-
Bạn đang nhìn một phụ nữ
sống trong "yên lặng trước công chúng" trong 10 năm.
-
Rõ ràng, điều đó đã thay đổi
-
nhưng chỉ mới gần đây.
-
Vài tháng trước đó
-
khi tôi có bài phát biểu quan trọng
trước công chúng lần đầu tiên
-
tại Forbes 30 Under 30 Summit:
-
1,500 người xuất chúng,
tât́ cả dưới 30 tuổi
-
Điều đó có nghĩa là vào năm 1998,
-
người lớn tuổi nhất
trong đám ấy chỉ 14 tuổi,
-
và nhỏ nhất là 4 tuổi.
-
Tôi đùa với họ là
vài người có lẽ chỉ biết về tôi
-
qua nhạc rap.
-
Đúng, qua những bài nhạc rap.
-
Khoảng 40 bài nhạc. (Tiếng cười)
-
Nhưng, buổi tối ngày đó,
một điều bật ngờ xảy ra.
-
tôi 41 tuổi, và có 1 chàng trai 27 tuổi để ý
-
Lạ, phải không?
-
Chàng ta rất quyến rũ và tôi cũng thấy vui vì được để ý
-
Nhưng tôi đã từ chối
-
Bạn có biết câu tán tỉnh không thành công
của cậu ấy là gì không?
-
Cậu ấy có thể làm tôi
cảm thấy như 22 tuổi trở lại
-
(Tiếng cười) (Tiếng vỗ tay)
-
Tôi nhận ra sau đêm đó ,
tôi có lẽ là người duy nhất trên 40
-
mà không muốn là 22 tuổi lại
-
(Tiếng cười)
-
(Tiếng vỗ tay)
-
Lúc 22 tuổi, tôi phải lòng ông chủ tôi,
-
và lúc 24 tuổi,
-
tôi mới biết hậu quả.
-
Có ai trong số các bạn
-
chưa mắc lỗi hay làm gì đó
đáng phải hối tiếng vào tuổi 22
-
Đúng rồi. Y như tôi dự đoán.
-
Giống như tôi, khi 22 tuổi,
một số các bạn có thể cũng đi sai đường
-
và yêu không đúng người,
-
thậm chí ông chủ của bạn luôn
-
Nhưng khác tôi ở chỗ, ông chủ của bạn
-
chắc là không phải là tổng thống
của Hoa Kỳ.
-
Cuộc sống có rất nhiều điều bất ngờ.
-
Không một ngày trôi qua
mà tôi không nhớ lại lỗi lầm của tôi
-
và tôi ân hận lỗi ấy rất nhiều.
-
1998, sau khi bị cuốn vào một cuộc tình
lãng mạng không thể xảy ra
-
tôi sau đó bị cuốn vào vòng xoáy của chính trị
luật pháp và truyền thông
-
mà chưa từng thấy trước đó
-
Hãy nhớ rằng, chỉ trước đó vài năm
-
tin tức chỉ thấy tại ba nơi:
-
đọc báo hoặc tạp chí,
-
nghe radio
-
hoặc coi tivi.
-
Chỉ có thế
-
Nhưng không phải trong trường hợp của tôi
-
Thay vì đó, xì-căng-đang này
được truyền đi
-
bằng cuộc cách mạng kỹ thuật số.
-
Điều đó có nghĩa là chúng ta có thể
truy cập tất cả thông tin cần thiết
-
khi chúng ta muốn, bất kể khi nào, ở đâu,
-
và khi chuyện đó vỡ lở ra vào tháng một 1998,
-
nó lan truyền trên mạng.
-
Đây là lần đầu tiên tin tức
truyền thống
-
Bị
-
một cú click
mà lan truyền ra toàn thế giới.
