-
SECRET
-
Mình từng được nghe kể về bạn trước đó
-
Thật không?
-
Bạn đang học ở lớp nhạc, phải không?
-
Ừ.
-
Tại sao bạn quyết định chuyển đến trường này?
-
Trường cũ của bạn không tốt à?
-
Uhm, Trường của bạn rất đẹp,
-
Không thực sự, là bố mình muốn thế.
-
Xin chào !
-
Họ là bạn cùng lớp của bạn à?
-
Ừ
-
Lớp nhạc của trường bạn rất nổi tiếng?
-
Các sinh viên ở trường đều rất cố gắng
-
Bạn cũng vậy, đúng không?
-
Mình cũng bình thường thôi
-
Nhìn kìa
-
Tòa nhà 2 tầng này bao gồm phòng
tập piano và hội trường biểu diễn âm nhạc
-
Các sinh viên nhạc lúc nào cũng đến đây
-
Đẹp thật !
-
Phòng tập piano này đã có hơn 100 năm lịch sử rồi
-
Một trăm năm ?
-
Nhưng vào ngày lễ tốt nghiệp của chúng ta,
-
nó sẽ bị phá dỡ.
-
Tại sao?
-
Để xây phòng piano mới
-
Thật không may, chúng ta tốt nghiệp năm nay,
nên sẽ không có cơ hội sử dụng nó
-
Các sinh viên khóa sau thật may mắn
-
Nếu bạn rảnh, hãy đến đấy tập piano
-
Ừ!
-
Trường của bạn thật là đẹp
-
Bạn có muốn mình dẫn bạn vào trong xem không?
-
Không cần đâu, mình sẽ tự đi một mình
-
Nhưng nếu có bị lạc, mình sẽ la lên nhờ bạn giúp đỡ
-
Xin lỗi, có phải bạn là người chơi bản nhạc vừa nãy?
-
Không
-
Nhưng không có ai khác ở đây cả
-
Ừ, chính mình chơi đấy
-
Bản nhạc rất hay
-
Cảm ơn bạn.
-
Ở thế kỷ 19
-
Có một nhạc sĩ thiên tài,
-
Sau này được biết đến như là một nhà thơ piano
-
Xin lỗi em đến trễ
-
Ông ta là Chopin
-
Tại sao ông ta được gọi là thiên tài?
-
Em đang nhìn gì đấy?
Ngồi trong lớp phải chú ý chứ!
-
Bởi vì ông ta bắt đầu học piano lúc 6 tuổi
-
Nhưng đến năm 8 tuổi,
-
Ông ta đã có thể biểu diễn tại một buổi hòa nhạc,
-
Một sự thể hiện hoàn toàn xuất sắc bản Concerto
-
Và đã nhận được rất nhiều sự tán thưởng của dư luận
-
Bởi thế mà ông ta được biết đến như
1 người nghệ sĩ piano xuất chúng
-
Đó là bởi vì các bản nhạc của ông
-
Được mô tả như một bài thơ tao nhã, mượt mà và tình tế
-
Tại sao bạn lại đi theo mình?
-
Đâu có!
-
Không à? Thế thì tạm biệt vậy
-
Thật ra mình có một câu hỏi
-
Tên bản nhạc mà bạn chơi hôm nay là gì thế?
-
Nghe rất hay !
-
Đó là một bí mật không thể tiết lộ !
-
Bí mật à?
-
Tên bạn là gì?
-
Không phải mình đã nói với bạn rồi sao?
-
Cách đây cả trăm mét tôi cũng nghe được tiếng của em
-
Chúng ta đi thôi!
-
Đây là trường học, không phải nơi cho em theo đuổi con gái
-
Em cũng không tập trung trong giờ học
-
Tôi cảnh cáo em, cẩn thận đấy
-
Bạn muốn quá giang không?
-
Làm sao bạn biết được mình có đi cùng đường với bạn hay không?
-
Sao tự nhiên trời lại mưa thế nhỉ
-
Bạn không mang dù theo à?
-
Sao bạn không nói gì thế?
-
Vì bất cứ chuyện gì mình hỏi,
bạn cũng nói đó là một bí mật
-
Bạn thích nhạc sĩ nào?
-
Mình thích tất cả
-
Bạn thích ngày nắng hay ngày mưa?
-
Mình thích tất cả
-
...
-
Bạn chơi đàn hay lắm
-
Phải là tuyệt vời mới đúng chứ!
-
Ừ, tuyệt vời !
-
Lần sau bạn đàn cho mình nghe nhé
-
Không!
-
Không sao, sớm muộn gì mình cũng được nghe thôi
-
Sắp tới nhà mình rồi
-
Vậy à?
-
Ở đây được rồi, cảm ơn bạn
-
Được mà, mình sẽ đưa bạn đến tận cửa
-
Thôi không cần đâu, mình ngại để mọi người nhìn thấy lắm
-
À, bạn tên gì nhỉ?
-
Mình là Lộ Tiểu Vũ (Lu Xiao Yu)
-
Còn mình là Diệp Tương Luân (Jay)
-
Tạm biệt !
-
Cháu không làm đồ ăn tối nay à?
-
À đúng rồi, suýt nữa cháu quên mất!
-
Đây, cầm lấy,
-
dì chuẩn bị sẵn hết rồi đấy
-
Đừng lo, dì sẽ lấy tiền của bố cháu sau
-
Dạ !
-
Cảm ơn dì !
-
Hôm nay trông cháu thật vui
-
Dạ, cháu đi đây
-
Chạy xe cẩn thận nhé, chào cháu!
