-
Bộ não là bộ phận quan trọng nhất trong cơ thể con người
-
Thành phần thiết yếu nhất của cơ thể
-
Bộ não điều khiển tất cả bộ phận
-
Bộ não là vua của các bộ phận trong cơ thể con gười
-
Tên bệnh nhân: Sanjay Singhania
-
Hội chứng: Mất trí nhớ xuôi chiều
Mất trí nhớ ngắn hạn
-
Xem ca này này
-
Em sẽ nghiên cứu ca này
-
Không
-
Thưa thầy nhưng tại sao ạ?
-
Quên ca này đi
-
Nhưng nó là một ca bệnh thú vị
-
Thú vị, đúng vậy nhưng nó cũng có liên quan đến cảnh sát
-
Nhưng...
-
Sunita, em muốn tôi gọi cho bố mẹ em sao?
-
Được rồi, em sẽ không chọn nó nữa
-
Nhưng là những sinh viên y khoa
Bọn em muốn biết.
-
Được rồi...
-
Đó là Sanjay Singhania.
-
Bị một thanh sắt đập vào đầu
-
Sau vụ tai nạn,
anh ta đã bị mất trí nhớ
-
Bây giờ anh ta không thể nhớ được bất kì điều gì
Chúng ta gọi đó là mất trí nhớ ngắn hạn
-
Anh ta chỉ nhớ được các sự việc trong vòng 15 phút
-
Sau đó...
-
anh ta quên hết tất cả
-
Ví dụ anh ta hỏi tên em...
-
15 phút sau anh ta sẽ quên nó
-
Anh ta chỉ nhớ những phần rời rạc của vụ tai nạn.
Nhưng chúng ta không thể nói được anh ta nhớ được bao nhiêu phần
-
Những việc bình thường như ăn,
, uống, lái xe và cả cảm xúc của anh ta.
-
nằm sâu trong
tiềm thức của anh ta
-
Thế anh ta thực hiện những công việc hàng ngày như thế nào?
-
Một đứa trẻ thực hiện những công việc được hướng dẫn như thế nào?
-
Dựa vào trí nhớ,
học vẹt
-
hoặc viết mọi thứ ra giấy
-
Giống như vậy, anh ta nhớ các công việc bằng cách chúng viết ra
-
Đó là tai nạn gì vậy?
Ai đã tấn công anh ta?
-
Điều này, không ai biết cả
-
Thật không may, anh ta không thể nhớ nổi một khuôn mặt
-
Làm sao một người có thể sống như vậy chứ..
Em tự hỏi bây giờ anh ta đang làm gì...
-
Ghajini
-
Bị giết giống như Mangesh.
-
Vụ thứ hai trong tuần này
-
Cho dù phải lục soát mọi đường phố,
48 tiếng nữa tôi sẽ tìm ra kẻ này
-
Tìm xem kẻ đó là ai...
-
Ta phải tìm ra hắn trước khi cảnh sát bắt được hắn.
-
Đi đâu đây?
-
Chỗ này...
-
Đường O-chat.
Pin 400076. Phố nhà tôi
-
Chúng ta đến Đường O-chat rồi.
-
Ngã tư tiếp theo rẽ phải
-
Ô-đi-si.Nó là một tòa nhà nằm ở bên phải anh.
Tôi muốn đến đó
-
Chung cư của tôi
-
73 Rupi
-
Địa chỉ nhà ai vậy?
-
Nhà tôi.
-
Giết hắn Tìm Ghajini
-
Tìm hắn giết hắn
-
Ảnh
-
Chìa khóa nhà
-
Ví
-
Di động
-
Máy ảnh
-
Súng
-
Cởi áo
-
Trả thù
-
Kalpana đã bị giết
Ai là Ghajini?
-
Trả thù
-
Kiểm tra ghi chép, ảnh
-
Tìm Ghajini
-
Giết hắn
-
Ngày hôm kia. 10 giờ sáng.
Từ Hiranandani đến bến Andheri.
-
Đúng tôi đã bán chiếc vé đó
-
Mặt sau của nó viết gì vậy?
-
Anh ta đã trả tôi một tờ 500
-
Tôi không có tiền trả lại.
Vì thế tôi đã viết lên mặt sau
-
Anh ta đã quên lấy tiền trả lại...
Chắc là anh ta rồi
-
Ai...?
-
Người này lúc nào cũng quên
-
Thỉnh thoảng anh ta quên mua vé,
thỉnh thoảng quên tiền trả lại
-
Những lúc đó, anh ta sẽ đi mua vé
-
Anh ta luôn hỏi tên các bến xe buýt
-
Anh có thể nhận ra anh ta không?
- Sao lại không...anh ta trông lạ lắm
-
luôn cạo trọc đầu,
và có một vết sẹo rất dài ở trên đầu
-
Cứ mười giờ sáng, anh ta lại lên
xe buýt ở bến Hiranandani.
-
9 giờ rồi
-
Chúng ta có một giờ để tìm anh ta. Đi thôi
-
Lấy máy ảnh
-
Xe buýt số 392
-
Anh ta kia kìa
-
Này...
-
Khỉ thật.
-
Gặp cậu ở căng tin sau giờ học nhé
-
Xin lỗi... xin lỗi, anh à...
-
Chào anh! Tôi là Sunita.
-
Sunita. Sinh viên y khoa năm cuối
-
Anh không biết tôi.
Nhưng tôi biết anh
-
Tôi có thể nói chuyện với
anh hai phút không?
-
Là một sinh viên y khoa
tôi muốn biết làm thế nào...
-
Cái gì vậy?
-
Máy ảnh của tôi
-
Sao nó lại kêu?
-
Cứ 15 phút nó kêu một lần
-
Vì thế tôi có thể chụp ảnh...
những người và vật quan trọng...
-
để khắc sâu, để nhớ.
-
Bằng ảnh?
-
Đúng vậy
-
Cô làm gì vậy?
-
Ghi chép...
-
Xé nó ra, vất nó đi. Làm đi
-
Tôi xem một tấm ảnh được không?
-
Bảo vệ của tôi
-
Bác sĩ của tôi
-
Quản lí của tôi
-
Chung cư của tôi
-
Hiranandani? Anh sống ở đó à?
-
Đúng
-
Tại sao đầu anh lại bị thương vậy
-
Giáo sư của tôi đã cho tôi biết đó là một tai nạn
-
Anh có nhớ gì về tai nạn đó không?
-
Có
-
Chuyện gì đã xảy ra?
Ai đã đánh anh?
-
Chúng ta chưa đủ thân để tôi có thể kể cho cô chuyện đó.
-
Tôi xin lỗi...xin lỗi
-
Tôi muốn gặp anh một lần nữa
-
Chụp ảnh tôi đi...
-
Tôi sẽ dùng nó để nhắc anh
khi chúng ta gặp lại
-
Một tấm nữa...
một tấm cho anh và một tấm cho tôi.
-
Tôi hy vọng giờ tôi là bạn của anh rồi?
Viết là" Bạn của tôi" đi.
-
Cảm ơn anh
-
Lần sau chúng ta gặp nhau,
Tôi sẽ đưa nó cho anh xem
-
Mày nghĩ cảnh sát bất tài sao?
-
Tôi là Sanjay.
-
Sanjay Singha nia.
-
Kinh doanh là niềm đam mê,
và cũng là công việc của tôi
-
Bố tôi đã mơ ước biến công ty
thành công ty di động lớn nhất Ấn Độ.
-
Bây giờ giấc mơ của ông là mục đích sống của tôi
-
Tôi sẽ làm tất cả
để đạt được điều đó
-
Tôi sống ở Mumbai.
Mẹ tôi đã sinh ra ở thành phố này
-
Tôi có mối liên hệ với thành phố này
-
Đây là E-voi.
-
Văn phòng của tôi.
-
Và họ là những nhân viên đáng tin cậy nhất của tôi.
-
Bố tôi nói hãy đặt hết tình cảm vào công việc
-
đừng có tình cảm với nó.
-
Khắp Ấn độ
-
mục tiêu của chúng tôi là 500 triệu thuê bao
-
Các vị ngạc nhiên sao?
-
Tôi có thể đạt được điều đó.
-
Và tôi không tự phụ,
Tôi tự tin
-
Giữa tự phụ và tự tin chỉ có một ranh giới rất nhỏ
-
'Tôi có thể đạt được điều đó' thể hiện sự tự tin của tôi
-
'Chỉ có tôi mới có thể đạt được điều đó' là tự phụ
-
Chúng ta cần sự tự tin,
hãy cùng tạo ra nó
-
Hãy để sự tự phụ ở bên ngoài văn phòng này
-
Cảm ơn
-
Kalpana!
-
Lịch quay ghi là 9 giờ
-
10 giờ 30 cô mới đến!
-
Mọi người đang đợi đấy
-
Hôm nay nhiều xe cộ quá...
-
Đừng bào chữa nữa
Đi thay đồ đi
-
Vâng
-
Chào...tôi có đến muộn quá không?
-
Gì chứ...chỉ thay thế cho một đám đông thôi mà...
-
cô ta...làm dáng như một siêu sao vậy
-
Ánh sáng được chưa?
- Quay nhé?
-
Ánh sáng.
-
Máy quay chuẩn bị.
- Quay.
-
Diễn
-
Vò và cọ...
-
cho đến khi tay tôi mỏi nhừ
-
Màu vàng,
sẽ không bao giờ mặc cả
-
Máy quay xoay
-
Tiểu thưa diễn được chưa...?
-
Vì thế bạn phải mua Kite!
và bạn sẽ khám phá ra màu trắng
-
Sáng trắng lấp lánh với một rupi thôi
-
Sáng trắng long lanh
-
Kalpana!
-
Đó là biển quảng cáo thứ 8 của chúng ta trên con đường này
-
Cả sáu pano quảng cáo đều trống chứ?
- Ba thưa ngài.
-
Lực chọn tiếp theo?
-
Chỗ này...
