-
Bây giờ ta nhìn lên bảng
-
và giả dụ như đây là một cây nến.
-
Cây nến đang tỏa ánh sáng,
-
và nhiệt lượng
-
ra khắp xung quanh.
-
Và có thể nó sẽ cần 5 tiếng đồng hồ
-
hoặc 7 tiếng mới cháy hết. Có phải vậy không?
-
Sau khi tất cả sáp đều đã cháy hết,
-
có vẻ như cây nến đã "chết".
-
Quý vị nghĩ cây nến này sẽ đi đâu
-
sau khi nó "chết"?
-
Cây nến đã có khoảng 5 giờ đồng hồ
để "sống", để cháy.
-
Quý vị có nghĩ rằng sau khi nó đã cháy hết
-
nó sẽ đi đâu hay không?
-
Quý vị có có nghĩ đó là sự kết thúc của nó không?
-
Đây là đường thẳng tượng trưng
cho sự kết thúc của cây nến.
-
Còn cây nến thì từ đường thẳng này đi lên.
-
Tất cả chúng ta đồng ý với nhau
-
là từ đường thẳng này trở lên, có cây nến.
-
Nhưng mà quý vị có nghĩ là từ đường thẳng này đi xuống
-
thì không còn cây nến nữa hay không?
-
Không hay có?
-
Có vẻ như, vì là Phật tử nên
-
chúng ta tin là sẽ có cái gì đó
-
sau khi chết.
-
Còn nếu mình là người theo Cơ đốc giáo,
-
mình cũng có niềm tin là
-
sau khi chết cũng có cái gì đó.
Mình sẽ về một nơi nào đó.
-
Còn cây nến...
-
Trong trường hợp của cây nến này,
-
Quý vị nghĩ có cái gì còn lại
-
sau khi cây nến cháy hết hay không?
-
Ai nói “Có”?
-
Không nhiều người lắm.
-
Ai nói “Không”?
-
Nghĩa là không còn cây nến sau khi nó cháy hết.
-
Nhiều người không biết tính sao.
-
[cười]
-
Pháp Bụt cao siêu
-
mầu nhiệm
-
Chúng ta phải học...
-
thật hết lòng
-
thì mới có thể hiểu được.
-
Câu hỏi là:
-
Sau khi chết ta sẽ đi về đâu?
-
Đó là một câu hỏi hay.
-
Nhưng nếu không biết cách nhìn cho thật sâu sắc,
-
ta không thể có câu trả lời hay được.
-
Bây giờ mình hãy nhìn cây nến này.
-
Ngay thời điểm này,
-
--nghĩa là ngay giây phút hiện tại--
-
Đường thẳng này là hiện tại,
-
trong giây phút hiện tại này
-
cây nến đã lên đường đi về đâu đó rồi.
-
Bởi vì
-
ngay chính thời điểm này
-
cây nến đã có mặt
-
ở khắp mọi nơi
-
trong hình thức nhiệt lượng và ánh sáng.
-
Cho nên cây nến đã lên đường
-
ở chính thời điểm này,
-
nó không cần chờ đến chỗ này
-
mới bắt đầu lên đường.
-
Chúng ta cũng vậy,
-
ngay trong giây phút này chúng ta cũng đang lên đường.
-
Chuyện đến, đi
-
xảy ra trong từng khoảnh khắc của cuộc sống hàng ngày.
-
Và chúng ta ra đi
-
cũng hơi giống như cây nến:
-
cây nến ra đi bằng cách phát ra ánh sáng,
-
và nhiệt lượng.
-
Còn chúng ta thì “ra đi” qua
-
tư duy, lời nói
-
và hành động.
-
Đó là ba nghiệp thân, khấu, ý.
-
Mỗi khoảnh khắc của cuộc sống hằng ngày,
-
chúng ta đều cho ra
-
tư duy, lời nói và hành động.
-
Những cái ta cho ra đó sẽ đi khắp mọi nơi.
-
Lời nói của chúng ta sẽ đi vào con cái.
-
Bất cứ cái gì ta suy nghĩ, nói năng
-
bất cứ cái gì ta làm sẽ đi vào con cái của ta,
-
đi vào bạn bè, đi vào vũ trụ.
-
Cái đó được gọi là nghiệp (karma).
