-
ĐẾ CHẾ SỤP ĐỔ (Bopchoi123@Gmail.com)
-
Nghĩ về những ngày ấy, tôi
thấy đáng giận cho...
-
chính bản thân mình.
Tôi không thể tha thứ cho mình
-
khi không nhận ra bản chất
thật của con người ấy...
-
...khi không ý thức được về nơi mình sẽ tới.
-
Lúc ấy, tôi đã không suy nghĩ quá nhiều
-
đơn giản vì tôi không phải là đảng viên Quốc xã.
Tôi đã có thể nói rằng:
-
"Không, tôi không muốn làm việc
trong văn phòng Quốc trưởng."
-
Nhưng tôi lại không làm thế.
Lúc bấy giờ, sự tò mò đã chiến thắng tất cả.
-
Tôi đã không nhận ra rằng...
-
vận mệnh có thể đưa mình
tới nơi mà mình không hề mong muốn.
-
Sau tất cả, tôi vẫn khó có thể
tha thứ cho bản thân mình ngày ấy.
-
Các cô gái đã có mặt.
-
Được rồi.
-Họ có thể qua.
-
'Hang sói'
tổng hành dinh của Hitler
-
Tháng 11 năm 1942
Rastenburg, miền Đông Đức
-
Mời ngồi, các cô gái.
-
Xin đợi một chút. Quốc trưởng đang
cho chú chó của ngài ăn. Ngài sẽ
gặp mặt các cô ngay bây giờ.
-
Anh có thể cho biết... Chúng tôi
sẽ chào Quốc trưởng như thế nào đây?
-
Quốc trưởng sẽ chào các cô trước,
sau đó các cô có thể nói: "Heil Hitler"
(Chúa phù hộ Quốc trưởng).
-
Còn kiểu chào chuẩn của đảng Quốc xã?
-
Không cần thiết phải làm vậy...
-
Quốc trưởng đang tuyển một thư ký,
chứ không phải một người lính.
-
Hãy thật tự nhiên như bình thường thôi.
-
Để tôi hỏi xem ngài đã
có thể gặp các cô chưa.
-
Quốc trưởng, các cô gái từ Berlin đã tới.
-
Cám ơn các cô vì đã chịu khó
tới đây giữa ban đêm thế này.
-
Đôi lúc, giữa thời chiến chúng ta
khó có thể kiểm soát được thời gian.
-
Tên cô là gì?
-Margarethe Lorenz.
-
Cô từ đâu tới?
-Dạ, từ Fulda.
-
Tên cô là gì?
-Ursula Puttkammer. Heil Hitler.
-
Thôi không cần chào nữa.
Cô từ đâu tới?
-
Frankfurt thưa ngài.
-
Thưa, Hannah Potrovsky,
sinh ra và lớn lên tại Berlin.
-
Vùng Pankow, thưa ngài.
-
Thưa, Hedwig Brandt
tới từ Crailsheim, Schwaben.
-
Còn cô?
-Thưa, Traudl Humps. Tôi tới từ Munich.
-
À, một cô gái Munich.
-
Chúng ta bắt đầu nhé, cô Humps?
-
Con Blondi sẽ không cắn cô đâu.
Nó khôn và ngoan lắm.
-
Nó còn thông minh hơn nhiều người đấy.
-
Nào, ngối xuống đi.
-
Đừng quá sợ. Ngay bản thân tôi
cũng còn hay mắc lỗi chính tả.
-
Cô sẽ không mắc nhiều lỗi đó bằng tôi đâu.
-
Trông cô còn rất trẻ.
-
Năm nay cô bao nhiêu tuổi?
-22, thưa Quốc trưởng.
-
Những công dân Đức thân yêu của tôi...
-
...những đồng chí của tôi.
-
Tôi nghĩ, thật tuyệt vời khi...
-
sau hơn 20 năm làm việc,
tôi vẫn còn đứng vững...
-
...và cũng trong 20 năm ấy
các chính sách chưa từng bị thay đổi.
-
Chúng ta hãy thử lại nhé.
-
Tôi làm được rồi.
Quốc trưởng đã nhận tôi!
-
Berlin - ngày 20 tháng 4 năm 1945
Sinh nhật lần thứ 56 của Hitler.
-
2 năm rưỡi sau đó.
-
Mau nằm xuống.
-
Mau lên, đưa nó ra khỏi con đường.
-
Cẩn thận.
-
Đó là tiếng pháo.
-
Đừng ngốc thế.
Pháo có thể bắn tới từ đâu chứ?
-
Cô nói đúng, đó là tiếng pháo.
-
Quân Nga đã tới rồi. Một món quà
thật ý nghĩa cho ngày sinh nhật Quốc trưởng.
-
Pháo bắn tới từ đâu vậy hả?
-
Chúc mừng sinh nhật, Quốc trưởng.
-
Vùng trung tâm Berlin đang bị pháo kích.
-
Đạn pháo đã bắn trúng
cổng Brandenburg và Tòa nghị viện.
-
Chúng tới từ đâu?
-Thưa, chúng tôi không rõ.
-
Tôi đang nói chuyện với Koller, thưa ngài.
-Đưa máy cho tôi.
-
Koller, anh có biết Berlin
đang bị pháo kích không hả?
-
Thưa, không.
-Anh có nghe thấy tiếng pháo không?
-
Dạ không, tôi đang ở Wildpark-Werder.
-Berlin đang rất hỗn loạn.
-
Có phải, quân Nga đã sử dụng pháo tầm xa
chạy trên đường ray tại sông Oder không ?
-
Thưa, địch không hề có pháo tầm xa
gần khu vực sông Oder.
-
Đó chắc chắn không phải là tiếng pháo tầm xa.
-
Trạm phòng không tại khu vực Zoo-Bunker báo cáo
rằng pháo địch có kích cỡ nòng từ 100 tới 120 mm...
-
Quân Nga đã tới gần vùng Marzahn.
-
Chỉ còn hơn 12km cách trung tâm thủ đô.
Chúng tới gần như vậy rồi sao?
-
Các anh nên treo cổ
tướng Luftwaffe rồi mới phải .
-
Chuyện này chưa từng xảy ra.
-
Quân Nga chỉ cách Berlin có 12km.
-
Vậy mà không ai nói với tôi một tiếng.
Tôi còn phải tự hỏi mới biết.
-
Thưa, có lẽ chỉ là pháo tầm xa hạng nặng.
-
Chúng tới qua đường xe lửa tại sông Oder...
-Thôi đi!
-
Himmler đó sao,
hắn đúng là một tên hề kệch cỡm.
-
Hắn và thuộc hạ làm tôi phát ốm.
-
Hôm nay, Quốc trưởng đã ra lệnh
bắt đầu tiêu hủy các cơ sở tại Berlin.
-
Berlin bây giờ là chiến tuyến đầu tiên
Quốc trưởng không thể giữ được thành phố nữa.
-
Nếu ngài ở đây, thì Đế chế thứ Ba
cũng sẽ sụp đổ theo ngài.
-
Chúng ta phải đưa Quốc trưởng ra khỏi đây.
Hãy nói với Hewel.
-
Anh ta là người duy nhất
được Quốc trưởng tin cậy và nể trọng.
-
Hewel đã thử khuyên rồi.
Nhưng anh ta cũng bất lực.
-
Vậy thì nói với em dâu của anh đi chứ.
-
Tại sao không? Anh bây giờ
là anh rể của phu nhân Eva Braun.
-
Chúng ta phải cố gắng.
Berlin đang trong vòng bao vây.
-
Anh còn trẻ lắm.
Anh sẽ được làm bố trong tương lai.
-
Anh có muốn chết tại nơi này?
-Dĩ nhiên là không.
-
Quốc trưởng đã tới, thưa các quí ông.
-
Ném tất cả ra ngoài mau,
chúng ta sẽ rời đi trong 2 giờ nữa.
-
Chuyện gì thế này?
-Chúng ta sắp rời đi, thưa ngài.
-
Chiến dịch tiêu hủy Berlin bắt đầu.
-
Toàn bộ các nhân viên chính phủ đã rời Berlin.
-
Thế ai sẽ chỉ huy quân đội
và lo cho người dân tại đây?
-
Đừng hỏi tôi, thưa ngài.
-Điên hết rồi.
-
À, chào giáo sư.
-
Tôi không đồng ý chuyện
di dời toàn bộ văn phòng này.
-
Sao vậy?
-Như vậy nguồn tiếp tế lương thực sẽ mất.
-
Một người lính tốt luôn biết
cách tự tìm lấy cái ăn, giáo sư ạ.
-
Vậy khi chiến cuộc diễn ra trong
thành phố, họ sẽ kiếm ăn ở đâu? .
-
Các ông thật vô trách nhiệm.
-Đây là lệnh của Quốc trưởng!
-
Dưới tư cách một sĩ quan, tôi
nhận lệnh từ sở SS và ngài Himmler.
-
Nhưng dưới tư cách một bác sĩ của quân đội,
tôi không đồng ý chuyện dời đi.
-
Hãy nhớ điều đó.
-
Vậy, giáo sư sẽ ở lại Berlin.
Đưa cho ông ấy những giấy tờ cần thiết.
-
Chúng ta sẽ rời đi.
-
Nước Đức muôn năm.
Chúc mừng Quốc trưởng.
-
Quốc trưởng, tôi...
Chúc mừng Quốc trưởng.
-
Tất cả đã sẵn sàng
để di dời khỏi Berlin.
-
Toàn một lũ giả tạo.
-
Ngoài mặt thì chúc mừng, nhưng trong
thâm tâm chắc đang rủa thầm Quốc trưởng đấy.
-
Quốc trưởng, xin ngài rời khỏi Berlin ngay.
Vẫn chưa quá muộn đâu ạ.
-
Qúa muộn?
-
Hewel, lại đây.
-
Tôi chắc anh cũng đồng ý chuyện
thương lượng với phe Đồng minh...
-
...chúng ta sẽ dùng phương pháp ngoại giao.
-Đúng thế, chúng ta cần một giải pháp chính trị.
-
Chính trị?
Đó không phải là điều nên làm.
-
Tôi đã quá chán ngán chính trị rồi.
-
Khi tôi chết, các anh sẽ có
cả trăm cơ hội để làm chính trị thay tôi.
-
-Thưa Quốc trưởng ...
-Thôi được rồi, Himmler.
