhân viên hiện tại của chúng tôi.
-
- Vâng, 10 người đầu tiên rất khó tuyển, bởi vì
-
bạn tuyển 10 người này vào lúc chẳng ai biết đến công ty bạn, và chẳng ai muốn làm cho nó.
-
Kiểu như chỉ có 2 kẻ lập dị với một ý tưởng kỳ quặc.
-
- Và bạn bè họ còn bảo đừng tham gia nữa.
-
Nhân viên thứ hai của chúng tôi, tôi nghĩ cậu ấy đã đồng ý hết và sắp vào làm,
-
thì bạn thân của cậu ấy đã kéo cậu ấy ra, và tấn công bằng đủ thứ lý luận, kiểu như
-
tại sao cậu ấy không nên vào làm, việc đó sẽ hủy hoại cậu ấy như thế nào.
-
Nhưng cuối cùng thì cậu ấy vẫn tiếp tục tham gia.
-
Và thực ra một người bạn kiểu đó cũng đang làm cho chúng tôi. Nhưng đây là điều nên cân nhắc.
-
- Vâng.
-
Và tôi nghĩ nó khó vì chẳng có nhóm 10 người nào
-
có sức ảnh hưởng tới công ty lớn hơn 10 người này.
-
Tôi nghĩ mọi người nghĩ tới tuyển dụng là kiểu mở LinkedIn,
-
rồi làm giống như là gọi món:
"Tôi muốn món này, món này, món này."
-
Vậy là tuyển xong. Trong khi với chúng tôi,
-
đó là một quá trình kéo dài rất lâu, nói về những người bạn mà chúng tôi muốn mời tham gia.
-
Chúng tôi không quan hệ rộng lắm. Pat và tôi lúc đó đều đang đi học.
-
Nên chưa từng làm việc với ai để mà rủ rê cả,
-
thế nên rất nhiều nhân viên đầu tiên của Stripe là kiểu "bạn của bạn",
-
và một điểm chung thú vị ở tất cả bọn họ chính là
-
họ đều chỉ mới khởi đầu sự nghiệp, hoặc bị đánh giá thấp kiểu nào đó.
-
Thử nghĩ mà xem, nếu một người hội đủ mọi phẩm chất cần thiết,
-
thì có lẽ họ đã đi làm ở đâu đó và hài lòng với nó rồi.
-
Nên chúng tôi phải cố gắng tìm những người,
-
ví dụ như người thiết kế của chúng tôi mới 18 tuổi, lúc đó đang học trung học ở Thụy Điển.
-
Còn với CTO thì lúc đó vẫn đang làm sinh viên.
-
Rất nhiều người như thế mới bước chân vào sự nghiệp,
-
và cách duy nhất để... Thật ra bạn có thể nới lỏng điều kiện.
-
Bạn có thể nhất quyết họ phải tài năng, hoặc chỉ cần tiềm năng thôi là được.
-
Và chúng tôi, không cố ý, nhưng đã chọn điều thứ hai.
-
- Vâng. Tôi nghĩ việc tìm người cũng đại khái giống như việc đầu tư vậy.
-
Bạn phải tìm những người đang bị đánh giá thấp bởi thị trường, bạn biết đấy.
-
Bạn không nên tìm những người đang làm cho Facebook hay Google hay tương tự,
-
vì họ đã được phát hiện rồi. Nếu họ muốn tham gia thì tuyệt,
-
nhưng có lẽ rất khó để thuyết phục họ.
-
Chiều hôm qua John và tôi đã nói chuyện và nhìn lại trước đây
-
để xem những đặc điểm chung nào của 10 người đầu tiên mà chúng tôi nghĩ là quan trọng.
-
Và nói chung khi nói về văn hóa,
-
tôi cảnh báo trước rằng những điều chúng tôi nói, các lời khuyên,
-
đều dựa trên kinh nghiệm giới hạn, phần nhiều là phỏng đoán.
-
Và tôi nghĩ phần nhiều cũng đúng.
-
Nhưng đặc biệt đối với 10 người đầu tiên này, điều mà chúng tôi nhận thấy rất quan trọng là
-
họ đều rất chân thành và thẳng thắn.
-
Và tôi nghĩ điều thật sự quan trọng chính là
-
họ là người mà ai cũng muốn cùng làm việc, họ là người mà mọi người đều tin tưởng.
-
Họ thể hiện sự chân thành trong cách họ tiếp cận vấn đề, đại loại như vậy.
-
Họ là những người luôn muốn hoàn thành mọi việc.
-
Có rất nhiều người thật sự thích làm đủ thứ việc,
-
nhưng chỉ có một nhóm nhỏ thật sự thích hoàn thành những việc đó.
-
Có rất nhiều người bảo nên săn người trên GitHub chẳng hạn,
-
nhưng tôi nghĩ cách đó không thực sự phù hợp với tôi,
-
vì đó là một nơi quá bao la với quá nhiều thứ khác nhau.
-
Tôi thích ưu tiên và cảm thấy thú vị hơn
-
khi làm việc với một người dám dành 2 năm để đào sâu hơn vào một lĩnh vực cụ thể.
-
Và đặc điểm chung thứ ba của họ là họ rất cầu toàn.
-
Họ sẽ cảm thấy rất khó chịu với những lỗi nhỏ.
-
Mặt khác, đã có rất nhiều thứ điên khùng mà chúng tôi từng làm,
-
điên rồ đến nỗi lẽ ra chúng tôi không nên làm,
-
nhưng mọi người đều kiểu như bị ám ảnh với những chi tiết nhỏ nhất.
-
Ví dụ như mỗi lần hàm API tạo ra bất kỳ một lỗi gì,
-
hệ thống đều gửi tin và gọi điện cho tất cả chúng tôi.
-
Vì thật kinh khủng nếu thấy lỗi mà không chịu làm gì để giải quyết, dưới góc nhìn của người dùng.
-
Hoặc chúng tôi nhận bản sao của mọi email được gửi đi,
-
và soi lỗi chính tả hoặc ngữ pháp cho từng người,
-
vì thật kinh khủng nếu gửi email đi mà bị lỗi chính tả.
-
Tóm lại đó là 3 phẩm chất mà chúng tôi muốn có.
-
Sự chân thành, sự cầu toàn,
-
và.. điều thứ hai là gì ấy nhỉ?
-
- Điều còn lại.
-
- Vâng,...
-
Vâng, điều thứ ba là hoàn thành mọi thứ.
-
- Vâng. Tôi chỉ muốn nói là nơi nào cũng tìm người được cả, nên...
-
khi nhìn lại những người đầu tiên chúng tôi tuyển,
-
họ đến từ những nơi khác nhau, như đăng quảng cáo trên Craigslist,
-
hay dự hội thảo công nghệ. Chúng tôi từng tổ chức tiệc nướng mỗi tuần ở văn phòng,
-
và mọi người tự mang theo đồ ăn thức uống, và chúng tôi bắt chuyện với họ.
-
Tôi nghĩ mỗi lần tôi đi uống cà phê tại Palo Alto, như các cậu đã từng tuyển dụng ở Coopa,
-
vì văn phòng của họ được cố tình đặt sát quán cà phê tuyệt nhất.
