-
Tại sao mọi thứ dường như đang ổn?
-
Rồi lại đột ngột
-
mà không báo trước.
-
Những điều đó có dừng lại không?
-
Câu hỏi,
-
những câu hỏi hiếm khi có được câu trả lời.
-
Và tất cả việc chúng làm
là càng tăng thêm sự ngờ vực.
-
Vận may giúp được bao nhiêu
trong những lúc thế này?
-
Nhưng thật ra
-
trong một giây thôi mọi thứ
đều có thể thay đổi.
-
Có đúng không khi người ta nói rằng
nếu một cánh cửa đóng lại
-
sẽ có cánh cửa khác mở ra?
-
Đôi khi, cuộc sống dường như đang tự vận hành.
-
Nó chuyển biến, thay đổi nhịp độ.
-
Chúng ta có thể tác động được bao nhiêu
đến những thay đổi đó?
-
Tôi là ai?
-
Tôi là đứa con đầu lòng của ba mẹ tôi,
những người đã mơ ước
-
về một gia đình hòa hợp và đông đúc.
-
Và tôi từng có nhiều thứ hơn là những gì mình cần.
-
Cách tôi đáp lại cho ba mẹ
là trở thành người giỏi nhất trong mọi việc.
-
Tôi bắt đầu tìm kiếm sự độc lập.
-
Việc viết lách cho phép tôi tự tạo ra
một nơi như thế.
-
Một ngày tôi quyết định tìm kiếm xa hơn.
-
Tôi nhận ra còn nhiều thứ tôi không biết,
như làm thế nào để chơi guitar.
-
Cho đến một buổi sáng
tôi bị một tai nạn nhưng lại may mắn.
-
Tôi đã gặp Beatrice.
-
Cô ấy là người đầu tiên thấy được
những gì tôi đã viết.
-
Beatrice đưa cho Jack xem.
-
Jack không thể ngừng đọc được.
-
Jack đưa cho Celine xem.
-
Celine đã xúc động.
-
Cô ấy đã đưa cho Giáo sư Pingot xem.
-
Giáo sư Pingot không thể nghĩ rằng
bài đó là do tôi viết.
-
Ông ấy đưa cho ông Connor xem.
-
Ông Connor là người sở hữu
cả một nhà xuất bản lớn.
-
Và trong khoảnh khắc đó
-
mọi thứ bắt đầu.
-
"Tôi muốn báo với cậu
là ấn bản đầu tiên đang bán sắp hết."
-
"Và chúng tôi đang in đợt hai"
-
"Và tác phẩm của cậu vẫn đứng trên bảng xếp hạng"
Vâng?
-
Xin chào buổi chiều.
Cô là ai?
-
Tôi là ai á?
-
Tôi lớn lên từ nhỏ với ông bà.
-
Tôi có một thời thơ ấu rất hạnh phúc,
-
nhưng lại dần phai nhạt đi từng chút.
-
Đầu tiên là ông tôi.
-
Sau đó là bà tôi.
-
Con gà, cái cây và thị lực của con chó.
-
Thành thị dường như là nơi tuyệt vời nhất
để bắt đầu trưởng thành.
-
Có vẻ vậy.
-
Mọi thứ ở sạp bán rau quả của ông Yussuff
đang diễn ra tốt đẹp.
-
Cho đến khi cái tính háu ăn
khi tôi đói bụng không nhịn được thì …
-
Tình cờ, tôi gặp một thợ làm tóc tuyệt vời.
-
Cô diễn viên ở rạp phim kế bên đó
-
vào tiệm lúc chiều để đặt hàng
những bộ tóc giả cho họ.
-
Tôi đặt chúng trong một túi hàng
và đem giao cho họ.
-
Đã được vài tháng rồi kể từ lúc đó.
-
Cho đến một ngày,
nữ vai chính không đến diễn tập.
-
Và tôi đã thuộc đoạn trích
của anh nằm lòng rồi.
-
"Nghĩ tới nó thôi, lòng thiếp
như muốn xé thành trăm mảnh! "
-
Tất nhiên là, đoạn trích lần đầu ngày đó
không đủ lâu để chứng minh tôi.
-
Khoản thanh toán đầu tiên trong đời
tôi bỏ ra để được diễn.
-
Và khoản đầu tư đầu tiên
đó là một chiếc xe đạp.
-
Buổi sáng, tôi dùng nó để đến trường sân khấu.
-
Và vào buổi chiều
tôi đi giao hàng theo đơn.
-
Thưa ngài, tôi đến từ trụ sở "Click".
-
Dịch vụ giao hàng tại nhà ạ.
-
Được rồi, vào đi, đừng chỉ đứng đó.
-
Đừng lo lắng thưa ngài.
-
Anh chỉ cần ký vào biên lai thôi ạ.
-
Vào đây đi.
-
Thôi không quen việc kí tên khi đang đứng.
