< Return to Video

Mối nguy hiểm của "nhắm mắt làm ngơ"

  • 0:01 - 0:05
    Ở phía tây bắc nước Mỹ
  • 0:05 - 0:08
    ngay phía trên gần biên giới Canada,
  • 0:08 - 0:12
    có một thị trấn nhỏ có tên là Libby, Montana
  • 0:12 - 0:16
    và thị trấn được bao quanh bởi những cây thông và hồ nước
  • 0:16 - 0:21
    đúng là một cuộc sống hoang dã thú vị
  • 0:21 - 0:26
    với những cây cao chọc trời khổng lồ.
  • 0:26 - 0:30
    Và có một thị trấn nhỏ có tên là Libby
  • 0:30 - 0:34
    nơi mà tôi đã tới thăm, nơi tạo cảm giác cô đơn,
  • 0:34 - 0:36
    một nơi hơi hẻo lánh.
  • 0:36 - 0:40
    Và ở Libby, Montana, có một người phụ nữ hơi khác thường
  • 0:40 - 0:42
    tên là Gayla Benefield.
  • 0:42 - 0:44
    Cô ấy luôn cảm thấy mình là một kẻ ngoài cuộc, khó thể hoà nhập,
  • 0:44 - 0:47
    mặc dù cô hầu như sống ở đây suốt cả cuộc đời,
  • 0:47 - 0:49
    một người phụ nữ gốc Nga
  • 0:49 - 0:51
    Cô ấy nói với tôi rằng khi cô ấy đi học,
  • 0:51 - 0:53
    cô ấy là cô gái duy nhất chọn
  • 0:53 - 0:56
    nghề vẽ kỹ thuật.
  • 0:56 - 1:00
    Về sau, công việc buộc cô ấy đi từ nhà này sang nhà kia,
  • 1:00 - 1:04
    tìm hiểu những vấn đề về chỉ số ga, điện.
  • 1:04 - 1:07
    Và giữa một ngày cô ấy đang làm việc,
  • 1:07 - 1:11
    một điều đặc biệt làm cô ấy chú ý, đó là
  • 1:11 - 1:15
    vào ban ngày mà cô ấy gặp nhiều người
  • 1:15 - 1:19
    đang ở nhà, họ ở độ tuổi trung niên, ở cuối độ tuổi trung niên,
  • 1:19 - 1:25
    và nhiều trong số họ trông như là đang phải dùng bình thở oxy.
  • 1:25 - 1:27
    Cô ấy lấy làm lạ.
  • 1:27 - 1:31
    Một vài năm sau đó, cha cô ấy chết ở tuổi 59,
  • 1:31 - 1:35
    chỉ năm ngày trước khi đến ngày nhận được trợ cấp lương hưu.
  • 1:35 - 1:36
    Ông ấy đã từng là một thợ mỏ.
  • 1:36 - 1:41
    Cố ấy đã nghĩ cha mình bị kiệt sức vì công việc.
  • 1:41 - 1:45
    Nhưng sau đó vài năm, mẹ cô ấy chết,
  • 1:45 - 1:48
    và điều này cũng có vẻ kì lạ,
  • 1:48 - 1:51
    bởi vì mẹ cô ấy xuất phát từ một dòng họ gồm toàn những người
  • 1:51 - 1:55
    dường như có thể sống mãi mãi.
  • 1:55 - 1:58
    Thật vậy, cậu của Gayla vẫn còn sống đến tận ngày nay
  • 1:58 - 2:01
    và đang theo học nhảy điệu van.
  • 2:01 - 2:04
    Thật vô lý khi mẹ của Gayla
  • 2:04 - 2:06
    phải chết trẻ như vậy.
  • 2:06 - 2:11
    Đó là điều không bình thường, và cô ấy không ngừng tìm cách giải thích những điều bất thường này.
  • 2:11 - 2:13
    Và khi tiến hành nó, có những ý nghĩ khác xuất hiện lại trong đầu cô.
