< Return to Video

Những tiếng nói trong đầu tôi

  • 0:01 - 0:03
    Ngày tôi rời nhà lần đầu tiên
  • 0:03 - 0:05
    để vào đại học là một ngày tươi sáng
  • 0:05 - 0:08
    tràn đầy hi vọng và lạc quan.
  • 0:08 - 0:10
    Tôi học tốt ở trường. Được kì vọng nhiều,
  • 0:10 - 0:13
    tôi vui vẻ tham gia vào đời sống sinh viên
  • 0:13 - 0:16
    với những bài giảng, tiệc tùng và trộm nón giao thông.
  • 0:16 - 0:19
    Vẻ bề ngoài, tất nhiên, có thể đánh lừa,
  • 0:19 - 0:22
    và đến một mức độ, hình ảnh năng động, mạnh mẽ
  • 0:22 - 0:25
    đi nghe giảng bài và ăn trộm nón giao thông, lại là một bức màn che
  • 0:25 - 0:28
    dù là một bức được thêu dệt kĩ càng và thuyết phục.
  • 0:28 - 0:32
    Bên dưới nó, tôi thật ra vô cùng buồn khổ, bất an
  • 0:32 - 0:34
    và đơn giản là hoảng sợ -
  • 0:34 - 0:37
    hoảng sợ về người khác, về tương lai, về thất bại
  • 0:37 - 0:40
    và về nỗi trống trải tôi cảm thấy trong chính mình.
  • 0:40 - 0:42
    Nhưng tôi đã giấu điều đó đi rất khéo, và từ bên ngoài
  • 0:42 - 0:44
    trông như một ai đó có tất cả để hi vọng
  • 0:44 - 0:46
    và trông đợi.
  • 0:46 - 0:49
    Ảo tưởng về sự bất khả xâm hại này trọn vẹn
  • 0:49 - 0:51
    đến nỗi tôi đánh lừa được chính mình,
  • 0:51 - 0:53
    và khi học kì đầu kết thúc và học kì hai bắt đầu,
  • 0:53 - 0:56
    không có một ai có thể đoán được
  • 0:56 - 0:59
    điều sắp sửa xảy ra.
  • 0:59 - 1:02
    Tôi đang rời một buổi thuyết trình khi chuyện bắt đầu,
  • 1:02 - 1:04
    đang ngâm nga với mình, lục tìm túi,
  • 1:04 - 1:06
    như tôi đã từng làm hàng trăm lần trước,
  • 1:06 - 1:09
    thì đột nhiên tôi nghe thấy một giọng nói bình thản nhận xét,
  • 1:09 - 1:11
    "Cô ấy đang rời khỏi phòng".
  • 1:11 - 1:12
    Tôi nhìn xung quanh, và không ai ở đó cả,
  • 1:12 - 1:15
    nhưng sự rõ ràng và kiên quyết của lời nhận xét
  • 1:15 - 1:17
    là không thể nhầm lẫn.
  • 1:17 - 1:20
    Run rẩy, tôi để lại sách trên bậc thang và vội về nhà,
  • 1:20 - 1:21
    và nó lại xuất hiện.
  • 1:21 - 1:23
    "Cô ấy đang mở cửa".
  • 1:23 - 1:27
    Đây là khởi đầu. Tiếng nói tới rồi.
  • 1:27 - 1:29
    Và nó tiếp diễn không ngớt,
  • 1:29 - 1:32
    nhiều ngày rồi nhiều tuần trôi qua,
  • 1:32 - 1:34
    thuật lại mọi việc tôi làm ở ngôi thứ ba,
  • 1:34 - 1:35
    "Cô ấy đang đến thư viện".
  • 1:35 - 1:37
    "Cô ấy đang đến lớp".
  • 1:37 - 1:40
    Trung lập, không cảm xúc, và thậm chí, sau một thời gian,
  • 1:40 - 1:43
    hoà hợp và an tâm lạ thường,
  • 1:43 - 1:46
    mặc dù tôi từng nhận ra vẻ ngoài bình tâm của nó đôi lần trượt đi
  • 1:46 - 1:50
    và thỉnh thoảng, nó phản ánh những cảm xúc không biểu lộ ra của tôi.