-
Ba về rồi à, đồ ăn sắp xong rồi đây
-
1, 2, 3, 4, 5, 6, 7, 8
-
2, 2, 3, 4, 5, 6 đổi
-
1, 2, 3, 4, 5, 6, 7, 8
-
Luân à, bạn đang nhìn gì thế?
-
À không có gì
-
Bạn đang tìm ai à?
-
Chào buổi sáng
-
Chào buổi sáng
-
Đến câu hỏi thứ 2
-
Để xem ai trả lời được nào
-
và giơ tay phát biểu nào.
Được rồi, em!
-
B, thăng 2 tông ạ
-
Tốt lắm, cám ơn em! Ngồi xuống!
-
Bây giờ đến câu thứ 3
-
Câu trả lời là A, đó là nốt chính ở phím A
-
Cậu có thấy 2 sinh viên chạy vào đây không?
-
Ông ấy đi rồi
-
Sinh viên cùng khóa đây mà, thật đáng ngưỡng mộ
-
Tôi chưa bao giờ thấy cậu...
lính mới à?
-
Vâng, tôi ở lớp nhạc
-
Tôi là A Bảo, còn người này là A Lang
-
Chúng tôi trong đội bóng bầu dục của trường
-
Anh này là đội trưởng, bởi vì hắn ta già hơn
-
Già hơn cái gì?
-
Anh mày đã cống hiến cả tuổi trẻ cho môn bóng bầu dục
-
Anh mày đã chọn con đường dài vất vả này
-
chỉ vì trường cần anh
-
Chú mày hiểu không?
-
Chú mày có thể nghiêm túc một chút khi anh đang nói chuyện không?
-
Đi thôi, bộ tưởng mình học lớp nhạc à?
-
Nhớ đi xem bọn này đấu vào tuần tới nhé, tạm biệt!
-
Đi đây, tạm biệt
-
Huấn luyện viên đúng là dở tệ
-
Ngốc!
-
Ông ta không tìm ra chúng ta
-
Mình làm bạn sợ à?
-
Ừ, sợ lắm !
-
Tại sao sáng nay không thấy bạn ở trên lớp?
-
Mình bận tập piano
-
Sao thế? Nhớ mình à?
-
Ừ
-
Mình nhớ bản nhạc của bạn!
-
Nhưng mình nhớ bạn...
-
...nhớ bản nhạc của bạn đó
-
Thời tiết hôm nay thật đẹp!
-
Ừ, thời tiết hôm nay thật đẹp!
-
Lại đây!
-
Ngồi xuống
-
Thấp gối xuống
-
Cúi xuống, lẹ lên
-
Chúng ta đi thôi!
-
Gia đình bạn có mấy người?
-
Gia đình mình à? Chỉ có mình và mẹ thôi
-
Còn bạn thì sao?
-
Chỉ có mình với ba thôi...
-
Chỉ có mình với ba...
-
Bạn thích bắt chước người khác nhỉ
-
Thật mà!
-
Thế ba bạn làm gì?
-
Bạn không biết à?
-
Sao mà mình biết được chứ?
-
Nếu bạn đã không biết thì thôi, quên nó đi vậy
-
Tại sao lại phải bí mật như thế?
-
Bạn có bí mật thì mình cũng có chứ.
-
Ngon quá!
-
Mình chưa từng ăn bao giờ
-
Vậy à? Vậy thì bạn ăn nhiều 1 chút đi
-
"Cụng kem" nào
-
Kem cũng có thể cụng được à?
-
Sau đó, bạn thấy với tôi sau giờ học
-
Diệp Tương Luân đang đấu đàn kìa
-
Nhanh lên nếu không sẽ bỏ lỡ mất đấy
-
Này, đang ở trường, mày cần phải...
-
à không sao, một chút hào hứng cũng được
-
Sẽ có rất nhiều em xinh đẹp ở đó đấy! Đi thôi nào!
-
Hôm nay, 1 sinh viên mới của chúng ta muốn thách thức Vũ Hào
-
Đây quả là một sự cam đảm
-
Hãy cho một tràng pháo tay nào mọi người
-
Họ đang làm gì vậy?
-
Thi đấu piano, bạn không biết à?
-
Các cô, các cô có biết tôi là ai ko?
-
Đại ca Ice!
-
Rất tốt, người ngồi cạnh tôi đây là Vũ Hào
-
Mọi người biết biệt danh của cậu ta là gì chứ?
-
Hoàng tử dương cầm
-
Đúng vậy, đó là bởi vì...
-
...không có giai điệu nào mà cậu ta không thể chơi được
-
Và chưa từng ai có đủ khả năng làm đối thủ của cậu ta
-
Đó chính là Hoàng tử dương cầm.
-
Này, đứng tránh ra chút đi anh bạn!
-
Hình thức như thế đủ rồi
-
Cuộc tỉ thí piano chính thức bắt đầu
-
Whoa, lần lượt từ các phím đen đến các phím trắng
-
Sinh viên mới, cậu đã nghe kĩ rồi chứ?
-
Đừng đánh sai dù chỉ một nốt nhé
-
Huh, không tệ, cậu thật sự không bỏ sót một nốt nào
-
Dường như chúng ta cần một cái gì đó khó hơn
-
Chopin Waltz? Không phải quá dễ đấy chứ?
-
Phải như vậy chứ, tôi biết nó không quá đơn giản như vậy
-
Cùng vỗ tay nào !
-
Cùng vỗ tay !
-
Tôi bảo cùng vỗ tay, chứ không bảo đứng dậy
-
Anh ấy thật dễ thương
-
Có khả năng là Chopin còn không biết đoạn này
-
Các bạn thật là may mắn
-
Quả thật là Vũ Hào, thật lợi hại
-
Sinh viên mới!
