-
[ Bali, Indonesia ]
-
Bởi vì mặt trời đều lặn vào cùng một thời điểm quanh năm ở Bali
-
điều đó có nghĩa là thời gian luôn đứng yên
-
và chỉ có một mùa hè dài
-
Có một cảm giác bình yên
-
và không hối hả
-
Chu kì này thực sự gắn với nhịp điệu thế giới quan của bạn
-
[ tiếng vịt kêu]
-
[ Bức tranh cuộc sống ở Bali ]
-
New York là nơi tôi sinh ra và lớn lên
-
và còn là nơi tôi luôn muốn trở về
-
Nhưng tôi cũng biết rằng điều quan trọng nhất để tạo ra những tác phẩm tốt
-
là thời gian
-
và không gian
-
Sống ở Bali
-
Nơi mà tôi sẽ gắn bó nhất với nó
-
Tôi thường thức dậy vào khoảng 6.30
-
bởi vì mặt trời mọc rất lung linh
-
Đến 8.30, tôi bắt đầu chuẩn bị mọi thứ ở studio
-
Mèo của tôi sẽ bị khóa ở bên ngoài để nó không thể chạy qua những bức tranh
-
Nopi và Wiwil sẽ đến lúc 9 giờ
-
- Vẽ từ đây tới đây à?
-
- Ừ
-
và Nyoman sẽ đến lúc 10.30 để chuẩn bị đồ cúng cho ngôi nhà
-
tiếp đó là một loạt những nghi thức và nghi lễ
-
Mọi người đều hướng tới năng lượng của hòn đảo
-
và cảm nhận nó
-
Ở Bali, có những ngôi đền được xây quanh những con suối tự nhiên
-
Bạn có thể lấy nước và có cảm giác
-
của lòng tôn kính và kính trọng sâu sắc
-
đối với nơi này và vật chất xung quanh
-
Và sau đó, khi bạn thực sự chìm vào sâu, nó thực sự rất mạnh mẽ
-
cái cảm giác đi xuống và đi vào trong
-
Ngày tiếp theo, tôi cảm thấy rằng thứ gì đó đã được buông bỏ
-
cái gì đó thực sự đã được xóa nhòa mà tôi vẫn mang theo
-
Tôi đã muốn có khả năng vẽ thứ gì đó từ trải nghiệm đó
-
để thử và tạo ra một kí ức hữu hình
-
Vẽ không phải là thứ gì đó phát triển ở vùng nhiệt đới
-
Giấy sẽ không thể bảo quan lâu
-
Độ ẩm trong không khí luôn cao
-
do đó, nhiều trang giấy sẽ bị cong trong vài ngày nữa
-
Tôi có thể sử dụng những hộp kính
-
để đặt những những máy hút ẩm vào trong
-
Bất kì thứ gì mà tôi không dùng ngay sẽ được giữ trong đó
-
Penestanan là một ngôi làng nhỏ được xây bởi
-
cộng đồng những họa sĩ Bali truyền thống
-
Người nước ngoài bắt đầu chuyển tới đây
-
và mọi thứ bắt đầu phát triển hơn trong những cánh đồng lúa
-
Có một dấu ấn lớn xảy ra
-
đối với tất cả du khách nước ngoài ở đây
-
Chỉ trong vòng 3 năm ở đây, tôi đã chứng kiến sự nhiều thay đổi
-
Nhưng bằng cách nào đó, cuộc sống vẫn tiếp diễn
-
không bị gián đoạn bởi những thay đổi
-
Tôi đã chuyển tới một đất nước mới và không có bất kì người bạn nào ở đó
-
Điều đáng sợ nhất là mối quan hệ của tôi đã chấm dứt
-
và tôi đã không chắc liệu tôi có thể tạo ra những tác phẩm mà không có tình yêu
-
bởi vì dường như tình yêu đem đến nhiều thăng hoa
-
và đó thức sự là cảm hứng cho những bức tranh của tôi
-
trong một thời gian rất dài
-
ít nhất đối với những cái tôi coi là tác phẩm tuyệt nhất
-
Và tôi chợt nghĩ rằng
-
" Tôi không biết liệu tôi có thể vẽ nếu mình buồn"
-
" Liệu tôi có thể vẽ nếu mình thất vọng"
-
" Liệu tôi có thể vẽ nếu mình sợ hãi"
-
Và, thực sự, rất tuyệt để có thể vẽ
-
bởi vì nó giống như một phần cuộc sống của tôi và vẫn luôn là như thế
-
Tôi ở trong studio với giấy vẽ
-
dù cho có trong mối qua hệ với ai đó hay không
-
Nó chắc chắn không dễ như khi bạn đang yêu
-
nhưng nó vẫn có thể
-
và thật tuyệt để có một công việc mà bạn luôn duy trì
-
[ Trung tâm nghệ thuật, SoHo, Manhattan]
-
Khi tôi có cơ hội để trưng bày ở Trung tâm nghệ thuật
-
tôi muốn hình dung nguồn năng lượng từ cơ thể con người
-
Tôi vẽ một sự hình thành tế bào phôi
-
Tôi nhìn vào những mô hình khoa học về phân chia tế bào
-
và sau đó chỉ một thoáng trong cuộc đời
-
kết thúc bằng sự tan rã của cơ thể
-
và chuẩn vào hư không
-
Tôi biết tôi muốn căn phòng hình bầu dục này và đó là một bản vẽ lớn
-
và trong cùng không khí mà bạn đã từng
-
Và nó rất mong manh nhưng vẫn gắn kết với nhau
-
Có những tác phẩm không có khung là một khía cạnh của sự tổn thương
-
Đó thực sự là những gì tôi cảm thấy vào năm ngoái ở Bali
-
siêu tổn thương
-
Aaron đã soạn bản nhạc cho những tác phẩm
-
Nó là một bản soạn rất sơ sài
-
dường như là một cái thở dài
-
Và, thực sự, tôi nghĩ rằng
-
thanh âm của Aaron's gamelans cái mà đem lại bầu không khí bình yên
-
nơi mà mọi người cảm thấy tôn nghiêm khi họ bước vào
-
đổ ra đường
-
Tôi biết, đối với bản thân
-
thậm chí khi tôi bắt gặp những gì đó tôi thích
-
cái có thể tôi đã đi rất xa để nhìn thấy
-
thỉnh thoảng bạn chỉ dành 30 giây trước nó
-
Tôi thực sự nghĩ về nó
-
nhiều tới mức chúng tôi dành thời gian cho những tác phẩm
-
Và tôi luôn muốn tạo ra một bầu không khí nơi mà ai đó có thể cảm nhận đủ lâu
-
đểlưu lại những bức tranh trong tâm trí họ
-
Tôi nhận ra rằng khoảng khắc thực sự tuyệt vời đối với tôi hơn là khi hoàn thành bức tranh
-
bởi vì nó là cảm hứng cho việc vẽ cái mà tôi không thể tạo ra
-
[ Từ bộ phim, Louise gặp người mới và họ có một đứa con ]
-
[ Họ vẫn sống ở Bali ]