Cameron Herold: Hãy nuôi dưỡng trẻ em trở thành các nhà kinh doanh.
-
0:01 - 0:04Tôi dám cược tôi là kẻ đần nhất trong phòng này
-
0:04 - 0:06vì tôi không học giỏi, tôi phải vật lộn với trường lớp.
-
0:06 - 0:08Nhưng điều mà tôi biết rõ từ khi còn nhỏ
-
0:08 - 0:10là tôi yêu thích tiền và việc kinh doanh
-
0:10 - 0:12cùng với những thứ liên quan đến nó.
-
0:12 - 0:14Và tôi đã được nuôi dưỡng thành 1 nhà kinh doanh.
-
0:14 - 0:16Và điều mà tôi thực sự đam mê kể từ khi --
-
0:16 - 0:19và tôi chưa bao giờ kể về điều đó, cho đến bây giờ --
-
0:19 - 0:22nên đây là lần đầu tiên có người lắng nghe, ngoại trừ bà xã của tôi cách đây 3 ngày,
-
0:22 - 0:25vì cô ấy hỏi, " Anh sẽ nói về cái gì?" và tôi trả lời
-
0:25 - 0:27theo tôi chúng ta đánh mất cơ hội
-
0:27 - 0:29tìm thấy những đứa trẻ
-
0:29 - 0:31có tài năng kinh doanh,
-
0:31 - 0:33để bồi dưỡng cho chúng hoặc cho chúng thấy
-
0:33 - 0:35rằng là 1 nhà kinh doanh thực sự tuyệt vời.
-
0:35 - 0:38Nó không phải điều xấu xa, nhục nhã
-
0:38 - 0:41theo định kiến của nhiều người trong xã hội.
-
0:41 - 0:44Trẻ em, khi chúng ta lớn lên, có ước mơ hoài bão.
-
0:44 - 0:46Có đam mê và tầm nhìn.
-
0:46 - 0:48Nhưng không hiểu sao những thứ đó tan vỡ.
-
0:48 - 0:51Và mọi người luôn nói chúng ta cần học chăm hơn
-
0:51 - 0:53tập trung hơn, hoặc cần phải học kèm nữa.
-
0:53 - 0:55Bố mẹ bắt tôi học gia sư tiếng Pháp,
-
0:55 - 0:58và tôi vẫn dốt đặc.
-
0:58 - 1:00Cách đây 2 năm, tôi là giảng viên cao cấp
-
1:00 - 1:03chương trình thạc sĩ kinh doanh tại MIT.
-
1:03 - 1:06Và đó 1 sự kiện thuyết trình trước nhiều tổ chức doanh nhân trên khắp thế giới.
-
1:06 - 1:09Khi học lớp 2, tôi thắng trong 1 cuộc thi thuyết trình cấp thành phố,
-
1:09 - 1:11nhưng không ai nói,
-
1:11 - 1:13" Này, cậu bé kia là 1 nhà diễn thuyết cừ khôi."
-
1:13 - 1:16Cậu ấy thiếu tập trung nhưng năng động và tiếp thêm động lực cho mọi người."
-
1:16 - 1:18Không ai nói, " Hãy để cậu ấy học 1 khóa diễn thuyết."
-
1:18 - 1:20Họ bảo kiếm gia sư dạy kèm môn tôi yếu.
-
1:20 - 1:22Nếu những đứa trẻ thể hiện các năng khiếu đó
-
1:22 - 1:24thì chúng ta cần tìm chúng.
-
1:24 - 1:26Theo tôi chúng ta nên nuôi dưỡng trẻ em
-
1:26 - 1:28thành nhà kinh doanh thay vì luật sư.
-
1:28 - 1:30Rủi thay hệ thống trường học
-
1:30 - 1:32nơi đang đào tạo ra thế giới này lại
-
1:32 - 1:34nói rằng, " Này, hãy là 1 luật sư hoặc bác sĩ,"
-
1:34 - 1:36và chúng ta đang bỏ lỡ cơ hội vì
-
1:36 - 1:39không ai nói, "Này, hãy là 1 nhà kinh doanh."
-
1:39 - 1:41Nhà kinh doanh là những người -- vì trong phòng này có rất nhiều người như thế --
-
1:41 - 1:44họ có những ý tưởng và đam mê đó hoặc nhìn thấy những nhu cầu đó trong thế giới
-
1:44 - 1:46và quyết định đứng lên hành động.
-
1:46 - 1:49Và chúng ta sắp xếp mọi thứ để điều đó diễn ra.
-
1:49 - 1:51Chúng ta có khả năng tập hợp những nhóm người này lại
-
1:51 - 1:53những người muốn xây dựng giấc mơ đó với chúng ta.
-
1:53 - 1:55Và tôi nghĩ nếu chúng ta có thể khiến những đứa trẻ
-
1:55 - 1:58nuôi dưỡng ý tưởng trở thành nhà kinh doanh ngay từ nhỏ,
-
1:58 - 2:01chúng ta có thể giải quyết mọi vấn đề của thế giới ngày nay.
-
2:01 - 2:04Chắc chắn sẽ có ai đó có sáng kiến để giải quyết các vấn đề đang gây nhức nhối.
-
2:04 - 2:06Và với một đứa trẻ, hầu như không có gì là không thể xảy ra
-
2:06 - 2:08vì bạn đôi khi không nhận ra
-
2:08 - 2:10rằng bạn không thể xác định nó.
-
2:10 - 2:13Theo tôi, các bậc phụ huynh và xã hội bắt buộc phải
-
2:13 - 2:15dạy lũ trẻ học cách câu cá
-
2:15 - 2:17thay vì đưa cá cho chúng.
-
2:17 - 2:19Như 1 câu tục ngữ cổ. " Nếu bạn cho người ta con cá, bạn nuôi người ta được 1 ngày.¾
-
2:19 - 2:22Nếu dạy người ta câu, bạn nuôi người ta cả đời."
-
2:22 - 2:24Nếu chúng ta có thể dạy lũ trẻ trở thành nhà kinh doanh,
-
2:24 - 2:26những đứa trẻ thể hiện biệt tài kinh doanh,
-
2:26 - 2:29giống như chúng ta ươm mầm những tài năng khoa học theo định hướng khoa học.
