< Return to Video

Đào tạo nhân viên có những cuộc đối thoại khó

  • 0:01 - 0:03
    Chúng ta sống trong thế giới
    mà việc thu thập dữ liệu
  • 0:03 - 0:06
    diễn ra 24 giờ một ngày,
    bảy ngày một tuần
  • 0:06 - 0:09
    365 ngày một năm.
  • 0:09 - 0:13
    Dữ liệu này thường xuyên được thu thập bởi
    người mà ta gọi là nhân viên lễ tân
  • 0:13 - 0:16
    Đó là những người bán hàng
    ở khu mua sắm yêu thích của bạn,
  • 0:16 - 0:19
    thu ngân ở cửa hàng tạp hóa,
  • 0:19 - 0:21
    nhân viên làm thủ tục
    ở bệnh viện
  • 0:21 - 0:25
    và thậm chí là người bán vé xem phim
    bạn vừa mua.
  • 0:25 - 0:29
    Họ hỏi những câu hỏi riêng tư, như:
    "Tôi có thể xin mã bưu điện của bạn chứ?"
  • 0:29 - 0:32
    hoặc là: "Bạn có muốn dùng thẻ
    tiết kiệm ngay hôm nay không?"
  • 0:32 - 0:35
    Tất cả chúng cho chúng ta dữ liệu.
  • 0:35 - 0:39
    Tuy nhiên, cuộc đối thoại
    trở nên phức tạp hơn một chút
  • 0:39 - 0:43
    khi ta cần hỏi
    những câu hỏi khó hơn.
  • 0:43 - 0:45
    Để tôi kể cho bạn một câu chuyện.
  • 0:45 - 0:48
    Ngày xửa ngày xưa,
    có một phụ nữ tên là Margaret.
  • 0:48 - 0:50
    Cô Margaret là chuyên viên lễ tân
  • 0:50 - 0:51
    trong gần 20 năm.
  • 0:51 - 0:55
    Và trong suốt khoảng thời gian đó ,
    cô ấy chưa từng, nhấn mạnh là chưa từng,
  • 0:55 - 0:59
    hỏi bệnh nhân về giới tính,
    chủng tộc hay dân tộc.
  • 0:59 - 1:02
    Vì cô Margaret
    có khả năng chỉ cần nhìn bạn.
  • 1:02 - 1:03
    Uh-huh.
  • 1:03 - 1:06
    Là có thể biết được
    bạn là trai hay gái,
  • 1:06 - 1:09
    da màu hay da trắng,
    phải người Mỹ hay không.
  • 1:09 - 1:13
    Và trong suy nghĩ của cô,
    chỉ có những phân loại đó thôi.
  • 1:13 - 1:15
    Hãy tưởng tượng một ngày tồi tệ nọ,
  • 1:15 - 1:20
    khi bà giám sát xấc xược mời cô
    tới buổi họp "thay đổi toàn diện" này
  • 1:20 - 1:23
    và bảo cô
    phải yêu cầu mỗi bệnh nhân
  • 1:23 - 1:25
    tự xác nhận danh tính.
  • 1:25 - 1:29
    Bà ta đưa cho cô sáu giới tính,
    tám chủng tộc và trên 100 sắc tộc.
  • 1:29 - 1:32
    Ờ, giờ thì, cô Margaret thấy kinh hãi.
  • 1:32 - 1:33
    Ý tôi là bị xúc phạm ghê gớm.
  • 1:33 - 1:37
    Đến nỗi cô phải
    xuống phòng nhân sự
  • 1:37 - 1:39
    để xem liệu mình có thể
    nghỉ hưu sớm được hay không.
  • 1:39 - 1:41
    Và cô hậm hực thốt lên rằng
  • 1:41 - 1:46
    bà giám sát xấc xược đã mời cô
    đến buổi họp "thay đổi toàn diện'' này
  • 1:46 - 1:48
    và không, không, thậm chí, thậm chí...
  • 1:48 - 1:51
    mang, mang đồ ăn, ăn, ăn, ăn...
  • 1:51 - 1:53
    (Cười vang)
  • 1:53 - 1:58
    (Vỗ tay) (Cổ vũ)
  • 1:58 - 2:01
    Các bạn biết đấy, phải mang đồ ăn
    tới những buổi họp thế này.
  • 2:01 - 2:03
    (Cười vang)
  • 2:04 - 2:05
    Quay lại chủ đề chính.
