-
Cindy Sherman: Characters
-
Em có biết ấn ngón chân
có thể chữa bệnh không?
-
Mình chưa, nhưng mình muốn thử
chết đi được.
-
Như thế có coi điên không?
-
Mình đang nghĩ tự đeo chúng...
-
...đi dự tiệc, đùa thôi, bạn biết đấy?
Ý mình là chỉ...[Cười]
-
Ý là, trừ mấy cái này không tự nhiên lắm.
-
Chúng trông tự nhiên hơn vì có
thêm mấy chấm nhỏ.
-
trông như, "Ai mà đi chấm mấy chấm này vào
ngón chân của mình chứ."
-
Công việc của tôi không hào nhoáng
hay quan trọng
-
Mình nghĩ có một số người nghĩ là
mình đã hoá thân vào nhân vật.
-
...uh, kiểu như, khi mình luôn luôn tưởng
tượng trở thành đồng tính hay gì đó,
-
Cậu biết đấy, nếu... như vậy trong phim
-
Mình khôgn nghĩ đó thực sự là mình
-
thỉnh thoảng điều đó dấy lên
--trong giấc mơ của mình.
-
Hồi ở đại học, khi mình làm nó,
-
Hoá thân vào nhân vật
nhân vật, rồi nghĩ
-
"Ừ, gee, giờ mình như là Lucille Ball.
Mình lên làm gì bây giờ?"
-
Về sau, nó trở thành một thứ
giống với trình diễn hơn một chút
-
và mình bắt đầu đi dự tiệc.
-
mình nhớ có 1 lần mình hoá thân hoàn toàn
vào nhân vật và muốn tới một thứ gì mới,
-
vẫn cảm thấy còn thứ gì đó vẫn còn thiếu--
-
rồi mình để một cái gối bên trong dạ phục
và dự tiệc như một thai phụ.
-
Hồi chuyển tới New York, mĩnh làm vậy vài lần,
nhưng bỗng không thấy giống như lần đâu.
-
Mình nghĩ, bời vì trong thành phố mình cảm thấy mình cần chính mình, như là,
-
cậu biết đấy, làm sao để
đối phó với phố phường,
-
mọi người ngoài đường,
những người khùng
-
và nhưng người thực sự khùng, trông
như những nhân vật của tôi
-
và mình không muốn bị lẫn
với họ, mình nghĩ.
-
Cái lợi của việc là chính mình là
có thể chơi quanh cả ngày
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-