-
2:29 - 2:31Vậy nếu chúng ta thấy những đứa trẻ có khiếu kinh doanh
-
2:31 - 2:33và dạy chúng trở thành nhà kinh doanh thì sao?
-
2:33 - 2:35Chúng ta có thể thấy những tài năng trẻ mở rộng kinh doanh
-
2:35 - 2:37thay vì đợi trợ cấp của chính phủ.
-
2:37 - 2:40Những gì chúng ta là là thụ động dạy bọn trẻ đừng làm cái này cái kia.
-
2:40 - 2:42Đừng đánh nhau, đừng cắn bạn, đừng chửi thề.
-
2:42 - 2:45Hiện nay chúng ta dạy bọn trẻ theo đuổi những công việc tốt,
-
2:45 - 2:47và hệ thống trường học dạy chúng nên theo đuổi các nghề như
-
2:47 - 2:49bác sĩ và luật sư,
-
2:49 - 2:51kế toán và nha sĩ,
-
2:51 - 2:53giáo viên và phi công.
-
2:53 - 2:55Ngành truyền thông thì chủ trương số một
-
2:55 - 2:57là làm người mẫu hay ca sĩ
-
2:57 - 3:00hoặc người hùng thể thao như Sidney Grosby là tuyệt nhất.
-
3:00 - 3:03Chương trình đào tạo tiến sĩ kinh tế của chúng ta không dạy bọn trẻ thành nhà kinh doanh.
-
3:03 - 3:05Lý do tôi né tránh 1 chương trình MBA --
-
3:05 - 3:07chứ không phải tôi không thể theo học
-
3:07 - 3:09vì cấp 3 tôi được 61%
-
3:09 - 3:11và sau đó 61% điểm trung bình tại
-
3:11 - 3:13trường duy nhất ở Canada nhận tôi vào học , Carlton --
-
3:13 - 3:16nhưng những chương trình MBA của chúng ta không dạy bọn trẻ thành nhà kinh doanh.
-
3:16 - 3:18Họ dạy chúng làm việc trong các doanh nghiệp.
-
3:18 - 3:21Vậy ai là người sáng lập ra các công ty này? Đó là 1 số ít người ngẫu nhiên này.
-
3:21 - 3:24Thậm chí trong nền văn học đại chúng, cuốn sách duy nhất tôi tìm thấy
-
3:24 - 3:26và có lẽ nằm trong danh mục phải đọc của các bạn --
-
3:26 - 3:28cuốn sách duy nhất tôi tìm thấy
-
3:28 - 3:30ca ngợi nhà kinh doanh thành anh hùng là "Atlas Shrugged."
-
3:30 - 3:32Mọi thứ khác trên thế giới dường như nhìn vào các nhà kinh doanh
-
3:32 - 3:34và khinh bỉ cho rằng chúng tôi là người xấu.
-
3:34 - 3:36Tôi nhìn vào cả gia đình mình.
-
3:36 - 3:38Cả ông nội và ngoại đều là nhà kinh doanh. Bố tôi cũng là 1 nhà kinh doanh.
-
3:38 - 3:41Tất cả anh chị em chúng tôi, 3 người đều sở hữu công ty riêng.
-
3:41 - 3:43Và chúng tôi quyết định mở công ty
-
3:43 - 3:45vì nó là nơi duy nhất phù hợp với chúng tôi.
-
3:45 - 3:47Chúng tôi không phù hợp với công việc bình thường. Chúng tôi không thể làm việc cho người khác
-
3:47 - 3:50vì chúng tôi khá ương ngạnh và đều có năng khiếu khác.
-
3:50 - 3:52Nhưng trẻ em cũng có thể là nhà kinh doanh.
-
3:52 - 3:54Tôi tham gia lãnh đạo 2 tổ chức quốc tế
-
3:54 - 3:56có tên Tổ Chức các Nhà Kinh Doanh (EsO) và Tổ Chức Chủ Tịch Trẻ (YPO).
-
3:56 - 3:58Tôi mới trở về từ cuộc diễn thuyết tại Barcelona
-
3:58 - 4:01và hội nghị YPO toàn cầu.
-
4:01 - 4:03và mọi người tôi gặp ở đó
-
4:03 - 4:05đều là các nhà kinh doanh
-
4:05 - 4:07đã từng phải vật lộn với trường lớp.
-
4:07 - 4:10Tôi được chẩn đoán có 18 trên tổng số 19 dấu hiệu rối loạn thiếu tập trung.
-
4:10 - 4:13Nên cái này ngay tại đây đang làm tôi hơi bị bực mình đấy nhé.
-
4:13 - 4:15(Tiếng cười)
-
4:15 - 4:17Điều đó có thể là lý do khiến tôi đang hoảng 1 chút
-
4:17 - 4:19chứ không chỉ vì lượng cà phê và đường tôi đã uống --
-
4:19 - 4:22nhưng điều này thực sự làm sởn gáy đối với 1 nhà kinh doanh.
-
4:22 - 4:24Chứng rối loạn thiếu tập trung, rối loạn lưỡng cực.
-
4:24 - 4:27Bạn có biết rằng bệnh của CEO có nickname là chứng rối loạn lưỡng cực không?
-
4:27 - 4:30Ted Turner và Steve Jobs đều mắc cả.
-
4:30 - 4:33Cả 3 nhà sáng lập Netscape mắc.
-
4:33 - 4:35Tôi còn có thể kể ra 1 loạt tên nữa.
-
4:35 - 4:37Trẻ em -- bạn có thể nhìn thấy những dấu hiệu đó ở trẻ.
-
4:37 - 4:39Và những gì chúng ta làm là đưa chúng Ritalin và bảo:
-
4:39 - 4:41"Đừng giống kiểu doanh nhân.
-
4:41 - 4:43Hòa nhập với hệ thống này và cố gắng trở thành 1 sinh viên."
-
4:43 - 4:45Xin lỗi, nhà doanh nghiệp không phải sinh viên.
-
4:45 - 4:47Chúng tôi đi nhanh hơn. Chúng tôi định hình cuộc chơi.
