< Return to Video

Một nhà thơ trẻ kể câu chuyện về thảm sát ở Darfur

  • 0:01 - 0:05
    Lúc 10 tuổi, tôi đã hiểu
    từ "Tội diệt chủng"có nghĩa là gì.
  • 0:07 - 0:08
    Đó là vào năm 2003,
  • 0:08 - 0:13
    và đồng bào tôi bị tàn sát đẫm máu
    chỉ vì chủng tộc của họ.
  • 0:13 - 0:14
    Hàng trăm ngàn người bị giết hại,
  • 0:14 - 0:16
    hàng triệu người bị xua đuổi,
  • 0:16 - 0:20
    một quốc gia bị chia năm xẻ bảy
    bởi chính chính phủ của nó.
  • 0:20 - 0:24
    Cha mẹ tôi ngay lập tức bắt đầu lên tiếng
    chống lại cuộc khủng hoảng.
  • 0:24 - 0:26
    Tôi đã không hiểu điều đó,
  • 0:26 - 0:29
    trừ một điều là
    nó đang huỷ hoại bố mẹ tôi.
  • 0:29 - 0:33
    Đến một ngày, tôi thấy mẹ đang khóc,
  • 0:33 - 0:38
    và tôi hỏi mẹ rằng tại sao chúng tôi
    đang chôn cất quá nhiều người như vậy.
  • 0:38 - 0:41
    Tôi không nhớ rõ từ ngữ mẹ đã dùng
  • 0:41 - 0:45
    để diễn tả tội diệt chủng
    cho đứa con gái 10 tuổi,
  • 0:45 - 0:47
    nhưng tôi nhớ rõ cảm giác khi đó.
  • 0:48 - 0:51
    Chúng tôi hoàn toàn cô độc,
  • 0:51 - 0:53
    như thể chẳng ai nghe thấy chúng tôi,
  • 0:53 - 0:56
    như thể chúng tôi hoàn toàn vô hình.
  • 0:56 - 1:00
    Đó là khi tôi viết
    bài thơ đầu tiên về Darfur.
  • 1:01 - 1:06
    Tôi sáng tác thơ để kêu gọi mọi người
    nghe và thấu hiểu chúng tôi,
  • 1:06 - 1:09
    và đó là cách tôi học được
    thứ đã thay đổi tôi.
  • 1:09 - 1:11
    Điều đó thật dễ thấy.
  • 1:11 - 1:16
    Ý tôi là, một phụ nữ Châu Phi trẻ như tôi
    với khăn quấn quanh đầu,
  • 1:16 - 1:18
    với chất giọng Mỹ
  • 1:18 - 1:23
    và một câu chuyện đẫm máu
    vào sáng thứ hai, nghe có vẻ thật hấp dẫn.
  • 1:24 - 1:28
    Nhưng thật khó để thuyết phục người khác
    rằng họ xứng đáng được quan tâm.
  • 1:29 - 1:31
    Tôi học được điều đó trong thời Trung học
  • 1:31 - 1:34
    khi giáo viên yêu cầu tôi
    thuyết trình về thảm sát ở Darfur.
  • 1:34 - 1:38
    Khi tôi đang lên kế hoạch làm điều đó,
    một người bạn cùng lớp bảo tôi rằng,
  • 1:38 - 1:40
    "Tại sao cậu lại phải nói về điều đó?
  • 1:40 - 1:43
    Cậu không thể nghĩ về chúng ta
    và cảm xúc của chúng ta à?"
  • 1:43 - 1:45
    (Cười)
  • 1:45 - 1:49
    Tôi của năm 14 tuổi không biết
    nên nói gì với cô ấy,
  • 1:49 - 1:53
    hay làm sao để giải thích
    nỗi đau xót của tôi thời điểm đó,
  • 1:53 - 1:57
    và mọi thời điểm khác khi chúng tôi
    bị buộc không được nói về "nó."
  • 1:57 - 2:02
    Lời cô ấy nói khiến tôi nhớ về
    những ngày tháng trên mảnh đất Darfur,
  • 2:02 - 2:05
    nơi chúng tôi bị ép phải giữ im lặng,
  • 2:05 - 2:07
    nơi chúng tôi chẳng thể
    nói chuyện lúc trà sáng
  • 2:07 - 2:11
    vì máy bay chiến đấu ngay trên đầu
    đã nuốt trọn mọi âm thanh;
  • 2:11 - 2:14
    những ngày mà chúng tôi được bảo rằng
  • 2:14 - 2:16
    chúng tôi không chỉ không có
    quyền được lắng nghe,
  • 2:16 - 2:19
    mà chúng tôi còn chẳng có
    quyền gì để tồn tại.