-
Bạn tôi đấy!
-
Có vẻ như chúng ta đang chờ đợi sự thử thách cuối cùng
-
Trận so tài piano ngày hôm nay thật sự rất tuyệt vời!
-
Chúng ta hãy cho cả 2 thêm một tràng pháo tay thật lớn
-
Được rồi, tất cả trở về lớp học
-
Tôi giữ lời hứa của mình, cầm lấy!
-
Bản nhạc đấy rất quý, cậu cho cậu ta thật à?
-
Cám ơn!
-
Rất bất ngờ đấy!
-
Có gì đâu.
-
Hẹn gặp lại bạn trong lớp nhé.
-
Bạn lạ thật đấy.
-
Bạn có biết làm thế có thể gây ra bệnh đau tim không?
-
Bạn đói bụng à?
-
Ừ, đói cực kỳ luôn!
-
Bạn có vẻ thích dọa người khác từ phía sau nhỉ
-
Đó là vì mình thích nhìn bạn từ phía sau
-
Ngày hôm qua bạn chơi hay lắm
-
Bạn cũng đến đó à?
-
Dĩ nhiên, chỉ là mình không muốn làm bạn mất tập trung
-
Sao lại thế. Ngay cả khi tất cả các cô gái xinh đẹp
ở đó cũng không làm mình xao lãng được đâu
-
Mình sẽ vẫn cứ đàn một cách trôi chảy
-
Gì đấy, bạn giận mình à?
-
Mình chỉ đùa thôi mà.
-
Tại sao 2 người lại thi đấu với nhau vậy?
-
Bởi vì quả trứng này
-
Đó là một bí mật không thể nói được
-
Thôi nào!
-
Này Diệp Tương Luân,
-
Năm nay A Bảo và tôi sẽ thành lập một ban nhạc đấy
-
Ngày hôm qua thấy cậu chơi đàn rất hay
-
Nên tôi quyết định giữ một chỗ cho cậu, cậu nghĩ sao?
-
Được thôi!
-
Việc này sẽ được quyết định sau.
Nhưng cậu phải giữ lời với mình từ bây giờ đấy
-
Ai giữ lời cái gì hả?
-
Diệp Tương Luân, em lại đây nữa
-
Gặp lại bạn sau trong lớp học piano nhé!
-
Đứng thẳng lên!
-
Đứng thẳng lên!
-
Ai bảo là em có thể ăn ở đây?
-
Nơi này giống chỗ để mọi người tụ tập ăn uống lắm sao?
-
Bộ em tưởng đang ở nhà hàng à?
-
Tại sao quần áo lại xộc xệch thế này?
-
Thắt lưng kiểu gì đây?
-
Em tưởng em là ngôi sao nhạc rock à?
-
Em thắt cà vạt như thế đó sao?
-
Nếu em không cắt tóc ngắn lên trước ngày mai,
-
thì tôi sẽ cắt giùm em đấy
-
Bọn con gái thích thế mà thầy
-
Có đứa con gái nào lại đi thích một thằng với
hình thù lưỡng tính như thế này không?
-
Em có thuốc không?
-
1,2,3,4,5,6,7,8
-
Thầy có thể lấy 1 điếu không?
-
Để em mồi lửa cho thầy
-
Đừng nói cho ai nhé
-
Đã lâu lắm rồi...
-
Vâng!
-
Em... sao em lại hút thuốc?
-
Có đến 8 điếu, vậy chạy 8 vòng sân ngay! Nhanh lên!
-
Còn em nữa, bạn bè kiểu gì thế này?
-
Bạn hút thuốc?
-
Đi đi!
-
Bạn lại định hù mình phải không?
-
Họ là bạn của bạn à?
-
Ừ!
-
Nhưng họ trông không giống bạn của bạn
-
Mình cũng trông không giống bạn của bạn
-
Không, chỉ là bạn quá đặc biệt, còn mình thì quá bình thường
-
Sao lại thế được, mình thấy bạn rất đặc biệt mà
-
Mình đã nghĩ như thế ngay từ lần đầu gặp bạn
-
Thế à?
-
Nếu bạn thật sự coi mình như một người bạn
-
Bạn phải nói cho mình nghe, tại sao bạn lại quá bí ẩn vậy?
-
Nếu bạn bắt được mình, mình sẽ nói cho bạn nghe
-
Bạn thích đàn 1 tay à?
-
Bởi vì như thế, mình mới có thể nắm tay bạn bằng tay còn lại được
-
Rõ ràng tôi nghe thấy tiếng piano chơi bởi 2 người mà
-
Sao lại chỉ có mình em ở đây?
-
Có lẽ do em đàn quá nhanh...
-
nên làm thầy nghĩ là có 2 người ở đây
-
Sinh viên các cậu thật là...
-
Coi như tôi không thấy gì, cứ tiếp tục luyện tập. Rõ chưa?
-
Bạn thấy đó, miễn là mình đàn giỏi thì sẽ chẳng hề gì
-
Hay là bởi vì điểm của mình tốt nên thầy giáo quý mình?
-
Ừ, cũng có thể!
-
Người phụ nữ mà Chopin yêu thương nhất,
-
họ đã ở bên nhau 10 năm
-
Nhưng cuối cùng họ lại xa nhau
-
Tuy nhiên, 10 năm là 1 khoảng thời gian khá dài
-
Bạn đang suy nghĩ điều gì à?
-
Mình không biết
-
Có lẽ đến một lúc nào đó mình sẽ nói với bạn
-
Và bạn sẽ thấy trân trọng khoảng thời gian chúng ta bên nhau
-
Chắc chắn rồi!