-
máy bay bay qua đây
-
cũng có thể nhìn thấy biển quảng cáo
-
Được đấy
-
Ai sống ở đây?
- Một cô gái. Kalpana. Chúng tôi có thể tiếp cận cô ta
-
Làm đi
-
Giờ thì sao?
- Pin có vấn đề
-
Có chuyện gì vậy?
Giờ thì là pin...
-
Xin lỗi tôi có thể nói chuyện với tiểu thư Kalpana không?
- Kalpana không phải là tiểu thư. Kalpana thôi
-
Và các anh là...?
- Chúng tôi là người của E-voi
-
Tôi là trợ lí của giám đốc của ngài Sanjay Singhania
-
E-voi?
-
Tôi là, Satveer Kohli.
Tôi điều hành hãng phim này
-
Chúng tôi thực hiện rất nhiều loại quảng cáo...
xà phòng, dầu ăn, bàn chải đánh răng, thuốc tiêu hóa.
-
Quảng cáo gần đây nhất là bột đánh răng Hiệu Con Khỉ.
Anh muốn một phim quảng cáo không?
-
Chúng tôi chỉ muốn gặp tiểu thư Kalpana thôi.
Ngài Singhania đã cử tôi đến đây
-
Kalpana...ở trong phòng xanh lá cây.
Các anh vào đi
-
Xin lỗi tiểu thư...
-
Gì vậy?
-
Tôi là Shroff. Của E-voi
-
Mở cửa ra, đi vào trong
-
Mang trà vào rồi đi ra
-
Xin lỗi, đừng cố thuyết phục tôi
-
Ông chủ của anh hấp dẫn?
Thì sao chứ?
-
Tôi mới là người chấp nhận đề nghị đó
-
Chuyện tình cảm ...
tình cảm đấy
-
Thưa tiểu thư, thay mặt ông chủ tôi,
tôi mong cô
-
Hãy suy nghĩ về chuyện đó
-
Nghĩ về cái gì?
Các anh nghe thấy quyết định của tôi rồi mà
-
Giờ làm ơn hãy về đi
-
Họ sắp ra đấy
-
Tiểu thư làm ơn...
- Nói với ông chủ của anh, Kalpana khó chịu
-
Nếu cô đổi ý
-
đây là danh thiếp của tôi
-
Xin hãy gọi điện
-
Được rồi
-
Xin lỗi... Hai phút nữa tôi sẽ chuẩn bị xong
-
Tiểu thư khoan đã...
-
Tiểu thư...?
-
Cô Kalpana...
-
Cô...?
-
Tôi xin lỗi vì đã xâm phạm vào đời tư cá nhân của cô
-
Nhưng tất cả chúng tôi đều đã nghe thấy hết chuyện vừa xảy ra ở bên trong
-
Mang ghế cho tiểu thư mau.
-
Hãy để tôi tóm tắt lại những gì có thể đã xảy ra nhé.
-
Sanjay Singhania đã gặp cô ở đâu đó
-
Và khi anh ta thấy cô,
-
Đó là tiếng sét ái tình.
Vì thế có một câu hỏi
-
Anh ta tin cô sẽ đồng ý,
vì thế anh ta cử người của mình đến chỗ cô
-
Và cô đã từ chối anh ta ngay lập tức?
Tôi nói đúng không, tiểu thư? Đúng chứ ạ?
-
Đúng, đúng vậy
-
Sao cô lại từ chối một đề nghị tốt như vậy?
-
Hôm nay đó là người sở hữu E-voi.
Ngày mai sẽ là một Bill Gates.
-
Tôi phải đầu hàng sao?
Xét cho cùng lựa chọn của tôi mới là quan trọng nhất!
-
Nghĩ mà xem, đây là một cơ hội tuyệt vời!
-
Cô gật đầu một cái, công ty của chúng ta sẽ lên cao đến đến tầm này!
-
Đó là một hành động cực kì cao thượng.
Hãy cầu nguyện và quyết tâm!
-
Cho phép tôi... Tôi sẽ gọi.
- Thưa ngài..., nhưng không..
-
Nhấc máy rồi...nói.
- Nói đi.
-
E-voi. Tôi có thể giúp gì được cho cô?
-
A lô...
-
Tôi là Kalpana.
-
Kalpana... ai...?
-
Kalpana pa nô quảng cáo trên ban công?
-
Chúng tôi đã tìm hiểu về cô.
Ngôi nhà đó không phải là của cô
-
Cô chưa đóng tiền nhà 2 tháng
-
Cô chơi khó để kiếm chác hả?
Biến đi
-
Cả văn phòng đều rất sốc!
-
Nói tiếp đi
-
Bảo với ông chủ của anh là
-
Kalpana đồng ý
-
Nó không là vàng thì sao chứ?
Nó vẫn tỏa sáng mà
-
Tiệm kim hoàn Nathumal Gendamal.
42 Đường Link, Tây Malad.
-
Chúng tôi không có các chi nhánh.
-
Mẹ ơi, chúng ta nên tin ai ạ?
-
Con phải tin mẹ đầu tiên.
Và chỉ một thứ tất cả mọi người đều tin
-
Đó là xà phòng của chúng ta. Hamam.
-
Ngài...tại sao ngài phải...?
-
Không có gì đâu, con gái.
-
Kalpana, Tôi có chuyện muốn nói với cô
-
Một người làm phim quảng cáo sắp đến.
-
Anh ta rất quan tâm đến những công ty lớn
-
Nếu anh ta biết được...
-
Sanjay Singhania đang có tình cảm với người mẫu chính của chúng ta thì?
-
Thì sao...?
-
Nó sẽ là một bệ phóng lớn cho chúng ta
-
Chúng ta sẽ làm những bộ phim nhỏ đến khi nào nữa chứ?
-
Công ty của chúng ta cần những khách hàng tầm quốc gia.
-
Cứ yên tâm
-
Kalpana giống như một cây đũa thần!
Vung một cái và ngày hôm qua sẽ biết mất
-
Đừng lo
-
Xin lỗi... Tôi đang viết một bài báo về những người mẫu có cuộc sống khó khăn cho tờ Mayapuri.
-
Tôi có thể phỏng vấn vài người mẫu không?
- Trong phòng xanh lá cây
-
Xin lỗi...?
- Ồ mời vào
-
Ngồi đi.
- Cảm ơn cô.
-
Giám đốc của tôi đã nói anh sẽ đến
-
Thật sao?
-
Dựng mấy cảnh này mất nhiều thời gian quá
-
Và tôi phải ra sân bay.
Sanjay sắp về
-
Sanjay nào?
-
Sanjay Singhania.
-
của E-voi
-
Người yêu của tôi
-
Sanjay Singhania?
Người yêu của cô?
-
Đúng, anh biết không...thật ra là,
-
chúng tôi đã gặp nhau ở sân bay Delhi.
-
Tôi đã không biết anh ấy là Sanjay Singhania.
Ở sảnh chờ sân bay anh ấy cứ nhìn tôi chằm chằm
-
Trên máy bay anh ấy ngồi cạnh tôi
Chào tôi là Sanjay Singhania... và tôi nói chào
-
Lúc đó tôi mới biết anh ấy là ai
-
Chờ một chút...
tôi có thể ghi lại được không?
-
Được chứ, sao lại không?
anh sẽ không tin chuyện này đâu...
-
Từ Delhi đến Bombay,
anh ấy nói liên tục
-
Toàn chuyện tầm phào. Tôi chỉ biết nghe thôi
-
Rồi đột nhiên,
-
Anh yêu em
-
Em lấy anh nhé?
-
Tôi nói anh bị sao vậy.
Hôn nhân là không khí sao?
-
Quay về Bombay, tôi bị bao vây bởi các cuộc gọi và tin nhắn.
-
Ban đầu tôi không hề để ý đến anh ấy
-
Cuối cùng, vì quá thương anh ấy
-
nên tôi quyết định nói đồng ý
-
Tin sốc nhất của tuần này,
trên tạp chí Mayapuri.
-
Thương gia Sanjay Singhania đang có tình cảm với một người mẫu tham vọng
-
Hãy đọc nó qua lời kể của Kalpana.
-
Hai hộp "MDH Masala" miễn phí
tặng kèm với ấn phẩm tuần này
-
A lô...?
-
Tôi không biết cô ta là ai,
Tôi thậm chí còn chưa bao giờ gặp cô ta cả.
-
Đừng làm phiền tôi nữa
-
A lô...?
-
Tất cả đều là dối trá
-
Làm sao tôi biết tại sao cô ta lại nói chuyện này?
-
Không, chúng ta sẽ nói chuyện sau
-
Không nhận cuộc gọi nào nữa
-
Trên báo có ảnh cô ta không?
-
Cả ngài và cô ta đều không
-
Tôi muốn gặp cô ta. Tìm đi
-
Chúng ta làm gì bây giờ?
- Chúng ta phải về sao?
-
Chờ chút, hãy cùng nghĩ cách để vào bên trong đi
-
Sao vậy...?
- Bọn trẻ muốn vào viện bảo tàng
-
Chúng tôi làm gì bây giờ?
-
Chờ một chút
-
Cẩn thận khi cho chân vào đó nhé
-
Đáng yêu quá
-
- Tạm biệt
- Tạm biệt
-
Có cần tôi vào trước không ạ?
-
Đợi ở đây đi
-
Xin lỗi ai là Kalpana?
- Ở trên ban công
-
Tên tôi là Sachin. Giống, Sachin Tendulkar.
Làm ơn hãy giới thiệu tôi
-
Xin chúc mừng cô.
- Cảm ơn anh
-
Xin lỗi... Tôi sẽ xem mình có thể làm được gì
-
A lô... cảm ơn
-
Anh đã gửi ảnh chưa?
-
Xin lỗi
-
Một giây thôi.
-
Được...tôi sẽ nói chuyện với anh sau
-
Có chuyện gì vậy?
-
Kalpana...?