  • 2:13 - 2:14
    Ví dụ như cô ấy nhớ ra
  • 2:14 - 2:18
    khi mẹ cô ấy bị gãy chân và đến bệnh viện,
  • 2:18 - 2:19
    bà đã được cho chụp x-quang rất nhiều,
  • 2:19 - 2:22
    và hai trong số những lần chụp đó là chụp x-quang chân, điều này là có thể hiểu được,
  • 2:22 - 2:27
    nhưng sáu trong số đó là chụp x-quang ngực, điều này thì thật khó hiểu.
  • 2:27 - 2:30
    Cô ấy đã tìm cách lý giải và lý giải từng mảnh ghép
  • 2:30 - 2:32
    của cuộc đời mình và của cha mẹ cô,
  • 2:32 - 2:36
    cố gắng hiểu những gì cô ấy đã nhìn thấy
  • 2:36 - 2:38
    Có ấy nghĩ đến thị trấn của mình.
  • 2:38 - 2:41
    Trong thị trấn có một cái mỏ chất khoáng ở đó.
  • 2:41 - 2:44
    Chất khoáng được dùng để làm cho đất màu mỡ,
  • 2:44 - 2:47
    làm cho cây trồng phát triển nhanh hơn và tốt hơn.
  • 2:47 - 2:50
    Chất khoáng dùng để phủ lên gác xép,
  • 2:50 - 2:53
    một lượng lớn chất khoáng được đặt ngay dưới mái nhà
  • 2:53 - 2:57
    để giữ cho nhà ấm áp trong suốt mùa đông dài ở Montana.
  • 2:57 - 2:59
    Chất khoáng còn có ở sân chơi thể thao.
  • 2:59 - 3:01
    Nó có ở sân đá banh.
  • 3:01 - 3:03
    Nó có ở sân trượt patanh.
  • 3:03 - 3:07
    Điều mà cô ấy chưa biết được cho đến khi bắt đầu xem xét vấn đề này
  • 3:07 - 3:14
    đó là chất khoáng là một dạng rất độc của ami-ăng
  • 3:14 - 3:16
    Khi cô ấy giải thích được câu hỏi hóc búa đó,
  • 3:16 - 3:19
    cô ấy bắt đầu nói với bất cứ ai có thể
  • 3:19 - 3:21
    về chuyện gì đã xảy ra, chuyện gì đã xảy đến với cha mẹ cô ấy
  • 3:21 - 3:24
    và với những người cô ấy đã từng thấy phải dùng bình thở ô-xy
  • 3:24 - 3:28
    tại nhà vào giữa trưa.
  • 3:28 - 3:29
    Nhưng cô ấy thật kinh ngạc.
  • 3:29 - 3:31
    Cô ấy nghĩ khi mọi người biết, họ sẽ muốn làm một điều gì đó,
  • 3:31 - 3:34
    nhưng thật ra thì không ai muốn biết cả.
  • 3:34 - 3:36
    Thật vậy, cô trở thành người gây phiền toái
  • 3:36 - 3:39
    khi cứ kể đi kể lại câu chuyện này
  • 3:39 - 3:42
    với hàng xóm, bạn bè và những người trong cộng đồng của mình,
  • 3:42 - 3:44
    rằng nếu họ hợp sức lại
  • 3:44 - 3:46
    và họ sẽ có được một tấm bảng,
  • 3:46 - 3:49
    , điều mà họ sẽ rất đỗi tự hào trưng ra trên chiếc xe hơi của mình, và nói
  • 3:49 - 3:51
    "Vâng, tôi sống ở Libby, Montana,
  • 3:51 - 3:57
    và không, tôi không bịnhiễm ami-ăng."
  • 3:57 - 4:00
    Nhưng Gayla không dừng lại ở đó. Cô ấy tiếp tục nghiên cứu.
  • 4:00 - 4:03
    Sự xuất hiện của Internet thật sự đã giúp cô.
