Aimee Mullins nói về chạy bộ
-
0:04 - 0:07Cheryl: Aimee và tôi nghĩ - Hi, Aimee. Aimee Mullins: Hi
-
0:07 - 0:09Cheryl: Aimee và tôi nghĩ rằng chúng tôi chỉ muốn nói chuyện một chút,
-
0:09 - 0:15và tôi muốn cô ấy nói với tất cả các bạn về những gì làm cô một vận động viên đặc biệt.
-
0:15 - 0:19AM: Vâng, đối với những người đã nhìn thấy bức ảnh trong tiểu sử của tôi,
-
0:19 - 0:21nó đã nói lên rõ.
-
0:21 - 0:25Tôi là một người bị cụt hai chân, và tôi được sinh ra thiếu xương mác trong cả hai chân.
-
0:25 - 0:27Tôi bị cắt bỏ hai chân lúc một tuổi,
-
0:27 - 0:31và tôi đã chạy lung tung kể từ đó, khắp nơi.
-
0:32 - 0:35Cheryl: Vâng, sao bạn không kể cho họ, làm sao mà bạn lại đến Georgetown?
-
0:35 - 0:37Tại sao chúng ta không bắt đầu từ đấy?
-
0:37 - 0:42AM: tôi là sinh viên năm cuối tại Georgetown theo đuổi chương trình ngoại giao.
-
0:42 - 0:46Tôi giành được một suất học bổng toàn phần khi tốt nghiệp trung học.
-
0:46 - 0:50Họ chọn ra ba học sinh toàn quốcmỗi năm
-
0:50 - 0:53để tham gia vào các vấn đề quốc tế,
-
0:53 - 0:55và như vậy tôi đã đến Georgetown
-
0:55 - 0:59và tôi đã ở đó bốn năm. Thích lắm.
-
0:59 - 1:01Cheryl: Khi Aimee đến đó,
-
1:01 - 1:04cô quyết định rằng cô tò mò về đường đua và sân tập,
-
1:04 - 1:07vì vậy cô đã quyết định gọi cho ai đó và bắt đầu hỏi về nó.
-
1:07 - 1:09Vậy, tại sao bạn không kể chuyện đó?
-
1:09 - 1:11AM: Vâng, tôi đoán tôi đã luôn quan tâm đến thể thao.
-
1:11 - 1:13Tôi chơi bóng mềm trong năm năm tuổi thơ.
-
1:13 - 1:16Tôi thi trượt tuyết suốt thời trung học,
-
1:16 - 1:18và tôi thấy một chút bồn chồn trong đại học
-
1:18 - 1:22bởi vì tôi đã không được làm bất cứ điều gì trong khoảng một hoặc hai năm trong thể thao.
-
1:22 - 1:27Và tôi không bao giờ thi đấu trên một mức độ tàn tật.
-
1:27 - 1:29Tôi luôn luôn cạnh tranh với các vận động viên bình thường.
-
1:29 - 1:31Đó là tất cả tôi từng biết.
-
1:31 - 1:34Thật ra, tôi chưa bao giờ thậm chí gặp người bị cụt khác cho đến khi tôi là 17.
-
1:34 - 1:40Và tôi nghe, rằng người ta làm đường chạy này thích nghi với tất cả các vận động viên khuyết tật,
-
1:40 - 1:43và tôi nhận ra, oh, tôi không biết về việc này,
-
1:43 - 1:47nhưng trước khi tôi đánh giá nó, hãy để tôi đi xem chuyện này là thế nào.
-
1:47 - 1:52Vì vậy, tôi tự mình đặt vé bay đến Boston vào năm '95, lúc tôi 19 tuổi,
-
1:52 - 1:57và chắc chắn là lính mới trong cuộc đua. Trước đây tôi chưa bao giờ tham gia.
-
1:57 - 2:00Tôi đi ra trên đường chạy sỏi một vài tuần trước cuộc đua
-
2:00 - 2:02để xem tôi chạy đc tới đâu,
-
2:02 - 2:06và khoảng 50 mét là đủ cho tôi thở hổn hển.
-
2:06 - 2:09Và tôi đã có những chân được làm bằng, như,
-
2:09 - 2:12một hợp chất gỗ và nhựa, gắn liền với dây đai Velcro --
-
2:12 - 2:15lớn, dày, năm lớp vớ len --
-
2:15 - 2:19các bạn biết đấy, đó không phải là những thứ thoải mái nhất, nhưng là tất cả những gì tôi từng biết.
-
2:19 - 2:21Và ở tận đây ở Boston thi đấu với những người
-
2:21 - 2:24mang chân làm bằng graphite carbon
-
2:24 - 2:29và, đồ giảm xóc trong đó và nhiều thứ khác,
-
2:29 - 2:31và họ nhìn tôi như là,
-
2:31 - 2:35OK, chúng tôi biết ai sẽ không giành chiến thắng cuộc đua này, các bạn biết đấy.