-
4:47 - 4:49Tôi đạo văn trong bài luận. Tôi gian lận trong các kỳ thi.
-
4:49 - 4:52Tôi thuê bọn trẻ làm các bài tập kế toán ở trường Đại học
-
4:52 - 4:54cho 13 lần giao bài liên tiếp.
-
4:54 - 4:57Là 1 nhà kinh doanh, bạn không làm kế toán, bạn thuê kế toàn viên.
-
4:57 - 4:59Tôi mới phát hiện ra điều đó gần đây thôi.
-
4:59 - 5:01(Tiếng cười)
-
5:01 - 5:03(Vỗ tay)
-
5:03 - 5:06Ít nhất tôi có thể thú nhận đã gian lận ở trường Đại học, điều mà hầu hết phủ nhận.
-
5:06 - 5:09Tôi cũng đã được người khác phỏng vấn --và tôi nói với người đã viết sách đó --
-
5:09 - 5:11Bây giờ tôi trích dẫn giống hệt các giáo trình đại học tương tự
-
5:11 - 5:14ở mọi trường Đại học và Cao đẳng Canada.
-
5:14 - 5:17Trong kế toán quản trị, tôi là chương 8.
-
5:17 - 5:19Tôi mở chương 8 nói về thu chi.
-
5:19 - 5:22Và tôi nói với tác giả, sau khi họ phỏng vấn, là tôi đã gian lận trong khóa học đó.
-
5:22 - 5:25Và cô ấy nghĩ quá buồn cười nhưng dù sao vẫn giữ chương ấy.
-
5:25 - 5:28Nhưng bọn trẻ, bạn có thể thấy các dấu hiệu đó ở chúng.
-
5:28 - 5:30Định nghĩa của 1 doanh nhân là " người tổ chức, vận hành
-
5:30 - 5:33và tính toán mức độ rủi ro cho 1 thương vụ."
-
5:33 - 5:35Điều đó không có nghĩa bạn phải theo học chương trình MBA.
-
5:35 - 5:37Không có nghĩa bạn phải học giỏi ở trường.
-
5:37 - 5:40Chỉ cần bạn cảm nhận được những điều đó trong lòng.
-
5:40 - 5:43Và chúng ta đã nghe câu hỏi liệu đó là bẩm sinh hay hình thành trong quá trình nuôi dưỡng.
-
5:43 - 5:45Là cái thứ 1 hay thứ 2? Nó là gì?
-
5:45 - 5:48Tôi không nghĩ chỉ là 1 trong 2. Theo tôi là cả 2.
-
5:48 - 5:50Tôi được bồi dưỡng để làm kinh doanh.
-
5:50 - 5:52Khi lớn lên, tôi không có lựa chọn,
-
5:52 - 5:54vì tôi được dạy khi còn rất nhỏ --
-
5:54 - 5:56khi bố tôi nhận ra tôi không phù hợp
-
5:56 - 5:58với mọi thứ khác được dạy ở trường --
-
5:58 - 6:01rằng ông có thể dạy tôi định hình kinh doanh khi còn nhỏ.
-
6:01 - 6:03Ông chuẩn bị cho chúng tôi, cả 3 anh chị em chúng tôi,
-
6:03 - 6:05ghét ý nghĩ có 1 công việc
-
6:05 - 6:08và yêu thành lập các công ty chúng tôi có thể tuyển dụng người khác.
-
6:08 - 6:11Thương vụ nhỏ đầu tiên của tôi bắt đầu khi tôi 7 tuổi và sống ở Winnipeg,
-
6:11 - 6:13và tôi đang nằm trong phòng ngủ với 1 trong số các dây kéo dài này.
-
6:13 - 6:15Và tôi gọi cho tất cả những người giặt khô ở Winnipeg
-
6:15 - 6:17hỏi xem họ sẽ trả tôi
-
6:17 - 6:19bao nhiêu cho những chiếc mắc áo.
-
6:19 - 6:21Và mẹ tôi vào phòng và nói,
-
6:21 - 6:24" Con định lấy mắc áo ở đâu để bán cho họ?"
-
6:24 - 6:26Và tôi nói," Hãy tìm trong tầng hầm xem."
-
6:26 - 6:29Và chúng tôi xuống tầng hầm và mở chiếc tủ này ra.
-
6:29 - 6:31Có khoảng 1000 mắc áo tôi đã thu thập.
-
6:31 - 6:34Vì khi tôi bảo mẹ tôi sẽ ra ngoài chơi với các bạn,
-
6:34 - 6:36Tôi đi đến từng nhà hàng xóm để thu thập mắc áo
-
6:36 - 6:38và cất trong tầng hầm để bán.
-
6:38 - 6:40Vì tôi nhìn thấy cô ấy vài tuần trước đó --
-
6:40 - 6:43bạn có thể được trả. Họ thường trả bạn 2 cent cho 1 cái mắc áo.
-
6:43 - 6:45Và có tất cả các loại mắc áo.
-
6:45 - 6:47Tôi chỉ đi lấy chúng thôi.
-
6:47 - 6:50Và tôi biết cô ấy sẽ chẳng muốn tôi làm thế, nên dù sao vẫn cứ làm.
-
6:51 - 6:53Và tôi học được rằng bạn có thể thương lượng với mọi người.
-
6:53 - 6:56Một người trả giá 3 cent và tôi nâng giá được thành 3 cent rưỡi.
-
6:56 - 6:58Ngay khi 7 tuổi tôi đã biết
-
6:58 - 7:01tôi có thể có 1% rất nhỏ của 1 cent
-
7:01 - 7:03và mọi người sẽ trả vì 1% đó sẽ được nhân lên.
-
7:03 - 7:06Lúc 7 tuổi tôi đã biết điều đó. Tôi có 3,5 cent cho 1000 cái mắc áo.
-
7:06 - 7:08Tôi còn bán tấm bảo vệ biển số xe đến từng nhà.
-
7:08 - 7:10Bố tôi đã khuyên tôi đi tìm người
-
7:10 - 7:12bán buôn những thứ đó cho tôi.
