-
Tôi là đại dương.
-
Tôi là nước.
-
Tôi là phần lớn nhất của hành tinh này
-
Tôi tạo nên nó.
-
Mỗi dòng chảy,
-
mỗi đám mây,
-
mỗi hạt mưa rơi.
-
Tất cả đều trở về với tôi.
-
Cách này hay cách khác,
-
mỗi sinh vật ở đây đều cần đến tôi.
-
Tôi là nguồn cội.
-
Tôi là nơi vạn vật được sinh ra.
-
Con người ư?
-
Bọn họ cũng chẳng có gì khác biệt.
-
Tôi không nợ họ điều gì.
-
Tôi cho đi.
-
Họ nhận lại.
-
Nhưng tôi cũng có thể lấy lại bất cứ lúc nào.
-
Đó chính là cách mà mọi thứ luôn diễn ra.
-
Đây không phải hành tinh của riêng họ.
-
Chưa từng.
-
Và sẽ không bao giờ là của họ.
-
Nhưng con người,
-
họ lấy nhiều hơn cho.
-
Họ đầu độc tôi, rồi lại mong chờ tôi nuôi sống họ.
-
Làm gì có chuyện đó!
-
Nếu con người muốn tồn tại trong tự nhiên với tôi,
-
và tách khỏi tôi,
-
tôi khuyên họ hãy lắng nghe thật kỹ.
-
Tôi chỉ sẽ chỉ nói một lần này thôi.
-
Nếu tự nhiên không được bảo tồn,
-
thì con người cũng không thể sống sót.
-
Đơn giản vậy thôi.
-
Tôi không cần biết con người có tồn tại được hay không.
-
Tôi là đại dương.
-
Tôi đã từng che lấp hành tinh này một lần
-
Và tôi hoàn toàn có thể làm điều đó một lần nữa.
-
Đó là tất cả những gì tôi muốn nói.
-
THIÊN NHIÊN KHÔNG CẦN CON NGƯỜI
-
CON NGƯỜI MỚI CẦN THIÊN NHIÊN