< Return to Video

Susan Cain : sức mạnh của những con người nội tâm

  • 0:00 - 0:02
    Khi tôi chín tuổi
  • 0:02 - 0:04
    tôi đi cắm trại mùa hè lần đầu tiên
  • 0:04 - 0:06
    và mẹ tôi đóng hành lý cho tôi
  • 0:06 - 0:08
    đầy một va ly toàn sách
  • 0:08 - 0:10
    với tôi đó là một việc hoàn toàn tự nhiên.
  • 0:10 - 0:12
    Bời trong gia đình tôi
  • 0:12 - 0:15
    đọc sách là hoạt động nhóm thiết yếu
  • 0:15 - 0:17
    điều này nghe có vẻ rất thiếu tính giao du xã hội với các bạn,
  • 0:17 - 0:20
    nhưng với chúng tôi đó chính là một cách khác để hòa đồng
  • 0:20 - 0:22
    Bạn có sự gần gũi thể chất với gia đình
  • 0:22 - 0:24
    ngồi ngay cạnh bạn.
  • 0:24 - 0:26
    nhưng bạn lại cũng có sự tự do để rong khắp những vùng đất phiêu lưu
  • 0:26 - 0:28
    trong tâm trí bạn
  • 0:28 - 0:30
    và tôi đã có ý tưởng này
  • 0:30 - 0:32
    rằng trại hè cũng sẽ diễn ra y như thế, nhưng còn hay hơn
  • 0:32 - 0:35
    (cười)
  • 0:35 - 0:38
    Tôi tưởng tượng ra cảnh 10 cô bé trên mạn thuyền
  • 0:38 - 0:40
    thoải mái đọc sách trong bộ đồ ngủ giống nhau
  • 0:40 - 0:42
    (cười)
  • 0:42 - 0:45
    Trại hè giống như một bữa tiệc không rượu
  • 0:45 - 0:48
    Và ngay vào ngày đầu tiên
  • 0:48 - 0:50
    cô giám thị tập hợp chúng tôi lại
  • 0:50 - 0:52
    và cô dạy chúng tôi lời cổ vũ mà cô nói chúng tôi sẽ làm
  • 0:52 - 0:54
    mỗi ngày trong suốt cả mùa hè
  • 0:54 - 0:56
    để thấm nhuần tình thần trại
  • 0:56 - 0:58
    và lời cổ vũ đó như thế này
  • 0:58 - 1:00
    "Ồ-N À-O-O"
  • 1:00 - 1:02
    đó là cách chúng ta đánh vần ồn àoo
  • 1:02 - 1:05
    ồn àoo, ồn àoo, nào hãy ồn àoo
  • 1:07 - 1:09
    Y.eah
  • 1:09 - 1:11
    Cả đời này tôi mãi vẫn không thể hiểu ra
  • 1:11 - 1:13
    tại sao chúng tôi phải ồn ào,
  • 1:13 - 1:16
    và tại sao chúng tôi phải đánh vần chữ đó sai.
  • 1:16 - 1:22
    (cười)
  • 1:22 - 1:25
    Nhưng tôi thuộc lòng bải cổ vũ. Tôi học thuộc cùng với mọi người.
  • 1:25 - 1:27
    Tôi cố hết sức có thể.
  • 1:27 - 1:29
    Và tôi đợi đến lúc
  • 1:29 - 1:32
    tôi có thể ngồi xuống và đọc sách.
  • 1:32 - 1:34
    Nhưng lần đầu tiên mà tôi cầm cuốn sách ra khỏi va ly,
  • 1:34 - 1:36
    bé gái tuyệt nhất trong khu lại gần tôi
  • 1:36 - 1:39
    và hỏi "sao bạn lại im lặng như thế ?"--
  • 1:39 - 1:41
    im lặng, dĩ nhiên rồi , đó là từ hoàn toàn trái ngược
  • 1:41 - 1:43
    với Ồ-N À-O-O
  • 1:43 - 1:45
    Và lần thứ hai tôi thử,
  • 1:45 - 1:48
    giám thị đến gặp tôi với bộ mặt lo lắng
  • 1:48 - 1:50
    và lập lại tình thần cắm trại
  • 1:50 - 1:52
    và nói chúng ta nên cố gắng
  • 1:52 - 1:54
    để hòa đồng.
  • 1:54 - 1:57
    Và thế là tôi cất sách đi,
  • 1:57 - 2:00
    vào va ly
  • 2:00 - 2:04
    và nhét dưới gầm giường,
  • 2:04 - 2:06
    và đó là nơi những quyển sách ở cả mùa hè.
  • 2:06 - 2:08
    Tôi cảm thấy hơi tội lỗi về điều này.
  • 2:08 - 2:10
    Tôi cảm thấy như thể những quyển sách cần tôi,
  • 2:10 - 2:13
    và chúng kêu gọi tôi mà tôi lại bỏ rơi chúng.
  • 2:13 - 2:15
    nhưng tôi bỏ rơi chúng thật và tôi đã không mở vali lần nào nữa
  • 2:15 - 2:17
    cho đến khi tôi quay về nhà
  • 2:17 - 2:19
    vào cuối mùa hè.
  • 2:19 - 2:22
    Giờ tôi mới chỉ kể cho các bạn nghe một câu chuyện về lần cắm trại hè.