  • 2:05 - 2:06
    (Cười vang)
  • 2:06 - 2:09
    Vừa rồi là ví dụ
    liên quan đến lĩnh vực y tế,
  • 2:09 - 2:13
    dĩ nhiên, tất cả doanh nghiệp
    đều thu thập những dạng dữ liệu riêng.
  • 2:13 - 2:16
    Có câu chuyện thật thế này:
    Tôi dự định vay ít tiền.
  • 2:16 - 2:19
    Và đại diện
    khâu chăm sóc khách hàng hỏi tôi
  • 2:19 - 2:21
    có phải tôi sinh ra ở Mỹ hay không.
  • 2:21 - 2:24
    Tôi khá do dự để trả lời câu hỏi này,
  • 2:24 - 2:27
    và trước khi nhận ra
    lý do tôi do dự,
  • 2:27 - 2:30
    cô ấy bắt đầu bóc mẽ công ty của mình.
  • 2:30 - 2:35
    "Này gái, tôi biết điều này thật ngu ngốc
    nhưng họ bắt chúng tôi hỏi thế."
  • 2:35 - 2:36
    (Cười vang)
  • 2:36 - 2:38
    Bởi cách cô ấy bày tỏ,
  • 2:38 - 2:41
    tôi như kiểu: "Gái à, sao lại thế?"
  • 2:41 - 2:43
    Tại sao họ bắt gái hỏi những câu như thế?
  • 2:43 - 2:45
    Họ đang trục xuất người à?"
  • 2:45 - 2:47
    (Cười vang)
  • 2:47 - 2:49
    Sau đó, tôi thể hiện
    con người khác,
  • 2:49 - 2:52
    một nhà nói thơ chuyên nghiệp hơn.
  • 2:52 - 2:56
    Người hiểu rằng có những người
    như cô Margaret khắp mọi nơi.
  • 2:57 - 3:00
    Những người tốt, thậm chí
    là những nhân viên tốt,
  • 3:00 - 3:02
    nhưng lại thiếu khả năng
    đặt câu hỏi sao cho đúng,
  • 3:02 - 3:05
    và không may,
    điều đó khiến cô ta trông tệ hại,
  • 3:05 - 3:08
    nhưng tệ nhất là khiến
    bộ mặt công ty xấu xí
  • 3:08 - 3:10
    hơn cả
    gương mặt cô lúc ấy nữa.
  • 3:10 - 3:12
    Bởi cô ấy không biết tôi là ai.
  • 3:12 - 3:16
    Là một phụ nữ đã được mời
    diễn thuyết ở TED Talk
  • 3:16 - 3:18
    và sẽ lấy cô ấy làm ví dụ.
  • 3:18 - 3:19
    Tưởng tượng mà xem.
  • 3:19 - 3:22
    (Vỗ tay)
  • 3:22 - 3:24
    Thật không may,
  • 3:24 - 3:27
    điều xảy ra là mọi người sẽ từ chối
    trả lời những câu hỏi đó,
  • 3:27 - 3:30
    vì cảm thấy bạn
    sẽ dùng thông tin đó
  • 3:30 - 3:31
    để phân biệt đối xử họ,
  • 3:31 - 3:34
    tất cả là vì cách bạn trình bày thông tin.
  • 3:34 - 3:35
    Và chúng ta sẽ thu được dữ liệu tồi.
  • 3:35 - 3:38
    Và ai cũng biết
    hậu quả của dữ liệu tồi.
  • 3:38 - 3:40
    Dữ liệu tồi làm bạn
    tốn thời gian, tốn tiền bạc
  • 3:40 - 3:42
    và cả tài nguyên nữa.
  • 3:42 - 3:45
    Không may là khi có dữ liệu tồi,
  • 3:45 - 3:48
    nó cũng khiến ta
    trả giá nhiều thứ hơn nữa,
  • 3:48 - 3:50
    sự thiên vị
    trong chăm sóc sức khoẻ,
  • 3:51 - 3:53
    yếu tố xã hội
    lên sức khỏe,
  • 3:53 - 3:54
    tỷ lệ tử vong trẻ nhỏ,
  • 3:54 - 3:57
    tất cả thông tin ấy phụ thuộc
    vào dữ liệu ta thu thập,
  • 3:57 - 4:00
    và nếu có dữ liệu tồi,
    những vấn đề đó sẽ còn tồn tại.