-
7:12 - 7:14Lúc 9 tuổi, tôi đi khắp thành phố Sudbury
-
7:14 - 7:17bán tấm bảo vệ biển số xe đến từng nhà.
-
7:17 - 7:20Và tôi nhớ khách hàng này rất rõ
-
7:20 - 7:22vì tôi cũng làm 1 số thứ khác với những khách hàng đó.
-
7:22 - 7:24Tôi bán báo.
-
7:24 - 7:26Và ông ta chưa từng mua 1 tờ báo của tôi.
-
7:26 - 7:29Nhưng tôi nghĩ ông ấy sẽ mua 1 tấm bảo vệ biển số xe.
-
7:29 - 7:30Và ông ấy nói, " À. Chúng tôi không cần cái này."
-
7:30 - 7:33Và tôi nói, " Nhưng bác có 2 cái xe...." -- Tôi 9 tuổi.
-
7:33 - 7:36Tôi nói, " Nhưng bác có 2 cái xe và chúng không có tấm bảo vệ biển số."
-
7:36 - 7:38Và ông ấy nói," Ta biết."
-
7:38 - 7:40Và tôi nói, " Cái xe này có cái biển số bong hết rồi."
-
7:40 - 7:43Và ông nói, " Uh, đó là xe vợ bác." Và tôi nói, " Tại sao chúng ta không thử kiểm nghiệm 1 chiếc
-
7:43 - 7:45ở biển số trước của xe vợ bác và xem liệu nó có kéo dài lâu hơn không."
-
7:45 - 7:48Vậy tôi đã biết có 2 chiếc ô tô với 2 cái biển số mỗi chiếc.
-
7:48 - 7:50Nếu tôi không thể bán cả 4 cái, tôi có thể ít nhất bán được 1 cái.
-
7:50 - 7:52Tôi đã học được điều đó khi còn nhỏ thế.
-
7:52 - 7:54Tôi đã thực hiện việc kinh doanh chênh lệch giá bằng những quyển truyện tranh.
-
7:54 - 7:56Khi 10 tuổi, tôi bán sách truyện cười
-
7:56 - 7:58trên Vịnh Georgia.
-
7:58 - 8:00Và tôi đạp xe đến cuối bờ biển
-
8:00 - 8:02mua tất cả truyện cười từ lũ trẻ nghèo.
-
8:02 - 8:05Và sau đó tôi quay lại đầu kia của bãi biển và bán chúng cho bọn trẻ giàu có.
-
8:05 - 8:07Hiển nhiễn, mua rẻ, bán đắt.
-
8:07 - 8:09Bạn có nhu cầu tiện bạc.
-
8:09 - 8:12Đừng cố bán cho trẻ nghèo, họ không có tiền. Người giàu thì có. Hãy đi và kiếm 1 chút.
-
8:12 - 8:14Điều đó là hiển nhiên vậy.
-
8:14 - 8:16Giống như 1 cuộc suy thoái. Có 1 cuộc suy thoái.
-
8:16 - 8:19Vẫn có 13 nghìn tỷ đô lưu thông trong nền kinh tế Mỹ.
-
8:19 - 8:22Hãy kiếm chút đỉnh từ đó. Và tôi đã học được điều đó khi còn nhỏ.
-
8:22 - 8:24Tôi cũng học được, đừng tiết lộ nguồn của bạn
-
8:24 - 8:26vì tôi đã ăn đấm sau khoảng 4 tuần buôn bán
-
8:26 - 8:29vì 1 trong những đứa trẻ giàu phát hiện ra tôi mua truyện cười từ đâu,
-
8:29 - 8:31và nó không thích việc phải trả nhiều hơn.
-
8:31 - 8:33Tôi buộc phải giao báo lúc 10 tuổi.
-
8:33 - 8:35và tôi không muốn đi giao báo cho lắm
-
8:35 - 8:37nhưng bố tôi nói, "Nó sẽ là vụ kinh doanh tiếp theo của con."
-
8:37 - 8:39Nên ông không chỉ tạo 1 công ăn việc làm cho tôi mà tôi có đến 2.
-
8:39 - 8:42Sau đó ông muốn tôi thuê ai đó đi giao nửa chỗ báo,
-
8:42 - 8:45sau đó tôi nhận ra thu lượm những mẹo chính là nơi bạn kiếm ra tiền.
-
8:45 - 8:47Nên tôi sẽ thu góp các mẹo và có tiền công.
-
8:47 - 8:49Tôi đi thu thập tất các các báo.
-
8:49 - 8:51Anh ta chỉ có thể đi giao.
-
8:51 - 8:53Vì sau đó tôi nhận ra mình có thể kiếm tiền.
-
8:53 - 8:56Nhờ điểm này, tôi rõ ràng không phải trở thành 1 người làm công.
-
8:56 - 8:58(Tiếng cười)
-
8:58 - 9:00Bố tôi có 1 cửa hàng sửa chữa ô tô.
-
9:00 - 9:02Ông có các phụ tùng ô tô cũ nằm la liệt.
-
9:02 - 9:04Họ có chiếc xe cũ mèm này.
-
9:04 - 9:07Và tôi hỏi ông làm gì với nói, ông nói ông sẽ ném nó đi.
-
9:07 - 9:09Tôi hỏi, "Nhưng sẽ không ai trả tiền cho bố vì điều đó? Và ông nói, " Có lẽ."
-
9:09 - 9:11Nhớ lúc 10 tuổi -- cách đây 34 năm
-
9:11 - 9:13tôi đã thấy cơ hội nằm trong đó.
-
9:13 - 9:15Tôi nhìn thấy tiền trong rác.
-
9:15 - 9:18Và tôi thu lượm chúng từ tất cả các cửa hàng ô tô trong vùng bằng xe đạp.
-
9:18 - 9:20sau đó bố sẽ chở tôi vào các thứ bẩy
-
9:20 - 9:22tới người tái chế phế liệu.
-
9:22 - 9:24Tôi đã nghĩ điều đó thật tuyệt.
-
9:24 - 9:27Kỳ lạ thay, 30 năm sau, chúng ta đang xây dựng 1-800-Lấy-Phế Liệu?
-
9:27 - 9:29và kiếm tiền với nó.