-
2:35 - 2:38Và, tôi muốn nói rằng, tôi đến đó hy vọng --
-
2:38 - 2:40Tôi không biết tôi mong chờ điều gì --
-
2:40 - 2:43nhưng, các bạn biết đấy, khi tôi thấy một người đàn ông đã bị mất hẳn một chân
-
2:43 - 2:46thi nhảy cao, nhún trên một chân để nhảy cao
-
2:46 - 2:48và vượt qua sáu feet, hai inch (khoảng 2 mét) ...
-
2:48 - 2:51Dan O'Brien đã nhảy qua 5'11" (1,8 mét) vào năm '96 ở Atlanta,
-
2:51 - 2:54Tôi muốn nói, nếu nó chỉ mang đến cho bạn một sự so sánh --
-
2:54 - 2:57đây là những các vận động viên thực sự thành công
-
2:57 - 2:59mà không đủ tư cách đối với cái từ "vận động viên" ấy.
-
2:59 - 3:05Và vì vậy tôi quyết định thử, các bạn biết đấy, tim đập thùm thụp,
-
3:05 - 3:09Tôi chạy đua lần đầu tiên, và tôi đánh bại kỷ lục quốc gia
-
3:09 - 3:11bởi 3 mili giây
-
3:11 - 3:15và trở thành người lập kỷ lục quốc gia mới trong lần thử đầu tiên.
-
3:15 - 3:18Và, các bạn biết đấy, người ta nói rằng,
-
3:18 - 3:20"Aimee, bạn biết ko, bạn có tốc độ - bạn có tốc độ tự nhiên --
-
3:20 - 3:24nhưng bạn không có bất kỳ kỹ năng hoặc thể chất để đi xuống đường chạy đua kia.
-
3:24 - 3:26Bạn đã chạy khắp nơi.
-
3:26 - 3:28Chúng tôi đều thấy bạn đã cố gắng như thế nào. "
-
3:28 - 3:31Và như vậy, tôi quyết định gọi cho huấn luyện viên chạy tại Georgetown.
-
3:31 - 3:38Và tôi tạ ơn chúa tôi đã không biết người đàn ông này là kinh nghiệm trong lĩnh vực chạy như thế nào.
-
3:38 - 3:40Ông ấy đã huấn luyện năm vận dộng viên Olympic,
-
3:40 - 3:42văn phòng của ổng được lót sàn tới trần
-
3:42 - 3:45bằng các bằng khen của Mỹ,
-
3:45 - 3:47của tất cả các vận động viên mà ông đã huấn luyện,
-
3:47 - 3:51và là một con số khá đáng sợ.
-
3:51 - 3:58Và tôi gọi ông lên và nói: "Thưa thầy, tôi đã chạy một cuộc đua và tôi đã thắng, và ...
-
3:58 - 3:59(Cười)
-
3:59 - 4:02Tôi muốn xem nếu tôi có thể, ông biết đấy --
-
4:02 - 4:04Tôi cần xem nếu tôi có thể tham gia một số buổi tập của thầy,
-
4:04 - 4:06xem thầy luyện gì và vân vân."
-
4:06 - 4:08Đó là tất cả những gì tôi đã muốn - chỉ hai buổi tập.
-
4:08 - 4:10Tôi có thể tham gia và quan sát thầy?
-
4:10 - 4:13Và ông nói, "Vậy thì, chúng ta cần phải gặp trước khi chúng ta quyết định bất cứ điều gì."
-
4:13 - 4:15Ông ta nghĩ, "Tôi đã tự dấn thân vào cái gì thế này?"
-
4:15 - 4:17Thế nên, tôi đã gặp người đàn ông ấy, bước vào trong văn phòng ông ta
-
4:17 - 4:23và thấy các áp phích và bìa tạp chí của những người ông đã từng huấn luyện.
-
4:23 - 4:25Và chúng tôi ngồi và nói chuyện
-
4:25 - 4:27và nó trở thành một quan hệ đối tác lớn
-
4:27 - 4:29vì ông chưa bao giờ huấn luyện một vận động viên khuyết tật,
-
4:29 - 4:31bởi vậy ông không có trước những khái niệm
-
4:31 - 4:34về những gì tôi có thể và ko thể,
-
4:34 - 4:36và tôi thì chưa bao giờ được huấn luyện,
-
4:36 - 4:39vì vậy nó như là, nào chúng ta bắt đầu -- hãy bắt đầu trên chuyến đi này.
-
4:39 - 4:44Thế là ông bắt đầu cho tôi bốn ngày một tuần vào giờ ăn trưa,
-
4:44 - 4:49thời gian rỗi của ông để tôi đến sân và tập với ông ta.
-
4:49 - 4:52Thế nên, đó là cách tôi gặp Frank.
