-
Nó rất lạ, bởi vì tôi không quen với điều đó:
-
Tôi là người lạc quan,
-
và giờ tôi đang cảm nhận áp lực mà tôi gây ra đối với người khác. Thật khó khăn...
-
Vị diễn giả trước, theo tôi,
-
đã tạo ra một nền tảng rất tuyệt cho
-
động lực làm việc của tôi cùng
những định hướng, và cảm giác mất mát,
-
và cả việc nỗ lực tìm ra câu trả lời
cho những vấn đề to lớn.
-
Nhưng điều này, đối với tôi,
ý tôi là, tôi đến đây để làm việc này,
-
cảm giác như... Có một người
mà tôi luôn lấy làm gương, Giacometti,
-
sau nhiều năm sinh sống ở Pháp để,
bạn biết đấy,
-
học tập và công việc. Ông ấy trở về nước
và được hỏi rằng đã tạo ra được những gì?
-
Ông đã làm được gì
trong ngần ấy năm xa quê?
-
Và ông ấy chỉ chìa bàn tay ra
với đầy những bức tượng nhỏ trong đó.
-
Và dĩ nhiên, họ hỏi tiếp, "Đó chính là
những gì ông thực hiện suốt thời gian qua?
-
Nhưng chúng tôi đã mong đợi
những kiệt tác lớn lao hơn cơ!''
-
Nhưng nó thật sự gây ấn tượng vói tôi khi
tôi hiểu rằng trong những vật nhỏ bé đó
-
là cả sự kết tinh của một đời người,
nghiên cứu, suy nghĩ, mọi thứ...
-
chỉ trong một phiên bản cô đọng, nhỏ nhắn.
-
Tự nhiên tôi cảm thấy vậy
-
Tôi cảm thấy như mình đang
trở về nhà để kể về
-
những gì tôi đã làm được
trong 20 năm tha hương.
-
Và tôi sẽ bắt đầu với một trải nghiệm
ngắn về những gì tôi đã và đang nói:
-
những thước phim,
nhưng không nhiều lắm
-
hai thước phim dài tập
và nhiều thước phim ngắn.
-
Nào, cùng bắt đầu với thước phim đầu tiên.
-
(Video) Mẹ em nói bà hủy hoại các cuộc đời.
-
Em yêu bà ấy, anh biết đấy.
-
Bà ấy thậm chí không là mẹ ruột của em.
-
Mẹ ruột và bố em đã ruồng bỏ em
-
và đã bỏ về Nigeria.
-
Em là hiện thân của quỷ dữ, Court.
-
Ngủ đi nào.
-
Anh đã từng ở đó chưa?
-
Ở đâu?
-
Nigeria.
-
Chưa bao giờ.
-
Mẹ anh đã muốn đến đó,
-
nhưng bà đã không thể chi trả.
-
Ước gì em có thể.
-
Em tin rằng mình sẽ hạnh phúc ở đó.
-
Tại sao mọi người lại rời xa em?
-
Anh không muốn rời xa em.
-
Anh không cần em.
-
Chỉ là anh chưa nhận ra điều đó.
-
Bác làm gì cả ngày vậy?
-
Đọc sách.
-
Bác không thấy chán sao?
-
Và tại sao bác lại không làm việc gì cả vậy ?
-
Bác nghỉ hưu rồi.
-
Gì cơ ạ?
-
Làm việc cho Nữ hoàng và cả nước rồi,
giờ bác sống cho bản thân.
-
Không, bác chỉ phí giờ ngồi đây cả ngày.
-
Vì bác làm những gì mình thích?
-
Bác à, đọc sách không thể nuôi sống ai cả.
-
Nó không nuôi nổi thói hút cần sa của bác.
-
Nó nuôi sống lý trí và tâm hồn bác.
-
Tranh luận với bác thật lãng phí
thời gian, bác Marcus.
-
Cháu là rapper mà, phải không?
-
Dạ.
-
Một nhà thơ hiện đại.
-
Có thể cho là vậy.
-
Vậy cháu đang nói đến điều gì?
