< Return to Video

Freeman Hrabowski: 4 Điều trong sự thành công của một trường đại học chuyên về khoa học

  • 0:01 - 0:05
    Hôm nay tôi sẽ nói về thành công của trường chúng tôi
  • 0:05 - 0:07
    trường Đại Học Maryland, Baltimore, UMBC
  • 0:07 - 0:11
    đã và đang giảnh dạy cho
  • 0:11 - 0:15
    ngành nghệ thuật, ngành nhân văn ngành khoa học và cả những kỹ sư tương lại
  • 0:15 - 0:19
    Điều làm cho câu chuyện của chúng tôi đặc biệt thú vị
  • 0:19 - 0:24
    là chúng tôi đã học đươc rất nhiều từ một nhóm học sinh
  • 0:24 - 0:27
    những người mà không năm trong những người điểm cao nhất của trường
  • 0:27 - 0:31
    học sinh da màu, những học sinh không năm trong khu vực được chọn
  • 0:31 - 0:34
    và thứ làm cho cau chuyện này thực sự đặc biệt
  • 0:34 - 0:39
    là chúng tôi đã học được cách để giúp dỡ những học sinh Mỹ gốc Phi, và cả những học sinh La tinh
  • 0:39 - 0:41
    những học sinh từ khu vực thu nhập thấp
  • 0:41 - 0:44
    trở thành những nhà khoa học giỏi nhất và những kỹ sư giỏi nhất
  • 0:44 - 0:48
    Tôi sẽ bắt đầu với tuổi thơ của tôi
  • 0:48 - 0:51
    Chúng ta đều chịu ảnh hưởng của thời niên thiếu mà
  • 0:51 - 0:55
    Thật là khó để tin răng đã 50 năm rồi
  • 0:55 - 1:01
    ke từ ngày tôi là một học sinh lớp 9 ở Birmingham, Alabama
  • 1:01 - 1:03
    một kẻ lúc nào cũng đạt điểm A
  • 1:03 - 1:06
    tôi thích toán, và cả đọc sách nữa
  • 1:06 - 1:08
    tôi đã nói với giáo viên
  • 1:08 - 1:12
    khi bà ấy chỉ ra " 10 vấn đề trong lớp" với lớp tôi
  • 1:12 - 1:16
    tôi đã nói " Cho bọn em thêm 10 nữa đi cô"
  • 1:16 - 1:19
    Rồi cả lớp đồng thanh " Im đi, Freeman"
  • 1:19 - 1:23
    Sau đó thì tôi bị cách ly luôn trong lớp
  • 1:23 - 1:25
    Và rồi tôi không ngừng tự hỏi
  • 1:25 - 1:31
    " Làm thế nào để có thêm những người thực sự thích học ? "
  • 1:31 - 1:34
    Và, thật tuyệt làm sao, vào mọt dịp đi nhà thờ
  • 1:34 - 1:36
    lúc đó thì tôi chả muốn ở đó tí nào
  • 1:36 - 1:41
    tôi đang ở sau khán phòng, chăm chú làm toán
  • 1:41 - 1:43
    Và tôi đã nghe một người đàn ông nói thế này
  • 1:43 - 1:46
    " Nếu chúng ta có thể hướng bọn trẻ
  • 1:46 - 1:52
    vào những cuộc biểu tình hòa bình ở đây, ở ngày Birthmingham "
  • 1:52 - 1:57
    chúng ta có thể cho cả nước Mỹ thấy cả trẻ con cũng biết phân biệt tốt và xấu
  • 1:57 - 2:02
    và chúng thực sự muốn sự giáo dục tốt nhất có thể "
  • 2:02 - 2:04
    Tôi đã ngước nhìn lên và hỏi " Ông kia là ông nào thế ạ "
  • 2:04 - 2:07
    Và mọi người nói đó là Martin Luther King
  • 2:07 - 2:09
    Sau đó tôi nói với bố mẹ " Con phải đi
  • 2:09 - 2:10
    con muốn đi. Con muốn tham gia vào cái này"
  • 2:10 - 2:12
    Và họ nói " Không bao giờ "
  • 2:12 - 2:13
    ( Cười )
  • 2:13 - 2:15
    Sau đó thì tôi bất hòa với bố mẹ
  • 2:15 - 2:19
    Thẳng thắn mà nói, vào thời điểm đó thì chả ai muốn nói chuyện với bố mẹ cả
  • 2:19 - 2:21
    Và rồi chả hiểu sao tôi nói " Bố mẹ biết không, 2 người đúng là đạo đức giả
  • 2:21 - 2:23
    Bố mẹ bảo con đến đó. Bố mẹ bảo con nghe.
