< Return to Video

Biến nghịch cảnh thành cơ hội | Muniba Mazari | TEDxIslamabad

  • 0:08 - 0:11
    Đằng sau mỗi bức hình
    truyền cảm hứng
  • 0:11 - 0:15
    là một câu chuyện chưa kể
  • 0:15 - 0:19
    về đau đớn triền miên,
    nỗ lực không ngừng và quyết tâm.
  • 0:19 - 0:22
    Có những người trên thế giới
  • 0:22 - 0:25
    âm thầm
    đấu tranh nội tâm 24/7,
  • 0:25 - 0:27
    trong khi luôn tươi cười.
  • 0:27 - 0:31
    Họ không bao giờ khóc,
    cằn nhằn, hay rên rỉ.
  • 0:31 - 0:34
    Tôi gọi họ
    là những chiến binh
  • 0:34 - 0:37
    vì họ là những người
    hiểu nghệ thuật sống,
  • 0:37 - 0:41
    và hơn hẳn những người
    chỉ tồn tại trên thế giới này.
  • 0:41 - 0:45
    Cách đây sáu năm rưỡi,
    tôi bị tai nạn xe hơi.
  • 0:45 - 0:49
    Tôi đi từ Balochistan
    về Rahim Yar Khan quê tôi.
  • 0:49 - 0:54
    Tài xế ngủ quên,
    thế là chiếc xe bị lật xuống hào.
  • 0:54 - 0:58
    Tôi bị nhiều chấn thương
    sau tai nạn đó.
  • 0:58 - 1:01
    Danh sách các vết thương khá dài:
    các bạn đừng sợ.
  • 1:01 - 1:03
    Xương cánh tay và xương khuỷ tay phải
    của tôi bị gãy,
  • 1:03 - 1:06
    xương vai và
    xương cổ vai bị gãy,
  • 1:06 - 1:09
    phổi và gan tôi
    bị chấn thương rất nặng.
  • 1:09 - 1:12
    Cả lồng ngực tôi bị rạn.
  • 1:12 - 1:16
    Nhưng chấn thương đã hoàn toàn
    thay đổi cuộc sống và tính cách của tôi
  • 1:16 - 1:19
    là chấn thương cột sống.
  • 1:19 - 1:24
    Ba đốt sống của tôi
    đã hoàn toàn bị đập giẹp.
  • 1:24 - 1:28
    Chúng tôi mất khoảng một giờ
    mới tìm được xe cứu thương ở Balochistan.
  • 1:28 - 1:32
    Nỗ lực của chúng tôi trở nên vô ích
    vì không tìm được xe cứu thương,
  • 1:32 - 1:36
    thế là họ đặt tôi đằng sau
    một chiếc xe jeep,
  • 1:36 - 1:38
    và chở tới bệnh viện gần đó.
  • 1:38 - 1:42
    Trên chiếc xe jeep đó,
    tôi nhận ra rằng nửa người mình bị gãy
  • 1:42 - 1:44
    và nửa kia bị liệt.
  • 1:44 - 1:46
    Họ đưa chúng tôi đến
    bệnh viện gần đó
  • 1:46 - 1:48
    khi đến thì hoá ra
    không có phòng sơ cứu;
  • 1:48 - 1:50
    tôi bị đuổi đi.
  • 1:50 - 1:54
    Tôi lại được đưa đến bệnh viện khác,
    ở quê tôi, bác sĩ nói rằng:
  • 1:54 - 1:56
    "Mang cô ta đi.
    Chúng tôi không thể mổ được!"
  • 1:56 - 1:58
    Tôi ngớ ra: "Tại sao?"
  • 1:58 - 2:00
    Họ trả lời:
    "Chúng tôi không có thiết bị.
  • 2:00 - 2:02
    Thế nào cô ta cũng chết.
    Thôi đi đi"
  • 2:02 - 2:04
    Tôi lại bị đuổi đi.
  • 2:04 - 2:06
    Nhưng cuối cùng
  • 2:06 - 2:08
    tôi được nhận vào
    một bệnh viện tốt hơn ở Karachi.
  • 2:08 - 2:11
    May mắn là tôi không bị đuổi ra nữa;
    có lẽ nhờ vậy, tôi mới sống sót.
  • 2:11 - 2:15
    Tôi ở bệnh viện đó
    hai tháng rưỡi.
  • 2:15 - 2:19
    Trải qua ba cuộc đại phẫu,
    và hai cuộc tiểu phẫu.
  • 2:19 - 2:22
    Các bác sĩ đặt rất nhiều kim loại
    trong cánh tay, xương sống,
  • 2:22 - 2:27
    mà giờ tôi cảm giác
    như "cô gái thép" ấy.
  • 2:27 - 2:32
    Nhưng hai tháng rưỡi sống ở bệnh viện,
    với tôi, là khoảng thời gian đáng sợ.
  • 2:32 - 2:36
    Tôi bị đau khủng khiếp,
    cả về thể chất lẫn tinh thần.
  • 2:36 - 2:39
    Nhiều người bỏ tôi đi,
  • 2:39 - 2:41
    những người rất thân.
  • 2:41 - 2:43
    Những người lẽ ra
    ở lại bên tôi
  • 2:43 - 2:47
    lại bỏ đi
    khi tôi cần họ nhất.
  • 2:47 - 2:49
    Tôi bị suy sụp.
  • 2:49 - 2:52