-
Tôi nghĩ người giỏi thường sẽ có việc gì đó để làm rồi,
-
vậy nên bạn phải là người tìm họ, và đừng chờ đợi họ tìm đến bạn,
-
đặc biệt là khi chưa có ai biết đến sản phẩm mà bạn đang phát triển.
-
- Vâng. Và một điều quan trọng nữa là bài thuyết trình thang máy.
-
Không chỉ dành cho nhà đầu tư, mà còn cho những người mà bạn đang gặp,
-
hoặc trong 6 tháng, một năm tới, với mục đích tuyển dụng.
-
Vậy nên thời điểm thích hợp để họ hào hứng về công ty bạn,
-
để họ bắt đầu theo dõi chúng ta,
-
và để họ suy nghĩ xem liệu họ sẽ làm gì kế tiếp, chính là ngay từ lúc bắt đầu.
-
Sẽ cần rất nhiều thời gian để tuyển dụng, vậy nên khả năng khiến mọi người hào hứng
-
về những gì bạn đang làm sẽ mang lại trái ngọt về sau.
-
- Có lẽ điều này có liên quan, vì John và tôi có nói chuyện chiều hôm qua rằng
-
rất nhiều bạn bè của chúng tôi khởi nghiệp ngay sau khi ra trường.
-
Chúng tôi thảo luận về sai lầm của những công ty này.
-
Và tôi nghĩ đó có lẽ là một hình mẫu thất bại thường gặp nhất.
-
Vì chúng ta nói về những ngách quá nhỏ, quá cụ thể, hoặc bị cấm,
-
tôi nghĩ có lẽ vấn đề nằm ở sự chuyển dịch rất lớn về mặt thời gian,
-
khi bạn chuyển từ đi học sang start-up, đúng chứ?
-
Một lớp chỉ kéo dài một quý, một học kỳ, hoặc tương tự.
-
Nhưng một startup sẽ cần 5 đến 10 năm.
-
Và tôi nghĩ đây là vấn đề rất lớn, vì rất khó tuyển người cho trong những ngách này.
-
Chẳng hạn bạn nói với ai đó là bạn sắp làm tên lửa lên Sao Hỏa,
-
thì nghe gần như không thể, nhưng nghe có vẻ cũng rất bá. Nhỉ?
-
Nên thật ra khá dễ thuyết phục mọi người tham gia.
-
Tất nhiên nếu thuận lợi, chúng ta sẽ cùng làm. Tôi không muốn ví dụ cụ thể,
-
vì nghe giống như tôi đang lăng xê startup nào đó.
-
Nếu bạn chọn một ngách nhỏ,
-
thứ gì đó phát sinh từ những bài tập bạn cố giải quyết trên lớp,
-
nhưng phải nỗ lực hơn rất nhiều.
-
- Một câu hỏi thường được đặt ra là
-
làm sao một nhà sáng lập thiếu kinh nghiệm xác định được ai là người tốt nhất?
-
Như khi gặp mọi người ở tiệc tùng, hoặc bạn bè, vân vân,
-
hoặc bạn từng làm việc với họ.
-
Nhưng cụ thể các cậu đã làm gì trong quá trình xác định
-
xem người này có thật sự giỏi không? Hay có lần nào các cậu sai không?
-
Làm sao các cậu học cách nhìn ra tài năng nếu không thể nói
-
họ từng làm ở Facebook hoặc Google thì hẳn phải giỏi?
-
- Vâng, thật ra bạn sẽ không thể biết 100% tới khi làm việc với họ.
-
Cho nên mặt kia của nó là nếu người bạn tuyển không phù hợp,
-
thì bạn đã nợ công ty và nợ họ, nên phải chỉ cách họ cải thiện,
-
hoặc không được thì phải sa thải.
-
Nhưng nhìn chung, vấn đề tài năng rơi vào 2 nhóm lớn.
-
Một là ít nhiều gì bạn cũng biết như thế nào là giỏi,
-
và có những lĩnh vực bạn từng làm, và có những lĩnh vực chưa làm.
-
Và những thứ chưa làm thì khó xác định hơn một chút.
-
Vậy nên, chúng tôi đã làm một số thứ.
-
Thứ nhất, trước khi nói chuyện với bất kỳ ai, chúng tôi đều cố xác định xem họ có ở đẳng cấp thế giới không.
-
Điều này cực kỳ quan trọng về sau, khi tuyển những vị trí như
-
giám đốc tài chính, mà bạn chẳng biết gì về tài chính,
-
ngoại trừ mớ sách hướng dẫn trong thư viện về tài chính;
-
hoặc giám đốc tiếp thị.
-
Nên tôi có thói quen nói chuyện với những người tôi biết đã ở đẳng cấp thế giới
-
và hỏi họ xem cụ thể thì họ muốn tìm kiếm phẩm chất nào?
-
Cần hỏi những câu gì? Và làm sao để tìm thấy họ?
-
Nếu anh muốn tìm người sau này sẽ giỏi như anh,
-
thì giờ họ đang làm ở đâu, và số điện thoại của họ?
-
Tôi nghĩ học được điều gì là tốt hay xấu trong quy trình phỏng vấn là một thứ vô giá.
-
Vì thời gian của bạn và của người khác đều quý giá,
-
nên chuẩn bị cẩn thận là rất quan trọng.
-
Và khi có người tham gia vào quy trình phỏng vấn,
-
bạn phải kiểm tra và hoàn thiện quy trình đó theo thời gian.
-
Cho nên, ở Pinterest,
-
chúng tôi đã phát triển một bộ câu hỏi chuẩn, và chúng tôi luôn đo lường xem
-
đâu là dấu hiệu tốt, đâu là dấu hiệu xấu.
-
Nhưng bộ câu hỏi còn có một mục đích khác là xác định xem
-
đây có phải là nơi làm việc phù hợp với họ không?
-
Ở đây bạn phải làm thật rõ việc nào dễ, việc nào khó.
-
Người thực sự giỏi sẽ muốn làm việc khó, họ muốn giải quyết vấn đề khó.
-
Nên, có những thiên tài ở Google đặt ra những câu hỏi phỏng vấn
-
được cho là cực kỳ khó, bởi vì những người thích giải quyết vấn đề khó
-
sẽ xuất hiện và tìm đến.
-
Tôi nghĩ điều này rất quan trọng, vì khi công ty nở rộng, bạn không thể loại bỏ rủi ro.
-
Tôi nghe nói PayPal sau khi phỏng vấn với Peter Thiel và Max Levchin,
-
họ đã nói: "Tiện nói luôn, VISA và MasterCard muốn giết chúng tôi, nên chúng tôi sắp làm vài việc phi pháp.
-
Nhưng nếu thành công, chúng ta sẽ định nghĩa lại việc thanh toán."
-
Hoặc khi tuyển người làm iPhone, họ không nói họ sắp làm gì.
-
Họ nói: "Anh sẽ không gặp gia đình trong 3 năm,
-
nhưng khi thành công, con cháu anh sẽ nhớ về việc anh đã làm."