  • 2:23 - 2:25
    Người đàn ông đó muốn chúng ta đi, và bây giờ bố mẹ nói không
  • 2:25 - 2:27
    Tối hôm đó họ đã dành cả đêm để nghĩ về chuyện đó
  • 2:27 - 2:29
    Sáng hôm sau họ ở bên phòng tôi
  • 2:29 - 2:31
    Họ không ngủ cả đem
  • 2:31 - 2:33
    Bố mẹ đã khóc, đã cầu nguyên và suy nghĩ
  • 2:33 - 2:37
    " Liệu chúng ta có thể thể đứa trẻ mới 12 tuổi của chúng ta
  • 2:37 - 2:41
    tham gia vào Tháng Ba này và rồi có thể nó sẽ bị vào tù không ? "
  • 2:41 - 2:43
    Và họ quyết định cho phép tôi
  • 2:43 - 2:44
    Khi bố me đến bên và nói tôi điều đó
  • 2:44 - 2:46
    Lúc đó tôi đúng là bồng bột
  • 2:46 - 2:50
    Sau đó tôi luôn nghĩ đến những con chó và những ngọn đuốc
  • 2:50 - 2:52
    và tôi đã rất sợ, thực sự đấy.
  • 2:52 - 2:55
    Và một trong những điều mà tôi hiều về mọi người
  • 2:55 - 2:58
    đó là thi thoảng, khi họ làm những chuyện can đảm
  • 2:58 - 3:00
    điều đó không có nghĩa là họ can đảm
  • 3:00 - 3:03
    điều đó có nghĩa là họ tin chuyện họ làm là đúng
  • 3:03 - 3:05
    Tôi muốn được học hành tốt hơn
  • 3:05 - 3:08
    Toi không muốn phải dùng những quyển sách chuyền tay
  • 3:08 - 3:10
    Tôi muốn biết cái trường mà tôi đã vào
  • 3:10 - 3:13
    không chỉ có những giáo viên tốt, mà còn có những thứ mà chúng tôi cần
  • 3:13 - 3:15
    Và nhờ có sự trải nghiệm đó
  • 3:15 - 3:17
    vào khoảng giữa tuần, khi tôi đang ở trong tù
  • 3:17 - 3:19
    Dr.King đã đến và nói với bố mẹ tôi rằng
  • 3:19 - 3:22
    "Điều mà những đứa trẻ làm hôm này
  • 3:22 - 3:27
    sẽ ảnh hưởng đến cả những đứa trẻ thậm chí còn chưa được sinh ra"
  • 3:27 - 3:32
    Tôi đã nhận ra một điều răng 2 phần 3 người Mỹ ngày nay
  • 3:32 - 3:35
    Không được sinh ra trong năm 1963
  • 3:35 - 3:38
    Và khi họ nghe đến Cuộc biểu tình của những đứa trẻ ở Bithmingham
  • 3:38 - 3:41
    Theo rất nhiều cách, giả sử là qua TV
  • 3:41 - 3:44
    Nó giống như cách mà chúng ta nhìn về bộ phim "Lincoln" năm 1863
  • 3:44 - 3:46
    Đó là lịch sử
  • 3:46 - 3:48
    Và câu hỏi đặt ra là, chúng ta đã học được bài học gì ?