-
Với riêng bản thân tôi, điều đó có nghĩa
-
là qua một đêm từ một người
hết sức bình thường
-
thành một người mang tiếng xấu rộng khắp
-
Tôi không còn kiên nhẫn trước
việc mất đi danh tiếng bản thân
-
trước toàn thế giới một cách nhanh như vậy
-
Sự nhanh chóng này có được
là do sự phát triển của công nghệ
-
dẫn tới sự ồn ào, phát triển mạnh
của những người ném đá
-
thú thật, trước khi có các mạng xã hội
-
mọi người vẫn có
thể bình luận trên mạng,
-
email chuyện, và đương nhiên
email những trò đùa ác ý
-
Các nguồn tin tức
tung hình ảnh tôi khắp nơi
-
để bán báo, bán quảng cáo trên mạng
-
và để giữ người theo dõi tivi.
-
Bạn có nhớ đến bức ảnh nào của tôi
-
cái mà tôi có đội một chiếc mũ nồi?
(tiếng cười)
-
Tôi thừa nhận tôi đã phạm sai lầm
-
đặc biệt là mặc mủ nồi đó.
(tiếng cười)
-
Nhưng sự chú ý và đánh giá mà
tôi nhận được, không phải về câu chuyện
-
cái mà tôi cá nhân nhận được
chưa từng có trước đó
-
Tôi bị cho là một kĩ nữ
-
đĩ, gái hư, gái điếm, một người lẳng lơ
-
và, tất nhiên, người đàn bà ấy
-
Tôi bị xem bởi rất nhiều người
-
nhưng chỉ vài người biết tôi.
-
Và tôi hiểu: nó dễ để quên
-
rằng phụ nữ đó là người thật,
-
có một linh hồn, một linh hoàn từng
nguyên vẹn
-
Khi điều này xảy ra với tôi
cách đây 17 năm, nó không có tên.
-
Giờ chúng ta gọi nó là "bắt nạt qua mạng"
hay xúc phạm online
-
Hôm nay, tôi muốn chia sẻ
một số kinh nghiệm của tôi với bạn,
-
những kinh nghiệm đã giúp tôi
thay đổi cách nhìn của tôi trong văn hóa
-
và tôi hy vọng kinh nghiệm
này có thể dẫn tới sự thay đổi
-
làm cho người khác bớt khổ,
bớt phải chịu đựng
-
Năm 1998, tôi bị mất uy tín
và nhân phẩm.
-
Tôi đã gần như mất tất cả,
-
và tôi suýt tự vẫn.
-
Để tôi kể cho các bạn hiểu.
-
Đó là tháng Chín năm 1998.
-
Tôi đang ngồi trong một văn phòng
không có cửa sổ
-
trong văn phòng của Independent Counsel
-
dưới tiếng đèn huỳnh quang
-
Tôi lắng nghe giọng nói của tôi,
-
giọng nói trên cuộc điện thoại
bị thu âm lén lút
-
mà một người bạn bị cáo buộc
đã tạo năm ngoái
-
Tôi ở đây bởi vì
tôi bị bắt buộc bởi luật pháp
-
để xác nhận tất cả 20
tiếng cuộc thu âm
-
Trong 8 tháng trở lại đó, nội dung
bí ẩn của những cuốn băng đó
-
cứ ám ảnh tôi
-
Ý tôi là ai có thể nhớ được
những gì họ nói một năm trước
-
Sợ hãi và xấu hổ, tôi lắng nghe,
-
nghe trong khi tôi luyên thuyên về những
mảnh vỡ của thuyền hay máy bay
-
nghe khi tôi thú nhận tình yêu của tôi
cho tổng thống,
-
và, tất nhiên, sự đau khổ của tôi;
-
lắng nghe sự xấu bụng, thiếu lịch sự
và nhiều khi ngu ngốc của mình
-
cùng với sự tàn nhẫn, không khoan nhượng,
bất lịch sự
-
lắng nghe, xấu hổ thực sự
-
về bản thân tôi
-
cái mà tôi không thể chính mình nhận ra
-
Vài ngày sau đó, Starr Report được
được công bố trước quốc hội
-
tất cả đoạn băng ghi âm và lời thoại được
ghi ra đó được đưa ra
-
Việc mọi người có thể đọc được những cuộc
nói chuyện đó đã rất kinh khủng
-
nhưng một vài tuần sau đó,
-
băng ghi âm được
phát sóng trên truyền hình,
-
và một phần đáng kể đưa lên mạng.
