-
(Tiếng mài giũa)
-
Jack Whitten - Cuộc Đời Một Họa Sĩ
-
Giờ tôi đang thấy bản thân
thực hiện một loại hội họa
-
mà bàn tay tôi không chạm vào nó
-
Đây là chuyển thể của bảng màu của họa sĩ
-
Được rồi
-
Mọi thứ đã chuẩn bị sẵn sàng
-
Mỗi một phần đều chứa đựng thông tin
-
nó được gói gọn vào mỗi phần
-
bởi nó liên quan rất nhiều
đến công nghệ hiện đại
-
Bạn biết đấy, những đơn vị thông tin
-
Đại loại như thế
-
Tôi có thể tạo dựng những gì tôi muốn
-
Tôi không phải một họa sĩ trần thuật
-
Tôi không thiên về làm ý tưởng
hay tạo bức tranh thể hiện ý tưởng ấy
-
Tôi không làm vậy
-
Tất cả luôn về tính vật chất của màu sơn
-
Tôi lớn lên ở Bessemer, Alabama
-
Mọi thứ đều tách biệt -
phương tiện đi lại, xe buýt
-
Tôi gọi nó là chế độ A-pác-thai kiểu Mỹ
-
Tôi luôn vẽ tranh và làm hội họa từ nhỏ
-
Nhưng việc ấy không được khuyến khích,
-
bởi lối suy nghĩ hội họa là một sở thích
thú vị, nhưng không thể kiếm sống với nó
-
Rất may, tôi tốt nghiệp với điểm số cao
-
Tôi đi đến Tuskegee
-
Đáng lẽ tôi đã là bác sĩ Lực lượng
Không quân Mĩ và là một phi công
-
Nhưng sâu trong tôi biết rằng
tôi là một họa sĩ
-
Hội họa là những gì tôi muốn thực hiện
-
Tuskegee không có chương trình dạy hội họa
-
Nên tôi rời Tuskegee
để học ở Southern University
-
Mọi thứ diễn ra tốt đẹp
trong một thời gian
-
Nhưng tôi đã can dự vào
những cuộc biểu tình chính trị
-
Chúng tôi tổ chức một
cuộc tuần hành nhân quyền lớn từ
-
trung tâm Baton Rouge
đến các văn phòng công chức nhà nước
-
Cuộc tuần hành ấy, điều tôi trải nghiệm,
đã khiến tôi rời xa miền Nam
-
Sau cuộc tuần hành đó, sự kiện mà
trở nên nguy hiểm và bạo lực
-
Nó thay đổi tôi, theo khía cạnh chính trị,
mãi mãi
-
Mùa thu năm 1960, tôi đi xe buýt Greyhound
từ New Orleans
-
Để làm bài thi tại Đại học Cooper Union
-
Và tôi được nhận
-
Tôi học vẽ tranh - sơn màu
-
Nó là một điều thật tốt,
và tôi không cần trả học phí
-
Khi tôi đến New York,
những người đầu tiên tôi gặp là
-
Romare Bearden,
-
Roman Lewis,
-
và Jacob Lawrence.
-
Và vào năm 1960 tại Thành phố New York,
cảnh tượng được mở ra
-
Bill de Kooning nói chuyện với bạn!
-
Tôi có cuộc hội thoại, cái tôi hay gọi,
ở hai đầu của sự khác biệt.
-
Tôi không phân biệt người da trắng, da màu
hay bất cứ điều gì như thế.
-
Tôi thật sự không.
-
Nếu họ biết thông tin gì đó,
và bản năng mách bảo tôi rằng,
-
"Này, bạn phải gặp người đó",
-
"Bạn phải biết họ đang làm gì",
"Bạn phải hiểu rõ điều này",
-
thì tôi sẽ tiến tới.
-
Người họa sĩ trẻ phải có điều gì đó
để phản ứng lại.
-
Ảnh hưởng đầu tiên của tôi
là từ Arshile Gorky.
-
Không ai bắt đầu và phát triển
từ cái đầu của Zeus!
-
Đó là ảnh hưởng đầu tiên của tôi.
-
Chủ nghĩa siêu thực thời kì đầu.
-
Trường phái biểu hiện ẩn dụ.
-
Nhưng đến cuối những năm 60,
tôi có một thay đổi mạnh mẽ
-
hướng đến những ý tưởng có tính khái niệm
và liên quan đến tính vật chất của sơn màu
-
Tôi bỏ tất cả dải màu quang phổ.
-
Tạo bước chuyển lớn sang acrylic.
-
Tái cơ cấu cả studio.
-
Tái cơ cấu suy nghĩ của tôi về vẽ tranh.
-
Tôi tạo ra một dụng cụ
-
Tôi gọi nó là "Nhà phát triển.''
-
Với dụng cụ ấy,
-
Tôi có thể dàn những khối acrylic lớn
khắp bề mặt tấm vải bạt.
-
Tôi gọi chúng là tranh "phiến".
P-H-I-Ế-N.
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-