-
Đúng tôi đây...nói tiếp đi
-
Tôi...đã đọc bài báo trên tờ Mayapuri.
-
Lại Mayapuri sao...thật là một ngày của các cuộc gọi, kí tên, chụp ảnh, hoa hoét, tin nhắn
-
Tôi không kể chuyện của mình vì tất cả những thứ này...
Chắc Sanjay khó chịu lắm
-
Sanjay...?
-
Sanjay Singhania.
-
Thực ra,
-
chúng tôi đã gặp nhau ở sân bay Delhi.
-
Tôi đã không biết anh ấy là Sanjay Singhania.
-
Ở sảnh chờ sân bay anh ấy cứ nhìn tôi chằm chằm
-
Trên máy bay anh ấy ngồi cạnh tôi
-
Chào tôi là Sanjay Singhania...
và tôi nói chào
-
Lúc đó tôi mới biết anh ấy là ai.
Từ Delhi đến Bombay, anh ấy nói không ngừng
-
Toàn chuyện tầm phào.
Tôi chỉ biết nghe thôi
-
Rồi đột nhiên, "Anh yêu em. "
-
Em lấy anh nhé?
-
Tôi nói anh làm sao vậy
Hôn nhân là không khí sao?
-
Tôi đã nói không
-
Anh ấy nói đi mà
-
Tôi nói không, còn anh ấy cứ nói mãi...
đi mà...
-
Tôi nói được rồi
-
Làm sao có thể nói không với một người kiên trì như thế chứ?
-
Chuyện là thế đấy
-
Tạp chí này đã đăng nó
và bây giờ tất cả mọi người đều săn đuổi tôi
-
để giới thiệu
để quảng cáo...
-
Anh đến đây vì buổi chụp hình quảng cáo hả?
-
Tôi...
-
Mọi nguời đều mặc véc khi đi thử vai mà
-
Anh được chọn để làm quảng cáo chưa?
-
Anh muốn tôi giới thiệu anh hả?
-
Nhưng anh phải có tài năng
-
Đừng chỉ hướng đến những tấm vải Van Heusen Non
-
Hãy làm bất cứ những gì anh gặp,
bánh papad, hương muỗi...
-
Bắt lấy này
-
Nào nói thử đi,
cái này cho nam giới
-
Cho mái tóc nổi bật, cho những người đứng đầu...
một chiếc lược. Nói thử đi.
-
Chưa làm bao giờ à?
-
Kém quá...
phải tập luyện nhiều hơn
-
Cho tôi số của anh.
Có gì, tôi sẽ gọi cho anh
-
Số của anh là bao nhiêu?
-
9650055555
-
E-voi?
-
Giống tôi.
-
Cực kì tệ
-
Chẳng bao giờ thấy mạng cả
-
Tôi đã bảo Sanjay, cố gắng xoay ăng ten hay thứ gì đó tương tự đi
-
Anh ấy có thể là độc quyền
nhưng nó cũng nên đạt được tiêu chuẩn nào đó chứ.
-
Chào Anjali... một giây thôi...
-
Anh nói tên anh là gì ấy nhỉ?
-
Sachin?
-
Đúng
-
Sachin, tôi hơi bận.
Nếu có quảng cáo tôi sẽ gọi cho anh. Tạm biệt.
-
Đúng Anjali...
-
cậu biết chuyện gì không?
Mayapuri vừa đăng chuyện tình cảm của mình
-
Và cả ngày hôm nay mình bị bao vây bởi các cuộc gọi và tin nhắn. Mình kiệt quệ mất thôi
-
Không! thực ra,
bọn mình chỉ gặp nhau ở sân bay Delhi.
-
Trên máy bay anh ấy ngồi cạnh mình
-
Chào tôi là Sanjay Singhania...
và mình nói chào
-
Từ Delhi đến Bombay,
anh ấy nói liên tục
-
Sau khi tốt nghiệp đại học luật, Tôi sang Mỹ
và học thạc sĩ ở Harvard.
-
Tôi đã đảm nhận công việc kinh doanh
kể từ khi cha tôi mất
-
Tôi cho rằng công nghệ phải vượt qua được các rào cản xã hội và kinh tế
để đến được với con người
-
Và đó là mục tiêu của công ty chúng tôi
-
Tôi xin lỗi...điện thoại,
Tôi đã bảo mà...
-
Tôi xin phép
-
A lô?
-
Chào, tôi Kalpana đây.
-
Kalpana...Kalpana nào nhỉ?
-
Kalpana... bạn gái của Sanjay Singhania.
-
Ồ tôi nhớ rồi... cô có khỏe không?
-
Tôi khỏe
-
Anh có làm quảng cáo đồ lót không?
-
Đồ lót?
-
Cùng với cô?
-
Chỉ dành cho nam giới thôi
-
Đến đây mau lên.
Ghi địa chỉ này lại đi
-
Chờ chút
-
Mark... hãy ghi lại địa chỉ này cho tôi
-
Nói tiếp đi
-
Toà nhà 3. Chinchpokli Bunder.
Khau Galli.
-
Tòa nhà 3. Chinchpokli Bunder. Khau Galli.
- Thưa ngài...?
-
Chinchpokli Bunder. Khau Galli.
-
Chi...?
- Chinchpokli.
-
Chinchbokli?
- ... Pokli Bunder. Khau Galli.
-
Khau... Galli.
- Galli.
-
Xong rồi ạ.
Cảm ơn anh
-
Đi xe lam đến nhé,
anh sẽ gây được ấn tượng tốt với họ
-
Anh có tiền đi xe không?
- Tôi sẽ lo được
-
Tốt
-
Tôi sẽ đợi anh.
Tạm biệt
-
Hôm nay nóng quá nhỉ...
- Anh mới đến Mumbai à?
-
Đến đây vào mùa mưa, nơi đây là sông đấy
-
Đồ ngốc! Không biết lái xe sao?
-
Xin lỗi...
-
Sao anh lại xin lỗi?
-
Người đi bộ đã chiếm hết cả đường đi,
chúng ta phải bay sao?
-
Lái xe cẩn thận một chút.
-
Tránh đường
-
Bao nhiêu?
- 40 Rupi
-
Anh lớ ngớ như nhà quê ra tỉnh vậy
-
Quản lí muốn một người mẫu mới.
Tôi nghĩ ngay đến anh
-
Quảng cáo này về cái gì vậy?
-
Quần lót co giãn Zorro.
-
Nếu làm quảng cáo này, chắc chắn anh sẽ nổi tiếng
-
Hãy tưởng tượng hình anh mặc đồ lót...
-
sẽ có mặt ở mọi ngã tư trong thành phố,
-
trên những biển quảng cáo 18x12 mét!
-
Vận may của anh sắp thay đổi rồi
-
Đừng lo, anh sẽ được chọn thôi.
-
Tôi có thể làm quảng cáo khác không?
-
Được... thuốc dị ứng được không?
-
Dị ứng...?
-
Thuốc mỡ, bệnh ecpet
-
Quảng cáo thứ nhất tốt hơn.
- Được thôi
-
Chào tiểu thư!
- Chào...
-
Cô nói cô sẽ giới thiệu tôi cho quảng cáo đồ lót...?
-
Đồ lót có người nhận mất rồi, bệnh ecpet được không?
- Tôi sẽ làm bất cứ quảng cáo gì, tôi muốn thay đổi.
-
Tinh thần tốt lắm
-
Thấy chưa?
-
Sáng mai đến phòng chụp nhé
-
Cảm ơn tiểu thư!
- Không có gì
-
Chờ một chút
-
Chú định đi đâu vậy?
- Đến bến xe ở đằng trước
-
Cháu sẽ đưa chú đến đó
-
Cháu tả cho chú
mọi thứ ở trên đường đi nhé
-
Được
-
Bốn cô bé học sinh đang chơi tíc tắc
-
Một bà vợ đang đánh chồng mình.
-
Ông ta vừa làm mất áo sơ mi
-
Đó là đài ở quán trà
-
Chúng ta đang đi qua đền Sai Baba đấy
-
Giờ chúng ta ra đường chính rồi
-
Chú đến bến xe rồi đấy.
-
Tôi bị rung động
-
Cô ấy bay đến...
-
như một cơn lốc
-
Với cái nhìn đầu tiên
-
cô ấy đã hút được ánh mắt tôi
-
Thật khác biệt
-
Cô ấy thật khác biệt
-
thật đặc biệt,
-
thật khiêm tốn
-
và không hề kiêu ngạo
-
Vì vậy tôi bị rung động
-
Và sự tươi mới tràn ngập trái tim tôi
-
Bạn rung động khi cô ấy bay đến như một cơn lốc
-
Và với cái nhìn đầu tiên cô ấy đã hút được ánh mắt bạn
-
Trái tim vỗ cánh
-
khiêu vũ theo một nhịp điệu mới
-
Chân tôi loạng choạng
-
Tôi ngất đi trong hạnh phúc
-
Tôi đứng mỗi ngày nhìn cô ấy đi xa dần
-
Nghĩ, nghĩ về em
-
Hình ảnh của cô ấy làm tâm hồn tôi điên đảo
-
ngập trong sắc màu
-
Cô ấy chảy như một dòng suối mạnh mẽ,
-
làm tôi ướt sũng
-
Lời thì thầm của cô ấy là âm nhạc
-
Những chuyện bình thường của cô ấy là vô giá
-
Một trò đùa ngọt ngào ngây thơ
-
Một sự giả dối nhẹ nhàng kì lạ
-
Lúc thì rụt rè khi thì vô tư
-
Có biển trong mắt cô ấy nhưng bao sâu?
-
Lời nói của cô ấy có thể khiến mùa xuân nở hoa
-
Sắc đẹp của cô ấy biến mọi mùa thành mùa xuân
-
Thậm chí cả lời nói dối của cô ấy...
-
cũng thật đáng mến
-
Cô ấy có thể khiến tôi tin vào mọi ảo ảnh.