-
9:29 - 9:32Tôi đã thiết kế những chiếc gối cắm kim hình thú con khi 11 tuổi,
-
9:32 - 9:34và chúng ta làm những cái gối cắm kim để tặng mẹ nhân ngày của mẹ.
-
9:34 - 9:37Bạn làm chúng từ những cây kim ghim quần áo bằng gỗ --
-
9:37 - 9:39khi chúng ta trước đây thường treo quần áo trên dây phơi ngoài trời.
-
9:39 - 9:41Và bạn sẽ làm những chiếc ghế này.
-
9:41 - 9:43Tôi có những chiếc gối nhỏ tự khâu.
-
9:43 - 9:45Sau đó có thể cắm kim ghim lên đấy.
-
9:45 - 9:48Vì trước đây mọi người hay khâu vá và họ cần 1 cái gối cắm kim.
-
9:48 - 9:51Nhưng khi tôi phát hiện ra là người ta cần có các chọn lựa.
-
9:51 - 9:53Nên tôi phun sơn màu nâu lên cả đống cùng lúc .
-
9:53 - 9:55khi đến cửa nhà người ta, tôi không hỏi, "Cô có muốn mua 1 cái không?"
-
9:55 - 9:57Mà hỏi, " Cô thích màu nào ạ?"
-
9:57 - 9:59Tôi mới có 10 tuổi, ai lại nỡ nói không với 1 đứa trẻ như thế,
-
9:59 - 10:02đặc biệt nếu bạn có 2 lựa chọn; cái màu nâu hoặc cái không màu.
-
10:02 - 10:04Thế là tôi đã học được bài học đó khi còn bé.
-
10:04 - 10:07Đó là lao động chân tay thật là không đáng.
-
10:09 - 10:11Đúng thế, giống như cắt cỏ thật là thô thiển.
-
10:11 - 10:14Nhưng vì tôi phải cắt thảm cỏ suốt mùa hè cho tất cả hàng xóm để nhận tiền công,
-
10:14 - 10:16tôi nhận ra việc có được thu nhập lặp lại
-
10:16 - 10:19từ 1 khách hàng thật tuyệt vời.
-
10:19 - 10:21Rằng nếu một khi làm việc cho khách hàng này,
-
10:21 - 10:23và cứ mỗi tuần tôi lại được người đó trả tiền,
-
10:23 - 10:25cách đó hay hơn việc cố bán
-
10:25 - 10:271 cái kim ghim quần áo cho 1 người.
-
10:27 - 10:29Vì bạn không thể bán thêm cho họ .
-
10:29 - 10:32Do đó, tôi rất tâm đắc với mô hình thu nhập lặp lại mà tôi học được khi còn nhỏ.
-
10:32 - 10:35Hãy nhớ tôi được chuẩn bị sẵn sàng để làm điều này, và không được phép có các công việc.
-
10:35 - 10:38Tôi sẽ tới sân golf và nhặt banh cho mọi người.
-
10:38 - 10:40Nhưng tôi nhận ra có 1 ngọn đồi trên sân golf của chúng tôi,
-
10:40 - 10:42lỗ thứ 13 nằm trên ngọn đồi lớn này.
-
10:42 - 10:44Và mọi người không thể vác túi lên tít trên này được.
-
10:44 - 10:46Cho nên tôi ngồi đó
-
10:46 - 10:49và chỉ giúp những người không có người phục vụ.
-
10:49 - 10:52Tôi sẽ mang túi golf của họ lên đỉnh đồi và họ trả tôi 1 $.
-
10:52 - 10:54Trong khi đó, tôi làm việc trong 5 tiếng
-
10:54 - 10:56kéo túi golf của người chơi đi loanh quanh và được trả 10$.
-
10:56 - 10:59Tôi nghĩ, " Thế thì ngu quá vì bạn phải làm việc trong 5 tiếng.
-
10:59 - 11:02Không thể hiểu nổi." Bạn có thể tìm ra 1 cách kiếm tiềm nhanh hơn.
-
11:02 - 11:05Mỗi tuần, tôi tới cửa hàng ở góc phố và mua tất cả nước uống có ga.
-
11:05 - 11:08Sau đó giao hàng cho những bà cụ ngoài 70 chơi bài brit.
-
11:08 - 11:10Và họ đặt hàng cho tuần tiếp theo.
-
11:10 - 11:12Và tôi cứ thế giao hàng nhưng tăng giá gấp đôi.
-
11:12 - 11:15Khi đã nắm bắt được thị trường, bạn chẳng cần hợp đồng làm gì.
-
11:15 - 11:17Chỉ cần cung và cầu là đủ.
-
11:17 - 11:19và thính giả này là người mua hàng của bạn.
-
11:19 - 11:21Những bà cụ này sẽ không mua của ai khác
-
11:21 - 11:23vì họ quý tôi và tôi biết điều đó.
-
11:23 - 11:26Tôi đi nhặt bóng golf từ các sân golf.
-
11:26 - 11:28Mọi người hay tìm trong các bụi cây
-
11:28 - 11:30và các rãnh để tìm bóng gofl.
-
11:30 - 11:32Nhưng tôi thì đẳng cấp hơn. Bóng toàn rơi xuống hồ
-
11:32 - 11:34mà chẳng ai chịu xuống hồ nhặt bóng cả.
-
11:34 - 11:37Thế nên tôi đi ra hồ, bò lăn bò toài cố khều chúng bằng ngón chân cái.
-
11:37 - 11:39Khều bóng bằng cả 2 chân.
-
11:39 - 11:41Ai mà phát hiện ra thì hỏng bét.
-
11:41 - 11:43Tôi lấy những quả bóng và gói chúng trong những cái quần sọc đi bơi
-
11:43 - 11:46khi xong việc tôi có 200 quả.
-
11:46 - 11:49Vấn đề là mọi người không muốn tất cả chỗ bóng đó.
-
11:49 - 11:51Thế nên tôi đóng gói chúng theo tá.
-
11:51 - 11:53Tôi đóng gói theo 3 cách.
-
11:53 - 11:55Loại Pinnacles, DBHs và những quả đẹp để lại.
-
11:55 - 11:57Loại này có giá 2$/quả.