  • 2:22 - 2:25
    Tôi có thể kể cho bạn 50 câu chuyện khác nữa như thế--
  • 2:25 - 2:27
    tôi chỉ toàn nhận được những thông điệp
  • 2:27 - 2:31
    rằng bằng cách nào đó, tính cách im lặng và hướng nội của tôi
  • 2:31 - 2:33
    không phải là cách đúng,
  • 2:33 - 2:36
    rằng tôi nên cố để trở nên hướng ngoại hơn.
  • 2:36 - 2:39
    Và sâu trong tâm khảm, tôi luôn cảm thấy rằng điều này sai
  • 2:39 - 2:41
    rằng những người hướng nội rất tuyệt khi họ là chính họ
  • 2:41 - 2:44
    Nhưng nhiều năm tôi từ chối trực giác này
  • 2:44 - 2:47
    và, trong tất cả các nghề, tôi trở thành một luật sư của phố Wall,
  • 2:47 - 2:50
    thay vì trở thành một nhà văn như tôi hằng mong muốn--
  • 2:50 - 2:52
    một phần vì tôi cần chứng tỏ với bản thân
  • 2:52 - 2:54
    rằng tôi cũng táo bạo và quả quyết.
  • 2:54 - 2:56
    Tôi luôn đi đến những quán bar đông đúc
  • 2:56 - 2:59
    trong khi tôi thực sự muốn một bữa tối với những người bạn.
  • 2:59 - 3:02
    và tôi lựa chọn những hành động tự phủ định bản thân mình như thế
  • 3:02 - 3:04
    một một phản xạ tự nhiên,
  • 3:04 - 3:07
    đến nỗi tôi không phát hiện ra mình đang làm như thế.
  • 3:07 - 3:09
    Đây cũng là điều nhiều người hướng nội làm
  • 3:09 - 3:11
    và đó chính là chắc chắn là sự thiệt thòi của chúng tôi
  • 3:11 - 3:13
    nhưng đó cũng là sự thiệt thòi đối với cả đồng nghiệp
  • 3:13 - 3:15
    và sự thiệt thòi của cả cộng đồng chúng ta.
  • 3:15 - 3:18
    Và tuy mạo hiểm với việc dùng những từ khoa trương sáo rỗng, tôi cho đó là thiệt thòi của cả thế giới
  • 3:18 - 3:21
    Bởi vì khi nói đến sự sáng tạo và khả năng lãnh đạo
  • 3:21 - 3:24
    chúng ta cần những người hướng nội làm điều mà họ làm tốt nhất
  • 3:24 - 3:26
    một phần ba đến một nửa thế giới là những người hướng nội--
  • 3:26 - 3:28
    một phần ba đến một nửa.
  • 3:28 - 3:31
    Có nghĩa là cứ trong hai hay ba người thì sẽ có một người hướng nội.
  • 3:31 - 3:34
    Vì thế ngay cả bạn là người hướng ngoại,
  • 3:34 - 3:36
    Tôi đang nói về bạn đồng nghiệp của bạn
  • 3:36 - 3:38
    bạn đời hay con cái bạn
  • 3:38 - 3:41
    và người ngồi cạnh bạn ngay lúc này--
  • 3:41 - 3:43
    tất cả đều có thành kiến này
  • 3:43 - 3:45
    nó rất sâu sắc và tồn tại thực trong xã hội chúng ta.
  • 3:45 - 3:48
    Tất cả chúng ta đều tiếp thu nó từ rất sớm
  • 3:48 - 3:51
    khi không có cả cái để diễn đạt cho điều chúng ta đang làm.
  • 3:51 - 3:53
    Giờ hãy cùng tôi xem xét thành kiến này một cách rõ ràng
  • 3:53 - 3:56
    bạn cần phải hiểu sự hướng nội là gì.
  • 3:56 - 3:58
    Nó khác với việc e dè xấu hổ
  • 3:58 - 4:00
    Xấu hổ là sự sợ hãi bị xã hội đánh giá.
  • 4:00 - 4:02
    Hướng nội thiên về
  • 4:02 - 4:04
    cách bạn phản ứng với kích thích,
  • 4:04 - 4:06
    bao gồm kích thích xã hội.
  • 4:06 - 4:09
    Nhũng người hướng ngoại khao khát một số lượng lớn kích thích,
  • 4:09 - 4:11
    trái lại những người hướng nội cảm thấy họ sôi nổi nhất
  • 4:11 - 4:13
    và hào hứng nhất và có năng lực nhất
  • 4:13 - 4:15
    là khi họ yên tĩnh và trong môi trường ít kích thích.
  • 4:15 - 4:17
    Không phải là lúc nào cũng thế--những điều này không tuyệt đối--
  • 4:17 - 4:19
    nhưng phần lớn là thế.
  • 4:19 - 4:21
    Vì thế chìa khóa
  • 4:21 - 4:24
    để tối đa tài năng của chúng ta
  • 4:24 - 4:26
    là đặt chúng ta vào
  • 4:26 - 4:29
    vùng kích thích thích hợp
  • 4:29 - 4:31
    Nhưng đây là lúc thành kiến đó tồn tại.
  • 4:31 - 4:33
    Những tổ chức có tầm quan trọng nhất,
  • 4:33 - 4:35
    như trường học và nơi làm việc của chúng ta,
  • 4:35 - 4:37
    được thiết kế hầu hết là cho những con người hướng ngoại
  • 4:37 - 4:40
    và cho nhu cầu nhiều kích thích của những con người hướng ngoại.