Người cận thần trung kiên của ta.
-
Không sao đâu.
Cứ đi trước đi.
-
Ông ấy dường như không
còn chút sức lực nào.
-
Anh trông đợi được gì
vào một con người đã bất lực chứ?
-
Fegelein, từ giờ Quốc trưởng sẽ
đích thân chỉ huy tại Berlin.
-
Berlin sẽ sụp đổ trong vài ngày nữa.
-
nhưng khi Quốc trưởng chết, liệu Đồng minh
có thể thương lượng được với ai?
-
Sao ngài nghĩ họ sẽ
thương lượng với ông ta?
-
Họ chắc chắn vẫn cần Quốc trưởng để lãnh đạo
toàn bộ lực lượng SS cũng như các sĩ quan còn lại.
-
Eisenhower chắc cũng suy nghĩ như vậy.
-
Cuộc gặp gỡ đầu tiên đã được lên lịch rồi.
-Cẩn thận đấy, đó là hành động phản nghịch.
-
Fegelein, tôi vẫn còn băn khoăn là...
-
Nên chào Eisenhower bằng kiểu
của Quốc xã hay chỉ bắt tay lão ta thôi?
-
Xem ai kìa.
-
Vị khách quan trọng
luôn là người đến muộn, phải không?
-
Các ông định rời đi bây giờ ?
Tôi có chuyện muốn nói.
-
Quốc trưởng đã ra lệnh tiêu hủy...
-Xin lỗi, tôi phải đi ngay bây giờ.
-
Có gì, hãy tới Hohenlychen thăm tôi nhé.
-
Tôi sẽ tới miền bắc để giúp đỡ
cuộc phòng ngự tại Berlin.
-
Anh biết đấy, Speer... sử dụng
bom sẽ khiến việc tiêu hủy nhanh hơn.
-
Phá bao giờ cũng dễ hơn xây mà.
-
Khi cuộc chiến qua đi chúng ta
có thể tái thiết tất cả.
-
Chúng ta đã dành nhiều thời gian
cho việc xây dựng mô hình hoàn hảo này.
-
Anh là thiên tài thực sự đấy, Speer.
-
Thực tế là, chỉ có tôi và anh
biết rằng Đệ tam đế chế quá vĩ đại...
-
...với hàng loạt nhà máy, kho tàng
và các tòa nhà chọc trời.
-
Đất nước này sẽ ngập tràn
trong nghệ thuật và văn hóa...
-
...nó sẽ sống trường tồn hàng ngàn năm.
-
Trước chúng ta, đã có đế chế
La Mã, Hi lạp làm được điều ấy...
-
Những kiến trúc trong các thành phố
tời trung cổ quá hoàn hảo...
-
...và chắc chắn người dân cũng thích nó.
-
Phải, Speer.
-
Đó là viễn cảnh mà tôi luôn hướng tới...
-
...sẽ chắc chắn là như vậy.
-
Thưa Quốc trưởng, nếu ngài muốn tiêu hủy tất cả,
thì việc đầu tiên là ngài phải rời Berlin.
-
Eva, em nói gì đi chứ.
-
Hãy nhớ ngài là Quốc trưởng.
Ngài luôn biết nên làm điều gì.
-
Ngài phải rời Berlin ngay.
Quân Nga đang cô lập chúng ta.
-
Rất tiếc, ta không thể làm thế.
-
Ta muốn mình giống như một vị
thầy tu mộ đạo, sống vì thứ mình tôn thờ.
-
Một là giải quyết được mọi chuyện
tại Berlin, hoặc là chết tại đây.
-
Speer...
-
...anh nghĩ sao?
-
Ngài phải luôn ở dưới hầm
khi thành phố bắt đầu sụp đổ.
-
Nạp đạn đi.
-
Bố hãy đi đi, để con một mình.
-
Cậu bao nhiêu tuổi rồi? 12?
còn cậu? 14?
-
Sao các cô cậu lại ở đây?
Chơi trò trận giả sao? Mau về nhà đi.
-
Ông là ai? Ông muốn gì?
Tôi muốn con trai tôi được sống.
-
Ông nên tự hào về cậu ấy.
Cậu ấy đã tiêu diệt được 2 xe tăng địch đấy.
-
Quốc trưởng sẽ trao huân chương
cho cậu ấy trong ngày hôm nay.
-
Các cô cậu còn quá trẻ.
Định chiến đấu vì cái gì đây?
-
Tôi vẫn chưa có chiến công nào.
-
Thử xem cậu may mắn được bao lâu.
Hãy đưa lũ trẻ này về nhà.
-
Chúng tôi sẽ trụ tại đây
cho tới người cuối cùng.
-
Trụ lại tại đâu?
Chỗ này chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
-
Quân Nga sẽ bao vây cả 2 mặt
và tất cả sẽ không có đường thoát.
-
Chúng tôi sẽ chống trả.
-Bắng cái gì đây?
-
Bằng súng phòng không này.
-
Đối phương có hàng chục quân đoàn,
hàng ngàn xe tăng và pháo.
-
Liệu các cậu có thể trụ nổi 5 phút không?
-
Chúng tôi đã thề trung thành với Quốc trưởng.
-
Tất cả vẫn chưa hiểu sao?
Chúng ta đã thua.
-
Đồ hèn nhát.
-
Mau đi đi.
-
Nếu các cậu còn ở lại đây khi quân Nga tới,
tất cả chắc chắn sẽ chết.
-
Sư đoàn số 9 cần được rút lui,
nếu không sẽ chịu tổn thất rất lớn...
-
Không có chuyện rút lui.
Tướng Busse phải đứng vững đến cùng.
-
Nhưng thưa Quốc trưởng, nếu như vậy
sư đoàn số 9 sẽ diệt vong.
-
Chúng ta sẽ phản công tại phía Bắc và Đông...
-
...sẽ giáng trả những đòn nặng nhất.
-
Nhưng, với lực lượng nào, thưa ngài?
-
Steiner sẽ tấn công về phía Bắc
và ra nhập cùng sư đoàn số 9 tại đó.
-
Thưa, sư đoàn số 9 không thể chống trả được...
-
Địch đông gấp 10 chúng ta.
-
Sư đoàn số 12 của tướng Wenck sẽ hỗ trợ họ.
-
Thưa, sư đoàn 12 đang tiến tới khu vực sông Elbe.
-Vậy thì bảo họ quay lại.
-
Như vậy cánh Tây sẽ trống rỗng mất.
-Anh định chống lệnh tôi?
-
Những quyết định của tôi
luôn là chính xác nhất.
-
Quân Đồng minh sẽ thấy chúng
ta, chỉ chúng ta đủ sức ngăn cản lũ Bolsevic.
-
Chúng ta cần trụ vững Berlin
và thương lượng với Hoa Kỳ.
-
Mohnke, anh đây rồi.
-Chào Quốc trưởng.
-
Ngày hôm nay, kế hoạch tiêu hủy đã bắt đầu.
Berlin sẽ trở thành chiến tuyến của chúng ta.
-
Anh sẽ là người chỉ huy
toàn bộ lực lượng phòng thủ tại pháo đài này.
-
Chúng ta sẽ chiến đấu
tới người cuối cùng tại Berlin.
-
Vẫn còn hơn 3 triệu dân thường trong thành phố
Họ cần được di tản ngay, thưa Quốc trưởng.
-
Tôi hiểu ý anh, Mohnke.
Nhưng hoàn cảnh buộc chúng ta phải lạnh lùng.
-
Chúng ta sẽ kêu gọi sức chiến đấu
từ phía chính những người dân.
-
Nhưng còn mạng sống của phụ nữ, trẻ em...
-
...và hàng nghìn thương binh thì sao?
-
Trong một cuộc chiến như thế này,
không có cái gọi là dân thường.
-
Quốc trưởng mất hết tỉnh táo rồi.
-
Ông ấy ra lệnh di chuyển cho
những sư đoàn không còn tồn tại.
-
Sư đoàn của Gruppe Steiner đã suy kiệt,
tấn công bây giờ là điên rồ.
-
Vậy sao anh không nói điều đó với Quốc trưởng?
-Ông ấy không muốn nghe.
-
Phải có ai đó lên tiếng chứ.
-Anh có điên không, ông ấy muốn chúng ta chết hết.
-
Chúng ta là những người lính.
Chúng ta đã thề trước đất nước.
-
Vậy nghĩa là chúng ta không
được phép sử dụng trí não?
-
Ra ý anh là như vậy,
đồ hèn nhát chỉ biết tới danh vọng.
-
Anh vừa nói cái gì?
-
Cậu vừa đi đâu thế?
-Không phải việc của anh.
-
Thưa, đây là những chiến sĩ
diệt tăng xuất sắc nhất tại Berlin vừa qua.
-
Ta tự hào về các cháu.
-
Cậu này đã một mình hạ 2 xe tăng
bằng súng chống tăng, thưa ngài.
-
Cậu ta tên là Peter Kranz.
-À, ra là cháu, Peter.
-
Ta ước gì các tướng lĩnh
của ta cũng dũng cảm được như cháu.
-
Tốt, tốt lắm.
-
Các cháu đã làm nên lịch sử.
-
Và khi nước Đức
trỗi dậy từ đống tro tàn này...
-
...các cháu sẽ là anh hùng.
-
Chúa phù hộ các cháu.
-
Không biết các cô nghĩ sao,
còn tôi vẫn thích bị không kích hơn là pháo.
-
Chúng ta sẽ ra sao đây?
-Tôi có thể rời đi nếu tôi muốn.
-
Nhưng tất cả tướng lĩnh đều bỏ rơi Quốc trưởng.
Chúng ta không thể cũng rời đi luôn, phải không?
-
Tôi cũng nghĩ thế.
-
Tôi còn không biết mình sẽ đi đâu.
-
Trước đây, bố mẹ và bạn bè đều khuyên
tôi không nên tới đây làm việc.
-
Họ không muốn tôi dính sâu vào Quốc xã.
-
Vậy thì chẳng lẽ, bây giờ tôi trở về và nói:
'Chào bố mẹ, con đã sai'?
-
'Khi mọi thứ trở nên tồi tệ
con mới biết mình sai. '?
-
Cuộc sống mà.
-
Anh định đi đâu, Herr Oberst?
-Chúng ta phải rời đi thôi.
-
Nhưng đi đâu?
-Tôi cũng không rõ.