-
4:52 - 4:57Nhưng đó là mùa thu năm '95 và sau đó, khi mùa đông đã đến,
-
4:57 - 4:59ông nói, "Cô biết không, cô đủ sức.
-
4:59 - 5:02Cô có thể chạy trên đường của đội nữ. "
-
5:02 - 5:04Và tôi nói, "Không, coi nào."
-
5:04 - 5:06Và ông nói, "Không, không, thật đấy. Cô có thể.
-
5:06 - 5:09Cô có thể chạy với đội nữ. "
-
5:09 - 5:15Vì vậy, mùa xuân năm 1996, với mục tiêu vào đội Paralympic Mỹ
-
5:15 - 5:20Tháng năm vội đến với tốc độ tối đa, tôi tham gia đội tuyển nữ.
-
5:20 - 5:26Và chưa hề có người tàn tật nào thực hiện được điều này trước đây - chạy ở cấp trường đại học.
-
5:26 - 5:29Vì vậy nó bắt đầu trở thành một sự pha trộn thú vị.
-
5:29 - 5:33Cheryl: Vâng, tại sao cô không kể, như -- trên đường đến Thế vận hội --
-
5:33 - 5:36nhưng một vài sự kiện đáng nhớ đã xảy ra tại Georgetown.
-
5:36 - 5:38Sao cô không kể cho họ?
-
5:38 - 5:42AM: Vâng, tôi đã thắng mọi cuộc thi cho người khuyết tật
-
5:42 - 5:46tất cả mọi cuộc thi tôi tham gia - và huấn luyện tại Georgetown
-
5:46 - 5:48và biết rằng tôi sẽ phải làm quen với
-
5:48 - 5:50việc nhìn thấy mặt sau áo của những vận động viên nữ này--
-
5:50 - 5:52bạn biết đó, tôi đang chạy đua với Flo-Jo tiếp theo --
-
5:52 - 5:54và ai cũng nhìn tôi, như thể,
-
5:54 - 5:57Hmm, cái gì, cái gì đang xảy ra đây?
-
5:57 - 6:00Và, bạn biết đấy, mang đồng phục Georgetown
-
6:00 - 6:04và đi ra sân tập và biết rằng,
-
6:04 - 6:07để trở nên tốt hơn - và tôi đã là vô địch trong cả nước --
-
6:07 - 6:11bạn biết đấy, bạn có để đào tạo với những người vốn đã lợi thế hơn so với bạn.
-
6:11 - 6:17Và tôi đã thi đấu và lọt vào Big East
-
6:17 - 6:20đó là, chức vô địch chạy đua vào cuối mùa giải,
-
6:20 - 6:22và thực sự, thực sự nóng.
-
6:22 - 6:24Và đó là lần đầu tiên --
-
6:24 - 6:28Tôi vừa nhận đc đôi chân chạy nước rút mà bạn nhìn thấy trong tiểu sử--
-
6:28 - 6:33và tôi đã không nhận ra lúc đó, bạn biết ko,
-
6:33 - 6:35số lượng mồ hôi mà tôi sẽ đổ trong tất,
-
6:35 - 6:37nó thực sự như một chất bôi trơn
-
6:37 - 6:39và tôi sẽ như la piston chuyển động.
-
6:39 - 6:45Và ở khoảng 85 mét trong 100 mét nước rút, trong tất cả vinh quang của tôi,
-
6:45 - 6:47Tôi rớt khỏi chân mình.
-
6:47 - 6:50Như, tôi gần như rớt ra khỏi nó, trước mặt 5.000 người.
-
6:50 - 6:54Và tôi, cảm thấy xấu hổ, và--
-
6:54 - 6:58bởi vì tôi đã đăng ký chạy 200m, bạn biết, bắt đầu sau nửa giờ.
-
6:58 - 7:00(Cười)
-
7:00 - 7:03Tôi đi đến huấn luyện viên. "Xin đừng bắt tôi làm việc này."
-
7:03 - 7:06Tôi không thể chạy trước mặt tất cả mọi người. Chân của tôi sẽ rớt ra.
-
7:06 - 7:09Và nếu nó rớt ra ở 85m không có cách nào tôi chạy 200m.
-
7:09 - 7:11Và ổng chỉ ngồi đó như thế này.
-
7:11 - 7:16Và, bạn biết ko, lời biện hộ của tôi rơi vào đôi tai điếc - ơn chúa --
-
7:16 - 7:19bởi vì ông , giống như - bạn biết đó, người đàn ông từ Brooklyn --
-
7:19 - 7:25một người đàn ông lớn - ông nói, "Aimee, nếu chân cô rơi ra thì sao?
-
7:25 - 7:28Cô nhặt nó lên, mang nó vào lại,
-
7:28 - 7:29và hoàn thành cuộc đua!"