-
Sự xấu hổ trước công chúng vỗn đã rất dữ dội
-
Cuộc sống không thể chịu đựng nổi
-
Đây không phải là một cái gì đó xảy ra
thường xuyên vào năm 1998,
-
Và tôi muốn nói rằng sự lấy cắp riêng tư
cá nhân từ ngôn từ, hành động
-
Cuộc nói chuyện hay những bức ảnh
-
và sau đó công khai chúng
-
công khai mà không được sự đồng ý
-
Công khai mà không bao gồm bối cảnh
-
Công khai mà không có lòng trắc ẩn
-
12 năm trôi nhanh tới năm 2010
-
khi mà các mạng xã hội hình thành
-
Mọi việc trở lên tồi tệ hơn với nhiều ví dụ
như việc xảy ra với tôi
-
dù cố tình hay vô ý tạo ra
-
Và nó dành cho cả công chúng và bản thân
mỗi cá nhân
-
Hậu quả cho một vài người đang trở nên
ngày một nghiêm trọng hơn
-
Tôi đang nói trên điện thoại với mẹ
-
vào tháng Chín năm 2010,
-
và chúng tôi đang nói về
-
một sinh viên năm
nhất từ Đại học Rutgers
-
tên là Tyler Clementi.
-
Ngọt ngào, cảm thông, sáng tạo
-
đã bị bạn cùng phòng
quay lén bằng webcam
-
khi đang tình tứ với người đàn ông khác.
-
Khi thế giới cộng đồng mạng
biết về sự kiện này,
-
sự nhạo báng và "bắt nạt online" bắt đầu
bùng nổ
-
Vài ngày sau đó
-
Tyler nhảy từ
cầu George Washington
-
để tìm đến cái chết.
-
Anh ấy chỉ 18 tuổi.
-
Mẹ tôi choáng ngợp về việc xảy ra
với Tyler và gia đình anh ấy,
-
và mẹ tôi đã rất đau khổ
-
một cách mà tôi không
thể hiểu hoàn toàn,
-
và rồi cuối cùng tôi nhận ra,
-
mẹ tôi đang hồi tưởng lại năm 1998,
-
sống lại một thời gian khi mẹ tôi ngồi
bên cạnh giường tôi mỗi đêm
-
sống lại một thời gian khi mẹ tôi bắt tôi
tắm với cánh cửa phòng tắm mở ra,
-
và sống lại một thời gian
khi cả hai ba mẹ sợ
-
rằng tôi sẽ bị làm nhục đến chết,
-
nghĩa đen mà nói
-
Hôm nay , có quá nhiều cha mẹ
-
không có cơ hội chen vào và
cứu những người thân yêu của họ.
-
Đã quá nhiều cha mẹ biết được sự
đau khổ và sỉ nhục của con họ
-
sau khi đã quá muộn.
-
Bi kịch và cái chết vô nghĩa của Tyler
đã khiến tôi nhận ra
-
nhận ra từ nhưng gì đã trải qua với tôi
-
và từ đó tôi bắt đầu nhìn thế giới của
sự nhạo báng và bắt nạt quanh tôi
-
và nhìn thấy một cái gì đó khác biệt.