  • 4:03 - 4:05
    Có ấy đã nói với bất cứ ai có thể.
  • 4:05 - 4:09
    Cô ấy tranh luận, tranh luận và cuối cùng cô ấy hết sức may mắn
  • 4:09 - 4:11
    khi có một nhà nghiên cứu đến thị trấn
  • 4:11 - 4:13
    để tìm hiểu về lịch sử các khu mỏ trong khu vực,
  • 4:13 - 4:16
    và cô ấy nói với ông ta câu chuyện của cô ấy, và lúc đầu, tất nhiên rồi,
  • 4:16 - 4:19
    như tất cả những người khác, ông ta không tin cô.
  • 4:19 - 4:21
    nhưng ông ấy quay về Seatle và tiến hành nghiên cứu của mình
  • 4:21 - 4:25
    ông nhận ra rằng cô đã đúng.
  • 4:25 - 4:29
    Thế là giờ đây cô ấy đã có 1 đồng minh.
  • 4:29 - 4:32
    Tuy nhiên, mọi người vẫ tiếp tục không muốn biết về điều này.
  • 4:32 - 4:36
    Họ nói những điều đại loại như, "Được rồi, nếu điều này thật sự nguy hiểm,
  • 4:36 - 4:39
    lẽ ra phải có ai đó nói với chúng ta chứ."
  • 4:39 - 4:42
    "Nếu điều này thật sự là lý do mọi người ở đây đang chết dần,
  • 4:42 - 4:46
    các bác sĩ phải nói cho chúng ta biết chứ."
  • 4:46 - 4:50
    Một số người vốn đã quen với những công việc nặng nhọc lại bảo rằng,
  • 4:50 - 4:52
    "Tôi không muốn là nạn nhân.
  • 4:52 - 4:54
    Tôi không thể là nạn nhân, và thật ra,
  • 4:54 - 5:01
    ngành nghề nào cũng có những tai nạn rủi ro của nó."
  • 5:01 - 5:04
    Nhưng Gayla vẫn kiên trì tiếp tục, và cuối cùng cô ấy đã thành công
  • 5:04 - 5:07
    khi mời được một cơ quan liên bang đến thị trấn
  • 5:07 - 5:11
    và xét nghiệm những người dân ở đây --
  • 5:11 - 5:16
    15.000 người -- và họ phát hiện ra rằng
  • 5:16 - 5:19
    tỷ lệ tử vong của thị trấn này
  • 5:19 - 5:25
    cao hơn 80 lần so với những nơi khác của nước Mỹ.
  • 5:25 - 5:29
    Đó là vào năm 2002, và thậm chí vào thời điểm đó,
  • 5:29 - 5:33
    không một ai giơ tay lên để nói rằng, "Gayla,
  • 5:33 - 5:37
    hãy nhìn vào sân chơi mà con cháu của cô đang vui chơi
  • 5:37 - 5:42
    nó được lót bằng khoáng chất."
  • 5:42 - 5:45
    Điều này không phải không được biết.
  • 5:45 - 5:48
    Đó là sự cố tình nhắm mắt làm ngơ.
  • 5:48 - 5:51
    Theo pháp luật, "cố tình không biết" là một khái niệm có nghĩa là,
  • 5:51 - 5:54
    nếu có một thông tin nào mà bạn có thể biết và nên biết
  • 5:54 - 5:58
    nhưng bạn thu xếp một phần nào đó để không biết đế đến nó,
  • 5:58 - 6:01
    luật pháp cho đó là bạn đã "cố tình không biết".
  • 6:01 - 6:04
    Bạn đã tự chọn để không biết.
  • 6:04 - 6:09
    Ngày nay, có rất nhiều trường hợp "cố tình không biết".
  • 6:09 - 6:12
    Bạn có thể "cố tình không biết" trong ngân hàng,
  • 6:12 - 6:15
    khi hàng ngàn người bán tài sản thế chấp cho nhưng người
  • 6:15 - 6:16
    không thể mua được chúng.