-
Bác có ý gì?
-
Đơn giản. Cháu rap về những gì?
-
Thực tế, bác ạ.
-
Thực tế của ai?
-
Thực tế chủa cháu.
-
Kể bác nghe về thực tế của cháu.
-
Phân biệt chủng tộc, sự áp bức,
chỉ biết sống hùng hục không ngơi nghỉ.
-
Vậy giải pháp của cháu là?!
Ý bác là, một nhà thơ không chỉ...
-
Đấu tranh với chúng! Đơn giản là loại bỏ
sự hiện diện của chúng.
-
Với một khẩu AK-47 ư?
-
Bác à, cháu mà có một cái, quá tuyệt luôn!
-
Và cháu đã chiêu mộ bao nhiêu quân
để đánh trận này với cháu?
-
Ồ, bác Marcus, bác biết ý cháu mà.
-
Một người buộc phải viện đến lời báng bổ,
-
đó chắc chắn là dấu hiệu của việc
không thể thể hiện mình.
-
Bác à, bác chỉ lấy cháu làm trò cười thôi.
-
Gia đình Panthers.
-
Panthers?
-
Những gã chán ngấy bọn da trắng quyền lực,
thứ quyền lực khốn kiếp,
-
và chỉ đến đó và lấy lòng mọi người.
-
Thật hung ác, bác à. Cháu đã xem bộ phim.
Tệ thật! Gì cơ chứ?
-
Đạo diễn 1: Tôi đã xem bộ phim
mới nhất của anh ta.
-
Épuise, phải không?
-
Người phụ nữ: Vâng.
-
D1: Không có ý trêu đùa,
nhưng đó thật sự là épuisé
-
Epuisé -- mệt mỏi, kiệt sức, chán nản.
-
Đạo diễn 2: Anh không thể câm mồm được ư?
-
Nói thẳng đi, có vấn đề
gì với phim của tôi?
-
Nói đi.
-
W1: Chúng thật tệ.
-
Người phụ nữ 2: Tệ? Còn của anh thì sao?
-
Gì, gì, gì, về cái gì, gì cơ?
-
Anh nghĩ gì về bộ phim của mình?
-
D1: Phim của tôi, chúng ổn.
-
Còn ngon hơn làm ra những cuốn phim
tài liệu không ai thèm xem.
-
Anh đang nói cái quái gì vậy?
-
Anh có từng rời Hollywood
-
đi và quay những thước phim thật sự chưa?
-
Anh làm người ta buồn ngủ như điên.
-
Mơ về những thứ quái đản.
-
(Vỗ tay)
-
Newton Aduaka: Cảm ơn.
Clip đầu tiên, thật sự,
-
đang hoàn toàn cố gắng ghi lại
ý nghĩa của điện ảnh trong tôi,
-
và quê hương tôi khi nói về điện ảnh.
-
Phần đầu tiên, thật sự, có môt người phụ nữ trẻ
đang nói về Nigeria,
-
rằng cô ta có cảm giác rằng
mình sẽ hạnh phúc ở đó.
-
Đó là những xúc cảm của một người xa quê.
-
điều tôi đã trải qua, và bây giờ
tôi vẫn phải gặm nhấm nó.
-
Tôi xa nhà cũng khá lâu rồi,
khoảng 5 năm cho đến giờ.
-
Và tôi xa quê tổng cộng là 20 năm.
-
Vậy cho nên điều đó thật sự...
-
thật sự bất ngờ, bạn biết đấy,
nó xảy ra vào năm 1997,
-
thời kỳ của Abacha - nhà độc tài quân đội
-
trang tồi tệ nhất trong lịch sử Nigeria,
sau thời kỳ thuộc địa.
-
Vậy để cô gái ấy có được những giấc mơ này
-
đơn giản chính là cách chúng ta lưu giữ
ý niệm về thứ mà ta gọi là quê hương.
-
Như thế nào? Đại loại là, có vẻ
phi thực tế, nhưng tôi nghĩ nó đẹp đẽ
-
vì bạn chỉ cần một thứ gì đó để bám víu,
-
nhất là khi bạn cảm thấy lạc lõng
giữa đám đông ngoài kia .