-
Và tôi nghĩ đây là một điều rất tốt trong việc tuyển dụng,
-
khi bạn nói thật rõ tại sao bạn nghĩ đây là cơ hội tuyệt vời,
-
nhưng cũng nói rõ tại sao việc đó lại rất khó.
-
Và người phù hợp sẽ tham gia, còn không thì họ sẽ bỏ qua cơ hội đó.
-
- Nhưng nhiều người xem trọng việc được gặp con cái hơn.
-
Tôi cảm thấy có một điều liên quan tới việc định nghĩa tài năng của các cậu
-
là dám tự tin phỏng vấn theo kiểu các cậu cho là hiệu quả.
-
Tôi nghĩ, kiểu như...
-
ví dụ cậu không phải kỹ sư giỏi nhất thế giới, và cậu cố phỏng vấn những ứng viên.
-
Tôi nghĩ bạn nên kéo người đó vào làm cùng người khác.
-
Kiểu như bảo họ trình bày trước mọi người, làm thử và phỏng vấn.
-
Ví dụ khi Stripe tuyển kỹ sư đầu tiên,
-
chúng tôi đã rủ cậu ấy cùng lập trình với chúng tôi trong 1 tuần,
-
rồi ngó nghiêng xem cách cậu ấy làm việc,
-
đó là cách duy nhất chúng tôi có thể tự tin nói rằng người đó đủ giỏi.
-
Và tôi nghĩ bạn có thể áp dụng cho các vị trí khác mà bạn không chuyên.
-
Ví dụ tôi không phải chuyên gia phát triển kinh doanh,
-
nhưng khi phỏng vấn cho vị trí phát triển kinh doanh, chúng tôi sẽ yêu cầu họ làm dự án,
-
ví dụ họ sẽ trình bày cách cải thiện hợp tác với đối tác sẵn có của Stripe,
-
hoặc chúng tôi nên hợp tác tiếp với ai. Và nhắc lại,
-
dù đó không phải chuyên môn của tôi, tôi vẫn đủ tự tin để quyết định ổn thỏa.
-
Tôi nghĩ mọi người thường mắc chứng giả tạo khi liên quan tới việc phỏng vấn.
-
- Vâng, tôi nghĩ cụ thể thì một kiểu chiến thuật
-
đối với 10 người đầu tiên này là hãy làm việc với họ càng nhiều càng tốt
-
trước khi thật sự thuê họ. Ý tôi là
-
khi đã mở rộng thì rất khó làm vậy, vì họ sẽ phải cam kết rất nhiều,
-
và nếu họ không đủ kỹ năng thì sẽ rất tốn kém cho phía bạn.
-
Nhưng việc đó rất đáng thử với 10 người đầu tiên.
-
Nên, phần lớn, hoặc có lẽ toàn bộ 10 người đầu tiên, chúng tôi đều làm việc với họ trước.
-
Thường là trong một tuần, và rất khó để giả tạo suốt một tuần.
-
Thường thì bạn sẽ nhanh chóng thấy rõ.
-
Một vấn đề khác mà tôi nghĩ tới là câu hỏi rằng
-
làm sao bạn biết ai giỏi hơn, hoặc ai đủ giỏi.
-
Và mọi người thường nói về việc nhóm 10x người này cần những kỹ năng gì,
-
tôi không biết 10x nghĩa là gì.
-
Tôi nghĩ một cách nghĩ hữu ích và dễ hiểu hơn là
-
liệu người này có phải là người giỏi nhất so với bạn bè họ trong việc họ làm không?
-
Và hơi tế nhị một chút là họ chọn bạn như thế nào, họ có bao nhiêu bạn?
-
Nhưng ít nhất với tôi, tôi cảm thấy đó là cách nghĩ có ích hơn:
-
Họ có phải là kỹ sư giỏi nhất họ từng biết không?
-
Một điều khác tôi nghĩ rất đáng đề cập là trong tất cả 10 người này,
-
hoặc nói chung về văn hóa và tuyển dụng,
-
tôi nghĩ mọi người thường không nhận ra, tới khi họ tự trải nghiệm và thấy tầm quan trọng của nó,
-
phần lớn là vì trong cuộc sống và truyền thông, mọi người đều tập trung vào người sáng lập.
-
Kiểu như chỉ có chúng tôi, hay kiểu chúng tôi trung tâm của các câu chuyện, như là
-
Stripe chính là John và Patrick.
Pinterest chính là Ben. Vân vân...
-
Nhưng rõ ràng trong công ty có đến 99,9% công việc
-
được làm bởi những người không phải chúng tôi.
-
Và tôi nghĩ chỉ nói thôi thì rất dễ hiểu,
-
nhưng rất khó để nói khác đi, vì công ty là thứ trừu tượng,
-
nên bạn phải gắn nó với người nào đó,
nhưng tôi nghĩ điều này rất đáng ghi nhớ.
-
Như ở Apple, Steve Jobs chỉ làm một phần rất rất nhỏ. Hoặc Google cũng vậy, và vân vân...
-
- Ý cậu là chú ý tới văn hóa?
-
- Đại khái là vậy.
-
- Tôi nghĩ một điều nữa là người giới thiệu thật sự rất quan trọng.
-
Và người giới thiệu đúng với tên gọi đó.
-
Về cơ bản bạn sẽ hỏi những người có kinh nghiệm thực tế nói thật ý kiến của họ.
-
Chúng tôi làm rất chặt phần đó, chúng tôi muốn biết người này thích làm việc gì.
-
Chúng tôi không cố xác minh xem họ có nói thật trong hồ sơ không, vì mặc định họ phải nói thật.
-
Nên những câu hỏi chuẩn mà tôi sẽ hỏi khi phỏng vấn,
-
tôi có thể nói: "Này, chúng ta đều quen biết Jonathan.
-
Tôi sẽ nói chuyện với cậu ấy trong vài tuần tới, vì chúng tôi biết nhau. Nếu tôi hỏi cậu ấy
-
rằng cậu giỏi cái gì nhất, hoặc tự hào về điều gì nhất, hay cậu đang cải thiện điều gì,
-
thì cậu ấy sẽ nói gì?"
-
Đây là một kiểu kiểm tra khả năng tự nhận biết bản thân, và tạo ra một chút tín nhiệm.
-
Rồi tôi sẽ hỏi vài điều để khiến câu hỏi
-
có cảm giác dễ chịu hơn, dễ định lượng hơn, và sẽ điều chỉnh trong lúc hỏi. Nên...
-
khi đánh giá một người, bạn có nghĩ người này thuộc Top 1% trong số những người bạn từng làm việc cùng?
-
Top 5%? Hay Top10%?
-
Và mức độ khan hiếm đó cũng là thang đo để đánh giá họ,
-
nên nếu bạn nói: "Này, John giỏi nhất là việc gì?
-
Cậu ấy bảo tôi cậu ấy giỏi những việc này, anh xác nhận được không?" Họ nói: "Vâng. Sẵn sàng."
-
Nên tôi nghĩ đó là một công cụ mà bạn nên nghiêm túc cân nhắc.
-
- Vâng, người tham khảo không phải là thứ dễ thấy khi bắt đầu,
-
nhưng nó sẽ chứng minh tính hiệu quả theo thời gian.
