-
Thầy kính yêu, các bạn thân mến,
-
Tôi biết ơn và hạnh phúc vì sự hiện diện của bạn.
-
Hôm nay tôi muốn chia sẻ với các bạn một chút
-
chiêm nghiệm của bản thân về (dính mắc - addiction)
-
Gần đây, có một cô gái xinh đẹp
-
đã đến tu viện vào ngày Quán niệm.
-
Cô tiến lại gần phía tôi và cảm ơn tôi vì
-
cuốn sách mà tôi kể về hành trình chữa lành của mình,
-
từ một bác sĩ trở thành một sư cô.
-
Và sau một vài trao đổi, tôi ôm lấy cô ấy
-
và tôi có thể cảm nhận được cơ thể cô ấy đang run rẩy từ tận cùng bên trong.
-
Tôi ngay lập tức hiểu rằng, người này đang phải chịu đựng những tổn thương.
-
Vì vậy, tôi mời cô ấy dạo bộ cùng tôi
-
rồi sau đó chúng tôi cùng ngồi xuống và trò chuyện một lúc lâu.
-
Tôi biết được rằng cô ấy đang trải qua một chương trình cai nghiện
-
và cô ấy nói với tôi rằng, trong thư viện tại nơi cô đang ở để phục vụ việc điều trị,
-
cô thấy cuốn sách của tôi. Cô đã mượn nó từ thư viện và vẫn đang đọc.
-
Cô thấy mình như nhận được sự an ủi và giúp đỡ từ nó.
-
Tôi rất xúc động khi biết rằng có những chương trình ngoài kia,
-
sử dụng những bài pháp thoại của chúng tôi trên Youtube
-
hay những cuốn sách được viết bởi người Thầy kính mến - Thiền sư Thích Nhất Hạnh
-
và bởi những thiền sư chúng tôi trong cộng đồng Làng Mai.
-
Cô ấy nói với tôi, rằng cô vô cùng biết ơn khi có thể chia sẻ với tôi
-
về hành trình của cô, bởi bệnh nghiện mang theo sự kì thị
-
mà điều đó khiến cô hiếm khi mở lòng được với mọi người,
-
vậy nên việc chúng tôi có thể trò chuyện một cách cởi mở như vậy
-
thực sự là niềm an ủi với cô.
-
Tôi nghĩ addiction bản chất chỉ là phần ngọn của vấn đề,
-
còn ta lại thường mắc kẹt vào những nhánh cây
-
như cách ta mắc kẹt vào cái định kiến về bệnh nghiện.
-
Những người nghiện và xã hội này, vẫn coi căn bệnh đó là vấn đề chính,
-
nhưng thực sự khi ta nhìn sâu vào bên trong,
-
ta sẽ thấy addiction chỉ là biểu hiện của một vấn đề gốc rễ sâu hơn,
-
của những tổn thương mà một người đã trải qua,
-
dẫu trong thời thơ ấu, trong những năm thiếu niên hay sau này trong cuộc đời họ.
-
Vì vậy khi gặp khủng hoảng, chỉ vì sự sống còn, chúng ta
-
tìm mọi cách để đối phó với nó.
-
Bởi cơ chế đối phó mà con người chúng ta vốn có,
-
là hoặc chiến đấu chống lại hoàn cảnh,
-
hoặc chạy trốn khỏi hiện thực đó.
-
Khi ta cảm thấy mắc kẹt mà không cách nào thoát ra,
-
hệ thần kinh sẽ tự động "sập nguồn" và chúng ta rơi vào trạng thái đóng băng bên trong,
-
tâm trí trở nên tê liệt để không phải chứng kiến cái khổ của thân.
-
Và tất nhiên nó cũng phụ thuộc vào môi trường quanh ta
-
trong khi ta đang khổ đau và muốn tìm kiếm một lối thoát.
-
Nếu ta có gia đình, bạn bè, hay ta thấy những hình mẫu lý tưởng trên TV,
-
và nếu người đó sử dụng chất kích thích, nội dung khiêu dâm, rượu, công việc, tình dục,...
-
để trốn tránh những vấn đề của chính họ,
-
thì có thể ta cũng sẽ đi theo con đường đó.
-
Tôi biết những người, khi còn nhỏ, khi còn thanh thiếu niên,
-
họ dùng những nội dung không lành mạnh đó, để chạy trốn khỏi những vấn đề trong gia đình.
-
Bất kỳ cơ chế đối phó mà ta sử dụng trong giai đoạn đầu của sự đau khổ,
-
đều có thể trở thành thói quen.