-
7:29 - 7:35(Vỗ tay)
-
7:35 - 7:41Và tôi đã làm. Vì vậy, như là, ông giữ tôi tập trung.
-
7:41 - 7:43Ông giữ tôi đi đúng hướng.
-
7:43 - 7:48Cheryl: Vậy, sau đó Aimee vào Paralympics 1996,
-
7:48 - 7:51và cô ấy rất vui mừng. Gia đình cô đến xem - đó là một vinh dự.
-
7:51 - 7:54Cô ấy bây giờ - đã chạy được hai năm?
-
7:54 - 7:55AM: Không, một năm.
-
7:55 - 7:57Cheryl: Một năm. Và tại sao bạn không kể cho họ biết chuyện gì xảy ra
-
7:57 - 8:00ngay trước khi bạn thi chạy?
-
8:00 - 8:02AM: Được rồi, Atlanta.
-
8:02 - 8:05Paralympics, chỉ làm rõ một chút,
-
8:05 - 8:08là thế vận hội cho người khuyết tật thể chất --
-
8:08 - 8:11những người bị cụt tay, bại não, và trên xe lăn--
-
8:11 - 8:13như đối lập của Special Olympic
-
8:13 - 8:17cho người khuyết tật tâm thần.
-
8:17 - 8:24Vì vậy, một tuần sau Thế vận hội, và ngay ở Atlanta,
-
8:24 - 8:26và tôi bị thổi bay đi bởi thực tế là, các bạn biết đó,
-
8:26 - 8:30chỉ một năm trước đây tôi ra trên một đường sỏi và không thể chạy 50 mét.
-
8:30 - 8:32Và giờ ở đây tôi - không bao giờ thua..
-
8:32 - 8:37Tôi lập kỷ lục mới ở giải quốc gia - thử nghiệm cho Thế vận hội - tháng năm đó,.
-
8:37 - 8:42và, bạn biết đó, chắc chắn tôi về nhà với huy chương vàng.
-
8:42 - 8:47Tôi cũng là người duy nhất mà họ gọi là bilateral BK - song phương dưới đầu gối.
-
8:47 - 8:50Tôi là người phụ nữ duy nhất tham gia nhảy xa.
-
8:50 - 8:52Tôi vừa thực hiện nhảy xa,
-
8:52 - 8:54và một gã mà thiếu hai chân đến với tôi và nói,
-
8:54 - 8:56"Làm thế nào cô làm được thế vậy? Cô biết đó, chúng ta phải có một bàn chân phẳng,
-
8:56 - 8:57để chúng ta không nhảy lên khỏi bàn đạp. "
-
8:57 - 9:00Tôi nói: "Vâng, tôi mới làm được đó. Không ai nói với tôi điều đó cả."
-
9:00 - 9:03Vì thế, -- buồn cười mà tôi còn ba inch đến kỷ lục thế giới --
-
9:03 - 9:05và tiếp tục từ điểm đó, các bạn biết đấy,
-
9:05 - 9:08vì vậy tôi đã đăng ký thi nhảy xa -- đăng ký? --
-
9:08 - 9:12không, tôi đã thi nhảy dài và chạy 100m.
-
9:12 - 9:14Và tôi chắc chắn, bạn biết đó.
-
9:14 - 9:16Tôi đã có mặt trên trang bìa của tờ báo ở nhà
-
9:16 - 9:18mà tôi giao trong sáu năm, các bạn biết đấy.
-
9:18 - 9:21Đó là, như, đây là lúc tôi tỏa sáng.
-
9:21 - 9:24Và chúng ở sân vận động khởi động - đường chạy khởi động,
-
9:24 - 9:26cách sân vận động Olympic vài dãy.
-
9:26 - 9:31Và đôi chân mà tôi mang - mà tôi sẽ lấy ra ngay bây giờ.
-
9:31 - 9:33Tôi là người đầu tiên trên thế giới trên đôi chân này--
-
9:33 - 9:37Tôi là vật thử nghiệm -- Và, tôi nói với các bạn này,
-
9:37 - 9:39nó như là điểm thu hút du khách.
-
9:39 - 9:43Mọi người đều chụp hình, "Cô gái này đang chạy trên cái gì thế?"
-
9:43 - 9:47Và tôi luôn luôn nhìn xung quanh, như thế, cuộc thi của tôi đâu?
-
9:47 - 9:49Nó là cuộc thi quốc tế đầu tiên của tôi
-
9:49 - 9:51Tôi cố gắng giao tiếp với bất kỳ người nào tôi có thể,
-
9:51 - 9:54Bạn có biết, ai, tôi thi chạy với ai ở đây?
-
9:54 - 9:56"Ồ, Aimee, chúng tôi sẽ trở lại vấn đề đó sau."
-
9:56 - 9:58Tôi muốn tìm hiểu nhiều lần.