    Cuộc sống lúc đó hoàn toàn vô vị,
    vô phương, ảm đạm.
  • 2:52 - 2:56
    Tôi phát ốm với bộ đồ trắng bệnh viện,
    nhìn những bức tường trắng,
  • 2:56 - 2:57
    ngồi không, chẳng làm gì.
  • 2:57 - 3:00
    Tôi thật sự không muốn sống!
  • 3:00 - 3:02
    Nhưng rồi tôi nhận ra
  • 3:02 - 3:06
    thay vì khóc than vì những người
    không dành cho mình
  • 3:06 - 3:09
    và đôi chân đã mất đi,
  • 3:09 - 3:13
    vẫn còn nhiều người xung quanh
    muốn nhìn thấy tôi sống.
  • 3:13 - 3:16
    "Tôi có quá nhiều thứ
    để biết ơn.
  • 3:16 - 3:20
    Nên hãy dừng việc khóc lóc, rên rỉ,
    vì nó chẳng có nghĩa lí gì."
  • 3:20 - 3:24
    Quyết định sáng suốt nhất
    trong cuộc đời tôi
  • 3:24 - 3:27
    là bức tranh
    tôi vẽ trong bệnh viện,
  • 3:27 - 3:29
    bằng một bàn tay
    bị biến dạng.
  • 3:29 - 3:34
    Đó là cách tôi biến cuộc sống nhạt nhẽo
    nên rực rỡ sắc màu.
  • 3:34 - 3:39
    Đó là cách nghịch cảnh giúp tôi khám phá
    bản chất nghệ sĩ bên trong.
  • 3:39 - 3:44
    Đó là cách nghệ thuật giúp tôi sống sót
    suốt toàn bộ hành trình này.
  • 3:44 - 3:47
    Sau đó, tôi được chuyển đến Islamabad.
  • 3:47 - 3:52
    Tôi ở trên giường,
    trong phòng mình, o ép, trong hai năm
  • 3:52 - 3:54
    vì tôi bị vài vết viêm loét
  • 3:54 - 3:58
    và một loạt nhiễm trùng
    và dị ứng.
  • 3:58 - 4:01
    Thế nên,
    cả hành trình đau thương
  • 4:01 - 4:05
    trong hai năm và hai tháng rưỡi
    nằm liệt giường, không làm gì,
  • 4:05 - 4:08
    nghệ thuật
    là điều duy nhất giúp tôi sống sót.
  • 4:08 - 4:10
    Nghệ thuật mới tuyệt vời làm sao,
  • 4:10 - 4:14
    nó giúp bạn thể hiện bản thân
    mà không cần nói thành lời.
  • 4:14 - 4:16
    Đó là một sự chạy trốn tuyệt vời!
  • 4:16 - 4:20
    Nhưng ngày đầu tiên
    ngồi lên xe lăn,
  • 4:20 - 4:23
    tôi trở thành
    một con người khác.
  • 4:23 - 4:26
    Tôi nhớ lúc đó
    tôi nhìn mình trong gương và nói rằng:
  • 4:26 - 4:30
    "Mày không thể chờ đợi phép màu
    giúp mày đi lại được;
  • 4:30 - 4:34
    mày không thể đợi biện pháp điều trị
    tế bào gốc phôi, rất tốn kém;
  • 4:34 - 4:38
    mày không thể ngồi đợi ở góc phòng,
    khóc lóc và van xin lòng thương hại,
  • 4:38 - 4:41
    vì ai cũng bận rộn.
  • 4:41 - 4:45
    Điều duy nhất tôi có thể làm
    là chấp nhận bản thân,
  • 4:45 - 4:48
    càng sớm càng tốt.
  • 4:48 - 4:50
    Tôi đã làm như vậy đó.
  • 4:50 - 4:52
    Tôi thật sự muốn
    có tài chính ổn định:
  • 4:52 - 4:54
    hãy làm việc chuyên nghiệp!
  • 4:54 - 4:56
    Tôi bắt đầu tìm việc làm.
  • 4:56 - 4:57
    Một người bạn của tôi
  • 4:57 - 5:00
    thấy thông tin trên Facebook:
    "Cần tuyển người viết nội dung"
  • 5:00 - 5:03
    và như một kẻ than vãn,
    tôi viết lại "Tôi ước tôi có thể".
  • 5:03 - 5:05
    Tôi được gọi phỏng vấn
    cho vị trí đó,
  • 5:05 - 5:07
    và được tuyển
    làm người viết nội dung
  • 5:07 - 5:11
    cho các trang web chính thức đầu tiên
    của Pakistan, heartofasia.pk -
  • 5:11 - 5:14
    CEO là Salmaan Taseer.
  • 5:14 - 5:17
    Tôi bắt đầu sự nghiệp
    của mình như thế đó.
  • 5:17 - 5:21
    Tài chính của tôi
    trở nên chắc chắn, ổn định;
  • 5:21 - 5:23
    công việc viết nội dung khá tốt.
  • 5:23 - 5:25
    Tôi thường xuyên trưng bày tác phẩm
    ở các phòng triển lãm,
  • 5:25 - 5:27
    Công việc hoạ sĩ
    cũng tiến triển tốt.
  • 5:27 - 5:29
    Cuộc sống trở nên dễ dàng,