-
Ngay cả khi ta không còn trải qua khủng hoảng hay khổ đau ấy nữa,
-
cơ chế đối phó ấy đã trở thành thói quen bởi ta đã mắc kẹt trong đó quá lâu.
-
Và với những người nghiện tình dục, chất kích thích, rượu bia, công việc, giải trí, trò chơi điện tử,
-
cái thứ mà ban đầu đối với ta là một lối thoát, thứ mà đã thực sự giúp ta sống sót
-
khi ta phải đối mặt với những tình huống mà ta không đủ khả năng chống đỡ
-
đã trở thành một cái nạng gánh vì ta không thể sống thiếu nó.
-
Thế rồi giờ đây khi ta đã trưởng thành, nhưng thực ra ta lại bị mắc kẹt.
-
Đứa trẻ bị tổn thương và bản thân ta bị mắc kẹt trong chính cơ thể ta
-
cùng với cơ chế đối phó
-
mà chính nó đang gây cho ta những khổ đau ở hiện tại.
-
Tôi nghĩ rằng quan trọng là nhìn thấy những "cơn nghiện" đó bằng ánh sáng tỉnh thức
-
để mà ta có thể xóa đi những kỳ thị, tội lỗi,
-
bất lực và đổ lỗi cho những người nghiện.
-
Khi ta nhìn sâu, ta thấy tất cả chúng ta đều đã sử dụng một số cơ chế tự bảo vệ.
-
Một số trong số đó hữu ích hơn, có hiệu quả hơn, ít có hại hơn hoặc tinh tế hơn,...
-
Nhưng rõ ràng ta đã sử dụng những cơ chế phòng vệ khác nhau
-
và khi ta nhận thức được điều đó,
-
ta có được sự hiểu biết và tâm từ bi với chính mình và những người xung quanh,
-
và cả hy vọng rằng có thể chuyển hóa "cơn nghiện" của họ.
-
Thay vì tập trung vào phần ngọn, ta nhìn sâu vào gốc rễ vấn đề,
-
đó là những chấn thương tâm lý, những khổ đau.
-
Như vậy bằng sự thực tập, ta học được cách xoa dịu thân tâm chính mình.
-
Và người phụ nữ trẻ này đã chia sẻ với tôi
-
rằng cô đã nghe rất nhiều những chia sẻ trên Youtube
-
từ những thiền sư chúng tôi và từ người Thầy của chúng tôi,
-
rằng cô đã học về hơi thở chánh niệm và vẫn đang thực hành điều đó.
-
Hơi thở chánh niệm giúp ta mang tâm trở về với thân.
-
Có thể không phải tất cả chúng ta đều dễ dàng quay về với hơi thở,
-
khi mà bản thân ta đã quá xa lạ đối với cơ thể của chính mình,
-
khi mà hơi thở đã trở nên ngắn và ngột ngạt đến mức ta không thể ý thức được.
-
Trong trường hợp đó, ta có thể học cách quay về và ý thức về đôi tay mình.
-
Ví dụ, thay vì tập trung ý thức vào hơi thở, ta tập trung vào đôi bàn tay.
-
Khi thở vào, ta thấy bàn tay ta nắm lại.
-
Khi thở ra, bàn tay ta mở ra.
-
Những chuyển động tự nhiên và rất nhỏ ấy, thực sự diễn ra thế này khi ta thở vào,
-
và rồi như thế này, một cách tự nhiên, khi ta thở ra.
-
Nhưng ta có thể phóng đại những chuyển động đó,
-
để ta có thể nhận biết được những chuyển động của đôi tay mình,
-
hoặc ta có thể đặt tay lên đùi.
-
Và khi thở vào, ta nâng tay lên.
-
Khi thở ra, ta đặt tay xuống đùi.
-
Tôi cũng học làm thế này, thở vào, thở ra, như một bông hoa thiên điểu,
-
hơi thở vào, hơi thở ra.
-
Khi ta học được cách quay về với thân thể
-
đã bị ta bỏ bê, tổn thương và lạm dụng quá lâu.
-
Giờ đây ta chậm rãi trở về làm bạn với hơi thở.
-
Thở vào, tôi làm bạn với hơi thở vào của tôi
-
Thở vào, tôi làm bạn với đôi bàn tay, với lá phổi, với trái tim, với cơ thể tôi.
-
Thở ra, tôi mỉm cười với cơ thể tôi, với hơi thở ra, và với chính tôi.
-
Điều quan trọng là học cách làm bạn với chính mình
-
thay vì buông lời gay gắt lên án.