-
Biên lai không có nói là cái hộp chứa gì.
-
Cô có biết là gì không?
-
Có thể nói rằng tôi chưa từng nhận đơn hàng nào.
-
Nên tôi cũng không biết.
-
Nhiều sách thật đấy
-
Anh là một tác giả à?
-
Tôi có viết một chút đây đó.
-
Anh có nổi tiếng không?!
-
Sự nổi tiếng đối với bạn là gì?
-
Với tôi, nó dường như là thứ gì đó
trái ngược với việc bị quên lãng?
-
Có một lần tôi nghe từ một tác giả nói rằng,
sự nổi tiếng là một đốm trên đỉnh mũi.
-
Mọi người đều thấy nó trừ bạn.
-
Tôi nghĩ bạn sẽ nhận ra nó khi bạn quan tâm đến nó,
-
bạn nhìn vào tờ báo và
không thấy mình xuất hiện trên đó.
-
Khi bạn ra đường và chẳng có ai chào bạn đâu.
-
Tôi chuẩn bị pha cà phê đây.
Cô có muốn một tách không?
-
Tôi không biết liệu như vầy có được không.
-
Vậy thì xem như chỉ cần 5 phút “không được” thôi.
-
Ok.
-
Còn cô làm gì, nói tôi xem?
-
Phân nửa thời gian, tôi là một cô gái giao hàng.
-
Nửa còn lại, là diễn viên.
-
Và trong hai tuần tới
chúng tôi sẽ ra mắt một vở kịch
-
và lần đầu tiên tôi đảm nhận vai trò trưởng đoàn!
-
Tuyệt vời!
-
Vâng!
-
Mọi thứ như một giấc mơ.
-
Tôi vẫn không thể tin được. Còn anh?
-
Hiện tại anh đang làm gì?
-
Với một chút khủng hoảng, tôi muốn nói rằng
mọi thứ dường như không diễn ra theo ý tôi.
-
Cứ như là mọi thứ thay đổi rất đột ngột.
-
Trong một khoảnh khắc, tôi đã từng trên đỉnh cao
đến nỗi nó đã thay đổi quan điểm của tôi.
-
Và thỉnh thoảng nó xảy ra,
-
khi mà niềm cảm hứng của tôi
bị choáng ngợp do độ cao ấy.
-
Và cô ấy rời đi không một lời giải thích.
-
Và thứ còn ở lại là sự trống rỗng
-
Thời gian trôi qua và nhà biên tập yêu cầu
tôi một lời giải thích
-
mà tôi thậm chí còn không thể
làm rõ cho chính mình.
-
Có lẽ mọi thứ chỉ là kết quả
do nhiều điều may mắn hợp thành.
-
Có lẽ chỉ vô tình đúng thời gian và địa điểm thôi.
-
Và điều tồi tệ nhất là có lẽ
tôi thậm thí chẳng có tài năng gì.
-
Tôi cần thú nhận một điều là
tôi biết rất rõ anh là ai.
-
Anh có thể thậm chí chẳng tưởng tượng đến,
-
nhưng sách của anh đã là người bạn đồng hành duy nhất
của tôi trong một thời gian dài.
-
Tôi đọc nó nhiều lần lắm rồi.
-
Nó là người bạn tuyệt vời
vào những thời điểm khó khăn.
-
Khi tôi đi làm tại công ty giao hàng,
-
tôi đã mơ tưởng đến một ý nghĩ rằng,
rồi đến một ngày
-
sẽ đến lượt tôi gửi cho anh một thứ gì đó
-
và có thể gặp anh ở ngoài đời thật.
-
Đôi khi, anh phải giúp cho vận may một chút.
-
Tôi cũng muốn anh biết rằng kịch bản
của vở kịch lúc nãy tôi nói với anh là do tôi viết.
-
Và được truyền cảm hứng từ sách của anh đấy.
-
Tôi mong anh cảm thấy không phiền.
-
Không
-
Không đâu!
-
Tôi
-
Tất nhiên là không, tôi
-
Tôi phải nói rằng, những gì anh viết
-
sách của anh!,
-
rất ý nghĩa đối với tôi.
-
Được rồi! Tôi phải đi đây.
-
Tôi không làm mất thời gian của anh nữa.
-
Cảm ơn vì buổi trò chuyện nhé và cà phê nữa.
-
Không có chi
-
Buổi trò chuyện rất vui
-
Tôi rất muốn gặp cô
-
đến xem cô!, tại buổi công diễn của vở kịch.
-
Tất nhiên rồi!
-
Anh phải đến xem đó!
-
Tôi sẽ gửi anh một thư mời.
-
Này!
-
Chẳng có thứ gì trong hộp cả!
-
Anh có chắc không đấy?
-
Nhìn lại xem
-
có lẽ lần này anh sẽ gặp may đấy!