-
Lên xe nào
-
Đi đâu?
-
Đến một nơi nào đó để lưu giữ kỉ niệm của chúng ta
-
Tăng tốc đây
-
Nặng quá!
-
Đừng chạy nhanh quá
-
Sắp đến nhà mình rồi còn gì
-
Vậy sao?
-
Ừ
-
Thật đẹp quá
-
Bạn có muốn đến đó ngắm cảnh không?
-
Hôm nay con bận à?
-
Bình thường khi bố về đến nhà
-
thì bữa tối đã chuẩn bị sẵn sàng rồi!
-
Ba không thấy hôm nay bữa ăn ngon hơn à?
-
Nào, Con có bạn gái à?
-
Không, con đi với A Bảo và A Lang
-
Lại A Lang A Bảo à! Bố biết thế nào cũng là chúng nó mà!
-
Chúng nó không phải bạn đàng hoàng
-
Đừng có chơi với những đứa như vậy
-
Chúng nó hút thuốc, và không nghe nhạc giao hưởng, tệ quá
-
Người nào không nghe nhạc là xấu hết sao ba?
-
Tất nhiên,
-
Ba đừng làm khó con chứ!
-
Làm khó? Khó chỗ nào?
-
Con là đứa con trai duy nhất của bố
-
Ba chỉ lo cho con thôi, con biết không?
-
Mày đáp lại bố như thế đó hả? 'Mmm', 'Mmm" là cái gì?
-
Dạ không
-
Đừng chơi với những đứa bạn như thế nữa. Hiểu không?
-
Con no rồi
-
Bộ con ăn kiêng hay sao?
-
Bao nhiêu lần bố bảo con rồi
-
CD của con phải bỏ vào kệ
-
Con cần quan tâm nhiều đến hành động của mình
-
Đừng suy nghĩ lung tung quá nhiều, sống đúng quy tắc
-
Và là một con người bình thường
-
Con biết là bố đã nghe nhạc giao hưởng đến giờ là 10 năm rồi
-
Những người trẻ nên nghe nó nhiều hơn,
để tránh những suy nghĩ vớ vẩn
-
Con không có như thế
-
Con nghe được bao lâu rồi?
-
Nếu con không nghe nhạc
-
Thì con đã không cần phải quan tâm việc sắp xếp mấy cái CD làm gì
-
Âm nhạc có rất nhiều loại
-
Chúng ta có thể sử dụng nhiều dụng cụ khác nhau
-
Để tạo ra và có nhiều kiểu âm khác nhau
-
Vài năm trước đây, chúng ta chỉ có đàn piano và sáo
-
Ai có thể lên đây
-
và biểu diễn cho mọi người nghe thử nào
-
Tịnh Y, Em có thể không?
-
...
-
Còn em thì sao?
-
Luân này, có muốn đi chơi bóng rổ không?
-
Mấy cậu cứ chơi đi
-
Để mai mình trả sách cho bạn nhé!
-
Ừ
-
Gặp lại sau. Tạm biệt !
-
Ừ. Tạm biệt !
-
Tịnh Y, mình về đây
-
Hôm nay bạn có thể đưa mình về không?
-
Bằng xe đạp của bạn, đưa mình về nhà
-
Đừng quan tâm, mình đùa thôi, tạm biệt !
-
Tạm biệt !
-
Bạn có thể đưa mình về nhà trên chiếc xe đạp của bạn không?
-
Thôi nào. Bạn thật sự thích bắt chước người khác đấy nhỉ!
-
Bạn xấu quá!
-
Gì chứ?
-
Hôm nay lại có người trốn học đấy nhỉ!
-
Ai nói thế? Mình ở suốt trong phòng tập piano mà
-
Thật không? Mình muốn dẫn bạn đến chỗ này
-
Bạn không phải học nữa à?
-
Nếu bạn không muốn đi, mình sẽ đi cùng với Sky
-
Thôi, đi nào, mình đùa thôi!
-
Đừng có như thế, anh hứa là anh chỉ mượn nó 3 ngày
-
Mà bây giờ đã 2 tuần rồi
-
Ông chủ sắp giết tôi đến nơi rồi
-
Sao? Được rồi, để tôi xem có tìm ra nó không đã
-
Đây là bài hát yêu thích của mình
-
Thế nào?
-
Bạn thích nó chứ?
-
Cứ giữ lấy
-
Cám ơn!
-
Không phải chỗ đó đâu, ở đằng này cơ!
-
Nhanh lên !
-
Bạn không sao chứ?
-
Chỉ là bệnh suyễn thôi. Nghỉ ngơi 1 chút là mình ổn thôi
-
Đừng dọa mình chứ
-
Đó là lí do tại sao mình không thể hôn bạn trai
-
Không thể nắm tay,
-
Không thể quá kích động
-
Bạn nói thật đó chứ?
-
Mình đang lừa bạn đó
-
...
-
Mình nói cho bạn 1 bí mật nhé
-
Ừ
-
Mình (wo)...
-
... đã đếm tổng cộng có 108 bước chân đi từ phòng piano đến lớp học
-
Thật vô vị
-
Vô vị à, thì thôi vậy
-
Thôi mà
-
Mình cũng có đếm nữa
-
Từ đây đến đó, tổng cộng 5 bước chân
-
Sao bạn biết?
-
Một, hai, ba, bốn, năm
-
Suýt nữa thì bạn đã bắt được mình rồi!
-
Chỉ là một trò chơi thôi mà!
-
Bản Hồ Thiên Nga, nó quý lắm đấy, mình tìm nó lâu lắm rồi!
