< Return to Video

Làm thế nào một đồng xu lại khiến tôi cảm thấy mình như triệu phú

  • 0:01 - 0:05
    Tôi năm tuổi, và tôi rất tự hào.
  • 0:05 - 0:08
    Cha tôi đã xây nhà vệ sinh ngoài nhà tốt nhất
  • 0:08 - 0:11
    trong ngôi làng nhỏ bé của chúng tôi tại Ukraina.
  • 0:11 - 0:14
    Bên trong, có một cái lỗ hở bốc mùi trên mặt đất
  • 0:14 - 0:18
    nhưng bên ngoài, nó nó được bao phoocmica
    trắng như ngọc trai
  • 0:18 - 0:22
    Nó thực sự lấp lánh dưới ánh sáng mặt trời
  • 0:22 - 0:26
    Điều này làm khiến tôi cảm thấy rất tự hào, rất quan trọng,
  • 0:26 - 0:29
    Tôi chỉ định mình là người lãnh đạo trong nhóm nhỏ
    gồm những người bạn
  • 0:29 - 0:31
    và tôi đưa ra các nhiệm vụ cho mọi người.
  • 0:31 - 0:34
    Chúng tôi lảng vảng từ nhà này qua nhà khác
  • 0:34 - 0:37
    Tìm kiếm những con ruồi bị kẹt trong màng nhện
  • 0:37 - 0:40
    và thả chúng ra.
  • 0:40 - 0:42
    Bốn năm trước đó, khi tôi một tuổi,
  • 0:42 - 0:43
    sau khi tai nạn Chernobyl,
  • 0:43 - 0:46
    mưa rơi xuống đen ngòm,
  • 0:46 - 0:48
    Tóc chị tôi rớt xuống từng mảng,
  • 0:48 - 0:50
    Tôi ở trong bệnh viện 9 tháng
  • 0:50 - 0:52
    Không ai được phép viếng thăm,
  • 0:52 - 0:56
    Mẹ tôi đã đút tay cho những người
    làm công trong bệnh viện.
  • 0:56 - 0:59
    Bà kiếm được một đồng phục y tá ,
  • 0:59 - 1:03
    Mẹ lẻn vào mỗi tối để ngồi bên cạnh giường tôi.
  • 1:03 - 1:06
    Năm năm sau, một cơ hội không ngờ sau tai hoạ
  • 1:06 - 1:10
    Nhờ Chernobyl, chúng tôi được tị nạn tại Hoa Kỳ.
  • 1:10 - 1:14
    Sáu tuổi, tôi không khóc khi chúng tôi rời quê nhà
  • 1:14 - 1:15
    và chúng tôi đến Mỹ,
  • 1:15 - 1:19
    Vì tôi hy vọng nó sẽ là một nơi chứa đầy
  • 1:19 - 1:23
    và điều tuyệt vời và hiếm gặp như chuối và sô cô la
  • 1:23 - 1:26
    kẹo cao su bong bóng Bazooka ,
  • 1:26 - 1:30
    Kẹo cao su bong bóng Bazooka được bao với lớp vỏ có in hoạt hình bên trong
  • 1:30 - 1:33
    Thứ kẹo Bazooka mà chúng tôi có được
    một lần trong năm Ukraina
  • 1:33 - 1:37
    và chúng tôi đã có thể nhai một miếng cả tuần.
  • 1:37 - 1:39
    Vì vậy ngày đầu tiên chúng tôi đến New York,
  • 1:39 - 1:41
    bà và tôi tìm thấy một đồng xu
  • 1:41 - 1:45
    trên sàn khu nhà dành cho người vô gia cư mà gia đình chúng tôi đang trú ngụ
  • 1:45 - 1:46
    Chỉ là, chúng tôi không biết rằng đó là nơi trú ẩn dành cho người vô gia cư.
  • 1:46 - 1:49
    Chúng tôi nghĩ rằng đó là một khách sạn,
    một khách sạn có rất nhiều chuột.
  • 1:49 - 1:54
    Chúng tôi tìm thấy đồng xu dường như
    bị hoá thạch này trên sàn
  • 1:54 - 1:57