-
Chúng ta đang "đốt cháy" chính mình (như cây nến); chúng ta đang ra đi.
-
Vì vậy, thầy đang sống cuộc sống hàng ngày của thầy như thế nào
-
để có thể
-
đi vào trong thế giới,
-
vào trong các đệ tử,
-
vào bạn bè thân hữu một cách đẹp đẽ.
-
Cho nên thầy muốn có
-
những ý nghĩ đẹp,
-
những ý nghĩ
-
đầy từ bi,
-
đầy hiểu biết,
-
thương yêu.
-
Mỗi khi thầy có một tư duy nào
-
thì đó chính là sự hiến tặng của thầy đến quý vị,
-
đến các đệ tử,
-
đến bạn bè và thế giới.
-
Đó là,
-
đó là cái sẽ là
-
sự tiếp nối của thầy.
-
Vì vậy thầy không muốn cho ra
-
những cái tiêu cực.
-
Thầy muốn
-
chuyển hóa những cái chưa hay, chưa đẹp
-
để chúng trở nên tích cực
-
trước khi ra đi,
-
bởi vì thầy sẽ
-
đi vào vũ trụ,
-
và đi vào những người gần nhất, như là bạn bè,
-
là các đệ tử.
-
Cho nên khi quý vị nhìn vào các đệ tử của thầy,
-
quý vị có thể thấy thầy.
-
Khi nhìn vào các bạn bè của thầy,
-
quý vị có thể thấy thầy.
-
Đây là một điều rất khoa học.
-
Thầy sẽ tiếp tục đi vào trong các đệ tử,
-
vào trong bạn hữu,
-
và vũ trụ.
-
Quý vị có thể thấy thầy
-
ở bên ngoài hình hài của thầy.
-
Đó là sự thực tập của thầy.
-
Cây nến này cũng làm như vậy.
-
Cây nến
-
hiến tặng ánh sáng
-
và nhiệt lượng.
-
Ánh sáng đó
-
được hiến tặng cho thế giới,
-
nhiệt lượng cũng được hiến tặng cho thế giới.
-
Nhưng ánh sáng và nhiệt lượng đó
cũng đồng thời hiến tặng cho chính ngọn nến.
-
Ánh sáng của ngọn nến
-
chiếu sáng chính nó đầu tiên.
-
Và nhiệt lượng nó tỏa ra
-
làm sáp tan chảy.
-
Nhờ đó
-
mà tim đèn có thể thấm sáp
-
và làm cho ngọn lửa cháy sáng.
-
Cho nên bất kỳ sự vận hành nào
-
của cây nến cũng ảnh hưởng lên thế giới
-
và ảnh hưởng lên chính nó.
-
Bất kỳ một hành động nào của cây nến
-
cũng ảnh hưởng lên chính nó.
-
Khi ta có một tư duy đầy từ bi,
-
cả thế giới được lợi lạc
-
và chính mình cũng có lợi lạc.
-
Sự ảnh hưởng xảy ra tức thì.
-
Khi ta nói một điều dễ thương với người khác,
-
ta cho ra,
-
và người kia nhận vào.
-
Lời nói của ta ảnh hưởng lên người đó.
-
Và chính ta....
-
cũng được hưởng lợi lạc từ
-
những lời ái ngữ đó.
-
Bất cứ hành động nào
-
của mình
-
cũng có thể ảnh hưởng đến thế giới, và đến chính mình.
-
Có những hành động,
-
tư duy,
-
lời nói
-
sẽ quay trở lại mình ngay lập tức,
-
ngay bây giờ.
-
Nhưng có đôi khi
-
[hậu quả của] một ý nghĩ
-
hay một lời nói
-
sau một thời gian
-
mình mới thấy.
-
Thí dụ mình nói cái gì đó không đúng sự thật
-
thì việc nói dối ấy ảnh hưởng lên mình lập tức,
-
ngay bây giờ.
-
Rồi sau đó hậu quả sẽ đến
-
vì người khác phát hiện ra là mình nói dối.
-
Cho nên lời nói đó quay trở lại với mình
-
và mình phải
-
gánh chịu
-
hậu quả của nó.
-
Có những điều mình làm bây giờ
-
nhưng hậu quả chỉ đến
-
10 hay 20 năm sau.
