-
Tất cả động vật có thể giao tiếp
-
Cua vẫy càng là thông điệp
cho đồng loại rằng chúng đang khỏe mạnh
-
và sẵn sàng giao phối
-
Mực thì sử dụng các tế bào sắc tố
gọi là chromatophores
-
có thể thay đổi màu sắc
có tác dụng như một lớp ngụy trang
-
hoặc để cảnh báo đổi thủ
-
Ong có thể thực hiện các vũ điệu phức tạp
-
để cho các con ong khác biết được vị trí
và chất lượng của nguồn thức ăn
-
Tất cả các con vật đều có
hệ thống giao tiếp ấn tượng
-
vậy liệu chúng có ngôn ngữ không?
-
Để trả lời câu hỏi đó
-
chúng ta có thể xem xét 4 tiêu chí
mà thường đi cùng với ngôn ngữ:
-
tính riêng biệt,
-
ngữ pháp,
-
sự phong phú,
-
và cuối cùng sự thay thế.
-
Tính riêng biệt có nghĩa rằng có một
tập hợp các đơn vị riêng lẻ,
-
như là âm thanh hay từ,
-
mà có thể kết hợp
để trao đổi ý kiến mới,
-
giống như tập hợp "tủ lạnh nam châm thơ"
mà bạn có thể sắp xếp lại
-
để tạo ra các cụm từ khác nhau
-
Ngữ pháp như là hệ thống các quy tắc
-
mà nói cho bạn biết cách kết hợp
các đơn vị riêng lẻ đó.
-
Sự phong phú như là khả năng
để sử dụng ngôn ngữ
-
để tạo ra vô hạn các thông điệp khác.
-
Và "sự thay thế" là khả năng
khi nói về một vật gì đó
-
mà không hiện diện tại đó
-
như là quá khứ, tương lai,
hoặc một sự kiện hư cấu
-
Vậy, liệu động vật có
những tiêu chí đó không?
-
Như cua và mực,
câu trả lời là không.
-
Chúng không kết hợp các thông điệp
của mình một cách sáng tạo.
-
Những thông điệp đó thậm chí
không có sắp xếp ngữ pháp,
-
và chúng chỉ giao tiếp
tại thời điểm hiện tại,
-
như, "Tôi khỏe",
hoặc "Tôi bị trúng độc".
-
Nhưng vài động vật thực sự có những
đặc tính (về ngôn ngữ)
-
Như ong sử dụng các chuyển động, góc độ
thời gian và cường độ của điệu nhảy
-
để miêu tả về địa điểm và sự phong phú
của nguồn thức ăn.
-
Nguồn thức ăn đó ở ngoài tổ,
-
chúng thể hiện tính "sự thay thế".
-
Chúng có những đặc điểm về ngôn ngữ
như loài chó thảo nguyên,
-
sống ở nơi có rất nhiều loài khác nhau,
-
và dễ bị săn bắt bởi chó sói Bắc Mỹ,
diều hâu, lửng, rắn và con người.
-
Cảnh báo của chúng thông tin về kích cỡ,
hình dáng, tốc độ của kẻ săn mồi,
-
và thậm chí kẻ săn mồi đó
đang mặc gì (con người)
-
và nếu anh ta có súng.
-
Khỉ lớn, như tinh tinh và gorillas
cũng có thể giao tiếp tốt.
-
Một vài con thậm chí học được
ngôn ngữ về kí hiệu.
-
Một con hắc tinh tinh tên là Washoe
biểu thị được "tính riêng biệt"
-
bằng cách kết hợp nhiều dấu hiệu
tạo thành một cụm từ
-
như, "Làm ơn mở ra. Nhanh lên"
-
Coco, một con gorilla cái, nó hiểu
được hơn 1000 dấu hiệu
-
và gần 2000 từ tiếng Anh
-
như là nhắc đến một con mèo yêu quý
mà đã chết.
-
Để làm điều đó, nó
biểu hiện tính "thay thế",
-
Mặc dù đáng chú ý rằng
2 con khỉ trong thí nghiệm
-
đã sử dụng hệ thống ngôn ngữ của con người
-
không có gì là tự nhiên mà có.
-
Có rất nhiều ví dụ về sự phức tạp
trong việc giao tiếp của động vật,
-
như là cá heo,
-
sử dụng tiếng huýt để xác định tuổi,
vị trí, tên và giới tính.
-
Chúng có thể hiểu vài ngữ pháp
-
trong ngôn ngữ của chỉ của các
nhà nghiên cứu khi giao tiếp với họ.
-
Tuy nhiên, ngữ pháp dường như không có
khi chúng giao tiếp với đồng loại.
-
Những hệ thống giao tiếp đó
-
có thể có vài tiêu chí của
ngôn ngữ mà chúng ta đã xác định,
-
nhưng không có cái nào có cả bốn tiêu chí.
-
Thậm chí cả Washoe và Coco
vẫn chỉ vượt qua
-
ngôn ngữ như của đứa trẻ ba tuổi,
-
Và các chủ đề và giao tiếp
của động vật thường có giới hạn.
-
Ong nói về thức ăn,
-
chó thảo nguyên nói về kẻ săn mồi,
-
cua nói về bản thân chúng.
-
Ngôn ngữ của con người độc nhất
-
bởi sự kết hợp mạnh mẽ của
ngữ pháp và sự phong phú (từ ngữ),
-
trên đỉnh của sự riêng biệt
và tính thay thế
-
Não người có thể sử dụng
các yếu tố có hạn
-
để tạo ra vô hạn các thông điệp.
-
Chúng ta có thể tạo ra
và hiểu các câu phức tạp,
-
như là các từ chưa được dùng bao giờ.
-
Chúng ta có thể sử dụng ngôn ngữ trao đổi
về vô hạn các chủ để,
-
nói về những điều tưởng tượng,
-
thậm chí nói dối.
-
Nghiên cứu tiếp tục chỉ ra nhiều điều
về giao tiếp ở động vật.
-
Nó có thể chỉ ra ngôn ngữ của
con người và động vật
-
không hoàn toàn khác biệt nhưng
tồn tại trên một miền liên tục.
-
Cuối cùng, chúng ta cũng là động vật.