-
Và tôi nghĩ đối với người tham khảo đã nêu tên, họ sẽ thích mềm mỏng hơn.
-
Nên bạn phải chủ động tạo ra sự khan hiếm đó bằng cách hỏi:
-
"Anh xếp hạng người này ở mức nào trong số những người anh đã cùng làm việc?"
-
Hoặc bạn có thể trò chuyện với người giới thiệu,
-
nhưng thường tôi sẽ dành khoảng 15 phút điện thoại với người đó.
-
Đừng để họ chỉ nói "Vâng. Người này rất tuyệt." rồi cúp máy.
-
- Đó là nguồn tuyệt vời để tuyển dụng.
-
- Vâng.
-
- Những người tham khảo này cũng là nguồn tuyệt vời để tuyển mới.
-
Các cậu đã học được điều gì từ việc tuyển những người đầu tiên?
-
Các cậu đã làm gì để giúp họ phát huy nhanh chóng? Để khiến họ
-
kiểu như thích nghi ngay với văn hóa, đại khái vậy?
-
Vì tuyển dụng vốn đã khó, nhưng không khó bằng việc khiến họ hài lòng và năng suất.
-
Vậy các cậu đã làm gì để những người này làm được điều đó?
-
- À, nhiều thứ đã thay đổi khi chúng tôi từ nhỏ trở nên lớn hơn.
-
Lúc bắt đầu, chúng tôi thường tuyển vì chúng tôi cần họ từ rất lâu rồi.
-
Và việc gia nhập của họ đại khái là:
-
"Đây là máy của anh. Chúng tôi đã thiết lập sẵn hết rồi.
-
Đây là vấn đề chúng ta phải cùng giải quyết."
-
Và, cũng là bản chất của startup,
-
chúng tôi sống trong một căn hộ 2 phòng ngủ.
-
Và mọi thứ khác, như xây dựng mối quan hệ cá nhân,
-
dành thời gian với nhau, kết thân với nhau, và tất cả diễn ra
-
một cách tự động, bạn chẳng phải làm gì hết.
-
Nhưng có một điều tôi muốn nói thêm là
-
chúng tôi luôn nhắc nhở mọi người rằng chúng tôi đang hướng tới đâu.
-
Bởi vì khi mới tham gia giải quyết một vấn đề,
-
họ rất dễ nghĩ rằng cả thế giới chỉ là vấn đề trước mắt họ. Chúng tôi luôn nhắc:
-
"Này, ngày nào đó chúng ta sẽ làm điều gì đó như Google đã làm với tìm kiếm.
-
Đây là kế hoạch để thực hiện điều đó."
-
Và khi công ty phát triển, tôi nghĩ quy trình đó đã được chuẩn hóa hơn.
-
Chúng tôi đã dành rất nhiều thời gian suy nghĩ và liên tục hoàn thiện
-
những trải nghiệm của nhân viên ngay từ ngày đầu tiên bước vào,
-
từ buổi phỏng vấn đầu tiên, đến 30 ngày sau khi họ tham gia.
-
Như họ có biết tên một người nào khác không? Họ có biết tên quản lý không?
-
Họ có ngồi cùng mọi người trong nhóm không?
-
Họ có biết cấu trúc tổng thể của công ty và ưu tiên hàng đầu là gì không?
-
Chúng tôi có một chương trình kéo dài một tuần,
-
và có những chương trình đặc biệt chuyên sâu hơn.
-
Và đó là thứ chúng tôi luôn liên tục hoàn thiện. Đó là những yếu tố mà
-
chúng tôi sẽ so sánh giữa lúc đầu với 30 ngày sau đó.
-
Và chúng tôi sẽ hỏi đồng nghiệp và quản lý của họ: "Người này có bắt nhịp được không?
-
Chúng ta có giúp họ đạt năng suất chưa?
-
Và nếu chưa, thì [A] Chúng ta không nên tuyển thêm người
-
bởi vì chúng ta chưa làm tốt việc giúp người mới hòa nhập;
-
và [B] Chúng ta cần sửa chữa việc đó."
-
Nên tôi nghĩ đây là điều quan trọng. Tôi không thể coi thường
-
tầm quan trọng của việc kết nối cá nhân với mọi người.
-
Như họ mong muốn điều gì? Phong cách làm việc của họ? Họ muốn được công nhận kiểu nào?
-
Họ có muốn hoàn toàn yên tĩnh không? Họ là người làm ngày hay làm đêm?
-
Tôi nghĩ biết được những việc này
-
sẽ thể hiện bạn quan tâm tới họ với cả tư cách cá nhân và tư cách tập thể. Mục tiêu là vậy.
-
- Tôi nghĩ có 2 điều quan trọng ở bất kỳ giai đoạn triển khai nào.
-
Thứ nhất là phải đưa nó vào vận hành thực tế một cách nhanh chóng.
-
Vì chỉ có khi đó bạn mới nhận thấy vấn đề,
-
tiến độ được đánh giá thế nào, khối lượng công việc thực tế thế nào,...
-
Thế nên, khi các kỹ sư gia nhập, chúng tôi cố gắng giúp họ bắt đầu ngay ngày đầu tiên.
-
Khi nhóm kinh doanh tham gia, chúng tôi sẽ đưa việc thực tế cho họ ngay ngày đầu tiên,
-
trong những việc mà họ ứng tuyển.
-
Tôi nghĩ đôi khi sẽ có xu hướng dễ dãi để khiến người mới an lòng.
-
Chúng tôi thiên về kiểu đạp họ xuống vực ngay lập tức.
-
Và điều thứ hai là cố gắng ghi nhận phản hồi thật nhanh chóng,
-
đặc biệt là phản hồi về việc thích nghi với văn hóa.
-
Khi nói về chuyện này, nếu bạn xây dựng được một văn hóa mạnh,
-
toàn bộ công ty đều sẽ cố gắng
-
để tạo điều kiện thích ứng tốt nhất cho người đó.
-
Việc đó không phải lúc nào cũng dễ.
-
Ở Stripe, văn hóa của chúng tôi liên quan nhiều tới viết lách.
-
Kiểu như bạn ngồi kế bên một người đang đeo tai nghe,
-
và mọi người nhắn tin với nhau. Vậy nên,
-
nhiều người mới vào không quen với môi trường đó sẽ thấy khó khăn.
-
- Thường là vậy.
-
- Vâng. Chính xác.
-
Vậy nên, mọi thứ trong công việc của bạn có liên quan tới khía cạnh văn hóa,
-
bạn phản hồi với họ càng nhiều, họ sẽ làm càng tốt.
-
Thật khác thường phải không?
-
Thật bất thường khi cứ liên tục bảo một người rằng họ đang làm tốt hay không.
-
Bạn không làm việc trong đời thường, bạn bị giới hạn.
-
Nhưng khi vào đây, đó là việc bạn phải làm thật tốt.
-
- Vậy đây là một chuyển biến tốt khi công ty cậu mở rộng.
-
Đâu là thay đổi lớn nhất các cậu đã làm với quy trình tuyển dụng?