  • 6:16 - 6:18
    Bạn có thể thấy chúng trong ngân hàng
  • 6:18 - 6:20
    khi tỷ suất lãi bị thao túng
  • 6:20 - 6:23
    và mọi người xung quanh biết chuyện gì đang xảy ra,
  • 6:23 - 6:26
    nhưng mọi người cố tình không nhận ra nó.
  • 6:26 - 6:29
    Bạn có thể thấy "cố tình không biết" trong nhà thờ Thiên Chúa giáo,
  • 6:29 - 6:34
    nơi mà hàng thập kỷ những trẻ em bị lạm dụng bị bỏ lơ.
  • 6:34 - 6:36
    Bạn có thể thấy "cố tình không biết"
  • 6:36 - 6:41
    trong cuộc chuẩn bị cho chiến tranh Iraq.
  • 6:41 - 6:44
    "Cố tình không biết" tồn tại trong những thước đo tầm cỡ như thế này,
  • 6:44 - 6:47
    và nó cũng hiện hữu với quy mô nhỏ,
  • 6:47 - 6:51
    trong gia đình, trong nhà và trong cộng đồng con người
  • 6:51 - 6:57
    và đặc biệt là trong cùng một tổ chức, cùng một cơ quan.
  • 6:57 - 7:01
    Các công ty có đã tìm hiểu về "cố tình không biết"
  • 7:01 - 7:03
    có thể đặt ra những câu hỏi như thế này,
  • 7:03 - 7:06
    "Có vấn đề nào trong công việc
  • 7:06 - 7:09
    mà mọi người sợ nói ra không?"
  • 7:09 - 7:12
    Và khi những viện khoa học-hàn lâm tiến hành những nghiên cứu như thế này
  • 7:12 - 7:14
    trong các tổ chức kinh doanh ở Mỹ,
  • 7:14 - 7:19
    họ tìm ra là có đến 85% người trả lới "Có".
  • 7:19 - 7:22
    85% người biết có vấn đề,
  • 7:22 - 7:24
    nhưng họ không nói gì cả.
  • 7:24 - 7:28
    Và khi tôi làm nghiên cứu giống vậy ở châu Âu,
  • 7:28 - 7:30
    hỏi mọi người cùng câu hỏi đó,
  • 7:30 - 7:33
    tôi cùng tìm được cùng một kết quả.
  • 7:33 - 7:37
    85%. Có quá nhiều sự im lặng.
  • 7:37 - 7:39
    Có quá nhiều sự làm ngơ.
  • 7:39 - 7:43
    Và thật là thú vị khi tôi đến những công ty ở Thuỵ Sĩ
  • 7:43 - 7:47
    họ nói với tôi, "Đây là vấn đề chỉ có ở Thuỵ Sĩ."
  • 7:47 - 7:51
    Và khi tôi đến Đức, họ nói "Ồ vâng, đây là căn bệnh của Đức."
  • 7:51 - 7:53
    Và khi tôi đến Anh, họ nói,
  • 7:53 - 7:57
    "Ồ vâng, người Anh thật tệ trong chuyện này."
  • 7:57 - 8:01
    Và sự thật thì đây là vấn đề của loài người.
  • 8:01 - 8:08
    Tất cả chúng ra, trong một vài hoàn cảnh nào đó, cố tình nhắm mắt làm ngơ.
  • 8:08 - 8:10
    Nghiên cứu đã chỉ cho thấy rằng khi người nào đó "cố tình không biết"
  • 8:10 - 8:14
    vì sợ. Họ sợ bị trả đũa.
  • 8:14 - 8:17
    Và vài người nhắm mắt làm ngơ vì họ nghĩ, chà,
  • 8:17 - 8:20
    thấy một điều gì đó thật ra là vô nghĩa.
  • 8:20 - 8:22
    Sẽ chẳng có gì thay đổi cả.