-
11:57 - 12:00Sau đó là những cái còn tốt trông không tệ, giá 50 cent.
-
12:00 - 12:03Tôi sẽ bán tất cả các quả xấu giá 50 cent cùng 1 lúc.
-
12:03 - 12:05Chúng rất có ích để luyện tập.
-
12:05 - 12:07Và tôi đã bán kính râm khi đi học
-
12:07 - 12:09cho tất cả lũ trẻ trong trường.
-
12:09 - 12:12Điều này khiến mọi người ghét bạn
-
12:12 - 12:15vì bạn luôn cố gắng moi tiền từ bạn bè.
-
12:15 - 12:17Nhưng nó mang lại tiền.
-
12:17 - 12:19Thế là tôi bán rất nhiều kính râm.
-
12:19 - 12:21Sau đó trường học cấm tôi --
-
12:21 - 12:23Tôi bị gọi lên ban giám hiệu và họ nói tôi không thể bán kính --
-
12:23 - 12:25nên tôi tới trạm xăng và
-
12:25 - 12:27bán rất nhiều kính ở các trạm xăng
-
12:27 - 12:29và liên kết với các trạm xăng bán kính cho khách hàng của họ.
-
12:29 - 12:31Rất tuyệt vời vì tôi đã có các cửa hàng bán lẻ.
-
12:31 - 12:33Khi đó tôi khoảng 14.
-
12:33 - 12:36Sau đó tôi tự trả toàn bộ học phí năm đầu tại trường Đại học Carlton
-
12:36 - 12:38nhờ bán các túi da đựng rượu tới từng nhà.
-
12:38 - 12:40Bạn có biết rằng bạn có thể đựng chai rượu rum 40 oz
-
12:40 - 12:42và 2 chai coke trong 1 túi da đựng rượu? Vậy thì sao?
-
12:42 - 12:44Vâng, bạn nhét nó vào trong túi quần sóc,
-
12:44 - 12:47khi xem bóng đá bạn có thể uống say thỏa thích,
-
12:47 - 12:49ai cũng mua chúng.
-
12:49 - 12:52Cung, cầu, cơ hội lớn.
-
12:52 - 12:54Tôi đặt thương hiệu cho chúng và bán với giá gấp 5 lần bình thường.
-
12:54 - 12:56Nó có logo của Carlton trên đó.
-
12:56 - 12:58Chúng ta dạy dỗ con cái và mua game cho chúng chơi,
-
12:58 - 13:01nhưng tại sao không tạo trò chơi cho chúng, nếu chúng là những đứa trẻ có tài năng kinh doanh,
-
13:01 - 13:04loại trò chơi phát triển được năng khiếu của trẻ để trở thành nhà kinh doanh?
-
13:04 - 13:07Tại sao bạn không dạy chúng đừng lãng phí tiền bạc?
-
13:07 - 13:10Tôi còn nhớ mình đã phải đi ra giữa con phố ở Banff, Alberta
-
13:10 - 13:12vì đã ném 1 xu ra đường,
-
13:12 - 13:14bố tôi bảo, " Con hãy nhặt nó lên."
-
13:14 - 13:16Ông nói, "Bố phải làm việc vất vả kiếm tiền. Bố sẽ không cho phép con lãng phí kể cả 1 xu."
-
13:16 - 13:18Tôi nhớ bài học đó đến tận bây giờ.
-
13:18 - 13:21Tiền tiêu vặt dạy trẻ những thói quen sai lầm.
-
13:21 - 13:23Tiền tiêu vặt sẽ dạy trẻ
-
13:23 - 13:25nghĩ đến 1 công việc.
-
13:25 - 13:28Và 1 nhà kinh doanh không trông mong 1 bảng lương đều đặn.
-
13:28 - 13:30Tiền tiêu vặt khiến trẻ ngay từ nhỏ
-
13:30 - 13:32trông chờ 1 bảng lương đều đặn.
-
13:32 - 13:34Đối với tôi, thế là sai, nếu bạn muốn tạo nên các nhà kinh doanh.
-
13:34 - 13:36Những gì tôi đang dạy con tôi -- Tôi có 2, 9 và 7 --
-
13:36 - 13:38là dạy lũ trẻ đi xung quanh ngôi nhà và sân,
-
13:38 - 13:40tìm kiếm những thứ cần làm.
-
13:40 - 13:42Và nói với tôi nó là gì.
-
13:42 - 13:44Hoặc tôi bảo chúng, " Đây là điều bố cần được làm."
-
13:44 - 13:46Và sau đó bạn biết chúng tôi làm gì chứ? Chúng tôi thương lượng.
-
13:46 - 13:48Bọn trẻ đi loanh quanh tìm kiếm nó là gì.
-
13:48 - 13:50Nhưng sau đó chúng tôi thương lượng chúng sẽ được trả gì.
-
13:50 - 13:53và bọn trẻ không có tiền công đều đặn nhưng chúng có thêm cơ hội để tìm nhiều thứ hơn
-
13:53 - 13:55và học được kỹ năng thương lượng,
-
13:55 - 13:57cũng như kỹ năng tìm kiếm cơ hội.
-
13:57 - 14:00Bạn phát triển kiểu đó. Mỗi con tôi đều có 2 con lợn đất.
-
14:00 - 14:0250% số tiền chúng kiếm được hay được tặng,
-
14:02 - 14:0450% đó nằm trong tài khoản nhà của chúng,
-
14:04 - 14:0650% đi vào tài khoản đồ chơi.
-
14:06 - 14:08Chúng có thể tiêu bất cứ cái gì chúng muốn với tài khoản đồ chơi.
-
14:08 - 14:1150% đi vào tài khoản nhà của chúng, cứ 6 tháng 1 gửi vào ngân hàng.
-
14:11 - 14:14Chúng đi cùng tôi. Hàng năm tất cả tiền trong ngân hàng đầu tư vào người môi giới của chúng.
-
14:14 - 14:17Cả 2 đứa con 7 và 9 tuổi của tôi đều có 1 người môi giới chứng khoán rồi.
-
14:18 - 14:20Nhưng tôi dạy chúng duy trì thói quen tiết kiệm.