  • 4:40 - 4:44
    Và ngay lúc này chúng ta cũng có một hệ niềm tin
  • 4:44 - 4:46
    mà tôi gọi là cách suy nghĩ mang tính cộng đồng,
  • 4:46 - 4:49
    gây kìm hãm tính sáng tạo và tính sản xuất
  • 4:49 - 4:53
    đến từ một nơi mang tính xã hội lạ thường.
  • 4:54 - 4:56
    Nếu bạn mường tượng một lớp học điển hình ngày nay:
  • 4:56 - 4:58
    Hồi tôi đi học
  • 4:58 - 5:00
    chúng tôi ngồi theo dãy.
  • 5:00 - 5:02
    Chúng tôi ngồi trên những dãy bàn thế này,
  • 5:02 - 5:04
    và chúng tôi làm mọi việc một cách thật tự lập.
  • 5:04 - 5:06
    Nhưng ngày nay, lớp học điển hình của các bạn
  • 5:06 - 5:08
    là có những bàn quay vào nhau
  • 5:08 - 5:11
    bốn hay năm hay sáu đứa trẻ đối mặt với nhau.
  • 5:11 - 5:13
    và bọn trẻ sẽ thực hành một đống những bài tập không đếm xuể.
  • 5:13 - 5:16
    Ngay cả trong môn toán hay viết văn sáng tạo,
  • 5:16 - 5:19
    những môn mà bạn nghĩ mình sẽ tự chiến đấu một mình,
  • 5:19 - 5:23
    giới trẻ được cho rằng chúng phải hoạt động với vai trò là một thành viên của nhóm.
  • 5:23 - 5:25
    Và với những đứa trẻ thích
  • 5:25 - 5:27
    ra ngoài một mình và làm việc độc lập hơn,
  • 5:27 - 5:29
    những đứa trẻ đó thường bị xem là những người tách khỏi nhóm
  • 5:29 - 5:31
    hay tệ hơn là những trường hợp có vấn đề.
  • 5:33 - 5:36
    Và đa số những báo cáo của các giáo viên tin rằng
  • 5:36 - 5:38
    học sinh lý tưởng là những đứa trẻ hướng ngoại
  • 5:38 - 5:40
    trái ngược với những đứa trẻ hướng nội,
  • 5:40 - 5:42
    mặc dù những đứa trẻ hướng nội thực chất đạt được điểm số cao hơn
  • 5:42 - 5:44
    và hiểu biết nhiều hơn
  • 5:44 - 5:46
    theo nghiên cứu cho biết.
  • 5:46 - 5:48
    (cười)
  • 5:48 - 5:51
    Và điều tương tự xảy ra trong nơi làm việc của chúng ta.
  • 5:51 - 5:54
    Hầu hết chúng ta làm việc trong những văn phòng mở,
  • 5:54 - 5:56
    không có những bức tường,
  • 5:56 - 5:58
    nơi mà chúng ta luôn
  • 5:58 - 6:00
    phải nghe những tiếng ồn và chịu sự dòm ngó của đồng nghiệp.
  • 6:00 - 6:02
    Và khi nói đến lãnh đạo,
  • 6:02 - 6:04
    những người hướng nội theo lệ là không được xem xét cho những vị trí lãnh đạo
  • 6:04 - 6:06
    dù những người hướng nội có xu hướng cẩn thận hơn,
  • 6:06 - 6:08
    ít có khả năng đưa ra những lựa chọn quá mạo hiểm--
  • 6:08 - 6:12
    điều mà ngày nay tất cả chúng ta cho là một đặc điểm quan trọng của vị trí lãnh đạo.
  • 6:12 - 6:15
    Và một nghiên cứu thú vị của Adam Grant ở trường Wharton
  • 6:15 - 6:17
    cho biết rằng những nhà lãnh đạo mang tính cách hướng nội
  • 6:17 - 6:19
    thường mang đến những thành quả tốt hơn những nhà lãnh đạo hướng ngoại
  • 6:19 - 6:22
    bới nếu họ quản lý những nhân viên hoạt bát
  • 6:22 - 6:25
    họ thường để cho những nhân viên đó tự do chạy theo những ý tưởng của họ
  • 6:25 - 6:27
    trong khi những nhà lãnh đạo hướng ngoại có thể,
  • 6:27 - 6:29
    nhiều lúc quá hưng phấn về mọi thứ
  • 6:29 - 6:31
    đến nỗi họ áp đặt ý tưởng của họ lên tất cả mọi thứ,
  • 6:31 - 6:33
    và ý tường của những người khác không thể dễ dàng
  • 6:33 - 6:36
    mà nổi lên được bề mặt.
  • 6:36 - 6:39
    Thực tế, một số nhà lãnh đạo cải cách của chúng ta trong lịch sử là những người hướng nội
  • 6:39 - 6:41
    Tôi sẽ cho bạn vài ví dụ
  • 6:41 - 6:44
    Eleanor Roosevelt, Rosa Parks, Gandhi
  • 6:44 - 6:46
    tất cả những người này đều miêu tả chính mình
  • 6:46 - 6:49
    là hay im lặng, ăn nói mềm mỏng và thậm chí có tính hay xấu hổ.