-
9:58 - 10:01"Đừng lo lắng, bạn đang làm rất tốt."
-
10:01 - 10:04Đây là 20 phút trước cuộc đua của tôi trong sân vận động Olympic,
-
10:04 - 10:07và họ đăng những tấm nhiệt. Và tôi đi qua và nhìn.
-
10:07 - 10:12Và thời gian nhanh nhất của tôi, kỷ lục thế giới, là 15,77.
-
10:12 - 10:16Sau đó, tôi nhìn - làn đường bên cạnh, số hai, là 12,8.
-
10:16 - 10:21Lane 3 là 12,5. Lane 4 là 12,2. Tôi nói: "Điều gì đang xảy ra?"
-
10:21 - 10:23Và họ cho tất cả chúng tôi vào trong xe buýt,
-
10:23 - 10:25và tất cả các phụ nữ đó ở trên xe đều thiếu một tay.
-
10:25 - 10:32(Cười)
-
10:32 - 10:35Vậy, tôi như là --
-
10:38 - 10:42Và tất cả họ nhìn tôi như ai trong số này là không giống những người khác, bạn biết không?
-
10:42 - 10:48Tôi đang ngồi ở đó, giống như, "Chúa ơi."
-
10:48 - 10:51Bạn biết, tôi chưa bao giờ bị thua cái gì,
-
10:51 - 10:53như, dù nó là học bổng hay, bạn đã biết,
-
10:53 - 10:59Tôi đã giành được năm huy chương vàng trượt tuyết. Và tất cả mọi thứ, tôi đến đích trc.
-
10:59 - 11:01Và Georgetown, bạn biết, thật tuyệt vời.
-
11:01 - 11:07Tôi đã thua, nhưng nó là huấn luyện tốt nhất vì đây là Atlanta.
-
11:07 - 11:10Đây rồi, giống như, Crème de la Crème,
-
11:10 - 11:14và không có nghi ngờ gì , rằng tôi sẽ thua lớn.
-
11:14 - 11:16Và, bạn biết, tôi chỉ nghĩ,
-
11:16 - 11:19"chúa ơi, gia đình tôi, bạn biết, vào trong một xe tải
-
11:19 - 11:22và lái xuống đây từ Pennsylvania. "
-
11:22 - 11:26Và, bạn đã biết, tôi là nữ vận động viên Mỹ duy nhất chạy nước rút.
-
11:26 - 11:29Vì vậy, họ gọi cho chúng tôi ra và, các bạn biết đó,
-
11:29 - 11:31"Thưa các quý bà, các bạn có một phút."
-
11:31 - 11:36Và khi tôi mang chân vào và cảm thấy sợ hãi
-
11:36 - 11:38bởi vì chỉ có tiếng rì rào này qua đám đông,
-
11:38 - 11:42như, những người đủ gần vạch xuất phát để xem.
-
11:42 - 11:48Và tôi như, "Tôi biết. Nhìn đây!. Điều này là không đúng".
-
11:48 - 11:51Và tôi nghĩ đó là lá bài cuối cùng của tôi ở đây, là,
-
11:51 - 11:53ít nhất, các bạn biết đấy, nếu tôi không thể đánh bại các cô gái này
-
11:53 - 11:55Tôi sẽ xáo trộn đầu óc của họ một ít, ok, các bạn biết đấy?
-
11:55 - 11:57(Cười)
-
11:57 - 12:00Ý tôi là, nó chắc chắn là cảm giác Rocky IV của tôi so với Đức
-
12:00 - 12:06và, các bạn biết đấy, mọi người khác - Estonia và Ba Lan - đã ở cao trào này.
-
12:06 - 12:09Và, các bạn biết đó, khi súng nổ, và tất cả tôi nhớ được,
-
12:09 - 12:14các bạn biết đấy, về đích cuối cùng, các bạn đã biết đó,
-
12:14 - 12:19chiến đấu với nước mắt của sự thất vọng và đáng kinh ngạc, lạ thường,
-
12:19 - 12:21cảm giác bị thua tràn ngập.
-
12:21 - 12:24Và tôi đã phải suy nghĩ tại sao tôi làm điều này,
-
12:24 - 12:27nếu tôi đã chiến thắng mọi thứ, và nó như, tại sao?
-
12:27 - 12:31Tất cả thời gian huấn luyện này, và tôi đã đổi thay cuộc sống của mình.
-
12:31 - 12:35Tôi đã trở thành một vận động viên trường đại học, các bạn biết đấy. Tôi đã trở thành một vận động viên Olympic.
-
12:35 - 12:39Và nó làm cho tôi thực sự nghĩ về việc làm sao, các bạn biết đó,
-
12:39 - 12:41những thành tích đó có được.