-
Tới bất cứ đâu có người cần ta.
-
Lên trên đi nào.
Chúng ta sẽ tổ chức một bữa tiệc.
-
Mau lên.
-
Đi nào, các bạn.
-
Hôm nay sẽ là một ngày vui đấy.
-
Bất cứ nơi nào địch tới,
chúng sẽ chỉ tìm thấy đống tro tàn.
-
Đó là giải pháp tàn sát
tất cả dân thường, thưa ngài.
-
Không điện, không gas, không nước uống
và kể cả giao thông.
-
Nếu ngài định phá hủy tất cả,
đất nước sẽ trở về thời trung cổ mất.
-
Mệnh lệnh này sẽ là án
tử hình cho mọi người dân đang sống.
-
Nếu chúng ta chiến bại, thì
người dân cũng phải chấp nhận nó đúng không?
-
Sự cần thiết mạng sống của người dân
bây giờ không còn là quá quan trọng.
-
Trong hoàn cảnh này, chúng ta
buộc phải tự tay đưa họ ra đi thanh thản.
-
Dân thường quá yếu đuối...
-
...đằng nào khi mất nước,
họ cũng không sống nổi đâu.
-
Nhưng họ là thần dân của ngài.
Và ngài là Quốc trưởng của họ.
-
Thực tế là những ai còn sống sót
cho tới hiện tại...
-
...đều chỉ là vô dụng.
Những người lính tốt nhất đã bỏ mạng nơi chiến trường.
-
Nào, cô cần phải nhảy chứ.
-
Nhảy với tôi chứ, cô Braun?
-Tất nhiên rồi.
-
Xin lỗi?
-Đi ra đằng này một chút.
-
Có chuyện gì thế?
-
Chúng ta phải rời Berlin, Eva.
Em phải khuyên Quốc trưởng.
-
nếu không được, hãy rời đi với anh.
-
Em sẽ chết tại đây đấy.
-
Tiếp tục nổi nhạc lên nào!
Tôi muốn nhảy một điệu.
-
Nhảy nào.
-
Cô muốn nhảy điệu nào?
-Một điệu thật vui tươi.
-
Traudl.
-
Chuyện này thật khó tin.
-
Giống như một giấc mơ
mà ta không thể thoát khỏi nó.
-
Có cứ tiếp diễn mãi mãi.
-
Gerda, tôi thấy không khỏe...
-
Traudl, đi nào.
-
Tôi chưa từng di chuyển...
-
Tôi chưa từng di chuyển quân của mình.
-
Tới phía Tây? Sao có thể như vậy?
-
Tôi đang ở cách địch 1 cây số.
-Tướng quân.
-
Có chuyện gì vậy, tướng quân?
-
Có lệnh tử hình tôi.
-Sao? Thế là thế nào?
-
Họ tưởng là tôi đã chuyển
quân sang phía Tây, ra xa khỏi quân địch.
-
Hãy tới giải thích, tướng quân.
-Đi nào.
-
Schenck.
-Mohnke.
-
Tôi đang ở phủ thủ tướng.
Từ bây giờ tôi sẽ chỉ huy phòng thủ tại thành phố.
-
Tôi cần anh giúp đỡ.
-Nhưng mọi người đã rời đi cả rồi.
-
Chỉ còn tôi và trợ lí ở lại đây.
-
Anh là bác sĩ phải không?
-Phải, bác sĩ nội khoa.
-
Lấy một chiếc xe và mang hết thuốc men...
-
...và các dụng cụ y tế khác tới đây.
-
Tôi sẽ cố hết sức.
-Cám ơn, khẩn trương lên.
-
Tôi cần nói chuyện với Quốc trưởng.
-
Về chuyện gì, thưa tướng quân?
-Tôi sắp bị tử hình.
-
Xin đợi một lát.
-
Vũ khí, thưa ngài.
-
Không được hút thuốc tại đây.
-
Trạm gác số 2.
Đã rõ.
-
Mời tướng quân...
-
Anh ở lại đây.
-
Chuyện gì xảy ra tại đây thế?
Vì sao tôi bị kết án tử hình?
-
Ông cũng biết rằng việc điều quân
ra xa khỏi hướng Tây là trái lệnh.
-
Bất cứ ai chống lệnh đều phải bị xử tử.
-
Thế nghĩa là sao?
Lính của tôi chiến đấu suốt mấy ngày nay.
-
Trạm chỉ huy của tôi chỉ
cách chiến tuyến của địch có 1 km..
-
Nói tiếp đi.
-
Anh nhìn thấy cái này chứ?
Đừng nói cái giọng đó với tôi.
-
Nào, bây giờ hãy
làm những gì các anh phải làm đi.
-
Tốt nhất là ông tự trình
bày với Quốc trưởng. Đi theo tôi.
-
Thưa ngài, không thể vào đó được.
-Tôi nhận chỉ thị từ cấp trên:
-
Tôi phải vào bệnh viện để
lấy thuốc men cần thiết.
-
Không còn ai trong đó nữa.
Họ đã đi hết rồi.
-
Còn các thương binh?
-Làm sao tôi biết được?
-
Tôi sẽ vào đó xem sao,
cậu đứng chờ ở đây.
-
Hãy cẩn thận, thưa ngài,
lính Nga đầy rẫy xung quanh đây.
-
Ngài nhìn thấy chỗ đó chứ?
Bây giờ nó thuộc vùng kiểm soát của Nga rồi.
-
Đưa cho tôi.
-
Ông ấy thật ngoan cố.
Sao không để tôi làm việc đó chứ?
-
Tôi phải quay về thôi.
Liệu Quốc trưởng có cần gặp tôi nữa không?
-
Uống đi.
-Quốc trưởng cho phép đó.
-
Ông là người luôn tin tưởng Quốc trưởng.
-
Nhưng ông cũng không tin là Steiner
sẽ phản công, phải không?
-
Tôi vẫn nghi ngờ chuyện Steiner
có thể làm gì đó cho chúng ta...
-
...nhưng chắc là anh hiểu
rõ chuyện đó hơn tôi chứ.
-
Nếu Steiner không phản công,
Berlin chắc chắn sẽ mất.
-
Quốc trưởng rất ấn tượng
với bản báo cáo của tướng quân.
-
Ngài ủy nhiệm việc phòng thủ
Berlin cho tướng quân.
-
Có lẽ bị xử bắn
còn vinh dự hơn chuyện này đấy.
-
Đợi chúng tới gần đã.
-
Có xe tăng địch!
-
Từ từ thôi cậu bé.
Nó vẫn còn xa lắm.
-
Đó có phải tiếng pháo của quân ta không?
-Tôi e là không.
-
Nhưng có phải Steiner đã bắt đầu phản công?
-
Các cô cần rời đi ngay.
Chúng ta sắp hết thời gian rồi.
-
Nhưng Quốc trưởng vẫn đang
kiểm soát được tình hình mà.
-
Steiner sẽ làm đảo ngược tình thế.
-
Quốc trưởng nói chuyện đó sẽ xảy ra.
-
Mọi người đều biết cuộc
phản công ấy chỉ có trong tưởng tượng.
-
Chỉ còn Quốc trưởng là không chịu tin thôi.
-Tại sao chứ?
-
Thực ra, ông ấy còn gì để mất nữa đâu?
-
Tôi không tin chuyện đó.
-
Địch đã tràn qua
điểm phòng ngự của chúng ta.
-
Chúng vừa chiếm Zossen
và sắp tiến tới Stahnsdorf.
-
Quân địch đang ở rìa Bắc thành phố,
giữa Frohnau và Pankow.
-
Phía đông, chúng chiếm
Lichtenberg, Mahlsdorf và Karlshorst.
-
Nếu Steiner phản công,
mọi chuyện sẽ êm xuôi thôi.
-
Thưa Quốc trưởng...
-
Steiner...
-
Steiner không có đủ quân số cần thiết.
-
Cuộc phản công là không thể.
-
Những người này ở lại đây:
Keitel, Jodl, Krebs và Burgdorf.
-
Đó là mệnh lệnh.
Steiner phải phản công.
-
Sao các anh dám chống lệnh tôi?
-
Chuyện này rồi sẽ đi tới đâu?
-
Tất cả đều dối trá. Kể cả lính SS.
-
Các tướng lĩnh các anh chỉ là lũ hèn nhát.
-
Xin đừng nói vậy, thưa...
-
Một lũ hèn nhát, phản nghịch và bất tài.
-Quốc trưởng, xin ngài đừng lăng mạ họ.
-
Tướng lĩnh các anh chỉ là
đồ cặn bã trong số nhân dân Đức.
-
Chẳng còn chút thanh danh nào cả.
-
Các anh tự cho mình là tướng
vì đã học vài năm trong trường quân sự...
-
...nơi các anh chỉ biết dùng dao và dĩa.
-
Mấy năm qua, quân đội đã ngăn trở
chiến thắng của tôi.
-
Còn các anh thì chống lại tôi.
-
Đáng lẽ tôi nên...
-
...tử hình tất cả tướng lĩnh cấp cao.
Như Stalin từng làm.
-
Bản thân tôi
chưa từng học qua trường quân sự.
-
Nhưng cũng đã chinh phục được cả Châu Âu.
-
Toàn một lũ phản bội.
-
Tôi đã bị phản bội ngay từ đầu
mà không hề biết.
-
Đây là sự phản bội
cả dân tộc Đức.
-
Nhưng lũ phản bội sẽ
phải trả nợ bằng máu.
-
Chúng sẽ chết
trong chính vũng máu của mình.
-
Bình tĩnh, Gerda.
-
Mọi mệnh lệnh của tôi
bây giờ đều bị phản bác.
-
Làm sao tôi có thể
chỉ huy nơi này nữa đây?
-
Tất cả đã hết.
-
Chúng ta đã thua.
-
Nhưng nếu các anh
nghĩ rằng tôi sẽ rời Berlin...
-
...thì nhầm rồi,
Tôi thà tự bắn vào đầu mình còn hơn.
-
Các anh muốn làm gì thì làm.
-
Quốc trưởng định tự vẫn thật sao?
-
Cô Junge, cô Christian.
-
Chuẩn bị đi, máy bay sẽ
đưa các cô về phía nam.
-
Tất cả đã hết rồi.
-
Hết thật rồi.
-
Ngài biết là em sẽ ở lại mà.
Ngài không thể bắt cả em đi được.
