-
ôi nỗi đau ngọt ngào này của tôi
-
vì sao lại cứ bám riết theo tôi vậy?
-
tôi cũng chỉ là một cá thể nhỏ bé thôi mà
-
vắng anh làm tôi có chút xa lạ
-
rồi giờ tôi lạc lõng giữa nơi tàu điện ngầm này
-
nhảy một điệu nhảy cuối cùng
-
để khỏa lấp đi nỗi đau quá lớn này của mình
-
tôi muốn trốn chạy trước khi mọi thứ lại bắt đầu lần nữa
-
ôi nỗi thống khổ ngọt ngào của tôi ...
-
tôi làm rung chuyển cả vùng trời này, lẫn ngày, lẫn đêm
-
cơn mưa và ngọn gió ôm lấy vai gầy, tôi hòa mình và buông thả
-
với chút dư vị mật ngọt, thêm chút dư vị ái tình
-
và tôi nhảy, nhảy, nhảy, nhảy theo nền nhạc con tim tôi
-
tôi sợ hãi và phải cố gắng chạy thoát khỏi những lời đàm tiếu quanh tai
-
phải chăng lại đến lượt tôi?
-
sao nỗi đau này lại bám lấy nữa rồi ...
-
lạc giữa chốn Paris phồn hoa này, tôi lạc lỏng và không biết lối về
-
và tôi bay, bay, bay, bay lên, tự giải thoát chính mình khỏi tất cả ...
-
niềm hi vọng lẻ loi giờ là điểm tựa duy nhất
-
trên con đường nơi anh cất bước ra đi
-
tôi chịu đựng đủ rồi,
-
thiếu anh, cuộc đời tôi như một món đồ
-
trang trí vô tri vô giác, sáng chói lóa
-
tôi khuấy động vùng trời này, lẫn ngày vàng và đêm tối
-
tôi cùng múa ca với cơn mưa và ngọn gió
-
một chút tình yêu và thêm chút mật ngọt
-
và tôi cứ thế mà bắt đầu điệu nhảy của mình ...
-
trong âm thanh hỗn loạn ấy, tôi bỏ chạy và run sợ
-
tới lượt tôi rồi chăng?
-
nỗi đau này sao lại ập đến nữa ...
-
giữa Paris rộng lớn này, tôi cảm thấy thật cô đơn
-
và tôi có cảm giác như được bay lên cao ...
-
ôi sự đau đớn ngọt ngào này
-
tôi đã trả giá rất nhiều chỉ để bảo vệ mình rồi
-
hãy lắng nghe con tim này mở lòng bao dung
-
tôi như nhỏ bé với cả thế giới này vậy
-
tôi rung chuyển khoảng trời này,
-
tôi rung chuyển khoảng trời này, cả ngày
-
tôi rung chuyển khoảng trời này, cả ngày lẫn đêm
-
hòa với làn gió cơn mưa, tôi khiêu vũ một cách vui vẻ
-
với chút hương vị tình yêu, và thêm chút hương mật
-
và tôi nhảy,
-
và tôi nhảy, nhảy
-
và tôi nhảy, nhảy, nhảy,
-
và tôi nhảy, nhảy, nhảy, nhảy
-
và tôi nhảy, nhảy, nhảy, nhảy, nhảy
-
và tôi nhảy, nhảy, nhảy, nhảy, nhảy, nhảy
-
và tôi bắt đầu điệu nhảy của mình
-
tôi chạy trốn và sợ hãi, thoát khỏi âm thanh hỗn loạn kia
-
lượt của tôi lại đến rồi chăng?
-
nỗi đau kia lại ập đến nữa rồi ...
-
giữa chốn Paris rộng lớn này, lạc lối, cô đơn làm sao ...
-
và tôi cảm thấy như được bay lên
-
và tôi cảm thấy như được giải thoát ...