  • 1:50 - 1:52
    Ví dụ như, nếu tôi tức giận và phải che giấu nó đi,
  • 1:52 - 1:56
    như tôi hay làm, là người thuần thục che giấu cảm xúc thật sự,
  • 1:56 - 1:58
    thì tiếng nói trở nên thất vọng.
  • 1:58 - 2:01
    Còn lại thì, nó chẳng xấu xa hay phá rối gì,
  • 2:01 - 2:03
    mặc dù ngay tại thời điểm đó đã rõ là
  • 2:03 - 2:05
    nó có điều gì đó muốn nói với tôi
  • 2:05 - 2:07
    về cảm xúc của tôi, đặc biệt là những cảm xúc
  • 2:07 - 2:10
    tách biệt và không thể tiếp cận.
  • 2:10 - 2:13
    Chính lúc đó tôi đã phạm phải sai lầm chết người,
  • 2:13 - 2:17
    là kể cho một người bạn về tiếng nói đó, và cô ấy tỏ ra kinh hãi.
  • 2:17 - 2:19
    Một quá trình biến đổi âm thầm bắt đầu,
  • 2:19 - 2:23
    sự ám chỉ rằng người thường không nghe thấy tiếng nói nào
  • 2:23 - 2:26
    và sự thật là tôi đã nghe tức là có điều gì đó rất không ổn.
  • 2:26 - 2:29
    Nỗi sợ và nghi ngờ như thế lan nhanh.
  • 2:29 - 2:32
    Đột nhiên tiếng nói không còn nghe hiền lành nữa,
  • 2:32 - 2:34
    và khi cô ấy yêu cầu tôi tìm sự chăm sóc y tế,
  • 2:34 - 2:37
    tôi nghiêm túc làm theo, và đó là
  • 2:37 - 2:39
    sai lầm thứ hai.
  • 2:39 - 2:41
    Tôi nói chuyện với vị bác sĩ tổng quát ở trường một thời gian
  • 2:41 - 2:43
    về những gì tôi nghĩ là vấn đề thật sự:
  • 2:43 - 2:46
    lo lắng, thiếu tự tin, lo sợ về tương lai,
  • 2:46 - 2:48
    và được đáp lại với sự lãnh đạm chán chường
  • 2:48 - 2:49
    cho đến khi tôi nhắc đến tiếng nói đó,
  • 2:49 - 2:51
    ông bỏ bút xuống, xoay người lại
  • 2:51 - 2:54
    và bắt đầu hỏi tôi với sự quan tâm thật sự.
  • 2:54 - 2:57
    Và công bằng mà nói, tôi quả rất mong mỏi sự quan tâm và giúp đỡ,
  • 2:57 - 3:00
    và tôi bắt đầu kể ông nghe về người bình luận lạ thường của mình.
  • 3:00 - 3:02
    Và tôi luôn ước rằng, tại thời điểm đó, tiếng nói đã bảo rằng,
  • 3:02 - 3:04
    "Cô ta đang tự đào huyệt chôn mình".
  • 3:04 - 3:07
    Tôi được giới thiệu đến một bác sĩ tâm thần,
  • 3:07 - 3:10
    người cũng có cái nhìn không thiện cảm về sự tồn tại của tiếng nói,
  • 3:10 - 3:12
    dần dần diễn giải mọi điều tôi nói
  • 3:12 - 3:14
    qua lăng kính của sự điện loạn tiềm tàng.
  • 3:14 - 3:17
    Ví dụ, tôi từng là thành viên của kênh truyền hình sinh viên
  • 3:17 - 3:20
    phát những bản tin xung quanh kí túc xá,
  • 3:20 - 3:22
    và trong một cuộc gặp diễn ra rất khuya,
  • 3:22 - 3:23
    tôi đã nói, "Xin lỗi, bác sĩ, em phải về.
  • 3:23 - 3:25
    Em phải đọc bản tin lúc sáu giờ".
  • 3:25 - 3:26
    Ghi lại trong bệnh án của tôi là Eleanor
  • 3:26 - 3:30
    có ảo tưởng rằng mình là người đọc bản tin truyền hình.