-
Giờ đây ta học cách nhẹ nhàng nói lời chào tới cơ thể ta,
-
tới từng bộ phận trên cơ thể ta và hơi thở của ta.
-
Addiction không chỉ là về những chất kích thích,
-
Not Synced
An object of our addiction, nó kéo theo vô vàn những viễn cảnh (hình ảnh)
-
Not Synced
đã trở thành chính chúng ta
-
Not Synced
Tôi là một kẻ nghiện ngập.
-
Not Synced
Trong ta là một mớ hỗn độn và cuộc đời ta thì bị hủy hoại.
-
Not Synced
Gia đình và bạn bè, họ thất vọng, và có thể đã rời bỏ ta.
-
Not Synced
Ta có lẽ đã mất công việc, sự nghiệp, hôn nhân,
-
Not Synced
mất niềm tin vào bản thân,
-
Not Synced
vào khả năng tự nâng đỡ chính mình và giải quyết những khó khăn của đời sống.
-
Not Synced
Đó là một gánh nặng lớn,
-
Not Synced
và tất nhiên khi ta sử dụng chất kích thích, rượu hay những nội dung không lành mạnh,...
-
Not Synced
những căn bệnh thể chất cũng đã bắt đầu xuất hiện trong cuộc sống và cơ thể chúng ta.
-
Not Synced
Ta có thể gặp những triệu chứng vật vã vì thiếu thuốc,
-
Not Synced
rồi phát triển rối loạn lo âu và trầm cảm.
-
Not Synced
Ta đối diện với rất rất nhiều vấn đề cùng một lúc,
-
Not Synced
và điều đó có thể trở nên quá sức chịu đựng với ta.
-
Not Synced
Việc dung nạp và trở nên nhạy cảm với đối tượng mà ta nghiện gây ra cho ta rất nhiều đau khổ
-
Not Synced
Tôi muốn nói một chút về điều đó.
-
Not Synced
Ban đầu, cảm xúc của ta, ý thức về hạnh phúc hay khổ đau của ta bắt đầu, giả sử ở mức 5,
-
Not Synced
ta cảm giác chỉ ở mức 5.
-
Not Synced
và bằng việc sử dụng chất kích thích, rượu bia, xem những nội dung không lành mạnh
-
Not Synced
ta có thể cảm thấy tâm trạng của mình tăng lên đến mức 7 hoặc 8
-
Not Synced
và đó hẳn là một cảm giác tuyệt vời.
-
Not Synced
Ta thích điều đó và mong muốn quay trở lại trạng thái cảm xúc ở mức 7 hoặc 8 thậm chí là 9.
-
Not Synced
Nhưng chẳng bao lâu sau đó, việc dùng một lượng chất kích thích tương tự
-
Not Synced
không còn đưa chúng ta lên mức 8 nữa mà chỉ dừng ở mức 7
-
Not Synced
và dần dần là mức 6 và chậm dần xuống mức 5.
-
Not Synced
Đó là khi cơ thể ta bắt đầu giảm đáp ứng với "chất" gây nghiện đó,
-
Not Synced
ta buộc phải tăng liều lượng sử dụng, chỉ để đạt được mức 7,
-
Not Synced
và giờ chỉ để đạt tới mức 6.
-
Not Synced
Giờ đây khi không có "thuốc", tâm trạng ta còn chẳng đạt đến mức 5 như trước đây,
-
Not Synced
mà có thể chỉ ở mức 4, hoặc 3, hoặc 2.
-
Not Synced
Ta cảm thấy ốm yếu đến nỗi giờ đây ta dùng "thuốc" không phải vì ta muốn,
-
Not Synced
không phải vì nó đem lại cho ta cảm giác tuyệt vời,
-
Not Synced
mà ta dùng nó để không phải trải qua cái cảm giác ốm yếu đến kiệt quệ nữa.
-
Not Synced
Sự khó chịu và đau đớn tột cùng trong thân tâm là lý do ta tìm đến "thuốc",
-
Not Synced
để ta có thể cảm thấy ổn.
-
Not Synced
Có một điều mà nhiều người trong chúng ta có thể chưa từng nghĩ về,
-
Not Synced
đặc biệt khi ta không nghiện một loại chất kích thích cụ thể nào đó,
-
Not Synced
ta có thể nghĩ rằng người ta dùng "thuốc" chỉ vì muốn cảm thấy tốt.
-
Not Synced
Không phải, họ chỉ bình thường, cảm thấy chịu đựng được.