-
Đừng bảo là, cuộc đấu đàn hôm đó của bạn
-
là để thắng nó tặng cho mình nhé?
-
Ừ
-
Có vẻ như bạn không có nhiều bạn nhỉ?
-
Không ai thích mình cả
-
Sao lại có chuyện đó chứ?
-
Thế bạn có thích mình không?
-
Mình rất thích bạn
-
(song playing)
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
Em có biết là nơi này sẽ bị đập bỏ không?
-
Khi nào vậy?
-
Vào ngày tốt nghiệp của chúng ta
-
Thế anh có muốn học
-
bản nhạc mà anh đã được nghe
vào ngày đầu tiên chúng ta gặp nhau không
-
Em thật sự sẽ dạy cho anh sao?
-
Cuối cùng thì em cũng chịu dạy anh rồi à?
-
Ồ, phải đánh với tốc độ đó hả?
-
Em đàn với tốc độ đó trước khi em về nhà
-
Vậy thì anh khó có thể nhớ được nó lắm.
-
Anh đừng đàn bản nhạc này ở phòng học đàn cũ nhé
-
Tại sao?
-
Bởi vì nó sẽ nghe không hay chứ sao
-
Anh thì lại đoán vì
-
Tịnh Y hay đến đó tập piano,
nên em không muốn anh đến đó
-
Anh cũng sẽ đàn tặng em 1 bài!
-
Bây giờ à?
-
Không, không phải bây giờ!
-
Trong buổi lễ tốt nghiệp, anh sẽ đàn tặng em!
-
Được, hứa nhé!
-
Trò này xưa rồi mà?
-
1, 2, 3, đẩy!
-
Đẩy! Đẩy!
-
Chà, đẹp đó. Quà của bạn trai bạn tặng đó à?
-
Mình không có bạn trai
-
(Cô ấy chưa có bạn trai)
-
Anh có thể kí tên vào quyển nhạc của em được không?
-
Được chứ!
-
-Các anh chơi hay thật đấy!
-
-Ồ, cũng bình thường thôi
-
Cám ơn anh!
-
Tuần sau là trận chung kết, em có thể đến xem
-
Được sao ạ? Cám ơn anh!
-
Không thành vấn đề
-
Woa tuyệt quá. Chào anh!
-
Chào em
-
Quá đỉnh!
-
Này, Diệp Tương Luân!
-
Đàn ông con trai đừng chơi những trò ẻo lả ấy chứ!
-
Đúng đó Luân!
-
Các anh chơi hay lắm! Các cô gái xin chữ ký các anh suốt!
-
Điều này bình thường thôi
-
Khi đi với tụi này, cậu phải làm quen với nó đi
-
Tôi có cái này muốn hỏi anh
-
Hỏi đi. Chuyện gì?
-
Anh học lớp thể thao. Thế anh có bao giờ nghe nói về bệnh suyễn chưa?
-
Sao cậu ngốc thế?
-
Đơn giản thôi mà.
-
Câu hỏi quá đơn giản. Nó là một dạng cảm cúm
-
Vớ vẩn. "Một dạng của cảm cúm" hả?
-
Nó là một dạng chấn thương khi chơi thể thao
-
Phải không?
-
Được
-
Tôi sẽ hỏi lại người khác vậy
-
Dạng chấn thương thể thao sao?
-
Đúng vậy
-
Con về rồi à?
-
Khi không có con ở đây, bố chơi hay lắm
-
Bố vừa mới học thôi
-
Bởi ai?
-
Không phải việc của con
-
Loại thức ăn nào là tốt cho phổi vậy bố?
-
Thức ăn à... khiêu vũ, khiêu vũ tốt cho phổi
-
Vớ vẩn, bố trả lời câu hỏi của con đi
-
Tỏi có thể làm con xì hơi
-
Khiêu vũ không gây ra điều đó, nhưng thay vào đó...
-
Nhảy với bố, rồi bố sẽ nói con nghe, được chứ?
-
Thấy sao?
-
Bố, nhảy như vậy chưa đủ sao?
-
Gần đủ!
-
Thế cái gì tốt cho phổi bố?
-
Ăn một trái táo mỗi ngày sẽ giúp con tránh gặp bác sĩ
-
À, dì có gửi cho con một ít táo đấy!
-
Thế có phải là táo tốt cho phổi không bố?
-
Đừng giỡn mà
-
Táo. Chính là táo
-
Này, con bật cái này như thế nào vậy?
-
Anh muốn nghe bài nào nữa anh Đại Dũng?
-
Đến giờ lên lớp rồi, lần sau em sẽ đàn cho anh nghe nữa
-
Nhiều táo quá!
-
Thấy sao? Ăn không?
-
Cho em hết sao?
-
Không! 15 trái táo cho 15 ngày
-
Nhớ xem đã bao lâu rồi từ khi em nghỉ học
-
Nhưng nó có liên quan gì đến táo?
-
Anh đã mua chúng cho em
-
Mỗi ngày trông anh giống như một thằng khờ vậy
-
Mang một đống táo đến trường, nhưng em lại không đến lớp
-
Thế tại sao anh không đưa chúng cho Tịnh Y?
-
Tịnh Y? Được rồi, anh sẽ làm thế
-
Dù sao thì anh cũng giữ quá nhiều táo
-
Sao vậy? Em đang giận đấy à?
-
Khi em không có ở trường
-
anh có nhòm ngó những cô gái khác không?
-
Có chứ, đến 15 người
-
Này, cầm giúp anh với chứ!
-
[Tối nay 7 giờ, gặp em ở phòng piano]
-
-
-
-
-
Tiểu Vũ, Tiểu Vũ!