-
Vào năm 1998, chúng ta không thể biết
-
Internet sẽ mang ta đến đâu
-
Từ đó, nó đã kết nối mọi người cách không thể tưởng tượng
-
kết nối lại anh em thất lạc,
-
Cứu giúp nhiều mạng sống, triển khai những
cuộc cách mạng
-
Nhưng sự đen tối của nó, "bắt nạt online" và
làm nhục trên mạng mà tôi trải qua
-
cũng phát triển rất mạnh
-
Mỗi ngày người trên mạng,
nhất là giới trẻ
-
nhưng người còn chưa có khả năng
chống đã những việc này
-
bị lạm dụng và làm nhục
-
đến mức họ không thể tưởng
tượng cuộc sống đến ngày hôm sau,
-
và một số , rất đáng tiếc ,
sẽ không sống đến ngày hôm sau,
-
Và nó không hề thật một chút nào
-
ChildLine, một tổ chức phi lợi nhuận của Anh tập
trung vào giúp đỡ giới trẻ với các vấn đề khác nhau
-
đưa ra một thống kê đáng kinh ngạc
vào cuối năm ngoái:
-
Từ năm 2012 đến 2013,
-
có sự gia tăng 87 phần trăm
-
về cuộc điện thoại hay email liên quan
đến "bắt nạt online"
-
Một phân tích được thực hiện từ Hà Lan
-
cho thấy rằng đây là lần đầu tiên,
-
sự "bắt nạt online" dẫn đến
suy nghĩ những suy nghĩ tự tử
-
nhiều hơn đáng kể so với sự
bắt nạt, ức hiếp ngoài đời.
-
Và điều khiến tôi ngạc nhiên nhất
mặc dù nó cũng không hẳn đến mức đó
-
Đó là một nghiên cứu khác năm ngoái
cho rằng sự xấu hộ
-
là sự cảm nhận một trạng thái mãnh liệt của cảm xúc
-
hơn cả sự hạnh phúc hay ngay cả
sự giận dữ
-
Sự tàn ác với người khác không có gì mới lạ
-
Nhưng trên mạng, công nghệ đã làm tăng
nó lên nhiều lần
-
không được bảo mật, và có thể truy cập vào
bất cứ lúc nào
-
Sự lan truyền trước chỉ trong phạm vi
gia đình, làng xóm
-
Trường học hay cộng đồng nơi bạn sống
-
nhưng giờ đây là cả cộng đồng mạng
-
Hàng triệu người, thường ẩn danh,
-
có thể đâm bạn với lời nói của họ,
và điều đó là rất đau đớn,
-
và không có giới hạn bao nhiêu người
-
mà có thể quan sát bạn
-
và có thể đưa bạn lên "đoạn đầu đài"
-
Có một cái giá
-
Cho sự nhạo báng công cộng
-
Và sự phát triển của Internet đã làm tăng
cái giá đó
-
Trong 2 thập kỷ trở lại đây
-
Chúng đang từ từ gieo hạt cho sự xấu hổ
và nhạo báng công cộng
-
Trong nền văn hóa, cả online và offline
-
Trang web nói chuyện phiếm, thợ săn ảnh
chương trình thực tế, chính trị
-
tin tức và thỉnh thoảng các hackers
tất cả đều đổ dồn vào sự xấu hổ
-
Nó dẫn tới môi trường online đầy mẫn cảm
và thiếu quản lý
-
mà dẫn tới trêu đùa, xâm phạm sự riêng tư
và "bắt nạt online"
-
Sự thay đổi đã tạo ra cái mà Giáo sư
Nicolaus Mills gọi là
-
Văn hóa của sự nhạo báng
-
Xem xét vài ví dụ đáng chú ý trong 6 tháng
gần đây
-
Snapchat, dịch vụ được sử dụng đa số
bởi thế hệ trẻ
-
và cho rằng tin nhắn chỉ có thể xem
-
trong một vài giây.
-
Bạn có thể tưởng tượng được lượng
nội dung mà nó có thể có được
-
Một ứng dụng của bên thứ ba mà người dùng
Snapchat dùng để lưu trữ
-
các tin nhắn đã bị hack,
-
và 100.000 hội thoại cá nhân ,
hình ảnh, và phim đã bị tung trên mạng
-
và giờ nó tồn tại mãi mãi
-
Jennifer Lawrence và một số diễn viên khác
đã tất công tài khoản iCloud,
-
và hình ảnh nhạy cảm cá nhân
được đăng khắp nơi trên mạng
-
mà không có sự cho phép của họ
-
Một trang web tán chuyện linh tinh
đã có hơn năm triệu lượt truy cập
-
cho một vụ việc này.