  • 3:30 - 3:34
    Đó là thời điểm các sự kiện bắt đầu
  • 3:34 - 3:36
    ập đến tôi tới tấp.
  • 3:36 - 3:38
    Một đợt nhập viện tiếp theo sau, đợt đầu của rất nhiều lần khác,
  • 3:38 - 3:41
    tiếp đến là chẩn đoán tâm thần phân liệt,
  • 3:41 - 3:45
    và rồi, tệ hơn tất cả, một cảm giác độc hại, dày xéo tâm can
  • 3:45 - 3:48
    của vô vọng, nhục nhã và tuyệt vọng
  • 3:48 - 3:51
    về bản thân và tương lai của tôi.
  • 3:51 - 3:53
    Nhưng vì được khuyến khích xem tiếng nói đó
  • 3:53 - 3:56
    không phải là một trải nghiệm mà là một chứng bệnh,
  • 3:56 - 3:59
    nỗi sợ và chống đối lại nó càng thêm nghiêm trọng.
  • 3:59 - 4:01
    Đơn giản mà nói, điều này có nghĩa là chọn lấy
  • 4:01 - 4:03
    thế thù địch với chính tâm trí tôi,
  • 4:03 - 4:05
    một dạng nội chiến tâm lý,
  • 4:05 - 4:08
    và hậu quả là số lượng tiếng nói tăng lên
  • 4:08 - 4:12
    và chúng nhanh chóng trở nên thù nghịch và hiểm ác.
  • 4:12 - 4:15
    Không được giúp đỡ và vô vọng, tôi bắt đầu lui về
  • 4:15 - 4:17
    thế giới nội tâm ác mộng
  • 4:17 - 4:19
    nơi mà những tiếng nói đã định sẵn để thành
  • 4:19 - 4:23
    người tra tấn lẫn người bạn duy nhất tôi nhận biết được
  • 4:23 - 4:26
    Họ bảo tôi, ví dụ, nếu tôi chứng tỏ mình xứng đáng
  • 4:26 - 4:28
    với sự giúp đỡ của họ, thì họ có thể thay đổi cuộc đời tôi
  • 4:28 - 4:30
    trở lại như ban đầu,
  • 4:30 - 4:33
    và một loạt các nhiệm vụ mỗi lúc một kì quái được đặt ra,
  • 4:33 - 4:35
    một dạng kỳ công của Hercules,
  • 4:35 - 4:36
    Ban đầu là những thứ nhỏ nhặt, ví dụ,
  • 4:36 - 4:38
    bứt ba cọng tóc,
  • 4:38 - 4:40
    nhưng dần dà, nó trở nên khắc nghiệt,
  • 4:40 - 4:42
    đến đỉnh điểm là những mệnh lệnh làm hại chính tôi,
  • 4:42 - 4:44
    và một chỉ dẫn đặc biệt kịch tính:
  • 4:44 - 4:46
    "Mày thấy tay giáo viên đằng kia không?
  • 4:46 - 4:47
    Mày thấy ly nước kia không?
  • 4:47 - 4:50
    Rồi, mày phải đi lại đằng đó và đổ nó lên người hắn trước mặt đám sinh viên".
  • 4:50 - 4:52
    Và tôi làm thật, không cần phải nói rằng
  • 4:52 - 4:54
    làm các giáo viên chẳng ưa tôi chút nào.
  • 4:54 - 4:58
    Kết cuộc, một vòng luẩn quẩn của nỗi sợ, né tránh,
  • 4:58 - 5:01
    nghi ngờ và hiểu nhầm bắt đầu hình thành,
  • 5:01 - 5:04
    và đây là cuộc chiến mà tôi thấy mình bất lực
  • 5:04 - 5:08
    và không thể tạo ra bầt kì bình an hay hòa giải nào.
  • 5:08 - 5:12
    Hai năm sau, quá trình hủy hoại đã đến mức bi thảm.
  • 5:12 - 5:16
    Đến bây giờ, tôi có đủ bộ tiết mục điên cuồng:
  • 5:16 - 5:19
    những giọng nói khiếp sợ, hình ảnh lố bịch,
  • 5:19 - 5:21
    những ảo giác kì quái dai dẳng.