-
Chuyện gì vậy?
-
Xin lỗi bạn!
-
Tiểu Vũ chạy đi rồi...
-
Diệp Tương Luân!
-
Tiểu Vũ trông rất giận
-
Cám ơn! Cám ơn!
-
Xin lỗi, tôi có thể hỏi ...
-
Bạn không sao chứ?
-
Mình không sao
-
Bạn không có điều gì muốn nói với mình à?
-
Mình không biết nên nói gì nữa. Cho mình xin lỗi
-
Đừng đàn nữa, bố sắp khóc rồi đây
-
Bố, bố dừng lại đi
-
Sao cơ?
-
Bố có thể dừng lại không?
-
Đừng như vậy, con muốn được yên tĩnh
-
Con không vui vì việc gì à?
-
Nói bố nghe được chứ?
-
Không sao ạ!
-
Bố chỉ có mỗi mình con, nên bố rất lo cho con
-
Nếu có việc gì làm con buồn, hãy nói bố nghe
-
Con đi nấu ăn đây
-
Tối nay không cần phải nấu, con nghỉ ngơi đi
-
Chúng ta ra ngoài ăn, được không?
-
Con muốn ăn gì?
-
Chúng ta đi ra ngoài ăn, đi ra ngoài ăn
-
Vui vẻ lên con trai, đừng có như vậy
-
Được rồi, được rồi. Cậu tìm ai?
-
Cháu đến tìm Tiểu Vũ
-
Đừng nói lớn quá
-
Con bé không khỏe và đang ngủ, cậu sẽ đánh thức nó mất
-
Tại sao cô ấy không đi học?
-
Nó nghỉ học lâu rồi
-
Bệnh suyễn của nó tái phát nên cần phải nghỉ ngơi.
Đừng đến tìm nó nữa
-
Nhưng mà...
-
Tịnh Y!
-
Chuyện hôm đó... cho mình xin lỗi nhé
-
Đừng để ý, bạn hãy quên nó đi
-
5 tháng sau...
-
Rồi, sau đó từ từ bắt đầu võng vào
-
Những chỗ lõm đi từ chỗ này
-
Và sau đó nối lại như thế này
-
Và vì đang xét trên không gian ba chiều
-
Nên sẽ thấy được 2 lỗ
-
Đây là miệng của nó,
-
còn đây là hậu môn
-
Đó là sự khác biệt của tế bào...
-
Hôm nay bạn không đi xe à?
-
Không
-
Nhưng... nếu bạn có, bạn sẽ cho mình quá giang chứ?
-
Dĩ nhiên rồi
-
Bào ngư? Có phải bào ngư không nhỉ?
-
Chúng ta không có bào ngư
-
Sao bố không ra ngoài đợi đi
-
Bố đợi lâu lắm rồi
-
Đói quá đi mất!
-
Vẫn như cũ, phải không?
-
Vâng
-
Của con đây
-
Cám ơn dì
-
Gần đây mọi chuyện vẫn ổn chứ?
-
Tốt ạ
-
-Tốt?
-Vâng, con đi đây!
-
-Đi cẩn thận nhé
-Vâng, chào dì
-
Bạn có nghĩ là rất khó để đàn trên những chiếc piano cũ không?
-
Vậy à?
-
Có vẻ bạn thích đến chỗ này
-
Bởi vì có rất nhiều kỉ niệm ở đây
-
Nhưng vào ngày tốt nghiệp
-
Nơi này sẽ bị đập bỏ
-
Mình biết
-
Bạn trông rất bí ẩn
-
Vậy sao?
-
Nếu có chuyện gì, bạn có thể nói với mình
-
Ừ
-
Bạn có thể đưa mình về sau khi tan học không?
-
Không phải là anh đã có album này rồi à?
-
Ừ
-
Chào mừng các em đến dự lễ tốt nghiệp lần thứ 84
-
Của trường âm nhạc Tanjiang
-
Suốt nhiều năm,
-
trường đã chứng kiến sự trưởng thành của các em
-
trong suốt quá trình đào tạo
-
Bạn có hồi hộp không?
-
Một chút
-
Cái này tặng bạn, nó sẽ đem đến may mắn đấy
-
Mình sẽ trả lại bạn sau buổi lễ
-
Ừ, cố lên nhé
-
Lại đây nào
-
Tiểu Vũ! Tiểu Vũ!
-
Em đừng có biến mất nữa, có được không?
-
-
Con đang làm gì đó?
-
Đợi anh trong phòng học nhé
-
Con thật làm bố mất mặt, trở lại nhanh lên
-
Thật là điên khùng
-
Nó thật sự đem may mắn đến cho mình
-
May mắn gì chứ? Em đã đi đâu vậy?
-
Em quay trở lại khi buổi lễ đã xong hết rồi à?
-
Tại sao không có gì ở đây hết vậy?
-
không có gì là sao?
-
Tất cả bọn họ đều có học bổng, mà sao
toàn thước kẻ với cả bút chì không thế này cơ chứ!
-
Nhìn cái đó kìa
-
Cái nào?
-
A, Diệp Tương Luân đây rồi
-
Mấy anh đang làm gì thế?
-
Giúp mấy người dọn dẹp
-
Nhìn này, hay không?
-
Đừng nói là tụi này không để ý đến cậu đấy
-
Đây, cái này cho câu. Đừng quên chúng tôi
-
Đi nào
-
Tới phòng tiếp theo
-
Này, các anh có thấy một cô gái trong lớp học không?
-
Một cô gái?
-
Ai thế?
-
Người mà nhảy với tôi ở câu lạc bộ đó
-
Nhảy với cậu?