-
Và còn về vụ tấn công hãng Sony Pictures
-
Các tài liệu nhận được sự chú ý nhiều nhất
-
Là các email cá nhân có nội dung nhạy cảm
-
Nhưng trong văn hóa của sự nhạo báng này
-
Có một cái giá gắn với sự xấu hổ
-
Cái giá này không đo sự mất mát
nạn nhân
-
Mà Tyler và nhiều người khác
-
biết đến nhiều là phụ nữ, dân tộc thiểu số
-
và thành viên của cộng đồng LGBTQ phải trả
-
Mà cái giá này đo lượng lợi nhuận của
những kẻ lợi dụng nó
-
Sự xâm phạm này từ những thông tin
ban đầu
-
được khai thác hiệu quả, đóng gói và
bán đi lấy lợi nhuận
-
Thị trường hình thành, một nơi mà sự
nhạo báng công cộng là các sản phẩm
-
Và sự xấu hổ là một ngành
-
Tiền được tạo ra như thế nào?
-
Bằng những cú click
-
Càng nhiều điều xấu hổ, càng nhiều click
-
Càng nhiều click, càng nhiều tiền quảng cáo
-
Chúng ta đang ở trong một vòng tròn nguy hiểm
-
Chúng ta click càng nhiều vào những tin tức kiểu này
-
Chúng ta càng vô cảm với cuộc sống của
những người liên quan đến nó
-
và càng vô cảm, chúng ta lại càng click nhiều hơn
-
Tất cả điều đó, một vài người kiếm được tiền
-
trên sự đau khổ của người khác
-
Với mỗi nút bấm,
chúng tôi thực hiện một sự lựa chọn.
-
Càng để văn hóa của chúng ta tiếp xúc
với văn hóa này
-
Nó càng ngày càng được chấp nhận
-
Chúng ta càng thấy nhiều hiện tượng
như "bắt nạt online" xảy ra
-
trêu đùa, một vài sự xâm nhập
-
và đe dọa trên mạng
-
Tại sao? Vì chúng đều có cái lõi vấn đề là
sự xấu hổ
-
Cách cư xử này là triệu chứng của một loại
văn hóa mà chung ta đã tạo
-
Hãy suy nghĩ về điều đó đi.
-
Thay đổi cách cử xử này bắt đầu với
sự chuyển đổi trong niềm tin
-
Chúng ta đã nhìn thấy sự thật
đó qua sự kỳ thị và chứng sợ đồng tính,
-
và nhiều thành kiến từ
ngày hôm nay và trong quá khứ.
-
Như chúng ta đã thay đổi cách suy nghĩ
về hôn nhân đồng tính,
-
Nhiều người có được tự do bình đẳng hơn
-
Khi chúng ta bắt đầu đánh giá sự phát
triển bền vững
-
Nhiều người bắt đầu tái chế hơn
-
Như vậy, cùng với sự gia tăng của
văn hóa của sự nhạo báng
-
Những gì chúng ta cần là một cuộc
cách mạng văn hóa
-
Sự xấu hổ công cộng phải được dừng lại
-
và đã đến lúc cho sự can thiệp trên
mạng Internet và trong văn hóa của chúng ta
-
Sự chuyển dịch này bắt đầu bằng những
gì đơn giản, nhưng nó không hề dễ
-
Chúng ta cần phải trả lại giá trị cho lòng
trắc ẩn và sự cảm thông
-
Trên mạng, chúng ta thiếu hụt lòng trắc ẩn
-
và có khủng hoảng sự cảm thông
-
Nhà nghiên cứu Brené Brown đã nói
và tôi xin trích dẫn:
-
"Sự xấu hổ không thể sống sốt với sự đồng cảm"
-
Sự xấu hổ không thể sống sốt với sự đồng cảm
-
Tôi đã trải qua nhưng tháng ngày đen tối
-
Và nhờ lòng trắc ẩn và sự đồng cảm của
gia đình, bạn bè, đồng nghiệp
-
Và đôi lúc là một vài người lạ đã cứu sống tôi
-
Chỉ cần sự đồng cảm từ một người cũng đủ
tạo ra sự thay đổi
-
Cái lý thuyết về ảnh hưởng của thiểu số
-
đề xuất từ nhà tâm lý học xã hội
Serge Moscovici,
-
nói rằng ngay cả với số lượng nhỏ,
-
nhưng được lặp đi lặp lại
-
thay đổi có thể xảy ra.