-
Điều đưa chúng ta đến với phần thứ hai,
khi người đàn ông trẻ
-
nói về việc có ít cơ hội,
sống như một người da đen ở châu Âu,
-
sự bất công
mà tất cả chúng đều biết, đều nói về,
-
và hiện thực cuộc sống của anh ta.
-
Một lần nữa, đó là lúc tôi nói về,
-
một lần nữa, là thời kỳ đa văn hóa ở Anh,
-
và đúng là thuật ngữ thông dụng này.
Nó cố gắng nói lên rằng,
-
chính xác là chủ nghĩa đa văn hóa này
mang ý nghĩa gì trong đời thực?
-
Và những điều mà một đứa trẻ
-
một đứa trẻ như Jamie, cậu thanh niên, nghĩ?
-
Ý tôi là, với tất cả sự căm phẫn được
hun đúc trong con người cậu ta?
-
Điều gì sẽ xảy ra?
-
Điều dĩ nhiên xảy ra với chúng là bạo lực,
-
thứ mà chúng ta nhìn thấy
khi chúng ta nó về xóm Do Thái
-
và khi chúng ta nói về, bạn biết đấy,
Nam Trung L.A. và đại loại thế,
-
và dần dần khoét sâu, khiến chúng trở nên
-
bạn biết đấy, trở thành những kẻ bạo loạn
-
Như sự kiện ở Pháp 2 năm trước, nơi tôi sống,
-
đã gây sốc, bởi vì người ta nghĩ: ''Ồ,
-
Pháp là xã hội tự do.''
-
Nhưng tôi đã sống ở Anh 18 năm.
-
Tôi đã sống ở Pháp khoảng 4 năm,
và tôi thật sự cảm thấy như
-
bị đưa quay trở về 20 năm
như khi sống ở Pháp.
-
Và rồi, phần thứ 3.
Đó là một câu hỏi đối với tôi:
-
Điện ảnh là gì với các bạn?
Bạn làm gì với phim ảnh?
-
Có một vị đạo diễn trẻ, đạo diễn
Hollywood, cùng với những người bạn,
-
những đồng sự làm phim
nói về ý nghĩa của điện ảnh.
-
Tôi cho rằng điều đó sẽ đưa
tôi đến với phần cuối cùng,
-
ý nghĩa của điện ảnh trong tôi.
-
Cuộc đời tôi bắt đầu như...
Tôi sinh vào năm 1966,
-
một vài tháng trước sự kiện Biafran,
diễn ra trong 3 năm
-
và đó là 3 năm của chiến tranh.
-
Vì vậy tất cả mọi thứ ở đây,
-
tuổi thơ tôi vọng về và
đưa tôi tới với phần tiếp theo.
-
(Video) Onicha, đến trường với anh con đi.
-
Vâng, thưa mẹ.
-
Các chiến binh,
các cậu sẽ bước vào một trận chiến,
-
cho nên hãy chuẩn bị
và sẵn sàng hy sinh.
-
Các cậu phải thế nào?
-
Chuẩn bị và sẵn sàng hy sinh.
-
Thành công.
Thay đổi chỉ đến qua nòng súng.
-
Nòng súng!
-
Đây là súng.
-
Đây là súng.
-
Đây là súng AK-47, sinh mạng của các cậu.
-
Đây là sinh mạng. Đây là ... đây là ...
là sinh mạng của các cậu.
-
Họ cho chúng tôi những thứ thuốc đặc biệt.
Chúng tôi gọi nó là bong bóng.
-
Amphetamines (một loại thuốc kích thích)
-
Mưa rơi, mặt trời lên,
những chiến binh bước đi hiên ngang.
-
Tôi nói mưa rơi, mặt trời lên,
những chiến binh cứ bước tới.
-
Chúng tôi qua từng ngôi làng, ba ngôi làng...
-
Tôi không nhớ làm thế nào có thể đến đó.
-
Nhân chứng: Chúng tôi đi bộ liên tục trong 2 ngày.