  • 5:29 - 5:31
    nhưng tôi
    không thấy hạnh phúc.
  • 5:31 - 5:33
    Tôi không hài lòng,
  • 5:33 - 5:35
    vì tôi thường xuyên mơ ước;
  • 5:35 - 5:38
    tôi thường xuyên
    mơ ước cao hơn, nghĩ lớn hơn.
  • 5:38 - 5:40
    Tôi không biết sẽ làm gì
    hay làm thế nào,
  • 5:40 - 5:46
    nhưng tôi biết mình muốn làm gì đó lớn
    cho người dân, cho đất nước tôi.
  • 5:46 - 5:50
    Ngày nọ, tôi bắt gặp ảnh quảng cáo
    cho chiến dịch phòng bệnh bại liệt,
  • 5:50 - 5:53
    đó là ảnh một cậu bé xuất thân
    từ gia đình kém may mắn,
  • 5:53 - 5:55
    cậu bé ngồi trên xe lăn,
  • 5:55 - 5:57
    và cha cậu ngồi kế bên,
  • 5:57 - 5:59
    khóc và nói
    với cả thế giới rằng:
  • 5:59 - 6:01
    "Hãy cho con bạn
    uống vắc xin phòng bại liệt!
  • 6:01 - 6:04
    Nếu không, nó sẽ bị
    giống con tôi đây này."
  • 6:04 - 6:08
    Hình ảnh quảng cáo đó
    khiến tôi rùng mình.
  • 6:08 - 6:10
    Tôi cảm thấy
    mất hết niềm tin.
  • 6:10 - 6:13
    Cái cách cậu bé đó
    bị tượng trưng hoá
  • 6:13 - 6:19
    thành biểu tượng của sự tang thương,
    khổ sở, thương hại, sự vô nghĩa
  • 6:19 - 6:21
    thật là một bức ảnh sai lầm,
  • 6:21 - 6:25
    minh họa về người khuyết tật
    trên phương tiện truyền thông.
  • 6:25 - 6:28
    Chúng tôi bị gọi như vậy đó.
  • 6:28 - 6:31
    Đó là ngày tôi quyết định phải
    thay đổi nhận thức của mọi người
  • 6:31 - 6:34
    về việc ngồi xe lăn.
  • 6:34 - 6:36
    Bởi cho dù ngồi xe lăn,
  • 6:36 - 6:39
    bạn vẫn có thể đối diện với thế giới
    bằng nụ cười thật tươi,
  • 6:39 - 6:42
    và cho cả thế giới biết rằng
    bạn đang hạnh phúc theo cách của bạn.
  • 6:42 - 6:46
    Không ai có quyền lấy chúng tôi làm
    biểu tượng cho sự khốn khổ hay thương hại.
  • 6:46 - 6:48
    Chúng tôi là con người;
  • 6:48 - 6:51
    chúng tôi thở, chúng tôi có tâm hồn,
    chúng tôi sống, chúng tôi cảm nhận.
  • 6:51 - 6:54
    Chúng tôi không cần sự cảm thông,
    hay đồng cảm của các bạn.
  • 6:54 - 6:56
    Hãy để chúng tôi sống!
  • 6:56 - 6:59
    Không ai có quyền tước đi
    khả năng của chúng tôi.
  • 6:59 - 7:01
    Chúng tôi
    có đủ khả năng
  • 7:01 - 7:04
    để thở và sống từng giây phút
    trong đời mình.
  • 7:04 - 7:08
    Tôi vừa làm mẫu cho chiến dịch
    của Tony & Guy,
  • 7:08 - 7:11
    và điều đó khiến tôi trở thành
    người mẫu ngồi xe lăn đầu tiên ở Pakistan.
  • 7:11 - 7:14
    Tôi là đại sứ
    của The Body Shop Pakistan,
  • 7:14 - 7:18
    và tôi rất may mắn là người phụ nữ
    của chiến dịch Pond's Miracle.
  • 7:18 - 7:19
    Khi biết rằng, trên thế giới,
  • 7:19 - 7:22
    chỉ có một vài họa sĩ ngồi xe lăn
  • 7:22 - 7:24
    tôi tự hào là một trong số đó,
    là người Pakistan,
  • 7:24 - 7:28
    nỗ lực gìn giữ những trang sức dân tộc
    của đất nước và các bức tranh
  • 7:28 - 7:32
    tô điểm bởi những người phụ nữ Pakistan
    duyên dáng, mạnh mẽ, và đầy quyền lực
  • 7:32 - 7:34
    mà tôi vẽ.
  • 7:34 - 7:35
    Sắp tới, tôi sẽ là
  • 7:35 - 7:39
    người dẫn chương trình truyền hình
    ngồi xe lăn đầu tiên ở Pakistan.
  • 7:39 - 7:42
    Và tôi vô cùng may mắn
    khi có cậu con trai dễ thương lên ba,
  • 7:42 - 7:45
    thằng bé cũng ở đây,
    nhưng đang khá cáu kỉnh.
  • 7:45 - 7:47
    Hẳn các bạn đang thắc mắc
  • 7:47 - 7:51
    vì sao tôi dùng từ "xe lăn" nhiều lần
    trong bài nói chuyện này.
  • 7:51 - 7:55
    Đó chính là
    góc nhìn mà tôi muốn nói đến.
