-
[Leonardo Drew: Dịch Chuyển và Trải nghiệm
-
[Vigo Gallery, London]
-
Ồ, bạn muốn có câu hỏi nào cần hỏi không?
-
Ý tôi là, tôi không biết nhiều lắm về ...
-
Stowe School, đúng không?
-
Vậy, bạn đang ở năm nào?
-
[Học sinh] Dưới 6
-
[Drew] Dưới 6 là gì? Đó là cái gì vậy?
-
[Nam] Đơn giản, là 17.
-
[Drew] Bảy chứ ...
-
[Nhân vật nam] 17.
-
[Drew] Ừ, được thôi.
-
Thực sự thì tôi không
ra ngoài nhiều lắm ...
-
Tôi thực ra không ra ngoài
thường xuyên lắm.
-
Chỉ có gần đây, tôi mới đi du lịch nhiều
-
và dịch chuyển, tiếp nhận thông tin mới
-
Vì vậy, tôi nghĩ là nếu anh cho phép
-
ăng-ten của tôi sẽ phân loại, như là,
tìm kiếm
-
anh sẽ tìm thấy ..., anh biết đấy,
như là
-
cái gì anh sẽ cần thiết cho hành trình
của anh
-
Anh biết không
-
Vì vậy tôi đi du lịch rất nhiều
-
Gần đây, tôi trở về từ Lima, Peru
-
và cả Nazca Lines
-
Tham quan Cuba,
-
và Mandrid, và Switzerland (Thụy Sĩ)
-
và nhiều nơi khác chúng tôi đặt chân đến
-
lần lượt nơi này đến nơi khác
-
Đó là sự nhận thức về việc
tôi dành
-
hầu hết thời gian là ở
bên ngoài studio
-
và không hoài nhớ về nó
-
bởi vì cuộc sống cứ thế
tiếp diễn
-
và nghệ thuật đồng hành cùng tôi
-
Nghệ thuật được hình thành bởi kinh nghiệm
-
Du lịch và thẩm thấu nhiều điều,
-
và cho phép những điều này
phân loại
-
ảnh hưởng tới anh.
-
Tôi biết chắc chắn
-
rằng tất cả các khía cạnh của cơ thể bạn
là một nguồn tiếp nhận thông tin
-
Cái cách mà ánh sáng phản chiếu
những điều đó
-
Cái cách mà ngọn gió thổi hoặc ngừng thổi
-
Ý tôi là, tất cả những điều này đều có
ảnh hưởng tới anh
-
Tôi là nghệ sĩ thị giác,
-
vì vậy, tự nó sẽ tìm ra con đường,
anh biết đấy
-
tiến vào thế giới
thông qua phương tiện truyền đạt của tôi
-
Nó nói ở đây
-
với bà nội tôi<
-
nói nói "Tới tận cùng
những ngày của tôi ở Nhật Bản ..."
-
Ồ, đó là từ chuyến đi của tôi tới Nhật Bản
-
"Tôi đang đứng ở sân bay để chờ
được đi đến Okinawa."
-
"Đó là quãng thời gian
3 tháng thật tuyệt vời"
-
"Tuần đầu tiên, tôi được mời để khiêu vũ
với một người phụ nữ lớn tuổi trong làng."
-
"Một trong số họ có thể đến 110 tuổi ..."
[cười lớn]
-
"Nhưng mà anh ạ,
họ đều biết nhảy!" [cười lớn]
-
Một trong những nơi tôi thường muốn đến
chính là nước Nhật
-
Tôi không thể hiểu lí do ẩn sâu trong
con người tôi về nơi này
-
Nhưng, vào năm 1997, tôi đã có cơ hội
được đi đến đó.
-
"Phần nước Nhật đó được tô màu với
tâm hồn thật sự."
-
"Tôi nếm thử kẹo đường và ăn chân lợn."
[cười lớn]
-
"Giờ đây nó là món ăn của tâm hồn đấy."
-
Khi tôi còn ở Nhật, tôi đã nhìn vào
-
cách làm thế nào để tạo ra màu
bởi những cách tự nhiên.
-
"Những màu sắc trên biển thật kì dị."
-
"Nước biển có màu xanh lá
và xanh da trời."
-
"Cát: trắng, trắng, trắng."
-
Đó là những thứ mắt tôi nhận thấy được.
-
Nhưng, cái thực sự trong ý thức
-
lại là một thứ khác.
-
Và, cái không thể tránh khỏi
kết thúc
-
một cách chắc chắn,
phải làm trên giấy
-
đó là cái tôi đã học ở đó
-
kết thúc với việc tôi đã làm việc tại
phân xưởng vải.
-
Và, thậm chí tôi đã không đưa ra được kết luận nào
khi tôi ở Nhật
-
Tôi biết rằng đó là cánh cửa
tôi đã mở ra
-
để được khám phá.
-
Vì vậy, luôn luôn có những cơ hội tốt
đáng để học hỏi.
như là một kẻ tiếp nhận thông tin
-
Như là một kẻ tiếp nhận thông tin
-
tôi muốn đi sâu vào nó
càng nhiều càng tốt
-
tôi muốn đi sâu vào nó
càng nhiều càng tốt
-
Và tôi cũng muốn để lại
càng nhiều càng tốt
-
Nếu anh rộng lòng, anh có thể tiếp tục
trong hành trình này, mãi mãi.