  • 3:48 - 3:51
    Với tôi, điều quan trọng nhất mà tôi học được là
  • 3:51 - 3:57
    Trẻ con có quyền được làm chủ sự giáo dục của chính chúng
  • 3:57 - 3:59
    Chúng nên được dạy để đam mê
  • 3:59 - 4:04
    việc học và để yêu thích việc đặt câu hỏi
  • 4:04 - 4:06
    Và việc đó thực sự có ý nghĩa
  • 4:06 - 4:08
    Như trường đại học mà bây giờ tôi đang điều hành đây
  • 4:08 - 4:11
    Trưởng Đại Học Maryland, hạt Baltimore
  • 4:11 - 4:17
    được thành lập vào năm 1963, năm tôi vào tù với ngài King
  • 4:17 - 4:21
    Và thứ làm cho việc đó thực sự quan trọng
  • 4:21 - 4:26
    là như bạn biết đấy, Maryland ở phía nam
  • 4:26 - 4:30
    và, nói thẳng ra, đó là trường đại học đâu tiền của Bang chúng tôi
  • 4:30 - 4:34
    được thành lập vào cái năm mà toàn bộ học sinh đãng nhé được vào đây
  • 4:34 - 4:38
    Và rồi chúng tôi là học sinh da màu và học sinh da trắng, và những người khác nữa vào học
  • 4:38 - 4:42
    Đó là một thử thách dài 50 năm
  • 4:42 - 4:44
    Thử thách đó là
  • 4:44 - 4:48
    Liệu có khả thi không khi đất nước chúng ta có những học viện, trưởng đai học
  • 4:48 - 4:51
    nơi mà mọi người không phân biệt đẳng cấp vùng miền có thể học
  • 4:51 - 4:54
    và nghiên cứu cùng nhau để trở thành những nhà lãnh đạo
  • 4:54 - 4:58
    để giúp đỡ nhau vượt qua thử thách này ?
  • 4:58 - 5:03
    Và bây giờ, tôi xin được nói vài điều cực kì quan trọng về những gì tôi đã trải qua
  • 5:03 - 5:07
    Chúng tôi đã hiểu ra rằng chúng ta có thể làm rất nhiều trong các ngành hội họa,nhân văn và khoa học xã hội
  • 5:07 - 5:10
    Sau đó chúng tôi bắt đầu làm hướng vào đó, trong những năm 1960
  • 5:10 - 5:14
    Chúng tôi đã đào tạo ra kha khá những người làm luật, những người được hướng đến sự nhân văn
  • 5:14 - 5:16
    Chúng tôi cũng đào tạo ra nhiều nghê sĩ. Beckett là một trong số đó
  • 5:16 - 5:18
    Rất nhiều học sinh của chúng tôi làm việc trong các nhà hát lớn
  • 5:18 - 5:19
    Đó thực sự là thành công của chúng tôi
  • 5:19 - 5:23
    Vấn đề là chúng tôi cũng gặp phải chuyện mà nước Mỹ vẫn đang đối đầu
  • 5:23 - 5:25
    học sinh trong những ngành về khoa học kĩ thuật
  • 5:25 - 5:27
    học sinh da màu không được thành công cho lắm
  • 5:27 - 5:29
    Nhưng khi tôi nhìn vào dữ liệu
  • 5:29 - 5:32
    Thứ mà tôi tìm thấy là rất nhiều học sinh
  • 5:32 - 5:34
    rất nhiều cũng bị như như vậy
  • 5:34 - 5:36
    Và như là một điều tất yếu
  • 5:36 - 5:39
    chúng tôi quyết định làm một vài thứ để giúp đỡ chúng, đầu tiên
  • 5:39 - 5:43
    là những học sinh ở nhóm dưới cùng, học sinh Mỹ gốc Phi, rồi đến học sinh Tây Ban Nha
  • 5:43 - 5:48
    Và rồi Robert và Jane Meyerhoff, 2 nhà từ thiện nói :" Chúng tôi muốn giúp".
  • 5:48 - 5:51
    Robert đã nói như này:" Tại sao tất cả những thứ mà tôi thấy trên TV về những câu bé da màu
  • 5:51 - 5:54
    nếu nó không phải liên quan đến bóng chày, thì nó không tốt
  • 5:54 - 5:56
    Tôi muốn tạo ra sự khác biệt, làm một thứ gì đó thực sự tốt"
  • 5:56 - 6:00
    Chúng tôi thích ý tưởng đó, và rối chúng tôi sáng lập ra chương trình Meyerhoff Scholars
  • 6:00 - 6:02
    Và có một việc rất có ý nghĩa về chương trình này
  • 6:02 - 6:05
    chúng tôi đã học được rất nhiều thứ
  • 6:05 - 6:06
    Và câu hỏi là
  • 6:06 - 6:10
    Chúng tôi sẽ phải dẫn đường cho việc đào tạo những người Mỹ gốc Phi ở đất nước này như thế nào ?