  • 2:20 - 2:22
    Và đó là khi điều kì diệu xảy ra,
  • 2:22 - 2:26
    trong phòng học, khi bạn bè
    bắt đầu vào chỗ ngồi
  • 2:26 - 2:27
    và tôi bắt đầu nói,
  • 2:27 - 2:31
    mặc kệ cảm giác rằng tôi
    không xứng đáng được đứng ở đó,
  • 2:31 - 2:32
    rằng tôi không thuộc về nơi đó
  • 2:32 - 2:35
    hay có quyền được lên tiếng.
  • 2:35 - 2:37
    Khi tôi nói,
  • 2:37 - 2:39
    và bạn cùng lớp tôi lắng nghe,
  • 2:39 - 2:41
    nỗi sợ hãi dần biến mất.
  • 2:42 - 2:44
    Tâm trí tôi trở nên bình tĩnh,
  • 2:44 - 2:45
    và tôi cảm thấy an toàn.
  • 2:47 - 2:50
    Đó là âm thanh của sự đau buồn,
  • 2:50 - 2:52
    là cảm giác những bàn tay của họ
    đang vỗ về tôi,
  • 2:52 - 2:55
    là bức tường vững trãi
    giữ chúng tôi ở gần nhau.
  • 2:56 - 2:58
    Tôi không hề cảm thấy đơn độc.
  • 2:59 - 3:02
    Tôi chọn thơ ca bởi nó rất bản năng.
  • 3:03 - 3:06
    Khi ai đó đứng trước mặt bạn,
    tâm trí, cơ thể, tâm hồn họ,
  • 3:06 - 3:07
    thốt lên: "Nhìn tôi này,"
  • 3:07 - 3:11
    thật khó cưỡng lại cảm giác
    muốn quan tâm đến đồng loại của mình,
  • 3:12 - 3:13
    Điều đó làm tôi thay đổi hoàn toàn.
  • 3:13 - 3:15
    Nó đã cho tôi sự dũng cảm.
  • 3:16 - 3:18
    Mỗi ngày tôi đều cảm nhận
    sức mạnh của sự thật,
  • 3:18 - 3:21
    và bởi điều đó, tôi được bình an.
  • 3:21 - 3:22
    Và giờ thì tôi hỏi:
  • 3:22 - 3:24
    Các bạn sẽ chứng kiến tôi nói sự thật chứ?
  • 3:25 - 3:27
    Họ đưa tôi chiếc micro
  • 3:27 - 3:31
    và bờ vai tôi như chùng xuống bởi áp lực.
  • 3:32 - 3:34
    Một người phụ nữ nói,
  • 3:34 - 3:37
    "Một triệu người tị nạn
    vừa mới rời khỏi Nam Sudan.
  • 3:37 - 3:38
    Bạn có suy nghĩ gì?
  • 3:38 - 3:42
    Tôi cảm giác chân mình
    chới với trên đôi giày cao gót mẹ mua cho,
  • 3:42 - 3:43
    tôi tự hỏi:
  • 3:44 - 3:46
    Chúng ta nên ở lại,
    hay sẽ an toàn hơn nếu chọn ra đi?
  • 3:47 - 3:49
    Đầu óc tôi dội lên những con số:
  • 3:50 - 3:51
    Một triệu người đã bỏ đi,
  • 3:51 - 3:53
    Hai triệu người không nơi ở,
  • 3:53 - 3:56
    400.000 người chết ở Darfur.
  • 3:56 - 3:58
    Và điều ấy làm tôi nghẹn họng,
  • 3:58 - 4:00
    như thể những xác chết ấy
    vừa tìm thấy một chỗ chôn
  • 4:00 - 4:02
    ngay trong thực quản tôi.
  • 4:03 - 4:04
    Từng là tổ quốc,
  • 4:04 - 4:06
    cả bắc nam đông tây,
  • 4:06 - 4:09
    Sông Nile chảy không ngừng
    cũng không thể gắn kết chúng tôi,
  • 4:09 - 4:11
    và bạn lại yêu cầu tôi tóm tắt điều đó.