  • 6:49 - 6:51
    Và rồi tất cả họ đều đứng ở trung tâm chú ý nhất,
  • 6:51 - 6:53
    dù từng tế bào trong cơ thể họ
  • 6:53 - 6:56
    kêu gào họ đừng làm thế
  • 6:56 - 6:58
    và điều này hóa ra chính nó lại có một sức mạnh đặc biệt
  • 6:58 - 7:01
    bời con người có thể cảm thấy những nhà lãnh đạo này đang cầm lái,
  • 7:01 - 7:03
    không phải vì họ thích chỉ đạo người khác
  • 7:03 - 7:05
    và không phải họ thích được nhìn ngắm;
  • 7:05 - 7:07
    họ lãnh đạo vì họ không có cách nào khác,
  • 7:07 - 7:10
    bởi họ bị thúc đẩy làm điều họ nghĩ là đúng.
  • 7:11 - 7:14
    Tôi nghĩ lúc này tôi muốn nói một điều quan trọng là
  • 7:14 - 7:17
    tôi thực chất thích những người hướng ngoại.
  • 7:17 - 7:20
    Tôi luôn nói rằng vài người bạn tôi là người hướng ngoại,
  • 7:20 - 7:22
    bao gồm cả người chồng yêu quý của tôi.
  • 7:24 - 7:26
    Dĩ nhiên tất cả chúng ta rơi vào những điểm khác nhau
  • 7:26 - 7:29
    giữa hai vùng hướng nội hay hướng ngoại.
  • 7:29 - 7:32
    Ngay cả Carl Jung, nhà tâm lý người đả làm phổ biến những cụm từ này đã nói
  • 7:32 - 7:34
    không có cái gọi là hoàn toàn hướng nội
  • 7:34 - 7:36
    hay hoàn toàn hướng ngoại
  • 7:36 - 7:38
    Ông nói nếu tồn tại một ngừơi như thế chăng nữa
  • 7:38 - 7:41
    có lẽ ông ta là một người già mất trí.
  • 7:41 - 7:43
    Có một số người sẽ rơi ngay chính giữa
  • 7:43 - 7:45
    vùng hướng nội và hướng ngoại,
  • 7:45 - 7:47
    chúng ta gọi những người đó là ambivert (vừa hướng nội vừa hướng ngoại)
  • 7:47 - 7:50
    Và tôi thường nghĩ họ có được những điều hay ho nhất của hai thế giới.
  • 7:51 - 7:54
    Nhưng nhiều người trong chúng ta cho mình là một trong hai loại.
  • 7:54 - 7:57
    Điều tôi muốn nói ởi đây là chúng ta cần sự cân bằng tốt hơn.
  • 7:57 - 7:59
    Chúng ta cần có cả âm và dương
  • 7:59 - 8:01
    giữa hai loại này.
  • 8:01 - 8:03
    Điều này đặc biệt quan trọng
  • 8:03 - 8:05
    bởi nó liên quan mật thiết đến sáng tạo và năng suất làm việc,
  • 8:05 - 8:07
    bới khi các nhà tâm lý học nhìn vào
  • 8:07 - 8:09
    cuộc sống của những người sáng tạo nhất,
  • 8:09 - 8:11
    và cái họ tìm thấy
  • 8:11 - 8:13
    là những con người giỏi trao đổi ý tưởng
  • 8:13 - 8:15
    và tiến hành ý tưởng
  • 8:15 - 8:18
    nhưng cũng là những con người có nét hướng nội rõ ràng trong họ
  • 8:18 - 8:20
    Và điều này là bởi tính đơn độc là yếu tố không thể thiếu
  • 8:20 - 8:22
    với sự sáng tạo.
  • 8:22 - 8:24
    Vì thế mà Darwin,
  • 8:24 - 8:26
    ông hay tản bộ trong rừng
  • 8:26 - 8:29
    mạnh mẽ từ chối những lời mời ăn tối.
  • 8:29 - 8:32
    Theodor Geisel, được biết đến nhiều hơn với cái tên giáo sư Seuss
  • 8:32 - 8:34
    ông ấy nằm mơ về những tác phẩm kỳ diệu của mình
  • 8:34 - 8:36
    trong văn phòng gác chuông lẻ lôi mà ông ấy có
  • 8:36 - 8:39
    phía sau nhà ở La Jolla bang California
  • 8:39 - 8:41
    Ông ấy thực chất sợ gặp
  • 8:41 - 8:43
    những người đọc nhỏ tuổi của ông ấy
  • 8:43 - 8:45
    sợ rằng chúng sẽ trông mong thấy một người như ông già noel
  • 8:45 - 8:47
    dạng như ông già noel thế này
  • 8:47 - 8:51
    và sẽ thất vọng với tính cách dè dặt của ông ấy.
  • 8:51 - 8:53
    Steve Woznial sáng tạo ra chiếc máy tính Apple đầu tiên
  • 8:53 - 8:55
    ngồi một mình trong chiếc hộp của mình
  • 8:55 - 8:57
    ở Hewlett-Packard nơi ông ấy làm việc.
  • 8:57 - 9:00
    Và ông ấy nói rằng ông ấy sẽ không bao giờ trở thành nhà chuyên môn ngay từ đầu
  • 9:00 - 9:03
    nếu ông ấy không quá hướng nội đến mức không rời khỏi nhà mình
  • 9:03 - 9:05
    trong quãng thời gian khi ông lớn lên.