  • 8:22 - 8:24
    Nếu chúng ta chống đối, nếu chúng ta chống đối lại chiến tranh Iraq,
  • 8:24 - 8:26
    sẽ chẳng có gì thay đổi cả, vì vậy tại sao lại phải quan tâm đến nó?
  • 8:26 - 8:31
    Tốt hơn là không thấy gì cả.
  • 8:31 - 8:34
    Và cái câu lập đi lập lại mà tôi đã nghe suốt
  • 8:34 - 8:36
    từ mọi người đó là, " Ừ thì như bạn biết đó,
  • 8:36 - 8:40
    những người nhìn thấy, họ là những người tiết lộ thông tin nội bộ,
  • 8:40 - 8:42
    và tất cả chúng ta đều biết chuyện gì sẽ xảy đến với họ."
  • 8:42 - 8:46
    Do đó có một huyền thoại thâm thuý xung quanh những người tiết lộ thông tin nội bộ
  • 8:46 - 8:51
    trước hết, họ là những người điên rồ.
  • 8:51 - 8:53
    Nhưng những gì tôi tìm thấy khi đi vòng quanh thế giới
  • 8:53 - 8:56
    ,nói chuyện với những người tiết lộ thông tin nội bộ đó là,
  • 8:56 - 9:01
    họ là những người rất trung thành và vô cùng thận trọng.
  • 9:01 - 9:05
    Họ rất tận tuỵ với những cơ quan nơi họ đang làm việc,
  • 9:05 - 9:07
    và lý do khiến họ phải nói ra,
  • 9:07 - 9:10
    lý do khiến họ khăng khăng phải nhìn thấy,
  • 9:10 - 9:14
    là bởi vì họ quá quan tâm đến cơ quan của mình
  • 9:14 - 9:17
    và muốn giữ cho cơ quan mình lành mạnh.
  • 9:17 - 9:19
    Và một điều khác mà mọi người thường nói về những người
  • 9:19 - 9:23
    hay tiết lộ thông tin nội bộ là "Không có giá trị gì,
  • 9:23 - 9:25
    bởi vì bạn thấy những gì xảy đến với họ.
  • 9:25 - 9:26
    Họ bị trù dập.
  • 9:26 - 9:30
    Không ai muốn trải qua những điều như vậy."
  • 9:30 - 9:34
    Thế nhưng, khi tôi nói chuyện với những người hay tiết lộ thông tin nội bộ,
  • 9:34 - 9:39
    Cách diễn đạt tôi nghe được từ họ là sự tự hào.
  • 9:39 - 9:41
    Tôi nghĩ đến Joe Darby.
  • 9:41 - 9:45
    Tất cả chúng ta đều nhớ những bức ảnh của Abu Ghraib
  • 9:45 - 9:48
    đã làm kinh hoàng cả thế giới và chỉ cho thấy cái kiểu chiến tranh
  • 9:48 - 9:51
    đang diễn ra ở Iraq.
  • 9:51 - 9:54
    Nhưng tôi tự hỏi ai còn nhớ đến Joe Darby,
  • 9:54 - 9:57
    một người lính rất tốt và biết tuân lệnh
  • 9:57 - 10:02
    người đã tìm thấy những bức ảnh này và đem nộp chúng.
  • 10:02 - 10:06
    Và anh ấy nói, "Bạn biết đó, tôi không phải loại người
  • 10:06 - 10:10
    phản bội. Nhưng có cái gì đó đã đi quá giới hạn ở đây
  • 10:10 - 10:12
    Họ cho rằng "không biết" là niềm hạnh phúc nhất
  • 10:12 - 10:16
    nhưng bạn không thể kiên nhẫn chịu đựng những điều như thế."
  • 10:16 - 10:19
    Tôi đã nói chuyện với Steve Bolsin, một bác sĩ người Anh,
  • 10:19 - 10:23
    người đã đấu tranh trong năm năm để khiến mọi người chú ý
  • 10:23 - 10:28
    đến một nhà phẫn thuật nguy hiểm đang giết chết các em bé.