  • 5:21 - 5:24
    Tình trạng sức khỏe tâm lý của tôi trở thành chất xúc tác
  • 5:24 - 5:26
    cho sự kì thị, sự lăng mạ,
  • 5:26 - 5:28
    và hành hung thể xác lẫn tình dục,
  • 5:28 - 5:30
    và tôi được bác sĩ tâm thần bảo rằng,
  • 5:30 - 5:33
    "Eleanor, cô thà bị ung thư còn hơn,
  • 5:33 - 5:36
    vì ung thư còn dễ chữa hơn tâm thần phân liệt".
  • 5:36 - 5:40
    Tôi đã được chẩn đoán, cho uống thuốc và bỏ mặc,
  • 5:40 - 5:42
    và tới lúc đó đã bị những tiếng nói tra tấn quá đỗi
  • 5:42 - 5:44
    đến mức tôi đã định khoan một lỗ vào đầu
  • 5:44 - 5:47
    để lôi chúng ra.
  • 5:47 - 5:51
    Bây giờ nhìn lại sự đổ nát và tuyệt vọng của những năm đó,
  • 5:51 - 5:54
    với tôi dường như có ai đã chết tại đó,
  • 5:54 - 5:58
    dẫu vậy, một ai khác đã được cứu.
  • 5:58 - 6:01
    Một con người bị tan vỡ và bị ám đã bắt đầu hành trình đó,
  • 6:01 - 6:04
    nhưng hiện ra sau đó là một người sống sót
  • 6:04 - 6:06
    và sẽ cuối cùng trở thành người
  • 6:06 - 6:08
    tôi được định sẵn để trở thành.
  • 6:08 - 6:11
    Nhiều người đã hãm hại tôi trong đời,
  • 6:11 - 6:13
    và tôi nhớ tất cả bọn họ,
  • 6:13 - 6:15
    nhưng những kí ức đó ngày một nhạt nhòa đi
  • 6:15 - 6:19
    so với những người đã giúp đỡ tôi.
  • 6:19 - 6:22
    Những người sống sót, những người thanh-thính,
  • 6:22 - 6:24
    những đồng chí và người giúp đỡ;
  • 6:24 - 6:26
    người mẹ không bao giờ từ bỏ tôi,
  • 6:26 - 6:29
    người biết rằng một ngày nào đó tôi sẽ trở lại với bà
  • 6:29 - 6:33
    và sẵn sãng chờ đợi tôi đến chừng nào còn phải đợi;
  • 6:33 - 6:35
    vị bác sĩ làm việc với tôi chỉ trong một thời gian ngắn,
  • 6:35 - 6:37
    nhưng đã nhấn mạnh niểm tin của ông rằng sự hồi phục
  • 6:37 - 6:40
    không chỉ khả dĩ mà còn tất yếu,
  • 6:40 - 6:42
    và trong giai đoạn tái phát trầm trọng
  • 6:42 - 6:45
    đã nói với gia đình bị hoảng sợ của tôi, "Đừng từ bỏ hi vọng.
  • 6:45 - 6:48
    tôi tin rằng Eleanor có thể vượt qua chuyện này.
  • 6:48 - 6:51
    Đôi khi, bạn biết đấy, tuyết rơi mãi tới tận tháng Năm,
  • 6:51 - 6:54
    nhưng cuối cùng thì mùa hè luôn đến".
  • 6:54 - 6:56
    Mười bốn phút là không đủ
  • 6:56 - 6:59
    để tri ân đủ những con người tốt và rộng lượng đó
  • 6:59 - 7:01
    người đã chiến đấu cùng tôi và cho tôi
  • 7:01 - 7:03
    người đã chờ để chào đón tôi trở lại
  • 7:03 - 7:05
    từ nơi khổ sở, cô độc đó.
  • 7:05 - 7:07
    Cùng với nhau, họ hợp thành một sự dũng cảm,
  • 7:07 - 7:11
    sáng tạo, chính trực và lòng tin không gì lay chuyển
  • 7:11 - 7:15
    rằng tấm thân tan vỡ của tôi có thể được chữa lành và nguyên vẹn trở lại.