    và chúng tôi nghĩ rằng chắc là một người đàn ông rất giàu có phải đã bỏ nó tại đó
  • 1:57 - 2:00
    Vì người bình dân không đánh mất tiền
  • 2:00 - 2:02
    Và tôi giữ đồng xu này trong lòng bàn tay,
  • 2:02 - 2:05
    nó dính dớp và rỉ sét
  • 2:05 - 2:08
    nhưng tôi cảm thấy mình đang nắm giữ cả gia tài.
  • 2:08 - 2:10
    Tôi quyết định rằng mình sẽ tự đi mua một miếng
  • 2:10 - 2:12
    kẹo cao su bong bóng Bazooka.
  • 2:12 - 2:16
    Và trong thời điểm đó, tôi cảm thấy như một triệu phú.
  • 2:16 - 2:18
    Khoảng một năm sau đó, tôi nhận được để cảm thấy rằng cách một lần nữa
  • 2:18 - 2:21
    Khi chúng tôi tìm thấy một túi đầy
    thú nhồi bông trong một thùng rác
  • 2:21 - 2:23
    đột nhiên tôi có nhiều đồ chơi
  • 2:23 - 2:25
    hơn những thứ mà tôi từng có trong đời
  • 2:25 - 2:28
    Và một lần nữa, tôi cảm nhận được cảm giác khi
    có một cú gõ cửa
  • 2:28 - 2:30
    tại căn hộ của chúng tôi ở Brooklyn,
  • 2:30 - 2:32
    Tôi và em gái thấy một người giao hàng
  • 2:32 - 2:35
    Giao một hộp bánh pizza mà chúng tôi không gọi.
  • 2:35 - 2:38
    Chúng tôi nhận hộp bánh, chiếc pizza đầu tiên,
  • 2:38 - 2:41
    Chúng tôi ngấu nghiến từ miếng này đến miếng kia
  • 2:41 - 2:44
    Trong khi người giao hàng đứng ngoài cửa
    nhìn chằm chằm vào chúng tôi.
  • 2:44 - 2:47
    Ông ta yêu cầu trả tiền, nhưng chúng tôi không biết tiếng Anh.
  • 2:47 - 2:50
    Mẹ đi ra, ông yêu cầu bà trả tiền,
  • 2:50 - 2:51
    Nhưng bà không có đủ
  • 2:51 - 2:54
    Mẹ đi bộ 50 dãy nhà đến chỗ làm và về nhà mỗi ngày
  • 2:54 - 2:57
    Để iết kiệm phí xe buýt.
  • 2:57 - 2:59
    Sau đó bà hàng xóm ló đầu ra,
  • 2:59 - 3:01
    mặt đỏ như gấc vì giận khi biết rằng
  • 3:01 - 3:04
    những người nhập cư ở lầu dưới
  • 3:04 - 3:08
    bằng cách nào đó đã nẫng tay trên
    chiếc bánh Pizza của mình
  • 3:08 - 3:09
    Mọi người đều bực mình
  • 3:09 - 3:13
    Nhưng chiếc bánh Pizza thì ngon tuyệt
  • 3:13 - 3:19
    Tôi đã không để ý mình bị thiếu thốn như thế nào
    cho đến khi vài năm sau đó
  • 3:19 - 3:21
    Torng ngày kỉ niệm 10 năm sống tại Mỹ.
  • 3:21 - 3:24
    chúng tôi quyết định ăn mừng bằng cách đặt một phòng
  • 3:24 - 3:26
    tại khách sạn chúng tôi lần đầu tiên ở lại khi mới tới Mỹ.
  • 3:26 - 3:29
    Người tại quầy tiếp tân cười lớn, anh ta nói,
  • 3:29 - 3:32
    "Bạn không thể đặt phòng ở đây. Đây là nơi trú ẩn dành cho người vô gia cư."
  • 3:32 - 3:34
    Và chúng tôi đã bị sốc.
  • 3:34 - 3:38
    Chồng tôi, Brian từng là người vô gia cư khi còn bé
  • 3:38 - 3:41
    Gia đình anh mất hết mọi thứ, và ở tuổi 11,
  • 3:41 - 3:44