-
Thời gian dừng lại mãi mãi
-
Chào buổi sáng!
- Chào buổi sáng.
-
Ngồi đi con gái. Đoán xem,
công ty của chúng ta sắp nổi tiếng rồi
-
Nhờ có cô đấy...
- Sao ngài lại cảm ơn tôi?
-
Tôi đã làm một chuyện mà không hỏi ý cô
-
Công ty chúng ta sẽ tổ chức một bữa tiệc tất niên lớn
-
Đoán xem ai là khách mời danh dự nào?
-
Ai...?
-
Bạn trai của cô
-
Người đàn ông sở hữu E-voi.
-
Sanjay Singhania.
-
Nhưng...?
-
Và dù có phải làm gì đi nữa, cô cũng phải đưa được anh ta đến.
-
Tôi nghĩ cô có thể, nên tôi đã làm trước và
in tên anh ta lên tất cả các thiệp mời
-
Những công ty lớn nhất sẽ đến,
những nhà làm phim quảng cáo, các nhà sản xuất và đạo diễn hàng đầu.
-
Ai bảo ông in tên anh ấy vậy?
-
Sao lại phải hỏi chứ...?
-
Đó là tiệc tất niên.
Cô sẽ đến mà
-
Anh ta sẽ đưa cô đến
- Nhưng tôi không thể mời anh ấy được
-
Tại sao?
-
Chúng tôi...vừa mới cãi nhau!
-
Đừng nói thế!
Tất cả các thiệp mời đều đã được gửi đi rồi
-
Cô phải làm lành với anh ta
... để đưa anh ta tới bữa tiệc
-
Nhưng bằng cách nào...?
- Không thì tôi sẽ bẽ mặt lắm
-
Ai bảo ông in cái này chứ?
-
Tôi đã định nói với cô rồi
nhưng tôi quên mất
-
Những gì ông đã làm là sai,
sai 100%!
-
Cô sẽ làm mọi người thất vọng đấy.
- Tôi lấy đâu ra Sanjay Singhania bây giờ?
-
Tất cả mọi người đều muốn được gặp anh ta,
chưa ai trong chúng ta từng gặp anh ta cả
-
Cái gì...?
-
Cái gì mà cái gì
-
Chưa ai trong chúng ta từng gặp anh ấy?
-
Làm sao mà gặp được chứ?
Anh ta mới từ Mỹ về mà
-
Thế thì tôi...
phải đưa anh ấy đến rồi
-
Cứ yên tâm
-
Kalpana giống như một cây đũa thần!
Vung một cái điều ước của ngài sẽ thành hiện thực
-
Cảm ơn cô rất nhiều
-
Lời thoại...lời thoại!
-
Chào tôi là Sanjay. Sanjay Singhania.
-
Hoàn hảo
-
Tốt lắm
-
Nhớ nhé
-
Trong bữa tiệc tối nay,
anh là Sanjay Singhania.
-
Chờ một lát...
-
Nghe này đó là một người bạn của tôi.
Anh sẽ đóng giả là Sanjay Singhania nhé.
-
Nếu anh ta tin,
thì anh qua vòng kiểm tra. Đồng ý không?
-
Sẵn sàng chưa?
-
Chào...
-
Có chuyện gì vậy?
-
Sanjay đang ở đây
-
Sanjay?
-
Sanjay Singhania, bạn trai của em.
-
Anh ấy...đâu?
- Anh nhìn đi đâu vậy...?
-
Đây!
-
Sachin,
-
gặp anh Sanjay đi.
-
Chào tôi là Sanjay. Sanjay Singhania.
-
Cái gì...ai...?
-
Anh ấy là... Sanjay Singhania.
-
Anh ta...?
-
Em đùa sao?
Sanjay Singhania, và anh ta?
-
Đồ nghiệp dư ngốc nghếch, đồ ngốc!
-
Tôi đã làm gì chứ...?
-
Con cá lớn không bao giờ đưa tay ra trước cả.
Sao anh lại đưa tay ra hả?
-
Vậy khi nào tôi nên bắt tay?
- Anh không phải làm chuyện đó!
-
Biến đi, đi làm quảng cáo đi!
Anh làm hỏng hết mọi chuyện rồi
-
Đồ ngốc!
-
Có chuyện gì vậy?
-
Sachin, em cho anh biết một chuyện nhé?
-
Chuyện gì?
-
Anh sẽ rất ngạc nhiên đấy...
-
Nói đi
-
Em không yêu Sanjay Singhania.
-
Cái gì?
-
Thật ra là,
-
mọi người ở chỗ làm của em nghĩ...
-
anh ta là bạn trai của em.
-
Vì thế họ bắt đầu tôn trọng em.
-
Em đã hùa theo họ
-
Em thậm chí còn không biết anh ta trông như thế nào!
-
Rồi...sao nữa?
-
Tối nay ông chủ em tổ chức một bữa tiệc
-
Không thèm hỏi em họ đã gửi thiệp mời
ghi Sanjay là khách mời danh dự
-
Vì thế em đã chuẩn bị con lừa này cho tối nay
nhưng anh đã ngay lập tức phát hiện ra anh ta là giả!
-
Em phải làm gì bây giờ ?
-
Bình tĩnh...Anh sẽ giúp em.
-
Anh sẽ huấn luyện anh ta
-
Nghe này... tên anh là gì?
-
Chào tôi là Sanjay. Sanjay Singhania.
- Không...tên thật của anh cơ?
-
Sampat.
- Nghe này Sampat...
-
bỏ vẻ vênh váo không cần thiết đó đi.
-
Hãy bình tĩnh thoải mái...tự tin.
-
Để tôi chỉ cho anh nhé...
Chào tôi là Sanjay... Sanjay Singhania.
-
Đừng dạy tôi diễn.
Tôi thuộc về nhà hát. Tôi đã diễn bốn vở rồi.
-
Tôi đã diễn rất tốt,
sau đó anh ta bước vào và mọi thứ trở nên hỏng bét
-
Này...cởi áo véc ra
-
Cởi ra, cởi áo véc ra!
- Ngày mai tôi phải chụp hình. Đó là chiếc áo véc duy nhất của tôi
-
Tôi hủy buổi chụp hình của anh rồi.
Anh chỉ giỏi làm dép cao su thôi!
-
Anh...?
- Mặc đi
-
Được rồi!
Anh trông... thông minh lắm
-
Đeo kính vào
-
Hoàn hảo!
-
Hoàn hảo!
-
Sachin! Hãy đến bữa tiệc tối nay.
Làm Sanjay nhé.
-
Đi mà?
-
Nói đồng ý đi!
-
Đi mà!
-
Hãy nói có đi mà...?
-
Được rồi
-
Thế chứ!
-
Chào mừng vị khách danh dự của chúng ta,
Ngài Sanjay Singhania
-
Chào..
- Chào cô
-
Vui vẻ nhé?
- Vâng cảm ơn cô
-
Kalpana
-
Cô đã mời anh ta tử tế chưa?
- Rồi thưa ngài!
-
Nếu anh ta đến thật
mọi người sẽ phát điên mất.
-
Nếu anh ta không đến
-
thì tôi sẽ phát điên đấy.
-
Tiểu thư...
-
Áo véc sẵn sàng rồi. Chỉ cần cô đồng ý
tôi sẽ cho cô một vở diễn lớn...
-
Tôi đã tập kĩ lắm rồi
-
Tôi là Sanjay Singhania...
chào Sanjay.
-
Đi chỗ khác đi
-
Đồ ngốc!
-
Chào Kalpana...
- Chào!
-
Ngài Singhania đã tới.
-
Ai bảo anh ta kiếm một cái xe như thế chứ?
Mình sẽ không chi vụ này đâu
-
Cảm ơn
-
Tuyệt vời làm sao!
-
Anh ta chưa bắt đầu diễn mà tất cả lũ ngốc đó đã coi
anh ta là Sanjay Singhania rồi?
-
Vâng, vâng...
-
Anh làm ơn cầm hộ tôi được không?
-
Chào em yêu!
-
Xin lỗi anh tới muộn.. Trời ơi!
Em đẹp quá... đi nào.
-
Hoan nghênh ngài đến bữa tiệc.
- Cảm ơn
-
Xin chào.. xin chào...
-
Chào ngài!
-
Xin lỗi
-
Hoan nghênh.
- Cảm ơn
-
Tôi là Satveer Kohli. Tôi là giám đốc của Kalpana
và tôi điều hành công ty quảng cáo này
-
Chào ngài, ngài có khỏe không?
- Cảm ơn ngài, tôi rất khỏe
-
Tôi tình cờ là người đã thuyết phục
Kalpana nói đồng ý đấy
-
Tôi thấy rồi...?
-
Cô chưa bao giờ nói với ngài ấy à!
- Dĩ nhiên là tôi nói rồi chứ...
-
Em đã bảo anh rồi mà...?
- Ồ...đúng rồi...
-
Xin hãy cho tôi chữ kí?
-
Tôi đã đọc bài báo của ngài trên tờ Thời báo Kinh tế.
Tôi hoàn toàn đồng ý với đề nghị về chính sách của ngài
-
Làm ơn hãy để ngài ấy yên...
đừng làm phiền ngài ấy nữa
-
Xin mời, bữa tối đã sẵn sàng rồi.
-
Anh đã ôm chặt quá đấy
-
Còn thơm ở chỗ đông người nữa.
-
Em đã tham gia 100 quảng cáo rồi
-
90 theo nhóm, 10 một mình
-
Anh phải học cách tôn trọng tiền bối,
không thì anh sẽ chẳng đi đến đâu được đâu
-
Không thể tin được
-
Cái gì?
-
Tôi không thể tin được...
-
Tại sao lại không...?
-
Không thể tin là tôi lại được ngồi
cạnh một người quan trọng như thế này...
-
Anh ấy ngồi giữa hai chúng ta mà.
-
Xin lỗi...
-
Cho tôi ít đá?