  • 7:15 - 7:17
    Tôi từng nói rằng những con người này đã cứu lấy tôi,
  • 7:17 - 7:18
    nhưng giờ đây tôi biết rằng họ đã làm một điều
  • 7:18 - 7:21
    còn quan trọng hơn, đó là trao cho tôi sức mạnh
  • 7:21 - 7:22
    để tự cứu chính mình,
  • 7:22 - 7:25
    và quan trọng là họ giúp tôi hiểu được điều
  • 7:25 - 7:26
    mà tôi đã luôn ngờ vực:
  • 7:26 - 7:29
    rằng những tiếng nói của tôi là những lời đáp có ý nghĩa
  • 7:29 - 7:32
    cho những chấn động trong cuộc sống, đặc biệt là thời thơ ấu,
  • 7:32 - 7:34
    và như vậy không phải là kẻ thù của tôi
  • 7:34 - 7:38
    mà là nguồn thấu hiểu cho những vấn đề cảm xúc có thể giải quyết.
  • 7:38 - 7:41
    Lúc đầu, điều này rất khó tin,
  • 7:41 - 7:44
    không chỉ vì những tiếng nói tỏ ra thù địch
  • 7:44 - 7:47
    và nguy hiểm, cho nên, một bước đầu quan trọng
  • 7:47 - 7:50
    là học cách tách biệt ý nghĩa ẩn dụ
  • 7:50 - 7:54
    từ những gì tôi vốn cho là sự thật thực tế.
  • 7:54 - 7:57
    Ví dụ, những tiếng nói đe dọa tấn công nhà tôi
  • 7:57 - 8:00
    tôi học cách diễn giải chúng thành nỗi sợ của tôi
  • 8:00 - 8:03
    và nỗi bất an trong thế giới, hơn là một mối nguy khách quan thực sự.
  • 8:03 - 8:05
    Ban đầu, tôi đã tin vào chúng.
  • 8:05 - 8:07
    Tôi nhớ, ví dụ, thức dậy một đêm nọ
  • 8:07 - 8:09
    canh gác ngoài cửa phòng bố mẹ để bảo vệ họ
  • 8:09 - 8:13
    khỏi cái mà tôi nghĩ là mối nguy có thực từ những tiếng nói.
  • 8:13 - 8:15
    Vì tôi vốn có vấn đề tồi tệ là tự làm hại mình,
  • 8:15 - 8:18
    đến nỗi hầu hết dao kéo trong nhà đều được giấu đi,
  • 8:18 - 8:20
    nên rốt cuộc tôi tự trang bị cho mình một cái nĩa nhựa,
  • 8:20 - 8:23
    giống đồ đi picnic, và đại khái là ngồi ngoài phòng
  • 8:23 - 8:27
    nắm chặt nó và sẵn sàng lao vào hành động khi có bất cứ chuyện gì xảy ra.
  • 8:27 - 8:28
    Giống như thể, "Đừng có đùa với tôi.
  • 8:28 - 8:31
    Tôi có một cái nĩa nhựa đó, không biết hả?"
  • 8:31 - 8:33
    Mưu kế thật.
  • 8:33 - 8:35
    Nhưng một cách phản ứng sau này, và hữu dụng hơn nhiều,
  • 8:35 - 8:40
    là cố thử và phân tích thông điệp đằng sau lời nói,
  • 8:40 - 8:43
    nên khi những tiếng nói cảnh báo tôi không được rời khỏi nhà,
  • 8:43 - 8:45
    thì tôi sẽ cám ơn chúng vì đã thu hút chú ý của tôi
  • 8:45 - 8:46
    đến việc cảm thấy bất an như thế nào -
  • 8:46 - 8:49
    vì nếu tôi nhận thức được nó, thì tôi có thể làm điều gì đó tích cực về nó -
  • 8:49 - 8:51
    là tiếp tục trấn an cả chúng lẫn tôi
  • 8:51 - 8:55
    rằng chúng tôi được an toàn và không cần phải lo sợ gì nữa.