-
12:41 - 12:45Tôi muốn nói, thực tế là tôi đặt tầm nhìn của tôi chỉ một năm và ba tháng trước đó
-
12:45 - 12:49để trở thành một vận động viên Olympic và nói rằng, các bạn biết đấy,
-
12:49 - 12:51cuộc sống của tôi đi theo hướng này đây,
-
12:51 - 12:53và tôi muốn ở đây một lúc,
-
12:53 - 12:55và chỉ xem tôi có thể đẩy nó đi xa tới đâu.
-
12:55 - 12:59Và thực tế là tôi nhờ giúp đỡ - đã có bao nhiêu người giúp?
-
12:59 - 13:03Đã có bao nhiêu người cho thời gian và chuyên môn của họ, các bạn biết đấy,
-
13:03 - 13:06và kiên nhẫn để giúp với tôi?
-
13:06 - 13:09Và đó là, như, vinh quang tập thể --
-
13:09 - 13:12rằng có được, 50 người phía sau tôi
-
13:12 - 13:16mà đã tham gia vào kinh nghiệm lạ thường này đi tới Atlanta
-
13:16 - 13:20Vì vậy, tôi thấy, nó, tôi áp nó vào triết lý bây giờ
-
13:20 - 13:23với mọi thứ tôi làm về, như, bạn đã biết,
-
13:23 - 13:25ngồi lại và nhận ra sự thay đổi,
-
13:25 - 13:29như thế, bạn đã đi đc bao xa đến mục tiêu này, các bạn biết đó.
-
13:29 - 13:33Tập trung vào một mục tiêu là quan trọng, tôi nghĩ, nhưng, các bạn biết đó,
-
13:33 - 13:36công nhận sự tiến triển cũng vậy
-
13:36 - 13:38và bạn đã trưởng thành như thế nào, các bạn biết đấy.
-
13:38 - 13:41Đó là chính là thành quả, tôi nghĩ thế. Đó thực sự là thành quả.
-
13:41 - 13:42Cheryl: Sao cô không cho họ xem chân mình?
-
13:42 - 13:44AM: Ồ vâng, tất nhiên.
-
13:44 - 13:46Cheryl: Cô hãy cho chúng tôi xem thêm vài bộ chân đi.
-
13:46 - 13:48AM: Vâng, đây là đôi chân đẹp của tôi.
-
13:48 - 13:49(Cười)
-
13:49 - 13:57Không, đây thực ra là đôi chân thẩm mỹ của tôi,
-
13:57 - 14:01và chúng hoàn toàn đẹp.
-
14:01 - 14:02Bạn phải lên và nhìn thấy chúng.
-
14:02 - 14:07Có những nang tóc trên đó, và tôi có thể sơn móng chân.
-
14:07 - 14:10Và, nghiêm túc, tôi có thể mang giày cao gót.
-
14:10 - 14:12Bạn không hiểu nó như thế nào
-
14:12 - 14:16để có khả năng đi vào trong tiệm giày và mua bất cứ cái gì bạn muốn
-
14:16 - 14:17Cheryl: Bạn chọn chiều cao của mình?
-
14:17 - 14:19AM: Tôi đã chọn chiều cao của mình, chính xác.
-
14:19 - 14:22(Cười)
-
14:22 - 14:26Patrick Ewing, người từng chơi cho Georgetown trong thập niên 80,
-
14:26 - 14:28trở lại mỗi mùa hè.
-
14:28 - 14:32Và tôi không ngừng chế giễu ông ta trong phòng huấn luyện
-
14:32 - 14:33bởi vì ông đến với chấn thương bàn chân.
-
14:33 - 14:35Tôi như, "Bỏ nó ra! Đừng lo lắng, anh biết đấy.
-
14:35 - 14:39Anh có thể cao tám feet (1,8 mét). Chỉ cần bỏ chúng ra. "
-
14:39 - 14:42(Cười)
-
14:43 - 14:48Dù sao thì anh ấy cũng đã không thấy chuyện đó hài hước như tôi.
-
14:48 - 14:52Được rồi, bây giờ, đây là những chân chạy của tôi, được làm bằng carbon graphit,
-
14:52 - 15:01như tôi đã nói, và tôi cần chắc mình có đúng khung không.
-
15:01 - 15:03Không, tôi có quá nhiều chân ở đây.
-
15:05 - 15:08Đây là những - Bạn thực sự muốn giữ nó?
-
15:08 - 15:12Đó là một chân khác tôi dùng cho, quần vợt và bóng mềm.
-
15:12 - 15:16Nó có chống sốc bên trong nên nó, như, "Suỵt", tạo âm thanh gọn gàng
-
15:16 - 15:20khi bạn nhảy quanh trên nó. Rồi.
-
15:20 - 15:23Và đây là thứ silicon cuộn qua,
-
15:23 - 15:27các bọc silicon tôi cuộn quanh để giữ nó trên đó, khi tôi ra mồ hôi,
-
15:27 - 15:29các bạn biết đấy, tôi đẩy nó ra.