  • 9:05 - 9:08
    Dĩ nhiên,
  • 9:08 - 9:11
    điều này không có nghĩa là chúng ta không nên cộng tác--
  • 9:11 - 9:14
    và điểm quan trọng đó là Steve Wozniak hợp tác cùng với Steve Jobs
  • 9:14 - 9:17
    gây dựng máy tính Apple --
  • 9:17 - 9:20
    nhưng nó có nghĩa là tính đơn độc quan trọng
  • 9:20 - 9:22
    và với một số người
  • 9:22 - 9:24
    nó như không khí cho họ thở.
  • 9:24 - 9:27
    Và thực tế, chúng ta đã biết hàng nhiều thế kỉ nay
  • 9:27 - 9:30
    về sức mạnh siêu việt của tính độc lập.
  • 9:30 - 9:33
    Chỉ mới gần đây thật lạ thường là chúng ta bắt đầu quên mất nó.
  • 9:33 - 9:36
    Nếu bạn nhìn vào hầu hết những tôn giáo phổ biến,
  • 9:36 - 9:38
    Bạn sẽ thấy những người đi tìm
  • 9:38 - 9:41
    Moses, Jesus, Budda,Muhammad--
  • 9:41 - 9:43
    người đi tìm là những người tách ra khỏi xã hội
  • 9:43 - 9:45
    một mình đến nơi hoang vắng
  • 9:45 - 9:47
    nơi họ tìm thấy những vị chúa và sự khai sáng
  • 9:47 - 9:50
    rồi họ mang về phổ biến lại cho cộng đồng.
  • 9:50 - 9:54
    Vậy nên không có sự hoang vắng ấy thì sẽ không có sự khai sáng
  • 9:54 - 9:56
    Không có gì đáng ngạc nhiên cả
  • 9:56 - 9:59
    nếu bạn nhìn vào những kiến thức của tâm lý học đương đại.
  • 9:59 - 10:02
    Hóa ra chúng ta không thể ở trong một nhóm người
  • 10:02 - 10:05
    mà không theo bản năng, bắt chước ý kiến của những người khác.
  • 10:05 - 10:07
    Ngay cả về những thứ riêng tư và nội tâm
  • 10:07 - 10:09
    ví dụ như việc bạn bị cuốn hút bởi ai,
  • 10:09 - 10:12
    bạn sẽ bắt chước niềm tin của những người xunq quanh bạn
  • 10:12 - 10:14
    mà không hề nhận ra điều mình đang làm.
  • 10:14 - 10:17
    Mà tập thể nổi tiếng là làm theo những ý kiến
  • 10:17 - 10:19
    của người nắm nhiều quyền nhất hay có sức lôi cuốn nhất trong căn phòng kia,
  • 10:19 - 10:21
    ngay cả khi chẳng có sự liên quan gì
  • 10:21 - 10:24
    giữa việc là một người giỏi ăn nói và việc có ý tưởng hay nhất--
  • 10:24 - 10:26
    ý tôi là không có một chút liên quan nào
  • 10:26 - 10:28
    Bởi vậy...
  • 10:28 - 10:30
    (cười)
  • 10:30 - 10:33
    Bạn có thể cho rằng bạn đang đi theo người có những ý tưởng hay nhất,
  • 10:33 - 10:35
    nhưng cũng có thể không.
  • 10:35 - 10:38
    Hay bạn thực sự muốn để mặc theo tự nhiên?
  • 10:38 - 10:40
    Sẽ tốt hơn cho tất cả mọi người tách ra
  • 10:40 - 10:42
    khơi dậy ý tưởng của riêng mình
  • 10:42 - 10:44
    giải thoát khỏi những tác động cộng đồng
  • 10:44 - 10:46
    và rồi sau đó mới hợp vào nhau thành một đội
  • 10:46 - 10:49
    để tranh luận trong một môi trường được quản lý tốt
  • 10:49 - 10:51
    và nắm quyền quản lý nó từ đó.
  • 10:51 - 10:53
    Nếu tất cả những điều này là thực
  • 10:53 - 10:56
    thì tại chúng ta lại hiểu sai nó như thế?
  • 10:56 - 10:58
    Sao chúng ta lại xây dựng trường học và công sở theo cách này?
  • 10:58 - 11:00
    Và tại sao chúng ta lại làm nhừng con người hướng nội cảm thấy tội lỗi
  • 11:00 - 11:04
    về việc thỉnh thoảng muốn tách biệt
  • 11:04 - 11:07
    Câu trả lời nằm sâu trong lịch sử văn hoá của chúng ta.
  • 11:07 - 11:09
    Nền văn hóa phương Tây
  • 11:09 - 11:11
    và đặc biệt là nước Mĩ,
  • 11:11 - 11:13
    luôn thiên vị con người của hành động
  • 11:13 - 11:15
    hơn là con người trầm ngâm
  • 11:15 - 11:19
    và người đàn ông trầm ngâm
  • 11:19 - 11:22
    Nhưng ở những ngày đầu trên đất Mĩ,
  • 11:22 - 11:25
    chúng ta sống trong xã hội mà những nhà sử học gọi là nền văn hoá của phẩm chất,
  • 11:25 - 11:27
    nơi mà lúc đó chúng ta vẫn coi trọng con người
  • 11:27 - 11:30
    về tính cách bên trong họ và đạo đức ngay thẳng của họ
  • 11:30 - 11:32
    Và nếu bạn xem xết những cuốn sách cải thiện bản thân trong thời đại này
  • 11:32 - 11:34
    chúng đều có những cái tựa đề thế này
  • 11:34 - 11:37
    "Tính cách, thứ quan trọng nhất trên thế giới"
  • 11:37 - 11:40
    và họ minh hoạ bằng những hình mẫu như là Abraham Lincoln
  • 11:40 - 11:42
    người được ca tụng cho sự khiêm nhường và không tự phụ.