  • 4:11 - 4:14
    Họ nói về những con số
    như thể nó vẫn chưa xảy ra,
  • 4:14 - 4:18
    như thể chẳng có
    500.000 người chết ở Syria,
  • 4:18 - 4:21
    như thể 3000 người vẫn chưa
    đấu tranh đến hơi thở cuối cùng
  • 4:21 - 4:24
    dưới đáy biển Địa Trung Hải,
  • 4:24 - 4:28
    như thể chẳng có những quyển sách
    toàn viết về sự diệt chủng của chúng tôi,
  • 4:29 - 4:30
    và bây giờ họ muốn tôi viết một quyển.
  • 4:31 - 4:32
    Sự thật là:
  • 4:34 - 4:36
    Chúng tôi chẳng nói chuyện vào bữa sáng,
  • 4:36 - 4:39
    vì máy bay chiến đấu
    át đi tiếng nói của chúng tôi.
  • 4:39 - 4:40
    Sự thật là:
  • 4:41 - 4:43
    Ông nội tôi không muốn rời khỏi quê nhà,
  • 4:43 - 4:45
    vì vậy ông chết trong vùng xung đột.
  • 4:46 - 4:47
    Sự thật là:
  • 4:47 - 4:50
    một bụi gai bốc cháy
    mà không có Chúa cũng chỉ là một ngọn lửa.
  • 4:51 - 4:53
    Tôi cân nhắc giữa những gì tôi biết
  • 4:53 - 4:55
    và những gì có thể nói trước đám đông.
  • 4:55 - 4:58
    Tôi có nói về nỗi đau khổ? Sự trục xuất?
  • 4:58 - 4:59
    Tôi có nói về bạo lực không,
  • 4:59 - 5:02
    về việc nó chẳng đơn giản
    như các bạn vẫn thấy trên TV,
  • 5:02 - 5:06
    về việc chúng tôi sống trong sợ hãi
    hàng tuần trước khi được ghi lại?
  • 5:08 - 5:10
    Tôi có nói với cô ấy
    về con người chúng tôi,
  • 5:10 - 5:12
    với 60 phần trăm là nước,
  • 5:12 - 5:14
    nhưng lại cháy như gỗ nổi,
  • 5:14 - 5:16
    tạo ra dầu nhờ sự hy sinh của chúng tôi?
  • 5:16 - 5:20
    Tôi có nên nói rằng trai tráng chết trước,
    những bà mẹ bị ép chứng kiến sự tàn sát?
  • 5:20 - 5:21
    Rằng họ nhằm vào những đứa trẻ,
  • 5:21 - 5:25
    vứt bỏ chúng rải rác khắp châu lục
    đến khi nhà cửa bị đánh sập?
  • 5:25 - 5:28
    Rằng thậm chí những lâu đài
    cũng sụp xuống vì bom đạn?
  • 5:30 - 5:32
    Tôi có nên nói về những người già,
  • 5:32 - 5:33
    những anh hùng,
  • 5:33 - 5:36
    quá yếu để chạy, quá phí đạn để bắn,
  • 5:36 - 5:37
    việc chúng bắt họ xếp hàng,
  • 5:37 - 5:40
    tay phải giơ cao, súng trường dí sau lưng họ,
  • 5:40 - 5:41
    đi vào đống lửa?
  • 5:41 - 5:43
    Cây gậy chống của họ
    giữ ngọn lửa cháy mãi?
  • 5:43 - 5:48
    Thật độc ác khi bắt một người
    nuốt cả bó dây điện,
  • 5:48 - 5:50
    Quá tàn nhẫn,
  • 5:50 - 5:54
    như thung lũng bốc đầy mùi hôi thối
    của những xác chết.
  • 5:54 - 5:55
    Trong thơ ca, nó có đẹp đẽ hơn không?
  • 5:56 - 5:59
    Một đoạn thơ có thể là
    một tấm vải khâm liệm không?
  • 5:59 - 6:01
    Sẽ bớt đau nếu tôi ít nói về nó?
  • 6:01 - 6:03
    Nếu không thấy tôi khóc,
    bạn hiểu tôi hơn không?
  • 6:03 - 6:05
    Nỗi đau sẽ tắt như chiếc micro chứ?
  • 6:05 - 6:08
    Sao mỗi từ ngữ nói ra tôi đều cảm giác
    như đó là những từ cuối cùng?