-
Và làm sao các cậu quản lý và vận hành đội ngũ, khi đi từ
-
2 người tới 10, 100, 1.000 người?
-
- Có rất nhiều thay đổi.
-
Có một việc chúng tôi muốn làm về phần đội ngũ là...
-
mục tiêu là khiến đội ngũ cảm thấy càng tự trị và linh hoạt càng tốt,
-
trong những giới hạn vốn có của tổ chức lớn. Nghĩa là theo thời gian,
-
chúng tôi luôn muốn tạo cảm giác startup của các startup,
-
thay vì một tổ chức cứng nhắc với những quy trình ngoại lai áp đặt lên tất cả.
-
Nói dễ hơn làm. Chúng tôi vẫn chưa làm được hết. Nhưng
-
mục tiêu là mỗi đội nhóm đều có thể tự kiểm soát nguồn lực cần thiết để tự vận hành,
-
họ biết cái gì là quan trọng nhất và làm sao để tự đánh giá.
-
Và theo cách đó, vấn đề quản lý sẽ trở nên dễ dàng hơn,
-
ngược lại bạn sẽ thấy bất lực nếu không thể chia họ thành các nhóm tự trị.
-
Bạn sẽ nhìn vào đó rồi thốt lên: "Chúa ơi, độ phức tạp trong tương tác đang tăng theo cấp số nhân."
-
Sự phức tạp trong quản lý tăng tới mức bất khả thi, nên bạn sẽ phải tạo ra những nhóm tự trị,
-
hoặc ít ra chúng tôi đang cố làm thế.
-
Cụ thể là ở Pinterest, thách thức trong việc tạo ra các nhóm tự trị là
-
chúng tôi thật sự muốn các nhóm này phải bao gồm một thiết kế siêu giỏi,
-
một lãnh đạo giỏi mảng kỹ thuật, một cây bút,
-
và một người quản lý cộng đồng. Chúng tôi muốn họ tự duy trì.
-
Điều đó khiến vấn đề khó hơn, nhưng đó là triết lý cốt lõi của chúng tôi trong việc làm sản phẩm.
-
Chúng tôi muốn kết nối mọi người ở các mảng lại với nhau. Họ tò mò về rất nhiều thứ.
-
Rồi giao cho họ một dự án và loại bỏ rào cản để họ tiến thật nhanh.
-
Khi chúng tôi thấy rào cản, chúng tôi sẽ nghĩ xem làm sao giúp họ tăng tốc.
-
Tôi nghĩ tuyển dụng thì hơi khác một chút.
-
Tôi nghĩ thay đổi lớn nhất và tài sản lớn nhất mà bạn có khi có nhiều người hơn là
-
mạng lưới giới thiệu ngày càng trở nên quan trọng
-
nhờ mạng lưới của những người mà bạn tuyển vào.
-
Vậy một điều thật sự may mắn, một quyết định tuyệt vời của chúng tôi là
-
người thứ 14 và 15 mà chúng tôi tuyển thực sự là người tuyển dụng chuyên nghiệp
-
và cô ấy đã làm với các startup. Cô ấy làm với các công ty lớn như Apple.
-
Cô ấy biết đường ống vỡ ở đâu, biết những dấu hiệu sớm,
-
và dạy mọi người cách không chỉ phát hiện tài năng
-
mà trên quy mô lớn còn xác định người đó có phù hợp với văn hóa không, có tốt cho công ty không.
-
Tôi nghĩ khi nhìn lại, đó là một điều bản thân tôi hết sức trân trọng.
-
- Tôi nghĩ có rất nhiều thứ để nói, phải không?
-
Tôi nghĩ tất cả những điều này đều liên quan tới quản lý tăng trưởng. Và...
-
hoặc là công ty thất bại nhanh chóng, hoặc mọi vấn đề đều xoay quanh quản lý tăng trưởng.
-
Và tôi nghĩ có một điều sẽ khiến mọi người ngạc nhiên, như đã khiến tôi ngạc nhiên,
-
là khái niệm thời gian bị thay đổi nhanh chóng đến thế nào.
-
Ví dụ, tháng đầu tiên đa phần các bạn sẽ nghĩ đến tháng tiếp theo, phải không?
-
Đó có thể là bản đồ định hướng phát triển của bạn sẽ như thế nào,
-
thậm chí liên quan tới người bạn cùng làm việc. Có thể đó là những mối quan hệ thân thiết
-
mà họ không cam kết dành trọn thời gian, hoặc tương tự?
-
Và thời gian trôi qua càng nhiều, tôi nghĩ có một kiểu tương tác
-
hoặc tương quan giữa các thời đoạn.
-
Ví dụ sau 1 năm, bạn sẽ nghĩ tới 1 năm tới. Sau 4 năm, bạn sẽ nghĩ tới 4 năm tới.
-
Nhưng nó sẽ tăng rất nhanh, đúng không?
-
Vậy sau một tháng, đây là thời đoạn rất ngắn,
-
và rồi 11 tháng sau, bạn phải thật sự nghĩ về 1 năm kế tiếp,
-
và nghĩ về cấu trúc nhân sự trong thời đoạn đó.
-
Hãy nghĩ về những điều Ben đã nói, bạn sẽ muốn đi đến đâu trong dài hạn, đại loại thế.
-
Tôi nghĩ điều đó sẽ liên quan tới việc tuyển dụng, và kiểu người bạn sẽ tuyển.
-
Trong những ngày đầu, về cơ bản là bạn sẽ tuyển người có năng lực gần như ngay lập tức.
-
Bạn không có kiểu tuyển dụng xa xỉ với người có tiềm năng
-
nhưng không thể bắt nhịp công việc trong 1-2 năm đầu. Họ phải làm được việc ngay lập tức.
-
Nhưng sau 2-3 năm, đã đến lúc phù hợp để đầu tư những điều này.
-
Và thực tế, nếu không đầu tư như vậy, bạn sẽ quá ngắn hạn.
-
Nên tôi nghĩ điều này rất quan trọng.
-
Và đa phần việc đó xuất phát từ...
-
Tất cả những vấn đề này theo mặt nào đó đều khá dễ. Như làm sao để tạo kết nối xã hội giữa mọi người?
-
Chẳng phải chúng ta làm vậy hàng ngày sao?
-
Làm sao để làm việc đó một cách hệ thống, hiệu quả trên quy mô lớn?
-
Thường thì việc đó chỉ là tương đối, không hoàn hảo khi quy mô của bạn còn nhỏ,
-
và bạn có thể dùng cách nào để khiến nó hiệu quả nhất ở quy mô lớn hơn?
-
Như một công ty phát triển nhanh, tăng nhân sự gấp 2-3 lần mỗi năm, thì điều đó rất không bình thường.
-
Vậy đâu là cách ít tồi tệ nhất khi quản lý trong giai đoạn tăng trưởng đó?
-
Tổ chức nhân sự không được thiết kế cho việc đó,
-
và tôi nghĩ sẽ rất đáng bỏ công suy nghĩ một cách hệ thống về cách làm điều đó.
-
Nhưng, hãy nhận ra rằng bạn chẳng thể làm gì nhiều hơn là đặt câu hỏi.