-
14:20 - 14:23Tôi phát cáu lên khi những người ngoài 30 tuổi nói,
-
14:23 - 14:25"Có lẽ tôi sẽ bắt đầu kế hoạch tiết kiệm hưu trí từ bây giờ được rồi."
-
14:25 - 14:27Vớ vẩn, bạn đã bỏ lỡ mất 25 năm.
-
14:27 - 14:29Bạn có thể dạy những thói quen đó cho trẻ nhỏ
-
14:29 - 14:31khi chúng chưa ý thức được hậu quả.
-
14:31 - 14:33Đừng đọc truyện trước khi đi ngủ hằng đêm cho con cái.
-
14:33 - 14:35Có thể 4 ngày/tuần bạn kể chuyện cho chúng
-
14:35 - 14:37và 3 ngày còn lại hãy bảo chúng kể truyện.
-
14:37 - 14:40Tại sao bạn không ngồi xuống với lũ trẻ và đưa cho chúng 4 thứ,
-
14:40 - 14:431 áo phông đỏ, 1 cà vạt xanh, 1 con kangaroo và 1 chiếc laptop,
-
14:43 - 14:45và bảo chúng kể 4 câu chuyện về 4 thứ đó.
-
14:45 - 14:47Con tôi luôn làm thế.
-
14:47 - 14:49Nó dạy chúng bán hàng, dạy chúng tính sáng tạo;
-
14:49 - 14:51dạy chúng tính độc lập trong tư duy.
-
14:51 - 14:53Hãy làm điều đó 1 cách vui vẻ.
-
14:53 - 14:55Hãy cho bọn trẻ đứng trước đám đông diễn thuyết,
-
14:55 - 14:57thậm chí chỉ là đứng trước các bạn
-
14:57 - 14:59đóng kịch hoặc phát biểu.
-
14:59 - 15:01Những năng khiếu kinh doanh đó cần được khuyến khích, ủng hộ.
-
15:01 - 15:04Cho lũ trẻ thấy các khách hàng hoặc nhân công xấu trông như thế nào.
-
15:04 - 15:06cho chúng thấy những nhân viên cục cằn.
-
15:06 - 15:08Khi bạn thấy dịch vụ khách hàng gắt như mắm, hãy chỉ cho chúng thấy.
-
15:08 - 15:10Hãy nói, "Này, gã kia thật là 1 nhân viên vớ vỉn."
-
15:10 - 15:13và nói, " Những người kia là nhân viên tốt."
-
15:13 - 15:15(Tiếng cười)
-
15:15 - 15:17Nếu bạn vào 1 nhà hàng có dịch vụ khách hàng yếu kém,
-
15:17 - 15:19hãy chỉ cho chúng thấy dịch vụ khách hàng yếu kém trông như thế nào.
-
15:19 - 15:21(Tiếng cười)
-
15:21 - 15:23Tất cả các bài học luôn ở trước mặt chúng ta,
-
15:23 - 15:26nhưng chúng ta không chớp lấy cơ hội mà lại dạy bọn trẻ nên có 1 gia sư.
-
15:26 - 15:28Hãy tưởng tượng nếu bạn thực sự lấy
-
15:28 - 15:30tất cả rác thải của con cái trong nhà bây giờ,
-
15:30 - 15:32tất cả đồ chơi cách đây 2 năm
-
15:32 - 15:35và nói," Tại sao chúng ta không bắt đầu bán chúng trên Craigslist và Kijiji nhỉ?"
-
15:35 - 15:37Và chúng có thể bán hàng
-
15:37 - 15:39và học làm thế nào để tìm thấy những kẻ lừa đảo khi email đặt hàng đến.
-
15:39 - 15:41chúng có thể đột nhập vào tài khoản hoặc tài khoản phụ của bạn.
-
15:41 - 15:44Nhưng hãy dạy chúng sửa giá, đoán giá,
-
15:44 - 15:46đăng ảnh.
-
15:46 - 15:48Hãy dạy chúng làm những việc đó và kiếm tiền.
-
15:48 - 15:50Sau đó 50% số tiền kiếm được đưa vào tài khoản nhà của chúng,
-
15:50 - 15:5250% đưa vào tài khoản đồ chơi.
-
15:52 - 15:54Con tôi yêu thích thứ này.
-
15:54 - 15:57Một vài đặc tính của nhà kinh doanh bạn phải ươm mầm trong trẻ như:
-
15:57 - 16:00tri thức, tính bền bỉ, khả năng lãnh đạo, đoán nội tâm, sự tương tác, các giá trị.
-
16:00 - 16:03Tất cả những đặc tính này bạn có thể tìm thấy ở những đứa trẻ và bạn có thể giúp nuôi dưỡng chúng.
-
16:03 - 16:05Hãy tìm kiếm những đặc tính đó.
-
16:05 - 16:07Có 2 đặc tính tôi muốn bạn tìm kiếm
-
16:07 - 16:10để chúng ta không đi chệch khỏi hệ thống của bọn trẻ.
-
16:10 - 16:12Đừng chữa bệnh rối loạn thiếu hụt tập trung cho trẻ
-
16:12 - 16:14trừ khi nó thực sự tồi tệ.
-
16:14 - 16:16(Vỗ tay)
-
16:16 - 16:19Điều tương tự với những triệu chứng về chứng cuồng, căng thẳng và trầm cảm,
-
16:19 - 16:21trừ khi nó có triệu chứng lâm sàng trầm trọng.
-
16:21 - 16:23Chứng rối loạn lưỡng cực là bệnh của giới CEO.
-
16:23 - 16:25Khi Steve Jurvetson, Jim Clark
-
16:25 - 16:27và Jim Barksdale đều mắc,
-
16:27 - 16:29họ xây dựng nên Netscape.
-
16:29 - 16:31Hãy tưởng tượng nếu họ được đưa Ritalin.
-
16:31 - 16:33Chúng ta sẽ chẳng có những thứ như bây giờ, đúng không?
-
16:33 - 16:36Al Gore sẽ phát minh ra Internet cũng nên.
-
16:36 - 16:38(Tiếng cười)
-
16:38 - 16:40Những kỹ năng đó nên được dạy trong lớp học
-
16:40 - 16:42như những môn học khác.