  • 10:28 - 10:30
    Và tôi hỏi ông tại sao ông làm vậy, ông ấy nói,
  • 10:30 - 10:34
    "Thật ra chính con gái tôi đã thúc giục tôi làm việc này.
  • 10:34 - 10:37
    Một đêm, nó chạy đến trước mặt tôi và nói,
  • 10:37 - 10:40
    "Bố ơi, bố không thể cứ để những đứa trẻ chết như vậy được."
  • 10:40 - 10:43
    Hoặc tôi nghĩ đến Cynthia Thomas,
  • 10:43 - 10:47
    một người con gái và một ngươi vợ trung thành của quân đội,
  • 10:47 - 10:50
    khi thấy bạn bè và người thân
  • 10:50 - 10:54
    trở về từ cuộc chiến tranh Iraq, cô đã rất sốc
  • 10:54 - 10:56
    bởi tình trạng tinh thần của họ
  • 10:56 - 11:00
    và sự khước từ của quân đội trong việc chấp nhận và ghi ơn
  • 11:00 - 11:03
    các trường hợp mắc hội chứng căng thẳng sau chấn thương
  • 11:03 - 11:08
    , thế là cô ấy lập ra một quán cafe giữa khu quân sự
  • 11:08 - 11:14
    để cung cấp cho họ một sự hỗ trợ y tế, tâm lý và pháp luật.
  • 11:14 - 11:17
    Và cô ấy nói với tôi, "Bạn biết không, Margaret,
  • 11:17 - 11:21
    tôi đã từng nói rằng tôi không biết mình muốn trở thành ai
  • 11:21 - 11:23
    khi lớn lên.
  • 11:23 - 11:27
    Nhưng tôi đã tìm thấy chính mình trong cái nghiệp này,
  • 11:27 - 11:32
    và tôi sẽ không bao giờ còn là tôi trước kia nữa."
  • 11:32 - 11:36
    Ngày nay chúng ta được hưởng thụ rất nhiều sự tự do,
  • 11:36 - 11:38
    sự tự do mà phải rất khó khăn để có được:
  • 11:38 - 11:41
    sự tự do được viết và công bố mà không sợ bị kiểm duyệt,
  • 11:41 - 11:45
    sự tự do mà trước đây chưa từng có, trong lần cuối cùng tôi đến Hungary;
  • 11:45 - 11:47
    sự tự do được bầu cử, mà đặc biệt là phụ nữ
  • 11:47 - 11:50
    đã phải đấu tranh quyết liệt để có được;
  • 11:50 - 11:53
    sự tự do mà con người với những chủng tộc, văn hoá khác nhau
  • 11:53 - 11:58
    và giới tính khác nhau được sống theo cách mà họ muốn.
  • 11:58 - 12:03
    Nhưng tự do sẽ không tồn tại nếu bạn không sử dụng đến nó,
  • 12:03 - 12:05
    và đó là những gì những người tiết lộ bí mật nội bộ đã làm,
  • 12:05 - 12:08
    và điều mà những người như Gayla Benefield đã làm
  • 12:08 - 12:12
    đó là sử dụng sự tự do mà họ có.
  • 12:12 - 12:16
    Và điều mà họ đã rất sẵn sàng để làm là thừa nhận,
  • 12:16 - 12:18
    rằng, vâng, đó sẽ là một sự tranh luận,
  • 12:18 - 12:21
    và vâng, tôi sẽ có rất nhiều cuộc tranh luận
  • 12:21 - 12:25
    với hàng xóm và đồng nghiệp, bạn bè của mình,
  • 12:25 - 12:28
    nhưng tôi sẽ trở nên rất giỏi về vấn đề này.
  • 12:28 - 12:31
    Tôi sẽ thách đấu với những kẻ hoài nghi,
  • 12:31 - 12:36
    bởi vì họ sẽ khiến lập luận của tôi tốt hơn và mạnh mẽ hơn.