  • 8:55 - 8:56
    Tôi đặt ra giới hạn cho những tiếng nói,
  • 8:56 - 8:59
    và cố tương tác với chúng bằng thái độ quả quyết
  • 8:59 - 9:01
    nhưng tôn trọng, hình thành một quá trình chậm
  • 9:01 - 9:04
    của giao tiếp và hợp tác
  • 9:04 - 9:07
    mà trong đó chúng tôi học cách làm việc cùng nhau và giúp đỡ lẫn nhau.
  • 9:07 - 9:09
    Trải qua tất cả chuyện này, điều tôi cuối cùng nhận ra
  • 9:09 - 9:11
    là mỗi tiếng nói gắn liền
  • 9:11 - 9:14
    với một phần của bản thân tôi, rằng mỗi chúng
  • 9:14 - 9:16
    mang những cảm xúc tràn lấp mà tôi chưa bao giờ có
  • 9:16 - 9:18
    một cơ hội để nhận thức hay giải quyết,
  • 9:18 - 9:21
    kí ức của chấn thương và lạm dụng tình dục,
  • 9:21 - 9:24
    của tức giận, xấu hổ, tội lỗi, thiếu tự tin.
  • 9:24 - 9:26
    Những tiếng nói sử dụng nỗi đau này
  • 9:26 - 9:28
    và cho chúng từ ngữ,
  • 9:28 - 9:29
    và có thể một trong những khám phá to lớn nhất
  • 9:29 - 9:32
    là khi tôi phát hiện những tiếng nói thù địch và bạo lực nhất
  • 9:32 - 9:34
    thực ra là đại diện cho những phần trong tôi
  • 9:34 - 9:36
    đã tổn thương một cách sâu sắc nhất,
  • 9:36 - 9:39
    và như thế, chính những tiếng nói này
  • 9:39 - 9:42
    cần nhận được lòng trắc ẩn và quan tâm to lớn nhất.
  • 9:42 - 9:45
    Nhờ được trang bị những kiến thức này mà cuối cùng
  • 9:45 - 9:47
    tôi đã hàn gắn lại tấm thân tan vỡ của tôi,
  • 9:47 - 9:50
    mỗi một mảnh được đại diện bởi một tiếng nói khác,
  • 9:50 - 9:52
    dần dần ngừng sử dụng thuốc của mình,
  • 9:52 - 9:57
    và trở lại với tâm thần học, nhưng lần này là từ phía bên kia.
  • 9:57 - 10:00
    Mười năm sau lần đầu tiếng nói xuất hiện, tôi tốt nghiệp,
  • 10:00 - 10:02
    lần này với tấm bằng cao nhất trong tâm lý học
  • 10:02 - 10:05
    trường đại học từng trao, và một năm sau,
  • 10:05 - 10:06
    bằng thạc sĩ cao nhất, mà chúng tôi nói là
  • 10:06 - 10:08
    không tệ với một người đàn bà điên.
  • 10:08 - 10:11
    Thực tế, một trong những tiếng nói hướng dẫn tôi câu trả lời
  • 10:11 - 10:14
    trong kì thi, đó đúng ra có thể tính là gian lận.
  • 10:14 - 10:16
    (Cười to)
  • 10:16 - 10:18
    Và thành thật mà nói, đôi khi tôi cũng thích sự chú ý của chúng.
  • 10:18 - 10:20
    Như Oscar Wilde từng nói, điều duy nhất tồi tệ hơn
  • 10:20 - 10:23
    việc bị nói đến là chẳng bị nói đến.
  • 10:23 - 10:25
    Nó còn giúp bạn nghe lén giỏi,
  • 10:25 - 10:27
    vì bản có thể nghe hai cuộc đối thoại cùng một lúc.
  • 10:27 - 10:29
    Vậy là nó không xấu hoàn toàn.
  • 10:29 - 10:31
    Tôi làm việc trong ngành y tế tâm thần,
  • 10:31 - 10:33
    tôi diễn thuyết ở các hội nghị,
  • 10:33 - 10:35
    tôi xuất bản các chương sách và bài báo học thuật,
  • 10:35 - 10:38
    và tôi tranh luận, và sẽ tiếp tục làm như vậy,
  • 10:38 - 10:40
    về sự xác đáng của ý tưởng sau:
  • 10:40 - 10:43
    một câu hỏi quan trọng trong tâm thần học
  • 10:43 - 10:44
    không nên là "có vấn đề gì với bạn vậy"
  • 10:44 - 10:47
    mà nên là "chuyện gì xảy ra với bạn vậy".