-
Cho nên “nghiệp”
-
nghĩa là hành động
-
có thể đem đến hai loại hậu quả:
-
hậu quả tức thì,
-
và hậu quả về sau.
-
Cũng giống như các loại thuốc.
-
Khi mình uống thuốc,
-
có những chất thuốc
-
có hiệu quả ngay bây giờ,
-
nhưng sau này có thể nó vẫn còn tiếp tục ảnh hưởng lên cơ thể ta.
-
Vì vậy
-
tư duy,
-
lời nói
-
và hành động của quý vị
-
không những ảnh hưởng đến quý vị ngay bây giờ,
-
mà sau này chúng sẽ tiếp tục ảnh hưởng đến quý vị.
-
Vậy thì, giả dụ chỗ này,
-
vào thời điểm hiện tại
-
quý vị làm cái gì đó
-
hay nói cái gì đó khá gay gắt,
-
nó đi ra thế giới xung quanh,
-
và nó gây ảnh hưởng đến thế giới,
-
nó quay lại ngay lập tức và ảnh hưởng đến chính quý vị.
-
Nhưng mà
-
có những hành động sẽ có ảnh hưởng về sau.
-
Cây nến này phải cháy
-
cho đến lằn ngang này
-
thì mới nhận quả báo.
-
Ở Việt Nam có câu:
-
Đời cha ăn mặn, đời con khát nước.
-
Đời cha ăn mặn,
-
đời con khát nước.
-
Cho nên
-
bất cứ cái gì mình làm,
-
mình nghĩ, mình nói bây giờ
-
sẽ có ảnh hưởng tức thì
-
và sẽ có ảnh hưởng về sau.
-
Giả dụ quý vị làm một điều gì đó rất mạnh,
-
và quý nhận hậu quả
-
ở đây.
-
Kể cả con trai của quý vị
-
cũng sẽ phải nhận chịu quả báo đó,
-
bởi vì con trai chính là tiếp nối của quý vị.
-
Con trai quý vị chính là một quả báo rất rõ ràng,
-
rất dễ thấy đứa con trai
-
chính là sự tiếp nối của mình.
-
Hay là....
-
con gái của mình
-
chính là một sự tiếp nối rõ ràng nhất của mình.
-
Và đó chính là mình.
-
Con trai là quý vị.
-
Con gái cũng là quý vị.
-
Đệ tử của tôi chính là tôi.
-
Bạn bè mình chính là mình.
-
Bởi vì mình đã đi vào trong những người ấy
-
mỗi ngày.
-
Vì vậy thầy có thể thấy sự tiếp nối của mình,
-
không chỉ trong hình hài này,
-
trong tâm thức này
-
mà thầy còn thấy sự tiếp nối của mình
-
ở trong đệ tử, bạn bè và trong vũ trụ.
-
Quý vị có thấy không?
-
Thầy đã viết nhiều quyển sách.
-
Trong số đó có một vài quyển đã đi rất, rất xa,
-
có ảnh hưởng đến những người đọc.
-
Thầy đã hiến tặng những tư duy lành thiện,
-
và nhiều tuệ giác trong các quyển sách ấy.
-
Có những quyển sách đã đi vào trong nhà tù
-
và các tù nhân đã đọc chúng,
-
rồi đem những gì đọc được ra áp dụng.
-
Cho nên thầy cũng có mặt ở trong các nhà giam.
-
Cho nên Thầy đã có mặt ở đó để giúp họ
[qua hình thức của những quyển sách].
-
Vì vậy...
-
Vì vậy rất nhiều tù nhân là sự tiếp nối của thầy.
-
Và có những linh mục Thiên chúa giáo,
-
các sơ Thiên chúa giáo
-
những người sống trong nhà dòng
-
cũng đọc sách Thầy.
-
Có người đã viết thư cho Thầy.
-
Các vị đó...
-
đã có thể buông bỏ
-
một vài quan điểm của họ
-
nên cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
-
Và họ cũng là sự tiếp nối của thầy.
-
Nên quý vị có thể thấy
-
thầy được tiếp nối qua nhiều hình thức khác nhau.
-
Cho nên, nếu tại điểm này
-
khi quý vị không còn thấy thầy trong hình hài này nữa,
-
mà quý vị nói là "Thầy không còn nữa”
-
thì điều đó không đúng!