  • 12:36 - 12:38
    Tôi có thể cộng tác với đối thủ của mình
  • 12:38 - 12:43
    để trở nên giỏi hơn trong những gì mình đang làm.
  • 12:43 - 12:45
    Đây là những người thật sự kiên trì,
  • 12:45 - 12:50
    kiên nhẫn một cách đáng kinh ngạc, và hoàn toàn quyết tâm
  • 12:50 - 12:56
    để không nhắm mắt và không im lặng.
  • 12:56 - 12:59
    Khi tôi đến Libby, Montana,
  • 12:59 - 13:02
    Tôi ghé thăm những phòng khám ami-ăng
  • 13:02 - 13:06
    mà Gayla Benefield dựng nên,
  • 13:06 - 13:09
    một nơi mà. trong những ngày đầu, những người
  • 13:09 - 13:12
    muốn được giúp đỡ, cần sự chăm sóc y khoa
  • 13:12 - 13:15
    đã tìm đến
  • 13:15 - 13:18
    bởi vì họ không muốn chấp nhận
  • 13:18 - 13:20
    rằng cô ấy đã đúng.
  • 13:20 - 13:23
    Tôi ngồi trong một quán ăn và nhìn
  • 13:23 - 13:27
    những xe tải chạy qua lại trên đường cao tốc,
  • 13:27 - 13:31
    chở đất cát ra khỏi các khu vườn
  • 13:31 - 13:38
    và thay vào đó loại đất tươi mới và không bị ô nhiễm.
  • 13:38 - 13:41
    Tôi dẫn theo đứa con gái 12 tuổi đii cùng với mình,
  • 13:41 - 13:44
    bởi vì tôi thật sự muốn nó gặp Gayla.
  • 13:44 - 13:47
    Và nó nói: "Tại sao? Có chuyện gì to tát vậy mẹ ?"
  • 13:47 - 13:49
    Tôi nói "Cô ấy không phải là ngôi sao điện ảnh,
  • 13:49 - 13:53
    và cô ấy cũng không nổi tiếng, cô ấy không phải là một chuyên gia,
  • 13:53 - 13:56
    và Gayla là người đầu tiên nói
  • 13:56 - 13:59
    cô ấy không phải là nữ thánh.
  • 13:59 - 14:02
    Điều thật sự quan trọng về Gayla
  • 14:02 - 14:05
    đó là cô ấy thật bình thường.
  • 14:05 - 14:10
    Cô ấy như con, cô ấy như mẹ.
  • 14:10 - 14:16
    Cô ấy có tự do và cô ấy sẵn sàng sử dụng nó.:
  • 14:16 - 14:17
    Xin cám ơn các bạn rất nhiều.
  • 14:17 - 14:22
    (tiếng khán giả vỗ tay)
Title:
Mối nguy hiểm của "nhắm mắt làm ngơ"
Speaker:
Margaret Hefferman
Description:

Gayla Benefiel chỉ đang làm công việc của mình--cho tới khi cô nhận ra một bí mật khùng khiếp về thị trấn quê hương đó là tỷ lệ tử vong của vùng đó cao hơn 80 lần so với những nơi khác của nước Mỹ. Nhưng khi cố gắng nói với mọi người về điều này, cô ấy nhận ra một điều kinh ngạc hơn: mọi người cố tình không muốn biết đến nó. Trong buổi nói chuyện này, mà một phần là bài học lịch sử, một phần là lời kêu gọi hành động, Magaret Heffernan giải thích sự nguy hiểm của việc "nhắm mắt làm ngơ" và ca ngợi những con người rất đỗi bình thường như Benefield, những người sẵn sàng dám cất tiếng nói, (Ghi hình tại TEDxDanubia.)

more » « less
Video Language:
English
Team:
closed TED
Project:
TEDTalks
Duration:
14:38

Vietnamese subtitles

Revisions