-
Chúng tôi không ăn gì.
-
Không có thức ăn, chỉ có cơm.
-
Không có thức ăn. Tôi đổ bệnh.
-
Bệnh tật làm chúng tôi quẩn trí.
-
Chúa sẽ tha thứ chúng ta.
-
Ông ấy biết chúng ta không hề biết.
Chúng ta không hề biết!
-
Cậu còn nhớ
ngày 6 tháng 1 năm 1999 không?
-
Tôi không nhớ.
-
Nhiều giọng: Các người sẽ chết!
Các người sẽ chết! ( La hét)
-
Onicha: Ezra! (Ezra: Onicha! Onicha!)
-
Nhiều giọng: Chúng tôi
không cần thêm rắc rối
-
không còn rắc rối
-
Chúng giết mẹ tao.
-
Những đứa con hoang của Mende.
-
(La hét)
-
Cô ta là ai?
-
Tôi.
-
Tại sao cô đưa những thứ này cho tôi?
-
Để anh có thể ngừng nhìn chằm chằm tôi.
-
Chuyện của tôi có hơi phức tạp.
-
Tôi quan tâm đến nó...
-
Mariam đang mang thai.
-
Mày biết mày là cái gì không?
Một con cá sấu!
-
Mồm to. Chân ngắn.
-
Trước mặt Rufus mày là
thằng Ezra hèn nhát.
-
Anh ta không thèm đoái hoài
tới quân đội của mình.
-
Ezra: Các chiến binh, hãy tỏ lòng
thành kính lần cuối. Chào.
-
Hãy nhìn xem, Ezra.
-
Một người mù có thể nhìn thấy những
viên kim cương kết thúc trong túi mình.
-
Chúng tôi không cần thêm rắc rối.
-
Lôi thằng ngốc này ra ngoài!
-
Tôi đoán các anh đang
chuẩn bị cho một trận đánh lớn?
-
Chỗ này hẳn là của tao!
-
Cô gái của mày ở đây.
-
Tốt lắm, tốt lắm.
-
Đây là lý do mày ở đây, phải không?
-
Cậu tính trở lại chiến đấu à?
-
Chúng tôi không cần thêm rắc rối
-
Không còn rắc rối nữa
-
Chúng tôi không cần thêm rắc rối
-
Không còn rắc rối nữa
-
Thức dậy đi! Hãy thức dậy!
Hãy chặn mọi con đường lại!
-
Chúng tôi không cần thêm...
-
Chúng tôi hy vọng rằng, với sự giúp đỡ
của anh và những người khác, ủy ban
-
sẽ hiểu sâu hơn về nguyên nhân của cuộc nổi dậy.
-
Hơn thế, bắt đầu quá trình chữa lành
và cuối cùng để...
-
như một động thái gần hơn với
trang tồi tệ trong lịch sử đất nước này.
-
Sự bắt đầu của hy vọng.
-
Ông Ezra Gelehun, hãy đứng lên.
-
Hãy khai tên và tuổi cho hội đồng.
-
Ezra: Tôi tên là Ezra Gelehun.
-
Tôi 15 hoặc 16 tuổi. Tôi không nhớ nữa.
-
Hỏi chị tôi,
chị ấy là phù thủy, gì cũng biết.
-
(Chị gái: 16)
-
Cậu Gelehun, tôi muốn nhắc lại rằng
ở đây cậu không bị xét xử
-
vì những tội ác mà cậu đã gây ra.
-
Chúng tôi chiến đấu cho tự do.
-
Nếu giết người trong chiến tranh là tội ác,
-
hẳn các ông phải buộc tội
mọi người lính trên thế giới.
-
Chiến tranh là tội ác, vâng,
nhưng tôi không châm ngòi nó.
-
Các ông đều là những Tướng
về hưu, không phải sao?
-
CC: Vâng, chính xác.
-
E: Vậy các ông cũng phải chịu sự phán xét.
-
Chính quyền của chúng tôi đã sụp đổ.
-
Sự thiếu thốn giáo dục là
cách để kiểm soát quyền lực.
