-
Đây là điều mà chúng ta có thể nhớ và thực tập
-
Nếu như chúng ta đang ngồi gần người hấp hối
-
Chúng ta hãy nói chuyện với người đó và tưới tẩm hạt giống hạnh phúc bên trong họ
-
Chúng ta có thể nhận diện được những hạt giống này nơi người đang đau đớn đó
-
Ngay cả khi người đó đang hôn mê
-
Chúng ta cũng nên nói chuyện với anh ấy hoặc cô ấy
-
Bởi vì có một cách để người ấy truyền thông được với chúng ta
-
Có một cậu sinh viên ở Bordeaux, bên Pháp
-
Cậu được cho biết rằng mẹ của cậu sắp chết và cậu đã đến Làng Mai để học một số giáo lý
-
và một vài chỉ dẫn để có thể giúp mẹ của cậu
-
Sư cô Chân Không đã hướng dẫn cậu ta thế này
-
rằng cậu hãy nói chuyện với mẹ của mình
-
và chỉ nói những điều đẹp đẽ, hạnh phúc trong cuộc sống của bà
-
Khi mà cậu đến tiểu bang California
-
nơi mà mẹ của cậu đang hấp hối
-
mẹ cậu đang hôn mê
-
Các bác sĩ đã cố gắng chữa trị để bà có ý thức trở lại
-
nhưng họ không thành công
-
Và cậu sinh viên đã thực tập, cậu nói chuyện với mẹ như những gì được hướng dẫn
-
cậu chỉ nói chuyện với mẹ của mình
-
Khoảng 45 phút sau
-
mẹ của cậu tỉnh lại. Đó là một điều kỳ diệu!
-
Các bác sĩ không thể tin rằng nó đã xảy xa!
-
Quý vị biết đó, Hiệp hội Hòa giải. Khi mà tôi lần đầu đặt chân đến nước Mỹ
-
Alfred Hassler là tổng thư ký của Hiệp hội Hòa giải
-
một tổ chức hòa bình ở Nyack, thành phố New York.
-
giúp tôi đi diễn thuyết ở Mỹ về tình hình của Việt Nam. Đó là năm 1966
-
Với sự giúp đỡ của Alferd và Hiệp hội Hòa giải, chúng tôi đã tổ chức các hoạt động hòa bình ở khắp mọi nơi ở châu Âu, ở châu Á, ...
-
Và chúng tôi đã dành rất nhiều thời gian để vận động vì hòa bình ở Việt Nam.
-
Đã có những giây phút rất vui.
-
khi chúng tôi làm việc cùng nhau để chấm dứt chiến tranh ở Việt Nam.
-
Một hôm Sư cô Chân Không, tôi và một số bạn bè của chúng tôi đang lái xe đến
-
Tôi nghĩ... là đến viện Omega nằm ở thượng New York để hướng dẫn một khóa tu
-
Chúng tôi được biết rằng Alfred đang đau đớn trong một bệnh viện công giáo cách đó không xa
-
vì vậy, chúng tôi quyết định đến đó thăm anh ấy
-
Khi chúng tôi đến, Dorothy, vợ anh ấy và Laura, con gái anh ấy, đang ở đó.
-
Alferd được nuôi bằng cách tiêm glucose nhưng anh vẫn hôn mê.
-
Laura, con gái của anh, người từng làm việc trong văn phòng hòa bình của chúng tôi ở Paris.
-
Cô rất vui khi thấy tôi và sư cô Chân Không đến thăm cha mình
-
Cô cố gắng hết sức để đánh thức Alfred:
-
“Ba ơi, ba có biết Thầy đến đây không ? Sư cô Chân Không đến rồi! ”
-
Nhưng Alferd không có tỉnh
-
Và tôi nói sư cô Chân Không hát cho Alferd nghe
-
Đó là một bài hát tôi viết bằng lời dạy của Bụt
-
Trong tạng kinh Pali, cũng như trong tạng chữ Hán, cùng một nghĩa: "Thân này không phải là tôi.
-
Tôi không kẹt vào nơi thân ấy
Tôi là sự sống thênh thang
-
Tôi chưa bao giờ từng sinh mà
cũng chưa bao giờ từng diệt".
-
Cứ tiếp tục như vậy
-
Khi sư cô Chân Không hát đến lần thứ ba thì Alferd tỉnh lại
-
Quý vị thấy đó, sự truyền thông là có thể
-
Chúng tôi rất vui khi thấy Alfred tỉnh lại và tôi đã xoa bóp chân cho anh ấy
-
để cho anh cảm giác rằng anh đang hiện diện.
-
và Laura nói:
-
“Alfred, ba biết rằng Thầy ở đây, sư cô Chân Không ở đây!”