-
15:29 - 15:32Cheryl: Bạn có một chiều cao khác?
-
15:32 - 15:33AM: trên đôi chân này?
-
15:33 - 15:34Cheryl: Ừ.
-
15:34 - 15:37AM: Tôi không biết. Tôi không nghĩ như vậy
-
15:37 - 15:42Tôi có thể là cao một chút. Tôi thực sự có thể đặt cả hai chân lên.
-
15:42 - 15:47Cheryl: Cô ấy không thực sự đứng trên đôi chân này đc. Cô phải di chuyển, do đó, ...
-
15:47 - 15:50AM: Vâng, tôi chắc chắn phải di chuyển,
-
15:50 - 15:53và cân bằng, là nghệ thuật trên chúng.
-
15:53 - 15:58Nhưng không có vớ silicon, tôi sẽ trượt ở trong đó.
-
16:00 - 16:07Và như vậy, tôi chạy trên đôi này và đã gây sốc một nửa thế giới.
-
16:07 - 16:17(Vỗ tay)
-
16:17 - 16:24Đôi này mô phỏng dáng thực tế của vận động viên khi họ chạy.
-
16:24 - 16:26Nếu bạn đã từng xem một vận động viên chạy,
-
16:26 - 16:28bóng bàn chân của họ là cái duy nhất tiếp đất,
-
16:28 - 16:29vì vậy khi tôi đứng trên đôi chân này,
-
16:29 - 16:32gân chân và những cái thừa thãi của tôi được rút gọn
-
16:32 - 16:36như tôi có bàn chân và được đứng trên bóng của bàn chân của tôi.
-
16:36 - 16:38(Khán giả: Ai làm chúng?)
-
16:38 - 16:41AM: Đó là một công ty ở San Diego gọi là Flex-Foot.
-
16:41 - 16:45Và tôi đã là một thí nghiệm và, như tôi hy vọng sẽ tiếp tục được làm
-
16:45 - 16:49trong mọi hình thức mới của chân giả vừa ra.
-
16:49 - 16:52Nhưng trên thực tế chúng, như tôi đã nói, vẫn còn là mẫu.
-
16:52 - 16:56Tôi cần phải lấy vài cái mới, cái cuối cùng tôi thử, các bạn biết đấy,
-
16:56 - 16:59nó giống như ... nó là một vòng hoàn chỉnh.
-
16:59 - 17:01Người điều hành: Aimee và người thiết kế của chúng sẽ ở TED Med 2,
-
17:01 - 17:03và chúng tôi sẽ nói về thiết kế của chúng.
-
17:03 - 17:04AM: Vâng, chúng tôi sẽ làm điều đó.
-
17:04 - 17:05Cheyl: Vâng, mời cô.
-
17:05 - 17:08AM: Vì vậy, đây là đôi chân chạy nước rút, và tôi có thể đặt đôi khác...
-
17:08 - 17:10Cheryl: Bạn có thể nói về người thiết kế đôi chân này?
-
17:10 - 17:13AM: Có. Tôi nhận chúng tại một nơi được gọi là Bournemouth, Anh Quốc,
-
17:13 - 17:15khoảng hai giờ về phía nam London,
-
17:15 - 17:19và tôi là người duy nhất ở Hoa Kỳ có chúng,
-
17:19 - 17:22đó là một tội ác bởi vì chúng rất đẹp.
-
17:22 - 17:25Và ý tôi thậm chí không phải là, như, vì các ngón chân và tất cả mọi thứ --
-
17:25 - 17:29nó, các bạn biết đấy, đối với tôi, trong khi tôi đang như một vận động viên nghiêm túc trên sân chạy,
-
17:29 - 17:34Tôi muốn được nữ tính ngoài sân, và tôi nghĩ rằng nó rất quan trọng,
-
17:34 - 17:36các bạn biết đấy, không bị giới hạn trong khả năng nào,
-
17:36 - 17:41cho dù đó là, các bạn biết đó, tính di động của bạn hay thậm chí thời trang.
-
17:41 - 17:43Tôi thích một thực tế là tôi có thể đi bất cứ nơi nào
-
17:43 - 17:47và chọn ra những gì tôi muốn và giày, váy mà tôi muốn,
-
17:47 - 17:52và tôi hy vọng cố gắng mang chúng lên trên đây
-
17:52 - 17:55và làm cho mọi người thấy.
-
17:55 - 17:58Chúng cũng là silicon.
-
17:58 - 18:02Cái này rất cơ bản là chân giả chỉnh hình dưới đây.
-
18:02 - 18:05Nó giống như chân Barbie dưới này.
-
18:05 - 18:06(Cười)
-
18:06 - 18:08Vâng. Nó chỉ bị mắc kẹt ở vị trí này,
-
18:08 - 18:10vì vậy tôi phải mang giày cao gót hai inch.
