-
Xin chào, tôi là Catherine Blakemoore
-
Tôi là cựu Giám đốc điều hành của Tổ chức Disability Rights California,
-
là cơ quan được thành lập theo luật liên bang
-
được xem như là một hệ thống tư vấn và bảo vệ của nước Ca-li
-
Nhiệm vụ của chúng tôi là hỗ trợ những người khuyết tật
-
và bảo vệ các quyền dân sự của họ thông qua những hình thức nỗ lực tư vấn khác nhau.
-
Um, và tôi đã có được cơ hội tốt làm việc trong Tổ chức Disability Rights California
-
hoặc trong các tổ chức khác tương tự được khoảng 40 năm
-
và cả việc làm luật sư đại diện cho người ta và bảo vệ các quyền dân sự
-
và quyền về giáo dục và quyền nhà ở của họ,
-
và gần đây nhất tôi là Giám đốc điều hành của tổ chức.
-
Đạo luật người Hoa Kỳ khuyết tật đổi với tôi, nó thực sự dựa vào nền tảng
-
của các đạo luật rất quan trọng khác
-
và những đạo luật đó gồm cả Luật Giáo dục Người khuyết tật của Hoa Kỳ
-
Điều 504 của Luật Hồi phục chức năng của Hoa Kỳ
-
và cả những luật giúp bảo đảm liên quan và chấm dứt việc phân biệt chủng tộc.
-
Vì thế lúc năm 1977 khi tôi còn là một luật sư rất trẻ,
-
tôi đã làm rất nhiều việc về lĩnh vực giáo dục
-
và một trong các trường hợp đầu tiên mà tôi làm đó là đại diện cho một đứa trẻ tên là Jeremy
-
cậu bé mới học lớp 1 và trong kỳ nghỉ hè,
-
cậu bé đã băng qua một con đường cùng với gia đình của mình
-
và không may mắn bị một chiếc xe hơi tông phải và hậu quả là bị liệt cả tay chân
-
và khi mẹ của cậu bé đến trường đăng ký cho cậu bé học năm học tiếp theo
-
bà ấy được bảo là do cậu bé bị khuyết tật,
-
vì thế cậu bé không thể trở lại trường học được.
-
và sau đó thay vì cần đến học một ngôi trường giáo dục đặc biệt riêng
-
bởi vì đó là nơi mà các em học sinh khuyết tật thường đến
-
thì ba mẹ của cậu bé liên lạc với chúng tôi và chúng tôi đồng ý nhận trường hợp này
-
vì sự phân biệt trong lời nói
-
bạn không thể ở cùng với những người cùng trang lứa, đó là việc vô cùng sai
-
và trái với nền tảng
-
của Luật Giáo dục Người khuyết tật của Hoa Kỳ
-
vì thế chúng tôi đã đại diện cho cậu bé trong phiên tòa.
-
Khi chúng tôi đến tòa án, tôi nghĩ một trong số việc quan trọng nhất đối với tôi,
-
là số lượng bạn cùng lớp của cậu bé và ba mẹ của họ đến tòa án với cúng tôi
-
và những học sinh lớp 1 và lớp 2,
-
um, rõ ràng rất thích ở cùng với Jeremy
-
nhưng cũng quan trọng hơn, đó là nói chuyện với phía truyền thông tin tức đó là
-
bọn trẻ không hiểu tại sao Jeremy lại không thể đi học cùng với chúng như thế nào
-
và nó thật là quan trọng rằng bạn của chúng có thể đi học
-
và tham gia với chúng giống như cậu bé đã đi học nhưng năm trước đó.
-
Vì thế đối với tôi trường hợp đó, được đại diện cho cơ hội đầu tiên
-
để thực sự thách thức một hành vy phân biệt và đảm bảo rằng Jeremy
-
có thể đi học ở trường của cậu bé
-
và cả việc được học cùng với các bạn của mình.
-
Tôi nghĩ khoảnh khắc ''aha'' đầu tiên của Đạo luật người kuyetes tật của Hoa Kỳ là khả năng của chúng tôi
-
sử dụng Đạo luật và thỏa thuận quyết định tòa án tối cao Hoa Kỳ
-
được gọi là ''vụ án Olmstead'' nói về những người khuyết tật
-
không thể bị phân biệt một cách không cần thiết ở các tổ chức, cơ quan
-
và một trong những ách thức quyền lực nhất mà chúng tôi sử dụng Đạo luật ADA và vụ kiện đang đảm nhận
-
là để thách thức việc cắt giảm ngân sách
-
được đề xuất khi Ca-li rơi vào tình trạng suy thoái kinh tế năm 2008
-
và 2009. Nhà nước đã đưa ra quyết định rằng nhà nước sẽ làm gì
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-