  • 6:10 - 6:15
    Đó là những người sẽ lấy những bằng thạc sĩ tiếng sĩ trong những ngành khoa học và kĩ thuật.
  • 6:15 - 6:18
    Đó là một thử thách lớn, Cho tôi xem cánh tay ủng hộ của các bạn nào. Thử thách lớn đấy
  • 6:18 - 6:20
    Nó thực sự lớn, Thực sự luôn.
  • 6:20 - 6:23
    ( Vỗ tay )
  • 6:23 - 6:25
    Bạn thấy đấy, hầu hết mọi người đều không nhận ra
  • 6:25 - 6:29
    rằng không phải chỉ những người thuốc nhóm thiểu số không thành công trong lĩnh vực khoa học kĩ thuật
  • 6:29 - 6:32
    Thực ra, bạn đang nói đến toàn bộ người Mỹ
  • 6:32 - 6:36
    Nếu bạn chưa biết, thì trong khi 20% người da đen và người gốc Tây Ban Nha
  • 6:36 - 6:38
    những người đang bắt đầu việc họ trong các ngành khoa học kĩ thuât
  • 6:38 - 6:40
    sẽ chắc chắn tốt nghiệp trong các ngành này
  • 6:40 - 6:44
    và chỉ 32% số người da trắng học những nghành này
  • 6:44 - 6:46
    mới thành công và tốt nghiệp được
  • 6:46 - 6:49
    và tương tự như trên với người Mỹ gốc Á, cũng chỉ là 42%.
  • 6:49 - 6:51
    Câu hỏi đặt ra là, thực sự thì vấn đề ở đây là gì ?
  • 6:51 - 6:54
    Một phần của vấn đề là K-12
  • 6:54 - 6:56
    Chúng ta cần củng cố K-12
  • 6:56 - 6:58
    Nhưng cũng cần nhiều việc nữa phải làm
  • 6:58 - 7:00
    trong cái cốt lõi của những trường đại học khoa học kĩ thuật của chúng ta
  • 7:00 - 7:04
    Nếu bạn vẫn chưa biết, thì rất nhiều học sinh với điểm SAT rất cao
  • 7:04 - 7:06
    và điểm A.P cũng cao nữa
  • 7:06 - 7:09
    những học ở những trường uy tín nhất nước
  • 7:09 - 7:13
    Bắt đầu việc học trong các ngành kĩ thuật của họ, và họ không bao giờ học nữa
  • 7:13 - 7:16
    Chúng tôi đã tìm ra kha khá lý do
  • 7:16 - 7:19
    một trong số đó là họ đã không học tốt trong năm đầu tiên
  • 7:19 - 7:23
    Thực tế, chúng tôi gọi năm học đầu tiên trong ngành khoa học kĩ thuật đầu tiên trên khắp nước Mỹ
  • 7:23 - 7:25
    Là năm học " Nghỉ học " hoặc " Kẻ đào mộ "
  • 7:25 - 7:26
    Bao nhiêu người trong số các bạn biết những người
  • 7:26 - 7:28
    đã bắt đầu năm học đầu tiên trong ngành học kĩ thuật
  • 7:28 - 7:30
    và sang các năm sau thì họ thay đổi ngành học ?
  • 7:30 - 7:32
    Đó thực sự là vấn đề của nước Mỹ. Một nửa trong số các bạn cơ à.
  • 7:32 - 7:33
    Tôi biết. Tôi biết. Tôi biết rồi
  • 7:33 - 7:35
    Và điều thú vị là
  • 7:35 - 7:38
    Có rất nhiều sinh viên thông minh và họ hoàn toàn có thể học được
  • 7:38 - 7:40
    Chúng ta cần tìm ra những cách để giúp đỡ cho việc đó
  • 7:40 - 7:43
    Và đâu là 4 điều mà chúng tôi đã làm để giúp những học sinh đó
  • 7:43 - 7:44
    và vẫn đang giúp những học sinh khác ?