-
18:10 - 18:15Và, nó thực sự - hãy để tôi bỏ giày ra để bạn có thể nhìn thấy nó.
-
18:15 - 18:18Tôi không biết bạn có thể nhìn thấy rõ thế nào, nhưng nó thực sự là thế.
-
18:18 - 18:22Có tĩnh mạch trên bàn chân, sau đó gót chân của tôi, hồng, các bạn biết đấy,
-
18:22 - 18:25và gân Achilles - nó di chuyển một ít.
-
18:25 - 18:30Và nó thực sự tuyệt vời. Tôi có đc một năm và hai tuần trước đây.
-
18:30 - 18:34Và nó chỉ là một miếng da silicon.
-
18:34 - 18:36Tôi muốn nói rằng, những gì đã xảy ra, hai năm trước đây
-
18:36 - 18:38một người đàn ông Bỉ này đã nói rằng, chúa,
-
18:38 - 18:40nếu tôi có thể đến để bảo tàng sáp Madame Tussauds
-
18:40 - 18:44và xem Jerry Hall làm giống đến màu sắc đôi mắt của cô,
-
18:44 - 18:47nhìn thật đến nỗi như thế cô ấy đã thở,
-
18:47 - 18:49tại sao họ không thể làm một chi cho ai đó
-
18:49 - 18:53trông giống như một chân, hoặc một cánh tay, hoặc bàn tay?
-
18:53 - 18:55Họ làm cho tai cho nạn nhân phỏng.
-
18:55 - 18:57Họ làm những thứ tuyệt vời với silicon.
-
18:57 - 19:00Cheryl: Hai tuần trước, Aimee đã đến cho giải thưởng Arthur Ashe ở ESPYs.
-
19:00 - 19:04Và cô ấy đến thành phố và đi vòng quanh
-
19:04 - 19:06và cô ấy nói, "Tôi phải mua một số giày mới!"
-
19:06 - 19:08Chúng tôi còn một giờ trước khi ESPYs,
-
19:08 - 19:10và cô nghĩ rằng cô đã mua giày cao gót hai inch
-
19:10 - 19:12nhưng cô thực sự mua một chiếc ba-inch.
-
19:12 - 19:14AM: Và điều này đặt ra một vấn đề cho tôi
-
19:14 - 19:17bởi vì nó có nghĩa là tôi là đi bộ tất cả các đêm dài.
-
19:17 - 19:21Cheryl: 45 phút, chúng tôi - may mắn thay khách sạn thật tuyệt vời.
-
19:21 - 19:24Họ cho người đi vào và cưa bớt đôi giày.
-
19:24 - 19:26(Cười)
-
19:26 - 19:30AM: Tôi nói với nhân viên tiếp tân và Cheryl ở bên cạnh tôi.
-
19:30 - 19:33Tôi đã nói, "Này, cô có ai ở đây có thể giúp tôi không
-
19:33 - 19:35bởi vì tôi có vấn đề này? "
-
19:35 - 19:37Các bạn biết đấy, lúc đầu họ chỉ đuổi tôi đi, như vầy,
-
19:37 - 19:39nếu cô không thích đôi giày của mình, xin lỗi. Quá trễ rồi.
-
19:39 - 19:42"Không, không, không có. Tôi có đôi bàn chân đặc biệt, okay,
-
19:42 - 19:45cần phải có giày cao gót hai inch. Tôi có một đôi ba-inch.
-
19:45 - 19:47Tôi cần cắt đi một ít. "
-
19:47 - 19:49OK. Các bạn biết đấy, họ thậm chí không muốn đến đấy.
-
19:49 - 19:52Họ thậm chí không chạm vào nó. Họ chỉ làm.
-
19:52 - 19:55Không, đôi chân thật tuyện.
-
19:55 - 19:59Tôi thực sự sẽ trở lại trong một vài tuần
-
19:59 - 20:01để có được một số cải tiến.
-
20:01 - 20:04Tôi có chân như thế này với bàn chân phẳng
-
20:04 - 20:07để tôi có thể mang giày vì tôi không thể với đôi này.
-
20:07 - 20:09Vậy, ... Người điều hành: Vậy thôi.
-
20:09 - 20:11Cheryl: đó là Aimee Mullins.
-
20:11 - 20:14(Vỗ tay)
- Title:
- Aimee Mullins nói về chạy bộ
- Speaker:
- Aimee Mullins
- Description:
-
Trong TED video lưu trữ từ năm 1998, Paralympic vận động viên Aimee Mullins nói về sự nghiệp kỷ lục của cô như một vận động viên điền kinh, và về đôi chân giả tuyệt vời (lúc đó còn là mô hình) đã giúp cô băng qua vạch kết thúc.
- Video Language:
- English
- Team:
closed TED
- Project:
- TEDTalks
- Duration:
- 20:26