-
Trong thế giới mạng, chúng ta có thể thúc đẩy ảnh hưởng thiểu số
-
bằng cách trở thành người phản kháng lại.
-
có nghĩa là thay vì là người đứng xem
vô cảm
-
chúng ta có thể bình luận tích cực
cho người khác hoặc báo cáo vụ hiếp đáp.
-
Hãy tin tôi, những bình luận cảm thông
sẽ làm giảm độ tiêu cực
-
Chúng ta cũng có thể chống lại nó
bằng cách giúp đỡ các tổ chức
-
đối phó với các loại vấn đề này,
-
như Tyler Clementi Foundation ở Mỹ,
-
Tại Anh, có Anti- Bullying Pro,
-
và tại Úc, có Project Rockit.
-
Chúng ta nói nhiều về
quyền tự do ngôn luận,
-
nhưng chúng ta cần phải nói thêm về
-
trách nhiệm chúng ta khi
có sự tự do ngôn luận.
-
Chúng ta đều muốn được người khác nghe,
-
nhưng chúng ta hãy nhìn nhận sự khác biệt
giữa nói lên với chủ đích
-
và nói lên cho được chú ý.
-
Mạng Internet là một đại lộ
cho sự mong muốn
-
Nhưng trên mạng, biểu lộ sự cảm thông
với người khác
-
mang lại lợi ích và giúp đỡ chúng ta
tạo ra một thế giới an toàn và tốt hơn
-
Chúng ta cần giao tiếp với lòng trắc ẩn
-
theo dõi tin tức với lòng trắc ẩn
-
và click với lòng trắc ẩn
-
Chỉ cần tưởng tượng bản thân mình
vào tình cảnh của người khác
-
Tôi muốn kết thúc bài nói bằng một lời
nhắn nhủ cá nhân
-
Trong chín tháng qua,
-
Câu hỏi mà tôi luôn được hỏi là "Tại sao"
-
Tại sao bây giờ, tại sao tôi lại ngoảnh đầu
trên lan can?
-
Bạn có thể nhận ra giữa những câu hỏi trên
-
câu trả lời không liên quan gì đến chính trị
-
Câu trả lời hay nhất là bởi vì đã đến lúc
-
đến lúc dừng việc đứng nhìn trong im lặng
-
đến lúc dừng sống trong cuộc sống của sự sỉ nhục
-
và đến lúc để lấy lại điều tôi đã nói
-
Nó không hoàn toàn về cứu giúp bản thân tôi
-
Tất cả những người từng trải qua sự xấu hổ
và làm nhục trước công chúng
-
cần biết một điều:
-
Bạn có thể sống qua nó.
-
Tôi biết nó khó.
-
Nó có thể đau đớn, nhanh hay đơn giản
-
nhưng bạn có thế cố nài một cái kết
khác cho câu chuyện của bạn
-
Có sự trắc ẩn cho bản thân
-
Chúng ta đều xứng đáng nhận sự trắc ẩn
-
và để sống cả online và offline trong một thế giới
với nhiều lòng trắc ẩn, cảm thông hơn
-
Cảm ơn đã lắng nghe