-
Lạnh thế là đủ cho anh rồi đấy
-
Cường điệu quá. Họ sẽ phát hiện ra thôi.
-
Biến đi
-
Xin lỗi...
-
Chúng tôi đến từ quỹ từ thiện Dinanath.
-
Đó là một trại trẻ mồ cô dành cho các bé gái
-
Và...?
-
Nếu ngài có thể quyên góp,
chúng tôi sẽ rất biết ơn.
-
Thời buổi này ai còn mang theo tiền mặt chứ?
-
Séc cũng được ạ
-
Séc?
-
Ai đi dự tiệc mà lại mang theo séc chứ?
-
Anh định làm gì vậy?
-
Séc của ai vậy hả?
-
Dù là diễn, nhưng thế này thì hơi quá rồi!
-
500,000?
Anh mất trí rồi sao?
-
Cảm ơn ngài.
- Không có gì
-
Mình xong đời rồi
-
Em có thể giết anh đấy
-
Người mẫu chính của chúng tôi Sonal.
-
Cô có khỏe không?
- Tôi rất khỏe
-
Kalpana đã kể rất nhiều về ngài...
- Tất cả chúng tôi đều biết... còn những người khác nữa...
-
Bài báo của ngài trên tờ Thời báo Kinh tế
- Đừng thế nữa thưa ông. Làm ơn...
-
Anh... vì Sanjay Singhania!
-
Và họ tin anh?
-
Em quá thông minh
hay thế giới toàn người ngốc vậy nhỉ?
-
Anh yêu em
-
Cái gì?
-
Anh yêu em.
Anh muốn cưới em.
-
Cái gì...sao đột ngột vậy...?
-
Không...đột ngột lắm đâu
-
Em chưa bao giờ nghĩ...
-
Hãy cho em thời gian suy nghĩ
-
Ngày mai em trả lời anh được không?
-
Nếu em nói không, anh đừng buồn nhé?
-
Tạm biệt
-
Chúc mừng năm mới.
-
Chúc mừng năm mới
-
Với cô ấy, tôi chỉ là một chàng trai bình thường
-
Tôi ước mình vẫn là người đàn ông không có gì đặc biệt này...
-
người đã chiếm được trái tim cô ấy.
-
Tôi vẫn chưa cho cô ấy biết sự thật về tôi
-
Nếu cô ấy đồng ý
-
thì tôi sẽ thú nhận mình là Sanjay Singhania.
-
Nếu cô ấy từ chối,
-
thì tôi vẫn là Sachin...
-
và sẽ dần dần biến mất khỏi cuộc đời cô ấy
-
Tất cả những gì tôi đợi bây giờ là ngày mai
-
Kết thúc
31 tháng 12
-
Ngày tiếp theo, năm sau... 2006.
-
Này... này...
-
Ngày tiếp theo, chuyện gì đã xảy ra...?
-
Cô ấy đã nói gì...
chuyện gì đã xảy ra với cô ấy?
-
Tại sao anh lại thành ra thế này?
-
Nói đi!
-
Chào ngài
-
Tôi là quản lí của ngài.
-
Pankaj Shroff.
-
Chào Sanjay.
-
Tôi là bác sĩ của anh. Bác sĩ Peston Wadia.
-
Thiếu ngủ
-
Anh lại thức khuya sao?
-
Thưa ngài, tôi sẽ nói lại một lần nữa
-
nếu ngài không đến văn phòng,
cũng không sao cả, không vấn đề gì cả.
-
Nhưng hãy sống ở biệt thự của ngài,
sao lại là căn hộ bé xíu này?
-
Chúng tôi có thể đưa một y tá, một tài xế đến đây không ạ...?
-
Tôi không cần ai cả
-
Cảm ơn
-
Giết Ghajini.
Kiểm tra thiệp mời trên lịch.
-
Ghajini Dharmatma
-
Khách mời danh dự: ngài Ghajini Dharmatma
-
Anh...anh...cũng đến dự...
ngày lễ văn hóa của trường chúng tôi?
-
Tôi xin lỗi
-
Anh sẽ không biết tôi ...
Ý tôi là anh biết tôi
-
Tôi đã gặp anh
-
Sanjay Singhania...
mất trí nhớ ngắn hạn
-
Mau lên, sắp đến giờ rồi
-
Một phút thôi mà...
-
Chúng ta sẽ muộn mất.
Sunita, đi thôi
-
Xem tôi biểu diễn xong thì hãy về
...bài hát thứ hai.
-
Các em... hãy
...bình tĩnh
-
Vị khách danh dự của chúng ta trong buổi tối hôm nay đã đến.
-
Ông ấy đã bảo trợ cho trường đại học của chúng ta trong một thời gian dài
-
Tôi muốn các em nồng nhiệt chào đón ông ấy
-
Các em
-
Hãy cùng chào đón ngài Ghajini Dharmatma.
-
A lô
-
Ra ngoài, tìm xem ai đang gọi
-
A lô?
-
Xuống tầng hầm để xe
-
Cái gì...?
-
Ai đó?
-
Anh đang làm gì ở đó vậy?
-
Khỉ thật!
-
Này...
-
Này...
-
Kẻ đó là ai?
-
Ai đã cố giết anh?
-
Không phải tôi...
-
hắn tới để giết ngài
-
Ta...?
-
Tới để giết ta?
Hắn là ai?
-
Hắn là ai... ai?
-
2 năm trước...
-
2 năm trước...cái gì...?
-
2 năm trước làm sao?
-
Làm sao hả...?
-
Cho ta biết tên hắn ta
-
Tên!
-
Tên hắn là gì, hắn là ai?
-
Ai muốn giết ta!
-
Anh ta chết rồi ạ
-
Khỉ thật.
-
Hai năm trước?
Ta đã làm gì hai năm trước?
-
Hai năm trước ta đã làm gì?
-
Kẻ nào đang đe dọa mạng sống của ta?
-
Một danh sách...lập danh sách tất cả các kẻ thù của ta
-
Ngày mai ta phải có danh sách đó.
Rõ chưa?
-
Xin lỗi
-
Anh Sanjay Singhania ở phòng nào ạ?
-
Tầng bốn. 401.
-
Cảm ơn
-
Xin chào...
-
Xin chào...?
-
Xin chào...
-
Giết hắn
-
Trả thù
-
Ghajini?
-
Cô ấy đã bị giết
-
Tìm hắn, giết hắn
-
Xong
-
Xong
-
Ghajini mùng 10 tháng 6 năm 2008
-
Bác sĩ... nhà hàng...nhà hát...
-
Không được bóc
-
Tôi là cảnh sát
-
Cởi trói cho tôi. Tôi là cảnh sát
-
Ra khỏi đây mau! Mau lên!
Hắn là kẻ giết người
-
Cô không nghe thấy sao?
-
Ra khỏi đây mau lên!
-
Hai người là ai?
-
Hai người làm gì ở đây?
-
Màu khác đi
-
Chúng ta đi thôi...?
-
Sao anh quên nhanh vậy?
-
Tôi vừa vào mua sơn móng tay mà
-
Nhìn này...
-
Bạn của anh...anh đã viết thế mà
-
Mau lên nào
-
Không phải tôi đang đuổi theo cô sao?
- Tại sao anh ...? Tôi là bạn của anh.
-
Không! Tôi đang đuổi theo cô
-
Tôi thở không ra hơi
cô thì hết hơi
-
Tôi đổ mồ hôi. Thậm chí cô...
-
Này! Các anh đang hút thuốc ở nơi công cộng đấy!
-
Các anh có biết lịch sự là gì không hả?
Lũ ngốc.
-
Anh nói đúng!
-
Anh nên đánh cho họ tỉnh ra
-
Mau lên, dạy họ một bài học đi để họ không hút thuốc nữa
-
Mau lên...đánh họ đi
-
Mày sẽ cho bọn tao một bài học hả?
-
Mày định đánh bọn tao sao?
-
Đánh đi
-
Mày đánh được tất cả bọn tao sao?
Đánh đi
-
Đánh đi
- Mau lên
-
Ghajini... nghe này...
-
đừng làm thế
-
Bốn năm rồi,
chúng ta chưa đánh nhau một lần nào
-
Sao anh lại muốn giết ta?
-
Ai bảo anh thế?
-
Ta không quan tâm anh có muốn giết ta hay không
-
Ta chỉ muốn trừ khử tất cả kẻ thù của ta thôi
-
Bắn.
-
Tất cả đều đã chết
-
Tại sao ngài vẫn lo lắng?
-
Không...hắn vẫn còn sống
-
Hắn không phải là một trong số chúng
-
Những người đó sợ ta
-
Nhưng đó là kẻ khác...
-
ai đó ta đã bỏ sót
-
Có một cô gái muốn gặp ngài
-
Cô gái nào?
-
Tôi là Sunita.
Tôi là sinh viên y khoa
-
Gần đây tôi có đến nhà thăm một bệnh nhân
-
Hắn ta đang có ý định giết ngài
-
Hắn đã giết hai người rồi
Tôi đã nhìn thấy ảnh của những người bị giết
-
Hắn cực kì nguy hiểm
Tôi đã thấy hắn cố giết một cảnh sát
-
Cảnh sát đó đã chết vì tai nạn
Sau đó hắn đuổi theo tôi để giết tôi
-
Đây là...ảnh của ngài
-
Bên dưới có ghi ngày
-
Tôi đã định đến đồn cảnh sát.
Nhưng nếu trường của tôi biết, tôi sẽ gặp rắc rối to.
-
Tôi không thể không làm gì,
vì thế tôi đến chỗ ngài.
-
Để cảnh báo ngài
-
Đây là ảnh của hắn..
kẻ muốn giết ngài
-
Sanjay Singhania. 31 tuổi.
Mất trí nhớ ngắn hạn
-
Mất trí nhớ ngắn hạn
-
Một kẻ sẽ quên tất cả mọi chuyện
sau 15 phút lại đang định giết ta
-
Hắn thậm chí còn đặt ngày chết cho ta sao?