-
Tôi cũng sẽ ở lại, thưa Quốc trưởng.
-
Giờ thì sao?
-
Đã tới lúc dừng cuộc chơi rồi.
-
Anh muốn chúng ta ngừng chiến đấu?
Thật không thể tưởng tượng được.
-
Quốc trưởng không muốn chúng ta đầu hàng.
Chuyện tháng 11 năm 1918 sẽ không bao giờ lặp lại.
-
Nhưng ông ấy không còn thiết gì nữa.
Ông ấy đã nói: 'Các anh muốn làm gì thì làm'.
-
Không ai có thể thay ngài.
Ngài luôn là Quốc trưởng.
-
Quốc trưởng chỉ hơi sốc thôi.
Ngài sẽ tỉnh táo lại.
-
Vậy thì tốt.
Rồi sau đó thì sao?
-
Không thể đầu hàng. Đó chắc chắn
không phải là điều Quốc trưởng muốn.
-
Chúng ta đều nợ ngài.
-Đừng mơ tưởng nữa.
-
Chúng ta phải hành động ngay bây giờ
nếu không tất cả sẽ quá muộn.
-
Anh chỉ biết lo cho bản thân mình.
-Cẩn thận lời nói của anh đấy.
-
Chết tiệt.
-
Chúng ta sẽ không bao giờ
sống sót ra khỏi đây. Tất cả đã kết thúc rồi.
-
Chỉ còn phải đợi thôi.
-
Ngay cả Quốc trưởng cũng suy sụp rồi.
Chúng ta sẽ ra sao đây?
-
Có người nói rằng có một đường hầm
đi từ đây xuyên qua chiến tuyến của địch.
-
Sao cô lại nói rằng
mình sẽ ở lại với Quốc trưởng?
-
Tôi không rõ.
Sự thực là như vậy.
-
Pháo ngừng bắn rồi.
Chúng ta đi dạo chút đi.
-
Traudl.
-
Nhìn này.
-
À, tôi cần hút một điếu thuốc.
-
Thôi, chúng ta xuống dưới nào.
-
Họ tới từ đâu thế?
-Họ đều là lính tân binh.
-
Họ cần phải tránh xa chỗ này.
-
Họ dưới quyền chỉ huy của tướng Goebbels.
-
Tôi muốn họ mau rời khỏi đây.
Điên cả rồi.
-
Tôi sẽ chịu trách nhiệm.
-
Tôi nghĩ chúng ta đi sai đường rồi.
-Tuyệt đấy.
-
Dừng lại.
-
Dừng lại. Ở yên tại chỗ.
-
Đứng yên đấy.
-À, người Đức.
-
Cứu với, họ muốn giết chúng tôi.
-Chuyện này là thế nào?
-
Đó là lính Greifkommando.
-Đùa sao?
-
Dừng tay lại.
Hãy để họ đi.
-
Sao thế? Anh không
có quyền gì ở đây.
-
Những người này chỉ chạy thôi.
Những kẻ phản bội phải bị giết.
-
Họ già rồi. Anh
không được làm thế.
-
Ai dám ngăn tôi chứ?
Ông sao?
-
Thôi đi.
Đủ rồi đấy.
-
Bỏ qua đi.
-
Người đàn ông
này là bác sĩ.
-
- Anh mổ được không?
- Đẻ xem sao đã.
-
Đừng để bọn trẻ
mang nhiều đồ chơi.
-
Không cần nhiều đồ ngủ đâu.
-
Thưa ngài Goebbels...
-
Vợ và các con tôi sắp tới đây,
Cô có thể trông chúng một chút chứ?
Cám ơn.
-
Brigade Hitler.
Tôi có thể làm gì đây?
-
Lính tân binh sẽ là miếng
mồi ngon cho Liên Xô.
-
Họ không có kinh nghiệm
trận mạc cũng không có vũ khí tốt.
-
Họ sẽ chiến đấu tốt
với niềm tin vào sự phục hưng chế độ.
-
Thưa ngài, nếu
không ngăn chặn chuyện này
-
Cái chết của
họ sẽ là vô nghĩa.
-
Tôi không thương hại họ.
-
Tôi nhắc lại:
Tôi không thương hại họ.
-
Đây là vận mệnh đã định sẵn với họ.
-
Nhiều người có thể ngạc nhiên
vì điều đó, nhưng nó là sự thật.
-
Chúng ta không ép họ đứng ngoài cuộc chiến.
Mạng sống của họ đã uỷ thác cho chúng ta.
-
Lúc này họ phải
làm nghĩa vụ của họ.
-
Eva, cô phải rời bỏ Quốc trưởng thôi.
-
Đừng ngốc nữa.
Đây là chuyện giữa
sự sống và cái chết.
-
Sao anh có thể nói như vậy?
Anh đang ở đâu?
-
Tôi không muốn
chết tại Berlin.
-
- Chị tôi biết anh ở đâu không?
- Hãy suy nghĩ kĩ đi, tôi sẽ gọi lại sau.
-
Này phòng các
cháu bên phải đấy.
-
Chờ đã nào.
-
Chào bà Goebbels.
Rất vui gặp cô, cô Junge.
-
Xếp hàng lại nào các con,
-
Helga, tới xếp hàng nào.
-
Chúng ta sẽ chỉnh đốn trang
phục lại và đi chào mọi người.
-
Các con còn nhớ
bài hát đó không?
-
Nếu muốn tự tử, cách tốt nhất là
bắn vào miệng mình, hộp sọ sẽ vỡ ngay...
-
Các cô sẽ không cảm thấy
gì cả và sẽ chết ngay lập tức.
-
Em muốn khi chết mình
vẫn đẹp. Em sẽ dùng thuốc độc.
-
Ít ra cách này cũng
không đau đớn gì cả.
-
Làm thế cũng tốt.
-
Thuốc độc sẽ làm tên liệt hệ thống
thần kinh và hô hấp.
-
Chỉ vài giây thôi.
-
- Tôi cũng có chứ, thưa Quốc trưởng?
- Tôi cũng thế.
-
Himmler vốn đã đưa
cho tôi những viên thuốc độc.
-
Cám ơn.
-
Lẽ ra tôi nên tặng các cô
món quà dễ thương hơn.
-
Berlin, 23 tháng 4 năm 1945.
-
Chị kính yêu, em xin lỗi
vì viết cho chị điều này.
-
Nhưng em phải viết vì
không còn thời gian nữa.
-
Trước tiên em muốn báo cho chị:
Hermann không ở với chúng em nữa.
-
Em chắc chị
sẽ gặp lại anh ta.
-
Anh ta sẽ tới
đâu đó trong vùng Bavaria.
-
Quốc trưởng đã mất hết
hi vọng cứu đất nước ta rồi.
-
Con trai yêu quý,
mẹ không biết con có
nhận được lá thư này không.
-
Có lẽ ai đó sẽ cho
phép mẹ gởi tới con
lời chúc cuối cùng này.
-
Mẹ đã chống lại
ý định của cha.
-
Chủ nhật vừa qua, Quốc trưởng
muốn giúp mẹ trốn đi.
-
Nhưng con hiểu mẹ mà.
Chúng ta có chung một dòng máu anh hùng.
-
Mẹ không muốn nghĩ về
tương lai, mẹ muốn chúng ta tiếp tục tin tưởng...
-
...để làm cho cuộc sống đẹp hơn.
-
Sau khi Quốc trưởng mất đi
Chủ nghĩa xã hội sẽ xâm chiếm đất nước ta.
-
Đó là lý do tại sao
mẹ đem các em con tới đây.
-
Chúng quá đáng yêu nên
mẹ không thể để chúng sống trong xã hội cộng sản.
-
Chúa chắc chắn sẽ tha thứ
cho hành động này của mẹ.
-
Em sẽ đeo chiếc
vòng cẩm thạch...
-
Khi em ra đi, em muốn
chị sẽ đeo nó.
-
Thật không may, chiếc
đồng hồ kim cương của em
đang ở chỗ thợ sửa đồng hồ...
-
Em có ghi kèm địa chỉ phía
dưới, chị có thể đến lấy lại.
-
Em muốn chị nhận món quà này.
-
Hãy nhận lấy chiếc
vòng có mặt ngọc.
-
Đó là món quà sinh nhật
của Quốc trưởng tặng em.
-
Em còn nợ ít tiền của
công ty Heise.
-
Nợ cũng nhiều
nhưng không tới 1500.
-
Tất cả những gì của Quốc trưởng
đều sẽ bị tiêu hủy hết.
-
Em cũng gởi cho chị
thức ăn, thuốc, cafe.
-
Thuốc lá dành cho Mandi
Thuốc lá sợi cho cha, chocolate cho mẹ.
-
Em nghĩ thế là đủ.
-
Chị, em mong
chị sẽ hạnh phúc.
-
Em chắc chắn chị
sẽ được gặp lại Hermann.
-
Chúc chị luôn thắm
thiết như xưa...
-
Em của chị.
-
-
Này, Keitel tôi
muốn ông rời đi tối nay.
-
Hãy tới Dnitz và
lãnh đạo quân đội tại đó.
-
Mọi chuyện sẽ
phải bắt đầu lại.
-
Tôi không hiểu.
-
Chúng ta không còn mỏ
dầu nào cả. Thật thê thảm.
-
Nó làm mọi nỗ lực
của chúng ta đều không thực hiện được.
-
Khi mọi chuyện ở đây được
giải quyết, chúng ta sẽ khôi phục lại các mỏ dầu.
-
Còn hỏi gì không?
Không, thưa Quốc trưởng.
-
Chúc chuyến đi thuận lợi.
-
Thưa Quốc trưởng, thể theo
nguyện vọng muốn ở lại Berlin của ngài...
-
Liệu ngài có đồng ý
cho phép tôi lãnh đạo quân đội sau này?
-
Nếu tôi không nhận được
hồi báo trước 10h tối nay.
-
Tôi sẽ xem như ngài không
còn khả năng lãnh đạo nữa.
-
Vậy tôi sẽ thay ngài
tiếp tục điều hành đất nước chúng ta.
-
Hành động này là mưu phản.
-
Những lo lắng của Goring
không phải là phi lý.
-
Nếu hệ thống liên lạc
của chúng ta thất bại...
-
Chúng ta sẽ bị cô lập
với bên ngoài thế giới.
-
Chúng ta không thể
phát đi lệnh nào được nữa.