  • 7:44 - 7:46
    Điều 1: Hãy kì vọng cao
  • 7:46 - 7:51
    Điều này cần sự hiểu biết và chuẩn bị từ phía học sinh
  • 7:51 - 7:53
    Bậc học của họ, sự khắc nghiệt của chương trình học
  • 7:53 - 7:56
    kĩ năng của họ, thái độ của họ
  • 7:56 - 7:58
    lửa nhiệt huyết, sự đam mê cho ngành học, đều để dành cho việc đó cả
  • 7:58 - 8:03
    Và chúng ta cũng cần làm những việc giúp học sinh chuẩn bị cho vị trí của họ, điều này rất quan trọng
  • 8:03 - 8:08
    Nhưng quan trọng không kém, đó là chúng ta cần họ hiểu rằng " Có công mài sắt có ngày nên kim".
  • 8:08 - 8:10
    Tôi không quan tâm bạn thông minh như nào hay bạn nghĩ bạn thông minh như nào
  • 8:10 - 8:13
    Thông minh chỉ đơn giản là bạn có thể học và bạn sắn sàng
  • 8:13 - 8:16
    Bạn rất thích học và bạn thực sự muốn hỏi những câu hỏi mang hướng chuyên sâu
  • 8:16 - 8:20
    I.I Rabi, người đoạt giải Nobel, đã nói trong thời niên thiếu của ông
  • 8:20 - 8:23
    rằng tất cả cha mẹ của bạn ông hỏi họ
  • 8:23 - 8:25
    " Hôm này con học gì thế" vào cuối ngày
  • 8:25 - 8:29
    Và ông nói, đánh nhẽ, bố mẹ phải hỏi
  • 8:29 - 8:32
    " Izzy, hôm nay con có câu hỏi nào hay không "
  • 8:32 - 8:35
    And rồi sự kỳ vọng sẽ phải đến với sự tò mò
  • 8:35 - 8:37
    và khuyến khích những người đang học phải tò mò
  • 8:37 - 8:39
    Và như là sự tất yếu của việc kỳ vọng lớn
  • 8:39 - 8:41
    Chúng tôi bắt đầu làm cho những học sinh mà chúng tôi làm việc cùng
  • 8:41 - 8:43
    nhìn ra những thứ mà chúng tôi có thể làm cho họ
  • 8:43 - 8:45
    không chỉ đơn giản là sống sót trong ngành khoa học và kĩ thuật
  • 8:45 - 8:48
    mà còn phải là người giỏi nhất, người dẫn đầu
  • 8:48 - 8:50
    Và đây là một ví dụ rất thú vị
  • 8:50 - 8:55
    Có một chàng trai trẻ luôn bị điểm C trong năm đầu tiên và đã muốn chuyển sang trường y
  • 8:55 - 8:57
    Chúng tôi nói" Chúng tôi cần em học lại,
  • 8:57 - 9:01
    vì em cần có một sự chuẩn bị tốt nếu em muốn học lên các cấp tiếp theo"
  • 9:01 - 9:04
    Sự chuẩn bị qua mỗi cấp thì lại khác đi
  • 9:04 - 9:05
    Anh ấy đã học lại
  • 9:05 - 9:08
    Và đã tốt nghiệp UMBC
  • 9:08 - 9:12
    Và đã trở thành người da đen đầu tiên tốt nghiệp và lấy bằng thạc sĩ của Đại Học Pennsylvania
  • 9:12 - 9:13
    Bây giờ thì anh ấy làm việc ở Havard
  • 9:13 - 9:15
    Câu chuyện quá hay, Đề nghị cho tràng pháo tay.