-
Cho tôi hỏi, liệu các ông có chi trả cho
giáo dục ở đất nước các ông không?
-
CC: Không, không có.
-
E: Các ông giàu có hơn chúng tôi.
-
Nhưng chúng tôi chi trả cho giáo dục.
-
Đất nước các ông nói về dân chủ,
-
nhưng các ông ủng hộ các chính quyền
sụp đổ như của chúng tôi.
-
Tại sao? Vì các ông muốn
kim cương của chúng tôi.
-
Thử hỏi có một ai trong phòng này
đã từng xem kim cương thật chưa?
-
Không.
-
CC: Cậu Gelehun, tôi muốn nhắc cậu,
cậu không bị xét xử ở đây hôm nay.
-
Cậu không bị xét xử.
-
E: Vậy hãy để tôi đi.
-
CC: Tôi không thể làm vậy, con trai à.
-
E: Hóa ra ông chỉ là kẻ nói dối.
-
(Vỗ tay)
-
NA: Cảm ơn. Sẽ rất nhanh để nói
rằng đây thật sự là quan điểm của tôi,
-
rằng trong khi chúng ta đạt
được những bước tiến to lớn,
-
những điều chúng ta làm, đối với tôi,
bạn biết đấy, tôi nghĩ chúng ta nên...
-
Châu Phi nên tiến lên phía trước,
nhưng chúng ta nên nhớ,
-
để không trở lại vị trí này lần nữa.
-
Cảm ơn.
-
Emeka Okafor: Cảm ơn, Newton.
-
(Vỗ tay)
-
Một trong những cảnh quay ấn tượng
-
trong phần chúng ta vừa xem là ý nghĩa
của những sang chấn tâm lý trong bọn trẻ
-
phải sớm đóng vai
những người lính thiếu niên.
-
Và nếu để ý về nơi anh đến,
-
và khi chúng ta xem xét những chỗ
không được cân nhắc cẩn thận
-
như nó nên được,
anh sẽ phải nói gì về điều đó?
-
NA: Trong quá trình khảo sát của mình,
tôi đã thật sự dành
-
một ít thời gian ở Sierra
Leone khảo sát về nó.
-
Và tôi nhớ mình đã gặp
nhiều người lính thiếu niên,
-
những cựu chiến binh,
như họ muốn được gọi.
-
Tôi đã gặp những người làm về
tâm lý xã hội cùng với bọn họ;
-
gặp những bác sỹ tâm thần,
những người dành thời gian với họ;
-
những nhân viên cứu trợ, các
tổ chức phi chính phủ, rất nhiều.
-
Nhưng tôi nhớ rằng trong chuyến bay
khứ hồi của chuyến đi gần đây nhất,
-
tôi nhớ rằng mình đã vỡ òa
trong nước mắt và thầm nghĩ,
-
nếu bất kỳ đứa trẻ nào ở phương Tây,
ở thế giới phương Tây,
-
trải qua một ngày mà
lũ đứa trẻ này đã trải qua,
-
chúng ắt sẽ phải trị liệu suốt
quãng đời còn lại của mình.
-
Cho nên đối với tôi, với suy nghĩ rằng
chúng ta có tất cả những đứa trẻ.
-
đó là một thế hệ, chúng ta có
một thế hệ toàn những đứa trẻ
-
những đứa đã phải trải qua quá nhiều
sang chấn tâm lý hay tổn thương,
-
và châu Phi phải sống chung với điều đó.
-
Nhưng tôi chỉ đang nói
về yếu tố mà trong đó,
-
yếu tố mà trong đó có tất cả
những bước tiến lớn lao này,
-
tất cả những tuyên bố
về thành tích tuyệt vời.
-
Đó chính là suy nghĩ của tôi.
-
EO: Ồ, chúng tôi xin cảm ơn lần nữa
vì đã hiện diện trên sân khấu của TED.
-
Đó quả là một thước phim rất sống động.
-
NNA: Xin cảm ơn.
-
EO: Xin cảm ơn.
-
(Vỗ tay)