  • 11:42 - 11:44
    Ralph Waldo Emerson gọi ông ấy
  • 11:44 - 11:47
    là "người đàn ông không gây ra sự xúc phạm bề trên"
  • 11:47 - 11:50
    Nhưng khi chúng ta bước vào thế kỉ 20
  • 11:50 - 11:52
    chúng ta bước vào một nền văn hoá mới
  • 11:52 - 11:54
    nơi mà những nhà sử học gọi là nền văn hoá của tính cách
  • 11:54 - 11:56
    Điều xảy ra là chúng ta phát tiển từ một nền kinh tế nông nghiệp
  • 11:56 - 11:58
    thành một thế giới các doanh nghiệp.
  • 11:58 - 12:00
    Và đột nhiên người ta di cư
  • 12:00 - 12:02
    từ những thị trấn nhỏ lên những thành phố.
  • 12:02 - 12:05
    Và thay vì làm việc với những con người mà họ biết cả cuộc đời
  • 12:05 - 12:07
    giờ họ phải chứng minh bản thân
  • 12:07 - 12:09
    trong đám đông những người lạ
  • 12:09 - 12:11
    Và thật dễ hiểu,
  • 12:11 - 12:13
    những đặc điểm như tính cuốn hút và sự hấp dẫn
  • 12:13 - 12:15
    đột nhiên trở nên thật sự quan trọng.
  • 12:15 - 12:18
    Và hiển nhiên là những cuốn sách tự cải thiện sẽ thay đổi để đáp ứng những nhu cầu mới
  • 12:18 - 12:20
    và họ bắt đầu có những cái tên
  • 12:20 - 12:22
    như là "Làm thế nào để có nhiều bạn và có tầm ảnh hưởng"
  • 12:22 - 12:24
    Và minh hoạ những hình mẫu chính
  • 12:24 - 12:27
    là những nhà bán hàng vĩ đại.
  • 12:27 - 12:29
    Đó chính là thế giới chúng ta đang sống ngày nay.
  • 12:29 - 12:33
    Đó chính là di sản văn hoá của chúng ta.
  • 12:33 - 12:35
    Ý tôi không phải là
  • 12:35 - 12:38
    kĩ năng xã hội là không quan trọng
  • 12:38 - 12:40
    và tôi cũng không kêu gọi
  • 12:40 - 12:43
    việc huỷ bỏ việc làm nhóm
  • 12:43 - 12:46
    Những tôn giáo gửi những tín đồ của họ lên đỉnh những ngọn núi một mình
  • 12:46 - 12:49
    cũng dạy chúng ta tình yêu và sự tin tưởng.
  • 12:49 - 12:51
    Vấn đề mà chúng ta đang đối mặt ngay nay
  • 12:51 - 12:53
    trong những lĩnh vực như khoa học và kinh tế
  • 12:53 - 12:55
    thật nhiều và phức tạp
  • 12:55 - 12:57
    đến nỗi chúng ta sẽ cần một rất nhiều người liên hiệp với nhau
  • 12:57 - 12:59
    để cùng giải quyết những vấn đề.
  • 12:59 - 13:02
    Nhưng tôi đang nói rằng nếu chúng ta cho những con người hướng nội nhiều tự do hơn
  • 13:02 - 13:04
    họ sẽ dễ dàng
  • 13:04 - 13:07
    khám phá ra những giải pháp ấn tượng cho những vấn đề này.
  • 13:09 - 13:11
    Vì thế tôi muốn chia sẻ với các bạn
  • 13:11 - 13:14
    hôm nay trong túi của tôi có những thứ gì.
  • 13:18 - 13:20
    Bạn thử đoán xem là gì?
  • 13:20 - 13:22
    Sách.
  • 13:22 - 13:24
    Tôi mang theo cả một túi đầy sách.
  • 13:24 - 13:26
    Đây là cuốn của Margaret Atwood "con mắt mèo"
  • 13:26 - 13:29
    Đây là tiểu thuyết của Milan Kundera.
  • 13:29 - 13:31
    Đà đây là cuốn "Sách hướng dẫn những con người lúng túng"
  • 13:31 - 13:34
    của Maimonides.
  • 13:34 - 13:37
    Nhưng đây không phải là những cuốn sách của tôi
  • 13:37 - 13:39
    Tôi mang những cuốn sách này với tôi
  • 13:39 - 13:43
    bởi chúng được viết bằng những tác giả yêu thích của ông tôi.
  • 13:43 - 13:45
    Ông tôi là một giáo sĩ do thái
  • 13:45 - 13:47
    và là một người goá vợ
  • 13:47 - 13:50
    sống một mình ở căn hộ nhỏ ở Brooklyn
  • 13:50 - 13:53
    đó là nơi yêu thích của tôi khi tôi lớn lên,
  • 13:53 - 13:56
    một phần bởi nó bao bọc trong sự hiện diện êm đềm của ông
  • 13:56 - 13:59
    một phần vì nó chứa đầy sách.