-
Với Stripe, chúng tôi ăn 3 bữa mỗi ngày,
-
trên một chiếc bàn dài và mọi người ngồi cùng nhau.
-
Và nếu nghĩ về kết nối, hãy nghĩ xem lượng tương tác diễn ra
-
khi tất cả cùng ngồi ăn với nhau? Rất nhiều, đúng chứ?
-
Tôi có cả danh sách những thứ như thế. Nhưng khung sườn chung thì đều là như vậy.
-
- Tôi rất tò mò là các làm sao các cậu đánh giá tính minh bạch? Làm sao quy mô hóa nó theo thời gian?
-
Tôi nghĩ chúng ta đều muốn biết.Tôi khá tò mò.
-
- Tôi không nhớ ai định nghĩa startup, nhưng nó thế này:
-
Một startup là một tổ chức chưa bị kẹt vào cái bẫy nguyên tắc cứng nhắc
-
như hầu hết các công ty lớn, vì một thứ tối ưu cho bạn
-
thì thường sẽ không tối ưu cho toàn công ty.
-
Thế nên... Hệ quả của việc đó là
-
một startup có rất nhiều cách làm việc khác với một công ty lớn.
-
Ở công ty lớn, rất nhiều thứ tốt cho bạn,
-
bạn cũng không thể làm một cách minh bạch hoàn toàn, đúng chứ?
-
Vì sẽ có người cho rằng bạn đang làm việc không nên làm.
-
Nhưng nhờ mọi người đều cùng tiến về một hướng trong startup,
-
nên bạn có thể minh bạch hóa toàn bộ thông tin.
-
Thế nên... Tôi nghĩ tôi đã có đề cập,
-
Stripe từng gửi mail cho tất cả mọi người ở Stripe
-
về gần như tất cả các email gửi đi, trừ khi bạn hủy nhận thư,
-
vì chúng tôi nghĩ vậy hiệu quả hơn. Bạn sẽ không cần hội họp nhiều,
-
nếu bạn liên tục cập nhật tình hình.
-
Và theo thời gian, chúng tôi hoàn thiện hệ thống gửi mail phức tạp hơn,
-
giờ chúng tôi còn làm cả bộ lọc cho Gmail.
-
Và tới lúc chúng tôi có khoảng 50 người, như Ben đã làm,
-
chúng tôi hỏi mọi người cảm nhận những ngày đầu thế nào.
-
Họ báo là rất kinh khủng, vì họ thậm chí còn không thể
-
tìm được email mọi người gửi cho họ trong đống lộn xộn đó.
-
- Có lúc Gmail sập luôn.
-
- Ồ, đúng rồi. Có lúc Gmail sập vì chúng tôi gửi quá nhiều email.
-
Và... Điều đó rất khó quy mô hóa, bởi vì...
-
có lúc bạn liên lạc với ai đó nằm ngoài công ty
-
về ý tưởng tuyệt vời nào đó, và đồng nghiệp khác sẽ nghĩ rằng
-
đó là ý tưởng ngu ngốc nhất họ từng biết, đúng không? Và..
-
kiểu như bạn sẽ điều tra toàn bộ tổ chức thông qua những liên lạc đó.
-
Đó là mặt xấu của nó, còn mặt tốt là mọi người đều biết chuyện gì đang xảy ra.
-
Tôi nghĩ tôi không thể đồng thuận hơn về việc đó, bởi vì những thành quả tính đến hiện tại.
-
- Đó là một sự đồng thuận tốt.
-
- Vâng. Tôi rất tò mò làm sao cách đó hoạt động được với 5.000 người, hoặc tương tự như thế,
-
nếu có quy mô cỡ đó.
-
- Tôi nghĩ có 2 thứ giúp chúng tôi quy mô hóa là: một, thay đổi công cụ;
-
và hai, phát triển văn hóa xung quanh nó.
-
Và ở mặt trước của các công cụ, hoặc cơ sở hạ tầng,
-
trước đây bạn có thể cập nhật tình hình công ty bằng cách đọc hết các email.
-
Bây giờ chúng tôi có một kiểu tổng hợp thông tin hàng tuần,
-
và chúng tôi thực sự đổ công sức vào việc tổng hợp,
-
để nói cho mọi người biết chuyện gì đang diễn ra trong công ty, vì có quá nhiều thứ.
-
Và thứ hai là về mặt văn hóa, có rất nhiều thông tin trong nội bộ,
-
bạn phải phát triển những chuẩn mực văn hóa trên thông tin. Hiển nhiên là
-
phần nhiều phải được bảo mật trong Stripe.
-
Nhưng một điều kém hiển nhiên hơn là khi email, hoặc nói trên Slack hay IRESE,
-
khi có tới 170 người đang xem thì sẽ dễ khiến người ta e sợ.
-
Và khả năng rất cao là bản kế hoạch mà bạn nghĩ là hợp lý sẽ bị ném đá tơi tả.
-
Và sau đó bạn sẽ không dám chia sẻ nữa.
-
Vậy, chúng ta phải xây dựng chuẩn mực
-
về thời điểm phù hợp để thảo luận và cách thức phản ứng,
-
bởi vì mọi người sẽ cần chia sẻ nhiều hơn.
-
- Tôi tin rằng chuyện này không tốt, việc đưa Emily lên nói, nhưng cô ấy thực tập ở Stripe hè vừa rồi.
-
Tôi tò mò là khi thực tập, bạn có cảm nhận gì?
-
- Tôi nghĩ nhìn chung là tuyệt. Tôi nghĩ tuần đầu tiên
-
tôi đã dành hầu hết thời gian để đọc Hackpad và cập nhật những việc công ty đang làm.
-
Thường rất dễ bị phân tâm khỏi công việc của mình,
-
vì thường sẽ có những mảng khác của công ty mà bạn cũng thích.
-
- Nói luôn, Hackpad cũng như Google Docs, nhưng nó kiểu lướt tin để có thể xem hết các tài liệu.
-
- Vâng, bạn sẽ được khuyến khích công khai mọi thứ mà bạn đang làm.
-
Nhưng nhìn chung, bạn sẽ nhanh chóng tăng tốc.
-
Và bạn cũng chương trình tăng tốc, khi lãnh đạo các nhóm ở công ty
-
dù là hệ thống hay sản phẩm, đều có bài nói 30 phút về những gì nhóm họ đang làm
-
và cách bạn có thể đóng góp, nếu bạn hứng thú.
-
- Bạn có nghĩa minh bạch hết email là tốt không?
-
- Vâng. Tôi đã khá vất vả để hiểu được mình nên theo dõi những kênh nào.
-
Và tuần đầu tiên có tới 2.000 email trong hộp thư của tôi, vì rốt cuộc thì có tới 3 trong 4 đội
-
mà tôi thấy hứng thú và muốn nhận cập nhật.
-
- Rồi, tới câu hỏi của khán giả!
-
Vâng?
-
- Câu hỏi này dành cho Patrick và John.
-
Theo anh thì nhân viên ban đầu có thể phát triển để trở thành lãnh đạo khi công ty nở rộng không?
-
Và câu hỏi cho Ben: Có gì khác biệt, có khác biệt nào...