    anh phải sống trong nhà nghỉ với cha của mình,
  • 3:44 - 3:47
    những nhà nghỉ thu giữ hết thực phẩm của họ
  • 3:47 - 3:50
    cho đến khi họ trả được tiền thuê phòng.
  • 3:50 - 3:52
    Một lần, khi ông cuối cùng được nhận lại hộp
  • 3:52 - 3:56
    bánh ngũ cốc, bên trong toàn là gián bò lúc nhúc.
  • 3:56 - 3:58
    Nhưng anh ấy lấy được một thứ.
  • 3:58 - 4:00
    Đó là chiếc hộp giầy này, và ông mang nó đi khắp nơi
  • 4:00 - 4:03
    bên trong có 9 cuốn truyện tranh,
  • 4:03 - 4:06
    Hai cuốn G.I Joes được tô màu nhìn cho giống Người Nhện
  • 4:06 - 4:09
    và năm cuốn Gobots. Đó là kho báu của anh.
  • 4:09 - 4:12
    Đây là tập hợp các vị anh hùng của chính Ông.
  • 4:12 - 4:15
    giữ anh ấy tránh xa ma túy và băng nhóm
  • 4:15 - 4:17
    và không từ bỏ ước mơ của mình.
  • 4:17 - 4:18
    Tôi sẽ cho bạn biết thêm về một người
  • 4:18 - 4:21
    từng là người vô gia cư trong gia đình của chúng tôi.
  • 4:21 - 4:23
    Đây là Scarlett.
  • 4:23 - 4:26
    Ngày xưa, Scarlet bị sử dụng như mồi nhử
    trong các trận cẩu chiến
  • 4:26 - 4:28
    Nó bị trói và quẳng vào vòng đấu
  • 4:28 - 4:32
    cho mấy con chó tấn công để chúng hung tợn hơn
    khi vào trận chiến
  • 4:32 - 4:37
    Hiện tại, nó ăn thức ăn lành mạnh
  • 4:37 - 4:39
    Nó ngủ trên chiếc giường chỉnh hình có đề tên nó.
  • 4:39 - 4:44
    Nhưng khi chúng tôi chế nước vào đĩa của nó,
  • 4:44 - 4:48
    Nó vẫn ngước lên nhìn và vẫy đuôi tỏ vẻ biết ơn.
  • 4:48 - 4:51
    Đôi khi Brian và tôi tản bộ qua công viên với Scarlett,
  • 4:51 - 4:53
    Nó lăn trên cỏ
  • 4:53 - 4:56
    chúng tôi nhìn nó
  • 4:56 - 4:57
    và sau đó là nhìn nhau
  • 4:57 - 5:01
    chúng tôi cảm thấy sự biết ơn.
  • 5:01 - 5:05
    Chúng ta quên đi tất cả những sự bực dọc và thất vọng
  • 5:05 - 5:07
    trong tầng lớp trung lưu mình đang sống
  • 5:07 - 5:10
    và chúng tôi thấy mình như triệu phú.
  • 5:10 - 5:11
    Cảm ơn.
  • 5:11 - 5:15
    (Tiếng vỗ tay)
Title:
Làm thế nào một đồng xu lại khiến tôi cảm thấy mình như triệu phú
Speaker:
Tania Luna
Description:

Khi còn bé, Tania Luna rời quê nhà sau thảm hoạ Chernobyl, Ukraine đến tị nạn tại Mỹ. Một ngày nọ, trong khu nhà dành cho người vô gia cư mà gia đình cô đình cư ngụ, cô tìm đựơc một đồng xu trên sàn nhà. Cô chưa bao giờ có lại được cảm giác giàu có hơn lúc đó. Một sự suy niệm về niềm hân hoan trong cay đắng ngọt bùi của tuổi thơ--và làm thế nào để giữ chúng trong tâm trí.

more » « less
Video Language:
English
Team:
closed TED
Project:
TEDTalks
Duration:
05:31

Vietnamese subtitles

Revisions

  • Revision 5 Edited (legacy editor)
    Dimitra Papageorgiou