  • 9:15 - 9:18
    ( Vỗ tay rầm rầm )
  • 9:18 - 9:20
    Điều thứ 2, điểm số không phải là điều quan trọng nhất
  • 9:20 - 9:22
    Điểm quan trọng, nhưng chưa phải nhất
  • 9:22 - 9:25
    Một có gái trẻ học lên cao rồi, nhưng điểm thì không cao
  • 9:25 - 9:27
    Nhung có một điểm cực kì quan trọng
  • 9:27 - 9:31
    Cô ấy chưa bao giờ nghỉ một ngày ở trường
  • 9:31 - 9:32
    Có động lực ở đây rồi
  • 9:32 - 9:36
    Cô ấy tiếp tục học, và bây giờ cô ấy đang có bằng cử nhân thạc sĩ từ Hopskin
  • 9:36 - 9:40
    Cô ấy rất tài năng,
  • 9:40 - 9:45
    Cô ấy và cố vấn của cô đã làm việc rất kiên nhẫn để tìm ra công dụng thứ 2 của Viagra cho bệnh nhân tiểu đường
  • 9:45 - 9:48
    Vỗ tay tiếp đê, Vỗ tay tiếp nào
  • 9:48 - 9:49
    ( Vỗ tay rào rào )
  • 9:49 - 9:52
    Và sự kỳ vọng lớn cũng thế, cực kì quan trọng
  • 9:52 - 9:55
    Thứ 2 là ý tưởng về việc xây dựng một cộng đồng cho sinh viên
  • 9:55 - 9:57
    Tất cả các bạn đều biết người làm trong ngành khoa học kĩ thuật
  • 9:57 - 9:59
    thì điều suy nghĩ rất khắc nghiệt và độc lập
  • 9:59 - 10:01
    Học sinh thì không được dạy làm việc nhóm
  • 10:01 - 10:03
    Và đó là những thứ chúng tôi làm với những nhóm đó
  • 10:03 - 10:05
    làm cho họ hiểu nhau
  • 10:05 - 10:07
    xây dựng lòng tin giữa họ, giúp đỡ lẫn nhau
  • 10:07 - 10:09
    học cách đặt ra những câu hỏi tốt
  • 10:09 - 10:13
    và cũng học để diễn đạt ý tưởng rõ ràng nữa
  • 10:13 - 10:15
    Như bạn biết, tự mình đạt điểm A thì nhạt lắm
  • 10:15 - 10:17
    nhưng giúp người khác đạt điểm cao thì lại là một việc khác
  • 10:17 - 10:21
    Cái cảm giác có trách nhiệm với cái gì đó nó thay đổi tất cả mọi thứ trên thế giới này
  • 10:21 - 10:24
    Vậy nên xây dựng một cộng hướng đến sinh viên là cực kì quan trọng
  • 10:24 - 10:29
    Điều thứ 3, là về việc sự nghiên cứu hướng đến việc đào tạo ra nhà nghiên cứu ( sự nghiên cứu nghiêm túc )
  • 10:29 - 10:31
    Nếu bạn đang nói đến những nghệ sĩ trong việc đào tạo ra những nghệ sĩ
  • 10:31 - 10:34
    hay nói đến những người làm trong ngành khoa học xã hội
  • 10:34 - 10:39
    cho dù ở lĩnh vực nào, và đặc biệt là khoa học kĩ thuật, cũng như nghệ thuật, ví dụ như
  • 10:39 - 10:42
    bạn cần một nhà khoa học hướng dẫn học sinh học
  • 10:42 - 10:44
    Và rồi học sinh của chúng ta sẽ làm việc trong những phòng thí nghiệm
  • 10:44 - 10:47
    Và có một ví dụ cực kì hay mà bạn sẽ thích
  • 10:47 - 10:50
    Trong trận bão tuyết ở Baltimore vài năm trước
  • 10:50 - 10:53
    Có một người trong trường chúng tôi với học viện y học Howard Hughes
  • 10:53 - 10:58
    đã làm việc trong phòng thí nghiệm của anh ấy vài ngày liền
  • 10:58 - 11:01
    và tất cả sinh viên thì không muốn rời khỏi phòng thí nghiệm
  • 11:01 - 11:03
    Họ mang đồ ăn theo
  • 11:03 - 11:05
    Bọn họ thực sự làm việc trong phòng thí nghiệm
  • 11:05 - 11:09
    Họ nhìn thấy, không phải chỉ học suông, mà như sống trong công việc vậy
  • 11:09 - 11:10
    Bọn họ nghiên cứu về AIDS
  • 11:10 - 11:14