  • 7:55 - 7:57
    Xe lăn không phải
    là điểm yếu của tôi.
  • 7:57 - 8:00
    Xe lăn không phải
    là nghịch cảnh.
  • 8:00 - 8:02
    Đó là sức mạnh của tôi
  • 8:02 - 8:06
    vì sự chú ý mà tôi nhận được
    khi đến bất cứ đâu là vô giá.
  • 8:06 - 8:08
    Ai cũng thích được chú ý.
  • 8:08 - 8:11
    Tôi cũng bắt đầu tận hưởng nó.
  • 8:11 - 8:14
    Đó chính là góc nhìn
    tôi muốn nói đến.
  • 8:14 - 8:17
    Chiếc xe lăn
    đã cho tôi cơ hội
  • 8:17 - 8:22
    để khám phá những gì tôi có
    mà chưa hề hay biết.
  • 8:22 - 8:27
    Tôi thấy rất tiếc
    cho những người hay đổ lỗi.
  • 8:27 - 8:29
    Họ nói họ bị mắc kẹt.
  • 8:29 - 8:31
    Họ không thể làm tốt,
    không thể làm xuất sắc
  • 8:31 - 8:33
    vì hệ thống
    không cho phép họ làm điều đó:
  • 8:33 - 8:37
    chính phủ, đất nước Pakistan,
    và cả thế giới.
  • 8:37 - 8:40
    Xã hội, nền kinh tế
    khiến họ không thể phát triển bản thân.
  • 8:40 - 8:42
    Họ không thể
    phát triển sự nghiệp.
  • 8:42 - 8:44
    Họ nói họ bị mắt kẹt.
  • 8:44 - 8:46
    Tôi cảm thấy rất tiếc.
  • 8:46 - 8:49
    Tôi cũng có thể nói
    mình bị mắt kẹt,
  • 8:49 - 8:53
    vì khi thức dậy vào buổi sáng,
    tôi không thể tự ngồi dậy.
  • 8:53 - 8:56
    Tôi không thể chuyển
    từ giường sang xe lăn,
  • 8:56 - 8:59
    từ xe lăn sang xe hơi,
    từ xe hơi sang xe lăn -
  • 8:59 - 9:04
    tôi cần người hỗ trợ, 24/7,
    để làm những việc nhỏ trong cuộc sống.
  • 9:04 - 9:07
    Nói một cách đơn giản hơn.
  • 9:07 - 9:11
    Khi khát nước vào ban đêm,
    và nếu tôi quên điều tôi hay làm-
  • 9:11 - 9:14
    là để bình nước
    ở bàn kế bên giường
  • 9:14 - 9:16
    và không thấy có ai
    ở gần để lấy giúp,
  • 9:16 - 9:19
    tôi phải chịu khát nước suốt đêm
  • 9:19 - 9:23
    vì tôi không thể tự
    rót nước cho mình.
  • 9:23 - 9:28
    Tôi cũng có thể nói tôi bị mắt kẹt
    bởi cơ thể của mình,
  • 9:28 - 9:30
    nhưng đầu óc tôi tự do.
  • 9:30 - 9:32
    Tâm hồn và tinh thần tôi cũng thế.
  • 9:32 - 9:34
    Tôi mơ
    những giấc mơ lớn.
  • 9:34 - 9:36
    Tôi suy nghĩ
    những điều lớn lao.
  • 9:36 - 9:37
    Tôi đặt mục tiêu cao.
  • 9:37 - 9:41
    Tôi khao khát
    được truyền cảm hứng.
  • 9:41 - 9:43
    Không có gì
    ngăn được tôi.
  • 9:43 - 9:48
    Xe lăn không phải là lý do hay cái cớ
    khiến bạn không làm được điều gì đó.
  • 9:48 - 9:51
    Tôi vẫn mơ
    những giấc mơ lớn.
  • 9:51 - 9:55
    Tôi có kế hoạch lớn
    và vẫn đang thực hiện chúng.
  • 9:55 - 9:58
    Hãy biết ơn
    những gì bạn đang có,
  • 9:58 - 10:02
    và tin tôi đi,
    rồi bạn sẽ có được nhiều hơn,
  • 10:02 - 10:06
    Còn nếu cứ khóc than
    về những điều nhỏ nhặt trong cuộc sống,
  • 10:06 - 10:08
    bạn sẽ chẳng bao giờ có đủ.
  • 10:08 - 10:10
    Bạn muốn
    trở nên giỏi giang?
  • 10:10 - 10:12
    Bạn muốn phát triển?
  • 10:12 - 10:16
    Bạn muốn trở thành người giỏi,
    quyền lực và đầy nhiệt huyết?
  • 10:16 - 10:20
    Hãy học cách
    biến nghịch cảnh thành cơ hội.
  • 10:20 - 10:23
    Khoảnh khắc bạn ngộ ra điều này,
    không có gì ngăn được bạn,
  • 10:23 - 10:27
    Nên hãy biết ơn,
    hạnh phúc, và hãy sống,
  • 10:27 - 10:31
    đừng để bất cứ ai
    tước đi khả năng của bạn.
  • 10:31 - 10:33
    Xin cám ơn.
  • 10:33 - 10:36
    (Tiếng vỗ tay)
Title:
Biến nghịch cảnh thành cơ hội | Muniba Mazari | TEDxIslamabad
Description:

Trong bài nói chuyện này, Muniba chia sẻ câu chuyện cảm động về vụ tai nạn đã làm thay đổi cuộc đời cô - từ xấu thành tốt.

Muniba Mazari là nghệ sĩ và là một nhà văn. Cô tin vào việc chơi đùa với những màu sắc tươi vui và những bức chân dung hoàn hảo về cảm xúc chân thành. Tác phẩm của cô là tiếng nói từ trái tim về con người, về những cảm nhận, giấc mơ và khát vọng của họ trong cuộc sống.

Dù bị giới hạn bởi chiếc xe lăn, nhưng tinh thần và tính nghệ sĩ của cô không có giới hạn. Trên thực tế, cô lấy chính nỗi đau từ chấn thương cột sống làm thử thách và càng quyết tâm hơn trong việc thể hiện cảm xúc qua những tác phẩm nghệ thuật.

Khi đang học cử nhân nghệ thuật, một tại nạn đã khiến cô bị liệt nửa người. Hiện tại, cô đang vận hành thương hiệu riêng dưới cái tên "Tranh sơn dầu của Muniba" với phương châm: "Hãy để bức tường của bạn mang màu sắc". Cô là một nghệ sĩ tạo hình pha trộn, người tin vào việc miêu tả trang sức dân tộc nơi cô sống một cách trừu tượng. Một số tác phẩm nghệ thuật của cô thuần trừu tượng, lột tả những biểu lộ cảm xúc, suy nghĩ, và giấc mơ của con người. Tranh của cô mang đến lời nhắn nhủ về cuộc sống và đại diện cho một nhân cách nghệ sĩ chân thực.

more » « less
Video Language:
English
Team:
closed TED
Project:
TEDxTalks
Duration:
10:42

Vietnamese subtitles

Revisions