-
Tôi nghĩ Goring muốn
chộp lấy cơ hội này.
-
Tôi chưa bao giờ tin hắn và
bè lũ của hắn ở Obersalzberg.
-
Tất cả chỉ là dối trá.
-
Kẻ thua cuộc.
-
Kẻ tự phụ, lười biếng.
-
Hắn dám nói ta
không còn khả năng lãnh đạo sao?
-
Chào cô.
-Chào anh, anh vào Berlin
bằng cách nào vậy?
-
Thật không dễ dàng gì, tôi cần
nói chuyện với Quốc trưởng.
-
Nếu tôi là ông,
tôi sẽ chờ một chút.
-
Không quân Đức
dưới sự chỉ huy của hắn đã ra thế nào?
-
Chỉ nguyên chuyện đó,
đã đủ để hắn bị hành hình.
-
Những kẻ như hắn
làm thối nát cả quốc gia.
-
Và lúc này đây.
-
Hắn đã phản bội ta.
-
Phản bội chính ta!
-
Ta muốn tước
hết quyền hành của Goring.
-
Nếu ta không sống sót
khỏi cuộc chiến này...
-
Hắn phải bị hành
hình ngay lập tức.
-
Chuyện gì sẽ xảy ra cho
chúng ta, còn hi vọng nào không?
-
Cô Junge, hãy đi
trước khi quá trễ.
-
Quốc trưởng muốn ở lại,
chúng tôi không thể bỏ rơi ngài.
-
Quốc trưởng không cần
ai ở lại cả.
-
Nhưng vợ chồng ngài Goebbels
và lũ trẻ cũng đang ở đây mà.
-
Vậy...những đứa bé đó sẽ....
-
Tôi luôn tin sẽ có...
-
Một lối thoát nào đó...
-
Vào đi.
-
Albert. Chào anh.
-
Cô bị sốt đấy.
-
Albert, tôi không còn
chịu đựng được nữa.
-
Sao cô không ra đi
cùng những đứa trẻ, Magda?
-
Đi đâu bây giờ?
-
Tôi có thể sắp xếp đưa
cô tới Schwanenwerder.
-
Cô có thể lẩn trốn tới khi
mọi chuyện qua đi.
-
Sẽ không lâu đâu.
-
Tôi đã nghĩ kỹ rồi.
-
Những đứa trẻ sẽ không thể
lớn lên nếu không có quốc gia.
-
Nhưng bọn trẻ có
quyền được sống.
-
Nếu quốc gia chết đi, thì
không còn tương lai nào cả.
-
Tôi không tin
cô lại muốn thế.
-
Thôi đi đi.
-
Mời vào.
-
Tôi biết anh sẽ tới mà.
-
Anh sẽ không
rời bỏ Quốc trưởng.
-
Tôi tới tạm biệt ngài
Quốc trưởng. Tôi sắp về Hamburg.
-
Dĩ nhiên anh
phải về nhà rồi, ngồi đi.
-
Tôi đã dùng những
thứ đồ anh thiết kế này.
-
Tôi không thể bỏ nó lại.
-
Chắc suốt ngày nay
anh không ăn rồi.
-
Phải.
-
Thật quan trọng
vì anh đã tới.
-
Quốc trưởng sao vậy?
-
Gần đây Quốc trưởng nghĩ
anh cũng chống lại ngài.
-
Tôi luôn nói anh sẽ tới
và thế là anh cũng đã tới.
-
Tôi nghĩ Quốc trưởng thích anh
khuyên ngài ở lại Berlin.
-
Tôi cũng nghĩ
đó là cách tốt nhất.
-
Anh biết không...
-
Có thể hơi khó tin...
-
Nhưng tôi rất hạnh phúc
khi ở đây. Tôi không sợ.
-
Anh đã tới
Chào Quốc trưởng. Tôi...
-
Tốt lắm.
-
Ngồi đi nào.
-
Tôi có kế hoạch rất tuyệt
cho nước Đức và Thế giới.
-
Không ai hiểu tôi ngay cả người
đồng chí cũ của tôi trong quân đội.
-
Chúng ta từng có nhiều cơ hội.
Cả thế giới đã là của chúng ta.
-
Thật quá trễ.
-
Tôi nghĩ ít nhất chúng ta cũng hãnh diện trong
cuộc chiến chống người Do Thái.
-
Để tạo nên một không
gian sinh tồn mới.
-
Sau khi chuyện đó được giải quyết...
-
...sẽ là một
hoà bình vĩnh cửu...
-
Nhưng tất cả không còn nữa...
-
Nếu nhân dân của tôi không
chịu đựng được thách thức này.
-
Tôi sẽ không hề chảy
một giọt nước mắt nào.
-
Họ xứng đáng
nhận được điều đó.
-
Đây chính là số mệnh của tất cả.
-
Trong nhiều tháng...
-
Tôi cần nói
với ngài điều này...
-
Trong nhiều tháng tôi đã không làm
theo yêu cầu hủy diệt đất nước của ngài.
-
Tôi không chỉ làm lơ mà còn cố ngăn nó xảy ra.
-
Tôi có thể nói
với ngài rằng...
-
Bản thân tôi luôn hướng về ngài,
luôn tin tưởng vào ngài.
-
Vì thế anh ra đi sao?
-
Tốt lắm.
-
Tạm biệt.
-
Mọi điều tốt lành
sẽ tới với ngài.
-
Chúc các anh ngon miệng.
-
Peter.
-
Ổn rồi, con trai.
-
Con nó bị sốt.
-
Phải, nhưng nó vẫn còn sống.
-
Hai người làm tôi tin rằng lòng can đảm
và trung thành vẫn còn tồn tại trên thế giới này.
-
Tướng quân Greim và cô Reitsch đó sao?
May thay...
-
Hai người đã đến
được đây mà không bị tổn hại gì.
-
Ngồi đi.
-
Chúng tôi đã băng qua
lửa đạn của địch để đến Gatow.
-
Nhưng từ đó, chúng tôi không
thể tiếp tục đi vì quá nguy hiểm
-
Vì thế, chúng tôi đã bay trên
một chiếc Fieseler Storch..
-
Và đáp xuống cách đây vài trăm mét.
-
Trước khi hạ cánh quân Nga đã tấn công chúng tôi.
-
Tướng Von Greim tôi chỉ định
ông là sĩ quan chỉ huy tối cao.
-
đồng thời tôi thăng chức
cho ông, tướng Feldmarschall.
-
Một trách nhiệm nặng nề
đặt trên vai của ông đấy.
-
Ông sẽ phải xây dựng lại
phòng tuyến của Luftwaffe từ đống tro tàn.
-
Đã xảy ra quá nhiều sai xót.
Phải tàn nhẫn lên.
-
Ở đời này không
được phép yếu đuối.
-
Người ta gọi điều này là
thứ tín ngưỡng ngốc nghếch.
-
Nhưng lòng nhân đạo là một tội ác bất diệt.
Cảm thông với lòng nhân đạo...
-
..Là phản bội lại tự nhiên.
-
Sức mạnh chỉ thuộc về người chiến thắng,
còn những kẻ yếu đuối luôn bị huỷ diệt.
-
Hãy trung thành với điều luật này.
Tôi không bao giờ có lòng nhân đạo.
-
Nó đã là luật rồi.
-
Tôi luôn luôn tàn nhẫn
khi đối mặt với nội tâm...
-
Mâu thuẫn từ những chủng tộc
khác nhau và chúng ta chỉ còn một cách..
-
là tiêu diệt những kẻ thuộc đẳng cấp thấp...
-
Phải giết đi cả
những kẻ dư thừa trong xã hội...
-
Đó mới là điều đúng đắn.
-
Himmler hôm nay đã
chính thức đầu hàng...
-
các lực lượng đồng minh.
-
Theo đài Count Bernadotte...
-
..Một đài phát thanh ở Anh.
-
Himmler! Himmler
của ta đó sao?
-
Kẻ trung thành nhất trong
những người trung thành của ta...
đó là sự phản bội tồi tệ nhất.
-
Goring thì bị mua chuộc,
Chắc chắn là thế.
-
Speer thì suy nghĩ như
một nghệ sĩ nhạy cảm, số còn lại cũng thế...
-
Nhưng còn Himmler!
Hắn bị mất trí rồi sao?
-
Hắn đã bảo
họ là tôi bị bệnh nặng...
-
có khi đã chết rồi...
-
Hãy để tôi ở lại với Ritter
Von Greim và Frulein Reitsch.
-
Và gọi luôn Fegelein.
Thưa, chúng tôi không biết anh ta ở đâu.
-
Gì thế? Anh ta là trợ lý
của Himmler mà, anh ta
phải luôn ở đây chứ.
-
- Chúng tôi đã không thấy
anh ta mấy ngày rồi. - Tôi muốn
anh ta báo cáo ngay lập tức.
-
Xin ở lại đây, Tiến sĩ.
-
Cô và tướng Greim phải đi.
-
Nói với Donitz phải tìm
mọi cách để trừng phạt
cho bằng được Himmler.
-
Chúng tôi quyết theo
ngài dù có phải chết.
-
Cám ơn về lòng trung thành của hai người.
-
Nhưng Himmler phải chết
Hắn ta đã phản lại chính tôi...
-
Hắn không thể tồn tại trong
chính phủ của tôi lâu hơn được nữa.
-
Quốc trưởng...
-
Ông có nghĩ là tôi sẽ
ngồi và chờ bọn chúng lật đổ ?
-
Chúng đã giăng bẫy tôi, tôi đã cho
chúng quá nhiều quyền...
-
Chúng nghĩ là chúng đã thắng...
-
Nhưng rồi chúng sẽ phải trả giá...
-
Dnitz đang huy động quân đội ở phía
Bắc, còn Kesselring đang ở phía Nam.
-
Chúng ta sẽ bao vây
kẻ thù và tiêu diệt chúng.
-
Từ Prague, ba đội quân
sẽ tấn công bọn Nga.
-
Tôi không biết là chúng ta
vẫn còn quá nhiều quân đội như thế...
-
Tôi chắc chắn là anh
sẽ sớm có 1000 máy bay
phản lực hiện đại nhất...
-
Tất cả sẽ theo sự bố trí của anh.
-
Sẵn sàng chiến đấu một lần nữa...
-
Tôi phải thán phục
trước tài lược của ngài.
-
Chào Quốc trưởng.