    Bọn họ nghiên cứu về sự thú vị của thiết kế protein
  • 11:14 - 11:18
    Và lúc đó thì họ cực kì thích thú với công việc
  • 11:18 - 11:20
    Anh ấy nói : Chưa bao mọi việc giờ tốt hơn thế
  • 11:20 - 11:22
    Và rồi cuối cùng, nếu bạn có một công đồng
  • 11:22 - 11:26
    Và sự kì vọng cao và bạn có sự nghiên cứu nghiêm túc,
  • 11:26 - 11:29
    bạn có những người sẵn sàng giảng dạy
  • 11:29 - 11:32
    để hòa mình vào học sinh, kể cả trong lớp học
  • 11:32 - 11:34
    Tôi sẽ không bao giờ một người đã tham gia giảng dạy, anh ấy nói
  • 11:34 - 11:37
    " Có một anh bạn trẻ, da đen trong lớp chúng ta
  • 11:37 - 11:40
    anh ấy không thích bài học lắm
  • 11:40 - 11:42
    anh ấy không ghi chép gì cả. Chúng ta cần nói chuyện với anh ta"
  • 11:42 - 11:46
    Giáo viên đó đã làm một việc cực kì quan trọng, đó là giao tiếp với mỗi học sinh
  • 11:46 - 11:49
    để hiểu xem ai thực sự đang học và ai không
  • 11:49 - 11:51
    Anh ấy nói" Để xem tôi có thể làm gì để làm việc với họ
  • 11:51 - 11:52
    Tôi muốn có người giúp tôi "
  • 11:52 - 11:54
    Và thé là sự kết nối hình thành
  • 11:54 - 11:58
    Cậu trẻ đó bây giờ là nhân viên giảng dạy của chương trình đào tạo thạc sĩ ở Duke
  • 11:58 - 12:00
    Vỗ tay nào mọi người
  • 12:00 - 12:02
    ( Vỗ tay )
  • 12:02 - 12:07
    Việc phát triển ra mô hình này cực kì quan trọng
  • 12:07 - 12:11
    nó đã giúp chúng ta, không chỉ cuối cùng với sự đánh giá mọi việc chúng ta làm
  • 12:11 - 12:14
    Và thứ mà chúng tôi học được là chúng tôi cần phải nghĩ lại về việc thiết kế lại quá trình học
  • 12:14 - 12:17
    Sau đó chúng tôi đã điều chỉnh lại môn hóa, môn vật lý
  • 12:17 - 12:20
    Nhưng bây giờ chúng tôi đang hướng đến việc thiết kế lại môn văn học và khoa học kĩ thuật
  • 12:20 - 12:23
    Bởi vì học sinh thì thấy rất chán khi học môn này
  • 12:23 - 12:24
    Bạn có biết điều đó không ?
  • 12:24 - 12:26
    rất nhiều học sịnh cả ở K12 và các trường đại học
  • 12:26 - 12:28
    không hê muốn ngồi một chỗ và nghe mọi người nói
  • 12:28 - 12:30
    Bọn họ cần được kết nói với nhau
  • 12:30 - 12:33
    Và chúng tôi đã giải quyết việc đó, nếu bạn nhìn vào website của chúng tôi - Chemistry Discovery Center ( trung tâm nghiên cứu hóa học )
  • 12:33 - 12:35
    bạn sẽ thấy rất nhiều người đến từ khắp đất nước đên đây
  • 12:35 - 12:38
    để được chứng kiến khoa học được thiết kế lại của chúng tôi
  • 12:38 - 12:41
    chúng tôi coi trọng sự đoàn kết, tính thực tế của công nghệ
  • 12:41 - 12:45
    chúng tôi dùng những vấn đề của các công ty công nghệ sinh học trong khóa học của chúng tôi
  • 12:45 - 12:47
    chúng tôi không đưa cho học sinh lý thuyết suông
  • 12:47 - 12:49
    chúng tôi để học sinh tự tìm ra chúng
  • 12:49 - 12:53
    Cơ chế đó vận hành rất tốt ở đại học Maryland
  • 12:53 - 12:55
    rất nhiều chương trình học đang được thiết kế lại
  • 12:55 - 12:56
    Chúng tôi gọi nó là sự đổi mới trong giáo dục
  • 12:56 - 12:58
    Và điều đó có ý nghĩa gì ?