-
Ta sẽ đặt giờ chết cho hắn
-
12 tiếng nữa. Kẻ này sẽ không còn có mặt trên trái đất này nữa
-
Ông chủ?
-
Nhìn cho kĩ
-
Hắn ta không có nhà
-
Nếu hắn đi qua đi lối đó, giết hắn đi
Nếu hắn đi qua lối này ta sẽ giết thằng khốn đó
-
Vâng thưa ngài
-
Mình gặp rắc rối rồi...
-
Cái gì...?
-
Hắn ta có ảnh của mình
-
Ai có...?
- Gã Sanjay Singhania đó...hắn có nó
-
Không phải tấm này sao?
-
Hắn có một tấm khác
Hắn đã chụp hai tấm
-
Cậu rắc rối thật đấy
-
Nếu cảnh sát thấy nó,
Mình chết là cái chắc
-
Nhờ ngài Ghajini đi. Ông ấy đang tìm gã đó,
ông ấy sẽ lấy bức ảnh cho cậu
-
A lô ngài Ghajini...?
-
A lô...
-
Ngài Ghajini...?
-
Vâng
-
Tôi là Sunita...
-
Tôi đã gặp ngài nói chuyện về Sanjay Singhania.
-
Ai...?
-
Sanjay Singhania,
-
người muốn giết ngài
-
Người mà cứ 15 phút lại quên một lần...
-
Hắn ta có vấn đề về trí nhớ,
nhưng cẩn thận vẫn hơn
-
Hắn là người cực kì nguy hiểm
-
Ngài biết đấy hắn có ảnh của tôi
-
Ngài làm gì hắn cũng được,
-
nhưng làm ơn hãy lấy hộ tôi tấm ảnh
-
Hắn đã chụp ảnh tôi trong căng tin của trường
-
Trong ảnh cô mặc gì?
-
Áo xanh, quần bò xanh
-
Để tôi tìm nó cho, tôi sẽ gửi nó cho cô
-
Địa chỉ nhà cô?
-
Bảo vệ...!
-
Mau lên...
-
Cứu tôi! Cứu tôi với!
-
Xin lỗi
-
Đứng xa ra một chút.
-
Thang máy đang ở đâu?
-
Giữa tầng hai và tầng ba.
-
Bật cầu dao chính lên
-
Nhật kí của hắn ta
-
Nếu cô ấy đồng ý
-
thì tôi sẽ thú nhận mình là Sanjay Singhania.
-
Nếu cô ấy từ chối,
-
thì tôi vẫn là Sachin...
-
và sẽ dần dần biến mất khỏi cuộc đời cô ấy.
-
Tất cả những gì tôi chờ là ngày mai.
-
Việc chờ đợi này sẽ khiến tôi thức cả đêm
-
Sự chờ đợi thật ám ảnh
-
đêm nay làm sao tôi có thể ngủ được đây?
-
Ánh bình minh của tôi sẽ đón nhận điều gì?
-
một cơn mưa của giai điệu tình yêu?
-
hay cơn khát này sẽ không bao giờ được thỏa mãn?
-
Như một đam mê không trọn vẹn
-
Em khiến anh sung sướng hạnh phúc
-
Và bây giờ
-
sự trọn vẹn
-
của hạnh phúc đó
-
là trong vòng tay em
-
đó là tất cả những gì anh ước ao
-
Trong trái tim anh của những trái tim, anh khao khát biết bao
-
Được tô điểm em bằng sắc màu cuộc sống của anh
-
Với bất kì tâm trạng nào, luôn khớp với nhịp tim anh
-
Đó là tất cả những gì anh ước ao
-
Chỉ ước gì em nói đồng ý, rồi cuộc sống..
-
sẽ sinh sôi từ nguồn nước...
-
phun ngọc trai sự sống của anh lên con đường em đi
-
Sự trọn vẹn...
-
của hạnh phúc đó...
-
trong vòng tay em...
-
là tất cả những gì anh ao ước
-
Khi anh lội qua màn đêm trong bóng tối
-
Đầy lo sợ, đừng để giấc mơ của anh tiêu tan
-
Hy vọng của anh đang bùng cháy
-
Tuy anh sợ hãi nhưng đừng để giông tố...
-
dập tắt ngọn lửa của anh
-
Anh chờ đợi một câu đồng ý
-
Để đánh thức mùa xuân hạnh phúc...
-
trong giấc mơ của anh...
-
trong vòng tay hạnh phúc của em
-
Đó là tất cả những gì anh ước ao
-
Anh luôn khao khát em
-
Em đã suy nghĩ cả đêm
-
Đến một giờ sáng, sao lại là anh?
-
Đến hai giờ sáng, sao lại không nhỉ?
-
Đến ba giờ,
-
mình có quá vội vàng không?
-
Bốn giờ, nếu không phải bây giờ thì làm thế nào mình sẽ...?
-
Đến 5 giờ,
em đã quyết định
-
Em đồng ý
-
Em yêu anh
-
Bây giờ đến lượt tôi cho cô ấy biết tôi là ai
-
Nhưng anh không biết em là ai đâu
-
Cái gì...!
- Khi anh biết về bố em...
-
anh sẽ bị sốc đấy
-
Cô ấy đang nói thay tôi sao?
-
Nghe này
-
Năm 1992, bố em có ba chiếc xe Ambassado.
-
- Đúng vậy
-
Ông có một công ty du lịch.
Công ty Set-ty.
-
Công ty Sit-ty?
- Này! Công ty...Set-ty
-
À...anh hiểu rồi... Công ty Set-ty.
- Vậy
-
Chú em đã lừa bố em
-
Ông ta đã ăn trộm cả ba chiếc xe
-
Quá đau buồn, bố em đã qua đời
-
Ngày đó, em đã thề...
-
cho đến khi em mua được ba chiếc Ambassado,
-
em sẽ không lấy chồng
-
Ba...?
-
Có thể giảm xuống hai hoặc ít hơn không?
-
Không đời nào
-
Nếu anh đợi được thì đợi
-
Không thì,
-
cưới một cô gái cùng tầng lớp với anh đi
-
Anh sẽ đợi
-
Đừng lo
Cho dù sau này em có giàu đi nữa
-
Em sẽ vẫn đối xử với anh như thế này.
-
Hứa không?
- Hứa
-
Chào buổi sáng
- Chào buổi sáng
-
Chúc mừng năm mới.
- Cảm ơn anh
-
Ngài Goenka đã hủy cuộc hẹn
-
Cuộc họp Hội Đồng diễn ra lúc 11 giờ 30
-
Thuyết trình maketing bắt đầu sau giờ ăn trưa
-
Được rồi
-
Thưa ngài... cô ấy đã nói gì khi biết sự thật về ngài?
-
Tôi chưa cho cô ấy biết
-
Tại sao thưa ngài?
-
Vì năm 1992...
-
bố cô ấy có 3 chiếc Ambassado.
-
Chú cô ấy đã lừa bố cô ấy lấy mấy chiếc xe.
-
Giờ cô ấy muốn giàu hơn chú của mình
-
Đến khi đó cô ấy sẽ không lấy chồng
-
Nếu ngài bảo cô ấy..?
-
Cô ấy sẽ muốn giàu hơn tôi...
-
và sẽ chẳng có đám cưới nào cả
-
Thực ra tôi muốn giữ hình ảnh này hơn
-
Tôi đã mua cho cô ấy căn hộ này...
một món quà...
-
sau khi cho cô ấy biết chuyện của tôi.
Tuy vẫn chưa nói
-
nhưng tôi vẫn phải tặng cho cô ấy căn hộ đó
-
Đó là trách nhiệm của anh
-
Ngài cứ yên tâm
-
Cảm ơn
-
Mày sẽ không bao giờ bị hỏng
-
Và bình xăng của mày sẽ mãi mãi đầy
-
Em nữa.
-Yên lặng nào! Có đủ cho tất cả các em mà
-
Cho anh nữa?
- Hôm nay mà cũng đến muộn sao?
-
Em đã mua nó à?
-
Đúng...ngạc nhiên không.
-
Một cái rồi. Còn hai cái nữa.
- Tuyệt thật đấy!
-
Em đã bán trang sức dùng cho đám cưới
-
Chồng tương lai thân mến,
-
Em không nghĩ là anh quan tâm đến của hồi môn
-
Vì thế em đã mua một chiếc xe.
-
Chắc chắn rồi...nó có chạy được không?
-
Anh đùa à?
Lái thử đi
-
Các em lên xe đi
-
Lái rất êm đúng không?
-
Đường rất êm
-
Này...?
-
Êm như nhung vậy
-
Đài, trong xe có đài.
Nó chạy được đấy!
-
Này đây là xe của tôi!
Tôi vừa mới mua nó đấy
-
Đẹp đúng không?
- Một chiếc xe rất đẹp!
-
Tin vui thưa ngài
-
Đã có fax từ Luân Đôn.
-
Chúng ta đã có giấy phép
-
Tất cả cuộc gọi sang Anh sẽ phải thông qua chúng ta.
-
Thật tuyệt vời!
-
Báo tin vui cho các nhân viên đi
-
Chắc chắn rồi ạ. Nhưng ngài phải đi Luân Đôn ngay lập tức
-
Được
-
Chào em thế nào rồi?
-
Có tin vui!
-
Lạ thật!
-
Tại sao cô ấy luôn luôn là người nói trước nhỉ?
-
Anh cũng có chuyện muốn nói với em
-
Không. Em trước
-
Nói đi
-
Em thắng được một căn hộ mới toanh trong
cuộc thi bốc thăm may mắn của E-voi
-
Cuộc thi bốc thăm may mắn của E-voi...
-
Thưa ngài...đó là căn hộ ngài muốn tặng cho cô ấy...
Tôi đã tổ chức một cuộc thi
-
Tuyệt thật đấy! Chúc mừng em.