  • 4:00 - 4:02
    Ta sẽ có dân số nghèo
  • 4:02 - 4:05
    bất hạnh và thiệt thòi,
  • 4:05 - 4:09
    vì dữ liệu đang dùng
    hoặc lỗi thời,
  • 4:09 - 4:13
    hoặc không chính xác,
    thậm chí, không có gì cả.
  • 4:13 - 4:16
    Có tuyệt vời không
    nếu những người như cô Margaret
  • 4:16 - 4:19
    và người đại diện chăm sóc khách hàng
    nơi rút tiền
  • 4:19 - 4:23
    có được sự duyên dáng
    và chăm sóc nhiệt tình khi lấy thông tin?
  • 4:24 - 4:26
    Cho phép tôi giải thích
    ý nghĩa từ "duyên dáng" (GRACED).
  • 4:26 - 4:28
    Tôi đã viết một bài thơ
    ghép chữ đầu.
  • 4:28 - 4:33
    G: Gặp chuyên viên lễ tân liên quan
    và cho họ biết
  • 4:33 - 4:37
    R: Tầm quan trọng vê việc họ phải
  • 4:37 - 4:41
    A: Chịu trách nhiệm về tính chính xác
    của dữ liệu khi khai báo
  • 4:41 - 4:45
    C: Chăm sóc nhiệt tình
    trong tất cả các trường hợp
  • 4:45 - 4:48
    E: Trang bị kiến thức cần thiết
    để cho mọi người biết
  • 4:48 - 4:52
    D: vì sao thu thập dữ liệu
    lại quan trọng đến vậy.
  • 4:52 - 4:55
    (Vỗ tay)
  • 4:55 - 4:57
    Tôi là nghệ sĩ.
  • 4:57 - 4:59
    Và điều xảy ra với tôi
  • 4:59 - 5:01
    là khi tạo ra
    một cái gì đó nghệ thuật,
  • 5:01 - 5:04
    nhà huấn luyện trong tôi
    cũng được đánh thức.
  • 5:04 - 5:07
    Vì vậy, tôi đã phát triển bài thơ này
    thành chương trình đào tạo trọn vẹn.
  • 5:07 - 5:09
    tên là "Tôi DUYÊN DÁNG"
    (I'm G.R.A.C.E.D).
  • 5:09 - 5:12
    Vì tôi nhớ,
    khi là nhân viên lễ tân,
  • 5:12 - 5:14
    và tới trụ sở
    để bắt đầu làm việc,
  • 5:14 - 5:18
    tôi hỏi: "Có phải đó là lý do họ yêu cầu
    chúng ta hỏi những câu như thế?"
  • 5:18 - 5:20
    Mặt trời chân lý chói qua tôi,
  • 5:20 - 5:23
    và tôi nhận ra mình đã hỏi mọi người
    và kể với mọi người --
  • 5:24 - 5:27
    tôi đã gọi họ sai giới tính,
    tôi đã gọi họ sai chủng tộc,
  • 5:27 - 5:29
    tôi đã gọi họ sai dân tộc,
  • 5:29 - 5:31
    và bầu không khí
    trở nên không thân thiện,
  • 5:31 - 5:35
    người ta bị xúc phạm còn tôi nản chí
    vì đã không duyên dáng.
  • 5:35 - 5:38
    Tôi nhớ khoá đào tạo trên máy tính,
  • 5:38 - 5:43
    và không may, nó không dạy tôi
    cách giảm căng thẳng cho tình huống.
  • 5:43 - 5:47
    Nó không chuẩn bị cho tôi
    cách ứng phó khi có câu hỏi
  • 5:47 - 5:48
    về cách đặt câu hỏi.
  • 5:48 - 5:52
    Tôi nhìn màn hình máy tính và nói:
    "Vậy, tôi làm gì khi điều này xảy ra?"
  • 5:52 - 5:54
    Và máy tính sẽ trả lời...
  • 5:54 - 5:57
    không gì cả, vì một máy tính
    không thể nói chuyện lại với bạn.
  • 5:57 - 6:00
    (Cười vang)
  • 6:00 - 6:03
    Đó là tầm quan trọng
    của việc có một người ở đó,
  • 6:03 - 6:06
    người được đào tạo để dạy bạn
    và nói cho bạn nên làm gì
  • 6:06 - 6:08
    trong tình huống như vậy.