-
Có khác gì biệt trong vận hành và tập người dùng so với ban đầu?
-
- Rồi. Câu thứ nhất trước.
-
Thật ra cả 3 cậu ai trả lời cũng được.
-
Những người đầu tiên có phát triển thành lãnh đạo không?
-
- Với Stripe, rất nhiều người trong nhóm ban đầu giờ đã trở thành lãnh đạo.
-
Tôi nghĩ có một điều rằng các tổ chức,
-
nhắc lại, một kỹ năng khác thường mà họ phải thành thục là
-
phải nhận ra rằng chẳng có ai vừa ra đời đã có thể giỏi quản lý
-
hoặc giỏi lãnh đạo, hay giỏi phát triển con người cả,
-
và có thể giúp mọi người tiến bộ cùng với số năm làm việc cho công ty.
-
Đó là việc rất khó ở thời điểm mà ai cũng phải chạy vắt giò lên cổ,
-
nhưng sẽ rất có hại nếu công ty không làm được điều đó.
-
- Vâng, tôi nghĩ câu trả lời là vừa có vừa không.
-
Tôi nghĩ một cái lợi rất lớn khi làm startup là bạn được giao một thử thách
-
mà không ai khác đủ điên để đưa cho bạn một cơ hội như vậy.
-
Đó có thể là quản lý con người, có thể là quản lý dự án.
-
Nhưng có một hợp đồng ngầm trong đó nếu bạn để ai đó đón nhận thử thách,
-
đó không phải là kiểu một chiều, vì nếu thất bại, nó sẽ tạo ra nỗi sợ thử thách.
-
Và, chúng tôi có vài người quản lý những nhóm lớn bắt đầu từ những lập trình viên đơn lẻ,
-
mà khi làm việc thì họ nói: "Này, tôi muốn thử!
-
Tôi muốn thử lãnh một dự án, lãnh đạo nhóm, chịu trách nhiệm quản lý cho cả nhóm."
-
Và chúng tôi cũng có những người đã thử sức, và nói:
-
"Tôi rất vui vì được thử, vì tôi sẽ không bao giờ làm lại.
-
Chúng tôi muốn đảm bảo rằng bạn vẫn có thể tác động lên cả công ty
-
thông qua những đóng góp cá nhân khi lập trình hoặc thiết kế, chứ không cần quản lý.
-
Thật sự rất khó dự đoán tới khi bạn làm thử. Thế nên
-
tôi khuyến khích tạo cơ hội cho mọi người thử càng nhiều càng tốt,
-
trong những mảng mà bạn thấy có quá nhiều con đường học tập
-
liên quan tới mục tiêu kinh doanh mà bạn đang theo đuổi. Đó là khi bạn tìm kiếm một người
-
có thể bước vào và thật sự làm tốt vai trò đó.
-
- Cậu trả lời luôn câu còn lại chứ?
-
- Ồ, câu còn lại là tầm nhìn đã thay đổi thế nào so với lúc đầu?
-
- Vâng,...
-
Tôi nghĩ rằng về tầm nhìn, khi bắt đầu, chúng tôi tuyển người rất tự nhiên.
-
Kiểu như chúng tôi chứ làm sản phẩm thật tốt, rồi sẽ có người thích nó.
-
Tôi thích sưu tầm, có lẽ người khác cũng thích sưu tầm.
-
Và điều chúng tôi không ngờ đã tự động lộ diện chính là
-
khi nhìn vào bộ sưu tập của người khác,
-
hóa ra lại là cách rất tuyệt để khám phá những thứ mà bạn không biết là mình đang tìm kiếm.
-
Nó trở thành giải pháp cho vấn đề mà nhiều công nghệ khác không có.
-
Nên trong vài năm vừa qua,
-
chúng tôi đã đổ rất nhiều nguồn lực kỹ thuật và thiết kế vào việc phát triển
-
những hệ thống đề xuất, tìm kiếm, và gợi ý,
-
dựa trên dữ liệu chỉ có chúng tôi mới có, chính là những tấm ảnh được lựa chọn và sắp xếp bằng tay.
-
Và về phía người dùng, điều ngạc nhiên lớn là
-
thật sự lúc đầu chúng tôi chẳng biết có ai sử dụng không.
-
Chúng tôi rất vui rằng chẳng có ai thân thích với chúng tôi,
-
hoặc miễn cưỡng vì quan hệ thân quen mà phải dùng nó.
-
Nên một trong những ngạc nhiên lớn nhất là số lượng người dùng và sự đa dạng của họ.
-
Tôi nghĩ đó là một điều hết sức tuyệt vời. Và..
-
điều thú vị là thường thì khi công ty đi càng xa hơn,
-
mong muốn của bạn cũng trở nên lớn hơn. Nên...
-
Nên luôn tồn tại một khoảng cách từ vị trí hiện tại tới nơi mà chúng tôi muốn tới,
-
dù nhìn một cách khách quan, khi càng tiến xa, khoảnh cách đó lại càng lớn hơn.
-
Nhưng tôi nghĩ đây là đặc điểm chung ở những người sáng lập công ty.
-
- Vâng?
-
- Anh nói rằng khi truyền bá tầm nhìn của công ty,
-
anh sẽ phải mô tả thật chi tiết nó sẽ khó đến mức nào,
-
và họ sẽ ít được gặp gia đình trong 3 năm
-
nhưng sau đó họ sẽ có một thứ để con cháu họ tự hào.
-
Nhưng làm sao bảo đảm được?
-
Cả hai bên đều biết vế sau là không bảo đảm, chỉ có vế một,
-
nên nếu họ không được gặp gia đình suốt một năm, mọi thứ sẽ rất khác.
-
Vậy làm sao các anh truyền bá tầm nhìn đó một cách trung thực
-
hoặc nói về lợi ích lớn tương ứng với hy sinh mà họ phải chịu...
-
- Hỏi rất hay.
-
Vậy câu hỏi là hầu hết các startup đều không phải iPhone,
-
các cậu không thể đảm bảo con cháu họ sẽ được tự hào, vì hầu hết startup đều thất bại.
-
Làm sao các cậu thuyết phục họ hy sinh và tham gia vào startup?
-
- Tôi cho rằng...
-
một phần nó khiến mọi người hứng thú chính là vì nó rất phiêu lưu, đúng chứ?
-
Nếu mọi thứ đều bảo đảm thì sẽ rất nhàm chán.
-
Nên đó cũng là một mặt có tác động đến kết quả,
-
nhưng không có gì hơn được tiềm năng.
-
Về việc không thể gặp mặt gia đình hoặc con cái, ý tôi là,
-
startup thường phải làm việc nhiều giờ hơn, nhưng tôi nghĩ
-
chuyện đó có lẽ hơi bị phóng đại một chút.
-
Như kiểu Scott Forstall mỗi lần tuyển người.
-
Nhưng ý tôi là, ngay cả các startup, đặc biệt là những ngày đầu,
-
có xu hướng làm việc nhiều giờ hơn,
-
tôi nghĩ vẫn có xu hướng phóng đại việc đó.
-
Kiểu như câu cá phiên bản startup vậy.