-
Đừng chỉ chúc mừng suông
-
5 phút nữa anh phải có mặt ở đây
-
Kalpana, anh hơi bận
Anh không đến được đâu
-
Em sẽ đánh anh nếu anh giả vờ bận
-
Em sẽ cho anh địa chỉ.
Đến ngay đi.
-
Chào anh!
-
Chào...chúc mừng em
-
Cảm ơn anh.
-
Khoan đã!
-
Cái gì đây?
-
Anh sẽ bước bước đầu tiên
vào căn nhà này
-
Em muốn giữ nó lại cho con cháu
-
Cả em nữa, lại đây đi
-
Đẹp đúng không?
-
Rất đẹp.
-
Như thế này nó sẽ tồn tại mãi mãi
-
Để nhắc nhở chúng ta về bước chân đầu tiên chúng ta đã bước
-
Vậy! Ngôi nhà này thế nào?
-
Tuyệt vời!
-
Nhà mới, xe xe-cừn hen...
-
May mắn liên tục?
-
Em cảm thấy rất hạnh phúc!
-
Không phải anh muốn nói gì lúc em gọi sao?
-
Đúng.. Anh phải rời thành phố 10 ngày
-
Đi đâu...?
-
Về quê
-
Sao đột ngột vậy?
-
Mẹ anh bị ốm
-
Thế thì đưa bà lên đây
-
Anh phải đi, anh có ít tài sản ở dưới đó...
-
2 mẫu đất.
-
Anh phải bán chúng...
-
để lấy tiền chữa bệnh cho mẹ
-
10 ngày?
Anh có thể về sớm hơn không...?
-
Anh sẽ cố
-
anh sẽ về đúng không?
-
Sao em lại lo lắng thế?
-
Em không biết, chỉ là cảm giác thôi
-
Này...
-
Em ngốc quá
-
Còn lại chỉ là những điều khoản thông thường.
-
Tôi nghĩ chúng ta đã xem xét tất cả rồi?
-
Đúng, chúng ta đã làm rõ tất cả những điểm chính.
-
Tôi cần một bản cứng trên máy bay
-
Vâng thưa ngài
-
Hãy đảm bảo tất cả các thay đổi đều thống nhất.
- Đúng
-
Thưa ngài..?
- Thưa ngài chúng ta muộn rồi ạ
-
1 giờ rồi!
Được rồi, kết thúc thôi
-
Cảm ơn các vị
-
A lô?
-
A lô Sachin... Kalpana.
- Kalpana gì vậy?
-
Em phải gặp anh ngay bây giờ
-
Qua nhà cũ của em nhé
-
1 giờ sáng rồi. Có chuyện gì quan trọng vậy?
-
Em phải gặp anh trước khi anh đi.
Đi mà
-
Được rồi. Anh sẽ đến ngay
-
Sao em lại đứng ở ngoài đường?
-
Để đợi anh
-
Sao em lại gọi anh đến đây?
-
Cái gì đây?
-
135,000 rubi
-
Tiền chữa bệnh cho mẹ anh
-
Em lấy đâu ra nhiều tiền vậy?
-
Em bán xe
-
Cái gì...tại sao?
-
Anh sẽ không phải bán đất nữa
-
Đừng bán nó. Nó là tài sản thừa kế
-
Xe...Em có thể mua lại mà
-
Nhưng...
-
em rất muốn chiếc xe đó mà!
-
Quên nó đi
-
Cho mẹ anh xem quảng cáo xà phòng của em nhé
-
Trong quảng cáo đó em rất xinh
-
Về sớm nhé
-
Tuần tới em sẽ đi Goa chụp ảnh quảng cáo
-
Em sẽ đi khoảng 2, 3 ngày
-
Anh bị muộn rồi đấy...đi đi.
-
Đi đi mà
-
Ngày đó em đã thề
-
nếu không mua được ba chiếc xe Ambassado,
-
em sẽ không lấy chồng
-
Đừng bán nó.
Nó là tài sản thừa kế
-
Xe...em có thể mua lại mà.
-
Anh yêu em
-
Về sớm nhé.
-
Cái này chỉ đến 21 tháng 6, 2006
-
Sau đó, Sanjay đi Luân Đôn
và Kalpana đi Goa.
-
Chuyện gì đã xảy ra sau đó?
-
Có gì thêm về người đàn ông chúng ta bắt được ở kí túc xá nữ không?
-
Không ạ, hóa ra đó là một vụ rất lạ
- Như thế nào?
-
Đưa anh ta đến đây
-
Rất khó để kiểm soát được anh ta,
vì thế chúng tôi đã dùng thuốc an thần.
-
Trên người anh ta có xăm một vài cái tên, số điện thoại
-
Và một số cụm từ kì lạ.
-
Trên đầu...
-
có một vết sẹo rất sâu
-
Tìm thấy trên người anh ta...
-
1 khẩu súng, một chiếc máy ảnh, ảnh
-
Chúng tôi vẫn chưa điều tra được anh ta là ai.
-
Gọi đến tất cả các số này.
Tìm xem họ là ai
-
A lô?
-
Cảnh sát Dhuri của đồn cảnh sát
D.N.Nagar
-
Ông có nhận ra người đàn ông này không?
-
Có
-
Anh ấy là Sanjay Singhania,
chủ tịch E-voi.
-
Chủ tịch của E-voi?
- Vâng
-
Anh ấy bị mất trí nhớ ngắn hạn
-
không thể nhớ được gì sau 15 phút
-
Một người bạn của tôi.
-
anh ấy đã xăm tên và số điện thoại của tôi để nhớ tôi
-
Chỉ thế thôi
-
Ngài tìm thấy anh ấy ở đâu vậy?
-
Kí túc xá nữ trường đại học y. Trong thang máy.
-
Thưa ngài, quản lí và thư kí của anh ta đã đến
-
Anh đã lập biên bản về anh ta chưa?
- Chưa thưa ngài
-
Chờ tôi một lát
-
Anh ấy chỉ là một bệnh nhân
-
Ông biết anh ấy là ai không?
-
Chúng tôi tìm thấy anh ta trong kí túc xá nữ với một khẩu súng
-
Thế thì làm sao biết được anh ta là một bệnh nhân chứ?
-
Súng là để bảo vệ an toàn cho anh ấy
-
Đây là giấy phép sử dụng súng
-
Anh ấy đã không bắn ai, đúng không?
-
Chúng tôi chưa lập biên bản
-
Các vị có thể đưa anh ta về
-
Nhưng từ giờ trở đi hãy cẩn thận
-
Hãy ghi lại số liên lạc của họ
-
Cảm ơn
- Cảm ơn ông rất nhiều
-
Cẩn thận
-
Xin lỗi các ông không được phép vào...
- Các ông là ai?
-
Tránh ra.
- Các ông muốn gặp ai?
-
Im mồm!
-
Sao các ông lại nhốt chúng tôi?
-
171, Cheetah Camp. Deonar
-
13.06.2008
-
Đây là địa chỉ của ai?
-
Của tôi ạ
-
Đó là ngày mai
Anh chỉ sống được một ngày nữa thôi.
-
Không được bắn hắn ta!
-
Trên người hắn có tên và địa chỉ của ta.
-
Trong hồ sơ của cảnh sát,
hắn là bạn của ta
-
Điều tra án mạng chỉ mang lại rắc rối thôi
-
Ý ngài là để hắn sống?
- Đúng, sống
-
Nhưng sống mà như chết
-
Hắn có giấy ghi nhớ ở khắp mọi nơi
-
Chúng ta phải xóa tất cả những gì hắn đã viết
-
chúng ta phải biến hắn thành một tờ giấy trắng
-
Bây giờ hắn chẳng khác gì những đồ vật khác
-
Giống như người thực vật vậy
-
Phòng báo chí?
- Tầng một
-
Sao em lại trốn?
-
Ra đi
-
Nào... cẩn thận.
-
Ngồi đi.
-
Chuyện gì đã xảy ra với em vậy?
-
Em đến từ làng Latur.
-
Ramesh đưa em đến Mumbai,
nói hắn sẽ tìm việc cho em.
-
Nhưng hắn đã bán em cho người khác
-
Giờ... hắn ép em đến Goa.
-
Và... còn có nhiều người khác nữa giống em
ở toa trên
-
Khi tàu dừng ở ga, em đã thoát ra được và trốn ở đây
-
Đừng khóc nữa. Sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu.
Em có chị ở đây rồi
-
Nó chỉ ở quanh đây thôi
-
Mau lên
-
Tìm đi
-
Nhìn đằng sau xem
-
Ông có nhìn thấy một con bé mặc váy dài không?
-
Đưa tôi 10 rupi
-
Đây
-
Mở cửa ra.
- Mở ra mau!
-
Đưa con bé đó cho tao!
-
Tao đã trả 2,000 Rupi để mua nó!
-
Mau lên, mở cửa ra!
-
Mở cửa ra!
-
Mở mau!
-
Vàng đấy!
-
Sẽ được khoảng 3,000.
-
Quên con bé đi, đi thôi
-
Ổn rồi
-
Đừng sợ
-
Chúng ta sẽ xuống ga tiếp theo
rồi chúng ta sẽ đi Bombay.
-
Chúng tao luôn bắt gà con
-
Chúng tao sẽ thả gà mái nếu chúng tao tìm thấy một con sao?
-
Buông ra...để nó yên!
-
Chị ơi...
-
Cứu em!
-
Thả tôi ra!
-
Nó có thể chạy được bao xa chứ
-
Chị ơi, làm gì đó đi!
-
Nhìn nó...kìa
-
Chị ơi! Cứu em!
-
Chào, anh khỏe không?
-
Anh khỏe, em đang ở Goa à?
-
Không em đang quay về Mumbai.
-
Cái gì?
-
Chuyện dài lắm
-
Trên chuyến tàu của em có vài tên lưu manh.
Chúng đưa 25 cô gái bị bắt cóc đến Goa.
-
Em đã cứu được họ
-
Em đang quay về
Mumbai với họ.