-
Thầy vẫn còn đó
-
nhưng quý vị phải dùng con mắt vô tướng
-
để nhận ra thầy.
-
Cũng giống như
-
khi đám mây đã trở thành mưa,
-
đám mây không hề mất đi
-
và quý vị có thể nhận ra đám mây trong hình thức mới:
-
đó là mưa.
-
Vậy thì khì quý vị không thấy thầy trong hình tướng này nữa,
-
quý vị có thể nhận ra sự có mặt của thầy,
-
sự tiếp nối của thầy qua các hình thức khác
-
mà cái dễ thấy nhất là qua đệ tử của thầy.
-
Hãy nhìn các thầy, các sư cô, các vị thiền sinh cư sĩ
-
ở Làng Mai,
-
quý vị có thể thấy thầy. Không khó lắm.
-
Cách những vị ấy đi,
-
cách họ cười,
-
cách họ nấu ăn,
-
cách quét nhà,
-
cách họ giúp những người khác,
-
thì quý vị sẽ thấy
-
trong họ có thầy rất là nhiều.
-
Vì vậy câu trả lời là:
-
Nếu ta biết ta đang đi về đâu ngay bây giờ,
-
thì sẽ không khó gì để biết là mình sẽ đi về đâu
-
sau khi chết.
-
Ta đang chết và đang được tái sinh
-
ngay bây giờ, ngay ở đây
-
trong chính thời khắc này.
-
Ta không cần phải đi đến điểm này
-
mới chết.
-
Ta đang chết trong mỗi giây mỗi phút,
-
và ta cũng được tái sinh trong mỗi giây mỗi phút,
-
không chỉ bên trong mình,
-
mà ở bên ngoài mình nữa.
-
Chúng ta biết là trong cơ thể ta có rất nhiều tế bào,
-
và cũng rất nhiều tế bào trong cơ thể chết đi
-
trong mỗi phút giây.
-
Ngay bây giờ rất nhiều tế bào đang chết
-
để có chỗ cho những tế bào mới được sinh ra.
-
Vì vậy sinh tử diễn ra ngay bây giờ và ở đây,
-
đâu cần phải đợi đến năm đó,...
-
năm 80 tuổi mới chết.
-
Ta đang chết ngay bây giờ
-
để ta được sinh ra ngay trở lại.
-
Sinh tử đang diễn ra
-
trong mọi lúc.
-
Đó chính là giáo lý của đức Thế Tôn.
-
Và chúng ta phải thực tập nhìn sâu
-
để thấy được điều đó.
-
Vì vậy,
-
khi ta nói, "Sau khi tôi chết...."
-
thì có nghĩa là ta muốn nói hiện giờ cái chết không diễn ra.
-
Cái đó không đúng.
-
Ta đang chết ngay lúc này.
-
Và ta cũng đang được tái sinh ngay lúc này.
-
Giả dụ
-
cái chết đang xảy ra ngay bây giờ.
-
Hàng ngàn,
-
hàng triệu
-
tế bào đang chết ngay lúc này.
-
Mỗi khi
-
có một người chết, ta tổ chức đám tang
-
và ta khóc.
-
Nhưng nếu...
-
mỗi khi có một tế bào trong cơ thể chết
-
mà ta tổ chức đám tang và khóc lóc
-
thì ta không còn thời gian để làm gì khác nữa.
-
[cười]
-
Không còn thì giờ để làm bất cứ cái gì!
-
Ta phải chấp nhận là sinh tử
-
đang diễn ra trong ta mỗi giây mỗi phút.
-
Vì vậy để trả lời cho câu hỏi này,
-
chúng ta phải
-
thực tập nhìn sâu,
-
theo cách mà Đức Thế Tôn
-
đã dạy
-
để ta có thể thấy
-
sinh tử đang diễn ra
-
trong mỗi giây phút,
-
và ta cũng được tái sinh trong mỗi giây phút.
-
Không những điều đó chỉ xảy ra trong thân, trong tâm thức của ta thôi,
-
mà còn trong những hình thức khác.
-
Chúng ta sẽ tiếp tục
-
vì câu hỏi này
-
đòi hỏi ta phải
-
nhìn thật là sâu.