  • 6:10 - 6:12
    30 giây cho mỗi đoạn ghi âm,
  • 6:12 - 6:15
    và giờ là ba phút cho một bài thơ.
  • 6:15 - 6:19
    Tôi nín lặng như cách chúng ta chết đi,
  • 6:19 - 6:23
    hoá tro tàn, nhưng trước đó
    chưa hề là than.
  • 6:24 - 6:27
    Tôi cảm giác chân trái mình như tê dại,
  • 6:27 - 6:29
    và tôi nhận ra mình đã ghì chặt đầu gối,
  • 6:30 - 6:31
    chuẩn bị cho điều tệ hại sắp tới.
  • 6:32 - 6:35
    Tôi không bao giờ hiểu
    điều mà tôi chưa từng trải qua.
  • 6:36 - 6:37
    Cám ơn.
  • 6:38 - 6:44
    (Vỗ tay)
  • 6:45 - 6:49
    Vậy, tôi muốn để lại trong bạn
    một ý nghĩ tích cực,
  • 6:49 - 6:53
    bởi đây là một nghịch lí của cuộc sống:
  • 6:53 - 6:56
    Ở những nơi tôi học được
    những tiếng khóc đau thương nhất,
  • 6:56 - 6:59
    cũng là nơi tôi học được cách mỉm cười.
  • 7:00 - 7:02
    Vậy, đây là bài thơ thứ hai.
  • 7:05 - 7:08
    "Bạn có một trí tưởng tượng phong phú
  • 7:08 - 7:10
    hoặc
  • 7:10 - 7:13
    400.000 cách để khóc."
  • 7:14 - 7:16
    Gửi Zeinab.
  • 7:17 - 7:18
    Tôi là một cô gái u sầu,
  • 7:19 - 7:22
    nhưng khuôn mặt tôi có
    những kế hoạch khác,
  • 7:22 - 7:27
    tập trung năng lượng vào việc mỉm cười
    để không lãng phí nó vào những nỗi đau.
  • 7:27 - 7:29
    Thứ đầu tiên nỗi đau cướp đi chính là
    giấc ngủ của tôi,
  • 7:29 - 7:32
    mắt nặng trĩu nhưng luôn mở to,
  • 7:32 - 7:34
    suy nghĩ rằng tôi đã bỏ lỡ điều gì đó,
  • 7:34 - 7:36
    có thể là đoàn kỵ binh đang đến.
  • 7:36 - 7:37
    Nhưng họ không đến,
  • 7:37 - 7:39
    vì thế tôi mua cái gối to hơn.
  • 7:39 - 7:40
    (Cười)
  • 7:42 - 7:45
    Bà tôi có thể chữa trị mọi thứ
  • 7:45 - 7:48
    bằng việc thấu hiểu bản chất của nó.
  • 7:48 - 7:51
    Và bà nói rằng tôi có thể
    khiến cả những tên trộm bật cười
  • 7:51 - 7:53
    ngay giữa cuộc chiến khốc liệt.
  • 7:53 - 7:58
    Chiến tranh biến gia đình
    thành nỗi chia ly và khổ đau.
  • 7:58 - 8:00
    Bạn chỉ muốn biến mất khỏi thế gian này,
  • 8:00 - 8:04
    nhưng trái tim bạn
    chẳng đủ sức để làm điều đó.
  • 8:05 - 8:06
    Nhưng niềm vui...
  • 8:06 - 8:11
    Niềm vui như chiếc áo giáp ta mặc
    khi băng qua biên giới tổ quốc hoang tàn.
  • 8:13 - 8:16
    Sự đan xen của những câu chuyện,
    những khuôn mặt.
  • 8:16 - 8:19
    còn dai dẳng mãi ngay cả khi
    chúng chỉ còn là ký ức.
  • 8:20 - 8:24
    Một động lực nhỏ cũng giúp ta vượt qua
    những thời kì cay đắng nhất,
  • 8:24 - 8:28
    ký ức tôi tràn ngập những nụ cười
    cho đến khi tôi bật khóc,
  • 8:28 - 8:30
    hay những lần khóc cho đến khi tôi cười.
  • 8:30 - 8:34
    Nụ cười hay nước mắt đều là
    phản xạ tự nhiên của con người,
  • 8:34 - 8:37
    là minh chứng cho khả năng biểu đạt.