-
Anh cũng yêu cầu
được rời Berlin sao?
-
Thưa quốc trưởng,
như ngài biết đấy
Tất cả các cơ sở y tế...
-
Đã rơi vào tay SS và
Himmler đã rời Berlin.
-
Himmler là một kẻ phản bội.
Hắn sẽ không thoát
được sự trừng phạt đâu.
-
Thưa quốc trưởng, là một chỉ huy SS
Tôi không muốn ở lại đây nữa.
-
Yêu cầu được rời khỏi Berlin
của anh không được chấp thuận.
-
Nhưng còn gia đình tôi...
-
Nếu như quân Nga tìm thấy tôi...
Tôi phải đi.
-
Anh không làm gì sai trái cả.
-
Những thế hệ sau sẽ phải
biết ơn anh vì những cống
hiến của ông với nền y học.
-
Tôi sẽ nhận
Mọi trách nhiệm cho anh.
-
Chúng ta sẽ nói
về chuyện này sau.
-
Thưa, vẫn chưa
tìm thấy Gruppen Fegelein.
-
Sao cơ, anh vẫn chưa
tìm ra Fegelein hả?
-
Tiếp tục tìm đi.
Tôi cần nói chuyện
với anh ta ngay lập tức.
-
Nếu anh ta rời đi giống như
kẻ đào ngũ ấy, đó sẽ là hành động phản quốc.
-
Đem Fegelein về cho tôi.
-
Fegelein. Fegelein.
-
Ba ơi, sao ba lại mặc
quân phục ngày chủ nhật thế?
-
- Ernst, có chuyện gì sao?
- Không.
-
Cám ơn.
-
Brigitte đói quá rồi.
-
Llse, con nên ăn
một chút cho no đi.
-
- Cám ơn mẹ.
- Của con đây.
-
Cám ơn mẹ.
-
Gì thế?
-Gruppen, anh đã bị bắt.
-
- Cái gì?
- Anh bị nghi ngờ đã đào ngũ.
-
Mặc đồ vào và
theo chúng tôi.
-
Lục soát phòng đi.
-
Để tôi yên, các anh
không được lệnh bắt tôi.
-
Anh đã ra lệnh xử tử
Hermann phải không?
-
Không còn nghi ngờ gì nữa.
hắn ta muốn bỏ trốn.
-
Sao lại như vậy?
Mọi thứ còn chưa rõ ràng mà.
-
Hãy nghĩ đến người chị
gái tội nghiệp của em,
chị ấy đã có thai với Hermann.
-
Hắn đã cộng tác với Himmler
Hắn là kẻ phản bội.
-
Không thể tha thứ cho
những kẻ phản bội, không
được khoan dung với chúng.
-
Hắn sẽ bị xử ở
toà án quân sự.
-
Có cần thiết phải
làm như thế không?
-
Đó là điều anh muốn.
-
Anh là Quốc trưởng mà.
-
Nói đi.
-
Thưa, quân Nga đang tiến
đến ngày càng nhiều.
-
Lực lượng dự trữ không còn,
hơn nữa những tiếp tế từ không quân cũng bị cắt đứt.
-
Đạn dược cũng
đang cạn dần.
-
Ở phía Bắc,
quân Nga đang ở ngay trước chúng ta.
-
Phía Đông: Lustgarten
Phía Nam: Potsdammer Platz.
-
Phía Tây: cách Tiergarten
khoảng 400 mét.
-
- Anh có thể cầm cự được bao lâu?
- Tối thiểu là hai ngày, thưa Quốc trưởng.
-
- Bao gồm luôn khu vực
chính phủ chứ? - Vâng.
-
Là một người lính, tôi nghĩ
nên sơ tán quân đội khỏi Berlin.
Nó đã bị bao vây.
-
Cuộc chiến ở Berlin đã cướp đi
20 ngàn mạng sống của chúng ta.
-
Đó là nghĩa vụ của họ.
-
Điều anh nghĩ thật điên
khùng, thật lố bịch.
-
Hãy nghĩ về hàng ngàn
người đang bị tổn thương, chúng
ta không thể giúp họ.
-
Thưa Quốc trưởng, những mệnh lệnh
đã được thảo sẵn, chỉ cần ngài ký vào.
-
Quốc trưởng không thể
làm điều mất tự trọng ấy.
-
Ngay khi có dấu hiệu
chúng ta phục hồi...
-
Tôi sẽ cho phép họ rời khỏi nơi đây.
-
Còn nếu không, tôi sẽ ở lại đây...
-
Và chờ cho
đến khi tất cả kết thúc.
-
Wenck đang tiến tới với sư đoàn 12.
Anh ta sẽ phản công...
-
..Và giáng cho quân
Nga một đòn trí mạng...
-
Quân đội của Wenck rất xuất sắc
Hãy gởi một bức điện tín cho Keitel.
-
Lập tức báo cáo cho tôi:
Một là Wenck đang ở đâu?
-
Hai là khi nào chúng
ta phản công?
-
Ba là sư đoàn số 9 ở đâu?
4 là sư đoàn số 9 sẽ tấn công thế nào?
-
Hãy chờ xem, thưa các ngài
Dự đoán của tôi sẽ đúng thôi.
-
Wenck sẽ đến.
-
Wenck sẽ đến.
-
Tôi muốn biết là Wenck có thể
giúp chúng ta hay không.
-
Số lượng nhỏ kỵ binh của Wenck
sẽ không thể làm được điều gì...
-
-Cuộc phản công không thể xảy ra.
-
Thế thì tại sao anh không
nói với Quốc trưởng điều đó?
-
Anh nghĩ ngài không biết điều đó sao?
Nhưng ngài không bao giờ chấp nhận đầu hàng
-
Và chúng ta cũng sẽ như thế, tôi
đã nghĩ kĩ điều này rồi.
-
Tránh ra.
Tôi phải đi.
-
Dừng lại ở đây.
-
Chào Quốc trưởng.
-
Tôi xin lỗi.
Tôi buồn ngủ quá.
-
Có phải cô mới dỗ cho những
đứa trẻ đi ngủ hả?
-
Ghi tốc ký một
bài diễn văn giúp tôi.
-
Ý chí điều hành
chính quyền của tôi...
-
Hơn 30 năm
đã vượt qua tất cả...
-
Từ khi tôi xây dựng một hệ thống
quốc phòng như một đội quân tình nguyện...
-
Trong suốt thế chiến thứ nhất.
-
Suốt 30 năm qua tôi đã học
được từ cách nghĩ, cách làm.
-
Vượt ra khỏi tình thương
và lòng trung thành của
những người xung quanh tôi.
-
- Xin lỗi vì tới trễ, nhưng pháo bắn rát quá
- Mời ngồi.
-
Những thế kỷ sẽ trôi qua...
-
Nhưng từ những tàn tích
của thành phố và những
vật kỷ niệm của chúng ta...
-
Tất cả sẽ sống lại...
-
Chân lý của chúng ta sẽ còn sáng mãi:
-
Tiêu diệt lũ Do thái và
những bè lũ đi theo chúng.
-
Gì vậy, bộ trưởng Herr?
-
Cô có biết không, Quốc trưởng
vừa yêu cầu tôi rời khỏi đây.
-
Ngài đã
ra lệnh như thế...
-
Tôi chưa từng bác bỏ một
mệnh lệnh từ Quốc trưởng...
-
Nhưng tôi sẽ bác bỏ lệnh này
Tôi sẽ ở lại đây với ngài cho tới phút cuối...
-
Xin lỗi vì làm phiền, cô Junge...
-
Tôi chỉ muốn giãi bày tâm can mình.
-
Tôi đang đánh lại
bải diễn văn của Quốc trưởng.
-
Tốt.
-
Tôi hiểu,
Tôi sẽ quay lại sau.
-
Quốc trưởng, Chiếu
theo luật lệ về chủng tộc...
-
ngài có phải
là dòng dõi Aryan thuần chủng?
-
Vâng
-Tôi có thể xem chứng
minh thư của ngài không?
-
- Ông đang nói chuyện
với Quốc trưởng đấy.
- Được rồi, tiếp theo.
-
Và bà, bà Braun, có phải
bà thuộc dòng dõi Aryan không?
-
Như vậy là tốt rồi.
-
Bây giờ tôi hỏi ngài:
Có phải ngài muốn...
-
Nhận Eva Braun hiện đang
ở đây, là vợ ngài không? -Vâng
-
Và bà, Eva Braun nhận
ngài Hitler, Adolf Hitler.,,
-
Là chồng bà phải không?
- Vâng
-
Sau đây tôi xin tuyên bố
hai người là vợ chồng.
-
Tôi cần 2 người giúp một tay.
-
Cậu sẽ ổn thôi.
-
- Anh phải đi đến
chỗ Quốc trưởng ngay.
- Bây giờ sao?
-
- Chúng ta sẽ cầm cự được bao lâu?
- Thưa, 20 giờ, hoặc không đến.
-
Quân Nga đã bao vây mọi ngả.
Một lúc nữa, chúng ta sẽ bị ép đến cùng.
-
Anh biết đấy, Mohnke.
Tây phương rồi sẽ suy tàn...
-
Chúng sẽ chịu thua
những người đến từ phía Đông thôi.
-
Chúc anh may mắn. Cám ơn.
-
Sẽ không chỉ có chúng ta
thất bại dưới tay quân Nga đâu.
-
Thưa, diện tín từ Keitel vừa gửi tới.
-
1. Quân đội của Wenck đã bị
chặn đứng tại Schwielowsee.
-
2. Sư đoàn 12 không
thể tiếp tục tấn công Berlin.
-
3. Sư đoàn 9 đã
hoàn toàn sụp đổ.
-
Chúng ta sẽ làm gì khi đạn
dược dự trữ được sử dụng hết.
-
Tôi sẽ không đầu hàng.
Không bao giờ.
-
Tôi cấm ông và những
quân nhân khác đầu hàng.
-
Nghe này, Gunsche.
Tôi và vợ tôi muốn giao
phó một chuyện cho anh.
-
Tôi không muốn thi hài của tôi
bị quân đội Nga đem ra trưng bày.
-
Tôi không muốn họ bắt
được tôi dù sống hay chết.
-
Tôi muốn được hỏa thiêu và
không bao giờ bị tìm thấy.
-
Gunsche. Tôi
muốn anh hứa với tôi...