-
Cái gì! Em có sao không?
-
Kể cho anh đi, chuyện gì đã xảy ra?
-
Đừng lo, em không bị sao cả
-
Em chắc không?
-
Em cực kì khỏe, thật đấy
-
Em thật quá đáng, Kalpana.
-
Nhưng đó cũng là điều anh thích nhất ở em
-
Cái gì...?
-
Thói quen giúp đỡ người khác
-
Lần đầu tiên anh nhìn thấy em
-
em đang giúp các cô bé khuyết tật đi qua một cái hào.
-
Làm sao anh biết chuyện đó?
-
Có rất nhiều chuyện anh chưa kể với em
-
Những chuyện sẽ khiến em ngạc nhiên
-
Đừng nói mấy lời sáo rỗng đó nữa, kể cho em biết đi.
-
Như thế này không được...
khi anh nói
-
Anh phải nhìn thấy vẻ mặt của em
-
Vì thế anh sẽ cho em biết khi anh về
-
Gặp em sau nhé
-
Cẩn thận nhé, tạm biệt
-
Tạm biệt
-
Tin mới nhất về những cô gái bị bắt cóc,
và việc buôn bán nội tạng người
-
Tiết lộ đêm qua
đã khiến mọi người sửng sốt
-
25 cô gái trong một ngôi làng ở phía Bắc Ấn Độ
đã bị dụ dỗ lên thành phố với lời hứa là sẽ có việc làm...
-
đã bị đưa từ Mumbai đến Goa.
Cùng với sự giúp đỡ của một số người lính
-
Kalpana đã cứu được họ
-
Điều tra tiết lộ các cô gái này đã bị lấy mất một số bộ phận
-
Một vài người đã bị phẫu thuật
và thận của họ đã bị lấy mất
-
Sau đó họ sẽ đến Goa,
và bị ép bán thân
-
Nó dường như là một nghề nghiệp chính thức phát triển khắp đất nước
-
Điều tra chỉ ra chuyện này có thể có liên quan đến những người có ảnh hưởng
-
Thông tin do các cô gái cung cấp đã
đã dẫn đến sự trừng trị thẳng tay khắp cả nước
-
Một vài nghi phạm đã bị thẩm vấn
-
Hầu hết đều là phụ nữ và các cô gái
một nửa trong số đó là trẻ em
-
A lô
-
Tôi là cảnh sát Vyjayanti.
Bệnh viện thành phố Bombay
-
Vâng nói tiếp đi ạ
-
Nghe này cô đã đưa 25 cô gái đến đây...?
- Vâng?
-
Hai người đã biến mất không có dấu vết gì cả
-
Hãy đến kiểm tra đi
-
Đừng nói là tôi đã báo tin cho cô
-
Một vài người rất quyền lực đang đứng sau chuyện này
-
Tiểu thư...ở đây..?
Giờ này sao?
-
Xin hãy quay lại vào sáng mai
-
Sáng mai các cô gái sẽ được ra viện
-
Tôi đã đưa đến 25 cô gái.
-
Ở đây chỉ có 23
-
2 cô gái kia đâu?
-
Cô nhầm rồi
-
Cô đã đưa đến 23 người.
-
Đừng nói dối!
-
Tôi có danh sách tên của họ
-
Chào ngài
-
Đúng
-
Cô đã đưa đến 25 cô gái
-
Ông là ai?
-
Ghajini.
-
Ghajini Dharmatma.
-
23 trên 25 đã khai ra người của tôi.
Tôi sẽ bỏ qua
-
Nhưng hai cô gái đó đã chỉ tay vào tôi
-
Hai cô gái đó đâu?
-
Bị giết và vất xuống biển rồi
-
Cô muốn biết thêm không?
-
Vì những con quái vật như ông,
-
nên các cô gái sợ phải bước ra khỏi nhà
-
Phụ nữ phải thận trọng với bao nhiêu người đàn ông nữa đây?
-
với những người gìn giữ niềm tin và tín ngưỡng?
-
với những bác sĩ?
-
Ở nơi làm việc, ở trường học, các trường đại học?
-
A lô
-
Bị giết và vứt xuống biển
-
A lô?
-
Vyjayanti đây..
-
Có chuyện gì vậy
-
Chúng đang định giết cô
-
Đừng về nhà
-
Đi đâu đó đi
-
Chúng đang nấp trong nhà cô đấy
-
Có chuyện gì vậy?
- Mất điện...đứng yên
-
Cửa bị khóa từ bên trong.
Nó ở trong đó
-
Tìm nó đi
-
Kalpana...?
-
Kalpana
-
Kalpana
-
Đừng đi...đừng mà!
-
Nhanh lên
-
Này!
-
Nhìn này!
-
Cái gì?
-
Chắc nó chạy lối đó rồi
-
Đi thôi
-
A lô?
-
A lô Kalpana... Kalpana...
-
Kalpana
-
Kalpana
-
Đi đi, Sachin.
-
Ra khỏi đây đi.
-
Kalpana...cái gì...?
-
Có chuyện gì..?
-
Ghajini
-
Ghajini
-
Kalpana!
-
Kalpana...
-
Kalpana
-
Không!
-
Tôi là Sunita. Tôi là sinh viên y khoa
-
Hãy tha lỗi cho tôi
-
Tất cả đều là lỗi của tôi
-
Tôi sẽ đưa anh đến chỗ Ghajini.
-
Tôi sẽ lấy lại kí ức cho anh
-
Tôi phải nói chuyện với hắn ta! Ngay bây giờ!
-
A lô...a lô?
-
Tao là Sanjay.
-
Cái gì?
-
Sanjay Singhania.
-
Tên mày là Ghajini.
-
Mày có nhớ mùng một tháng bảy, 2006 không?
-
Mày có thể quên nhưng tao thì không
-
Đó là điều duy nhất tao nhớ
-
Để mày sống là một sai lầm
-
Nhưng bây giờ, tao sẽ kết liễu mày
-
Lần này, tao sẽ không tha cho mày đâu
-
Chờ chết đi. Tao sẽ đến chỗ mày.
-
Khỉ thật!
-
Khỉ thật....một tên bị mất trí ngắn hạn lại nhắc nhở ta?
-
Lấy xe đi.
Chúng ta sẽ về căn cứ của ta
-
Cứ để hắn tới địa bàn của ta
-
Sau khi ta kết thúc chuyện này
-
chúng sẽ không tìm thấy gì cho dù là một cái móng tay của hắn.
-
Chúng đang đi đâu đó
-
Đi theo chúng đi
-
Chúng dừng ở đây
-
Tên nào là Ghajini?
-
Tên mặc đồ trắng
-
Chỗ này có vẻ nguy hiểm
-
Tôi nghĩ chúng ta không nên đợi ở đây
-
Anh định đi đâu?
-
Anh không thể giết hắn ta dễ thế đâu.
-
Chúng quá đông
-
Dừng lại đi! Chúng ta sẽ bắt hắn khi hắn ở một mình
-
Chuyện này rất nguy hiểm
-
Anh điên rồi sao?
-
Trời ơi!
-
Này dừng lại...Mày định đi đâu?
Chỗ này cấm vào
-
Hắn đến rồi! Báo cho ông chủ đi
-
Hắn đến rồi!
-
Mau lên...
-
đi bắt hắn thôi!
-
Đừng để hắn thoát!
- Lấy súng đi...
-
Hắn sẽ không thoát được đâu!
- Đừng để hắn vào đây
-
Ông chủ...
-
Giờ mày...xong đời rồi!
-
Anh à...
-
Cứu tôi với...cứu với!
-
Ghajini đi lối đó!
-
Cứu tôi với!
-
Tôi là Prakash!
-
Anh quên rồi sao?
-
Chúng ta cùng đến tìm Ghajini mà!
-
Nhìn hắn đánh tôi này!
-
Tôi là Prakash...
Ghajini đã đánh tôi đến mức này
-
Hắn đã đánh tôi rất nhiều
-
Hắn là một kẻ rất nguy hiểm!
-
Rất nguy hiểm!
-
Hắn đi lối đó đấy.
-
Cẩn thận với hắn đấy
-
Cẩn thận
-
Cẩn thận
-
Hắn là một kẻ rất xảo quyệt...rất xảo quyệt
-
Tóm được mày rồi!
-
Tóm được mày rồi!
-
Mất trí nhớ ngắn hạn...
-
Nhìn mặt tao đi.
-
Nhìn đi
-
Tao là Ghajini.
-
Là tao
-
Tao là người mày muốn giết đấy
-
Mày nhớ tại sao không?
-
Trí nhớ của mày quá kém.
-
chỉ ở lại với mày không quá 15 phút
-
Nhưng đừng hối tiếc
-
Trong 15 phút cuối cùng của đời mày
Tao sẽ thực hiện lại một hành động, một lần nữa.
-
Nhớ thanh sắt này không...?
-
Thanh sắt tao đã dùng để giết vợ sắp cưới của mày?
-
Gần giống cái này...
-
nhớ ra chưa?
-
Tao đã giết nó ngay trước mắt mày
-
Trước khi tao giết mày,
-
Tao sẽ cho mày biết chính xác tao đã giết Kalpana như thế nào.
-
Nhìn nhé
-
Trại trẻ mồ côi Kalpana
-
Đi cắt bánh thôi.
- Đúng...đi thôi
-
Đến lúc cắt bánh rồi
-
Khoan đã!
-
Sanjay, tên bạn ấy là gì?
-
Rahul...
-
Pooja.
-
Chú đã đọc nó trên bánh!
-
Ăn gian...ăn gian...
-
Chúc mừng sinh nhật
-
Xin lỗi
-
Tôi là Sunita
tôi là bạn của anh
-
Tôi có quà cho anh
-
Cho tôi
Không, hôm nay không phải là sinh nhật tôi
-
Tôi có quà cho cô bé rồi
Cái này là quà của anh
-
Cảm ơn cô