-
16:42 - 16:44Tôi không nói là đừng cho trẻ muốn làm luật sư.
-
16:44 - 16:46Mà ý tôi là đưa kinh doanh
-
16:46 - 16:48xếp ngang hàng với những nghề khác.
-
16:48 - 16:50Bởi vì ở đó có những cơ hội khổng lồ.
-
16:50 - 16:52Tôi muốn kết thúc bằng 1 video ngắn.
-
16:52 - 16:551 video thực hiện bởi 1 trong các công ty tôi điều hành.
-
16:55 - 16:57Những anh chàng này, Châu Chấu.
-
16:57 - 16:59Nó nói về trẻ em.Về ngành kinh doanh.
-
16:59 - 17:02Hy vọng nó sẽ làm cho các bạn tin vào những gì tôi đã nói
-
17:02 - 17:04và làm điều gì đó để thay đổi thế giới.
-
17:04 - 17:07[Cháu bé..."Và cháu nghĩ cháu có thể làm mọi thứ?"]
-
17:07 - 17:09[ Cháu có thể đấy.]
-
17:09 - 17:11[Vì nhiều thứ chúng ta cho là không thể...]
-
17:11 - 17:14[...lại rất dễ vượt qua]
-
17:14 - 17:17[Vì đề phòng trường hợp cháu không nhận ra điều đó, chúng ta sống ở 1 nơi mà]
-
17:17 - 17:20[1 cá thể có thể làm nên sự khác biệt]
-
17:20 - 17:21[Bằng chứng ư?]
-
17:21 - 17:22[Hãy nhìn vào những người đã xây dựng lên đất nước ta;]
-
17:22 - 17:25[Bố mẹ, ông bà, chú dì, các bác...]
-
17:25 - 17:28[Họ là những người nhập cư,người mới đến sẵn sàng tạo lên dấu ấn]
-
17:28 - 17:31[Có thể họ đến với rất ít tài sản]
-
17:31 - 17:34[Hoặc họ chẳng có gì ngoại trừ...]
-
17:34 - 17:37[...1 sáng kiến]
-
17:37 - 17:40[Những người đó là người biết suy nghĩ, biết làm việc...]
-
17:40 - 17:42[...nhà đổi mới...]
-
17:42 - 17:45[...cho tới khi họ có cái tên...]
-
17:46 - 17:49[...những nhà kinh doanh tiên phong!]
-
17:49 - 17:52[Họ thay đổi cách chúng ta nghĩ về những gì là có thể.]
-
17:52 - 17:54[Họ có tầm nhìn rõ ràng để giúp cuộc sống tốt hơn]
-
17:54 - 17:57[cho tất cả chúng ta,ngay cả thời buổi khó khăn.]
-
17:57 - 17:59[Ngay bây giờ, thật khó thấy...]
-
17:59 - 18:01[..khi tầm nhìn của chúng ta vẫn còn đầy vật cản.]
-
18:01 - 18:04[Nhưng thời thế tạo anh hùng]
-
18:04 - 18:07[cho thành công, thành tựu và thúc đẩy chúng ta...]
-
18:07 - 18:10[khám phá các cách làm mới]
-
18:10 - 18:13Vậy bạn sẽ theo đuổi những cơ hội nào và tại sao?]
-
18:13 - 18:16[Nếu bạn là 1 nhà kinh doanh]
-
18:16 - 18:19[bạn biết mạo hiểm không mang lại phần thưởng]
-
18:19 - 18:21[Không. Phần thưởng là dẫn dắt đổi mới...]
-
18:21 - 18:24[...thay đổi cuộc sống mọi người. Tạo công ăn việc làm.]
-
18:24 - 18:26[duy trì tăng trưởng.]
-
18:26 - 18:29[Và khiến thế giới tốt đẹp hơn.]
-
18:29 - 18:31[Các nhà kinh doanh ở mọi nơi.]
-
18:31 - 18:33[Họ quản lý cơ sở kinh doanh nhỏ, hỗ trợ nền kinh tế đất nước,]
-
18:33 - 18:35[thiết kế các công cụ để giúp bạn...]
-
18:35 - 18:37[...kết nối với bạn bè, gia đình, đồng nghiệp trên khắp thế giới.]
-
18:37 - 18:40[Và họ tìm thấy những cách mới giúp giải quyết các vấn đề dai dẳng nhất của xã hội.]
-
18:40 - 18:42[Bạn có biết nhà kinh doanh nào không?]
-
18:42 - 18:43[Doanh nhân có thể là bất cứ ai...]
-
18:43 - 18:45[Kể cả...bạn]
-
18:45 - 18:48[Thế nên hãy nắm chặt cơ hội tạo ra công việc bạn luôn muốn]
-
18:48 - 18:50[Hãy giúp hàn gắn nền kinh tế]
-
18:50 - 18:51[Tạo nên sự khác biệt.]
-
18:51 - 18:53[Nâng công việc kinh doanh của bạn lên tầm cao mới.]
-
18:53 - 18:55[Nhưng quan trọng nhất,]
-
18:55 - 18:58[hãy nhớ khi bạn còn là 1 đứa trẻ...]
-
18:58 - 19:01[khi mọi thứ trong tầm với,]
-
19:01 - 19:05[và sau đó quyết tâm tự nhủ với bản thân:]
-
19:07 - 19:09["Nó vẫn thế."]
-
19:11 - 19:13Xin cảm ơn các bạn đã lắng nghe.
- Title:
- Cameron Herold: Hãy nuôi dưỡng trẻ em trở thành các nhà kinh doanh.
- Speaker:
- Cameron Herold
- Description:
-
Chán đến lớp, lưu ban, xung khắc với bạn học: Đứa trẻ ngỗ nghịch này có thể là 1 nhà kinh doanh, Cameron Herold cho biết. Tại TEDxEdmonton, anh đưa ra giải pháp cho phụ huynh và nhà trường giúp phát triển tài năng kinh doanh cho trẻ em và người lớn.
- Video Language:
- English
- Team:
- closed TED
- Project:
- TEDTalks
- Duration:
- 19:15