  • 13:59 - 14:02
    ý tôi là từng cái bàn cái ghế trong căn hộ này
  • 14:02 - 14:04
    chuyển chứng năng ban đầu của nó
  • 14:04 - 14:07
    thành phục vụ như là mặt phẳng cho những cuốn sách nhảy múa
  • 14:07 - 14:09
    như tất cả những thành viên còn lại trong gia đình tôi,
  • 14:09 - 14:12
    việc ông tôi thích làm nhất trên thế giới này là đọc sách.
  • 14:12 - 14:15
    nhưng ông cũng rất thích tụ tập,
  • 14:15 - 14:18
    và bạn có thể cảm thấy tình yêu này trong bài diễn thuyết của ông ấy
  • 14:18 - 14:22
    mỗi tuần trong 62 năm ông ấy là giáo sĩ.
  • 14:22 - 14:25
    Ông sẽ lấy những thành quả của mỗi tuần đọc sách
  • 14:25 - 14:28
    và ông sẽ đan kết những tấm thảm phức tạp của những suy nghĩ xa xưa của con người
  • 14:28 - 14:30
    Người ta đến từ khắp mọi nơi
  • 14:30 - 14:32
    để nghe ông nói.
  • 14:32 - 14:35
    Và đây một điều về ông tôi.
  • 14:35 - 14:37
    Dưới vai trò nghi lễ này
  • 14:37 - 14:40
    ông là người rất khiêm nhường và hướng nội--
  • 14:40 - 14:43
    nhiều đến nỗi khi ông thuyết giảng những bài giáo xứ này
  • 14:43 - 14:45
    ông gặp khó khăn giao tiếp bằng mắt
  • 14:45 - 14:47
    với một giáo đoàn
  • 14:47 - 14:49
    mà ông đã thuyết giáo suốt 62 năm.
  • 14:49 - 14:51
    Ngay cả ra khỏi giáo đường,
  • 14:51 - 14:53
    khi bạn goi để chào ông,
  • 14:53 - 14:55
    ông thường kết thúc cuộc đối thoại rất sớm
  • 14:55 - 14:59
    vì sợ rằng ông chiếm quá nhiều thời gian của bạn.
  • 14:59 - 15:02
    Nnhưng ông mất ở tuổi 94
  • 15:02 - 15:05
    cảnh sát phải đóng những con đường quanh nơi ông ở
  • 15:05 - 15:07
    để chứa đám đông những con người
  • 15:07 - 15:10
    tới tưởng niệm ông
  • 15:11 - 15:14
    từ những ngày đó, tôi học từ ông tôi
  • 15:14 - 15:16
    bằng cách của mình.
  • 15:16 - 15:19
    Vì thế tôi xuất bản cuốn sách về tính hướng nội,
  • 15:19 - 15:21
    tôi tốn 7 năm để viết.
  • 15:21 - 15:24
    Và với tôi bảy năm đó thực sự là một niềm hạnh phúc hoàn toàn,
  • 15:24 - 15:27
    bởi tôi đọc, tôi viết
  • 15:27 - 15:29
    Tôi nghĩ, tôi nghiên cứu.
  • 15:29 - 15:31
    Đó là phiên bản của tôi
  • 15:31 - 15:34
    về khoảng thời gian ông tôi ở một mình trong thư viện của mình.
  • 15:34 - 15:37
    Nhưng bất chợt công việc của tôi lại khác hoàn toàn
  • 15:37 - 15:40
    công việc của tôi là ở đây nói về điều đó,
  • 15:40 - 15:43
    nói về tính cách hướng nội.
  • 15:43 - 15:47
    (cười)
  • 15:47 - 15:49
    Và nó khó khăn hơn rất nhiều,
  • 15:49 - 15:51
    bởi vì dù tôi rất vinh dự
  • 15:51 - 15:53
    khi ở đây với các bạn lúc này
  • 15:53 - 15:56
    nhưng đây không phải là môi trường của tôi
  • 15:56 - 15:58
    Vì thế tôi đã chuẩn bị cho những lúc thế này
  • 15:58 - 16:00
    bằng khả năng tốt nhất của mình.
  • 16:00 - 16:02
    tôi dùng cả năm ngoái để thực tập cách nói chuyện trước đám đông
  • 16:02 - 16:04
    mỗi lần tôi có thể.
  • 16:04 - 16:07
    Và tôi gọi năm đó là " năm của việc mạo hiểm nói"
  • 16:07 - 16:09
    (cười)
  • 16:09 - 16:11
    Và việc đó thật sự có hiệu quả rất nhiều.
  • 16:11 - 16:13
    Nhưng tôi sẽ nói với bạn rằng cái có hiệu quả hơn cả
  • 16:13 - 16:16
    là tri giác của tôi, niềm tin của tôi ,niềm hy vọng của tôi
  • 16:16 - 16:18
    những thứ đến với thái độ của chúng ta
  • 16:18 - 16:20
    với tính hướng nội, với sự im lặng và đơn độc
  • 16:20 - 16:22
    chúng ta thực sự đang bên lề những thay đổi lớn.
  • 16:22 - 16:24
    Ý tôi là, chúng ta đang.