-
Alfred không thể nói, nhưng đôi mắt của anh ấy…
-
đã nói rằng anh ấy biết tôi ở đó, sư cô Chân Không ở đó.
-
Và sư cô Chân Không bắt đầu nói chuyện với anh.
-
Chúng tôi đã được học về việc nên nói những gì
-
“Alfred, anh có nhớ lần chúng ta ở Rome không?”
-
khi 300 nhà sư Phật giáo bị bắt vào nhà tù của Việt Nam vì họ không chịu nhập ngũ?
-
Ở Rome, chúng tôi đã có thể mời 300 linh mục Công giáo đến cuộc biểu tình…
-
và mỗi một linh mục viết tên của một vị tăng sĩ Việt Nam
-
Anh có nhớ điều đó không, Alfred? ”
-
Sư cô tiếp tục kể cho anh ấy nghe về những kỷ niệm vui trong quãng thời gian cùng nhau làm việc vì hòa bình.
-
Và quý vị biết điều gì đã xảy ra không?
-
Sau khoảng 10 phút, Alfred mở miệng và nói:
-
“Tuyệt vời, tuyệt vời!”, những hai lần.
-
Sau đó, anh hôn mê trở lại.
-
Khi đó đã muộn rồi và chúng tôi có một buổi thuyết giảng tại Viện Omega ở Thượng New York…
-
Đó là lý do tại sao chúng tôi phải rời đi, nhưng chúng tôi bảo Dorothy và Laura tiếp tục thực tập.
-
Và sáng sớm hôm sau, tôi nhận được một cuộc điện thoại từ Laura.
-
Cô nói với tôi rằng, cha cô qua đời rất thanh thản không có chút đau đớn nào.
-
Thầy Śāriputra đã làm điều tương tự
-
Khi ở bên trưởng giả Anathapindika, thầy đã cố gắng tưới tẩm những hạt giống tốt, những hạt giống hạnh phúc trong ông trưởng giả
-
bằng cách thực tập "Bốn phép tùy niệm"
-
Và sau đó, trưởng giả Anathapindika đã có thể mỉm cười.
-
Họ tiếp tục thiền có hướng dẫn
-
“Chúng ta hãy thực tập cùng nhau, cả ba người chúng ta,” thầy Śāriputra nói.
-
Thở vào,
-
Tôi biết đôi mắt này không phải là tôi
-
đôi tai này không phải là tôi. Tôi không chỉ là đôi mắt, đôi tai, cái mũi, cái lưỡi này
-
Thở vào,
-
Tôi biết thân thể này không phải là tôi
-
Tôi không bị kẹt vào cái thân này
-
Tôi là sự sống thênh thang
-
Sự tan rã của thân thể này không phải là sự tan rã của tôi
-
Tôi chưa bao giờ từng sinh mà
cũng chưa bao giờ từng diệt
-
Thở vào, tôi ý thức được yếu tố sức nóng trong tôi, đó là “lửa”.
-
Sức nóng trong tôi, "lửa" trong tôi, không phải là tôi
-
Tôi không chỉ là yếu tố "lửa"
-
Thở vào, tôi ý thức được yếu tố "nước" trong tôi
-
Tôi không phải là yếu tố "nước", tôi không chỉ là yếu tố "nước"
-
Tôi không bị kẹt vào yếu tố "nước" trong tôi
-
Quý vị đã biết Tứ Đại, Mahābhūta:
-
Lửa( sức nóng), đất, gió và nước
-
Thở vào
-
Tôi biết rằng cái thấy này không phải là tôi
-
Cái nghe này không phải là tôi
-
Phương pháp thiền này giúp người hấp hối không bị kẹt vào sáu giác quan của mình.
-
Điều này rất là quan trọng
-
Cơ thể này đến từ hư không.
-
Khi có đủ điều kiện cơ thể này biểu hiện.
-
Nó không đến từ phương Bắc, phương Nam, phương Đông hay phương Tây.
-
Trước khi nó biểu hiện ta không thể nói nó không tồn tại;
-
Sau khi nó biểu hiện ta cũng không thể nói rằng nó tồn tại.
-
Quý vị biết chính xác những gì chúng ta vừa nghe trong bài Pháp thoại
-
Và vào lúc đó, thầy Ananda đã có thể thấy
-
Nước mắt bắt đầu lăn dài từ đôi mắt của trưởng giả Anathapindika.
-
Thầy cảm thấy có lỗi với Anathapindika. Thầy ấy hỏi:
-
"Cư sĩ, vì sao mà ông khóc?
-
Ông có tiếc nuối gì không?”
-
Trưởng giả Cấp Cô Độc trả lời: “Thưa đại đức Ananda, con không tiếc nuối gì hết!"
-
"Ông thực tập không thành công sao?"