-
Điên à?
-
Từ đầu đến cuối, cậu chỉ nhảy với một mình cậu
-
Tôi không ngờ cậu lại chơi nổi như thế
-
Tại sao sáng nay không thấy em ở trường?
-
Em bận tập piano
-
Hôm nay lại có người nghỉ học đấy nhỉ!
-
Đâu có? Em ở phòng tập piano mà
-
Số lượng táo tượng trưng cho số ngày
-
Nhớ xem đã bao lâu từ khi em đến đây
-
Người nhảy với tôi ở câu lạc bộ
-
ừ đầu đến cuối, cậu nhỉ nhảy một mình
-
Lần sau nếu không có bạn nhảy, bạn có thể tìm mình
-
Bạn tên gì?
-
Không phải mình đã nói với bạn rồi sao?
-
Tôi rõ ràng nghe tiếng đàn 2 người chơi
-
Tại sao chỉ có mỗi mình em ở đây?
-
Sinh viên các em thật là ...
-
Xem như tôi chưa thấy gì
-
Em đã nghĩ anh rất đặc biệt ngay từ lần đầu gặp anh
-
(Em là Tiểu Vũ!)
-
(Em đang ở đâu?)
-
(Em yêu anh!)
-
(Anh có yêu em không?)
-
Bác ơi!
-
Bác ơi!
-
Bác gì ơi !
-
Có ai ở đó không?
-
Cậu tìm ai?
-
Cháu đến tìm Tiểu Vũ
-
Cửa không khóa, cậu vào đi
-
Khẽ thôi, Tiểu Vũ đang nghe nhạc
-
Tôi không biết con bé đã đi đâu?
-
Đây là bài hát nó thích nhất
-
Một lần, nó bảo tôi
-
Nó yêu một người có sở thích giống nó,
cũng thích bài hát này
-
Đừng chạm vào đồ của Tiểu Vũ
-
Tiểu Vũ à, lẽ ra mẹ phải tin con mới đúng
-
Sao ạ?
-
Đó là vào năm 1979
-
Tiểu Vũ là sinh viên lớp nhạc năm thứ 3
-
Con bé chơi piano rất xuất sắc, và ...
-
là một sinh viên ưu tú
-
Nhưng, con bé lại có những suy nghĩ không bình thường
-
Tiểu Vũ
-
Chúng ta ngồi đây lâu lắm rồi
-
Tiểu Vũ à, em có thể nói cho thầy nghe tại sao em khóc không?
-
Thầy thấy mệt rồi
-
Thầy, thầy có tin em không?
-
Dĩ nhiên, thầy tin em
-
Tuy nhiên, thầy sợ em không tin vào thầy
-
Vậy thì em có thể kể cho thầy nghe điều này không?
-
Có một ngày...
-
SECRET...
(Bí mật)
-
Theo hành trình của những nốt nhạc
-
Cái nhìn đầu tiên đã xác định duyên phận
-
Cho đến hồi kết của cuộc hành trình
-
Đường trở về ẩn trong những âm thanh vội vã
-
Anh ấy là người đầu tiên em thấy
-
Tôi xin lỗi
-
Đó là lí do tại sao chỉ có mình anh ấy mới thấy được em
-
Xin lỗi, tôi có thể hỏi
-
Xin lỗi!
-
Xin lỗi! Tôi muốn hỏi...
-
Tiếp theo chúng ta sẽ nói đến
-
dây cung và tiếp tuyến
732
01:15:40,780 --> 01:15:43,419
Về cơ bản đường thẳng cắt đường tròn
-
tại 1 điểm gọi là tiếp tuyến
-
cắt tại 2 điểm thì gọi là dây cung
-
-
Giả thiết rằng...
-
Xin lỗi, em đến trễ
-
Người đó học cùng lớp với em
-
Này, em đang nhìn gì đó? Phải chú ý bài giảng
-
(Ngày 18 tháng 1 năm 1999)
-
Ngoại trừ 1 điều, em và người đó ở cách xa nhau 20 năm
-
Đừng chạy!
-
97, 98, 99, 100, 101
-
102, 103, 104, 105
-
Bởi vì anh ấy là người đầu tiên em thấy
-
Nên em đã đếm khoảng cách từ phòng piano đến phòng học
-
Tổng cộng là 108 bước chân
-
Âm B cao gấp 6 lần âm thực
-
Đề bài yêu cầu hãy viết ra các âm tiết E
-
Nhưng sự việc không phải bao giờ cũng trôi chảy
-
Em không bao giờ quên được hình dáng anh ấy
-
Đối với em, khoảng thời gian này thật khó quên
-
Đại Dũng nghĩ rằng Tiểu Vũ đã về rồi
-
Không, tôi đến đây để gặp anh Luân
-
Đại Dũng nghĩ Tiểu Vũ thất bại rồi
-
Tịnh Y đang ở đây
-
Tiểu Vũ! Tiểu Vũ!
-
Tiểu Vũ chạy đi rồi!
-
Tiểu Vũ à, có lẽ là em...
-
À không, cậu ta không biết mình đã đánh mất gì
-
đó là bọn con trai ở tương lai
-
Nếu thầy gặp cậu ta
-
Thầy sẽ cho cậu ta mấy cái tát vào mặt, như thế này
-
Đồ xấu xa, đồ xấu xa
-
Đại Dũng!
-
Dạ,
-
Cậu lộ quá rồi đấy, cái này không còn gọi là nghe trộm nữa rồi
-
Vâng, tôi sẽ lại đằng kia quét
-
Hãy cẩn thận, thầy giáo là kẻ háo sắc đấy!