  • 10:47 - 10:50
    Và xuyên suốt, tôi lắng nghe tiếng nói của mình,
  • 10:50 - 10:52
    những người tôi rốt cuộc cũng học được cách sống trong hòa bình và tôn trọng
  • 10:52 - 10:55
    và sau đó phản ánh ý thức đang lớn dần lên
  • 10:55 - 10:58
    của lòng trắc ẩn, sự chấp nhận và tôn trọng bản thân mình.
  • 10:58 - 11:02
    Và tôi nhớ khoảnh khắc xúc động và đặc biệt nhất
  • 11:02 - 11:05
    là khi trợ giúp một cô gái trẻ khác bị khủng bố bởi những tiếng nói của cô ấy,
  • 11:05 - 11:07
    và nhận thức đầy đủ, lần đầu tiên,
  • 11:07 - 11:10
    rằng tôi không còn cảm thấy như vậy về bản thân nữa
  • 11:10 - 11:14
    mà có thể giúp đỡ những người khác bị như vậy.
  • 11:14 - 11:17
    Giờ đây tôi rất tự hào là một thành viên của Intervoice,
  • 11:17 - 11:21
    tổ chức của Phong trào Thanh thính Quốc tế,
  • 11:21 - 11:24
    một sự khởi đầu được truyền cảm hứng bởi công trình của Giáo sư Marius Romme
  • 11:24 - 11:26
    và Tiến sĩ Sandra Escher,
  • 11:26 - 11:29
    định nghĩa thanh thính như một chiến thuật tồn tại,
  • 11:29 - 11:32
    một phản ứng tỉnh táo đối với những tình huống điên rồ,
  • 11:32 - 11:36
    không phải triệu chứng lạ thường của bệnh tâm thần phân liệt cần phải chịu đưng,
  • 11:36 - 11:39
    mà là một trải nghiệm phức tạp, quang trọng và ý nghĩa
  • 11:39 - 11:42
    cần được khám phá.
  • 11:42 - 11:44
    Chung tay, chúng tôi dự tính và tạo dựng một xã hội
  • 11:44 - 11:46
    cảm thông và tôn trọng người thanh thính,
  • 11:46 - 11:49
    trợ giúp những nhu cầu của các cá nhân nghe thấy tiếng nói,
  • 11:49 - 11:52
    và xem họ như những công dân thực thụ.
  • 11:52 - 11:54
    Một xã hội như vậy không chỉ khả dĩ,
  • 11:54 - 11:56
    nó đang diễn ra rồi.
  • 11:56 - 12:00
    Nói lại lời Chavez, một khi thay đổi xã hội bắt đầu,
  • 12:00 - 12:02
    nó không thể bị đảo ngược.
  • 12:02 - 12:05
    Bạn không thể nhục mạ người mang niềm tự hào.
  • 12:05 - 12:07
    Bạn không thể đàn áp những người
  • 12:07 - 12:10
    không còn thấy sợ nữa.
  • 12:10 - 12:12
    Với tôi, thành quả của Phong trào Thanh thính
  • 12:12 - 12:15
    là lời nhắc nhở rằng sự cảm thông, tình bằng hữu,
  • 12:15 - 12:18
    công lý và sự tôn trọng không chỉ là lời nói;
  • 12:18 - 12:20
    chúng là sự đảm bảo và niềm nin,
  • 12:20 - 12:23
    và niềm tin đó có thể thay đổi thế giới.
  • 12:23 - 12:25
    Trong vòng 20 năm qua, Phong trào Thanh thính
  • 12:25 - 12:28
    đã xây dựng những mạng lưới người thanh thính
  • 12:28 - 12:31
    ở 26 quốc gia khắp năm châu,
  • 12:31 - 12:34
    làm việc cùng nhau để thúc đẩy phẩm giá, sự đoàn kết
  • 12:34 - 12:37
    và tiếp sức cho những người trong cơn khủng hoảng tâm lý,
  • 12:37 - 12:40
    tạo ra một ngôn ngữ và thông lệ mới của hi vọng,
  • 12:40 - 12:44
    mà ở trung tâm nó là một niềm tin không thể lay chuyển
  • 12:44 - 12:47
    vào sức mạnh của từng cá nhân.