  • 16:24 - 16:26
    Vì thế tôi sẽ đưa cho các bạn lúc này
  • 16:26 - 16:28
    ba lời kêu gọi hành động
  • 16:28 - 16:30
    cho những con người cùng chung cách nhìn này
  • 16:30 - 16:32
    Lời kêu gọi thứ nhất là:
  • 16:32 - 16:34
    Hãy dừng sự điên rồ của những việc làm nhóm không ngừng.
  • 16:34 - 16:36
    Dừng lại.
  • 16:36 - 16:39
    (cười)
  • 16:39 - 16:41
    cảm ơn
  • 16:41 - 16:43
    (vỗ tay)
  • 16:43 - 16:45
    Tôi muốn làm cho rõ ràng điều mình đang nói
  • 16:45 - 16:47
    bởi tôi tin tưởng sâu sắc rằng văn phòng của chúng ta
  • 16:47 - 16:49
    nên khuyến khích
  • 16:49 - 16:51
    sự tương tác tự nhiên như ở quán cafe--
  • 16:51 - 16:53
    bạn biết đấy, dạng như nơi người ta đến
  • 16:53 - 16:55
    và trao đổi những suy nghĩ một cách tự nhiên.
  • 16:55 - 16:57
    Điều đó thật tuyệt.
  • 16:57 - 16:59
    tuyệt cho những cho những con người hướng nội và tuyệt cho những người hướng ngoại
  • 16:59 - 17:01
    Nhưng chúng ta cần nhiều riêng tư và tự do hơn
  • 17:01 - 17:03
    nhiều sự độc lập trong công việc.
  • 17:03 - 17:05
    Trường học, cũng như thế
  • 17:05 - 17:08
    Chắc chắn là chúng ta cần dạy những đứa trẻ làm việc chung ,
  • 17:08 - 17:10
    nhưng chúng ta cũng cần dạy chúng làm sao để làm bài tập một mình.
  • 17:10 - 17:13
    điều này đặc biệt quan trọng với những đứa trẻ hướng ngoại.
  • 17:13 - 17:15
    Chúng cần tự làm một mình
  • 17:15 - 17:17
    bởi đó chính là nơi suy nghĩ sâu nhất bắt đầu.
  • 17:17 - 17:20
    Lời kêu gọi thứ hai : hãy đi đến nơi không người
  • 17:20 - 17:23
    Như phật, có những triết lý riêng.
  • 17:23 - 17:25
    tôi không nói là
  • 17:25 - 17:28
    chúng ta đều tách ra, xây một nơi riêng trong rừng
  • 17:28 - 17:31
    không bao giờ nói chuyện với nhau,
  • 17:31 - 17:33
    nhưng tôi nói rằng chúng ta có thể đứng một mình
  • 17:33 - 17:35
    đi vào trong đầu của minh
  • 17:35 - 17:38
    thường xuyên hơn một chút
  • 17:39 - 17:42
    Lời kêu gọi thứ ba:
  • 17:42 - 17:44
    hãy nhìn vào hành lý của bạn chứa thứ gì
  • 17:44 - 17:46
    tại sao bạn để nó ở đó
  • 17:46 - 17:48
    Những người hướng ngoại,
  • 17:48 - 17:50
    có lẽ hành lý của bạn cũng đầy sách.
  • 17:50 - 17:52
    hoặc đầy những chai rượu
  • 17:52 - 17:55
    hay dụng cụ lặn.
  • 17:55 - 17:59
    Dù có gì chăng nữa ,tôi hy vọng bạn dùng những thứ đó mỗi khi có cơ hội
  • 17:59 - 18:02
    và lôi cuốn chúng tôi với năng lượng và niềm vui của bạn.
  • 18:02 - 18:05
    Nhưng những người hướng nội, hãy là chính bạn
  • 18:05 - 18:07
    bạn có thể có một sự thôi thúc phải bảo vệ thật cẩn thận
  • 18:07 - 18:09
    cái có trong hành lý của chính mình.
  • 18:09 - 18:11
    Điều đó tốt thôi
  • 18:11 - 18:13
    Nhưng thỉnh thoảng, chỉ thỉnh thoảng thôi
  • 18:13 - 18:16
    tôi hy vọng bạn mở va ly cho những người khác thấy,
  • 18:16 - 18:19
    bởi thế giới cần bạn và cần những thứ bạn mang theo.
  • 18:21 - 18:23
    Và tôi chúc các bạn những chuyến đi thành công nhất
  • 18:23 - 18:26
    và sự dũng cảm để nói nhẹ nhàng.
  • 18:26 - 18:28
    Xin cảm ơn.
  • 18:28 - 18:32
    (vỗ tay)
  • 18:32 - 18:35
    Cảm ơn. Xin cảm ơn.
  • 18:35 - 18:42
    (vỗ tay)
Title:
Susan Cain : sức mạnh của những con người nội tâm
Speaker:
Susan Cain
Description:

Trong một nền văn hóa mà sự hòa đồng và hướng ngoại được đánh giá cao hơn tất cả, thật khó khăn và thậm chí có phần đáng xấu hổ nếu bạn là một người hướng nội. Nhưng Susan Cain đã tranh luận đầy nhiệt huyết rằng những con người hướng nội đem đến những tài năng và khả năng phi thường cho thế giới, và họ cần được cổ vũ và tán thưởng hơn.

more » « less
Video Language:
English
Team:
closed TED
Project:
TEDTalks
Duration:
18:43
Ha Thu Hai added a translation

Vietnamese subtitles

Revisions