-
Anh sẽ hoàn thành
những gì được tôi giao phó chứ?
-
Thưa quốc trưởng...
-
Đây là một mệnh lệnh đáng sợ
Nhưng tôi sẽ cố gắng hoàn thành.
-
Kempka.
-Erich, tôi cần 200 lít xăng.
-
Anh điên à?
Tôi kiếm ở đâu ra?
-
Tìm trong những chiếc xe ô tô ấy.
-
- Lượng xăng ấy dùng để làm gì?
- Tôi không thể nói được.
-
Dậy thôi, Quốc trưởng
muốn gặp chúng ta.
-
Để tôi lên nói với
Quốc trưởng anh không được khỏe.
-
Chỉ là vấn đề
phổi của tôi thôi.
-
Chẳng bao lâu nữa
tôi cũng sẽ chết thôi.
-
Xin phép, phu nhân.
-
Lối này.
Giáo sư Herr.
-
Xin chờ một lát.
-
Xin lỗi.
-
Thứ lỗi vì đã làm gián đoạn
công việc của các bạn.
-
Quốc trưởng, xin hãy giữ gìn sức khỏe
cho chiến thắng sau cùng...
-
Để lãnh đạo chúng tôi và
chúng tôi luôn theo ngài!
-
Đi thôi.
-
Ngồi đây đi đã.
-
Thôi nào. Uống đi.
-
Ngoài chè chén ra, chúng
ta chẳng còn gì để làm nữa.
-
Thế cũng tốt trong thời
điểm chán ngán này.
-
- Chúng tôi ngồi được chứ?
- Mời, bà Frulein...
-
Frau... xin hãy gọi
tôi là bà Frau Hitler.
-
Đừng lo, không có chuyện gì đâu.
-
Tiếc là chúng ta không
thể ra ngoài được nữa.
-
Trừ khi bà muốn
chết như một vị anh hùng thời xưa.
-
Fritz, đừng nói vớ vẩn nữa!
-Vâng, xin tuân lệnh quí ngài.
-
Mau nấp đi.
-
- Anh làm gì ở đây?
- Tôi phải báo cáo với Quốc trưởng...
-
Không cần nghiêm chỉnh
như thế nữa đâu. Ngồi xuống đi.
-
Uống đi.
-
Để tôi giới thiệu,
bà Frau Hitler.
-
Anh còn quá trẻ, sẽ còn
nhiều vinh quang phía trước,
anh hãy tự hào về điều đó.
-
Thứ lỗi. Tôi phải đi đây một chút...
-
Anh hãy dùng phòng
vệ sinh của chúng tôi.
-
Nếu tay chúng ta run thì
đạn sẽ không bắn trúng đích.
-
Vì thế đầu độc là biện
pháp hữu hiệu tốt nhất.
-
Khi ngài cắn những viên thuốc
Thì cũng như người ta bóp cò súng thôi.
-
Sẽ diễn ra nhanh chóng chứ?
-
Vâng, chất độc sẽ bắt đầu
ngấm sau 1 hoặc 2 giây.
-
Tornow, đi theo tôi.
-
Ngoan nào, Blondi.
-
Cô biết đấy,
cô Junge. Tôi quá hiểu Quốc trưởng...
-
Tôi đã sống với
chồng tôi hơn 15 năm...
-
Nhưng đôi khi tôi lại cảm giác là
mình chẳng biết gì về ông ấy cả.
-
Cho dù ông ấy cũng hay
thích được trò chuyện...
-
Tôi đã quyết định về Berlin với ngài.
Nhưng bây giờ mọi chuyện thật tồi tệ...
-
Bây giờ Quốc trưởng chỉ toàn nói
về những bữa ăn, về con chó Blondi..
-
Tôi ghét con Blondi...
-
Đôi khi tôi còn đá nó một cái
và ngài tức giận cả với tôi...
-
Tôi nghĩ Quốc trưởng không
muốn ai biết rõ về mình...
-
Ngài là người sống nội tâm...
-
Nhưng ...đôi khi ngài còn thốt
lên những lời lẽ khiếm nhã ...
-
Có khi vì thế mà
ngài mới là Quốc trưởng?
-
Thôi nào, hút thuốc đi.
-
Tôi rất thương chị.
-
Chị còn nhiều việc phải lo
nhưng vẫn cố gắng ở lại đây.
-
Cô Junge, hãy
lấy chiếc áo khoác này.
-
Tôi thích những phụ nữ hợp
thời và tôi muốn cô cũng thế.
-
Thật tuyệt,
Cám ơn chị.
-
Tôi không biết mặc
nó lúc nào và ở đâu nữa...
-
Đừng như vậy,
hãy cố thoát ra khỏi đây.
-
Hứa với tôi nhé.
-
Cám ơn cô về bữa ăn,
Frulein Manziarly, rất ngon.
-
Đến giờ rồi,
đã đến lúc kết thúc rồi...
-
Quốc trưởng muốn nói
lời cuối cùng với mọi người.
-
Cô là bà mẹ can đảm
nhất của đế chế chúng ta.
-
Quốc trưởng, ngài khiến tôi
trở thành người phụ nữ
hạnh phúc nhất nước Đức.
-
Vĩnh biệt cô gái
xứ Bavaria của tôi.
-
Các cháu đang
làm gì ở đây thế?
-
Chúng cháu muốn gặp
cô Eva và ngài Quốc trưởng.
-
- Các cháu ăn gì chưa?
- Mới ăn sáng thôi ạ.
-
Ở đây nhé. Cô sẽ
đi lấy đồ ăn cho.
-
Các chiến hữu, các anh
đã nghe tin gì bên ngoài chưa?
-
Berlin đang trở thành
ngôi nhà ấm cúng của chúng ta đấy.
-
Anh Gunsche, tôi muốn
nói chuyện này với Quốc trưởng.
-
Làm ơn đi, tôi
phải nói điều này với ngài.
-
Quốc trưởng không muốn
bị quấy rầy vào lúc này đâu.
-
Xin anh, Gunsche
chỉ một lát thôi.
-
Làm ơn.
-
Thưa Quốc trưởng,
bà Goebbels muốn gặp ngài.
-
Chuyện gì thế?
-
Quốc trưởng, tôi van ngài,
hãy rời bỏ Berlin...
-
Xin đừng bỏ rơi chúng tôi...
Chúng tôi sẽ sống ra sao nếu thiếu ngài?
-
Ngay ngày mai hàng triệu
người sẽ nguyền rủa tôi.
-
Nào, đứng dậy đi.
-
Đi nào...
-
Cô Traudl, cháu thích
nghe tiếng súng nổ ngoài đó lắm.
-
Sao lại thế?
Vì chúng ta luôn an toàn trong này.
-
À, ra vậy.
-
A, súng nổ to quá!
-
Có vẻ đã kết thúc thật rồi.
-
Quốc trưởng đã ra đi.
-
Ba kìa...
-
Anh điên à? Chỉ vì lượng xăng
chết tiệt này mà bọn tôi...
-
Erich, im đi.
-
Đứng lui lại.
-
Được rồi,
tiếp tục đi.
-
Tiếp đi.
-
Không, đừng.
-
Hãy để bà cháu đi...
-
Trật tự, trật tự nào.
-
Trật tự lại đi...
-
Lối này, chúng cháu biết
lối thoát. Hãy tin chúng cháu.
-
Nhanh lên.
-
Tôi đã chạy theo quân Nga.
-
Tôi ủng hộ Bolsheviks.
-
Hãy hy vọng quân
Nga nhìn thấy cờ trắng của chúng ta.
-
Nếu mọi chuyện tốt đẹp
chúng ta sẽ được giải thoát.
-
Tướng quân, ngài định
thương lượng gì với chúng tôi?
-
Quốc trưởng
và vợ đã tự sát.
-
Chính quyền mới cho phép tôi...
-
Đàm phán hoà bình...
-
Nhằm hạn chế những tổn thất
không còn cần thiết của cả 2 phía.
-
Tướng quân, nếu ông là tôi, ông có
muốn nhượng bộ lúc này không?
-
Chính quyền của tôi sẽ không
chấp nhận đầu hàng vô điều kiện..
-
Các ông bây giờ đâu còn
sự lựa chọn nào khác nếu muốn sống sót.
-
Đầu hàng ư?
Không bao giờ
Đó là một sự sỉ nhục.
-
Nhiều năm trước, tôi đã từng
có lúc sắp chinh phục thủ đô của Nga...
-
Và tôi sẽ bảo vệ thành phố
này cho đến hơi thở cuối cùng như họ.
-
Tôi được lên làm thủ tướng
trong thời gian này...
-
Không phải là để
ký vào văn kiện đầu hàng!
-
-Chúng ta phải nghĩ tới nhân dân chứ!
-Nhưng Quốc trưởng không cho phép đầu hàng.
-
-Thật điên rồ!
-Chúng ta phải tiến hành đàm phán!
-
Thưa các ngài, tôi nhắc lại:
Tôi không đầu hàng.
-
Gửi ngay điện tín cho
tướng Zhukov!
- Tướng Zhukov?
-
- Anh đang định làm gì thế?
- Chúng ta phải đầu hàng thôi.
-
Nếu thế, tôi sẽ xử tử anh,
Quốc trưởng đã ra lệnh không đầu hàng.
-
- Khi nào thì địch tới được đây?
- Khoảng 4 tiếng nữa thôi.
-
Các con, bác sĩ
cho uống thuốc đây.
-
Nó hơi khó uống,
Nhưng sẽ rất tốt cho các cháu đấy.
-
Mỗi người uống một hớp thôi.
-
Ai uống trước nào?
-
Heide, con luôn
là đứa dũng cảm nhất mà?
-
Một ngụm nữa nhé.
-
Con thấy chưa,
Đâu có khó uống lắm phải không?
-
Giỏi lắm,
Nào, Helmut...
-
Thuốc này sẽ giúp
các cháu thấy khỏe hơn khi ở dưới này.
-
Ở đây cũng dễ chịu mà chú.
-
Tốt lắm.
-
Nào, Helga.
-
Con không muốn uống.
-
- Sao vậy? Con muốn bị ốm sao?
- Con xin mẹ.
-
Đừng khóc con.
Chẳng ích gì đâu.
-
Con phải uống thuốc.
-
Nào, Helga.
-
Thôi nào, há miệng ra đi.
- Ba ơi!