-
Tiểu Vũ à, như thế này ...
-
Chàng trai đấy không đáng để em suy nghĩ đâu
-
Quên cậu ta đi
-
Về sau, nếu có chuyện gì làm em buồn
-
Em có thể đến tìm thầy, thầy có thể giúp em. Được chứ?
-
Thầy, em đã quyết định không quay lại gặp anh ta
-
Thầy có thể giữ quyển nhạc này giùm em không?
-
Ừ
-
Một điều nữa,
-
Đừng kể câu chuyện này cho bất cứ ai
-
Thầy sẽ giữ bí mật cho em chứ?
-
Dĩ nhiên rồi!
-
Tiểu Vũ à! Đừng suy nghĩ quá nhiều.
-
Trường hợp của Tiểu Vũ, chúng tôi
đã theo dõi trong một thời gian dài
-
Cho nên bà không cần phải lo lắng
-
Chúng tôi, các sinh viên, giáo viên,
-
nhà trường sẽ tiếp tục chăm sóc con bé
-
Quan trọng là sự hợp tác của gia đình với nhà trường
-
Em là lớp trưởng
-
Nên cần quan sát để ý bạn ấy, hiểu chứ?
-
Đừng nói cho bất cứ thành viên trong lớp về điều này.
-
(20 năm sau cô bị thất tiết phải không?)
-
Điểm cao thì sao chứ?
-
Cô vẫn bị điên, thật xấu hổ
-
Thật lãng phí sắc đẹp kia!
-
-
Chúng ta cần quyết định sẽ làm gì trong buổi lễ tốt nghiệp
-
Chúng ta cứ để Tiểu Vũ biểu diễn
-
Biểu diễn khả năng biến hóa thời gian? Để đi tìm bạn trai à?
-
Đủ rồi
-
Sao? Không chịu nổi à?
-
Đừng bắt nạt Tiểu Vũ
-
Lo việc của ông đi
-
Tiểu Vũ!
-
Tiểu Vũ, con thật sự không đi học à?
-
Nếu con không khỏe, hay uống chút thuốc, mẹ để nó ở đây
-
(Viện điều dưỡng thần kinh Chang)
-
Ai vậy?
-
Là anh chàng con đã kể cho mẹ nghe
-
20 năm nữa, mẹ sẽ trông như thế nào?
-
Cái khóa ở cửa là khóa khác, nên con không thể vào được
-
Nhưng con nghĩ, mẹ sẽ vẫn đẹp như bây giờ
-
Tất cả là tại ông
-
Nói rằng con gái tập nhạc để có tâm hồn đẹp hơn
-
Ông thấy không? Việc chơi piano đã đem đến căn bệnh
-
Chuyện gì sẽ xảy ra nữa đây
-
(Viện điều dưỡng thần kinh Chang)
-
Mẹ lấy nước cho con
-
Con bé vẫn còn thấy anh chàng đó không?
-
Đã đỡ hơn, cảm ơn thầy đã đến thăm
-
Tiểu Vũ sẽ rất vui khi biết được
-
Hôm nay là lễ tốt nghiệp của trường
-
Tôi hy vọng con bé có thể tham dự
-
Để tôi đi gọi
-
Tiểu Vũ, nhìn xem ai đến này con
-
Tiểu Vũ, hôm nay là lễ tốt nghiệp
-
Thầy muốn em đến tham dự, được không?
-
Em có biết nơi này sẽ bị đập bỏ không?
-
Khi nào?
-
Vào ngày lễ tốt nghiệp của chúng ta. anh sẽ đàn tặng em...
-
Xem này, ai đến đây
-
Đứng đây, chụp 1 tấm cho chúng tôi
-
1, 2, 3
-
Tuy nhiên, phần kết của câu chuyện này ...
-
...không như bố tưởng tượng
-
Em cũng muốn chụp
-
Em nữa
-
Đứng yên, 1, 2, 3, cười lên nào!
-
Con đang làm gì đó?
-
Đợi anh trong lớp học nhé
-
Quà của bạn trai bạn à?
-
Mình chưa có bạn trai
-
(Em là Tiểu Vũ)
-
(Em yêu anh)
-
(Anh có yêu em không?)
-
Đây là tấm hình cuối cùng bố và Tiểu Vũ chụp chung
-
Tại sao con hỏi việc này? Con từng nghe qua chuyện của con bé à?
-
À, còn nữa ...
-
Luân à?
-
Đừng chơi bản nhạc này trong căn phòng piano cũ
-
Tại sao?
-
Bởi vì nó sẽ nghe không hay
-
Kiểm tra xem còn ai ở trong đó không?
-
Kiểm tra lần nữa
-
Khẩn trương lên
-
Không có ai cả
-
Không có ai cả
-
Anh chắc là không còn ai chứ?
-
Tôi đã kiểm tra 100 lần rồi
-
Chúng ta có cần dời chiếc piano đi không?
-
Không cần, hiệu trưởng nói tất cả chúng đều sẽ được thay mới
-
Tôi muốn đập bỏ phần phía trước đầu tiên
-
Cho máy hoạt động đi
-
Nó cần phải được đánh ở tốc độ đó à?
-
Em đàn ở tốc độ đó lúc em quay trở về
-
-
(Không cần biết chúng ta sẽ gặp lại nhau hay không)
-
(Không cần biết anh sẽ nhớ đến em không)
(Cho dù bất cứ điều gì xảy ra)
-
(Em chỉ muốn nói anh nghe một bí mật)
-
(Em yêu anh)
-
(Lời của Lộ Tiểu Vũ)
-
(Gửi đến Diệp Tương Luân)