  • 8:37 - 8:39
    Thế nên hãy cho tôi được thổ lộ rằng
  • 8:39 - 8:41
    nếu tôi khiến bạn cười,
  • 8:41 - 8:43
    bởi vì tôi muốn làm thế.
  • 8:43 - 8:45
    Và nếu tôi làm bạn khóc,
  • 8:45 - 8:47
    tôi sẽ vẫn nghĩ rằng bạn thật tốt đẹp.
  • 8:47 - 8:50
    Điều này dành cho
    người chị em họ của tôi, Zeinab,
  • 8:51 - 8:54
    nằm liệt giường chỉ sau một buổi chiều.
  • 8:54 - 8:58
    Tôi đã không gặp cô ấy từ khi chúng tôi
    ở Sudan cùng nhau,
  • 8:58 - 9:02
    và sau đó tôi đứng cạnh giường bệnh cô ấy
  • 9:02 - 9:06
    trong một tòa nhà 400 tuổi ở Pháp.
  • 9:07 - 9:09
    Zeinab muốn nghe tôi đọc thơ.
  • 9:10 - 9:14
    Đột nhiên, tiếng Anh, tiếng Ả Rập hay
    tiếng Pháp đều chẳng đủ ngôn từ.
  • 9:14 - 9:18
    Mọi từ ngữ tôi biết trở thành
    những âm thanh sáo rỗng,
  • 9:18 - 9:20
    và Zeinab: "Tốt thôi, chúng ta
    sẽ quen với nó".
  • 9:20 - 9:21
    (Cười)
  • 9:21 - 9:24
    Và tôi đọc cho cô ấy nghe
    mọi thứ có thể,
  • 9:24 - 9:26
    và chúng tôi cười vang,
  • 9:26 - 9:27
    và yêu điều đó,
  • 9:27 - 9:31
    và đó là sân khấu lớn nhất
    tôi từng trình diễn,
  • 9:31 - 9:33
    vây quanh bởi gia đình tôi,
  • 9:33 - 9:37
    bởi những gì còn lại của một người
    là nạn nhân của cuộc chiến tàn bạo
  • 9:37 - 9:41
    nhưng vẫn nhìn thấy
    những điều tốt đẹp trong cuộc sống;
  • 9:41 - 9:45
    bởi những người
    không chỉ dạy tôi cách cười,
  • 9:45 - 9:48
    mà còn dạy tôi cách sống mặc kệ cái chết;
  • 9:48 - 9:50
    những người giơ tay lên ngang trời,
  • 9:50 - 9:53
    đo khoảng cách đến mặt trời
    và nói "Cười lên nào,
  • 9:53 - 9:55
    tôi sẽ gặp bạn ở đó."
  • 9:56 - 9:57
    Và đối với Zeinab...
  • 9:58 - 10:02
    Zeinab, người dạy tôi cách yêu
    một nơi như nước Pháp,
  • 10:02 - 10:07
    Zeinab, người vẫn muốn nghe thơ
    khi đang nằm liệt giường.
  • 10:08 - 10:11
    Những cơn đau khớp kéo dài,
  • 10:12 - 10:14
    cơ tim phình to
  • 10:15 - 10:17
    đến khi chúng không còn hoạt động.
  • 10:17 - 10:21
    Và cô ấy giữ lấy tay tôi
    khiến tôi cảm thấy mình thật quý giá.
  • 10:21 - 10:23
    Và tôi nói, "Zeinab,
  • 10:23 - 10:27
    không lạ sao khi dường như
    vấn đề duy nhất của em
  • 10:27 - 10:30
    là trái tim em quá rộng lượng?"
  • 10:32 - 10:34
    Cám ơn.
  • 10:34 - 10:38
    (Vỗ tay)
Title:
Một nhà thơ trẻ kể câu chuyện về thảm sát ở Darfur
Speaker:
Emtithal Mahmoud
Description:

Emtithal "Emi" Mahmoud sáng tác thơ ca ngợi sự bền bỉ và kiên trì, viết về những trải nghiệm của mình trong khi trốn thoát khỏi vụ thảm sát ở Darfur. Cô ấy chia sẻ hai bài thơ cảm động về người tị nạn, gia đình, niềm vui, nỗi đau, và hỏi rằng: "Bạn sẽ chứng kiến tôi nói sự thật chứ?"

more » « less
Video Language:
English
Team:
closed TED
Project:
TEDTalks
Duration:
10:51

Vietnamese subtitles

Revisions