  • 12:58 - 13:00
    Nó có nghĩa là, không chỉ ngành khoa học kỹ thuật được cải tiến
  • 13:00 - 13:05
    mà còn cả nghệ thuật, nhân văn, khoa học xã hội nữa
  • 13:05 - 13:09
    trong việc đào tạo ra giáo viên, thậm chí trong cả việc hướng dẫn phụ nữ sự dụng máy tinh
  • 13:09 - 13:13
    Nếu bạn chưa biết, có khoàng 79% phụ nữ
  • 13:13 - 13:17
    đã bỏ chương trình học trong các ngành máy tính từ năm 2000
  • 13:17 - 13:21
    Và điều tôi đang nói ở đây sẽ thay đổi tất cả
  • 13:21 - 13:23
    chúng tôi sẽ xây dựng một cộng đồng dành riêng cho sinh viên
  • 13:23 - 13:26
    chúng tôi sẽ cho phụ nữ, học sinh nhóm thiểu số và cả học sinh bình thường thấy rằng
  • 13:26 - 13:27
    chúng ta có thể làm được
  • 13:27 - 13:31
    Và điều quan trọng nhất, là cho họ cơ hội để xây nên cộng đồng đó
  • 13:31 - 13:33
    với sự thúc đẩy trong giảng dạy sẽ đưa họ vào công việc này
  • 13:33 - 13:35
    và sự đánh giá xem cái gì hiệu quả và cái gì không
  • 13:35 - 13:39
    Điều quan trọng nhất, nếu học sinh đã có ý thức với chính bản thân
  • 13:39 - 13:42
    thì những giấc mơ của chúng sẽ trở nên rất tuyết diệu
  • 13:42 - 13:44
    điều đó có thể thay đổi thế giới
  • 13:44 - 13:48
    Khi tôi chỉ là một thằng bé 12 tuổi ở Birmingham
  • 13:48 - 13:51
    tôi luôn nghĩ : tương lai mình sau này sẽ như thế nào"
  • 13:51 - 13:57
    Tôi không nghĩ rằng cậu bé da đen ở Birmingham một ngày nào đó
  • 13:57 - 14:02
    trở thành giám đốc một trường đại học với học sinh từ 150 nước trên khắp thế giới
  • 14:02 - 14:04
    nơi mà sinh viên không ở đó chỉ để tồn tại
  • 14:04 - 14:08
    mà đây là nơi mà họ yêu việc học, nơi mà họ sẽ trở thành những người giỏi nhất
  • 14:08 - 14:11
    nơi mà một ngày họ sẽ thay đổi cả thế giới
  • 14:11 - 14:14
    Aristotle nói :" Đỉnh cao không phải ngẫu nhiên mà có
  • 14:14 - 14:20
    nó là kết quả của mong ước tốt độ, nỗ lực chân thành và sự hoàn hảo của trí thông mình"
  • 14:20 - 14:24
    Nó đại diện cho cái tuyệt với nhất giữa rất nhiều sự lựa chọn"
  • 14:24 - 14:26
    Và ông ấy còn nói một điều đã kích thích tôi
  • 14:26 - 14:32
    Ông ấy nói:"lựa chọn, chứ không phải cơ hội, sẽ quyết định số phận của bạn."
  • 14:32 - 14:40
    Sự lựa chọn, không phải cơ hội, mới là thứ quyết định số phận, giấc mơ và giá trị của bạn
  • 14:40 - 14:41
    Xin cảm ơn tất cả rất nhiều
  • 14:41 - 14:52
    ( Vỗ tay )
Title:
Freeman Hrabowski: 4 Điều trong sự thành công của một trường đại học chuyên về khoa học
Speaker:
Freeman Hrabowski
Description:

Vào năm 12 tuổi, Freeman Hrabowski đã tham gia vào Thang Ba với Martin Luther King ông bây giờ hiệu trưởng trường Đại Học Maryland, hạt Baltimore, ông ấy đã giúp những sinh viên thiếu điều kiện học tập, đặc biệt là học sinh Mỹ gốc Phi, học sinh gốc Latinh và những người học có thu nhập thấp, đạt được thành công trong các ngành toán và khoa học, Ông ấy sẽ nói cho chúng ta về 4 điều quan trong nhất trong sự thay đổi về phương pháp tiếp cận của UMBC.

more » « less
Video Language:
English
Team:
closed TED
Project:
TEDTalks
Duration:
15:10

Vietnamese subtitles

Revisions