  • 12:47 - 12:50
    Như Peter Levine từng nói, loài người
  • 12:50 - 12:52
    là một thực thể độc nhất
  • 12:52 - 12:55
    mang năng lực chữa lành từ trong bản năng
  • 12:55 - 12:59
    và một trí óc để khai thác năng lực bẩm sinh này.
  • 12:59 - 13:02
    Như vậy, với những thành viên trong xã hội,
  • 13:02 - 13:04
    không có vinh dự hay đặc quyền nào lớn hơn
  • 13:04 - 13:07
    là tạo điều kiện cho quá trình chữa lành một ai đó,
  • 13:07 - 13:10
    chứng kiến, đưa tay ra,
  • 13:10 - 13:12
    chia sẻ gánh nặng đau khổ của ai đó,
  • 13:12 - 13:15
    và nắm lấy hi vọng cho sự hồi phục của họ.
  • 13:15 - 13:18
    Cũng như vậy, những người sống sót sau đau đớn và nghịch cảnh,
  • 13:18 - 13:20
    chúng ta nhớ rằng chúng ta không phải sống cuộc đời mình
  • 13:20 - 13:24
    mãi mãi bị quyết định bởi những thứ tàn phá xảy đến chúng ta.
  • 13:24 - 13:27
    Chúng ta là duy nhất. Chúng ta không thể thay thế được.
  • 13:27 - 13:29
    Những gì ở trong chúng ta không thể bị chiếm lấy,
  • 13:29 - 13:32
    biến đổi, hay tước đoạt.
  • 13:32 - 13:36
    Ánh sáng không bao giờ tắt.
  • 13:36 - 13:38
    Như một vị bác sĩ tuyệt vời từng nói với tôi,
  • 13:38 - 13:41
    "Đừng nói tôi nghe những gì người khác nói với bạn về bạn.
  • 13:41 - 13:44
    Hãy nói tôi nghe về bạn."
  • 13:44 - 13:46
    Xin cám ơn.
  • 13:46 - 13:52
    (Vỗ tay)
Title:
Những tiếng nói trong đầu tôi
Speaker:
Longden Eleanor
Description:

Trên tất cả phương diện, Eleanor Longden giống như mọi sinh viên khác, đến trường đại học với sải chân sảng khoái vô tư lự. Đó là cho tới khi những tiếng nói trong đầu cô ấy bắt đầu lên tiếng. Vô hại lúc ban đầu, những người dẫn truyện nội tâm này dẫn trở nên thù địch và độc đoán, biến cuộc sống cô ấy thành một cơn ác mộng. Được chẩn đoán mắc bệnh tâm thần phân liệt, điều trị bằng thuốc, rồi rốt cuộc thì bị bỏ mặc bởi một hệ thống không còn biết làm gì để giúp cô ấy, Longden kể câu chuyện cảm động về cuộc hành trình nhiều năm của mình để lấy lại tâm thần lành mạnh, và chứng minh rằng nhờ lắng nghe những tiếng nói của mình mà cô đã có thể sống sót.

more » « less
Video Language:
English
Team:
closed TED
Project:
TEDTalks
Duration:
14:17
Dimitra Papageorgiou approved Vietnamese subtitles for The voices in my head
Trà Giang Lê accepted Vietnamese subtitles for The voices in my head
Trà Giang Lê edited Vietnamese subtitles for The voices in my head
Trà Giang Lê edited Vietnamese subtitles for The voices in my head
Duc Hoang edited Vietnamese subtitles for The voices in my head
Duc Hoang edited Vietnamese subtitles for The voices in my head
Duc Hoang edited Vietnamese subtitles for The voices in my head
Duc Hoang edited Vietnamese subtitles for The voices in my head
Show all

Vietnamese subtitles

Revisions