-
Được rồi.
-
[NEW YORK CLOSE UP]
-
Tôi nghĩ đây là...
-
mùi bỏng ngô..
-
Có một tiệm bỏng ngô rất ngon ở đằng kia
-
[Jamian Juliano-Villani, Họa sĩ]
-
Bỏng ngô.
-
Lốp xe.
-
Lại lốp xe.
-
Có vẻ rất hiếm và may mắn
-
khi một họa sĩ có thể
-
ngồi nghĩ về những thứ mà họ muốn cả ngày
-
và tìm kiếm bất cứ gì mà họ muốn.
-
Đó chính là công việc của họ.
-
Và tôi nghĩ đi ra ngoài và làm những việc hằng ngày
-
cũng tính là công việc.
-
Nó khá là điên rồ,
-
bạn có thể giống ở New York
-
và lảng vảng hay thể hiện bản thân
-
và có thể được trả lương.
-
Đó là một đặc ân.
-
[Jamian Juliano-Villiani's Field Work"]
-
Thật là ngốc.
-
Tôi đã tới Strand rất nhiều lần từ khi chuyển tới New York.
-
Bất cứ khi nào tôi không có ý tưởng, tôi đi tới Strand
-
và tôi nghĩ mình sẽ tìm được gì đó ở đây.
-
Nó như là một sự kiện vậy.
-
Tôi thường ở đó khoảng 4 tiếng.
-
Màu sắc thật đẹp, nhưng..
-
tôi thích anh ấy hơn.
-
"Nghệ thuật của việc tạo dựng niềm tin"!
-
Lấy cái này.
-
Đăng ký một bản copy.
-
Tôi rất thích việc tham khảo từ những cuốn sách,
-
đối nghịch lại với việc chỉ tìm kiếm trên mạng.
-
Bạn sẽ tìm được những thứ cụ thể nhất mà bạn không thể tìm ở đâu khác.
-
Cảm giác như nó hoàn toàn của tôi khi tôi lấy cảm hứng từ những cuốn sách.
-
Trên internet, mọi thứ ở khắp mọi nơi,
-
và điều đó rất phiền.
-
Cái gì đây!?
-
Ý tôi là, tôi dựa trên rất nhiều bức tranh từ những cuốn sách ở Strand.
-
Tôi đắm chìm vào những thứ người khác vứt đi,
-
Hoặc những thứ mà người ta chuyền tay nhau.
-
Tôi nghĩ chúng giống như những cuốn sách lật vậy.
-
Và tôi có thể ngay lập tức biết nó có hữu dụng hay không.
-
Xấu xí.
-
Không.
-
Bạn có thể lấy cả ngàn cuốn sách, ví dụ những cuốn về tranh biếm họa chẳng hạn.
-
Vậy, bạn sẽ chọn cái nào?
-
Không chỉ là một cái gì đó liên quan.
-
Phải có gì đó hấp dẫn
-
hoặc độc đáo trong chúng.
-
Rất khó để giải thích,
-
nhưng khi tôi nhìn một cái gì, tôi cảm giác như
-
có một cái gì đó hiện ra và thốt lên :"Cái đó được đấy".
-
Tôi có thể vào không ?
-
Aww, thôi nào !
-
Sao?
-
Không à?
-
Được hả?
-
[tiếng còi xe]
-
Chuyện quái gì vậy?
-
[Tài xế] Cô muốn mở cửa ngay..
-
ngay trên đường đi bộ !?
-
[JULIANO-VILLANI] Xin lỗi, tôi không biết !
-
[Tài xế] Lên nhanh đi!
-
[JULLIANO_VILLANI] Được rồi!
-
Sống ở New York, và lớn lên ở Jersey,
-
điều ít thú vị nhất mà tôi có thể làm
-
là đi tới Quảng trường Thời đại.
-
Nhưng có một thứ mà tôi thật sự yêu thích,
-
không phải vì nó độc nhất ở Mỹ, mà còn bởi vì
-
nó giống như việc lấy hết đồ trong tủ lạnh
-
và cho chung vào một cái tô
-
và cố gắng để làm một bữa ăn tạp nham vậy.
-
Và bạn nghĩ bạn có thể bắt ai đó ăn nó?
-
Và tôi thích cảm giác đó.
-
Ripley's Believe It or Not-
-
là nơi mà tôi muốn ghé đến để khảo sát.
-
Nó bố trí những thứ giả tạo và không cần thiết.
-
Và chúng vô vị
-
và chúng tồi tàn.
-
Nhưng đó là một cách làm cho não bạn hoạt động
-
Ôi trời ơi!
-
Những thứ này là đồ thật !?
-
Ôi chúa ơi, đúng là vậy rồi!
-
Ôi, không!
-
Nhìn cái này đi.
-
Như là có một chuyến đi điên rồ vậy.
-
Tôi thấy bản thân chìm đắm vào những thứ
-
mà tôi từng nghĩ mình sẽ không bao giờ rớ tới.
-
Ôi Chúa, tôi không thể.
-
Cái đó kinh quá.
-
Nó giống như Paul Thek hay gì đó.
-
Không có chỗ cho cái tốt và xấu ở đây.
-
Ai mà biết được điều đó chứ ?
-
Vậy nên, khi tôi làm những tác phẩm,
-
tôi cũng không thể giải thích.
-
Cái đường này mỏng quá,
-
và tôi cảm thấy bối rối .
-
Và việc tìm kiếm ngoài vùng an toàn của mình
-
là điều tôi rất thích.
-
Chân dung Abe Lincoln trong cái nhà bay ..
-
[CƯỜI]
-
Quá điên rồi.
-
Tới Ripley's
-
Bạn biết cái đồ này bao nhiêu không?
-
Bốn mươi đô --
-
Toàn bộ!--
-
và xong rồi đó.
-
Nhưng, nếu bạn để một trong những đồ này vào tủ trưng bày
-
và đặt nó kế bên cái gì đó giống như Paul Thek--
-
và không có gì nhãn mác hay gì cả--
-
thì điểm khác biệt giữa chúng là gì?
-
Chúng đều là hư vô.
-
Chúng được tạo ra vào một thời điểm nào đó.
-
Và đều có giá trị văn hóa.
-
Và, thứ nghệ thuật giả tạo đem đến cảm giác lạ lẫm và sai lầm.
-
Và đó là mấu chốt--
-
Tôi nghĩ bất cứ họa sĩ
-
đều có thể cảm thấy sự bất ổn của nó.
-
Vì vậy, tôi là kiểu người thích
-
những thứ hư vô trong cuộc sống--
-
và đặc biệt khi sống ở New York.
-
Nó giống như mẫu số chung nhỏ nhất--
-
Bạn biết mẫu số chung nhỏ nhất không?--
-
Và...
-
Tôi tin đó chính là thứ truyền cảm hứng!
-
Chả ai qua tâm.
-
Chả ai nhìn thấy.
-
Bạn được thể hiện bất cứ thứ gì mà mình muốn.
-
Bạn có thể là bất cứ ai mà mình muốn.
-
Nghe có vẻ rất tuyệt.