-
Kiểu như mọi startup đều nghĩ họ làm việc điên cuồng hơn những người khác trong những ngày đầu.
-
Kiểu như chúng tôi không bao giờ ngủ trong suốt 2 năm.
-
Chẳng biết nữa.
-
Tôi nghĩ đó là thực tế với nhiều người, nhưng không phải hy sinh quá lớn.
-
Bạn có thể thực tế hơn một chút về điều đó, bạn sẽ làm việc nhiều hơn 2 giờ so với bình thường.
-
Đó là một hy sinh, nhưng không phải kiểu từ bỏ tất cả...
-
những niềm vui và sự dễ chịu trong suốt 5 năm tới.
-
- Vâng. Ngay cả iPhone cũng không phải iPhone trước khi hoàn thành. Vậy nên...
-
chẳng có người thông minh nào bị ảo tưởng
-
rằng bạn có một quả cầu tiên tri để biết rõ tương lai,
-
và tham gia bởi vì sự bảo đảm đó. Và thực tế,
-
nếu bạn nói vậy mà họ vẫn vào, thì bạn không nên thuê họ.
-
Vì họ không qua được bài kiểm tra trí tuệ về tính bất khả tri của tương lai.
-
Nhưng tôi nghĩ bạn nên nói rõ
-
cái gì là thú vị, bạn có thể làm đến đâu, chỗ nào khó khăn, và vẽ ra kết hoạch lý tưởng nhất.
-
Sau đó, hãy nói tại sao vai trò của họ lại quan trọng, bởi vì đúng thế thật.
-
Tôi rất thích ý của cậu.
-
Kiểu như nếu nói chúng tôi sẽ lên Sao Hỏa, nó sẽ thu hút người giỏi nhất
-
và dần dần bạn sẽ đến gần Sao Hỏa hơn. Họ đều nhận thấy điều đó.
-
Tôi khuyến nghị bạn không nên che giấu những mặt xấu.
-
Vì nếu có người muốn tham gia chỉ vì họ muốn kiểu:
-
"Ồ, tôi muốn an toàn và chắc chắn như làm ở Google,
-
và lợi thế tương tác và minh bạch trong các startup nhỏ"
-
thì đó là một dấu hiệu rất rất xấu. Và...
-
Ví dụ, khi tôi phỏng vấn mọi người,
-
họ thường nói "Tôi rất hào hứng với việc anh đang làm", và tôi hỏi "Cậu có ứng tuyển ở đâu khác không?"
-
Và họ liệt kê ra 7 công ty chẳng liên quan gì nhau
-
ngoại trừ họ cũng ở cùng giai đoạn giống chúng tôi.
-
Họ nói: "Tôi thích những phát kiến mới, nên tôi ứng tuyển vào Stripe, Dropbox, AirBnB, Uber,...
-
Tôi cũng gửi hồ sơ vào Google X, để vào bộ phận đó."
-
Đó là dấu hiệu rằng họ không hiểu rõ họ quan tâm điều gì.
-
Và khi gặp khó, những người này thường không bám trụ để vượt qua nó.
-
Bởi vì họ chỉ ứng tuyển để có kinh nghiệm chứ không phải để đạt mục tiêu.
-
- Tôi nghĩ có một điều khác thúc đẩy mọi người rất nhiều,
-
bên cạnh việc họ hiểu vai trò của họ đối với kết quả,
-
chính là góc độ phát triển bản thân.
-
Và trong startup, bởi vì nhân sự được chọn ít nghiêm ngặt hơn,
-
nên sẽ dễ dàng tham gia hơn, đúng chứ?
-
Nghĩa là, nếu bạn là người giỏi nhất thế giới, bạn sẽ không...
-
À, dù bạn là người giỏi nhất hay tệ nhất thế giới,
-
bạn cũng chẳng thể thay đổi đường hướng của Google, đúng chứ?
-
Vậy bạn sẽ lấy cái gì làm thước đo cho bản thân
-
để đánh giá mức độ đóng góp và tác động của bạn?
-
Tôi nghĩ đây là mặt hấp dẫn để thu hút những người giỏi nhất,
-
startup là một nơi tuyệt vời để thử điều đó.
-
- Được rồi!
-
- Câu hỏi cuối. Anh nhé?
-
Câu hỏi cuối!
-
- Đây là câu hỏi cho Ben, nhưng các anh có thể cùng trả lời.
-
Tập người dùng tác động tới việc tuyển dụng của anh như thế nào?
-
Pinterest là trang có tới 80% người dùng là nữ,
-
vậy điều đó tác động thế nào tới việc tuyển dụng?
-
- Tập người dùng tác động thế nào tới chiến lược tuyển dụng?
-
- À vâng.
-
Mọi người thường cho rằng chúng ta nên tuyển người sử dụng sản phẩm của mình mỗi ngày.
-
Có lẽ cách đó sẽ hiệu quả, nếu bạn làm API thật tốt.
-
Với chúng tôi, chúng tôi muốn tìm người có tham vọng,
-
và hào hứng với việc tạo ra đột phá trên mạng.
-
Và họ phải hiểu chính xác cách hoạt động của chúng tôi và đã từng sử dụng.
-
Nhưng họ không cần là người dùng. Thế nên
-
với chúng tôi, đây là một cơ hội để xem rào cản nào khiến họ chưa sử dụng nó?
-
Hãy tham gia và xóa bỏ rào cản đó, giúp chúng tôi đến gần hơn với tầm nhìn đó.
-
À... Chẳng biết nữa, có rất nhiều...
-
Nếu bạn đọc sách viết về startup, thì sẽ nghe có vẻ rất hợp lý,
-
nhưng nó chỉ đúng cho một vài trường hợp cụ thể.
-
Nên với chúng tôi, chúng tôi phải tháo bỏ giới hạn một chút,
-
để đón nhận những người có tham vọng với sứ mệnh của chúng tôi.
-
Những người quan tâm tới sản phẩm và phương thức xây dựng sản phẩm,
-
thậm chí dù họ không phải là người dùng của chúng tôi.
-
- Có một điều tôi muốn nói về điều đó là
-
khi chúng rằng rất khó tuyển được những người đầu tiên,
-
vì mọi người đều có rất nhiều lựa chọn tốt khác,
-
còn bạn lúc đó chỉ là một con vịt xấu xí,
-
nên tìm kiếm những người cuồng nhiệt với sản phẩm của bạn là một cách tuyệt vời để tuyển người.
-
Bởi vì bạn sẽ có một lợi thế khác thường so với các đối thủ.
-
Và tôi biết chắc rằng, ở Stripe, chúng tôi chắc chắn...
-
chúng tôi đã tuyển 4 người dùng Stripe trong những người đầu tiên.
-
Và đây là những người chúng tôi không thể tuyển được theo cách khác.
-
Tôi chắc chắn rằng Pinterest cũng vậy,
-
bạn sẽ thấy những lợi ích khi làm cho Pinterest, kiểu: "Này, Pinterest đấy nhé!"
-
Và bạn có thể làm thứ bạn dùng. Vâng!
-
- Cảm ơn các cậu đã đến đây hôm nay.
-
- Xin cảm ơn.