-
Chúng ta đều bị nhiễm thói quen xấu này
-
Cứ có điện thoại hay máy tính bên cạnh
-
thì chúng ta hoàn toàn dính với nó
-
Chính là khi bạn lựa chọn
sử dụng chúng
-
Bạn hoàn toàn sẽ chọn việc sử dụng chúng
-
Mỗi ngày, phần lớn công việc
của tôi đều phải làm với máy tính
-
Nhưng để hoàn thiện sản phẩm thì phải
làm ở studio
-
Ở studio chúng tôi không kết nối
mạng
-
Chúng tôi chỉ sử dụng điện thoại để
nghe nhạc thôi.
-
Không thể cầm điện thoại suốt bởi vì tay
bẩn do làm việc
-
Với tôi thì nó mang lại cảm xúc tốt,
giống như thiền vậy.
-
Ngay cả khi cơ thể mệt mỏi thì tâm
hồn hoàn toàn thư giãn
-
Không ai có thể thoát khỏi thời
đại mà họ đang sống
-
Đặc biệt ở Trung Quốc, mọi người thích thú
với sản phẩm liên quan chính trị, xã hội
-
Họ yêu thích việc bàn luận về chính trị
-
Và mọi người đắm chìm vào việc chiêm
ngưỡng nhưng sản phẩm có ý nghĩa xã hội
-
Họ cảm thấy những sản phẩm đó sâu sắc hơn.
-
Nhưng lại quên rằng tác phẩm nghệ thuật
chính trị chỉ là 1 trong số rất nhiều loại
-
Tôi không nói về phòng triễn lãm hay nghệ sĩ ở
phương Tây
-
mà về nghệ sĩ, triễn lãm và bộ sưu tập
địa phương ở Trung Quốc
-
Nó khó cho những nghệ sĩ
từ thế hệ trước
-
để tạo ra thứ gì mà không có sự bàn
luận của chính trị hay cácvấn đề xã hội
-
Họ không thể nói là "Tôi chỉ muốn là
1 nghệ sĩ thầm lặng và làm điều mình muốn"
-
Thật sự khó cho những thế hệ nghệ sĩ đó
-
để làm những kiểu công việc này và
kiếm sống từ nó
-
Tôi nghĩ những nghệ sĩ giống tôi, sinh
vào những năm 1980
-
Chúng tôi bắt đầu có khả năng để nói
-
"Được đấy, cậu có thể trở thành
nghệ sĩ thính giác"
-
"và cậu có thể kiếm sống bằng cách này"
-
Tôi nghĩ khá ổn đấy
-
-- Từ từ. Nâng lên
-
--Chậm thôi, lấy tay cậu ra, được rồi
-
Tôi hi vọng rằng ở Trung Quốc
-
có thêm nhiều những ngành nghệ thuật khác
-
Mỗi việc mà 1 người nghệ sĩ làm đều
để thể hiện khía cạnh tự do của họ
-
để phá vỡ những ý tưởng đóng khung của
chúng tôi
-
Điều đó thật sự là chính trị