-
“Thưa đại đức Ananda, con thực tập rất thành công".
-
“Cư sĩ, vì sao mà ông khóc?"
-
“Thưa đại đức Ananda, con khóc là vì con cảm động quá!"
-
Con đã phụng sự Bụt, Tăng đoàn và giáo Pháp hơn 30 năm,
-
mà con chưa từng được nghe một giáo pháp nào thực tế và quý báu
-
như giáo pháp hôm nay con được đại đức Śāriputra trao truyền".
-
Lời dạy về không sinh không diệt, không đến không đi, không có cũng không không
-
Thầy Ananda vẫn còn trẻ ... thầy ấy nói:
-
“Cư sĩ nên biết giáo pháp này các vị khất sĩ và nữ khất sĩ được nghe Bụt giảng dạy rất thường.”
-
Trưởng giả Anathapindika nhìn thầy Ananda và nói:
-
“Bạch đại đức Ananda, xin đại đức bạch lại với đức Thế Tôn
-
rằng chúng con là cư sĩ, nhiều người trong chúng con rất bận rộn,
-
không có khả năng tiếp nhận giáo pháp nhiệm mầu như vậy
-
Nhưng bên cạnh đó, có những người trong giới cư sĩ chúng con
-
cũng có những người có đủ thì giờ và những người cởi mở
-
có thể tiếp nhận và thực tập giáo pháp thâm diệu này
-
Vì vậy, xin đại đức bạch với Đức Thế Tôn hãy trao truyền giáo pháp này cho những người tại gia chúng con.
-
Và đó là thỉnh cầu cuối cùng của trưởng giả Anathapindika.
-
Thầy Ananda đã chấp nhận chuyển lời, và sau đó ông trưởng giả chết một cách thanh thản
-
Nếu quý vị muốn đọc lại câu chuyện này
-
thì nó nằm trong quyển Nhật tụng thiền môn của Làng Mai
-
Và nếu quý vị là nhân viên công tác xã hội, bác sĩ hoặc nhà trị liệu tâm lý
-
những người có nhiệm vụ đồng hành với những người sắp chết,
-
Tôi nghĩ rằng rất hữu ích, rất tuyệt vời khi nghiên cứu và thực tập những điều này.
-
Nếu quý vị không sợ hãi, nếu quý vị đã hiểu bản chất của không sinh không diệt trong chính mình,
-
quý vị sẽ là một yếu tố rất quý giá để người đó có thể chết trong thanh thản.
-
Quý vị sẽ truyền rất nhiều cảm hứng cho người đó.
-
Sự hiện diện của quý vị, giống như sự hiện diện của thầy Śāriputra, sẽ giúp người đang hấp hối chết một cách thanh thản mà không sợ hãi.
-
Tôi muốn nhờ Sư cô Chân Không lên đây hát bài “Thân này không phải là tôi”
-
Tôi không biết liệu sư cô có còn nhớ bài hát đó không.
-
Thân này không phải là tôi
-
Tôi không kẹt vào nơi thân ấy
-
Tôi là sự sống thênh thang
-
Tôi chưa bao giờ từng sinh mà cũng chưa bao giờ từng diệt
-
Nhìn kia biển rộng trời cao, muôn vàn tinh tú lao xao
-
Tất cả đều biểu hiện tôi từ nguồn linh tâm thức
-
Tự muôn đời tôi vẫn tự do
-
Tử sinh là cửa ngõ ra vào
-
Tử sinh là trò chơi cút bắt
-
Hãy cười cùng tôi, hãy nắm tay tôi, hãy vẫy tay chào
-
Hãy vẫy tay chào để rồi tức thì gặp lại
-
Gặp lại hôm nay. Gặp lại ngày mai
-
Chúng ta sẽ gặp nhau từng phút giây trên muôn ngàn nẻo sống.
-
Thân này không phải là tôi
-
Tôi không kẹt vào nơi thân ấy
-
Tôi là sự sống thênh thang
-
Tôi chưa bao giờ từng sinh mà
cũng chưa bao giờ từng diệt
-
Tử sinh là cửa ngõ ra vào
-
Tử sinh là trò chơi cút bắt
-
Hãy cười cùng tôi,hãy nắm tay tôi,hãy vẫy tay chào
-
Hãy vẫy tay chào để rồi tức thì gặp lại
-
Gặp lại hôm nay
Gặp lại ngày mai
-
Chúng ta sẽ gặp nhau từng phút giây trên muôn ngàn nẻo sống.
-
Thân này không phải là tôi
-
Tôi không kẹt vào nơi thân ấy
-
Tôi là sự sống thênh thang
-
Tôi chưa bao giờ từng sinh mà
cũng chưa bao giờ từng diệt