-
Ngủ ngon nhé các con.
-
Một ngày nào đó mọi
sự dối trá lừa lọc sẽ bị phanh phui...
-
Và ánh sáng sẽ
bừng lên trong màn đêm.
-
Cô thử đọc lại xem nào.
-
Một ngày nào đó mọi
sự dối trá lừa lọc sẽ bị phanh phui
và ánh sáng sẽ bừng lên trong màn đêm.
-
Hãy sửa lại một chút,
Một ngày nào đó những
lời nói dối sẽ không còn giá trị...
-
Và sự thật sẽ chiến
thắng một lần nữa.
-
Lúc đó chúng ta
sẽ đứng trên tất cả...
-
Tinh khiết...
-
và không chút vấy bẩn.
-
- Chúng ta sẽ không thoát được đâu.
- Tại sao không? Tôi sẽ thoát nơi này.
-
Làm sao chúng ta có thể
vượt qua các phòng tuyến của địch?
-
Không đâu, dù sao
tôi cũng không muốn ở lại thêm nữa.
-
- Chúng ta sẽ chết thôi.
- Đừng bi quan như thế.
-
Nếu ở lại quân
Nga sẽ bắt chúng ta.
-
- Chúc may mắn
- Cám ơn.
-
Đi, chúng ta đi thôi.
-
30/4 /1945, Quốc trưởng
đã tự sát trong hầm ngầm...
-
Vì việc này, mà ông ta
đã bỏ mặc những người
trung thành với mình.
-
Các bạn, hỡi những quân
nhân Đức đã trung thành với đất nước...
-
Tiếp tục chiến đấu và kháng cự
vì Berlin là không còn cần thiết..
-
Tất cả đã
trở nên vô nghĩa...
-
Vì thế tôi tuyên bố
ngừng bắn ngay lập tức...
-
Mỗi giờ khắc các
bạn còn chiến đấu...
-
Sẽ kéo dài thêm sự đau
khổ của người dân Berlin...
-
Theo hiệp ước mới nhất với
bộ tư lệnh tối cao Soviet...
-
Tôi ra lệnh cho các
anh lập tức ngừng bắn...
-
Tôi, Weidling, chỉ huy
bộ tư lệnh bảo vệ Berlin.
-
Nâng ly nào các ông.
-
Anh có thể đi được rồi.
-
Chiến tranh đã chấm dứt.
-
Đến lúc rồi, bác sĩ.
- Anh không nhìn thấy chúng tôi đang bận sao?
-
Hãy tới hỗ trợ chúng tôi.
-
Đến lúc tôi phải đi rồi.
-
Cám ơn, anh đã
giúp chúng tôi rất nhiều.
-
- Schidle,nhanh lên. Đi thôi
- Tôi sẽ không đi đâu cả.
-
Đi thôi.
-
Cô có sao không?
Cố lên.
-
Sturmmann Kruger
và nhóm của anh ta đã
bảo vệ được cầu Wolf.
-
Anh sẽ nhận được
huân chương danh dự.
-
Sturmmann Wagner đã
đoạt được hai bộ súng máy...
-
Vì thế nhận được
huân chương danh dự.
-
Sturmmann Rauch
dũng cảm truyền điện tín ...
-
Nhận được
huân chương danh dự.
-
Nhóm khác đang đến kìa...
-
Núp xuống mau, Miller.
-
Ai đó?
-
Tôi là người Đức.
-
Anh Hewel?
-
Lạy chúa, anh còn sống.
-
Những người khác đâu?
-
Tôi không rõ, cô Junge,
Có lẽ họ đã chết rồi.
-
Hầu hết mọi người
trong nhóm tôi đều chết.
-
Tôi không thể
đến được boongke đó...
-
Tôi muốn tự sát nhưng
tôi lại không thể...
-
Ăn chút gì đi. Còn kịp
thời gian để chết mà.
-
Anh dẫn các các cô gái đi theo.
-
Qua đây.
-
Quân Nga đã
bao vây chúng ta.
-
Cô là phụ nữ,
Có thể cô sẽ qua được, cố lên.
-
Tôi không thể đi được nữa.
-
Hãy nhớ là quân
Nga ở đằng sau ta.
-
Là phụ nữ, các cô luôn có
cơ hội. Hãy cố nắm bắt lấy.
-
Chúc may mắn.
-
Khi đi ngang
qua quân Nga...
-
Đừng nhìn thẳng vào mặt họ,
hãy nhớ điều đó.
-
Quân Nga tới.
-
Gerda, hãy đi với tôi.
Cô đi đi.
-
Tôi kiệt sức rồi.
-
Tôi sẽ ở lại
Đừng giận tôi nhé.
-
Tôi sẽ ổn thôi.
-
Thưa tiến sĩ.
-
Lính của tôi đã đầu hàng hết rồi,
cho tôi xung vào nhóm của ông nhé?
-
Quốc trưởng đã chết. Anh
còn muốn chiến đấu hả?
-
Tôi đã tuyên thệ trước Quốc trưởng.
-
Vậy hãy xin phép tướng quân đây.
-
- Quân Nga đã tới.
- Vậy sao?
-
Không có dấu hiệu kháng cự nào,
Không một ai ổ súng.
-
Như vậy họ sẽ
sớm đến đây thôi.
-
Chúng ta nên
làm gì đây?
-
- Chúng ta sẽ không đầu hàng
- Thật ra anh muốn gì?
-
Khi quân Nga đến, chúng ta
sẽ tấn công chúng.
-
- Những viên đạn sau cùng
sẽ dành cho chúng ta
- Thế thôi sao?
-
Chỉ vì lời hứa trước đây
mà chúng ta phải tự sát như vậy?
-
Chúng tôi là những sỹ quan SS,
không ai có quyền sống lâu hơn Quốc trưởng.
-
Ai đồng ý chiến đấu đến cùng?
-
- Anh muốn ngồi với tôi chút không?
- Được chứ.
-
- Anh muốn sống sót sao?
- Phải, còn anh?
-
Nhìn này...
-
Chính quốc trưởng
đã đưa nó cho tôi.
-
- Như một Huân chương cuối cùng hả?
- Có lẽ vậy.
-
Một món quà
chia tay của Quốc trưởng.
-
Ngài nói tôi sẽ tự sát bắng nó
nếu quân Nga bắt được tôi.
-
Ông ấy bắt anh hứa như vậy sao?
Tại sao vậy?
-
Có lẽ ông ấy
không muốn tôi...
-
Nói xấu gì về ông ấy sau này...
-
Nhưng với tư cách là nhà ngoại giao
ông có thể đầu hàng Đồng minh.
-
Ai sẽ được lợi nếu
như ông tự sát?
-
Họ kia rồi.
-
Đừnh bắn.
Người mình đây.
-
Chúng tôi đã đầu hàng
Cuộc chiến đã kết thúc rồi.
-
Thật sự kết thúc.
-
Quân Đức hoàn toàn đầu hàng
Vào ngày 7/5/1945.
-
Chiến tranh kết thúc vào ngày 8/5.
-
Chiến tranh đã cướp đi
hơn 50 triệu sinh mạng.
-
Sáu triệu người Do Thái đã
bị giết ở các trại tập trung.
-
Gerda Christian
đã được thả khỏi nhà tù.
-
Cô mất tại Sendoff
Vào ngày 14/4/1997.
-
Bác sĩ Schenck được
phóng thích vào năm 1953.
-
Ông mất ở Aachen
vào ngày 21 /12/1998.
-
Wilhelm Mohnke
được trả tự do 1955.
-
Qua đời tại Damp, gần Eckernfrde,
vào ngày 6/8/2001 .
-
Helmut Weidling mất tại trại tù năm 1955.
-
Werner Haase bị bắt bởi Hồng Quân.
-
Và đã chết ở trong tù năm 1945.
-
Otto Gunsche bị bắt.
-
Được trả tự do năm 1956 và
qua đời ở Lohmar, năm 2003.
-
Hanna Reitsch đã sống qua
cuộc chiến và chịu nhiều mất mát.
-
Bà qua đời vào ngày 28/8/1979.
-
Robert Rittervon Greim
Tự sát vào ngày 24/5/1945.
-
Linge and Hentschel
đều bị quân Xô viết bắt.
-
Linge được tự do năm 1955
Và qua đời năm 1980.
-
Hentschel bị bắt
năm 1949 và qua đời năm 1982.
-
Constanze Manziarly
Đã treo cổ tự sát.
-
Albert Speer bị bắt
tại Flensburg, năm 1945.
-
Bị kết án 20 năm tù
Tại tòa án Nuremberg.
-
Được thả năm 1966 và mất
ở London, năm 1981.
-
Keitel và Jodl bị kết
án tử hình tại Nuremberg.
-
Hermann Goring bị kết án tử hình.
-
Ông ta tự sát trong
xà lim ít lâu sau đó.
-
Heinrich Himmler cố
trốn thoát bằng cách cải trang.
-
Khi bị bắt
đã nuốt thuốc độc tự sát.
-
Martin Bormann và Ludwig
Stumpfeger đều tự sát.
-
Vào ngày 2/5/1945
gần Lehrter Bahnhof.
-
Rochus Misch
được thả tự do năm 1955.
-
Ông ta hiện vẫn
còn sống ở Berlin.
-
Traudl Junge được phía
Đồng minh thả tự do vì còn trẻ.
-
Cô ấy tiếp tục làm thư ký
và sống tại Munich cho tới khi mất năm 2002.
-
Điều bất ngờ và đau đớn nhất
mà tôi nghe được sau cuộc chiến...
-
Là sáu triệu người
Do Thái đã bị tàn sát...
-
Điều đó gây cho tôi một cú sốc mạnh...
-
Nhưng tôi không muốn
nhắc về quá khứ tội lỗi ấy nữa...
-
Tôi không dám
đối mặt với chính mình...
-
Tôi đã không hiểu rõ về
bản chất của cuộc chiến ấy...
-
Vào một ngày, tôi đi
ngang qua đài tưởng niệm...
-
cô gái có tên Sophie Scholl...
-
Tôi nhận ra rằng
cô ta cũng trạc tuồi tôi...
-
Cô ấy bị giết lúc tôi mới
ra nhập quân đội của Hitler...
-
Và sau đó
tôi nhận ra rằng...
-
Không thể lấy tuổi xuân ra...
-
Để ngụy biện cho
những sai lầm của chính mình..