  • 6:08 - 6:11
    Vậy, khi tạo ra
    "Tôi DUYÊN DÁNG",
  • 6:11 - 6:14
    tôi tạo ra nó với kinh nghiệm
    thu lượm được.
  • 6:14 - 6:16
    đồng thời, cũng có cả
    sự quyết tâm của tôi.
  • 6:16 - 6:18
    Vì tôi muốn
    thiết kế cấu trúc của nó
  • 6:19 - 6:21
    là nơi an toàn
    để đối thoại mở với mọi người.
  • 6:21 - 6:23
    Tôi muốn nói về những thành kiến,
  • 6:23 - 6:26
    cả vô ý lẫn cố ý,
  • 6:26 - 6:27
    và ta phải làm gì.
  • 6:27 - 6:31
    Vì giờ, tôi biết
    khi bạn cố hỏi người khác tại sao,
  • 6:31 - 6:34
    nó thách thức góc nhìn
    và thay đổi thái độ của họ.
  • 6:34 - 6:37
    Giờ, tôi biết dữ liệu
    ta có ở bàn lễ tân,
  • 6:37 - 6:42
    được dùng vào nghiên cứu để loại trừ
    sự phân biệt và tìm ra cách chữa trị.
  • 6:42 - 6:46
    Giờ, tôi biết việc dạy mọi người
    thay đổi dần
  • 6:46 - 6:49
    thay vì đột ngột
  • 6:49 - 6:52
    luôn là cách tốt hơn
    trong việc triển khai thay đổi.
  • 6:52 - 6:55
    Tôi biết mọi người dễ dàng
    chia sẻ thông tin hơn
  • 6:55 - 6:59
    khi được đội ngũ nhân viên có hiểu biết
    đối xử tôn trọng.
  • 6:59 - 7:02
    Tôi biết bạn
    không cần phải là người thống kê
  • 7:02 - 7:05
    để hiểu sức mạnh
    và mục đích của dữ liệu,
  • 7:05 - 7:10
    nhưng bạn phải đối xử với mọi người
    bằng sự tôn trọng và chăm sóc nhiệt tình.
  • 7:10 - 7:12
    Tôi biết khi bạn duyên dáng,
  • 7:12 - 7:16
    đó là trách nhiệm của bạn
    để thuyết phục người khác.
  • 7:16 - 7:18
    Nhưng quan trọng nhất là,
    tôi biết,
  • 7:18 - 7:21
    khi dạy con người
  • 7:21 - 7:24
    giao tiếp với người khác,
  • 7:24 - 7:28
    thì việc dạy cần phải
    được thực hiện bởi con người.
  • 7:28 - 7:35
    (Vỗ tay)
  • 7:35 - 7:37
    Khi tất cả các bạn trở lại làm việc
  • 7:37 - 7:40
    và phải tham dự cuộc họp
    "thay đổi mọi thứ" --
  • 7:40 - 7:42
    (Cười vang)
  • 7:42 - 7:44
    hãy nhớ tới cô Margaret.
  • 7:44 - 7:48
    Và đừng quên thức ăn, ăn, ăn, ăn...
  • 7:48 - 7:49
    Cám ơn các bạn.
  • 7:49 - 7:55
    (Vỗ tay)(reo hò)
  • 7:55 - 7:56
    Cám ơn mọi người.
  • 7:56 - 7:58
    (Vỗ tay)
Title:
Đào tạo nhân viên có những cuộc đối thoại khó
Speaker:
Tamekia MizLadi Smith
Description:

Đã đến lúc đầu tư vào việc đào tạo trực tiếp, tạo điều kiện cho các nhân viên có những cuộc đối thoại khó, Tamekia MizLadi Smith phát biểu. Trong bài nói chuyện dí dỏm và gợi mở, Smith chia sẻ về chương trình đào tạo tại chỗ làm có tên "Tôi DUYÊN DÁNG" (I'm G.R.A.C.E.D), truyền cảm hứng cho sếp và nhân viên giao tiếp với thái độ tôn trọng và nhiệt tình. Một cách ngắn gọn: hãy luôn để người khác biết được tầm quan trọng của công việc của mình.

more » « less
Video Language:
English
Team:
closed TED
Project:
TEDTalks
Duration:
08:10

Vietnamese subtitles

Revisions